Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên đã nằm trong phòng ICU* khoảng chừng ba ngày.
*phòng ICU: Phòng hồi sức tích cực.
Bác sĩ đã cấp cứu ngừng tuần hoàn một lần. Cho dù cô còn sống, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Phía bệnh viện đã gửi thư thông báo tình hình bệnh tình nguy kịch ba lần. Mỗi lần, người nhà họ Diêu cho rằng Diêu Hữu Thiên không qua khỏi. Cô lại gắng gượng vượt qua.
Tuyên Tĩnh Ngôn đã khóc đến mức khàn cả họng. Liên tục oán trách Diêu Đại Phát.
Diêu Đại Phát và bốn anh em nhà họ Diêu, tất cả đều không nói được lời nào. Diêu Hữu Quốc vô cùng tự trách mình, nếu như anh phát hiện ra sự khác thường của em gái sớm một chút, nếu như để tâm hơn một chút, có phải em gái sẽ không xảy ra chuyện?
,
Mà lúc này, người đàn ông kia, Lạc Li, anh đã xuất hiện rồi.
Lạc Li đã gãy mất hai cái xương sườn, cũng nằm trong bệnh viện ba ngày mới xuống được giường.
Anh còn chưa hồi phục bình thường, đã đi hỏi thăm tin tức của Diêu Hữu Thiên. Khi biết Diêu Hữu Thiên xảy ra tai nạn xe cộ, anh không quan tâm điều gì đã chạy đến.
Trên mặt anh còn có vết thương, trên người cũng quấn băng.
Có lẽ là vì anh quá thảm hại, Diêu Đại Phát không động chân động tay thêm với anh nữa.
Ông chỉ mời anh ra hành lang của bệnh viện.
,
Gió rét lạnh, thổi vù vù trong hành lang. Sắc trời rất u ám, thành phố Y năm nay cảm giác cực kỳ lạnh.
Nhìn người trẻ tuổi mới đầu hai mươi này, người Diêu Đại Phát mềm đi, đã quỳ xuống.
“Bác trai ——” Lạc Li hoảng sợ, muốn đỡ Diêu Đại Phát dậy, nhưng ông lại không chịu.
“Cậu thanh niên, cậu hãy buông tha cho Thiên Thiên đi.”
“Thiên Thiên còn nhỏ, con bé hoàn toàn không biết tình yêu là gì. Cậu có thể cho nó cái gì?”
“Tôi biết hai người yêu nhau, nhưng có một số chuyện không phải cứ yêu nhau là có thể giải quyết được.”
,
“Năm nay con bé mới có mười sáu tuổi, ngay cả đại học nó cũng chưa học. Cậu và nó, cuộc sống sau này, phải sống thế nào?”
“Cuộc đời này của tôi, đã bị người ta cười nhạo quá nhiều rồi.” Vua đồng nát, nhà giàu mới nổi.
Những lời khó nghe đó, ông chịu đựng thì coi như xong.
Nhưng ông tuyệt đối không thể tiếp tục để con gái của mình, cũng phải sống cuộc đời bị người khác xem thường như vậy.
“Con gái bị tôi liên lụy, bị người ta mắng là đứa đồng nát nhiều năm như vậy rồi. Xem như tôi cầu xin cậu, đừng tiếp tục đến tìm Thiên Thiên nữa. Nếu như cậu thật sự yêu con bé, hãy cho nó một con đường sống, để nó sống một cuộc đời bình thường.”
“Con bé nên sống như những cô gái bình thường, thi tốt nghiệp, vào đại học, sau đó kết hôn, sinh con.”
,
“Tôi biết con bé yêu cậu, cậu cũng yêu nó. Nhưng tình yêu của cậu, sẽ chỉ mang đến tổn thương cho nó.”
Lúc Diêu Đại Phát nói, lệ rơi đầy mặt: “Cậu thanh niên, xem như tôi cầu xin cậu có được không? Cậu buông tha cho con gái của tôi đi.”
Cơ thể Lạc Li đứng đờ ở đó.
Những lời này của Diêu Đại Phát, không có câu nào là chỉ trích anh, nhưng càng khiến anh khó chịu hơn những lời chỉ trích.
Anh biết, hiện giờ anh đang hai bàn tay trắng. Ngoài một tiệm sửa xe rách nát ra.
Anh còn là một đứa con riêng, ngay đến ba mình là ai cũng không biết. Anh còn có một người mẹ là vũ nữ ——
.
Tất cả những điều này, gộp chung lại, giữa anh và Diêu Hữu Thiên đã là khoảng cách giữa trời và đất.
Hốc mắt Chiến Li đỏ lên, anh không muốn giải thích, sự yêu thích trong lòng khi anh nhìn thấy Diêu Hữu Thiên giả vờ kiên cường, đứng ở trước mặt mình, rõ ràng là đang sợ, nhưng vẫn đánh bạo đứng đối mặt với anh.
Cô gái đó, là giấc mộng tốt nhất, cũng đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Mà bây giờ, giấc mộng này sắp phải tỉnh rồi. Không. Là đã tỉnh rồi.
,
“Thiên Thiên còn nhỏ, cậu có năng lực như vậy, sau này vẫn có thể quen biết những cô gái tốt hơn. Cậu buông tha cho con gái tôi có được không?”
Diêu Đại Phát vẫn nói tiếp. Cuộc đời này của ông, điểm yếu lớn nhất chính là vợ và con.
Nửa đời trước vô dụng, mấy đứa con đi theo ông, suýt chút nữa ngay cả cơm cũng không ăn đủ no. Nửa đời sau, ông sẽ không để con gái sống cuộc đời như vậy.
Nghĩ đến con gái nằm ở phòng ICU. Ông chỉ muốn cô sau này bình an cả đời. Về phần Lạc Li này, vẫn nên cách xa.
,
Nhìn một người đàn ông cao lớn thô kệch còn cao to tráng kiện hơn mình quỳ xuống trước trước mặt mình, rơi lệ.
Lạc Li không tài nào không lộ vẻ xúc động, thở thật dài. Trong lòng đã có quyết định.
“Bác trai bác đứng dậy đi.” Lạc Li đỡ Diêu Đại Phát dậy: “Cháu sẽ rời xa cô ấy.”
“Cậu ——” Đơn giản như vậy? Diêu Đại Phát có chút không dám tin. Một lòng muốn anh rời đi, đến lúc anh thật sự đồng ý lại cảm thấy anh không thật lòng yêu con gái mình.
Lạc Li cười, nụ cười đó, tràn đầy cay đắng: “Có điều, cháu còn có một yêu cầu. Cháu muốn gặp lại cô ấy một lần. Nói với cô ấy mấy câu. Có được không?”
,
Diêu Đại Phát không cách nào từ chối, suýt chút nữa ông đã mềm lòng, đồng ý cho Diêu Hữu Thiên và Lạc Li ở bên nhau.
Nhưng ông không thể. Vì hạnh phúc sau này của con gái, ông không đồng ý.
Người nhà họ Diêu, nhìn Lạc Li thay trang phục đã khử khuẩn, sau đó vào phòng bệnh ICU.
Lạc Li đi vào, đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên trên đầu quấn băng vải, cả người đều quấn đầy ống dẫn.
Cô đã hoàn toàn mất đi sức sống, nếu như không phải điện tâm đồ vẫn đang hoạt động, anh gần như sẽ cho rằng cô không còn thở nữa.
Trái tim, khẽ đau đớn. Anh biết, hôm đó cô đã đi tìm mình.
Nếu như cô không đi tìm mình, nếu như anh xuất hiện kịp thời, vậy có phải cô sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Anh còn biết, mẹ anh đã nói một số lời rất không dễ nghe.
Những lời đó, thật ra mẹ đã từng nói với anh một lần. Nhưng cá tính của Thiên Thiên như vậy, làm sao có thể chịu được?
Trái tim lại đau nhói. Hai quả đấm siết chặt, anh phát hiện muốn rời khỏi cô gái trước mặt, thật sự rất khó khăn.
“Thiên Thiên. Thật sự xin lỗi. Đã hại em bị thương.” Nắm chặt tay cô, trái tim Lạc Li chưa từng đau đớn như bây giờ.
“Anh thật sự không hi vọng đây là lần cuối cùng anh đến thăm em. Anh rất muốn ở bên em, nhìn thấy em, nhìn em lớn lên từng chút một, sau đó chúng ta cùng già đi.”
Thế nhưng đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ xa vời.
,
“Anh yêu em. Xin vĩnh viễn đừng nghi ngờ điều này.”
“Nhưng tình yêu của chúng ta, quá sớm. Em thật sự quá nhỏ.”
“Nếu như em thật sự yêu anh, hãy quên anh đi. Chờ thêm mấy năm nữa, em trưởng thành rồi. Anh sẽ quay lại cưới em. Em yên tâm, anh cũng sẽ biến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Đến lúc đó, anh nghĩ nhất định ba em sẽ không phản đối chúng ta ở bên nhau nữa.”
Anh nhất định sẽ không để mình chỉ ở trong tiệm sửa xe cả đời này. Vì cô, cũng vì chính mình.
,
“Thiên Thiên ——” Cầm bàn tay hoàn toàn không có sức của cô lên, nước mắt của Lạc Li, cuối cùng đã không thể kiềm chế được mà rơi xuống: “Quên anh đi, còn nữa, phải chờ anh.”
Yêu cầu này, có phải rất kỳ lạ hay không?
Nếu như cô quên anh, thì sao có thể chờ anh?
Nhưng anh tin Diêu Hữu Thiên. Chỉ cần cho anh thời gian, cho dù là bao nhiêu năm, cho dù là ở đâu, anh nhất định tìm ra cô bằng một cái liếc mắt trong đám người.
Mà anh cũng nhất định sẽ khiến cô nhớ ra mình một cách nhanh nhất.
“Thiên Thiên. Anh sẽ luôn chờ em, chờ em lớn. Chờ em nhớ ra lời hứa của chúng ta. Sau đó cưới em. Anh yêu em.”
,
Đặt một nụ hôn lên môi cô. Đây là lời từ biệt cuối cùng mà Lạc Li dành cho Diêu Hữu Thiên.
Anh yêu em, cô gái của anh. Xin hãy tha thứ cho anh phải rời đi trước.
Chúng ta đều còn quá trẻ, không chịu đựng nổi tổn thương mà tình yêu mang đến. Em quá tốt đẹp, mà anh lại quá tối tăm.
Anh sẽ dùng những ngày tháng còn lại của cuộc đời để đuổi theo ánh mặt trời, sau đó mang theo ánh sáng khắp người đến tìm em.
Thiên Thiên thân yêu. Anh hi vọng em quên anh đi, tiếp tục sống cuộc đời tươi đẹp của em. Sống thỏa sức, phóng khoáng, lạc quan, hạnh phúc.
Em nên hưởng thụ cuộc sống của em, thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
,
Có lẽ những hạnh phúc đó không do anh mang đến, thế nhưng, anh sẽ luôn chờ em. Xin em, cũng hãy chờ anh.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Chờ anh trở nên mạnh mẽ, chờ anh có được sức mạnh của mình, đến lúc đó, anh sẽ không để tâm đến điều gì, ôm em vào lòng anh.
Những lời còn chưa kịp nói ra đó, đã trở thành lệ trong mắt chàng trai. Anh chạy như điên ra ngoài. Thậm chí còn không quan tâm đến vết thương trên người mình.
Ngày hôm đó, tất cả người nhà họ Diêu, đều mang tâm trạng nặng nề.
Có một số chuyện, bạn đã đoán trước được kết cục, cho nên mới hô ngừng vào lúc bắt đầu.
Tha thứ cho sự ích kỷ của Diêu Đại Phát - người làm cha. Cả đời này của ông, chỉ hi vọng người nhà bình an, hạnh phúc.
,
Sau khi Lạc Li rời đi, một giọt lệ đã lăn xuống từ khóe mắt Diêu Hữu Thiên.
Mà chính vào tối hôm đó, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã trải qua ba lần thông báo bệnh tình nguy kịch, đã tỉnh lại.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
【 Ngoại truyện】
Cố tam thiếu: Tôi không phải nam chính?
Má Nguyệt: Phải mà.
Cố tam thiếu: Cô để nam chính không xuất hiện trong ba bốn chương liền, điều này khoa học sao?
Má Nguyệt: Rất khoa học.
Cố tam thiếu: Gần đây cô rất đáng đánh đòn.
Má Nguyệt: Cũng thường thôi. Bây giờ anh nên đi uống rượu giải sầu.
Cố tam thiếu: Tôi còn say nữa, cô sẽ trực tiếp kết duyên cho Chiến Li và Thiên Thiên. Sẽ không còn chuyện của tôi nữa.
Má Nguyệt: Cho dù tôi định kết duyên, anh sẽ thế nào?
Cố tam thiếu: Phật sơn vô ảnh cước*. . . . . Má Nguyệt lại bị đá tới sao Hỏa rồi. Rơi lệ. . .
*Phật sơn vô ảnh cước: Tuyệt chiêu võ nghệ của Hoàng Phi Hồng.
(Hết chương 209).
Diêu Hữu Thiên đã nằm trong phòng ICU* khoảng chừng ba ngày.
*phòng ICU: Phòng hồi sức tích cực.
Bác sĩ đã cấp cứu ngừng tuần hoàn một lần. Cho dù cô còn sống, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Phía bệnh viện đã gửi thư thông báo tình hình bệnh tình nguy kịch ba lần. Mỗi lần, người nhà họ Diêu cho rằng Diêu Hữu Thiên không qua khỏi. Cô lại gắng gượng vượt qua.
Tuyên Tĩnh Ngôn đã khóc đến mức khàn cả họng. Liên tục oán trách Diêu Đại Phát.
Diêu Đại Phát và bốn anh em nhà họ Diêu, tất cả đều không nói được lời nào. Diêu Hữu Quốc vô cùng tự trách mình, nếu như anh phát hiện ra sự khác thường của em gái sớm một chút, nếu như để tâm hơn một chút, có phải em gái sẽ không xảy ra chuyện?
,
Mà lúc này, người đàn ông kia, Lạc Li, anh đã xuất hiện rồi.
Lạc Li đã gãy mất hai cái xương sườn, cũng nằm trong bệnh viện ba ngày mới xuống được giường.
Anh còn chưa hồi phục bình thường, đã đi hỏi thăm tin tức của Diêu Hữu Thiên. Khi biết Diêu Hữu Thiên xảy ra tai nạn xe cộ, anh không quan tâm điều gì đã chạy đến.
Trên mặt anh còn có vết thương, trên người cũng quấn băng.
Có lẽ là vì anh quá thảm hại, Diêu Đại Phát không động chân động tay thêm với anh nữa.
Ông chỉ mời anh ra hành lang của bệnh viện.
,
Gió rét lạnh, thổi vù vù trong hành lang. Sắc trời rất u ám, thành phố Y năm nay cảm giác cực kỳ lạnh.
Nhìn người trẻ tuổi mới đầu hai mươi này, người Diêu Đại Phát mềm đi, đã quỳ xuống.
“Bác trai ——” Lạc Li hoảng sợ, muốn đỡ Diêu Đại Phát dậy, nhưng ông lại không chịu.
“Cậu thanh niên, cậu hãy buông tha cho Thiên Thiên đi.”
“Thiên Thiên còn nhỏ, con bé hoàn toàn không biết tình yêu là gì. Cậu có thể cho nó cái gì?”
“Tôi biết hai người yêu nhau, nhưng có một số chuyện không phải cứ yêu nhau là có thể giải quyết được.”
,
“Năm nay con bé mới có mười sáu tuổi, ngay cả đại học nó cũng chưa học. Cậu và nó, cuộc sống sau này, phải sống thế nào?”
“Cuộc đời này của tôi, đã bị người ta cười nhạo quá nhiều rồi.” Vua đồng nát, nhà giàu mới nổi.
Những lời khó nghe đó, ông chịu đựng thì coi như xong.
Nhưng ông tuyệt đối không thể tiếp tục để con gái của mình, cũng phải sống cuộc đời bị người khác xem thường như vậy.
“Con gái bị tôi liên lụy, bị người ta mắng là đứa đồng nát nhiều năm như vậy rồi. Xem như tôi cầu xin cậu, đừng tiếp tục đến tìm Thiên Thiên nữa. Nếu như cậu thật sự yêu con bé, hãy cho nó một con đường sống, để nó sống một cuộc đời bình thường.”
“Con bé nên sống như những cô gái bình thường, thi tốt nghiệp, vào đại học, sau đó kết hôn, sinh con.”
,
“Tôi biết con bé yêu cậu, cậu cũng yêu nó. Nhưng tình yêu của cậu, sẽ chỉ mang đến tổn thương cho nó.”
Lúc Diêu Đại Phát nói, lệ rơi đầy mặt: “Cậu thanh niên, xem như tôi cầu xin cậu có được không? Cậu buông tha cho con gái của tôi đi.”
Cơ thể Lạc Li đứng đờ ở đó.
Những lời này của Diêu Đại Phát, không có câu nào là chỉ trích anh, nhưng càng khiến anh khó chịu hơn những lời chỉ trích.
Anh biết, hiện giờ anh đang hai bàn tay trắng. Ngoài một tiệm sửa xe rách nát ra.
Anh còn là một đứa con riêng, ngay đến ba mình là ai cũng không biết. Anh còn có một người mẹ là vũ nữ ——
.
Tất cả những điều này, gộp chung lại, giữa anh và Diêu Hữu Thiên đã là khoảng cách giữa trời và đất.
Hốc mắt Chiến Li đỏ lên, anh không muốn giải thích, sự yêu thích trong lòng khi anh nhìn thấy Diêu Hữu Thiên giả vờ kiên cường, đứng ở trước mặt mình, rõ ràng là đang sợ, nhưng vẫn đánh bạo đứng đối mặt với anh.
Cô gái đó, là giấc mộng tốt nhất, cũng đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Mà bây giờ, giấc mộng này sắp phải tỉnh rồi. Không. Là đã tỉnh rồi.
,
“Thiên Thiên còn nhỏ, cậu có năng lực như vậy, sau này vẫn có thể quen biết những cô gái tốt hơn. Cậu buông tha cho con gái tôi có được không?”
Diêu Đại Phát vẫn nói tiếp. Cuộc đời này của ông, điểm yếu lớn nhất chính là vợ và con.
Nửa đời trước vô dụng, mấy đứa con đi theo ông, suýt chút nữa ngay cả cơm cũng không ăn đủ no. Nửa đời sau, ông sẽ không để con gái sống cuộc đời như vậy.
Nghĩ đến con gái nằm ở phòng ICU. Ông chỉ muốn cô sau này bình an cả đời. Về phần Lạc Li này, vẫn nên cách xa.
,
Nhìn một người đàn ông cao lớn thô kệch còn cao to tráng kiện hơn mình quỳ xuống trước trước mặt mình, rơi lệ.
Lạc Li không tài nào không lộ vẻ xúc động, thở thật dài. Trong lòng đã có quyết định.
“Bác trai bác đứng dậy đi.” Lạc Li đỡ Diêu Đại Phát dậy: “Cháu sẽ rời xa cô ấy.”
“Cậu ——” Đơn giản như vậy? Diêu Đại Phát có chút không dám tin. Một lòng muốn anh rời đi, đến lúc anh thật sự đồng ý lại cảm thấy anh không thật lòng yêu con gái mình.
Lạc Li cười, nụ cười đó, tràn đầy cay đắng: “Có điều, cháu còn có một yêu cầu. Cháu muốn gặp lại cô ấy một lần. Nói với cô ấy mấy câu. Có được không?”
,
Diêu Đại Phát không cách nào từ chối, suýt chút nữa ông đã mềm lòng, đồng ý cho Diêu Hữu Thiên và Lạc Li ở bên nhau.
Nhưng ông không thể. Vì hạnh phúc sau này của con gái, ông không đồng ý.
Người nhà họ Diêu, nhìn Lạc Li thay trang phục đã khử khuẩn, sau đó vào phòng bệnh ICU.
Lạc Li đi vào, đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên trên đầu quấn băng vải, cả người đều quấn đầy ống dẫn.
Cô đã hoàn toàn mất đi sức sống, nếu như không phải điện tâm đồ vẫn đang hoạt động, anh gần như sẽ cho rằng cô không còn thở nữa.
Trái tim, khẽ đau đớn. Anh biết, hôm đó cô đã đi tìm mình.
Nếu như cô không đi tìm mình, nếu như anh xuất hiện kịp thời, vậy có phải cô sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Anh còn biết, mẹ anh đã nói một số lời rất không dễ nghe.
Những lời đó, thật ra mẹ đã từng nói với anh một lần. Nhưng cá tính của Thiên Thiên như vậy, làm sao có thể chịu được?
Trái tim lại đau nhói. Hai quả đấm siết chặt, anh phát hiện muốn rời khỏi cô gái trước mặt, thật sự rất khó khăn.
“Thiên Thiên. Thật sự xin lỗi. Đã hại em bị thương.” Nắm chặt tay cô, trái tim Lạc Li chưa từng đau đớn như bây giờ.
“Anh thật sự không hi vọng đây là lần cuối cùng anh đến thăm em. Anh rất muốn ở bên em, nhìn thấy em, nhìn em lớn lên từng chút một, sau đó chúng ta cùng già đi.”
Thế nhưng đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ xa vời.
,
“Anh yêu em. Xin vĩnh viễn đừng nghi ngờ điều này.”
“Nhưng tình yêu của chúng ta, quá sớm. Em thật sự quá nhỏ.”
“Nếu như em thật sự yêu anh, hãy quên anh đi. Chờ thêm mấy năm nữa, em trưởng thành rồi. Anh sẽ quay lại cưới em. Em yên tâm, anh cũng sẽ biến mình trở nên mạnh mẽ hơn. Đến lúc đó, anh nghĩ nhất định ba em sẽ không phản đối chúng ta ở bên nhau nữa.”
Anh nhất định sẽ không để mình chỉ ở trong tiệm sửa xe cả đời này. Vì cô, cũng vì chính mình.
,
“Thiên Thiên ——” Cầm bàn tay hoàn toàn không có sức của cô lên, nước mắt của Lạc Li, cuối cùng đã không thể kiềm chế được mà rơi xuống: “Quên anh đi, còn nữa, phải chờ anh.”
Yêu cầu này, có phải rất kỳ lạ hay không?
Nếu như cô quên anh, thì sao có thể chờ anh?
Nhưng anh tin Diêu Hữu Thiên. Chỉ cần cho anh thời gian, cho dù là bao nhiêu năm, cho dù là ở đâu, anh nhất định tìm ra cô bằng một cái liếc mắt trong đám người.
Mà anh cũng nhất định sẽ khiến cô nhớ ra mình một cách nhanh nhất.
“Thiên Thiên. Anh sẽ luôn chờ em, chờ em lớn. Chờ em nhớ ra lời hứa của chúng ta. Sau đó cưới em. Anh yêu em.”
,
Đặt một nụ hôn lên môi cô. Đây là lời từ biệt cuối cùng mà Lạc Li dành cho Diêu Hữu Thiên.
Anh yêu em, cô gái của anh. Xin hãy tha thứ cho anh phải rời đi trước.
Chúng ta đều còn quá trẻ, không chịu đựng nổi tổn thương mà tình yêu mang đến. Em quá tốt đẹp, mà anh lại quá tối tăm.
Anh sẽ dùng những ngày tháng còn lại của cuộc đời để đuổi theo ánh mặt trời, sau đó mang theo ánh sáng khắp người đến tìm em.
Thiên Thiên thân yêu. Anh hi vọng em quên anh đi, tiếp tục sống cuộc đời tươi đẹp của em. Sống thỏa sức, phóng khoáng, lạc quan, hạnh phúc.
Em nên hưởng thụ cuộc sống của em, thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất.
,
Có lẽ những hạnh phúc đó không do anh mang đến, thế nhưng, anh sẽ luôn chờ em. Xin em, cũng hãy chờ anh.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Chờ anh trở nên mạnh mẽ, chờ anh có được sức mạnh của mình, đến lúc đó, anh sẽ không để tâm đến điều gì, ôm em vào lòng anh.
Những lời còn chưa kịp nói ra đó, đã trở thành lệ trong mắt chàng trai. Anh chạy như điên ra ngoài. Thậm chí còn không quan tâm đến vết thương trên người mình.
Ngày hôm đó, tất cả người nhà họ Diêu, đều mang tâm trạng nặng nề.
Có một số chuyện, bạn đã đoán trước được kết cục, cho nên mới hô ngừng vào lúc bắt đầu.
Tha thứ cho sự ích kỷ của Diêu Đại Phát - người làm cha. Cả đời này của ông, chỉ hi vọng người nhà bình an, hạnh phúc.
,
Sau khi Lạc Li rời đi, một giọt lệ đã lăn xuống từ khóe mắt Diêu Hữu Thiên.
Mà chính vào tối hôm đó, cuối cùng Diêu Hữu Thiên đã trải qua ba lần thông báo bệnh tình nguy kịch, đã tỉnh lại.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
【 Ngoại truyện】
Cố tam thiếu: Tôi không phải nam chính?
Má Nguyệt: Phải mà.
Cố tam thiếu: Cô để nam chính không xuất hiện trong ba bốn chương liền, điều này khoa học sao?
Má Nguyệt: Rất khoa học.
Cố tam thiếu: Gần đây cô rất đáng đánh đòn.
Má Nguyệt: Cũng thường thôi. Bây giờ anh nên đi uống rượu giải sầu.
Cố tam thiếu: Tôi còn say nữa, cô sẽ trực tiếp kết duyên cho Chiến Li và Thiên Thiên. Sẽ không còn chuyện của tôi nữa.
Má Nguyệt: Cho dù tôi định kết duyên, anh sẽ thế nào?
Cố tam thiếu: Phật sơn vô ảnh cước*. . . . . Má Nguyệt lại bị đá tới sao Hỏa rồi. Rơi lệ. . .
*Phật sơn vô ảnh cước: Tuyệt chiêu võ nghệ của Hoàng Phi Hồng.
(Hết chương 209).
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/916
|