Hôn nhân ngọt ngào: Chồng trước nửa đêm đến gõ cửa

Chương 1: Xin anh, buông tôi ra !

/3


Chương 1: Xin anh, buông tôi ra !

Mục Cẩm đi đến một biệt thự sang trọng cửa cao, hai mắt phức tạp nhìn biệt thự có diện tích không nhỏ , nhẹ nhàng thở dài một tiếng, liền muốn bước đi tới.

" Bíp Bíp " ------

Một chiếc Audi màu đen rất nhanh chạy tới, Mục Cẩm hoảng sợ, vội vàng lui về một bên. Chiếc Audi kia không có ý tứ muốn dừng lại cũng không quản Mục Cẩm có tránh đi hay không, cứ như vậy đi vào trong.

Mục Cẩm lui về sau mấy bước, thân thể không ổn định ngã nhào trên đất, xe Audi dừng lại, cửa kính xe kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tinh xảo.

Thấy Mục Cẩm chật vật như vậy, Mục Du Du vui sướng khi có người gặp họa ở nụ cười: " Đáng đời, ai bảo ngươi chắn đường bổn tiểu thư ! " Nói xong, liền đem xe lái vào trong.

Mục Cẩm coi như không có việc gì liền đứng lên, phủi quần, lúc này mới đi vào biệt thự trang hoàng xa hoa kia.

Cô gái trẻ tuổi kia là con gái của chú cô, chị ấy là chị họ của cô.

Đi qua một gốc cây nhỏ, Mục Cẩm ngồi lên trên dây đu có từ đầu năm, chân nhỏ khẽ động, dây đu đảo qua một vòng cung.

Trước mắt Mục Cẩm không thôi hiện lên hình ảnh ngày trước.

Mẹ cô cắt hoa cỏ, cô ngổi trên dây đu, cha cô không ngại phiền toái ở đằng sau giúp cô đẩy dây đu, giúp cô giải thích một số câu hỏi kì kì quái quái.

Nhớ tới một màn trước đây, Mục Cẩm nhịn không được lộ ra vẻ mặt bi thương.

Nơi này vốn là nhà của cô, ngoại trừ biệt thự còn có ba mươi phần trăm cổ phần công ty quảng cáo Bác Thụy. Nhưng hiện tại chú đang là người giám hộ của cô nên cổ phần công ty đều ở hết trên tay hắn mà người nhà chú dựa trên danh nghĩa là người giám hộ của cô công khai tiến vào biệt thự Mục gia.

Vô luận là cổ phần công ty hay biệt thự, đồ đạc cha mẹ cô để lại cho cô, cô một dạng giống nhau cũng không thể bảo vệ.

Nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, gắng sức kéo ra một chút tươi cười tuy nhiên nó lại hiện ra một chút chiua sót.

“ Cha mẹ, hai người yên tâm, Cẩm nhi sẽ sống hạnh phúc!”

Cuối cùng sẽ có một ngày, cô sẽ lấy lại những thứ thuộc về cô.

Mục Cẩm đi vào phòng khách, trong phòng khách chỉ có mình Mục Du Du, những người khác đều chưa về.

Mục Du Du một tay cầm hạt dưa, một tay cầm một tay cầm điều khiển từ xa, liếc mắt một cái nhìn Mục Cẩm, liền chán ghét quay đầu đi. Mục Cẩm không thèm để ý tới cô ta, về tới gian phòng của mình, tắm qua nước nóng cái liền trùm khăn tắm đi ra ngoài.

Mục Cẩm cúi thân thể lấy mấy sấy, đột nhiên từ đằng sau có người ôm lấy cô.
"A! " Mục Cẩm sợ tới mức hét to.

" Xuỵt! Xuỵt! Cẩm nhi, là anh! " Người vừa tới đem miệng nhỏ của nàng che kín, không để cô hét lên.
Mục Cẩm trợn to hai mắt xẹt qua một tia chán ghét, thân thể thử giãy giụa, người vừa tới lại không nhúc nhích.

Mục Cẩm cắn răng, thấp giọng nói: " anh Thiếu Nam, trước tiên anh thả em ra ".

Người vừa tới tên là Mục Thiếu Nam,là con trai chú cô Mục Hồng Đức, cũng là anh họ của cô.

" Không thả! " Mục Thiếu Nam xiết chặt eo mảnh khảnh của cô, không ngừng ngửi cổ của cô, hôn cô sau khi tắm có mùi thơm, Mục Thiếu Nam đích biểu lộ vẻ si mê.

Mục Cẩm nghiêng nghiêng đầu, trong lòng chịu đựng ghê tởm, nghẹn ngào nói: " anh Thiếu Nam, chúng ta là anh em họ, anh...anh không thể như vậy!".
Mục Thiếu Nam không có trả lời cô, tay vuốt cổ trắng noãn của cô, trong mắt bỗng dâng lên một cỗ dục vọng mãnh liệt dục vọng mãnh liệt. Hắn đương nhiên bọn họ là anh em họ, nếu không phải hắn băn khoăn điểm này, tiểu báu vật này sớm đã bị hắn.

Hắn hôm nay vốn chỉ là muốn ôm cô một cái, có thể cô khi sau tắm xong so với lúc thường thực sự mê người lại bọc khăn tắm đi ra Hắn làm sao nhịn được?

Hắn tiến đến bên tai của cô, thở ra khí nóng tới trên mặt Mục Cẩm, Mục Cẩm khó chịu quay đầu, trong lòng ghê tởm muốn nôn.
" anh Thiếu Nam, xin anh, không nên như vậy! " Mục Cẩm nhỏ giọng khóc.
Tiêng khóc của cô gái điềm đạm đáng yêu lại càng hung hăng giày vò  người đang ôm cô vào trong ngực, Mục Thiếu Nam như thế nào  lại vì Mục Cẩm khóc mà buông tha cô chứ?

" Cẩm nhi, anh thích em! " Đúng vậy, hắn thích em họ của mình.

Tiểu báu vật như vậy, sợ là không có người đàn ông sẽ không thích a?

Mục Cẩm cầm lấy bình hoa trên bàn, không chút do dự đem bình hoa đập lên đầu Mục Thiếu Nam.

" A! " Mục Thiểu Nam kêu lên một tiếng đau đớn, lui về sau mấy bước, tay sờ sờ đầu, không thể tin nhìn máu tươi trong lòng bàn tay mình.
Mục Cẩm đá một cước vào hạ thân của hắn, hắn đau đến bưng lấy nửa mình dưới, gân xanh đều nổi lên, Mục Cẩm đối với hắn tay đấm chân đạp, xác định hắn không có khí lực đứng dậy, mới vội vàng thay quần áo cầm ví bỏ chạy.

Mục Cẩm nhanh chóng chạy xuống lầu, đúng lúc đụng vào Mục Du Du đang muốn lên lầu, hai người đều ngã nhào trên đất, Mục Cẩm chẳng quan tâm đau đớn trên người mình, trực tiếp chạy Mục gia.

Mục Du Du xem vết thương trên tay, nháy mắt đỏ một mảnh, hung dữ nhìn phía Mục Cẩm, đã thấy cô đã chạy mất dạng. Mục Du Du cau mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng chạy lên lầu, đi đến phòng Mục Cẩm, lại thấy anh trai cô đang bưng lấy nửa mình dưới nằm trên mặt đất rên rỉ, trên đầu của hắn còn chảy máu.

Mục Du Du gọi điện thoại kêu xe cứu thương, nhân tiện gọi điện thoại cho vợ chồng Mục Hồng Đức.

Buổi tối, Mục Cẩm nhận được điện thoại Mục Hồng Đức, bảo cô nhanh chóng quay về Mục gia.

Mục Hồng Đức ở khu phố là người thân duy nhất của cô, mặc dù ông ta chưa cho cô nhiều yêu mến, nhưng Mục Cẩm vẫn có vài phần tôn trọng đối với ông.

Hơn nữa là Mục Thiếu Nam quấy rối cô trước, là hắn sai trước, chú cô cũng không thề vì vậy mà giận chó đánh mèo đi?

Mục Cẩm trở lại Mục gia, người thân của cô đều ngồi chờ cô.

Tằng Dung Chi vừa thấy Mục Cẩm, không nói hai lời liền cho nàng một cái tát.

Trên mặt nóng rát đau, Mục Cẩm che mặt, mí mắt rũ xuống, để lại đường viền lông mi thật dài.

Mục Thiên Thiên Thiên Thiên nhanh chóng giữ chặt Từng Dung Chi, cau mày nói: " Mẹ, đừng đánh nữa! ".

Mục Du Du vừa thấy chị mình thế nhưng lại giúp Mục Cẩm nói chuyện, lập tức mở miệng nói: " chị, chị rốt cuộc cùng ai ruột thịt a? anh trai còn nằm trong bệnh viện đấy?
" chị..." Mục Thiên Thiên vừa nghĩ tới anh trai còn nằm trong bệnh viện, nhất thời không biết có nên nói hộ cho Mục Cẩm không.

" Con tiện nhân này, Mục gia ta rốt cuộc thiếu mày cái gì? mày đã khắc chết mày còn chưa đủ, còn muốn đến hại thiếu Nam chúng tao!tao đánh chết mày! " Tằng Dung Chi muốn cầm lấy góc sáng sủa quét ( không hiểu chỗ này ^^) hướng trên người Mục Cẩm đánh.

" Được rồi, cãi nhau thành cái dạng gì! " Mục Hồng Đức sắc mặt u ám, một người hai người, đều cho ông là chết rồi sao?

Mục Cẩm cắn môi, một câu cũng không nói, chú trên danh nghĩa này của cô, dường như cũng là tính toán không nghe giải thích của cô.
" Cẩm nhi, chú mặc kệ trong lúc đó Thiếu Nam cùng cháu đã xảy ra chuyện gì, Thiếu Nam là anh cháu, coi như nó làm chuyện gì không đúng, cháu cũng không thể đánh nó ".

Mục Cẩm cười lạnh, đây là chú của cô, liền một câu giải thích của cô cũng không nghe, rốt cuộc là con trai ruột thịt a!

Mục Hồng Đức đương nhiên biết phẩm chất đạo đức con trai nhà mình, hắn
cũng tự mình cùng Mục Thiểu Nam nói qua, liền không xen vào nữa
.
p/s: mình mới thử edit..có gì mong các bạn giúp đỡ... :-P  :-P  :-P

/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status