La Thư Anh yên lặng nhìn muỗng cơm được đưa đến trước mặt mình, rồi nhìn lên Xảo Vấn, gương mặt cô tái xanh, mồ hôi chảy trên trán nhưng không hề bộc lộ cảm xúc. Hai người phụ nữ bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương, nhưng Mai Loan bên cạnh thì đã hết kiên nhẫn.
Ăn đi con câm này. Dám khinh thường cô chủ sao?
Khay đồ ăn đột ngột đổ ụp xuống đầu La Thư Anh, cô mất đà ngã xuống đất, cơm cùng thức ăn vung vãi trên người làm bộ đồ nhem nhuốm.
Xin lỗi Tiểu Anh, tôi sơ suất quá.
Xảo Vấn nói với giọng điềm nhiên, môi cô cong nhẹ vẽ thành nụ cười giảo hoạt. La Thư Anh gượng dậy, nhưng lại phát hiện tay mình đang bị Xảo Vấn giẫm lên, gót giày nhỏ nhọn hoắt như muốn xuyên qua lòng bàn tay cô.
Xin lỗi, tôi lại bất cẩn rồi
Xảo Vấn vừa đưa một tay ra để La Thư Anh nắm lấy, vừa nhận khăn tay Mai Loan đưa cho, phủi đồ giùm La Thư Anh.
Rầm!
Một cái đạp chân trực tiếp xông vào, âm thanh rất lớn thu hút sự chú ý của cả ba người trong phòng. Xảo Vấn như vô tình lại như cố ý buông tay, khiến La Thư Anh ngã bịch xuống sàn.
Xảo Vấn không quan tâm điều đó, cô nheo mắt nhìn cô gái vừa mới xuất hiện. Dáng người hoàn mỹ, gương mặt sắc sảo, mái tóc nâu dẻ buộc đuôi ngực để lộ vầng trán tinh anh sáng mịn, ở cô gái này toát ra khí chất của một vị thiên kim, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Tiểu Anh, em sao rồi?
La Thư Anh bất ngờ vì sự xuất hiện của Vũ Lam Ân, Xảo Vấn lùi về phía sau mấy bước nhường đường cho Vũ Lam Ân, thể hiện thái độ vô cùng lịch sự và thận trọng.
La Thư Anh hiện tại chẳng khác nào chiếc bánh bao ngâm nước, chỉ có thể cố gắng vịn vào Lam Vũ Ân đứng lên, cuốn sổ và bút đã rơi trên nền, cô ngửa tay Lam Vũ Ân dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay cô ấy mấy chữ.
[Em không sao]
Con khốn này!
Vũ Lam Ân tính tình nóng hơn lửa, cái nhìn giận dữ của cô phóng thẳng về phía Xảo Vấn, Mai Loan đã sợ hãi quỳ trên đất.
Lam Ân tiểu thư, xin hãy bớt giận
Nhờ vào cách xưng hô của Mai Loan, Xảo Vấn nhanh chóng đoán biết cô gái vừa mới tới cũng thuộc Tần gia, cùng Tần Ngạo chắc chắn có liên quan.
Lam Ân tiểu thư, không biết tôi đã làm gì sai?
Mày làm gì Tiểu Anh vậy hả?
Vũ Lam Ân thật sự phát hỏa, cô muốn tiến lên giáng cho Xảo Vấn một cái bạt tai, nhưng La Thư Anh lại đang quá yếu ớt, nếu cô buông tay bây giờ La Thư Anh sẽ ngã ngay trên nền, vì vậy Lam Vũ Ân chỉ có thể trừng trừng nhìn Xảo Vấn bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Nói cho chị biết bọn nó đã làm gì em, Tiểu Anh.
La Thư Anh cười nhợt nhạt, lặng lẽ lắc đầu. Nụ cười bây giờ của cô không phải là cách cười của kẻ yếu đuối ủy khuất, ngược lại nó thật sự quật cường và hiên ngang. Đến Xảo Vấn cũng bất ngờ vì biểu hiện này của La Thư Anh, đây không phải là thời điểm thích hợp nhất để những cô gái yếu đuối đáng thương hại như cô ta thể hiện sao. Vì sao cô ta không làm như vậy?
Em còn đi được không?
La Thư Anh gật đầu. Lam Vũ Ân để La Thư Anh khoác một tay lên vai mình, một tay giữ eo cô, dìu cô bước ra cửa.
Đủ rồi. Em không cần phải ở nơi này nữa.
Là ai muốn đem Tần phu nhân rời khỏi đây?
Sau khi Lam Vũ Ân nói xong câu đó, bóng dáng cao lớn của Tần Ngạo đột ngột xuất hiện, y chắn trước cửa phòng, phía sau y là Thiên Trường Khanh. Vũ Lam Ân không quan tâm đến Tần Ngạo, cô lạnh lùng nhìn Thiên Trường Khanh trước tiên, khiến mặt hắn tái mét.
Tần phu nhân của mày không phải đang ở trong phòng sao? Chị đây chẳng qua chỉ đem đi một cô hầu gái
Vũ Lam Ân, nhếch môi châm chọc, nói năng không nể mặt ai. Xảo Vấn bất ngờ khi biết cô chính là chị gái của Tần Ngạo, nhưng vẫn quyết định yên lặng theo dõi tình hình.
Chị, đây là chuyện riêng của em. Chị hiểu mà.
La Thư Anh muốn buông Vũ Lam Ân nhưng không được, tuy nhiên cô không hề né tránh Tần Ngạo, cái nhìn trực diện của La Thư Anh cùng nụ cười điềm nhiên của cô khiến lông mày y khẽ xô lại, đôi mắt rục rịch gợn sóng.
Vũ Lam Ân hừ lạnh, ít nhất Tần Ngạo vẫn còn biết cô là chị y. Nhưng để La Thư Anh chịu khổ như thế này, cô tuyệt đối không thể.
Vậy, chẳng lẽ chị đây muốn mời em dâu đi ăn cơm mua sắm cũng phải xin phép mày?
Lạnh lùng và nóng nảy, ngang tàn và dứt khoát, đều có thể dùng để hình dung người con gái trước mặt. Tần Ngạo trầm ngâm mấy giây, không vào phòng ngủ mà quyết định quay người chuyển hướng sang phòng sách.
Nếu thế thì tùy ý chị.
Vũ Lam Ân dìu La Thư Anh bước xuống cầu thang, Thiên Trường Khanh còn ngẩn người nhìn Xảo Vấn ở trong phòng. Hắn biết Tần Ngạo đi Ý mang về một con mèo nhỏ khôn ngoan, nhưng không nghĩ con mèo này lại đặc biệt xinh đẹp như vậy, mà còn là xinh đẹp theo kiểu...ừm...kiểu của La Thư Nhu.
Khi Thiên Trường Khanh vừa định thần lại, đã không thấy bóng dáng của Vũ Lam Ân, hắn vừa đuổi theo vừa ý ới gọi cô.
Bà xã, chờ anh với. Anh đưa hai người đi
Ăn đi con câm này. Dám khinh thường cô chủ sao?
Khay đồ ăn đột ngột đổ ụp xuống đầu La Thư Anh, cô mất đà ngã xuống đất, cơm cùng thức ăn vung vãi trên người làm bộ đồ nhem nhuốm.
Xin lỗi Tiểu Anh, tôi sơ suất quá.
Xảo Vấn nói với giọng điềm nhiên, môi cô cong nhẹ vẽ thành nụ cười giảo hoạt. La Thư Anh gượng dậy, nhưng lại phát hiện tay mình đang bị Xảo Vấn giẫm lên, gót giày nhỏ nhọn hoắt như muốn xuyên qua lòng bàn tay cô.
Xin lỗi, tôi lại bất cẩn rồi
Xảo Vấn vừa đưa một tay ra để La Thư Anh nắm lấy, vừa nhận khăn tay Mai Loan đưa cho, phủi đồ giùm La Thư Anh.
Rầm!
Một cái đạp chân trực tiếp xông vào, âm thanh rất lớn thu hút sự chú ý của cả ba người trong phòng. Xảo Vấn như vô tình lại như cố ý buông tay, khiến La Thư Anh ngã bịch xuống sàn.
Xảo Vấn không quan tâm điều đó, cô nheo mắt nhìn cô gái vừa mới xuất hiện. Dáng người hoàn mỹ, gương mặt sắc sảo, mái tóc nâu dẻ buộc đuôi ngực để lộ vầng trán tinh anh sáng mịn, ở cô gái này toát ra khí chất của một vị thiên kim, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Tiểu Anh, em sao rồi?
La Thư Anh bất ngờ vì sự xuất hiện của Vũ Lam Ân, Xảo Vấn lùi về phía sau mấy bước nhường đường cho Vũ Lam Ân, thể hiện thái độ vô cùng lịch sự và thận trọng.
La Thư Anh hiện tại chẳng khác nào chiếc bánh bao ngâm nước, chỉ có thể cố gắng vịn vào Lam Vũ Ân đứng lên, cuốn sổ và bút đã rơi trên nền, cô ngửa tay Lam Vũ Ân dùng ngón trỏ viết vào lòng bàn tay cô ấy mấy chữ.
[Em không sao]
Con khốn này!
Vũ Lam Ân tính tình nóng hơn lửa, cái nhìn giận dữ của cô phóng thẳng về phía Xảo Vấn, Mai Loan đã sợ hãi quỳ trên đất.
Lam Ân tiểu thư, xin hãy bớt giận
Nhờ vào cách xưng hô của Mai Loan, Xảo Vấn nhanh chóng đoán biết cô gái vừa mới tới cũng thuộc Tần gia, cùng Tần Ngạo chắc chắn có liên quan.
Lam Ân tiểu thư, không biết tôi đã làm gì sai?
Mày làm gì Tiểu Anh vậy hả?
Vũ Lam Ân thật sự phát hỏa, cô muốn tiến lên giáng cho Xảo Vấn một cái bạt tai, nhưng La Thư Anh lại đang quá yếu ớt, nếu cô buông tay bây giờ La Thư Anh sẽ ngã ngay trên nền, vì vậy Lam Vũ Ân chỉ có thể trừng trừng nhìn Xảo Vấn bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Nói cho chị biết bọn nó đã làm gì em, Tiểu Anh.
La Thư Anh cười nhợt nhạt, lặng lẽ lắc đầu. Nụ cười bây giờ của cô không phải là cách cười của kẻ yếu đuối ủy khuất, ngược lại nó thật sự quật cường và hiên ngang. Đến Xảo Vấn cũng bất ngờ vì biểu hiện này của La Thư Anh, đây không phải là thời điểm thích hợp nhất để những cô gái yếu đuối đáng thương hại như cô ta thể hiện sao. Vì sao cô ta không làm như vậy?
Em còn đi được không?
La Thư Anh gật đầu. Lam Vũ Ân để La Thư Anh khoác một tay lên vai mình, một tay giữ eo cô, dìu cô bước ra cửa.
Đủ rồi. Em không cần phải ở nơi này nữa.
Là ai muốn đem Tần phu nhân rời khỏi đây?
Sau khi Lam Vũ Ân nói xong câu đó, bóng dáng cao lớn của Tần Ngạo đột ngột xuất hiện, y chắn trước cửa phòng, phía sau y là Thiên Trường Khanh. Vũ Lam Ân không quan tâm đến Tần Ngạo, cô lạnh lùng nhìn Thiên Trường Khanh trước tiên, khiến mặt hắn tái mét.
Tần phu nhân của mày không phải đang ở trong phòng sao? Chị đây chẳng qua chỉ đem đi một cô hầu gái
Vũ Lam Ân, nhếch môi châm chọc, nói năng không nể mặt ai. Xảo Vấn bất ngờ khi biết cô chính là chị gái của Tần Ngạo, nhưng vẫn quyết định yên lặng theo dõi tình hình.
Chị, đây là chuyện riêng của em. Chị hiểu mà.
La Thư Anh muốn buông Vũ Lam Ân nhưng không được, tuy nhiên cô không hề né tránh Tần Ngạo, cái nhìn trực diện của La Thư Anh cùng nụ cười điềm nhiên của cô khiến lông mày y khẽ xô lại, đôi mắt rục rịch gợn sóng.
Vũ Lam Ân hừ lạnh, ít nhất Tần Ngạo vẫn còn biết cô là chị y. Nhưng để La Thư Anh chịu khổ như thế này, cô tuyệt đối không thể.
Vậy, chẳng lẽ chị đây muốn mời em dâu đi ăn cơm mua sắm cũng phải xin phép mày?
Lạnh lùng và nóng nảy, ngang tàn và dứt khoát, đều có thể dùng để hình dung người con gái trước mặt. Tần Ngạo trầm ngâm mấy giây, không vào phòng ngủ mà quyết định quay người chuyển hướng sang phòng sách.
Nếu thế thì tùy ý chị.
Vũ Lam Ân dìu La Thư Anh bước xuống cầu thang, Thiên Trường Khanh còn ngẩn người nhìn Xảo Vấn ở trong phòng. Hắn biết Tần Ngạo đi Ý mang về một con mèo nhỏ khôn ngoan, nhưng không nghĩ con mèo này lại đặc biệt xinh đẹp như vậy, mà còn là xinh đẹp theo kiểu...ừm...kiểu của La Thư Nhu.
Khi Thiên Trường Khanh vừa định thần lại, đã không thấy bóng dáng của Vũ Lam Ân, hắn vừa đuổi theo vừa ý ới gọi cô.
Bà xã, chờ anh với. Anh đưa hai người đi
/116
|