Bên ngoài cánh đồng hoa oải hương đã có cảnh sát hình sự đang giằng co cùng Hàn Mẫn Tranh bên trong.
Thời điểm Tống Kỳ Diễn đi qua, gặp phải cảnh sát hình sự khuyên can rời đi, Tống tiên sinh, bên trong rất nguy hiểm.
Anh ta muốn gặp nhất, hoặc có lẽ muốn giết nhất hẳn là tôi.
Một câu nói của Tống Kỳ Diễn khiến nhóm hình cảnh kinh ngạc, nhưng rất nhanh có người biết tình tiết sự kiện nên hiểu được—
Người bên trong cánh đồng oải hương này chính là người em trai cùng cha khác mẹ của Tống tiên sinh.
Hai anh em trước đó còn ở Tống thị diễn một màn Vô Gian đạo đây, đấu đến ngươi chết ta sống!
Tôi đi vào nói với anh ta nói mấy câu, có các anh ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nhóm hình cảnh theo bản năng nhường đường, Tống Kỳ Diễn nhìn bọn họ một cái nói cảm ơn, liền đơn độc đi vào.
Đầu mùa đông oải hương tràn ngập vẻ tiêu điều, Tống Kỳ Diễn đẩy mấy bụi oải hương héo rũ chắn đường ra, liền loáng thoáng thấy phía trước bụi oải hương có khối đá lớn, bên cạnh có bóng người, mơ hồ còn có tiếng nói chuyện.
Tống Kỳ Diễn nhờ trời tối và bụi cây oải hương khô che giấu đi thân thể của mình, thoáng cúi thấp người, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy có một người đàn ông gầy gò, đối diện với anh ta, một người phụ nữ tựa ở đằng sau tảng đá lớn, mang trên mặt vết thương, cổ áo sơ mi màu trắng còn dính vết máu, bị anh ta ghìm chặt còn súng trong tay anh ta thì chỉa trên huyệt thái dương của cô --
Không phải là Hàn Mẫn Tranh và Ngu Thanh Kiều sao?
Mà đối diện họ, có một người đang đứng đấy, tay phải ôm lấy ngực trái của mình, giữa kẽ tay toàn là máu, nhìn thấy mà giật mình.
Tử Kỳ chưa hề nói nơi này còn có người thứ ba ...
Tống Kỳ Diễn sau khi kinh ngạc thì nhìn người đàn ông không có ở trong dự liệu.
Lúc xem rõ mặt của anh ta, Tống Kỳ Diễn đột nhiên có phần nghẹn lời, nhưng vẫn là bàng hoàng nhiều hơn.
Buổi tối khuya, Doãn Lịch không nằm ngủ ở trong chăn ấm nệm êm mà xuất hiện ở đây làm gì?
Có lẽ Doãn Lịch bị Hàn Mẫn Tranh bắn trúng một phát súng, tuy rằng còn đứng đó không ngã xuống, nhưng cách Tống Kỳ Diễn một khoảng cách, đều có thể nhìn ra thân thể Doãn Lịch có chút run rẩy, có lẽ chỉ là đang mạnh mẽ chống đỡ.
Chính ngay lúc này, chỉ nghe Hàn Mẫn Tranh mở miệng, khá là không kiên nhẫn: Doãn Lịch, chuyện này không có liên quan với cậu!
Không liên quan sao? Xem ra Thanh Kiều không có nói cho anh biết, ba mẹ em ấy có ý gả em ấy làm vợ cho tôi rồi.
Doãn Lịch cười lưu manh, âm thanh có chút thở nhẹ: Bởi vì trước đó anh bị giam giữ nên chưa kịp thông báo cho anh.”
Thanh Kiều yếu ớt bị giam cầm ở trong ngực của Hàn Mẫn Tranh, mái tóc dài rối bời, trên mặt có phần lấm lem bẩn thỉu.
Mà Hàn Mẫn Tranh lại giữ cô chặt hơn nữa: Cậu cho rằng cậu nói như vậy là có thể chọc giận tôi, để cho tôi bỏ đi sao?
——— ———
Vừa rồi từ trong biệt thự đi ra, Hàn Mẫn Tranh vừa ôm vừa kéo cô ra mảnh vườn cây oải hương.
Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, Doãn Lịch lại đột nhiên từ đâu xông tới, cầm một hòn đá đánh vào sau ót của anh ta.
Hàn Mẫn Tranh chỉ cảm thấy phần gáy giật giật kịch liệt đau đớn, cơn choáng váng truyền đến, liền ngã trên mặt đất.
Thanh Kiều nhìn thấy Doãn Lịch, đối với cô mà nói giống như vị thần từ trên trời rơi xuống, có chút thất thần.
Doãn Lịch xuất hiện tại nơi này, chính là bởi vì trước đó anh chàng mang một sọt cua đồng chuẩn bị đi đến Tống Trạch ăn cơm tối, kết quả lúc chạy vòng lên trên đường núi có một chiếc xe chạy sượt quá, lúc ban đầu anh chưa kịp phản ứng, nhưng bảng số xe vẫn luôn ở trong đầu không đi.
Đợi đến khi anh nhớ tới chiếc xe kia có lần mình ở Tống Trạch đã từng thấy trong gara, hơn nữa tài xế lái xe mang theo mũ lưỡi trai và kính râm, lại có vài phần tương tự Hàn Mẫn Tranh, anh chàng nhanh chóng quay đầu đuổi theo.
Sau đó Doãn Lịch đánh bậy đánh bạ mà đuổi tới vùng ngoại thành, nghĩ đến Hàn Mẫn Tranh tất nhiên nghĩ đến sự kiện anh ta ngộ sát Jane không lâu trước đó, bước kế tiếp nghĩ đến Hàn Mẫn Tranh ở biệt thự vùng ngoại thành, anh chàng liền đi tìm quanh quẩn gần khu vực thì lại tìm được.
Còn chưa kịp vào trong biệt thự cứu người, lập tức anh nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh ôm Ngu Thanh Kiều từ bên trong đi ra.
Bám theo một đoạn, đi theo họ vào vườn oải hương. Thừa dịp Hàn Mẫn Tranh không để ý, Doãn Lịch tiện tay cầm hòn đá liền đập vào Hàn Mẫn Tranh. Mặc dù không đập cho anh ta ngất đi thì cũng có thể khiến anh ta bị thương, đến lúc đó đối phó liền thuận tiện hơn nhiều! Thấy Hàn Mẫn Tranh nằm trên mặt đất mất đi tri giác, Doãn Lịch lập tức đỡ Ngu Thanh Kiều đang bị té lăn trên đất dậy.
Ánh mắt của anh có phần vô cùng lo lắng, giọng nói trầm trầm lại tràn ngập an ủi: Ngồi dậy nào, anh dẫn em đi ...
Nhưng đồng tử của Ngu Thanh Kiều chợt co rụt lại, nhìn sau lưng Doãn Lịch, sốt ruột hô: Cẩn thận đằng sau ...
Thế nhưng, toàn thân Thanh Kiều bất lực, không đẩy Doãn Lịch ra nổi, đến nỗi nhắc nhở cũng chưa kịp.
Đoàng-- Doãn Lịch cau mày lại, giữa lông mày xuất hiện đau đớn, anh cúi đầu nhìn, lập tức nhìn thấy bên ngực trái có thêm một lỗ máu. Ngay sau đó sau gối anh khụy xuống đau nhói, người đã bị Hàn Mẫn Tranh đánh lén đạp té ngã xuống đất.
Muốn tìm chết! Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mẫn Tranh dính đầy máu, có vẻ dữ tợn khủng bố. Anh ta giơ súng lên nhắm ngay đầu Doãn Lịch, vừa muốn mở miệng, xa xa liền truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Xe cảnh sát lại nhanh như vậy tìm được chỗ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hàn Mẫn Tranh.
Đáng chết! Ngay sau đó, bên hông của Thanh Kiều bị siết chặt, đã bị Hàn Mẫn Tranh kéo vào trong ngực, hai người trốn vào sau một tảng đá.
Cho nên lúc Tống Kỳ Diễn chạy tới mới thấy Doãn Lịch xuất hiện tại nơi này.
——— ———
Bàn tay dính máu của Hàn Mẫn Tranh kéo cằm của Thanh Kiều lên: Thanh Kiều, cậu ta nói có thật vậy không?
Thanh Kiều nhìn ánh mắt anh ta đầy bức thiết muốn biết đáp án, cười khẽ: Là thật thì thế nào?
Em đồng ý gả cho cậu ta rồi? Hàn Mẫn Tranh nắm cằm cô càng chặt, hô hấp trở nên dồn dập.
Có liên quan với anh sao? Chẳng lẽ anh còn cho rằng chúng ta có khả năng sao? Từ khoảnh khắc anh và Jane kết hôn, tôi liền tự nói với mình, coi như chưa từng quen biết thứ người như anh, khụ...khụ ...
Hàn Mẫn Tranh trượt tay xuống, giữ chặt cổ họng của Thanh Kiều: Vừa rồi những điều em nói ở trong biệt thự đều là lừa tôi sao?
Đôi mắt anh ta đỏ hồng, trong mắt có nước mắt, lực trên tay không hoàn toàn tăng thêm.
Tôi chỉ lừa anh một lần, so với việc anh nói dối, thì một lời nói dối kia đáng là gì?
Hàn Mẫn Tranh im lặng một hồi, nhẹ giọng nỉ non: Sao có thể không đáng là gì? Em cũng biết, anh yêu em, anh chỉ yêu có mình em!
Vậy thì thế nào, có hơn được ý chí cho kế hoạch lớn của anh không?
Thanh Kiều không hề có chút nào sợ hãi anh ta, nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy chua xót đớn đau: Tình yêu của anh như vậy, tôi nhận không nổi.
Thanh Kiều, sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ không còn có những người khác ...
Hàn Mẫn Tranh vội vàng bưng lấy mặt của Thanh Kiều, sau đó chợt nhớ tới gì đó, sắc mặt liền lạnh lẽo.
Cậu ta nói cậu ta muốn cưới em, anh sẽ đưa cậu ta đi trước, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau rời đi.
Hàn Mẫn Tranh nói xong muốn nổ súng bắn Doãn Lịch, khóe mắt lại liếc thấy có một bóng người đột nhiên từ trong bụi cây oải hương đứng dậy.
Người cậu muốn giết nhất có lẽ là tôi mới đúng, Mẫn Tranh.
Hàn Mẫn Tranh quay đầu, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở đó.
——— —————
Sau khi đợi cảnh sát xung quanh chuẩn bị xong súng bắn tỉa, Tống Từ Kỳ mới đứng lên.
Bởi vì Hàn Mẫn Tranh vẫn luôn ôm Ngu Thanh Kiều thật chặt, cộng thêm trời tối ánh sáng kém, súng bắn tỉa rất khó ra tay.
Cách duy nhất --
Dụ Hàn Mẫn Tranh buông Ngu Thanh Kiều ra.
Mẫn Tranh, chuyện lúc cậu du học ở Anh quốc có quan hệ với Jane, cậu có nói với Thanh Kiều chưa?
Mặt Hàn Mẫn Tranh liền biến sắc, động tác nổ súng cũng ngưng lại ở đó.
Tống Kỳ Diễn không hề dừng lại: Tôi chỉ biết rằng sinh hoạt cá nhân của Jane hoang phí rối loạn, dựa vào thân thể và bối cảnh của gia đình cô ta, có một hai tên tình nhân cũng là chuyện bình thường, chỉ là tôi không ngờ cậu chính là kẻ mà Match Olin (*) đã che giấu cho cô ta lúc trước...
(Match Olin là em trai nuôi của Tống Kỳ Diễn, con trai ruột của Phu nhân Windsor, có nhắc câu chuyện của Olin và Jane trong chương 31+32)
Câm miệng!
Hàn Mẫn Tranh gầm lên một tiếng, trong ánh mắt toàn là vẻ hung ác, đột nhiên anh ta buông Thanh Kiều ra, đứng dậy bắn về phía Tống Kỳ Diễn.
Đoàng!
Đoàng!
Hai tiếng súng vang lên, chồng lên nhau cơ hồ không hề có chút khoảng cách.
Trên mặt đất sắc mặt của Thanh Kiều chợt tái nhợt, ngước đầu, lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn hoàn hảo không ảnh hưởng gì mà đứng ở đó.
Như vậy --
Cô nhìn sang Hàn Mẫn Tranh ở bên cạnh --
Trước ngực của Hàn Mẫn Tranh có một lỗ máu nhỏ, chậm rãi rỉ ra máu.
Khắp nơi yên tĩnh, bầu trời tăm tối chẳng biết từ lúc nào lại có những bông tuyết như lông ngỗng nhẹ bay lất phất xuống.
Hàn Mẫn Tranh đột nhiên ngã xuống đất, hô hấp của anh ta vẫn nhẹ nhàng, quay đầu nhìn về phía Thanh Kiều ở bên cạnh, đồng tử dần dần tan rã.
Như vậy ... Có lẽ là ... Kết quả tốt nhất ...
Anh ta giống như đang nói thầm, sau đó từ từ, cuối cùng là không còn tiếng nói.
Toàn thân Thanh Kiều cứng ngắc, ngơ ngác ngước nhìn Hàn Mẫn Tranh từ từ nhắm mắt lại, lặng im bất động.
Cảnh sát hình sự vốn nghiêm chỉnh đợi ở địa điểm mai phục lần lượt đứng dậy, cầm súng vây quanh Hàn Mẫn Tranh.
Tống Kỳ Diễn tiến lên, che chở Thanh Kiều ở trong lòng mình, vỗ nhẹ đầu của cô: Không sao đâu, không sao đâu ...
Anh rể, anh ta đã chết rồi sao ... Đã chết rồi sao ... Thanh Kiều đưa tay che mặt, nghẹn ngào, nước mắt từ giữa kẽ tay không ngừng tràn ra. Doãn Lịch nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh ngã xuống đất, cũng nhịn không được nữa mà ngã ngồi bệt dưới đất, sau đó ngửa mặt lên trời nằm xuống. Trước khi ngất đi, trong đầu của anh chàng chỉ có một suy nghĩ -- lần sau, không bao giờ nữa nhảy vào vũng nước đục này nữa...
Tống Kỳ Diễn dìu Thanh Kiều ngồi dậy, xoay người, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ khoác áo khoác của hắn đứng ở trong bụi cây oải hương. Tống Tiểu Bảo được Trâu Hướng ôm chặt vào lòng, đang trừng lớn đôi mắt to tròn, tò mò phun bong bóng nhìn quanh khắp nơi.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn một bên gò má của Tống Kỳ Diễn bị đạn sượt qua chảy ra máu, ôm lấy bụng của mình, nước mắt tràn mi.
Cũng may, tất cả mọi người không sao...
Thời điểm Tống Kỳ Diễn đi qua, gặp phải cảnh sát hình sự khuyên can rời đi, Tống tiên sinh, bên trong rất nguy hiểm.
Anh ta muốn gặp nhất, hoặc có lẽ muốn giết nhất hẳn là tôi.
Một câu nói của Tống Kỳ Diễn khiến nhóm hình cảnh kinh ngạc, nhưng rất nhanh có người biết tình tiết sự kiện nên hiểu được—
Người bên trong cánh đồng oải hương này chính là người em trai cùng cha khác mẹ của Tống tiên sinh.
Hai anh em trước đó còn ở Tống thị diễn một màn Vô Gian đạo đây, đấu đến ngươi chết ta sống!
Tôi đi vào nói với anh ta nói mấy câu, có các anh ở bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nhóm hình cảnh theo bản năng nhường đường, Tống Kỳ Diễn nhìn bọn họ một cái nói cảm ơn, liền đơn độc đi vào.
Đầu mùa đông oải hương tràn ngập vẻ tiêu điều, Tống Kỳ Diễn đẩy mấy bụi oải hương héo rũ chắn đường ra, liền loáng thoáng thấy phía trước bụi oải hương có khối đá lớn, bên cạnh có bóng người, mơ hồ còn có tiếng nói chuyện.
Tống Kỳ Diễn nhờ trời tối và bụi cây oải hương khô che giấu đi thân thể của mình, thoáng cúi thấp người, nhìn sang nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy có một người đàn ông gầy gò, đối diện với anh ta, một người phụ nữ tựa ở đằng sau tảng đá lớn, mang trên mặt vết thương, cổ áo sơ mi màu trắng còn dính vết máu, bị anh ta ghìm chặt còn súng trong tay anh ta thì chỉa trên huyệt thái dương của cô --
Không phải là Hàn Mẫn Tranh và Ngu Thanh Kiều sao?
Mà đối diện họ, có một người đang đứng đấy, tay phải ôm lấy ngực trái của mình, giữa kẽ tay toàn là máu, nhìn thấy mà giật mình.
Tử Kỳ chưa hề nói nơi này còn có người thứ ba ...
Tống Kỳ Diễn sau khi kinh ngạc thì nhìn người đàn ông không có ở trong dự liệu.
Lúc xem rõ mặt của anh ta, Tống Kỳ Diễn đột nhiên có phần nghẹn lời, nhưng vẫn là bàng hoàng nhiều hơn.
Buổi tối khuya, Doãn Lịch không nằm ngủ ở trong chăn ấm nệm êm mà xuất hiện ở đây làm gì?
Có lẽ Doãn Lịch bị Hàn Mẫn Tranh bắn trúng một phát súng, tuy rằng còn đứng đó không ngã xuống, nhưng cách Tống Kỳ Diễn một khoảng cách, đều có thể nhìn ra thân thể Doãn Lịch có chút run rẩy, có lẽ chỉ là đang mạnh mẽ chống đỡ.
Chính ngay lúc này, chỉ nghe Hàn Mẫn Tranh mở miệng, khá là không kiên nhẫn: Doãn Lịch, chuyện này không có liên quan với cậu!
Không liên quan sao? Xem ra Thanh Kiều không có nói cho anh biết, ba mẹ em ấy có ý gả em ấy làm vợ cho tôi rồi.
Doãn Lịch cười lưu manh, âm thanh có chút thở nhẹ: Bởi vì trước đó anh bị giam giữ nên chưa kịp thông báo cho anh.”
Thanh Kiều yếu ớt bị giam cầm ở trong ngực của Hàn Mẫn Tranh, mái tóc dài rối bời, trên mặt có phần lấm lem bẩn thỉu.
Mà Hàn Mẫn Tranh lại giữ cô chặt hơn nữa: Cậu cho rằng cậu nói như vậy là có thể chọc giận tôi, để cho tôi bỏ đi sao?
——— ———
Vừa rồi từ trong biệt thự đi ra, Hàn Mẫn Tranh vừa ôm vừa kéo cô ra mảnh vườn cây oải hương.
Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, Doãn Lịch lại đột nhiên từ đâu xông tới, cầm một hòn đá đánh vào sau ót của anh ta.
Hàn Mẫn Tranh chỉ cảm thấy phần gáy giật giật kịch liệt đau đớn, cơn choáng váng truyền đến, liền ngã trên mặt đất.
Thanh Kiều nhìn thấy Doãn Lịch, đối với cô mà nói giống như vị thần từ trên trời rơi xuống, có chút thất thần.
Doãn Lịch xuất hiện tại nơi này, chính là bởi vì trước đó anh chàng mang một sọt cua đồng chuẩn bị đi đến Tống Trạch ăn cơm tối, kết quả lúc chạy vòng lên trên đường núi có một chiếc xe chạy sượt quá, lúc ban đầu anh chưa kịp phản ứng, nhưng bảng số xe vẫn luôn ở trong đầu không đi.
Đợi đến khi anh nhớ tới chiếc xe kia có lần mình ở Tống Trạch đã từng thấy trong gara, hơn nữa tài xế lái xe mang theo mũ lưỡi trai và kính râm, lại có vài phần tương tự Hàn Mẫn Tranh, anh chàng nhanh chóng quay đầu đuổi theo.
Sau đó Doãn Lịch đánh bậy đánh bạ mà đuổi tới vùng ngoại thành, nghĩ đến Hàn Mẫn Tranh tất nhiên nghĩ đến sự kiện anh ta ngộ sát Jane không lâu trước đó, bước kế tiếp nghĩ đến Hàn Mẫn Tranh ở biệt thự vùng ngoại thành, anh chàng liền đi tìm quanh quẩn gần khu vực thì lại tìm được.
Còn chưa kịp vào trong biệt thự cứu người, lập tức anh nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh ôm Ngu Thanh Kiều từ bên trong đi ra.
Bám theo một đoạn, đi theo họ vào vườn oải hương. Thừa dịp Hàn Mẫn Tranh không để ý, Doãn Lịch tiện tay cầm hòn đá liền đập vào Hàn Mẫn Tranh. Mặc dù không đập cho anh ta ngất đi thì cũng có thể khiến anh ta bị thương, đến lúc đó đối phó liền thuận tiện hơn nhiều! Thấy Hàn Mẫn Tranh nằm trên mặt đất mất đi tri giác, Doãn Lịch lập tức đỡ Ngu Thanh Kiều đang bị té lăn trên đất dậy.
Ánh mắt của anh có phần vô cùng lo lắng, giọng nói trầm trầm lại tràn ngập an ủi: Ngồi dậy nào, anh dẫn em đi ...
Nhưng đồng tử của Ngu Thanh Kiều chợt co rụt lại, nhìn sau lưng Doãn Lịch, sốt ruột hô: Cẩn thận đằng sau ...
Thế nhưng, toàn thân Thanh Kiều bất lực, không đẩy Doãn Lịch ra nổi, đến nỗi nhắc nhở cũng chưa kịp.
Đoàng-- Doãn Lịch cau mày lại, giữa lông mày xuất hiện đau đớn, anh cúi đầu nhìn, lập tức nhìn thấy bên ngực trái có thêm một lỗ máu. Ngay sau đó sau gối anh khụy xuống đau nhói, người đã bị Hàn Mẫn Tranh đánh lén đạp té ngã xuống đất.
Muốn tìm chết! Khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mẫn Tranh dính đầy máu, có vẻ dữ tợn khủng bố. Anh ta giơ súng lên nhắm ngay đầu Doãn Lịch, vừa muốn mở miệng, xa xa liền truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Xe cảnh sát lại nhanh như vậy tìm được chỗ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hàn Mẫn Tranh.
Đáng chết! Ngay sau đó, bên hông của Thanh Kiều bị siết chặt, đã bị Hàn Mẫn Tranh kéo vào trong ngực, hai người trốn vào sau một tảng đá.
Cho nên lúc Tống Kỳ Diễn chạy tới mới thấy Doãn Lịch xuất hiện tại nơi này.
——— ———
Bàn tay dính máu của Hàn Mẫn Tranh kéo cằm của Thanh Kiều lên: Thanh Kiều, cậu ta nói có thật vậy không?
Thanh Kiều nhìn ánh mắt anh ta đầy bức thiết muốn biết đáp án, cười khẽ: Là thật thì thế nào?
Em đồng ý gả cho cậu ta rồi? Hàn Mẫn Tranh nắm cằm cô càng chặt, hô hấp trở nên dồn dập.
Có liên quan với anh sao? Chẳng lẽ anh còn cho rằng chúng ta có khả năng sao? Từ khoảnh khắc anh và Jane kết hôn, tôi liền tự nói với mình, coi như chưa từng quen biết thứ người như anh, khụ...khụ ...
Hàn Mẫn Tranh trượt tay xuống, giữ chặt cổ họng của Thanh Kiều: Vừa rồi những điều em nói ở trong biệt thự đều là lừa tôi sao?
Đôi mắt anh ta đỏ hồng, trong mắt có nước mắt, lực trên tay không hoàn toàn tăng thêm.
Tôi chỉ lừa anh một lần, so với việc anh nói dối, thì một lời nói dối kia đáng là gì?
Hàn Mẫn Tranh im lặng một hồi, nhẹ giọng nỉ non: Sao có thể không đáng là gì? Em cũng biết, anh yêu em, anh chỉ yêu có mình em!
Vậy thì thế nào, có hơn được ý chí cho kế hoạch lớn của anh không?
Thanh Kiều không hề có chút nào sợ hãi anh ta, nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy chua xót đớn đau: Tình yêu của anh như vậy, tôi nhận không nổi.
Thanh Kiều, sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, sẽ không còn có những người khác ...
Hàn Mẫn Tranh vội vàng bưng lấy mặt của Thanh Kiều, sau đó chợt nhớ tới gì đó, sắc mặt liền lạnh lẽo.
Cậu ta nói cậu ta muốn cưới em, anh sẽ đưa cậu ta đi trước, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau rời đi.
Hàn Mẫn Tranh nói xong muốn nổ súng bắn Doãn Lịch, khóe mắt lại liếc thấy có một bóng người đột nhiên từ trong bụi cây oải hương đứng dậy.
Người cậu muốn giết nhất có lẽ là tôi mới đúng, Mẫn Tranh.
Hàn Mẫn Tranh quay đầu, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở đó.
——— —————
Sau khi đợi cảnh sát xung quanh chuẩn bị xong súng bắn tỉa, Tống Từ Kỳ mới đứng lên.
Bởi vì Hàn Mẫn Tranh vẫn luôn ôm Ngu Thanh Kiều thật chặt, cộng thêm trời tối ánh sáng kém, súng bắn tỉa rất khó ra tay.
Cách duy nhất --
Dụ Hàn Mẫn Tranh buông Ngu Thanh Kiều ra.
Mẫn Tranh, chuyện lúc cậu du học ở Anh quốc có quan hệ với Jane, cậu có nói với Thanh Kiều chưa?
Mặt Hàn Mẫn Tranh liền biến sắc, động tác nổ súng cũng ngưng lại ở đó.
Tống Kỳ Diễn không hề dừng lại: Tôi chỉ biết rằng sinh hoạt cá nhân của Jane hoang phí rối loạn, dựa vào thân thể và bối cảnh của gia đình cô ta, có một hai tên tình nhân cũng là chuyện bình thường, chỉ là tôi không ngờ cậu chính là kẻ mà Match Olin (*) đã che giấu cho cô ta lúc trước...
(Match Olin là em trai nuôi của Tống Kỳ Diễn, con trai ruột của Phu nhân Windsor, có nhắc câu chuyện của Olin và Jane trong chương 31+32)
Câm miệng!
Hàn Mẫn Tranh gầm lên một tiếng, trong ánh mắt toàn là vẻ hung ác, đột nhiên anh ta buông Thanh Kiều ra, đứng dậy bắn về phía Tống Kỳ Diễn.
Đoàng!
Đoàng!
Hai tiếng súng vang lên, chồng lên nhau cơ hồ không hề có chút khoảng cách.
Trên mặt đất sắc mặt của Thanh Kiều chợt tái nhợt, ngước đầu, lại nhìn thấy Tống Kỳ Diễn hoàn hảo không ảnh hưởng gì mà đứng ở đó.
Như vậy --
Cô nhìn sang Hàn Mẫn Tranh ở bên cạnh --
Trước ngực của Hàn Mẫn Tranh có một lỗ máu nhỏ, chậm rãi rỉ ra máu.
Khắp nơi yên tĩnh, bầu trời tăm tối chẳng biết từ lúc nào lại có những bông tuyết như lông ngỗng nhẹ bay lất phất xuống.
Hàn Mẫn Tranh đột nhiên ngã xuống đất, hô hấp của anh ta vẫn nhẹ nhàng, quay đầu nhìn về phía Thanh Kiều ở bên cạnh, đồng tử dần dần tan rã.
Như vậy ... Có lẽ là ... Kết quả tốt nhất ...
Anh ta giống như đang nói thầm, sau đó từ từ, cuối cùng là không còn tiếng nói.
Toàn thân Thanh Kiều cứng ngắc, ngơ ngác ngước nhìn Hàn Mẫn Tranh từ từ nhắm mắt lại, lặng im bất động.
Cảnh sát hình sự vốn nghiêm chỉnh đợi ở địa điểm mai phục lần lượt đứng dậy, cầm súng vây quanh Hàn Mẫn Tranh.
Tống Kỳ Diễn tiến lên, che chở Thanh Kiều ở trong lòng mình, vỗ nhẹ đầu của cô: Không sao đâu, không sao đâu ...
Anh rể, anh ta đã chết rồi sao ... Đã chết rồi sao ... Thanh Kiều đưa tay che mặt, nghẹn ngào, nước mắt từ giữa kẽ tay không ngừng tràn ra. Doãn Lịch nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh ngã xuống đất, cũng nhịn không được nữa mà ngã ngồi bệt dưới đất, sau đó ngửa mặt lên trời nằm xuống. Trước khi ngất đi, trong đầu của anh chàng chỉ có một suy nghĩ -- lần sau, không bao giờ nữa nhảy vào vũng nước đục này nữa...
Tống Kỳ Diễn dìu Thanh Kiều ngồi dậy, xoay người, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ khoác áo khoác của hắn đứng ở trong bụi cây oải hương. Tống Tiểu Bảo được Trâu Hướng ôm chặt vào lòng, đang trừng lớn đôi mắt to tròn, tò mò phun bong bóng nhìn quanh khắp nơi.
Cận Tử Kỳ ngước nhìn một bên gò má của Tống Kỳ Diễn bị đạn sượt qua chảy ra máu, ôm lấy bụng của mình, nước mắt tràn mi.
Cũng may, tất cả mọi người không sao...
/392
|