Chương 817: Tổng giám đốc bá đạo đụng ngã cô vợ nhỏ (17)
Nói xong, Tứ Nguyệt đến quần áo bị ướt cũng không đổi, liền trực tiếp đi đến máy đun nước, rót cho Tô Niên Hoa một ly nước ấm, sau đó dựa theo hướng dẫn của thuốc, cầm hai viên cho Tô Niên Hoa, xoay người, lúc đưa cho Tô Niên Hoa, lại phát hiện người đàn ông còn đứng ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa, không biết suy nghĩ cái gì. ∷. . ? .
Tứ Nguyệt cất bước đi đến trước mặt Tô Niên Hoa, cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người đàn ông đã hoàn hồn, quay đầu, nhìn chằm chằm tóc cô ẩm ướt, sau đó vươn tay, tiếp nhận thuốc và chén nước từ trong tay Tứ Nguyệt, mở miệng nói: "Nhanh đi tắm nước nóng, cẩn thận sinh bệnh."
Trước khi Tứ Nguyệt không có chia rẽ Tô Niên Hoa và Tôn Dĩnh, Tô Niên Hoa đối đãi với cô một mực giống như em ruột, chiếu cố cô, che chở cô, thế nhưng từ khi cô là vợ anh, cô đã không còn có từ trong lời nói của anh mà nghe qua bất luận lời quan tâm gì.
Lúc này từ trong miệng Tô Niên Hoa nói ra câu nói này, so với trước kia anh đối tốt với cô, thật không tính là thân mật cỡ nào, thế nhưng Tứ Nguyệt trong nháy mắt lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô nhất thời cười ngọt ngào với Tô Niên Hoa, gật đầu một cái, sau đó mới quay người đi vào phòng ngủ.
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằ bóng lưng Tứ Nguyệt biến mất tại phòng ngủ chính, mới cúi đầu xuống, nhìn chén nước và viên thuốc trong tay mình, bỗng nhiên có loại tâm tình không nói nên lời.
Anh thực sự là trong dạ dày không có không thoải mái, chỉ là gặp phải Tôn Dĩnh, không đói bụng ăn khuya, mới kiếm cớ với Tứ Nguyệt.
Thế nhưng anh không nghĩ tới, một câu nói nhảm lơ đãng, lại để cho cô không chú ý tới thời tiết, đi ra ngoài mua thuốc cho anh.
Ngoài cửa sổ mưa gió còn chưa ngừng, Tô Niên Hoa nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vừa lúc một tia chớp sáng bổ xuống.
Tô Niên Hoa bỗng nhiên giơ tay lên nhét viên thuốc vào trong miệng mình, sau đó bưng chén nước lên, uống một ngụm lớn, nuốt thuốc xuống.
Lúc Tô Niên Hoa trở lại phòng ngủ chính, Tứ Nguyệt còn đang tắm, Tô Niên Hoa tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động của mình, nhìn thấy có hai tin nhắn, anh ấn mở, là Tôn Dĩnh gửi tới.
"Niên Hoa sao?"
"Niên Hoa, em biết là anh."
Tô Niên Hoa nhìn chằm chằm tin nhắn, mãi cho đến cửa phòng tắm ở sau lưng bị kéo ra, lúc này Tô Niên Hoa mới vội vàng khóa màn hình điện thoại di động, nghiêng đầu, nhìn một Tứ Nguyệt mặc áo ngủ, do dự một chút, chỉ giường, lên tiếng nói: "Sớm nghỉ ngơi một chút đi."
Tứ Nguyệt gật đầu một cái, bò lên giường, Tô Niên Hoa ngồi ở trên ghế sa lon một hồi, sau đó đứng lên, tắt đèn phòng ngủ, cũng đi vào phòng tắm.
Tô Niên Hoa tắm rửa xong đi ra, cầm điện thoại di động của mình, nằm ở một bên giường, vươn tay hạ đèn ngủ một chút.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, Tô Niên Hoa biết Tứ Nguyệt còn chưa ngủ, thế nhưng hai người không có nói chuyện với nhau một câu.
Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ có tiếng sấm vang lên.
Tô Niên Hoa gối hai tay ở sau gấy, trợn tròn mắt, nhìn trần nhà, đang chuẩn bị nhắm mắt lại, lại nghe thấy điện thoại di động của mình trên tủ đầu giường vang lên hai tiếng.
/981
|