Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt dò xét, ngược lại nhìn về phía Cận Chiêu Đông đứng ở cạnh bàn không kịp thở.
Nói thật, thấy bộ dạng Cận Chiêu Đông cam chịu như vậy, Cận Tử Kỳ có một loại cảm giác khoan khoái khó có thể diễn tả bằng lời, dù sao số lần Cận Chiêu Đông đã từng thiên vị Kiều Niệm Chiêu là quá nhiều, hôm nay bị như vậy cũng có thể được coi là gieo gió gặt bão!
Đại tiểu thư, xin mời ngồi bên này. Thư ký khách sáo thay Cận Tử Kỳ kéo cái ghế ra.
Kiều Niệm Chiêu vừa nhìn thấy thư ký của Cận Chiêu Đông đối với Cận Tử Kỳ cung kính như vậy, nhơ đến thái độ ông ta lúc thấy mình thì qua loa lấy lệ, lặp tức nổi giận, cười nhạo hừ lạnh: Quả nhiên là thứ vuốt đuôi ngựa, gió chiều nào thì theo chiều đó!
Cận Tử Kỳ khẽ nhấc mí mắt lên: Cũng phải nói có một số người không đáng để cho người khác phải gió chiều nào thì theo chiều đó.
Cô.... Kiều Niệm Chiêu bỗng nhiên đứng dậy, mắt thấy sẽ phải tranh cãi cùng Cận Tử Kỳ ở đối diện vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Niệm Chiêu! Tôn Hạo kịp thời kéo Kiều Niệm Chiêu lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: Em quên là chúng ta tới đây làm gì sao?
Cận Tử Kỳ ngước mắt nghiêng nhìn Tôn Hạo: Tôi ngược lại là muốn nghe một chút các người tới làm gì.
Vẻ mặt của Tôn Hạo cứng đờ, quay đầu nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, cổ họng động động, lại không nói nên lời.
Đối với Cận Tử Kỳ, Tôn Hạo có một loại ngượng ngùng khó diễn tả bằng lời, lúc nào cũng khiến anh ta bị cô đè đầu xuống.
Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày, nguyên nhân này, chỉ sợ là bắt nguồn từ Tiêu Tiêu mà ra.
Như thế xem ra, Tôn Hạo đối với Tiêu Tiêu quả nhiên hữu tình, như vậy đối với Kiều Niệm Chiêu, đã không cần nói cũng biết ...
Nghĩ đến thế, Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn Kiều Niệm Chiêu nhiều hơn, người sau còn đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn mình, vừa ngồi vào bên cạnh Tôn Hạo, tựa gần như vậy, thật giống như người yêu thân mật khăng khít.
Thật đúng là bị bán còn muốn thay người ta đếm tiền!
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, lóe lên tia sáng sắc bén, ngón tay thon dài khẽ chuyển động chiếc ly giấy trên bàn.
Mà bên đại diện mua đất hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn, Đất này, các người rốt cuộc là bán hay không bán!
Bán ( không bán )!
Cùng một lúc, trong phòng họp vang lên hai luồng ý kiến trái ngược nhau.
Một tiếng, đến từ Kiều Niệm Chiêu, một tiếng khác, đương nhiên là người chủ quản của Cận Thị Cận Chiêu Đông.
Cận Chiêu Đông vừa nghe Kiều Niệm Chiêu vẫn là tính xấu không đổi, tức giận đến cả khuôn mặt đều méo mó, hung hăng ném văn kiện trong tay về phía Kiều Niệm Chiêu: Mày rốt cuộc có chút đầu óc hay không hả? ! Mảnh đất này có thể bán sao?
Kiều Niệm Chiêu sơ sẩy một cái, đã bị Cận Chiêu Đông đập trúng, căm giận mà ném văn kiện qua bên cạnh, đối diện thẳng với đôi con ngươi của Cận Chiêu Đông đã bị lửa giận thiêu đốt: Mảnh đất này là của tôi, tại sao không thể bán?
Cận Chiêu Đông suýt chút nữa hộc máu, sắc mặt đủ màu đủ sắc, nhưng trong lòng thì rầu rĩ một trận.
Lúc trước, nếu không phải sợ sau khi ông trăm tuổi già, Cận Tử Kỳ sẽ bạc đãi mẹ con nhà họ Kiều, mới không thể không lén chuyển hai mảnh đất xây dựng này sang tên của Kiều Niệm Chiêu, ai ngờ, đứa mà ông nên đề phòng nhất không ngờ là đứa mà ông luôn cho rằng đã bạc đãi!
Hôm nay ông còn khoẻ mạnh, nó đã bắt đầu sinh ra phá sản, chớ nói chi là sau khi ông chết ...
Cận Tử Kỳ thật giống như không nhìn thấy bộ dáng nộ hỏa công tâm của cha mình, cô nhặt lấy văn kiện bị Kiều Niệm Chiêu tiện tay bỏ qua bên lên xem, sau khi lật xem sơ sơ vài trang, nhíu mày hỏi: Đây là cái gì?
Thư ký giải thích: Đây chính là hợp đồng bán đất Kiều tiểu thư mang đến.
Kiều Niệm Chiêu vừa nghe thấy thư ký gọi mình là Kiều tiểu thư, huyệt thái dương liền đau đớn, tức giận đến muốn giậm chân.
Trong mắt những kẻ làm công này chỉ có Cận Tử Kỳ, căn bản là không xem Kiều Niệm Chiêu cô là cô hai của Cận Thị!
Ngay sau đó, Kiều Niệm Chiêu phì cười rồi nói: Việc này không có liên quan gì đến cô cho lắm, tôi hẳn là có quyền mời cô đi ra ngoài chứ?
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt gật đầu, nhưng không có ý đứng dậy rời đi.
Cô gom văn kiện lại, ném lên trên bàn, cặp mắt hờ hững dừng người Kiều Niệm Chiêu tâm cao khí ngạo.
Chuyện của cô tất nhiên tôi chẳng muốn quản, nhưng dính đến lợi ích của Cận Thị, tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cái gì dính đến lợi ích của Cận Thị! Kiều Niệm Chiêu lập tức mất hứng kêu la: Đất đai là của tôi, bán thế nào đều là vấn đề của tôi, vẫn chưa tới phiên mấy ông mấy bà các cô đến khoa tay múa chân!
Cận Tử Kỳ yên lặng nhìn Kiều Niệm Chiêu kêu gào: Vậy mẹ của cô đã biết chuyện này chưa?
Kiều Niệm Chiêu lập tức im bặt lại, thế nhưng đã chứng minh một sự thật, Kiều Hân Hủy không biết cô ta muốn bán đất!
Quả thật, thông minh như Kiều Hân Hủy, sao có thể đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy?
Về phần Kiều Niệm Chiêu tại sao lại muốn đến bán đất....
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn về phía Tôn Hạo, Tôn Hạo quay đầu ra, giả bộ không thấy được ánh mắt dò xét sắc bén của cô.
Lời nói của Kiều Niệm Chiêu người đầu tiên bị chọc giận nhất chính là Cận Chiêu Đông.
Cái gì gọi là các ông các bà, Kiều Niệm Chiêu, xem ra Mày đã quên, mảnh đất này là ai đưa cho mày!
Kiều Niệm Chiêu nghiêng mắt qua cực kỳ tức giận liếc nhìn Cận Chiêu Đông, hừ nhẹ một tiếng: Sao có thể quên, mảnh đất Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan) này cùng mảnh đất Kim Thông Hoa Phủ kia không phải đều là của người cha tốt của tôi vì muốn bù đắp mà đưa cho tôi sao?
Nói xong, giọng nói của cô ta khẽ chuyển, âm thanh trở lạnh: Nếu đã đưa cho tôi, xử trí như thế nào là chuyện của tôi, giữ lại hay là bán đi đều phải thông qua sự đồng ý của tôi, ba nói có đúng không, ba?
Mày.... Cận Chiêu Đông tức giận chỉ vào Kiều Niệm Chiêu vì không nghe khuyên bảo, một hơi thở đẩy lên không được mà nuốt cũng không trôi.
Cận Tử Kỳ ngay cả lướt mắt cũng không nhìn Cận Chiêu Đông một cái, trực tiếp nhìn thẳng Kiều Niệm Chiêu nói: Mảnh đất này mà bán đi có thể được một số tiền rất lớn, không phải là cô muốn đem số tiền kia gửi vào trong ngân hàng thôi chứ?
Kiều Niệm Chiêu xem thường mà quét mắt nhìn Cận Tử Kỳ, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một đứa ngu ngốc.
Cận Tử Kỳ, cô cho rằng chỉ có cô mới có đầu óc kinh doanh thôi sao? Không cần cảm thấy vì mình mang danh hiệu là người thừa kế Cận Thị thì có thể coi những người khác là kẻ ngốc, về phần tôi muốn sử dụng số tiền kia như thế nào, còn chưa đến lượt cô đến xen vào!
Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu kiêu ngạo, đỡ trán, càng thêm vì chỉ số thông minh của cô ta mà sốt ruột.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao phải dại dột lộn nhào giống như PiG, không lẽ không hiểu rằng phàm chuyện gì phải nghĩ kỹ rồi mới làm sao?
Cận Tử Kỳ ném thẳng xấp văn kiện kia vào thùng rác cạnh chân, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, đứng dậy, lạnh nhạt mở miệng: Mảnh đất xây dựng này, tôi không bán!
Không bán? Kiều Niệm Chiêu cũng theo đó nhảy dựng lên: Đất này là của tôi, cô không có tư cách nói không bán!
Cận Tử Kỳ cười lạnh: Của cô? Trước khi nói lời này, hãy nhớ lại xem cô họ gì!
Cô có ý gì! Trên mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng qua vẻ không tin, hai tay lại vì căng thẳng mà siết chặt.
Chính là ý mà trong lòng cô đang nghĩ đó.
Ngược lại, Tôn Hạo cũng theo đó đứng dậy, nhíu mày nói với Cận Tử Kỳ: Cận tiểu thư, đừng khinh người quá đáng.
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Cận Tử Kỳ bắn thẳng về phía Tôn Hạo: Chuyện của nhà họ Cận chúng tôi, một người ngoài như anh chen miệng vào làm gì.
Tôn Hạo bị phản bác cứng đơ tại chỗ, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng ngượng ngùng.
Tôn Hạo sắp sửa cùng tôi kết hôn rồi, anh ấy tính thế nào lại là người ngoài? Chuyện của tôi chính là chuyện của anh ấy!
Kiều Niệm Chiêu vội vàng bảo vệ Tôn Hạo, trừng mắt nhìn Cận Tử Kỳ gắt gao thật giống như cùng cô ta có thù sâu oán nặng.
Xem ra, chuyện cô bán mảnh đất này, vị hôn phu này của cô ngược lại bỏ ra không ít công sức.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu Đơn thuần , liếc mắt nhìn Tôn Hạo, ánh mắt sắc bén đó dường như xem thấu lòng người, nhìn đến mức khiến Tôn Hạo chột dạ một trận, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ không cúi đầu, tuy nhiên sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Cận Chiêu Đông cũng cảm nhận được sự tình mờ ám, lạnh giọng gặng hỏi Kiều Niệm Chiêu: Chị gái mày nói đúng như vậy phải không?
Kiều Niệm Chiêu cũng không sợ Cận Chiêu Đông, dựa vào Tôn Hạo, ngước thẳng cổ nói: Vậy thì thế nào? So với các người những kẻ dối trá, anh ấy đối với tôi mới đúng là thật lòng thật dạ, chí ít anh ấy sẽ nghĩ cho tôi, không giống như các người, cả ngày chỉ nghĩ tới làm sao đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cận, để cho tôi không ngốc đầu lên được mà làm người!
Cho nên, cô đã nghe lời của anh ta, muốn bán mảnh đất xây dựng này cho người mà anh ta giới thiệu?
Người bên đại diện mua đất nghe được giọng điệu của Cận Tử Kỳ rất ư là mỉa mai, cũng ngồi không yên, bất mãn hét ầm lên: Tôi nói các người vậy là có ý gì, không bán thì sớm nói, không nên lãng phí thời gian của tôi chứ!
Tôn Danh Dương vẫn luôn yên lặng lập tức cười theo trấn an: Tề tiên sinh, đừng nóng vội đừng nóng vội, nếu đã nói bán, Kiều tiểu thư ngay cả ký tên cũng đã ký rồi, nào còn sẽ lật lọng, hiện tại cũng chỉ là có chút bất đồng thôi.
Tề tiên sinh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Cận Tử Kỳ, lại nhìn nhìn Kiều Niệm Chiêu: Việc của nhà họ Cận việc các người tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn thực hiện bản hợp đồng mua bán trong tay!
Nói xong, Tề tiên sinh vỗ vỗ văn kiện lên mặt bàn, mấy trang giấy phát ra tiếng ầm ầm.
Trong lòng của Tôn Danh Dương cũng hoang mang, nhưng vẫn cố gắng ứng phó: Tất nhiên, tất nhiên, Tề tiên sinh yên tâm đi.
Cận Chiêu Đông nghe đến đó, nếu còn chưa biết là nhà họ Tôn đã ở sau lưng giựt giây Kiều Niệm Chiêu thì thật sự thành kẻ ngốc, nhất là nghe thấy một tràng lời nói của Tôn Danh Dương kia mọi sự chắc chắn thành, lại càng vỗ mạnh bàn một cái.
Chỉ cần có Cận Chiêu Đông tôi ở đây một ngày, mảnh đất này ông cũng đừng hòng mua được từ trong tay của tôi!
Cận Chiêu Đông chỉ chỉ Tôn Hạo và Tôn Danh Dương: Hai người, lập tức cút ra khỏi Cận Thị cho tôi!
Tôn Danh Dương lập tức không vui, sầm mặt, buồn bã nói: Chiêu Đông, nói như thế nào chúng ta cũng là thông gia, hợp đồng này chính Niệm Chiêu phát thảo ra từng nét bút rồi ký tên, không phải anh nói không bán thì sẽ không bán!
Kiều Niệm Chiêu cũng kiên cường nói: Đất này tôi bán!
Đứa con gái ngỗ nghịch! Cận Chiêu Đông không kềm chế được cơn giận hét to một tiếng, bên trán gân xanh run lên dữ dội.
Kiều Niệm Chiêu không cam lòng cắn môi: Con muốn một lần rèn luyện thực tế cho sự nghiệp của mình thì sai sao? Ba đã không cho con tiền vốn, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản bản thân con nghĩ mọi cách sao?
Cận Chiêu Đông thật muốn bị ý tưởng ngây thơ của cô ta làm cho tức chết, Chỉ bằng cái đầu óc này của mày, cũng thích hợp với việc kinh doanh sao?
Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt dò xét, ngược lại nhìn về phía Cận Chiêu Đông đứng ở cạnh bàn không kịp thở.
Nói thật, thấy bộ dạng Cận Chiêu Đông cam chịu như vậy, Cận Tử Kỳ có một loại cảm giác khoan khoái khó có thể diễn tả bằng lời, dù sao số lần Cận Chiêu Đông đã từng thiên vị Kiều Niệm Chiêu là quá nhiều, hôm nay bị như vậy cũng có thể được coi là gieo gió gặt bão!
Đại tiểu thư, xin mời ngồi bên này. Thư ký khách sáo thay Cận Tử Kỳ kéo cái ghế ra.
Kiều Niệm Chiêu vừa nhìn thấy thư ký của Cận Chiêu Đông đối với Cận Tử Kỳ cung kính như vậy, nhơ đến thái độ ông ta lúc thấy mình thì qua loa lấy lệ, lặp tức nổi giận, cười nhạo hừ lạnh: Quả nhiên là thứ vuốt đuôi ngựa, gió chiều nào thì theo chiều đó!
Cận Tử Kỳ khẽ nhấc mí mắt lên: Cũng phải nói có một số người không đáng để cho người khác phải gió chiều nào thì theo chiều đó.
Cô.... Kiều Niệm Chiêu bỗng nhiên đứng dậy, mắt thấy sẽ phải tranh cãi cùng Cận Tử Kỳ ở đối diện vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Niệm Chiêu! Tôn Hạo kịp thời kéo Kiều Niệm Chiêu lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: Em quên là chúng ta tới đây làm gì sao?
Cận Tử Kỳ ngước mắt nghiêng nhìn Tôn Hạo: Tôi ngược lại là muốn nghe một chút các người tới làm gì.
Vẻ mặt của Tôn Hạo cứng đờ, quay đầu nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, cổ họng động động, lại không nói nên lời.
Đối với Cận Tử Kỳ, Tôn Hạo có một loại ngượng ngùng khó diễn tả bằng lời, lúc nào cũng khiến anh ta bị cô đè đầu xuống.
Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày, nguyên nhân này, chỉ sợ là bắt nguồn từ Tiêu Tiêu mà ra.
Như thế xem ra, Tôn Hạo đối với Tiêu Tiêu quả nhiên hữu tình, như vậy đối với Kiều Niệm Chiêu, đã không cần nói cũng biết ...
Nghĩ đến thế, Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn Kiều Niệm Chiêu nhiều hơn, người sau còn đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn mình, vừa ngồi vào bên cạnh Tôn Hạo, tựa gần như vậy, thật giống như người yêu thân mật khăng khít.
Thật đúng là bị bán còn muốn thay người ta đếm tiền!
Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, lóe lên tia sáng sắc bén, ngón tay thon dài khẽ chuyển động chiếc ly giấy trên bàn.
Mà bên đại diện mua đất hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn, Đất này, các người rốt cuộc là bán hay không bán!
Bán ( không bán )!
Cùng một lúc, trong phòng họp vang lên hai luồng ý kiến trái ngược nhau.
Một tiếng, đến từ Kiều Niệm Chiêu, một tiếng khác, đương nhiên là người chủ quản của Cận Thị Cận Chiêu Đông.
Cận Chiêu Đông vừa nghe Kiều Niệm Chiêu vẫn là tính xấu không đổi, tức giận đến cả khuôn mặt đều méo mó, hung hăng ném văn kiện trong tay về phía Kiều Niệm Chiêu: Mày rốt cuộc có chút đầu óc hay không hả? ! Mảnh đất này có thể bán sao?
Kiều Niệm Chiêu sơ sẩy một cái, đã bị Cận Chiêu Đông đập trúng, căm giận mà ném văn kiện qua bên cạnh, đối diện thẳng với đôi con ngươi của Cận Chiêu Đông đã bị lửa giận thiêu đốt: Mảnh đất này là của tôi, tại sao không thể bán?
Cận Chiêu Đông suýt chút nữa hộc máu, sắc mặt đủ màu đủ sắc, nhưng trong lòng thì rầu rĩ một trận.
Lúc trước, nếu không phải sợ sau khi ông trăm tuổi già, Cận Tử Kỳ sẽ bạc đãi mẹ con nhà họ Kiều, mới không thể không lén chuyển hai mảnh đất xây dựng này sang tên của Kiều Niệm Chiêu, ai ngờ, đứa mà ông nên đề phòng nhất không ngờ là đứa mà ông luôn cho rằng đã bạc đãi!
Hôm nay ông còn khoẻ mạnh, nó đã bắt đầu sinh ra phá sản, chớ nói chi là sau khi ông chết ...
Cận Tử Kỳ thật giống như không nhìn thấy bộ dáng nộ hỏa công tâm của cha mình, cô nhặt lấy văn kiện bị Kiều Niệm Chiêu tiện tay bỏ qua bên lên xem, sau khi lật xem sơ sơ vài trang, nhíu mày hỏi: Đây là cái gì?
Thư ký giải thích: Đây chính là hợp đồng bán đất Kiều tiểu thư mang đến.
Kiều Niệm Chiêu vừa nghe thấy thư ký gọi mình là Kiều tiểu thư, huyệt thái dương liền đau đớn, tức giận đến muốn giậm chân.
Trong mắt những kẻ làm công này chỉ có Cận Tử Kỳ, căn bản là không xem Kiều Niệm Chiêu cô là cô hai của Cận Thị!
Ngay sau đó, Kiều Niệm Chiêu phì cười rồi nói: Việc này không có liên quan gì đến cô cho lắm, tôi hẳn là có quyền mời cô đi ra ngoài chứ?
Cận Tử Kỳ nhàn nhạt gật đầu, nhưng không có ý đứng dậy rời đi.
Cô gom văn kiện lại, ném lên trên bàn, cặp mắt hờ hững dừng người Kiều Niệm Chiêu tâm cao khí ngạo.
Chuyện của cô tất nhiên tôi chẳng muốn quản, nhưng dính đến lợi ích của Cận Thị, tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Cái gì dính đến lợi ích của Cận Thị! Kiều Niệm Chiêu lập tức mất hứng kêu la: Đất đai là của tôi, bán thế nào đều là vấn đề của tôi, vẫn chưa tới phiên mấy ông mấy bà các cô đến khoa tay múa chân!
Cận Tử Kỳ yên lặng nhìn Kiều Niệm Chiêu kêu gào: Vậy mẹ của cô đã biết chuyện này chưa?
Kiều Niệm Chiêu lập tức im bặt lại, thế nhưng đã chứng minh một sự thật, Kiều Hân Hủy không biết cô ta muốn bán đất!
Quả thật, thông minh như Kiều Hân Hủy, sao có thể đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy?
Về phần Kiều Niệm Chiêu tại sao lại muốn đến bán đất....
Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn về phía Tôn Hạo, Tôn Hạo quay đầu ra, giả bộ không thấy được ánh mắt dò xét sắc bén của cô.
Lời nói của Kiều Niệm Chiêu người đầu tiên bị chọc giận nhất chính là Cận Chiêu Đông.
Cái gì gọi là các ông các bà, Kiều Niệm Chiêu, xem ra Mày đã quên, mảnh đất này là ai đưa cho mày!
Kiều Niệm Chiêu nghiêng mắt qua cực kỳ tức giận liếc nhìn Cận Chiêu Đông, hừ nhẹ một tiếng: Sao có thể quên, mảnh đất Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan) này cùng mảnh đất Kim Thông Hoa Phủ kia không phải đều là của người cha tốt của tôi vì muốn bù đắp mà đưa cho tôi sao?
Nói xong, giọng nói của cô ta khẽ chuyển, âm thanh trở lạnh: Nếu đã đưa cho tôi, xử trí như thế nào là chuyện của tôi, giữ lại hay là bán đi đều phải thông qua sự đồng ý của tôi, ba nói có đúng không, ba?
Mày.... Cận Chiêu Đông tức giận chỉ vào Kiều Niệm Chiêu vì không nghe khuyên bảo, một hơi thở đẩy lên không được mà nuốt cũng không trôi.
Cận Tử Kỳ ngay cả lướt mắt cũng không nhìn Cận Chiêu Đông một cái, trực tiếp nhìn thẳng Kiều Niệm Chiêu nói: Mảnh đất này mà bán đi có thể được một số tiền rất lớn, không phải là cô muốn đem số tiền kia gửi vào trong ngân hàng thôi chứ?
Kiều Niệm Chiêu xem thường mà quét mắt nhìn Cận Tử Kỳ, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một đứa ngu ngốc.
Cận Tử Kỳ, cô cho rằng chỉ có cô mới có đầu óc kinh doanh thôi sao? Không cần cảm thấy vì mình mang danh hiệu là người thừa kế Cận Thị thì có thể coi những người khác là kẻ ngốc, về phần tôi muốn sử dụng số tiền kia như thế nào, còn chưa đến lượt cô đến xen vào!
Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu kiêu ngạo, đỡ trán, càng thêm vì chỉ số thông minh của cô ta mà sốt ruột.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao phải dại dột lộn nhào giống như PiG, không lẽ không hiểu rằng phàm chuyện gì phải nghĩ kỹ rồi mới làm sao?
Cận Tử Kỳ ném thẳng xấp văn kiện kia vào thùng rác cạnh chân, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, đứng dậy, lạnh nhạt mở miệng: Mảnh đất xây dựng này, tôi không bán!
Không bán? Kiều Niệm Chiêu cũng theo đó nhảy dựng lên: Đất này là của tôi, cô không có tư cách nói không bán!
Cận Tử Kỳ cười lạnh: Của cô? Trước khi nói lời này, hãy nhớ lại xem cô họ gì!
Cô có ý gì! Trên mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng qua vẻ không tin, hai tay lại vì căng thẳng mà siết chặt.
Chính là ý mà trong lòng cô đang nghĩ đó.
Ngược lại, Tôn Hạo cũng theo đó đứng dậy, nhíu mày nói với Cận Tử Kỳ: Cận tiểu thư, đừng khinh người quá đáng.
Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Cận Tử Kỳ bắn thẳng về phía Tôn Hạo: Chuyện của nhà họ Cận chúng tôi, một người ngoài như anh chen miệng vào làm gì.
Tôn Hạo bị phản bác cứng đơ tại chỗ, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, vô cùng ngượng ngùng.
Tôn Hạo sắp sửa cùng tôi kết hôn rồi, anh ấy tính thế nào lại là người ngoài? Chuyện của tôi chính là chuyện của anh ấy!
Kiều Niệm Chiêu vội vàng bảo vệ Tôn Hạo, trừng mắt nhìn Cận Tử Kỳ gắt gao thật giống như cùng cô ta có thù sâu oán nặng.
Xem ra, chuyện cô bán mảnh đất này, vị hôn phu này của cô ngược lại bỏ ra không ít công sức.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu Đơn thuần , liếc mắt nhìn Tôn Hạo, ánh mắt sắc bén đó dường như xem thấu lòng người, nhìn đến mức khiến Tôn Hạo chột dạ một trận, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ không cúi đầu, tuy nhiên sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên.
Cận Chiêu Đông cũng cảm nhận được sự tình mờ ám, lạnh giọng gặng hỏi Kiều Niệm Chiêu: Chị gái mày nói đúng như vậy phải không?
Kiều Niệm Chiêu cũng không sợ Cận Chiêu Đông, dựa vào Tôn Hạo, ngước thẳng cổ nói: Vậy thì thế nào? So với các người những kẻ dối trá, anh ấy đối với tôi mới đúng là thật lòng thật dạ, chí ít anh ấy sẽ nghĩ cho tôi, không giống như các người, cả ngày chỉ nghĩ tới làm sao đuổi tôi ra khỏi nhà họ Cận, để cho tôi không ngốc đầu lên được mà làm người!
Cho nên, cô đã nghe lời của anh ta, muốn bán mảnh đất xây dựng này cho người mà anh ta giới thiệu?
Người bên đại diện mua đất nghe được giọng điệu của Cận Tử Kỳ rất ư là mỉa mai, cũng ngồi không yên, bất mãn hét ầm lên: Tôi nói các người vậy là có ý gì, không bán thì sớm nói, không nên lãng phí thời gian của tôi chứ!
Tôn Danh Dương vẫn luôn yên lặng lập tức cười theo trấn an: Tề tiên sinh, đừng nóng vội đừng nóng vội, nếu đã nói bán, Kiều tiểu thư ngay cả ký tên cũng đã ký rồi, nào còn sẽ lật lọng, hiện tại cũng chỉ là có chút bất đồng thôi.
Tề tiên sinh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Cận Tử Kỳ, lại nhìn nhìn Kiều Niệm Chiêu: Việc của nhà họ Cận việc các người tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn thực hiện bản hợp đồng mua bán trong tay!
Nói xong, Tề tiên sinh vỗ vỗ văn kiện lên mặt bàn, mấy trang giấy phát ra tiếng ầm ầm.
Trong lòng của Tôn Danh Dương cũng hoang mang, nhưng vẫn cố gắng ứng phó: Tất nhiên, tất nhiên, Tề tiên sinh yên tâm đi.
Cận Chiêu Đông nghe đến đó, nếu còn chưa biết là nhà họ Tôn đã ở sau lưng giựt giây Kiều Niệm Chiêu thì thật sự thành kẻ ngốc, nhất là nghe thấy một tràng lời nói của Tôn Danh Dương kia mọi sự chắc chắn thành, lại càng vỗ mạnh bàn một cái.
Chỉ cần có Cận Chiêu Đông tôi ở đây một ngày, mảnh đất này ông cũng đừng hòng mua được từ trong tay của tôi!
Cận Chiêu Đông chỉ chỉ Tôn Hạo và Tôn Danh Dương: Hai người, lập tức cút ra khỏi Cận Thị cho tôi!
Tôn Danh Dương lập tức không vui, sầm mặt, buồn bã nói: Chiêu Đông, nói như thế nào chúng ta cũng là thông gia, hợp đồng này chính Niệm Chiêu phát thảo ra từng nét bút rồi ký tên, không phải anh nói không bán thì sẽ không bán!
Kiều Niệm Chiêu cũng kiên cường nói: Đất này tôi bán!
Đứa con gái ngỗ nghịch! Cận Chiêu Đông không kềm chế được cơn giận hét to một tiếng, bên trán gân xanh run lên dữ dội.
Kiều Niệm Chiêu không cam lòng cắn môi: Con muốn một lần rèn luyện thực tế cho sự nghiệp của mình thì sai sao? Ba đã không cho con tiền vốn, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản bản thân con nghĩ mọi cách sao?
Cận Chiêu Đông thật muốn bị ý tưởng ngây thơ của cô ta làm cho tức chết, Chỉ bằng cái đầu óc này của mày, cũng thích hợp với việc kinh doanh sao?
/392
|