Tiểu Ngư Nhi mở mắt, khung cảnh phía trước có chút mơ hồ, giọng nói khàn khàn, muốn mở miệng nói chuyện thì phát hiện ra không lên tiếng nổi, cô nhìn quanh phòng một lượt mới phát hiện đây không phải là bệnh viện, mà là nhà riêng của Ninh Tự Thủy.
Ninh Tự Thủy đẩy cửa ra, trên tay đang bưng bát canh bổ dưỡng tới, thấy cô đã tỉnh thì mới yên tâm lại. Đi tới bên người cô, đỡ cô ngồi dậy, lấy một chiếc gối đặt sau lưng cô để cô có thể thoải má hơn chút."Yên tâm, cậu không sao cả. Chỉ vì bị sốt ba ngày nên cổ họng bị tổn thương, đợi mấy hôm nữa sẽ khá hơn thôi."
Đáy mắt Tiểu Ngư Nhi một mảnh mờ mịt, cắn môi dưới, không nói lời nào.
"Phải ăn một chút thức ăn, bồi dưỡng thân thể so với bất kì cái gì cũng quan trọng hơn. Chuyện còn lại, sau này hãy nói." Ninh Tự Thủy đem chén nhét vào trong tay của cô. Ba ngày nay cô một mực bên cạnh coi chừng Tiểu Ngư Nhi, chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện, thậm chí ngay cả Tịch Nhược đứng trước mặt cũng không nhìn thấy. Hôm nay người cũng đã tỉnh, thuê người giúp việc chăm sóc cô ấy, cô cũng có thể trở về bên Tịch Nhược rồi.
Mới vừa đi tới phòng khách, chuông điện thoại di động đột ngột reo lên, thấy tên của Đường Diệc Nghiêu, cô lập tức nghe máy.
"Tôi đã tìm được đám người định giết cô, nhưng toàn bộ đều chết hết. Bị bọn hắc đạo chem. Chết trong đồn cảnh sát."
Chết?
Hang lông mày xinh đẹp của Ninh Tự Thủy cau lại, đồn cảnh sát được phòng về nghiêm ngặt như vậy mà bọn hắc đạo cũng có thể ngang nhiên chém giết, vụ án như vậy không thể xử thì còn giải quyết được gì. Gần trăm năm nay hắc đạo tồn tại chính là chém giết, trong miệng cảnh sát lúc nào cũng thấy kêu mở chiến dịch càn quét nhưng chưa khi nào thấy bọn họ thực sự dọn dẹp.
"Tự Thủy. . . . . ." giọng nói lo lắng của Đường Diệc Nghiêu tiếng ở bên kia vang lên, lộ ra vẻ quan tâm: "Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao." Ninh Tự Thủy mở miệng, ánh mắt chuyển tới bầu trời u ám ngoài kia: "Giúp tôi phái thêm mấy người trợ thủ bảo vệ Tiểu Ngư Nhi."
"Tôi hiểu."
Ngắt điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh có mấy phần buồn bã. Chuyện của Kỷ Trà Thần còn chưa kết thúc, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người muốn giết. Tác giả của chuyện này rốt cuộc là người nào? Mục đích là sao?
Phải chăng lại là Dương Lưu Vân đã biến mất kia?
. . . . . .
Kỷ Gấm Sóc ngồi phịch xuống ghế sô pha, khắp người toàn mùi rượu, khí thế hiên ngang vốn có trên người hiện giờ chỉ còn lại nhếch nhác. Đáy mắt đau đớn vô tận và không cam lòng, gân xanh nổi lên khắp trán.
Kỷ Trà Thần camr thán, mím môi nói: "Bỏ lỡ đã mất đi."
Kỷ Gấm Sóc nhếch lên một nụ cười thê lương."Có phải là tôi dung túng cô ấy quá, khiến cô ấy nghĩ tôi có thể tha thứ tất cả? Đây chính là con của chúng tôi, tại sao cô ấy có thể độc ác như vậy?"
"Tiểu Ngư Nhi không phải là cô gái có tâm kế, có lẽ cô ấy có nỗi khổ tâm, anh nên nghe cô ấy giải thích."
"Cho dù có nỗi khổ tâm cô ấy cũng có thể nói cho tôi biết, chỉ cần cô ấy nói thẳng với tôi, nếu nói không muốn đứa nhỏ, tôi sẽ chọn cô ấy mà không phải đứa bé. . . . . . Nhưng cô ấy lừa tôi!"
Kỷ Gấm Sóc chậm rãi nhắm mắt, hắn không thể nào tha thứ được việc Tiểu Ngư Nhi lừa hắn. Bọn họ là vợ chồng, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng nên thẳng thắn với nhau, tin tưởng lẫn nhau không phải sao? Tại sao cô không tin hắn.
Con ngươi âm u của Kỷ Trà Thần nhìn hắn hồi lâu, môi mỏng lẳng lặng phn ra một câu: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, không nên vọng động, đừng làm ra chuyện khiến bản thân cả đời hối hận." Đừng giống như tôi!
Kỷ Gấm Sóc nghe thấy lời hắn nói , mở mắt ra, cuối cùng gật đầu. Hiểu được ý tứ trong lời hắn, cũng bởi vì không muốn khiến mình hối hận, mới không muốn Tiểu Ngư Nhi xuất hiện trước mắt mình, hắn còn cần một chút thời gian để tiếp nhận, sự thực Tiểu Ngư Nhi đã vứt bỏ đứa nhỏ của bọn họ.
Bạch Kỳ gõ cửa, giọng nói cung kính: "Bác sĩ Thuộc đã tới."
Hai người đều sững sờ, Thuộc Vũ Hiên luôn bận việc.. việc trong bệnh viện rất nhiều làm sao lại đột nhiên tới? Không đợi Kỷ Trà Thần mở miệng, Thuộc Vũ Hiên đã sải bước bước vào, nở nụ cười bất cần đời: "Hai người các cậu thật là không có suy nghĩ, một đám uống rượu cũng không nói cho tôi biết."
Kỷ Gấm Sóc cố nặn ra nụ cười giễu: "Con người cậu bận rộn, chúng tôi nào dám làm trễ nãi cậu, uống say gây ra thảm án trên bàn mổ thì sao?"
Thuộc Vũ Hiên đặt mông lên ghế, có lẽ là do nhạy cảm của bác sĩ, ánh mắt rơi vào lưng Kỉ Trà Thần: "Cậu bị thương? Tại sao tôi không biết?"
Kỷ Trà Thần mặt không chút thay đổi, không biến sắc kéo chăn, giọng nói đê mê: "Vết thương nhỏ, không có việc gì."
Thuộc Vũ Hiên không để ý tới hắn, trực tiếp đi tới bên giường vén chăn lên thấy vết thương, hang mày chau lại vô cùng tức giận, cắn răng nghiến lợi: "Khâu nhiều mũi như vậy mà còn mạnh mồm không việc gì? Cậu bị thương không để tôi biết còn chưa tính, tại sao ngay cả việc tìm bác sĩ cũng không tìm ra người tử tế một chút? Khâu vết thương như vậy sẽ để lại sẹo rất khó coi."
"Vết sẹo cũng phân xấu đẹp?" giọng nói Kỷ Trà Thần không thèm để tâm, đem chăn kéo lên che kín cơ thể mình. Nghỉ ngơi mấy ngày đã đỡ hơn nhiều, mặc dù vết thương khép lại có chút ngứa, nhưng hắn vẫn có thể chịu được.
"Đáng chết." Thuộc Vũ Hiên khẽ nguyền rủa một câu.
Ánh mắt nghi ngờ của Kỷ Gấm Sóc nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn của Thuộc Vũ Hiên hồi lâu, mở miệng: "Cậu có phải khẩn trương quá mức như vậy không? Trước kia cậu ta cũng thường bị thương, để lại sẹo cũng l;à thường. Chút vết thương này không chết người được!"
Thuộc Vũ Hiên quay đầu lại tức giận nói: "Đó là bởi vì cậu ta không coi tôi là anh em, vết thương nghiêm trọng như vậy không nói với tôi. Vết thương trước kia mỗi khi có, không phải là tôi xử lý sao?"
Kỷ Gấm Sóc bị nghẹn mà nói không ra lời, hành động lần này của Kỷ Trà Thần xác thực rất kì lạ. Thuộc Vũ Hiên cùng Kỷ Trà Thần chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm của hai người so với an hem ruột còn tốt hơn, mà Thuộc Vũ Hiên cũng đem mọi chuyện của Kỷ Trà Thần liệt vào hang quan trọng đầu tiên. Ban đầu hắn thi y và luật cũng bởi vì lien quan tới thân phận của Kỷ Trà Thần, cần hai tầng bảo vệ này . . . . .
Thuộc Vũ Hiên quay đầu lại tiếp tục trừng Kỷ Trà Thần giọng nói hục hặc: "Hừ, lần này đừng nói cũng là bởi vì Ninh Tự Thủy có đúng hay không? Kể từ sau khi cô ta trở lại số lần cậu bị thương cũng tăng gấp mười lần rồi, lần sau so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Si Mị nói không sai, cô cô ta chính là hồng nhan họa thủy."
"Đủ rồi." mày kiếm của Kỷ Trà Thần xẹt qua một tia không vui, lạnh giọng quát lên: "Tình cảm của tôi không tới phiên các cậu hoa chân múa tay."
Vẻ mặt Thuộc Vũ Hiên bỗng khó coi, méo miệng không lên tiếng!
Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ lắc đầu! Thật ra thì hắn, Si Mị, Thuộc Vũ Hiên đều không tán thành việc Kỷ thiếu gia có quan hệ gì với Ninh Tự Thủy nữa, trước kia đồng ý bọn họ ở chung một chỗ là bởi vì Ninh Tự Thủy không có bất kì nguy hiểm nào, cô hoàn toàn phụ thuộc vào Kỷ Trà Thần, mà bây giờ. . . . . .
Cô mỗi lúc cũng có thể đe dọa tới tính mạng của Kỷ Trà Thần .
. . . . . .
"Con đã tìm trên mạng rất lâu, nhưng không tìm ra bất cứ ghi chép nào về Dương Lưu Vân. Xuất nhập cảnh, khách sạn, cái gì cũng không. Giống như cô ta đã hoàn toàn bốc hơi khỏi trái đất. " Tịch Nhược ngồi trên ghế trước máy vi tính, xoay người nhìn Ninh Tự Thủy, vẻ mặt mất mác.
Khóe miệng Ninh Tự Thủy khẽ nâng lên thành một đường cong: "Con đã rất tuyệt rồi, cho dù không tìm được cũng không có sao."
"Nhưng cô ta muốn giết mẹ, nếu như không tìm được tung tích của cô ta..., mẹ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm." Tịch Nhược vì chuyện này đã mấy đêm không ngủ rồi, mỗi lần Ninh Tự Thủy đi ra bé đều rất lo lắng, hận không thể ở cùng mẹ mọi nơi mọi lúc.
"Thật ra thì chuyện này còn có rất nhiều điểm nghi vấn." Ninh Tự Thủy tựa lưng lên ghế sô pha, ánh mắt rơi trên người Trạc Mặc: "Đầu tiên là Dương Lưu Vân biến mất ở trong ngục giam, sau đó là có người tới tìm dì; nhìn bề ngoài giống như là Dương Lưu Vân làm, nhưng sao cô ta lại có bản lĩnh trốn ra khỏi ngục? Cho dù cô ta có trốn ra được, cô ta không tiền không quyền làm sao chỉ đạo được đấm người kia? Sau đó lại bố trí xã hội đen giết sạch người ngay tại đồn cảnh sát?"
Đường nét cứng nơi đôi mày của Trạc Mặc chau lại, gật đầu: "Điểm này là rất khả nghi. Nhưng rốt cuộc là người nào ở sau lưng giở trò quỷ? Động cơ là cái gì?"
Ninh Tự Thủy thu tầm mắt lại, khuôn mặt ảm đạm lắc đầu, môi mỏng khẽ mở tự lẩm bẩm: "Điểm này dì cũng không nghĩ ra được, chỉ là dì mơ hồ cảm nhận được chuyện này với người gây ra chuyện năm năm trước có liên quan."
"Năm năm trước?" Tịch Nhược và Trạc Mặc không hẹn mà cùng mở miệng, hai người nhìn nhau một cái, mặc dù không nói ra nhưng thấu hiểu ý nghĩ của nhau.
"Năm năm trước có một người thần bí thường gọi điện thoại cho dì, có một lần Kỷ gia bị nổ, nếu như lúc đó Kỷ Trà Thần không cứu dì, thì đã sớm chết rồi. . . . . ."
Câu nói sau cùng nói ra khỏi miệng, Ninh Tự Thủy ngẩn ra, tâm tình giống như khói trắng lượn quanh. Năm năm trước, hắn cứu cô hai lần, năm năm sau cô lại hại hắn hai lần trọng thương. . . . . .
"Nếu nói như vậy thì ngay từ năm năm trước đã có người muốn gây bất lợi với dì." Trạc Mặc bén nhạy đã nhận ra điểm này.
Ninh Tự Thủy gật đầu, suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: "Người này có thể rất quen thuộc Kỉ gia, hoặc là từ trước đến giờ là người của Kỉ gia."
Ba người không nói chuyện nữa, không khí rơi vào im lặng. Thực ra Kỷ gia chỉ còn lại một mình Kỷ Trà Thần, không có người tranh đoạt quyền vị, cũng không có chiến tranh trong gia tộc, như vậy rốt cuộc là ai có động cơ, tại sao muốn giết mình?
Hay là từ năm năm trước bắt đầu? Khi đó Dương Lưu Vân còn chưa trở lại!
Một bóng dáng bỗng xẹt qua, Ninh Tự Thủy trừng mắt, không dám xác định, người này sẽ là bà ta sao?
Ninh Tự Thủy đẩy cửa ra, trên tay đang bưng bát canh bổ dưỡng tới, thấy cô đã tỉnh thì mới yên tâm lại. Đi tới bên người cô, đỡ cô ngồi dậy, lấy một chiếc gối đặt sau lưng cô để cô có thể thoải má hơn chút."Yên tâm, cậu không sao cả. Chỉ vì bị sốt ba ngày nên cổ họng bị tổn thương, đợi mấy hôm nữa sẽ khá hơn thôi."
Đáy mắt Tiểu Ngư Nhi một mảnh mờ mịt, cắn môi dưới, không nói lời nào.
"Phải ăn một chút thức ăn, bồi dưỡng thân thể so với bất kì cái gì cũng quan trọng hơn. Chuyện còn lại, sau này hãy nói." Ninh Tự Thủy đem chén nhét vào trong tay của cô. Ba ngày nay cô một mực bên cạnh coi chừng Tiểu Ngư Nhi, chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện, thậm chí ngay cả Tịch Nhược đứng trước mặt cũng không nhìn thấy. Hôm nay người cũng đã tỉnh, thuê người giúp việc chăm sóc cô ấy, cô cũng có thể trở về bên Tịch Nhược rồi.
Mới vừa đi tới phòng khách, chuông điện thoại di động đột ngột reo lên, thấy tên của Đường Diệc Nghiêu, cô lập tức nghe máy.
"Tôi đã tìm được đám người định giết cô, nhưng toàn bộ đều chết hết. Bị bọn hắc đạo chem. Chết trong đồn cảnh sát."
Chết?
Hang lông mày xinh đẹp của Ninh Tự Thủy cau lại, đồn cảnh sát được phòng về nghiêm ngặt như vậy mà bọn hắc đạo cũng có thể ngang nhiên chém giết, vụ án như vậy không thể xử thì còn giải quyết được gì. Gần trăm năm nay hắc đạo tồn tại chính là chém giết, trong miệng cảnh sát lúc nào cũng thấy kêu mở chiến dịch càn quét nhưng chưa khi nào thấy bọn họ thực sự dọn dẹp.
"Tự Thủy. . . . . ." giọng nói lo lắng của Đường Diệc Nghiêu tiếng ở bên kia vang lên, lộ ra vẻ quan tâm: "Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao." Ninh Tự Thủy mở miệng, ánh mắt chuyển tới bầu trời u ám ngoài kia: "Giúp tôi phái thêm mấy người trợ thủ bảo vệ Tiểu Ngư Nhi."
"Tôi hiểu."
Ngắt điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh có mấy phần buồn bã. Chuyện của Kỷ Trà Thần còn chưa kết thúc, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người muốn giết. Tác giả của chuyện này rốt cuộc là người nào? Mục đích là sao?
Phải chăng lại là Dương Lưu Vân đã biến mất kia?
. . . . . .
Kỷ Gấm Sóc ngồi phịch xuống ghế sô pha, khắp người toàn mùi rượu, khí thế hiên ngang vốn có trên người hiện giờ chỉ còn lại nhếch nhác. Đáy mắt đau đớn vô tận và không cam lòng, gân xanh nổi lên khắp trán.
Kỷ Trà Thần camr thán, mím môi nói: "Bỏ lỡ đã mất đi."
Kỷ Gấm Sóc nhếch lên một nụ cười thê lương."Có phải là tôi dung túng cô ấy quá, khiến cô ấy nghĩ tôi có thể tha thứ tất cả? Đây chính là con của chúng tôi, tại sao cô ấy có thể độc ác như vậy?"
"Tiểu Ngư Nhi không phải là cô gái có tâm kế, có lẽ cô ấy có nỗi khổ tâm, anh nên nghe cô ấy giải thích."
"Cho dù có nỗi khổ tâm cô ấy cũng có thể nói cho tôi biết, chỉ cần cô ấy nói thẳng với tôi, nếu nói không muốn đứa nhỏ, tôi sẽ chọn cô ấy mà không phải đứa bé. . . . . . Nhưng cô ấy lừa tôi!"
Kỷ Gấm Sóc chậm rãi nhắm mắt, hắn không thể nào tha thứ được việc Tiểu Ngư Nhi lừa hắn. Bọn họ là vợ chồng, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng nên thẳng thắn với nhau, tin tưởng lẫn nhau không phải sao? Tại sao cô không tin hắn.
Con ngươi âm u của Kỷ Trà Thần nhìn hắn hồi lâu, môi mỏng lẳng lặng phn ra một câu: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì, không nên vọng động, đừng làm ra chuyện khiến bản thân cả đời hối hận." Đừng giống như tôi!
Kỷ Gấm Sóc nghe thấy lời hắn nói , mở mắt ra, cuối cùng gật đầu. Hiểu được ý tứ trong lời hắn, cũng bởi vì không muốn khiến mình hối hận, mới không muốn Tiểu Ngư Nhi xuất hiện trước mắt mình, hắn còn cần một chút thời gian để tiếp nhận, sự thực Tiểu Ngư Nhi đã vứt bỏ đứa nhỏ của bọn họ.
Bạch Kỳ gõ cửa, giọng nói cung kính: "Bác sĩ Thuộc đã tới."
Hai người đều sững sờ, Thuộc Vũ Hiên luôn bận việc.. việc trong bệnh viện rất nhiều làm sao lại đột nhiên tới? Không đợi Kỷ Trà Thần mở miệng, Thuộc Vũ Hiên đã sải bước bước vào, nở nụ cười bất cần đời: "Hai người các cậu thật là không có suy nghĩ, một đám uống rượu cũng không nói cho tôi biết."
Kỷ Gấm Sóc cố nặn ra nụ cười giễu: "Con người cậu bận rộn, chúng tôi nào dám làm trễ nãi cậu, uống say gây ra thảm án trên bàn mổ thì sao?"
Thuộc Vũ Hiên đặt mông lên ghế, có lẽ là do nhạy cảm của bác sĩ, ánh mắt rơi vào lưng Kỉ Trà Thần: "Cậu bị thương? Tại sao tôi không biết?"
Kỷ Trà Thần mặt không chút thay đổi, không biến sắc kéo chăn, giọng nói đê mê: "Vết thương nhỏ, không có việc gì."
Thuộc Vũ Hiên không để ý tới hắn, trực tiếp đi tới bên giường vén chăn lên thấy vết thương, hang mày chau lại vô cùng tức giận, cắn răng nghiến lợi: "Khâu nhiều mũi như vậy mà còn mạnh mồm không việc gì? Cậu bị thương không để tôi biết còn chưa tính, tại sao ngay cả việc tìm bác sĩ cũng không tìm ra người tử tế một chút? Khâu vết thương như vậy sẽ để lại sẹo rất khó coi."
"Vết sẹo cũng phân xấu đẹp?" giọng nói Kỷ Trà Thần không thèm để tâm, đem chăn kéo lên che kín cơ thể mình. Nghỉ ngơi mấy ngày đã đỡ hơn nhiều, mặc dù vết thương khép lại có chút ngứa, nhưng hắn vẫn có thể chịu được.
"Đáng chết." Thuộc Vũ Hiên khẽ nguyền rủa một câu.
Ánh mắt nghi ngờ của Kỷ Gấm Sóc nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn của Thuộc Vũ Hiên hồi lâu, mở miệng: "Cậu có phải khẩn trương quá mức như vậy không? Trước kia cậu ta cũng thường bị thương, để lại sẹo cũng l;à thường. Chút vết thương này không chết người được!"
Thuộc Vũ Hiên quay đầu lại tức giận nói: "Đó là bởi vì cậu ta không coi tôi là anh em, vết thương nghiêm trọng như vậy không nói với tôi. Vết thương trước kia mỗi khi có, không phải là tôi xử lý sao?"
Kỷ Gấm Sóc bị nghẹn mà nói không ra lời, hành động lần này của Kỷ Trà Thần xác thực rất kì lạ. Thuộc Vũ Hiên cùng Kỷ Trà Thần chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm của hai người so với an hem ruột còn tốt hơn, mà Thuộc Vũ Hiên cũng đem mọi chuyện của Kỷ Trà Thần liệt vào hang quan trọng đầu tiên. Ban đầu hắn thi y và luật cũng bởi vì lien quan tới thân phận của Kỷ Trà Thần, cần hai tầng bảo vệ này . . . . .
Thuộc Vũ Hiên quay đầu lại tiếp tục trừng Kỷ Trà Thần giọng nói hục hặc: "Hừ, lần này đừng nói cũng là bởi vì Ninh Tự Thủy có đúng hay không? Kể từ sau khi cô ta trở lại số lần cậu bị thương cũng tăng gấp mười lần rồi, lần sau so với lần trước còn nghiêm trọng hơn. Si Mị nói không sai, cô cô ta chính là hồng nhan họa thủy."
"Đủ rồi." mày kiếm của Kỷ Trà Thần xẹt qua một tia không vui, lạnh giọng quát lên: "Tình cảm của tôi không tới phiên các cậu hoa chân múa tay."
Vẻ mặt Thuộc Vũ Hiên bỗng khó coi, méo miệng không lên tiếng!
Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ lắc đầu! Thật ra thì hắn, Si Mị, Thuộc Vũ Hiên đều không tán thành việc Kỷ thiếu gia có quan hệ gì với Ninh Tự Thủy nữa, trước kia đồng ý bọn họ ở chung một chỗ là bởi vì Ninh Tự Thủy không có bất kì nguy hiểm nào, cô hoàn toàn phụ thuộc vào Kỷ Trà Thần, mà bây giờ. . . . . .
Cô mỗi lúc cũng có thể đe dọa tới tính mạng của Kỷ Trà Thần .
. . . . . .
"Con đã tìm trên mạng rất lâu, nhưng không tìm ra bất cứ ghi chép nào về Dương Lưu Vân. Xuất nhập cảnh, khách sạn, cái gì cũng không. Giống như cô ta đã hoàn toàn bốc hơi khỏi trái đất. " Tịch Nhược ngồi trên ghế trước máy vi tính, xoay người nhìn Ninh Tự Thủy, vẻ mặt mất mác.
Khóe miệng Ninh Tự Thủy khẽ nâng lên thành một đường cong: "Con đã rất tuyệt rồi, cho dù không tìm được cũng không có sao."
"Nhưng cô ta muốn giết mẹ, nếu như không tìm được tung tích của cô ta..., mẹ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm." Tịch Nhược vì chuyện này đã mấy đêm không ngủ rồi, mỗi lần Ninh Tự Thủy đi ra bé đều rất lo lắng, hận không thể ở cùng mẹ mọi nơi mọi lúc.
"Thật ra thì chuyện này còn có rất nhiều điểm nghi vấn." Ninh Tự Thủy tựa lưng lên ghế sô pha, ánh mắt rơi trên người Trạc Mặc: "Đầu tiên là Dương Lưu Vân biến mất ở trong ngục giam, sau đó là có người tới tìm dì; nhìn bề ngoài giống như là Dương Lưu Vân làm, nhưng sao cô ta lại có bản lĩnh trốn ra khỏi ngục? Cho dù cô ta có trốn ra được, cô ta không tiền không quyền làm sao chỉ đạo được đấm người kia? Sau đó lại bố trí xã hội đen giết sạch người ngay tại đồn cảnh sát?"
Đường nét cứng nơi đôi mày của Trạc Mặc chau lại, gật đầu: "Điểm này là rất khả nghi. Nhưng rốt cuộc là người nào ở sau lưng giở trò quỷ? Động cơ là cái gì?"
Ninh Tự Thủy thu tầm mắt lại, khuôn mặt ảm đạm lắc đầu, môi mỏng khẽ mở tự lẩm bẩm: "Điểm này dì cũng không nghĩ ra được, chỉ là dì mơ hồ cảm nhận được chuyện này với người gây ra chuyện năm năm trước có liên quan."
"Năm năm trước?" Tịch Nhược và Trạc Mặc không hẹn mà cùng mở miệng, hai người nhìn nhau một cái, mặc dù không nói ra nhưng thấu hiểu ý nghĩ của nhau.
"Năm năm trước có một người thần bí thường gọi điện thoại cho dì, có một lần Kỷ gia bị nổ, nếu như lúc đó Kỷ Trà Thần không cứu dì, thì đã sớm chết rồi. . . . . ."
Câu nói sau cùng nói ra khỏi miệng, Ninh Tự Thủy ngẩn ra, tâm tình giống như khói trắng lượn quanh. Năm năm trước, hắn cứu cô hai lần, năm năm sau cô lại hại hắn hai lần trọng thương. . . . . .
"Nếu nói như vậy thì ngay từ năm năm trước đã có người muốn gây bất lợi với dì." Trạc Mặc bén nhạy đã nhận ra điểm này.
Ninh Tự Thủy gật đầu, suy nghĩ một chút, không chắc chắn nói: "Người này có thể rất quen thuộc Kỉ gia, hoặc là từ trước đến giờ là người của Kỉ gia."
Ba người không nói chuyện nữa, không khí rơi vào im lặng. Thực ra Kỷ gia chỉ còn lại một mình Kỷ Trà Thần, không có người tranh đoạt quyền vị, cũng không có chiến tranh trong gia tộc, như vậy rốt cuộc là ai có động cơ, tại sao muốn giết mình?
Hay là từ năm năm trước bắt đầu? Khi đó Dương Lưu Vân còn chưa trở lại!
Một bóng dáng bỗng xẹt qua, Ninh Tự Thủy trừng mắt, không dám xác định, người này sẽ là bà ta sao?
/223
|