Hôn nhân mỏng manh, chồng trước quá ngang tàng

Chương 111 - Chương 92

/916


Editor : vuhongnhung87

Đám phóng viên kia động tác còn nhanh hơn cả những người công nhân, nhanh chân chặn ngay trước mặt của Diêu Hữu Thiên, từng chiếc micro giơ lên ngay miệng cô, hỏi một loạt những câu hỏi không chút khách khí.

“ Cho hỏi cô là người phụ trách của công trình này phải không?”

“ Cho hỏi là do thi công của các cô không hợp lý nên mới gây ra thiệt hại phải không?”

“ Cho hỏi nguyên nhân của tai nạn là do các cô giám sát không chặt chẽ phải không?

“ Cho hỏi nguyên nhân hỏa hoạn là do vấn đề về chất lượng công trình phải không?”

Diêu Hữu Thiên nhìn đám phóng viên trước mặt. Trời tháng bảy, thời tiết vô cùng oi bức.

Ánh nắng chiếu lên trên người, cho dù đưng yên tại chỗ cũng khiến toàn thân đầy mồ hôi.

Trời rất nóng, nhưng điều khiến trong lòng bốc lửa lại là đám phóng viên này.

Diêu Hữu Thiên quá hiểu rằng, phòng viên hiện nay chỉ cần một ít tin tức thì sẽ phóng đại lên rất nhiều, ước gì toàn bộ thế giới đều được biết.

Đặc biệt là bây giờ, lợi ích của người dân lao động một khi gặp phải tổn hại, mọi người sẽ hưng phấn y như ngửi được mùi vị hấp dẫn gì vậy.

Đối với loại chuyện này, Diêu Hữu Thần mặc dù hiểu rõ nhưng cũng không thể mặc kệ sự việc tiếp tục diễn biến như vậy.

Hơi nhíu mày, nhìn về đám phóng viên trước mặt, biểu cảm của Diêu Hữu Thần bình tĩnh hơn như chưa từng có: “ Mọi người vui lòng tránh đường trước được không? Hiện tại nguyên nhân của sự cố vẫn còn chưa điều tra rõ, đợi sau khi chúng tôi tìm ra nguyên nhân, nhất định sẽ trả lời cho toàn bộ công chúng được biết.”

“ Còn về việc các anh nói là giám sát không chặt chẽ, thì nguyên nhân của vụ việc còn chưa làm rõ, sao có thể cho rằng giám sát không chặt chẽ chứ? Đương nhiên, nếu là lỗi của chúng tôi, thì chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”

“ Nhưng nếu không phải là lỗi của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ công ty nào đã làm hại chúng tôi cũng như gây ảnh hưởng tới tiến độ của công trình.”

Nói xong câu này, cô không thèm nhìn đến phản ứng của đám phóng viên, mà đi thẳng vào trong bệnh viện.

Nhìn thấy một trong những người công nhân, giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nghiêm túc: “ Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại có hỏa hoạn ?”

“ Chúng tôi cũng không biết nữa.” Một người công nhân lắc đầu: “ Có thể là chập điện.”

“ Có mấy người bị thương? Tình hình thế nào?”

“ Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Cô đem hết những gì muốn biết về tình hình hiện tại hỏi một lượt, sắp xếp công nhân xong xuôi rồi để bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước.

Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra, lại gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu một lần nữa.

Điện thoại vẫn không liên lạc được, gọi không được thì thôi vậy, Diêu Hữu Thần cũng không thèm quan tâm đến người đàn ông đấy nữa.

Đến thăm hai người bị thương tương đối nhẹ trong bệnh viện lại đợi người bị thương nặng nhất phẫu thuật xong.

Thật trùng hợp. Ca mổ này là Diêu Hữu Quyền thực hiện.

Thấy em gái nhà mình, anh gật đầu với cô: “ Ca mổ rất thành công, nhưng vì va chạm ở đầu, phải theo dõi thêm hai ngày. Còn nữa cổ chân do gãy xương trong lúc rơi xuống, cần nghỉ ngơi một thời gian mới hồi phục.”

“ Có để lại thương tật gì không?”

“Điều này rất khó nói trước được, vết thương trên đầu hiện tại như thế nào phải đợi tỉnh lại mới biết. Còn vết thương ở chân, động đến gân cốt thì cũng phải một trăm ngày, trong khi anh ta lại bị dập xương như vậy. Tối thiểu cũng phải dưỡng thương đến cả năm trời.”

“ Cảm ơn anh ba.”

“ Đừng có cảm ơn anh.” Mặc dù Diêu Hữu Quyền không quan tâm đến việc của công ty, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ mặc: “ Việc ở công trường, em phải xử lý ổn thỏa đấy. Nếu không chỉ cần sơ sảy một chút thôi, rất dễ xảy ra chuyện.”

Loại sự cố trong lúc làm việc này, anh làm trong bệnh viện cũng thấy nhiều rồi. Đôi co qua lại, người nhà bệnh nhân bám chặt không buông. Công ty cũng phải có trách nhiệm.

Các vụ tai nạn, không phân giai cấp, có lúc khiến người khác nhìn vào không biết phải làm thế nào.

“Em biết rồi, anh yên tâm đi.”

Diêu Hữu Thiên thở dài. Cố Thừa Diệu không có mặt tại thành phố Y, Diêu Hữu Quốc lại ở mãi Bắc Đô. Mà công trình này hiện tại chỉ có thể để cô phụ trách.

Chập điện sao?

Đùa kiểu gì vậy? Công trình mới thi công được hai tháng mà thôi.

Chập điện kiểu gì được? Tại sao lại chập điện?

Diêu Hữu Thiên xác nhận lại một lần nữa, người bị thương không còn nguy hiểm đến tính mạng mới rời đi.

Lại không ngờ rằng người nhà của ba người bị thương kia, ngay lúc này lại tìm gặp cô.

Chính là vợ của người bị thương nặng nhất người bị dập xương cổ chân kia, là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Dáng người hơi mập, nhìn có vẻ rất vạm vỡ.

Cô ta đứng ngay trước mặt Diêu Hữu Thiên, trên mặt đầy vẻ hung ác: “ Một người đang ông đang yên đang lành của nhà chúng tôi, ra ngoài làm việc, nhưng bây giờ lại nằm ở đây sống chết không lường. Người của công cty các cô nếu không giải quyết ổn thỏa, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”

“ Đúng vậy đúng vậy.”

Người nhà của hai công nhân bị thương còn lại cũng làm loạn: “ Bị thương vào lúc trời nóng thế này, lại còn là bị bỏng, nếu bị nhiễm trùng thì phải làm thế nào?”

“ Đúng rồi đó.”

“ Công ty các cô giám sát lỏng lẻo.”

“ Công ty các cô vô trách nhiệm quá.”

“ ……….” Mấy người phụ nữ mỗi người một câu, đằng sau còn kéo thêm họ hàng đến góp phần.

Tiểu Mã luôn đứng bên cạnh Diêu Hữu Thiên, vừa định mở miệng nói thì Diêu Hữu Thiên lại lên tiếng trước anh.

“ Tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của mọi người. Hôm nay tôi đứng ở đây chính là đại diện cho việc công ty chúng tôi không hề trốn tránh trách nhiệm. Tiền thuốc men chúng tôi hiện đã trả trước. Chi phí nằm viện sau này còn cả tiền trợ cấp tai nạn chúng tôi cũng sẽ chi trả.”

“ Nhưng nguyên nhân của sự




/916

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status