Tôi cảm thấy không thở nổi, trước mắt tối sầm, không thể động đậy được.
“Tử Mạt, em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mã Hàm Đông thở hổn hển, “Sao đột nhiên em lại thay đổi? Có phải có ai ức hiếp em không? Em nói anh biết đi!”
Tôi vừa giận vừa khó chịu, cố gắng vùng vẫy: “Anh đang nói lung tung gì thế? Tôi ngoài lúc đến nhà chị ra thì đều ở nhà, có thể bị ai ức hiếp chứ? Anh mong tôi bị người ta ức hiếp đúng không? Mã Hàm Đông, anh có phải đàn ông không?”
Thật ra, tôi cảm thấy rất có lỗi.
Chuyện giữa tôi và anh rể, tuy tôi là người bị cưỡng bức, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình đã làm sai, trước mặt Mã Hàm Đông, tôi thấy mất khí thế.
“Tử Mạt, tại sao em cứ muốn thế này? Cứ như lúc trước không phải tốt sao?” Mã Hàm Đông lột áo tôi ra rồi đưa tay vào bên trong đồ lót của tôi, “Chúng ta đã lâu lắm rồi không…”
“Anh bỏ tôi ra!” Tôi giận đến mức lắp bắp, “Rốt cuộc anh xem tôi là gì? Xem tôi là người hầu, ngày nào cũng bị các người ức hiếp sao? Anh cảm thấy tốt, nhưng tôi lại thấy rất khó chịu, tôi chịu đựng đủ rồi!”
Trong mắt anh ta, khi tôi đứng trước mặt mẹ anh ta thì phải luôn nhẫn nhịn cúi đầu, làm một người con dâu hiền lương thục đức, việc hầu hạ mẹ chồng là một lẽ đương nhiên.
Nhưng anh ta không xứng đáng để tôi phải hi sinh nhiều như thế cho anh ta.
“Tử Mạt, ở trước mặt mẹ, anh luôn nói tốt cho em, em lại cảm ơn anh thế này sao? Mẹ nói rất đúng, đối xử với phụ nữ không được quá chiều chuộng, anh luôn đối xử quá tốt với em nên em mới như thế với mẹ anh, giờ anh phải dạy dỗ em một trận…” Mã Hàm Đông dùng sức lột quần áo của tôi ra.
Cơn giận khiến tôi đột nhiên có sức mạnh, đẩy được anh ta xuống giường, “Mẹ anh mẹ anh, cái gì cũng là mẹ anh! Nếu bà ấy nói đúng như thế, anh không thể sống thiếu bà ấy thì còn kết hôn với tôi làm gì? Anh đi mà sống với mẹ anh đi!”
Mắng xong, tôi lấy một cái áo khoác trong tủ quần áo, khoác lên người rồi chạy ra ngoài.
Mã Hàm Đông có lẽ do ngã xuống đất đau quá nên một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, sau khi tôi chạy xuống lầu rồi mới nghe tiếng anh ta gọi đằng sau: “Tử Mạt, em quay lại đi! Em đi đâu đấy? Tử Mạt!”
“Đồ sao chổi, thứ không biết xấu hổ, để nó đi đi, đi rồi thì đừng quay lại nữa!” Giọng của Đào Tịnh Mẫn cũng vang lên.
Tôi không muốn giải thích, cũng không muốn mắng chửi, chẳng muốn nói gì nữa, chỉ lặng lẽ rời đi.
Chạy đến công viên mà bình thường hay tản bộ, tôi ngồi xuống một chiếc ghế, yên lặng thất thần.
Trời đã vào thu, thời tiết rất lạnh, lại đang là giờ làm nên trong công viên chẳng có ai cả, tôi lại càng cảm thấy giống như mình đã bị cả thế giới này bỏ rơi.
Không biết đã ngồi bao lâu, điện thoại chợt vang lên, tôi định thần lại rồi bắt máy: “A lô?”
“Tử Mạt, em đang ở đâu?” Giọng nói trầm ấm quyến rũ của anh rể vang lên ở đầu dây bên kia.
Tôi vừa nghe đã muốn cúp máy.
Người tôi không muốn gặp nhất hiện giờ chính là anh rể.
“Ngọc Minh muốn em mang thai hộ, giúp bọn anh sinh con, em có đồng ý không?” Anh rể vội nói trước khi tôi kịp cúp máy.
Bàn tay tôi chợt khựng lại, trong đầu thật sự không hiểu nổi, mang… mang thai hộ?
Tôi sinh con giúp cho anh chị sao?
Khoan nói đến việc trong nước hiện giờ chưa có quy định rõ ràng về việc này, xét về mặt tình cảm, tôi cũng đã cảm thấy không thể chấp nhận được.
“Tử Mạt, anh biết đây là một việc rất nghiêm túc, khi nào em về thì chúng ta sẽ bàn kĩ hơn. Nếu em không bằng lòng thì cứ nói rõ ràng với Ngọc Minh, anh đã nói với cô ấy là em sẽ không đồng ý đâu, nhưng cô ấy cứ không tin.” Giọng của anh rể có hơi lạc lõng.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi run lên.
Anh rể rõ ràng cố tình đem sức khỏe của chị ra để gây áp lực cho tôi, khiến tôi không thể không đồng ý!
Nhưng việc mang thai hộ liên quan đến nhiều phương diện, pháp luật lại càng có quy định nghiêm ngặt, sao có thể tùy tiện mang thai hộ chứ?
Chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện lớn thế này thì tôi cũng phải thương lượng với chồng tôi đã chứ?
“Tử Mạt, em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mã Hàm Đông thở hổn hển, “Sao đột nhiên em lại thay đổi? Có phải có ai ức hiếp em không? Em nói anh biết đi!”
Tôi vừa giận vừa khó chịu, cố gắng vùng vẫy: “Anh đang nói lung tung gì thế? Tôi ngoài lúc đến nhà chị ra thì đều ở nhà, có thể bị ai ức hiếp chứ? Anh mong tôi bị người ta ức hiếp đúng không? Mã Hàm Đông, anh có phải đàn ông không?”
Thật ra, tôi cảm thấy rất có lỗi.
Chuyện giữa tôi và anh rể, tuy tôi là người bị cưỡng bức, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình đã làm sai, trước mặt Mã Hàm Đông, tôi thấy mất khí thế.
“Tử Mạt, tại sao em cứ muốn thế này? Cứ như lúc trước không phải tốt sao?” Mã Hàm Đông lột áo tôi ra rồi đưa tay vào bên trong đồ lót của tôi, “Chúng ta đã lâu lắm rồi không…”
“Anh bỏ tôi ra!” Tôi giận đến mức lắp bắp, “Rốt cuộc anh xem tôi là gì? Xem tôi là người hầu, ngày nào cũng bị các người ức hiếp sao? Anh cảm thấy tốt, nhưng tôi lại thấy rất khó chịu, tôi chịu đựng đủ rồi!”
Trong mắt anh ta, khi tôi đứng trước mặt mẹ anh ta thì phải luôn nhẫn nhịn cúi đầu, làm một người con dâu hiền lương thục đức, việc hầu hạ mẹ chồng là một lẽ đương nhiên.
Nhưng anh ta không xứng đáng để tôi phải hi sinh nhiều như thế cho anh ta.
“Tử Mạt, ở trước mặt mẹ, anh luôn nói tốt cho em, em lại cảm ơn anh thế này sao? Mẹ nói rất đúng, đối xử với phụ nữ không được quá chiều chuộng, anh luôn đối xử quá tốt với em nên em mới như thế với mẹ anh, giờ anh phải dạy dỗ em một trận…” Mã Hàm Đông dùng sức lột quần áo của tôi ra.
Cơn giận khiến tôi đột nhiên có sức mạnh, đẩy được anh ta xuống giường, “Mẹ anh mẹ anh, cái gì cũng là mẹ anh! Nếu bà ấy nói đúng như thế, anh không thể sống thiếu bà ấy thì còn kết hôn với tôi làm gì? Anh đi mà sống với mẹ anh đi!”
Mắng xong, tôi lấy một cái áo khoác trong tủ quần áo, khoác lên người rồi chạy ra ngoài.
Mã Hàm Đông có lẽ do ngã xuống đất đau quá nên một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, sau khi tôi chạy xuống lầu rồi mới nghe tiếng anh ta gọi đằng sau: “Tử Mạt, em quay lại đi! Em đi đâu đấy? Tử Mạt!”
“Đồ sao chổi, thứ không biết xấu hổ, để nó đi đi, đi rồi thì đừng quay lại nữa!” Giọng của Đào Tịnh Mẫn cũng vang lên.
Tôi không muốn giải thích, cũng không muốn mắng chửi, chẳng muốn nói gì nữa, chỉ lặng lẽ rời đi.
Chạy đến công viên mà bình thường hay tản bộ, tôi ngồi xuống một chiếc ghế, yên lặng thất thần.
Trời đã vào thu, thời tiết rất lạnh, lại đang là giờ làm nên trong công viên chẳng có ai cả, tôi lại càng cảm thấy giống như mình đã bị cả thế giới này bỏ rơi.
Không biết đã ngồi bao lâu, điện thoại chợt vang lên, tôi định thần lại rồi bắt máy: “A lô?”
“Tử Mạt, em đang ở đâu?” Giọng nói trầm ấm quyến rũ của anh rể vang lên ở đầu dây bên kia.
Tôi vừa nghe đã muốn cúp máy.
Người tôi không muốn gặp nhất hiện giờ chính là anh rể.
“Ngọc Minh muốn em mang thai hộ, giúp bọn anh sinh con, em có đồng ý không?” Anh rể vội nói trước khi tôi kịp cúp máy.
Bàn tay tôi chợt khựng lại, trong đầu thật sự không hiểu nổi, mang… mang thai hộ?
Tôi sinh con giúp cho anh chị sao?
Khoan nói đến việc trong nước hiện giờ chưa có quy định rõ ràng về việc này, xét về mặt tình cảm, tôi cũng đã cảm thấy không thể chấp nhận được.
“Tử Mạt, anh biết đây là một việc rất nghiêm túc, khi nào em về thì chúng ta sẽ bàn kĩ hơn. Nếu em không bằng lòng thì cứ nói rõ ràng với Ngọc Minh, anh đã nói với cô ấy là em sẽ không đồng ý đâu, nhưng cô ấy cứ không tin.” Giọng của anh rể có hơi lạc lõng.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi run lên.
Anh rể rõ ràng cố tình đem sức khỏe của chị ra để gây áp lực cho tôi, khiến tôi không thể không đồng ý!
Nhưng việc mang thai hộ liên quan đến nhiều phương diện, pháp luật lại càng có quy định nghiêm ngặt, sao có thể tùy tiện mang thai hộ chứ?
Chuyện khác thì không nói, nhưng chuyện lớn thế này thì tôi cũng phải thương lượng với chồng tôi đã chứ?
/50
|