Kết thúc hôn lễ, Tần Chính Nguyên đã bắt đầu choáng váng vì rượu.
Số lượng khách mời khá đông, dù đã có người đỡ rượu hộ nhưng vẫn không thể tránh được sẽ say.
Trong khi đó Nhược Vy lại tỉnh táo hơn hẳn.
Xe dừng trước căn biệt thự họ sống mấy tháng nay.
Căn biệt thự 4 năm trước Tần Chính Nguyên đã cho phá hủy rồi để đất trống đó. Anh không muốn cô lại phải quay về nơi có những kí ức đau khổ đó nên xây một ngôi biệt thự khác gần công ty cả hai hơn, xung quanh cũng yên tĩnh trong lành.
- Thiếu phu nhân, có cần tôi giúp cô dìu thiếu gia vào không ạ?
- Không cần đâu, muộn rồi anh về đi!
- Vâng, tạm biệt thiếu phu nhân.
Nhược Vy phải cố hết sức mới dìu nổi cơ thể to lớn của Tần Chính Nguyên vào tới sofa phòng khách.
Cô thả anh nằm xuống ghế, ngồi cạnh anh thở ra. Mệt chết rồi!
Nhược Vy vào bếp, nấu cho anh một bát canh giải rượu.
Nhưng Tần Chính Nguyên lại mím môi không chịu uống.
- Uống canh giải rượu đi!
- Không... anh... không uống!
- Em hỏi lần cuối, Tần Chính Nguyên anh có chịu uống không?
- Vợ ơi... anh không muốn uống... Anh yêu... yêu em...
- Không uống tối nằm đây ngủ đi, khỏi vào phòng! Yêu đương gì mà uống cho say khướt hành vợ hành con!
Tử lệnh ban xuống, Tần Chính Nguyên mới ngoan ngoãn uống cạn bát canh giải rượu.
- Vậy mới ngoan!
Nhược Vy xoa đầu anh y như một đứa trẻ. Cô lại nhấc anh dậy, đỡ anh lên phòng.
Cũng may có thang máy, bảo cô dìu anh lên tầng 3 chắc chết vì mệt.
Thả anh xuống giường, tháo giày ra rồi kéo anh nằm cẩn thận lại.
Cô vào nhà tắm vắt một cái khăn ẩm lau qua mặt với người cho anh.
Xong xuôi đâu đấy cô mới vào tắm.
Chẳng biết Tần Chính Nguyên say thật hay giả nhưng mới đó Nhược Vy quay ra thì đã thấy áo sơ mi với quần âu bị cởi hết trơn ra rồi.
Cô đỏ mặt nhìn tên đáng ghét nào đấy đang nằm trên giường, rồi cũng kệ anh mà nằm xuống bên cạnh.
Chắc cũng do say quá nên nóng trong người, nằm không yên chút nào.
Điển hình đó là ôm chặt lấy Nhược Vy, chân gác lên người cô, nóng cũng không chịu buông.
Cô bất lực nhìn anh, với tay chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống rồi nằm nghiêng ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của anh.
Cũng ngoan đó chứ, so với cái mặt lắm biểu cảm ngày thường cạnh cô hay gương mặt "liệt dây thần kinh cảm xúc" lúc trước mặt người khác thì hiện giờ lại có chút... dễ thương.
Đêm tân hôn nhưng rồi, cả hai lại ôm nhau ngủ say như ngày thường, chẳng có nổi một chút khác biệt nào. Bởi đối với họ, ngày nào mà không như tân hôn, muốn lăn thì lăn, sáng hay tối cũng chẳng ảnh hưởng tới những cuộc yêu ngọt ngào.
***
Sáng, Tần Chính Nguyên tỉnh dậy, thấy mình nằm ôm cô ngủ liền cong môi cười vui vẻ.
Cuối cùng thì anh cũng chính thức rước được cô về, từ nay Nhược Vy mãi là của anh.
Anh lấy tay mân mê trán cô, rồi tới sống mũi, cái môi hồng hào như cánh hoa anh đào căng bóng mềm mại. Dần dần, ngón tay hư hỏng trượt xuống cổ cô, tới xương quay xanh lộ ra trong chiếc váy ngủ hai dây quyến rũ.
Nhược Vy bị anh quấy rối đến tỉnh dậy, mắt chẳng buồn mở lem nhem nhỏ giọng:
- Ưm... em muốn ngủ! Mấy giờ rồi?
- Bảy giờ.
Vẫn sớm, cô quyết nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.
Nhưng ác ma nào đó đâu dễ dàng bỏ qua miếng thịt ngon béo này.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi thủ thỉ:
- Dậy ăn sáng đi bà xã!
- Anh ăn trước đi, lát em ăn!
Tần Chính Nguyên cười nham hiểm.
- Ừ.
Nói rồi anh nhắm môi cô hôn xuống, lưỡi đưa vào miệng cô càn quấy hương vị ngọt ngào.
- Ưm... anh làm gì vậy?
- Ăn sáng, tiện thể bù lại đêm qua!
Nhược Vy lúc này tỉnh thật rồi.
Nhưng không để cô kháng cự, anh lại hôn cô ngăn đi mọi lời nói.
Nhược Vy cố đẩy anh ra.
- Em chưa đánh răng!
- Anh không bận tâm.
Không gì ngăn cản được dục vọng sáng sớm trào dâng vì cô vợ nhỏ của Tần Chính Nguyên lúc này.
______Ta cắt ta cắt_______????????
Chương sau có gì?
Đau đầu xỉu.
Con người hay đau đầu như tui nay ngồi nghe nhạc duyệt văn nghệ 20/11 max volum giờ đầu choáng qué!!!
Ét ô ét nay 1 chap hoi, mai rảnh up típ.
*Zĩnh bịt=))**????????*
Số lượng khách mời khá đông, dù đã có người đỡ rượu hộ nhưng vẫn không thể tránh được sẽ say.
Trong khi đó Nhược Vy lại tỉnh táo hơn hẳn.
Xe dừng trước căn biệt thự họ sống mấy tháng nay.
Căn biệt thự 4 năm trước Tần Chính Nguyên đã cho phá hủy rồi để đất trống đó. Anh không muốn cô lại phải quay về nơi có những kí ức đau khổ đó nên xây một ngôi biệt thự khác gần công ty cả hai hơn, xung quanh cũng yên tĩnh trong lành.
- Thiếu phu nhân, có cần tôi giúp cô dìu thiếu gia vào không ạ?
- Không cần đâu, muộn rồi anh về đi!
- Vâng, tạm biệt thiếu phu nhân.
Nhược Vy phải cố hết sức mới dìu nổi cơ thể to lớn của Tần Chính Nguyên vào tới sofa phòng khách.
Cô thả anh nằm xuống ghế, ngồi cạnh anh thở ra. Mệt chết rồi!
Nhược Vy vào bếp, nấu cho anh một bát canh giải rượu.
Nhưng Tần Chính Nguyên lại mím môi không chịu uống.
- Uống canh giải rượu đi!
- Không... anh... không uống!
- Em hỏi lần cuối, Tần Chính Nguyên anh có chịu uống không?
- Vợ ơi... anh không muốn uống... Anh yêu... yêu em...
- Không uống tối nằm đây ngủ đi, khỏi vào phòng! Yêu đương gì mà uống cho say khướt hành vợ hành con!
Tử lệnh ban xuống, Tần Chính Nguyên mới ngoan ngoãn uống cạn bát canh giải rượu.
- Vậy mới ngoan!
Nhược Vy xoa đầu anh y như một đứa trẻ. Cô lại nhấc anh dậy, đỡ anh lên phòng.
Cũng may có thang máy, bảo cô dìu anh lên tầng 3 chắc chết vì mệt.
Thả anh xuống giường, tháo giày ra rồi kéo anh nằm cẩn thận lại.
Cô vào nhà tắm vắt một cái khăn ẩm lau qua mặt với người cho anh.
Xong xuôi đâu đấy cô mới vào tắm.
Chẳng biết Tần Chính Nguyên say thật hay giả nhưng mới đó Nhược Vy quay ra thì đã thấy áo sơ mi với quần âu bị cởi hết trơn ra rồi.
Cô đỏ mặt nhìn tên đáng ghét nào đấy đang nằm trên giường, rồi cũng kệ anh mà nằm xuống bên cạnh.
Chắc cũng do say quá nên nóng trong người, nằm không yên chút nào.
Điển hình đó là ôm chặt lấy Nhược Vy, chân gác lên người cô, nóng cũng không chịu buông.
Cô bất lực nhìn anh, với tay chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống rồi nằm nghiêng ngắm nhìn gương mặt lúc ngủ của anh.
Cũng ngoan đó chứ, so với cái mặt lắm biểu cảm ngày thường cạnh cô hay gương mặt "liệt dây thần kinh cảm xúc" lúc trước mặt người khác thì hiện giờ lại có chút... dễ thương.
Đêm tân hôn nhưng rồi, cả hai lại ôm nhau ngủ say như ngày thường, chẳng có nổi một chút khác biệt nào. Bởi đối với họ, ngày nào mà không như tân hôn, muốn lăn thì lăn, sáng hay tối cũng chẳng ảnh hưởng tới những cuộc yêu ngọt ngào.
***
Sáng, Tần Chính Nguyên tỉnh dậy, thấy mình nằm ôm cô ngủ liền cong môi cười vui vẻ.
Cuối cùng thì anh cũng chính thức rước được cô về, từ nay Nhược Vy mãi là của anh.
Anh lấy tay mân mê trán cô, rồi tới sống mũi, cái môi hồng hào như cánh hoa anh đào căng bóng mềm mại. Dần dần, ngón tay hư hỏng trượt xuống cổ cô, tới xương quay xanh lộ ra trong chiếc váy ngủ hai dây quyến rũ.
Nhược Vy bị anh quấy rối đến tỉnh dậy, mắt chẳng buồn mở lem nhem nhỏ giọng:
- Ưm... em muốn ngủ! Mấy giờ rồi?
- Bảy giờ.
Vẫn sớm, cô quyết nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp.
Nhưng ác ma nào đó đâu dễ dàng bỏ qua miếng thịt ngon béo này.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi thủ thỉ:
- Dậy ăn sáng đi bà xã!
- Anh ăn trước đi, lát em ăn!
Tần Chính Nguyên cười nham hiểm.
- Ừ.
Nói rồi anh nhắm môi cô hôn xuống, lưỡi đưa vào miệng cô càn quấy hương vị ngọt ngào.
- Ưm... anh làm gì vậy?
- Ăn sáng, tiện thể bù lại đêm qua!
Nhược Vy lúc này tỉnh thật rồi.
Nhưng không để cô kháng cự, anh lại hôn cô ngăn đi mọi lời nói.
Nhược Vy cố đẩy anh ra.
- Em chưa đánh răng!
- Anh không bận tâm.
Không gì ngăn cản được dục vọng sáng sớm trào dâng vì cô vợ nhỏ của Tần Chính Nguyên lúc này.
______Ta cắt ta cắt_______????????
Chương sau có gì?
Đau đầu xỉu.
Con người hay đau đầu như tui nay ngồi nghe nhạc duyệt văn nghệ 20/11 max volum giờ đầu choáng qué!!!
Ét ô ét nay 1 chap hoi, mai rảnh up típ.
*Zĩnh bịt=))**????????*
/62
|