Đường Diệc Nghiêu ánh mắt chăm chú nhìn Ninh Tự Thủy hồi lâu, mới chậm rãi chuyển tới trên người của Dương Lưu Vân, nhìn cô bộ dáng nhếch nhác, chỉ móc khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cô, trầm giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi!"
Dương Lưu Vân sững sờ, vốn tưởng rằng Đường Diệc Nghiêu tới sẽ xả giận cho cô ta, ai biết lại như vậy? Lúc chuẩn bị mở miệng, lại nghe hắn nói: "Kỷ thiếu gia còn đang chờ em."
"EV tiểu thư, chuyện này cứ thế coi như xong." Dương Lưu Vân giận dữ nói một câu, tiếng giày cao gót lạch cạch rời đi.
Đường Diệc Nghiêu lễ phép gật đầu với Ninh Tự Thủy một cái rồi cũng rời đi.
Ninh Tự Thủy rũ mắt, môi đỏ mọng nhếch lên nở nụ cười như có như không. Dương Lưu Vân lần này ngậm bồ hòn, vừa khổ nói không ra! Chỉ là —— Kỷ Trà Thần vào lúc này tìm Dương Lưu Vân để làm cái gì?
Hai hàng lông mày nhíu lại nghi hoặc. . . . . .
Ngồi ở trên xe, Dương Lưu Vân một mực lau đi vết bẩn trên người, càng lúc càng dùng sức, hai hàm răng cắn vào nhau nghe tiếng kẽo kẹt.
Đường Diệc Nghiêu giành lấy khăn giấy trong tay cô ta, giọng nói nhàn nhạt: "Để anh lau cho."
Dương Lưu Vân ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái: "Tại sao anh không giúp em? Anh cũng đứng về phía cô ta đúng không?"
Xương cẳng tay khẽ cứng lại, ánh mắt lướt qua, con ngươi âm trầm nhìn cô ta hồi lâu, phun ra một câu: "Lưu Vân, em thay đổi."
Năm chữ đơn giản, lại bao hàm vô số đau lòng cùng bi ai của hắn. gương mắt tinh xảo trước mắt, không còn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên ngày đó. Chính hắn vẫn bảo vệ bên tiểu thiên sứ đó, lại không bao giờ vung cánh thiên sứ thuần khiết bay lên, mà lại khoắc thêm một tấm áo Satan.
Khuôn mặt Dương Lưu Vân cứng đờ, tay níu lấy áo hắn, khẩn trương nói: "Anh Diệc Nghiêu, anh có phải hiểu lầm gì đó hay không? Em không phải làm chuyện để anh không vui ? Anh tức giận sao?"
Tài xế nheo mắt nhìn từ gương chiếu hậu, Đường Diệc Nghiêu không để lại dấu vết gạt tay cô ta ra: "Tiểu thư, đợi lát nữa trở về mặc kệ Kỷ thiếu gia nóng giận thế nào, cô cũng đừng mạnh miệng."
Bởi vì đang có tài xế, Dương Lưu Vân cũng không tiện hỏi cái gì nữa, đành bỏ qua! Chỉ là lời của Đường Diệc Nghiêu nói là có ý gì? Chẳng lẽ là Thần biết cái gì?
Xe lái vào biệt thự, các người hầu lại đứng ở cửa ra vào nghênh đón, mở cửa xe, Dương Lưu Vân liền nghe được tiếng của quản gia: "Phu nhân, Kỷ tiên sinh ở thư phòng chờ người đã lâu rồi."
"Biết." Dương Lưu Vân không vui nhíu mày đem túi đưa cho người làm nói: "Chuẩn bị nước nóng, tôi tắm rửa trước sau đó mới tìm anh ấy."
Cúi đầu nhìn vết bẩn trên váy, lỗ mũi rầm rì một chút. Cô ta mới không cần để bộ dáng chật vật như vậy đi gặp Thần !
Mặc dù Thuộc Vũ Hiên đồng ý cho Kỷ Trà Thần xuất viện nghỉ ngơi, nhưng muốn thân thể hoàn toàn hồi phục còn cần một thời gian nữa. Ngồi ở trên ghế da, ánh mắt vẫn nhìn giá rượu đối diện, có một khối thủy tinh khác với những khối khác. Lần đó hắn ném điện thoại của Ninh Tự Thủy làm thủy tinh bị vỡ. Mà cô ngã trên những mảnh kính vỡ khóc thút thít. . . . . .
Cảm giác đau đớn trong tim lan tràn, hắn đã từng không muốn cô bị thương nhất, nhưng cuối cùng lại để cô bị thương bao nhiêu?
Hai bàn tay không khỏi xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay ở bệnh viện cũng bị ác mộng nửa đêm làm tỉnh giấc. Nhìn hai bàn tay của mình, sẽ nhớ tới đứa nhỏ bị hắn bỏ lỡ, lòng đang bị từng chút đen tối căn nuốt.
Mà Ninh Tự Thủy cũng người cứu rỗi duy nhất của hắn!
Thùng thùng ——
Dương Lưu Vân gõ cửa đi vào, thấy vẻ mặt Kỷ Trà Thần không được tốt, ân cần hỏi han: "Thần, anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Kỷ Trà Thần nghe được gõ cửa đã sớm thu hồi vẻ mặt cẩu thả lười nhác trên mặt, thay bằng vẻ lạnh lùng xa cách. Trong mắt phượng lạnh đi ba phần, đôi với bao dung và thương yêu ngày xưa đã biến mất sạch sẽ. Bàn tay để lên đầu gối, bất thình lình nhìn gương mặt này của cô ta. . . . . .
Tại sao lại cảm thấy xa lạ như thế?
Dương Lưu Vân bị ánh mắt của hắn canh chừng rợn cả tóc gáy, cổ họng động một cái: "Thần, anh. . . . . . Làm gì nhìn em như vậy?"
Kỷ Trà Thần rũ mắt xuống đưa tay vào ngăn kéo lấy ra một tờ giấy đẩy lên bàn, hờ hững nói: "Nếu như em nguyện ý thì danh hiệu Kỷ phu nhân này vĩnh viên là của em, nếu như không nguyện ý, thì kí vào đây, chúng ta ly hôn. Biệt thự này trên danh nghĩa là của em, còn có tiền cấp dưỡng hàng năm sẽ chuyển vào tài khoản. Về phần em và Diệc Nghiêu. . . . . . Nếu như em nguyện ý gả cho cậu ta, tôi cũng sẽ không có ý kiến."
Dương Lưu Vân sững sờ, lát sau khuôn mặt tái nhợt, thân thể lung la lung lay, chỉ cảm thấy trời đất mù mịt. Ngón tay giữ chặt cái bàn, chống đỡ cơ thể mình khiến nó không sụp đổ. Ánh mắt kích động nhìn hắn, gầm nhẹ: "Thần, anh đây là có ý gì? Tại sao muốn ly hôn? Vì sao lại phải đối với em như vậy? Em cùng anh Nghiêu không có gì . . . . . . Anh có hiểu lầm cái gì hay không?" (Min: Chỗ này ta ói gần hết bát cơm đó~ ah~)
Kỷ Trà Thần nhếch mày lên xẹt qua một tia không nhịn nổi, ngón tay gõ bàn một cái nói, giọng nói trầm thấp tràn đầy xa cách: "Vân Nhi, đủ rồi."
"Chưa đủ! Chưa đủ!" nước mắt trong hốc mắt Dương Lưu Vân chất đống từng chuỗi rơi xuống, tùy ý lan tràn trên cổ trắng nõn. Xoay người vòng qua cái bàn, đứng ở bên canh hắn, níu lấy quần áo hắn nói: "Thần, em thực sự yêu anh. . . . . . Van cầu anh đừng lý hôn, đừng rời khỏi em! Em không thể không có anh. . . . . ."
Nước mắt là vũ khí mạnh mẽ nhất của đàn bà, cầu khan hèn mọn như vậy, nhất định có thể vãn hồi trái tim của Thần.
Kỷ Trà Thần giữ cằm cô ta, để cho cô ta nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, môi mỏng nâng lên nụ cươif lạnh lùng cùng đau lòng."Vân Nhi, tôi thực sự không hiểu khi nào em đã thành cái dạng này?"
Dương Lưu Vân dừng lại, cái gì cũng chứ kịp nói, sững sờ nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, lúc này mới phát giác mình thật sẽ mất đi hắn.
Kỷ Trà Thần buông cô ta ra, từ trong ngăn kéo lấy ra hai xấp tài liệu vứt xuống dưới chân cô ta. Chân trái đứng lên, chống đỡ cơ thể ngồi lên xe lăn, rời khỏi thư phòng, dừng lại tất cả động tác, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tìm người làm ra chuyện như vậy với cô ấy sau đó lại sắp xếp người ở công trường hại cô ấy nhưng không thành công, những chuyện tàn nhẫn như vậy tôi không ngờ là em làm. Chỉ là em yên tâm, tôi đã giúp em giải quyết người kia. Cô ấy sẽ không biết là em làm hại Liên Phượng Vũ bị thương, đây là lần cuối cùng tôi giúp em, về sau nếu như em còn dám động tới cô ấy, tôi. . . . . . Sẽ không sẽ giúp em."
Nước mắt Dương Lưu Vân lặng lẽ không tiếng động rớt xuống, cúi đầu ánh mắt mơ hồ nhìn này hai phần tài liệu, muốn nhặt lên, đầu ngón lại đang run rẩy.
Làm sao lại như vậy? cô ta rõ ràng làm rất bí mật, sao lại bị thần tra được? Hắn cái gì cũng biết ? Thậm chí bao gồm chuyện của cô ta và Đường Diệc Nghiêu?
Tim hung hăng bị xé ra, gương mặt như bị người ta hung hăng cho một cái bạt tai thật mạnh, đau đớn. Nước mắt rơi trên tờ giấy, chữ cái mơ hồ. Cắn môi dưới, nghe tiếng nói lạnh lẽo kia, khóc không thành tiếng.
Không phải lỗi của tôi, đây không phải là lỗi của tôi. Tôi chỉ là vì bảo vệ hạnh phúc của mình mà thôi, nếu như không phải là anh lạnh nhạt với tôi, nếu như cô ta không đến quyến rũ anh, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Kỷ Trà Thần, là anh đem tôi biến thành như vậy! Hiện tại sao anh cos thể không cần tôi? Tôi yêu anh như vậy, cho dù thân thể của tôi cho Đường Diệc Nghiêu, nhưng mà người tôi yêu là anh! Là anh không quan tâm tôi, là anh có lỗi với tôi. . . . . .
Hiện tại, làm sao anh có thể trách tôi?
Ngón tay nhẹ nhàng đặt ở bụng, cắn cắn môi, theo bản năng muốn đánh cuộc một lần nữa. Nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hắn: "Thần, em mang thai."
"Đứa bé là của anh!"
Kỷ Trà Thần không quay đầu lại, nhưng bóng lưng cũng cứng đờ. Nếu như nói mới vừa hắn còn áy náy với Dương Lưu Vân, thì lời nói của cô ta đã làm phai mờ hết áy náy ban nãy của hắn.
Đừng nói chính hắn không thể sinh con, có thể thì sao, Dương Lưu Vân lại không thể mang đứa nhỏ.
Huống chi, từ đêm đó không chuyện gì!
Cho dù hắn có uống nhiều rượu hơn nữa, nhưng cảnh giác hàng năm, về điểm này hắn vẫn có ý thức. Hắn hô lên tên Ninh Tự Thủy Dương Lưu Vân giật mình đẩy hắn ra, uống rượu quá lâu hắn đã sớm hôn mê rồi.
Làm sao có thể làm chuyện gì với Dương Lưu Vân nữa?
Kỷ Trà Thần chậm rãi quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm cô ta, môi mỏng mím lại: "Vân Nhi, em thật sự khiến cho tôi quá thất vọng rồi."
Dương Lưu Vân sững sờ, mồm há hốc nhưng không nói được lời nào. Hắn không tin mình? Cơ thể hơi run rẩy, giống như rơi vào hầm băng không leo lên được.
Ra ngoài cửa, thấy Đường Diệc Nghiêu, Kỷ Trà Thần mặt không chút thay đổi nói: "Về sau cô ấy giao cho cậu chăm sóc, còn có. . . . . . Chuyện của công ty không cần cậu nhúng tay."
Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, hai tay bên sườn nắm chặt. Kỷ thiếu gia đúng là vẫn còn biết, thật sự là không có gì có thể giấu giếm hắn. Hôm nay chuyện của công ty không cho phép hắn nhúng tay, hắn ở bên người Kỷ thiếu gia đã không còn địa vị.
Nếu như không phải là bởi vì hắn (ĐDN) đi theo hắn (KTT) quá lâu, chắc hẳn Kỷ thiếu gia sẽ không để lại mang sống cho hắn!
"Cám ơn Kỷ thiếu gia" gian nan mở miệng, khổ sở lan tràn ở trong lòng. Về sau cũng đã không thể ở lại bên người của Kỷ thiếu gia rồi, không có biện pháp thay hắn làm việc. . . . . . May mắn là Si Mị trở lại, công ty còn có Kỷ Gấm Sóc, Kỷ thiếu gia không phải chỉ một mình.
Kỷ Trà Thần rời đi biệt thự, đã sớm có các bất động sản ở nơi khác, so với bây giờ hung vĩ hào hoa hơn. Nơi này là nơi hắn ở cùng Ninh Tự Thủy ba năm, mặc dù có rất nhiều thứ không bỏ được, nhưng chỗ này đã lưu lại nhưng thứ hắn không muốn nhớ.
Còn có —— Dương Lưu Vân bừa bãi cùng Đường Diệc Nghiêu!
Nếu không phải cha mẹ của Dương Lưu Vân, nếu không phải cô ta cứu hắn hai lần, chuyện trước kia hắn sẽ không tha. Huống chi. . . . . . Năm đó nếu không phải do cô ta, Tự Thủy sẽ không thể sinh non, hơn nữa có lẽ. . . . . . hắn sẽ không nhất thời tức giận đến mất trí, tự tay giết chết con mình! Mỗi lần nghĩ tới tình huống này, hắn hận không thể tự tay giết chết mình.
Đối với cái này chính là tha thứ, đã là sự ta thứ cực hạn của hắn đối với Dương Lưu Vân. Nếu như sẽ tiếp tục dung túng cô ta, sợ hắn cũng sẽ có ngày không th thứ cho chính mình.
Thật ra thì, trong chuyện này không thể trách được ai, chỉ có thể trách hắn. Làm thương tổn Tự Thủy, cũng hại Vân Nhi. Nếu như trước kia là sai lầm, vậy bây giờ hắn không thể sai lầm nữa.
Nếu như có thể, Diệc Nghiêu hi vọng có thể đem Lưu Vân trở về là một cô gái hồn nhiên ngây thơ như ngày trước, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc ở chung một chỗ.
Cũng hi vọng, Vân Nhi hiểu, có một người luôn yêu cô bảo vệ cô, chỉ là cô chưa từng phát hiện mà thôi!
. . . . . .
"Đây là chuyện cháu tra ra được, người kia đã bị Kỷ Trà Thần giải quyết, hiện tại chết không đối chứng. Nhưng cháu thông qua người có nợ ân oán của hắn, thì ra người sai khiến chính là Dương Lưu Vân, người cô ta muốn tổn thương thực ra chính là dì." Trạc Mặc đem tài liệu đẩy tới trước mặt cô, cùng lúc ánh mắt nhìn xuyên qua khe cửa về bóng dáng đang ngủ say trên giường.
Lông mi thon dài của Ninh Tự Thủy khẽ run, nhìn qua những tài liệu kia một lượt. Môi mỏng chợt nở nụ cười lạnh, tâm cũng càng ngày càng lạnh, không ngừng hạ xuống.
Rốt cuộc đã hiểu vì sao Kỷ Trà Thần tìm Dương Lưu Vân trở về! Cũng rốt cuộc hiểu rõ sự khác thường của hắn ở bệnh viện! Thì ra là hắn đã sớm biết Dương Lưu Vân ở sau lưng giở trò quỷ, đã đến bước này, hắn vẫn muốn bảo vệ Dương Lưu Vân.
Thậm chí còn vì cô ta mà giải quyết hậu quả.
Mạng người, chẳng lẽ trong mắt hắn chỉ là côn kiến?
"Pằng. . . . . ." Tài liệu bị vứt ở trên mặt bàn, nhanh chóng rơi rớt trên mặt đất. Mấy tờ giấy bị gió thổi, rộ roạt vang dội.
Dung nhan tinh xảo càng thêm lạnh lùng, ngón tay đâm thật chặt vào lòng bàn tay, thù hận cùng tức giận trong lòng càng dâng lên mãnh liệt. Sợi gân xanh trên khuôn mặt rắng nhợt cũng nổi lên, có mấy phần dữ tợn.
Trạc Mặc hiểu rõ sự tức giận hiện tại trong lòng cô, năm đó Kỷ Trà Thần không sự trong sạch của cô, gây cho cô tổn thương lớn như vậy, hôm nay Kỷ Trà Thần đối với Dương Lưu Vân tha thứ, hắn nhân từ như thượng đế.
Ninh Tự Thủy trầm mắt xuống, hết sức đè nén tức giận trong lòng. Hồi lâu, mới để cho tâm tình bình tĩnh lại, mở mắt ra, lạnh lẽo, một mảnh âm u.
Nếu như không phải là Kỷ Trà Thần bảo vệ che chở Dương Lưu Vân nhiều lân như vậy, có lẽ cô còn có thể lay động, nhưng hôm nay. . . . . . trái tim cô đã hoàn toàn băng giá.
Cô đã cho hắn cơ hội, thế nhưng hắn lại vì người phụ nữ kia mà buông tha, vậy những chuyện sau này cũng đừng trách cô.
Kỷ Trà Thần, tất cả mọi thứ hiện tại đều do một tay anh tạo thành. Anh cũng đừng oán trách bất kì người nào, anh có lỗi với tôi, có lỗi với con gái. Dương Lưu Vân thiếu Phượng Vũ, tôi nhất định làm cho cô ta trả lại gấp mười lần.
"Phượng Vũ ở bệnh viện cần cháu chăm sóc nhiều hơn, về phần. . . . . . Tịch Nhược, trước mắt vẫn không thể để cho nó xuất hiện trước mặt Kỷ Trà Thần, bảo vệ tốt cho nó."
Trạc Mặc gật đầu: "Yên tâm, cháu sẽ dùng tính mạng bảo vệ em ấy."
Ninh Tự Thủy cố gắng nở một nụ cười, ánh mắt cùng hắn rơi vào Tịch Nhược đang ngủ say. Nếu như Kỷ Trà Thần biết Tịch Nhược còn chưa chết, sẽ như thế nào? Hắn sẽ cảm thấy may mắn mình không có bóp chết con gái? Có thể cảm thấy hắn tạo nghiệt đang được cứu rỗi?
Đáng tiếc ——
Kỷ Trà Thần, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh biết Tịch Nhược còn sống trên đời, tôi muốn anh cả đời sống trong hối hận, vĩnh viễn!
. . . . . .
"Tôi không có chuyện gì, em đừng ngày ngày vào trong bệnh viện." Liên Phượng Vũ thấy vẻ mặt của Ninh Tự Thủy không tốt chút nào, dường như buổi tối không nghỉ ngơi tốt. Những ngày này, cô vẫn bận rộn công việc, lại phải chăm sóc hắn, khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi.
Ninh Tự Thủy lắc đầu, lau sạch đôi tay cho hắn."Anh nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng cho em. Em hiểu mình muốn làm cái gì, cũng biết về sau phải đối mặt với cái gì. Chỉ là em cảm thấy cảm cảm giác của mình già nua rồi, làm chuyện gì cũng lực bất tòng tâm."
Liên Phượng Vũ trầm mắt xuống, đau lòng chợt lóe lên. Ngón tay thương tiếc vuốt ve gương mặt của cô, khẽ lẩm bẩm: "Nếu như người em gặp đầu tiên, là anh; vậy em có thể yêu anh không?"
Ninh Tự Thủy ngẩn ra, không ngờ Liên Phượng Vũ thông mình là thế cũng sẽ hỏi vấn đề ngu ngốc này. Cầm lấy tay hắn gật đầu: "Nếu như người em gặp là anh, em nhất định sẽ yêu anh coi trọng anh, sẽ không bao giờ yêu người khác nữa."
Ánh mắt Liên Phượng Vũ dịu dàng như hoàng tử, săn sóc, khéo hiểu lòng người, cho dù bá đạo cũng là dịu dàng, không người nào có thể tức giận. Nếu như người đầu tiên cô gặp là Liên Phượng Vũ, thật tốt; có lẽ cô sẽ không yêu Kỷ Trà Thần, sẽ không mang thai đứa con của hắn, càng sẽ không bị hắn hiểu lầm, bị tổn thương sâu như vậy.
Có lẽ hiện tại cô sẽ cùng Liên Phượng Vũ sống hạnh phúc, có thật nhiều đứa nhỏ đáng yêu, vui vẻ hòa thuận.
Đáng tiếc —— trên thế giới này thiếu nhất chính là "Nếu như."
Liên Phượng Vũ nhìn con ngươi lạnh lùng của cô, tim thắt lại, chần chờ hồi lâu mới mở miệng: "Em thật quyết định phải làm như vậy rồi sao?"
Ninh Tự Thủy gật đầu: "Vâng, xin đừng khuyên em, tâm ý đã quyết, sẽ không thay đổi."
Bóng hình mềm mại ở dưới ánh đèn có vẻ hơi mỏng manh thê lương, hai tay ôm thật chặt cô vào trong ngực, ôm thật chặt. Cánh mũi ngửi hương thơm của cô, tim đau xót, nhưng vẫn cố nén đau lòng nói: "Tự Thủy, đồng ý với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn đừng biến mất trước mắt anh. Để cho anh có thể nhìn thấy em, để cho anh biết em còn sống, thậm chí có bất cứ chuyện gì cũng có thể tới tìm anh. Chỉ cần anh còn một hơi thở, bất cứ chuyện gì anh cũng đều có thể làm cho em." (Min: edit đoạn này mà khóc quá trời, tội nghiệp anh Vũ~ Có ai giống Min không?)
Thân thể Ninh Tự Thủy cứng đờ, trái tim cũng run rẩy từng hồi, trong lòng chua xót. Phượng Vũ, làm sao anh có thể ngu ngốc như vậy?
"Cám ơn."
Trừ hai chữ này, cô không có từ nào để nói, nói gì cũng cảm thấy như không còn hơi sức.
Đi ra khỏi bệnh viện, chiếc xe hơi màu đen khắc sâu vào tầm mắt, tiếp theo là con ngươi âm lệ của Kỷ Trà Thần khi trông thấy cô bỗng trở nên mềm mại. Không đợi hắn mở miệng, Ninh Tự Thủy đã ngồi lên xe.
Bàn tay Kỷ Trà Thần chụp tới, ôm cô vào trong ngực, thật chặt, giống như sợ giây sau cô sẽ biến mất. Cúi đầu ngửi mùi thơm ngát trên mái tóc cô, mấy ngày nay lòng thấp thỏm lo lắng, rốt cuộc có thể trấn tĩnh lại.
Ninh Tự Thủy an tĩnh ở trong ngực hắn, không có bất kì một động tác giãy giụa nào.
Kỷ Trà Thần ngồi hồi lâu, môi dính vào bên tai cô, khẽ nói: "Cô ấy đi tìm em."
"Ừ." Ninh Tự Thủy không có phủ nhận, cũng không nói thêm cái gì. Chỉ là cảm thấy hai cánh tay của hắn ôm quá chặt, buộc lấy cô, khiến hô hấp cũng có chút khó khăn.
"Xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Kỷ Trà Thần trầm thấp nói mang theo vài tia áy náy không để cho cô sững sờ, khóe miệng nở nụ cười sâu xa: "Kỷ Trà Thần, anh không phải vì tôi mà ly hôn với cô ta chứ?"
Kỷ Trà Thần trầm mắt xuống, môi dính vào trên tóc cô. Thở dài thật sâu một cái, nếu như trong ngày bình thường, hắn sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng đối mặt với người mất đi lại có lại được, hắn tình nguyện giải thích cho cô nghe.
"Thật ra thì không hoàn toàn đúng là vì em, cũng vì Đường Diệc Nghiêu cùng với cô ấy. Dương gia có ân với Kỉ gia, cô ấy đã cứu tôi hai lần. Dù cô ấy có làm gì đi nữa, tôi đều phải tha thứ cô ấy."
Ninh Tự Thủy khi nghe lời này hắn nói, vẻ mặt bình thản như gương không gợn sóng gió, chỉ là đáy lòng đối với lời nói của hắn vô cùng coi thường.
Kỷ Trà Thần biết trong lòng cô còn nghi ngờ, nhưng có thể giải thích tới mức này cũng đã là cực hạn của hắn. Đầu rơi xuống bả vai của cô, lẩm bẩm nói: "Chớ hoài nghi tôi."
Ninh Tự Thủy vẫn không lên tiếng, miễn cưỡng nằm trong ngực của hắn, cũng không hỏi hắn muốn dẫn cô đi nơi nào. Nghiêng đầu nhìn phong cảnh phía ngoài, thành phố này khiến cô càng ngày càng chán ghét.
Xe chạy được nửa giờ rốt cuộc dừng lại, Ninh Tự Thủy xuống xe mới phát hiện mình đang ở trong một tòa biệt thự, có lẽ là vì an toàn, nơi xa dùng đá xây cao 3 mét. Mà bên trong trồng đầy lê, lúc này là thời gian hoa nở, gió phất qua, mùi thơm nhẹ lan tỏa trong không khí.
Mà trước mặt cô cũng là một ngôi nhà mang phong cách Châu Âu, nhìn bên ngoài cũng không phải mới được hoàn thành; hơn nữa chung quanh cũng được xử lý vô cùng tốt. Càng làm cho người ta ngoài ý muốn là, người hầu đã xếp hàng chỉnh tề chờ đón bọn họ.
Bạch Kỳ đứng ở đầu tiên, ngồi đối diện ở trên xe lăn Kỷ Trà Thần cung kính cúi người 90 độ chào: "Hoan nghênh thiếu gia trở lại." Ánh mắt quét qua Ninh Tự Thủy thì kinh ngạc, chuẩn bị mở miệng gọi cô thì Kỷ Trà Thần mở miệng: "Gọi cô ấy là EV tiểu thư."
Bạch Kỳ mất hồn, chẳng lẽ là cô nhận lầm? Đây rõ ràng là Ninh Tự Thủy tiểu thư nha! Nhưng mà nếu thiếu gia lên tiếng, cô sẽ phải tuân thủ, lễ phép gọi: "EV tiểu thư, lần đầu tiên gặp mặt, chào cô."
Ninh Tự Thủy nhìn qua gương mặt quen thuộc này, khẽ vuốt cằm, lại không mở miệng.
"Đi vào." Kỷ Trà Thần ra hiệu bằng ánh mắt ý muốn cô đẩy vào, Ninh Tự Thủy cũng làm theo.
Ở trước cửa, Bạch Kỳ quỳ gối xuống trước mặt Kỷ Trà Thần đổi lại dép trong phòng cho hắn, mà Ninh Tự Thủy nhận điện thoại quan sát thiết bị lắp đặt bên trong, toàn bộ màu đen trắng, vách tường bằng giấy Long Bích màu vàng kim, đèn thủy tinh trang trí trên trần nhà lóe ra sắc cam, không chói mắt, đơn giản khiêm tốn xa hoa lại khiến cho người ta kinh ngạc.
Phòng khách có cửa sổ sát đất cực lớn, đón được toàn bộ ánh sáng, kế đên là lầu hai với cầu thang xoay tròn, vẫn là phong cách châu âu, chỉ là lúc đi tới lầu ba là dùng thang máy.
Trang trí nơi này trừ bỏ ánh sáng, những cái khác toàn bộ đều là phong cách cô thích.
Ninh Tự Thủy buông lỏng xe lăn của hắn ra, bước chậm đi tới trước cửa sổ sát đất, thấy cách đó không xa có một nhà ấm trồng hoa, được chế tạo bằng thủy tinh, có thể thấy rõ ràng từng bồn hoa tươi bên trong, sáng lạng nở rộ. Xa chuýt nữa là nhà của chú chó, một con chó tuyết an tĩnh nằm bên trong, thỉnh thoảng lè lưỡi. . . . . .
Kỷ Trà Thần di chuyển xe lăn đến bên cô, nhìn thấy khuôn mặt của cô không còn lạnh nhạt nữa, đáy mắt cũng có chút hài lòng.
"Thích nơi này sao?"
Ninh Tự Thủy thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn vẻ hả hê trong mắt hắn, biết rõ còn hỏi: "Làm sao anh biết tôi sẽ thích nơi này?"
Kỷ Trà Thần nhếch môi cười, kéo tay cô, cười nhẹ nhàng: "Nếu như mà tôi nói đây là sự an bài của vận mệnh thì sao?"
Mắt Ninh Tự Thủy lóe lên, có chút không hiểu: "Nơi này không phải một tháng hai tháng là có thể trùng tu xong, là vì chuẩn bị cho vợ trước của anh, hôm nay mượn hoa hiến Phật."
Kỷ Trà Thần chỉ cười không nói.
Vợ trước của anh chính là em, Ninh Tự Thủy.
"Tôi rất thích nơi này, nhưng. . . . . . Không có nghĩa là tôi sẽ phối hợp với anh Kim Ốc Tàng Kiều." (Nhà vàng cho Trần A Kiều ở, ai không hiểu nữa tra gg ca ca sẽ rõ) Ninh Tự Thủy lạnh tiếng, nếu như Kỷ Trà Thần cho là như vậy là có thể khiến cô cảm động, cũng không quá coi thường cô đi.
Dương Lưu Vân sững sờ, vốn tưởng rằng Đường Diệc Nghiêu tới sẽ xả giận cho cô ta, ai biết lại như vậy? Lúc chuẩn bị mở miệng, lại nghe hắn nói: "Kỷ thiếu gia còn đang chờ em."
"EV tiểu thư, chuyện này cứ thế coi như xong." Dương Lưu Vân giận dữ nói một câu, tiếng giày cao gót lạch cạch rời đi.
Đường Diệc Nghiêu lễ phép gật đầu với Ninh Tự Thủy một cái rồi cũng rời đi.
Ninh Tự Thủy rũ mắt, môi đỏ mọng nhếch lên nở nụ cười như có như không. Dương Lưu Vân lần này ngậm bồ hòn, vừa khổ nói không ra! Chỉ là —— Kỷ Trà Thần vào lúc này tìm Dương Lưu Vân để làm cái gì?
Hai hàng lông mày nhíu lại nghi hoặc. . . . . .
Ngồi ở trên xe, Dương Lưu Vân một mực lau đi vết bẩn trên người, càng lúc càng dùng sức, hai hàm răng cắn vào nhau nghe tiếng kẽo kẹt.
Đường Diệc Nghiêu giành lấy khăn giấy trong tay cô ta, giọng nói nhàn nhạt: "Để anh lau cho."
Dương Lưu Vân ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái: "Tại sao anh không giúp em? Anh cũng đứng về phía cô ta đúng không?"
Xương cẳng tay khẽ cứng lại, ánh mắt lướt qua, con ngươi âm trầm nhìn cô ta hồi lâu, phun ra một câu: "Lưu Vân, em thay đổi."
Năm chữ đơn giản, lại bao hàm vô số đau lòng cùng bi ai của hắn. gương mắt tinh xảo trước mắt, không còn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên ngày đó. Chính hắn vẫn bảo vệ bên tiểu thiên sứ đó, lại không bao giờ vung cánh thiên sứ thuần khiết bay lên, mà lại khoắc thêm một tấm áo Satan.
Khuôn mặt Dương Lưu Vân cứng đờ, tay níu lấy áo hắn, khẩn trương nói: "Anh Diệc Nghiêu, anh có phải hiểu lầm gì đó hay không? Em không phải làm chuyện để anh không vui ? Anh tức giận sao?"
Tài xế nheo mắt nhìn từ gương chiếu hậu, Đường Diệc Nghiêu không để lại dấu vết gạt tay cô ta ra: "Tiểu thư, đợi lát nữa trở về mặc kệ Kỷ thiếu gia nóng giận thế nào, cô cũng đừng mạnh miệng."
Bởi vì đang có tài xế, Dương Lưu Vân cũng không tiện hỏi cái gì nữa, đành bỏ qua! Chỉ là lời của Đường Diệc Nghiêu nói là có ý gì? Chẳng lẽ là Thần biết cái gì?
Xe lái vào biệt thự, các người hầu lại đứng ở cửa ra vào nghênh đón, mở cửa xe, Dương Lưu Vân liền nghe được tiếng của quản gia: "Phu nhân, Kỷ tiên sinh ở thư phòng chờ người đã lâu rồi."
"Biết." Dương Lưu Vân không vui nhíu mày đem túi đưa cho người làm nói: "Chuẩn bị nước nóng, tôi tắm rửa trước sau đó mới tìm anh ấy."
Cúi đầu nhìn vết bẩn trên váy, lỗ mũi rầm rì một chút. Cô ta mới không cần để bộ dáng chật vật như vậy đi gặp Thần !
Mặc dù Thuộc Vũ Hiên đồng ý cho Kỷ Trà Thần xuất viện nghỉ ngơi, nhưng muốn thân thể hoàn toàn hồi phục còn cần một thời gian nữa. Ngồi ở trên ghế da, ánh mắt vẫn nhìn giá rượu đối diện, có một khối thủy tinh khác với những khối khác. Lần đó hắn ném điện thoại của Ninh Tự Thủy làm thủy tinh bị vỡ. Mà cô ngã trên những mảnh kính vỡ khóc thút thít. . . . . .
Cảm giác đau đớn trong tim lan tràn, hắn đã từng không muốn cô bị thương nhất, nhưng cuối cùng lại để cô bị thương bao nhiêu?
Hai bàn tay không khỏi xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày nay ở bệnh viện cũng bị ác mộng nửa đêm làm tỉnh giấc. Nhìn hai bàn tay của mình, sẽ nhớ tới đứa nhỏ bị hắn bỏ lỡ, lòng đang bị từng chút đen tối căn nuốt.
Mà Ninh Tự Thủy cũng người cứu rỗi duy nhất của hắn!
Thùng thùng ——
Dương Lưu Vân gõ cửa đi vào, thấy vẻ mặt Kỷ Trà Thần không được tốt, ân cần hỏi han: "Thần, anh làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Kỷ Trà Thần nghe được gõ cửa đã sớm thu hồi vẻ mặt cẩu thả lười nhác trên mặt, thay bằng vẻ lạnh lùng xa cách. Trong mắt phượng lạnh đi ba phần, đôi với bao dung và thương yêu ngày xưa đã biến mất sạch sẽ. Bàn tay để lên đầu gối, bất thình lình nhìn gương mặt này của cô ta. . . . . .
Tại sao lại cảm thấy xa lạ như thế?
Dương Lưu Vân bị ánh mắt của hắn canh chừng rợn cả tóc gáy, cổ họng động một cái: "Thần, anh. . . . . . Làm gì nhìn em như vậy?"
Kỷ Trà Thần rũ mắt xuống đưa tay vào ngăn kéo lấy ra một tờ giấy đẩy lên bàn, hờ hững nói: "Nếu như em nguyện ý thì danh hiệu Kỷ phu nhân này vĩnh viên là của em, nếu như không nguyện ý, thì kí vào đây, chúng ta ly hôn. Biệt thự này trên danh nghĩa là của em, còn có tiền cấp dưỡng hàng năm sẽ chuyển vào tài khoản. Về phần em và Diệc Nghiêu. . . . . . Nếu như em nguyện ý gả cho cậu ta, tôi cũng sẽ không có ý kiến."
Dương Lưu Vân sững sờ, lát sau khuôn mặt tái nhợt, thân thể lung la lung lay, chỉ cảm thấy trời đất mù mịt. Ngón tay giữ chặt cái bàn, chống đỡ cơ thể mình khiến nó không sụp đổ. Ánh mắt kích động nhìn hắn, gầm nhẹ: "Thần, anh đây là có ý gì? Tại sao muốn ly hôn? Vì sao lại phải đối với em như vậy? Em cùng anh Nghiêu không có gì . . . . . . Anh có hiểu lầm cái gì hay không?" (Min: Chỗ này ta ói gần hết bát cơm đó~ ah~)
Kỷ Trà Thần nhếch mày lên xẹt qua một tia không nhịn nổi, ngón tay gõ bàn một cái nói, giọng nói trầm thấp tràn đầy xa cách: "Vân Nhi, đủ rồi."
"Chưa đủ! Chưa đủ!" nước mắt trong hốc mắt Dương Lưu Vân chất đống từng chuỗi rơi xuống, tùy ý lan tràn trên cổ trắng nõn. Xoay người vòng qua cái bàn, đứng ở bên canh hắn, níu lấy quần áo hắn nói: "Thần, em thực sự yêu anh. . . . . . Van cầu anh đừng lý hôn, đừng rời khỏi em! Em không thể không có anh. . . . . ."
Nước mắt là vũ khí mạnh mẽ nhất của đàn bà, cầu khan hèn mọn như vậy, nhất định có thể vãn hồi trái tim của Thần.
Kỷ Trà Thần giữ cằm cô ta, để cho cô ta nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, môi mỏng nâng lên nụ cươif lạnh lùng cùng đau lòng."Vân Nhi, tôi thực sự không hiểu khi nào em đã thành cái dạng này?"
Dương Lưu Vân dừng lại, cái gì cũng chứ kịp nói, sững sờ nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn, lúc này mới phát giác mình thật sẽ mất đi hắn.
Kỷ Trà Thần buông cô ta ra, từ trong ngăn kéo lấy ra hai xấp tài liệu vứt xuống dưới chân cô ta. Chân trái đứng lên, chống đỡ cơ thể ngồi lên xe lăn, rời khỏi thư phòng, dừng lại tất cả động tác, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tìm người làm ra chuyện như vậy với cô ấy sau đó lại sắp xếp người ở công trường hại cô ấy nhưng không thành công, những chuyện tàn nhẫn như vậy tôi không ngờ là em làm. Chỉ là em yên tâm, tôi đã giúp em giải quyết người kia. Cô ấy sẽ không biết là em làm hại Liên Phượng Vũ bị thương, đây là lần cuối cùng tôi giúp em, về sau nếu như em còn dám động tới cô ấy, tôi. . . . . . Sẽ không sẽ giúp em."
Nước mắt Dương Lưu Vân lặng lẽ không tiếng động rớt xuống, cúi đầu ánh mắt mơ hồ nhìn này hai phần tài liệu, muốn nhặt lên, đầu ngón lại đang run rẩy.
Làm sao lại như vậy? cô ta rõ ràng làm rất bí mật, sao lại bị thần tra được? Hắn cái gì cũng biết ? Thậm chí bao gồm chuyện của cô ta và Đường Diệc Nghiêu?
Tim hung hăng bị xé ra, gương mặt như bị người ta hung hăng cho một cái bạt tai thật mạnh, đau đớn. Nước mắt rơi trên tờ giấy, chữ cái mơ hồ. Cắn môi dưới, nghe tiếng nói lạnh lẽo kia, khóc không thành tiếng.
Không phải lỗi của tôi, đây không phải là lỗi của tôi. Tôi chỉ là vì bảo vệ hạnh phúc của mình mà thôi, nếu như không phải là anh lạnh nhạt với tôi, nếu như cô ta không đến quyến rũ anh, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Kỷ Trà Thần, là anh đem tôi biến thành như vậy! Hiện tại sao anh cos thể không cần tôi? Tôi yêu anh như vậy, cho dù thân thể của tôi cho Đường Diệc Nghiêu, nhưng mà người tôi yêu là anh! Là anh không quan tâm tôi, là anh có lỗi với tôi. . . . . .
Hiện tại, làm sao anh có thể trách tôi?
Ngón tay nhẹ nhàng đặt ở bụng, cắn cắn môi, theo bản năng muốn đánh cuộc một lần nữa. Nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hắn: "Thần, em mang thai."
"Đứa bé là của anh!"
Kỷ Trà Thần không quay đầu lại, nhưng bóng lưng cũng cứng đờ. Nếu như nói mới vừa hắn còn áy náy với Dương Lưu Vân, thì lời nói của cô ta đã làm phai mờ hết áy náy ban nãy của hắn.
Đừng nói chính hắn không thể sinh con, có thể thì sao, Dương Lưu Vân lại không thể mang đứa nhỏ.
Huống chi, từ đêm đó không chuyện gì!
Cho dù hắn có uống nhiều rượu hơn nữa, nhưng cảnh giác hàng năm, về điểm này hắn vẫn có ý thức. Hắn hô lên tên Ninh Tự Thủy Dương Lưu Vân giật mình đẩy hắn ra, uống rượu quá lâu hắn đã sớm hôn mê rồi.
Làm sao có thể làm chuyện gì với Dương Lưu Vân nữa?
Kỷ Trà Thần chậm rãi quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm cô ta, môi mỏng mím lại: "Vân Nhi, em thật sự khiến cho tôi quá thất vọng rồi."
Dương Lưu Vân sững sờ, mồm há hốc nhưng không nói được lời nào. Hắn không tin mình? Cơ thể hơi run rẩy, giống như rơi vào hầm băng không leo lên được.
Ra ngoài cửa, thấy Đường Diệc Nghiêu, Kỷ Trà Thần mặt không chút thay đổi nói: "Về sau cô ấy giao cho cậu chăm sóc, còn có. . . . . . Chuyện của công ty không cần cậu nhúng tay."
Đường Diệc Nghiêu cúi đầu, hai tay bên sườn nắm chặt. Kỷ thiếu gia đúng là vẫn còn biết, thật sự là không có gì có thể giấu giếm hắn. Hôm nay chuyện của công ty không cho phép hắn nhúng tay, hắn ở bên người Kỷ thiếu gia đã không còn địa vị.
Nếu như không phải là bởi vì hắn (ĐDN) đi theo hắn (KTT) quá lâu, chắc hẳn Kỷ thiếu gia sẽ không để lại mang sống cho hắn!
"Cám ơn Kỷ thiếu gia" gian nan mở miệng, khổ sở lan tràn ở trong lòng. Về sau cũng đã không thể ở lại bên người của Kỷ thiếu gia rồi, không có biện pháp thay hắn làm việc. . . . . . May mắn là Si Mị trở lại, công ty còn có Kỷ Gấm Sóc, Kỷ thiếu gia không phải chỉ một mình.
Kỷ Trà Thần rời đi biệt thự, đã sớm có các bất động sản ở nơi khác, so với bây giờ hung vĩ hào hoa hơn. Nơi này là nơi hắn ở cùng Ninh Tự Thủy ba năm, mặc dù có rất nhiều thứ không bỏ được, nhưng chỗ này đã lưu lại nhưng thứ hắn không muốn nhớ.
Còn có —— Dương Lưu Vân bừa bãi cùng Đường Diệc Nghiêu!
Nếu không phải cha mẹ của Dương Lưu Vân, nếu không phải cô ta cứu hắn hai lần, chuyện trước kia hắn sẽ không tha. Huống chi. . . . . . Năm đó nếu không phải do cô ta, Tự Thủy sẽ không thể sinh non, hơn nữa có lẽ. . . . . . hắn sẽ không nhất thời tức giận đến mất trí, tự tay giết chết con mình! Mỗi lần nghĩ tới tình huống này, hắn hận không thể tự tay giết chết mình.
Đối với cái này chính là tha thứ, đã là sự ta thứ cực hạn của hắn đối với Dương Lưu Vân. Nếu như sẽ tiếp tục dung túng cô ta, sợ hắn cũng sẽ có ngày không th thứ cho chính mình.
Thật ra thì, trong chuyện này không thể trách được ai, chỉ có thể trách hắn. Làm thương tổn Tự Thủy, cũng hại Vân Nhi. Nếu như trước kia là sai lầm, vậy bây giờ hắn không thể sai lầm nữa.
Nếu như có thể, Diệc Nghiêu hi vọng có thể đem Lưu Vân trở về là một cô gái hồn nhiên ngây thơ như ngày trước, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc ở chung một chỗ.
Cũng hi vọng, Vân Nhi hiểu, có một người luôn yêu cô bảo vệ cô, chỉ là cô chưa từng phát hiện mà thôi!
. . . . . .
"Đây là chuyện cháu tra ra được, người kia đã bị Kỷ Trà Thần giải quyết, hiện tại chết không đối chứng. Nhưng cháu thông qua người có nợ ân oán của hắn, thì ra người sai khiến chính là Dương Lưu Vân, người cô ta muốn tổn thương thực ra chính là dì." Trạc Mặc đem tài liệu đẩy tới trước mặt cô, cùng lúc ánh mắt nhìn xuyên qua khe cửa về bóng dáng đang ngủ say trên giường.
Lông mi thon dài của Ninh Tự Thủy khẽ run, nhìn qua những tài liệu kia một lượt. Môi mỏng chợt nở nụ cười lạnh, tâm cũng càng ngày càng lạnh, không ngừng hạ xuống.
Rốt cuộc đã hiểu vì sao Kỷ Trà Thần tìm Dương Lưu Vân trở về! Cũng rốt cuộc hiểu rõ sự khác thường của hắn ở bệnh viện! Thì ra là hắn đã sớm biết Dương Lưu Vân ở sau lưng giở trò quỷ, đã đến bước này, hắn vẫn muốn bảo vệ Dương Lưu Vân.
Thậm chí còn vì cô ta mà giải quyết hậu quả.
Mạng người, chẳng lẽ trong mắt hắn chỉ là côn kiến?
"Pằng. . . . . ." Tài liệu bị vứt ở trên mặt bàn, nhanh chóng rơi rớt trên mặt đất. Mấy tờ giấy bị gió thổi, rộ roạt vang dội.
Dung nhan tinh xảo càng thêm lạnh lùng, ngón tay đâm thật chặt vào lòng bàn tay, thù hận cùng tức giận trong lòng càng dâng lên mãnh liệt. Sợi gân xanh trên khuôn mặt rắng nhợt cũng nổi lên, có mấy phần dữ tợn.
Trạc Mặc hiểu rõ sự tức giận hiện tại trong lòng cô, năm đó Kỷ Trà Thần không sự trong sạch của cô, gây cho cô tổn thương lớn như vậy, hôm nay Kỷ Trà Thần đối với Dương Lưu Vân tha thứ, hắn nhân từ như thượng đế.
Ninh Tự Thủy trầm mắt xuống, hết sức đè nén tức giận trong lòng. Hồi lâu, mới để cho tâm tình bình tĩnh lại, mở mắt ra, lạnh lẽo, một mảnh âm u.
Nếu như không phải là Kỷ Trà Thần bảo vệ che chở Dương Lưu Vân nhiều lân như vậy, có lẽ cô còn có thể lay động, nhưng hôm nay. . . . . . trái tim cô đã hoàn toàn băng giá.
Cô đã cho hắn cơ hội, thế nhưng hắn lại vì người phụ nữ kia mà buông tha, vậy những chuyện sau này cũng đừng trách cô.
Kỷ Trà Thần, tất cả mọi thứ hiện tại đều do một tay anh tạo thành. Anh cũng đừng oán trách bất kì người nào, anh có lỗi với tôi, có lỗi với con gái. Dương Lưu Vân thiếu Phượng Vũ, tôi nhất định làm cho cô ta trả lại gấp mười lần.
"Phượng Vũ ở bệnh viện cần cháu chăm sóc nhiều hơn, về phần. . . . . . Tịch Nhược, trước mắt vẫn không thể để cho nó xuất hiện trước mặt Kỷ Trà Thần, bảo vệ tốt cho nó."
Trạc Mặc gật đầu: "Yên tâm, cháu sẽ dùng tính mạng bảo vệ em ấy."
Ninh Tự Thủy cố gắng nở một nụ cười, ánh mắt cùng hắn rơi vào Tịch Nhược đang ngủ say. Nếu như Kỷ Trà Thần biết Tịch Nhược còn chưa chết, sẽ như thế nào? Hắn sẽ cảm thấy may mắn mình không có bóp chết con gái? Có thể cảm thấy hắn tạo nghiệt đang được cứu rỗi?
Đáng tiếc ——
Kỷ Trà Thần, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh biết Tịch Nhược còn sống trên đời, tôi muốn anh cả đời sống trong hối hận, vĩnh viễn!
. . . . . .
"Tôi không có chuyện gì, em đừng ngày ngày vào trong bệnh viện." Liên Phượng Vũ thấy vẻ mặt của Ninh Tự Thủy không tốt chút nào, dường như buổi tối không nghỉ ngơi tốt. Những ngày này, cô vẫn bận rộn công việc, lại phải chăm sóc hắn, khó tránh khỏi sẽ mệt mỏi.
Ninh Tự Thủy lắc đầu, lau sạch đôi tay cho hắn."Anh nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng cho em. Em hiểu mình muốn làm cái gì, cũng biết về sau phải đối mặt với cái gì. Chỉ là em cảm thấy cảm cảm giác của mình già nua rồi, làm chuyện gì cũng lực bất tòng tâm."
Liên Phượng Vũ trầm mắt xuống, đau lòng chợt lóe lên. Ngón tay thương tiếc vuốt ve gương mặt của cô, khẽ lẩm bẩm: "Nếu như người em gặp đầu tiên, là anh; vậy em có thể yêu anh không?"
Ninh Tự Thủy ngẩn ra, không ngờ Liên Phượng Vũ thông mình là thế cũng sẽ hỏi vấn đề ngu ngốc này. Cầm lấy tay hắn gật đầu: "Nếu như người em gặp là anh, em nhất định sẽ yêu anh coi trọng anh, sẽ không bao giờ yêu người khác nữa."
Ánh mắt Liên Phượng Vũ dịu dàng như hoàng tử, săn sóc, khéo hiểu lòng người, cho dù bá đạo cũng là dịu dàng, không người nào có thể tức giận. Nếu như người đầu tiên cô gặp là Liên Phượng Vũ, thật tốt; có lẽ cô sẽ không yêu Kỷ Trà Thần, sẽ không mang thai đứa con của hắn, càng sẽ không bị hắn hiểu lầm, bị tổn thương sâu như vậy.
Có lẽ hiện tại cô sẽ cùng Liên Phượng Vũ sống hạnh phúc, có thật nhiều đứa nhỏ đáng yêu, vui vẻ hòa thuận.
Đáng tiếc —— trên thế giới này thiếu nhất chính là "Nếu như."
Liên Phượng Vũ nhìn con ngươi lạnh lùng của cô, tim thắt lại, chần chờ hồi lâu mới mở miệng: "Em thật quyết định phải làm như vậy rồi sao?"
Ninh Tự Thủy gật đầu: "Vâng, xin đừng khuyên em, tâm ý đã quyết, sẽ không thay đổi."
Bóng hình mềm mại ở dưới ánh đèn có vẻ hơi mỏng manh thê lương, hai tay ôm thật chặt cô vào trong ngực, ôm thật chặt. Cánh mũi ngửi hương thơm của cô, tim đau xót, nhưng vẫn cố nén đau lòng nói: "Tự Thủy, đồng ý với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn đừng biến mất trước mắt anh. Để cho anh có thể nhìn thấy em, để cho anh biết em còn sống, thậm chí có bất cứ chuyện gì cũng có thể tới tìm anh. Chỉ cần anh còn một hơi thở, bất cứ chuyện gì anh cũng đều có thể làm cho em." (Min: edit đoạn này mà khóc quá trời, tội nghiệp anh Vũ~ Có ai giống Min không?)
Thân thể Ninh Tự Thủy cứng đờ, trái tim cũng run rẩy từng hồi, trong lòng chua xót. Phượng Vũ, làm sao anh có thể ngu ngốc như vậy?
"Cám ơn."
Trừ hai chữ này, cô không có từ nào để nói, nói gì cũng cảm thấy như không còn hơi sức.
Đi ra khỏi bệnh viện, chiếc xe hơi màu đen khắc sâu vào tầm mắt, tiếp theo là con ngươi âm lệ của Kỷ Trà Thần khi trông thấy cô bỗng trở nên mềm mại. Không đợi hắn mở miệng, Ninh Tự Thủy đã ngồi lên xe.
Bàn tay Kỷ Trà Thần chụp tới, ôm cô vào trong ngực, thật chặt, giống như sợ giây sau cô sẽ biến mất. Cúi đầu ngửi mùi thơm ngát trên mái tóc cô, mấy ngày nay lòng thấp thỏm lo lắng, rốt cuộc có thể trấn tĩnh lại.
Ninh Tự Thủy an tĩnh ở trong ngực hắn, không có bất kì một động tác giãy giụa nào.
Kỷ Trà Thần ngồi hồi lâu, môi dính vào bên tai cô, khẽ nói: "Cô ấy đi tìm em."
"Ừ." Ninh Tự Thủy không có phủ nhận, cũng không nói thêm cái gì. Chỉ là cảm thấy hai cánh tay của hắn ôm quá chặt, buộc lấy cô, khiến hô hấp cũng có chút khó khăn.
"Xin lỗi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa." Kỷ Trà Thần trầm thấp nói mang theo vài tia áy náy không để cho cô sững sờ, khóe miệng nở nụ cười sâu xa: "Kỷ Trà Thần, anh không phải vì tôi mà ly hôn với cô ta chứ?"
Kỷ Trà Thần trầm mắt xuống, môi dính vào trên tóc cô. Thở dài thật sâu một cái, nếu như trong ngày bình thường, hắn sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng đối mặt với người mất đi lại có lại được, hắn tình nguyện giải thích cho cô nghe.
"Thật ra thì không hoàn toàn đúng là vì em, cũng vì Đường Diệc Nghiêu cùng với cô ấy. Dương gia có ân với Kỉ gia, cô ấy đã cứu tôi hai lần. Dù cô ấy có làm gì đi nữa, tôi đều phải tha thứ cô ấy."
Ninh Tự Thủy khi nghe lời này hắn nói, vẻ mặt bình thản như gương không gợn sóng gió, chỉ là đáy lòng đối với lời nói của hắn vô cùng coi thường.
Kỷ Trà Thần biết trong lòng cô còn nghi ngờ, nhưng có thể giải thích tới mức này cũng đã là cực hạn của hắn. Đầu rơi xuống bả vai của cô, lẩm bẩm nói: "Chớ hoài nghi tôi."
Ninh Tự Thủy vẫn không lên tiếng, miễn cưỡng nằm trong ngực của hắn, cũng không hỏi hắn muốn dẫn cô đi nơi nào. Nghiêng đầu nhìn phong cảnh phía ngoài, thành phố này khiến cô càng ngày càng chán ghét.
Xe chạy được nửa giờ rốt cuộc dừng lại, Ninh Tự Thủy xuống xe mới phát hiện mình đang ở trong một tòa biệt thự, có lẽ là vì an toàn, nơi xa dùng đá xây cao 3 mét. Mà bên trong trồng đầy lê, lúc này là thời gian hoa nở, gió phất qua, mùi thơm nhẹ lan tỏa trong không khí.
Mà trước mặt cô cũng là một ngôi nhà mang phong cách Châu Âu, nhìn bên ngoài cũng không phải mới được hoàn thành; hơn nữa chung quanh cũng được xử lý vô cùng tốt. Càng làm cho người ta ngoài ý muốn là, người hầu đã xếp hàng chỉnh tề chờ đón bọn họ.
Bạch Kỳ đứng ở đầu tiên, ngồi đối diện ở trên xe lăn Kỷ Trà Thần cung kính cúi người 90 độ chào: "Hoan nghênh thiếu gia trở lại." Ánh mắt quét qua Ninh Tự Thủy thì kinh ngạc, chuẩn bị mở miệng gọi cô thì Kỷ Trà Thần mở miệng: "Gọi cô ấy là EV tiểu thư."
Bạch Kỳ mất hồn, chẳng lẽ là cô nhận lầm? Đây rõ ràng là Ninh Tự Thủy tiểu thư nha! Nhưng mà nếu thiếu gia lên tiếng, cô sẽ phải tuân thủ, lễ phép gọi: "EV tiểu thư, lần đầu tiên gặp mặt, chào cô."
Ninh Tự Thủy nhìn qua gương mặt quen thuộc này, khẽ vuốt cằm, lại không mở miệng.
"Đi vào." Kỷ Trà Thần ra hiệu bằng ánh mắt ý muốn cô đẩy vào, Ninh Tự Thủy cũng làm theo.
Ở trước cửa, Bạch Kỳ quỳ gối xuống trước mặt Kỷ Trà Thần đổi lại dép trong phòng cho hắn, mà Ninh Tự Thủy nhận điện thoại quan sát thiết bị lắp đặt bên trong, toàn bộ màu đen trắng, vách tường bằng giấy Long Bích màu vàng kim, đèn thủy tinh trang trí trên trần nhà lóe ra sắc cam, không chói mắt, đơn giản khiêm tốn xa hoa lại khiến cho người ta kinh ngạc.
Phòng khách có cửa sổ sát đất cực lớn, đón được toàn bộ ánh sáng, kế đên là lầu hai với cầu thang xoay tròn, vẫn là phong cách châu âu, chỉ là lúc đi tới lầu ba là dùng thang máy.
Trang trí nơi này trừ bỏ ánh sáng, những cái khác toàn bộ đều là phong cách cô thích.
Ninh Tự Thủy buông lỏng xe lăn của hắn ra, bước chậm đi tới trước cửa sổ sát đất, thấy cách đó không xa có một nhà ấm trồng hoa, được chế tạo bằng thủy tinh, có thể thấy rõ ràng từng bồn hoa tươi bên trong, sáng lạng nở rộ. Xa chuýt nữa là nhà của chú chó, một con chó tuyết an tĩnh nằm bên trong, thỉnh thoảng lè lưỡi. . . . . .
Kỷ Trà Thần di chuyển xe lăn đến bên cô, nhìn thấy khuôn mặt của cô không còn lạnh nhạt nữa, đáy mắt cũng có chút hài lòng.
"Thích nơi này sao?"
Ninh Tự Thủy thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn vẻ hả hê trong mắt hắn, biết rõ còn hỏi: "Làm sao anh biết tôi sẽ thích nơi này?"
Kỷ Trà Thần nhếch môi cười, kéo tay cô, cười nhẹ nhàng: "Nếu như mà tôi nói đây là sự an bài của vận mệnh thì sao?"
Mắt Ninh Tự Thủy lóe lên, có chút không hiểu: "Nơi này không phải một tháng hai tháng là có thể trùng tu xong, là vì chuẩn bị cho vợ trước của anh, hôm nay mượn hoa hiến Phật."
Kỷ Trà Thần chỉ cười không nói.
Vợ trước của anh chính là em, Ninh Tự Thủy.
"Tôi rất thích nơi này, nhưng. . . . . . Không có nghĩa là tôi sẽ phối hợp với anh Kim Ốc Tàng Kiều." (Nhà vàng cho Trần A Kiều ở, ai không hiểu nữa tra gg ca ca sẽ rõ) Ninh Tự Thủy lạnh tiếng, nếu như Kỷ Trà Thần cho là như vậy là có thể khiến cô cảm động, cũng không quá coi thường cô đi.
/223
|