Mở cửa, Hứa Như luôn đứng bên ngoài, thấy Lý Thế Nhiên, lập tức bước tới: “Thế nào rồi?”
Chỉ là lúc ánh mắt rơi vào một màn máu me trong phòng, toàn thân cô cứng ngắc.
Một người phụ nữ ngồi xổm bên cạnh Trần Thụy Sinh, lắc cơ thể anh ta, nhưng anh ta vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lần đầu tiên Hứa Như nhìn thấy tình cảnh như vậy, sợ hãi sắc mặt tái nhợt.
“Anh ta…” bước chân Hứa Như hoàn toàn cứng đờ.
“Chết rồi.” Lòng ban tay Lý Thế Nhiên che mắt Hứa Như lại.
Nhưng hình ảnh vừa rồi nhìn thấy vẫn quá đáng sợ.
“Sao lại như vậy.” Cô thì thào.
Lý Thế Nhiên dẫn cô ra hành lang, Hướng Hoằng ở trong một căn phòng khác, Lý Thế Nhiên đẩy cửa bước vào.
“Hỏi được gì rồi?” Hướng Hoằng ngước mắt.
“Không có chip.” Anh vứt máy nghe lén cho anh ta: “Xem thử có thể tra được gì.”
“Cái gì? Anh ta nói dối đi.” Hướng Hoằng tiếp nhận, có chút kinh ngạc.
Lý Thế Nhiên cau mày, trầm giọng nói: “Năm năm trước tôi làm phẫu thuật cho con trai anh ta, tôi nghĩ, đây là nguyên nhân anh ta không làm vậy.”
Hứa Như ngây ngốc, sự việc phát triển rất ngoài dự liệu của cô.
Cô lo lắng lâu như vậy…chẳng lẽ là lo lắng vô ích.
Nhưng chuyện bây giờ còn chưa chắc chắn, tâm trạng cô vẫn vô cùng đè nén.
“Em nhớ trước khi anh đổi thuốc, lúc em làm xong phẫu thuật, trí nhớ quả thực luôn sụt giảm, chẳng lẽ không phải vì ảnh hưởng của chip?” Hứa Như ngẫm nghĩ nói.
“Đây là một trong những triệu chứng xuất hiện sau phẫu thuật, chỉ là đa số bệnh nhân không có tình trạng như vậy.” Lý Thế Nhiên nói.
“Lập tức đến nhà Trần Thụy Sinh.” Dừng lại một chút, Lý Thế Nhiên phân phó: “Cho người xử lý tốt chuyện hậu sự của anh ta.”
Lý Thế Nhiên kiên quyết muốn Hứa Như ở trong phòng, nhưng cô nào có thể ngồi yên, nhất định muốn theo anh.
“Hướng Hoằng, trông chừng cô ấy.” Lý Thế Nhiên cau mày, giọng cường thế.
Hứa Như cũng rất quật cường, kéo cánh tay anh không chịu buông.
Mặc dù sức lực không thể so với Lý Thế Nhiên, nhưng rất kiên trì, Lý Thế Nhiên bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Hướng Hoằng ở lại xử lý mọi việc, Lý Thế Nhiên và Hứa Như rời đi.
Trên đường, Lý Thế Nhiên luôn xụ mặt.
Dù Trần Thụy Sinh nói không có chip, nhưng trong não Hứa Như quả thực có một nơi rất nhỏ như có chip.
Nếu không phải chip, vậy tức là Trần Thụy Sinh làm ra vẻ cho người lúc đó xem, để đảm bảo an toàn của con trai.
Xe lái như bay, dừng lại lưới lầu một tòa chung cư.
Người của Lý Thế Nhiên luôn canh giữ ở nơi này, đến chung cư, người đàn ông đi thẳng vào thư phòng.
Lấy đi vài phần văn kiện trong ngăn kéo, Lý Thế Nhiên không nán lại nữa.
“Lý tổng, còn cần canh giữ sao?”
“Thầm trông chừng.” Lý Thế Nhiên phân phó.
Lý Thế Nhiên lấy vài bệnh án, lật tìm đến trang cuối cùng, cuối cùng nhìn thấy thông tin cụ thể liên quan tới Hứa Như.
Hứa Như sáp tới, nghiêm túc đọc.
Trần Thụy Sinh viết cụ thể tình huống phẫu thuật của Hứa Như sau tai nạn, không có ghi chép chip nào, nhưng trong lúc phẫu thuật quả thực đã đặt đinh cố định khớp, không có bất kỳ tác dụng nào, là vị trí trước đây Lý Thế Nhiên xác nhận hình như là chip.
Phần báo cáo này do chính Trần Thụy Sinh ghi chép lại, có chữ ký của anh ta.
Hứa Như cuối cùng thở phào một hơi, nhìn Lý Thế Nhiên, tay anh luôn run rẩy.
Mặt đầy mồ hôi, tia sáng nơi đáy mắt le lói, cuối cùng hoàn toàn bừng sáng.
Lý Thế Nhiên nhắm mắt lại, dù biết chân tướng như vậy, nhưng tư duy thận trọng cảnh giác của anh vẫn không thả lỏng.
Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, lúc này cảm xúc trên mặt anh rất phức tạp, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được anh đang sợ hãi.
Anh còn sợ hãi hơn cô.
Ôm chặt anh, cô thì thào: “Không có chuyện gì cả, Lý Thế Nhiên.”
Tay Lý Thế Nhiên giơ lên, lúc ôm cô, anh mới từ từ mở mắt.
“Ừ, không sao rồi.”
“Nhưng mà, Trần Thụy Sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Như nghi hoặc hỏi.
“Kỳ Chiến sớm đã hạ độc anh ta, anh ta không thể sống được lâu.”
“Kỳ Chiến, lại là Kỳ Chiến! Tên khốn này!” Hứa Như tức giận nói.
Anh ta tổn thương Lý Tú Tú, hãm hại rất nhiều người, may mắn bây giờ, anh ta đã bị phán tù vĩnh viễn cũng không thể ra ngoài rồi.
Nhưng vẫn khó mà giải mối hận.
“Trong tù sẽ có người xử anh ta, nhưng sau lưng anh ta còn có người khác.” Lý Thế Nhiên càng nghĩ càng sợ nói.
E là người đó mới là khó đối phó nhất.
“Người đó có phải cũng luôn nhắm vào em không, em ba lần bảy lượt xảy ra chuyện ở đại học Lâm Hải, cứ cảm thấy kỳ lạ.”
“Ừ.” Lý Thế Nhiên gật đầu.
“Thế lực của đại học Lâm Hải anh nhúng tay rồi, bây giờ không ai dám động vào em.” Lý Thế Nhiên ôn hòa nói.
Muốn bảo vệ Hứa Như, anh cần bước chân vào thương giới, đứng ở địa vị đủ cao và liên hợp với thế lực của chính giới.
Hứa Như sững sờ, không nghĩ tới Lý Thế Nhiên còn có sắp xếp như vậy.
Anh vẫn nhúng tay vào.
Hứa Như có chút áy náy: “Em là quỷ phiền phức nhỉ.”
“Không cho phép nói mình như vậy, anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì em.” Lý Thế Nhiên nhìn sâu vào cô.
Anh sẽ quét hết tất cả chướng ngại vì cô, không tiếc tất cả thủ đoạn.
“Lý Thế Nhiên…” Vành mắt Hứa Như dần đỏ lên, cô ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng mà mình yêu thích.
Người đàn ông này rốt cuộc vẫn vì cô làm bao nhiêu là chuyện.
“Sau khi quay về, anh sẽ lại làm kiểm tra não bộ chi tiết cho em, hử?” Lý Thế Nhiên ấm áp nói.
Hứa Như ngoan ngoãn gật đầu.
Nghĩ tới tình cảnh thê thảm của Trần Thụy Sinh, Hứa Như có chút đau lòng.
Biết anh ta không cấy chip vào mình, nhưng cuối cùng vẫn chết thảm, một mạng người như vậy vẫn là bị cô liên lụy.
“Người nhà của Trần Thụy Sinh, em muốn bồi thường cho họ.”
Lúc ông ngoại mất có quỹ từ thiện, cô có thể xin hỗ trợ cho họ.
Điều cô có thể làm cũng chỉ có vậy.
“Ừ, anh cũng định làm vậy.” Lý Thế Nhiên gật đầu.
…
Nam Thành.
Chu Thâm nghe thuộc hạ báo cáo, khóe môi chậm rãi cong lên nụ cười âm lãnh.
“Kẻ phản bội, phải chết.”
“Lý Thế Nhiên đang cho người bảo vệ người nhà của Trần Thụy Sinh, có cần ra tay không?” Thuộc hạ hỏi.
Chu Thâm lắc đầu: “Lý Thế Nhiên muốn bảo vệ thì để anh ta bảo vệ, cũng không thể bảo vệ cả đời, ra tay trễ chút cũng không muộn.”
“Tôi đã biết.”
Bên ngoài, Chu Nhiễm nghe cuộc đối thoại trong thư phòng, run sợ trong lòng.
Cô ta không muốn ở lại Nam Thành nữa.
Nhưng Lý Thế Nhiên ở đây, cô ta lại không nỡ rời đi.
“Chu Nhiễm, vào đi.”
Biết bên ngoài có người, Chu Thâm lạnh giọng nói.
Chu Nhiễm cắn môi, có chút ảo não.
Cô ta trước nay đều biết anh trai rất cảnh giác.
“Anh.”
“Đến đây.” Chu Thâm cho thuộc hạ ra ngoài, vẫy tay với Chu Nhiễm.
Bước chân Chu Nhiễm lại không di chuyển mấy, giữ khoảng cách an toàn mà cô ta cho rằng với anh ta.
“Còn muốn làm việc ở bệnh viện sao?” Chu Thâm cũng không tức giận, hỏi cô ta.
Nghe vậy, đáy mắt Chu Nhiễm sáng lên: “Còn có thể sao?”
“Mẹ gần đây ở châu Âu, tạm thời sẽ không thể quản em, bà rất bận.”
Chu Nhiễm cau mày, biết chắc là anh trai đã tạo phiền phức để bà xử lý.
“Em vẫn có thể tiếp cận Lý Thế Nhiên?” Chu Nhiễm lí nhí hỏi.
“Chỉ cần em muốn.” Chu Thâm âm trầm cười.
“Em đương nhiên muốn.”
“Vậy không phải có thể rồi sao, ngày mai đến bệnh viên đại học Lâm Hải báo cáo.”
/460
|