Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Q.5 - Chương 97: Chứng Cớ Đâu?

/1179


Tình nhân của Tống Chi Nhậm?

Khi Tống Kỳ Diễn nói ra suy đoán này, kể cả Cận Tử Kỳ ở bên trong, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.

“Với địa vị giờ này ngày này của cha tôi, sự nghiệp cũng đã đạt tới đỉnh, mặc dù bây giờ lớn tuổi, nhưng cũng không phải không trải qua thời tuổi trẻ, nếu như tôi nhớ không lầm, mẹ tôi qua đời cũng gần ba mươi lăm năm.”

Bất kể là tiểu thư nhà họ Lam hay là mẹ của Tống Nhiễm Cầm, cũng đã rời đi gần ba mươi lăm năm.

Tuy nhiên, gia đình lớn như nhà họ Tống này, thế nhưng không có được một nữ chủ nhân có tiếng lẫn có miếng thực thụ.

Chỉ có thể nói rõ một điều ——

Tống Chi Nhậm có phòng ngoài, nhưng không tính toán cho đối phương thân phận nữ chủ nhân nhà họ Tống.

Đa tình rồi lại vô tình, cuối cùng chết ở trong tay phụ nữ. Nếu quả thật là như thế, dùng sự kiện quan hệ bất chính để giải thích chuyện người nắm quyền của nhà họ Tống tử vong, nói ra, thật đúng là trở thành câu chuyện cười cho thiên hạ bàn tán sau khi ăn xong.

Một cảnh sát hình sự vuốt càm, cau mày phân tích tiếp: “Căn cứ báo cáo nghiệm thi vào ngày hôm qua, trên gáy của người chết đã bị đánh mạnh, cũng là chỗ trí mạng, hung khí là một cái nghiên mực đặt trên bàn sách, nhưng chúng tôi phát hiện, vết thương trên gáy của người chết có phần không rõ, hẳn không phải là một kích trí mạng, e rằng bị đánh ít nhất hai cái.”

Sắc mặt của người giúp việc bị gọi lấy khẩu cung đều thay đổi, trong lòng của Cận Tử Kỳ rét lạnh, thủ pháp giết người này thật quá tàn nhẫn.

Cảnh sát vừa quan sát sắc mặt của người bên cạnh, vừa không nhanh không chậm mà nói: “Bất quá trên nghiên mực cũng không có dấu vân tay, chứng minh hung thủ là người có tâm tư kín đáo, biết lau sạch dấu vân tay sau khi xảy ra chuyện, cũng biết nếu tùy tiện vứt bỏ đi sẽ bị cảnh sát tìm được, chẳng bằng sau khi lau dấu vân tay xong rồi lại thoải mái đặt ở hiện trường gây án.”

Một người cảnh sát hình sự khác nói: “Chúng tôi phát hiện trên khay trà ở thư phòng có mấy chai thuốc, sau khi kiểm tra thành phần, là thuốc trị u não.” Anh ta nói xong thì nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, ánh mắt có phần nghi hoặc.

Tống Kỳ Diễn gật đầu: “Đại khái vào nửa năm trước cha tôi được kiểm tra thì phát hiện bị mắc bệnh ung thư não, vẫn luôn dùng thuốc để ức chế ung thư tế bào lan rộng, nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn thế này, qua một tháng nữa, cha tôi sẽ tiếp nhận hoá trị.”

“Vậy thì khó trách.”

Cảnh sát hình sự nói: “Chuyên gia pháp y nói trong những viên thuốc này hàm chứa các thành phần thuộc loại chất kích thích.”

Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh, Tống Kỳ Diễn nhận thấy được ánh mắt của cô, quay đầu lại, cũng hiểu được ẩn ý trong mắt cô, dùng nhiều thuốc kích thích có tác dụng phụ giống như ma tuý.

“Trong thư phòng có dấu vết từng đánh nhau, nhưng hung thủ xử lý tỉ mỉ rất khá, đã dọn dẹp hiện trường khiến cho chúng ta hầu như không tìm được sơ hở, bất quá bây giờ. . . . . . E rằng đã có.”

Cảnh sát hình sự nhận lấy bông tai trong tay Tống Kỳ Diễn, “Tối thiểu xác định nghi phạm là phái nữ xác suất rất lớn.”

Lúc này, một cảnh sát hình sự đi vào, cầm bản khẩu cung.

“Lão Đại, em đã kiểm tra camera ở cửa phòng an ninh, khoảng thời gian từ rạng sáng hôm qua đến chín giờ sáng, không có bất kỳ chiếc xe nào khả nghi tiến vào, chỉ có khoảng lúc tám giờ, có một chiếc xe lái đi.”

Cảnh sát hình sự tự mình lật xem bản ghi chép, mới nói: “Là trợ lý của người chết, Hàn Mẫn Tranh tiên sinh.”

Lúc này cũng có người giúp việc chen vào nói: “Tôi cũng thấy khoảng thời gian đó Hàn tiên sinh dùng cơm ở phòng ăn.”

“Căn cứ theo đoạn ghi âm Hàn tiên sinh cung cấp vào tối hôm qua, là nạn nhân cử anh ta đi Tam Á làm việc?”

Ở điểm này Cận Tử Kỳ cũng có thể thay Hàn Mẫn Tranh làm chứng, “Phải, tôi đã gặp anh ta trong bệnh viện ở Tam Á.”

Đội trưởng hình cảnh lật xem tất cả tài liệu khẩu cung, ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh một vòng.

“Bây giờ nhìn lại, chứng cớ có được xác thực Tống thiếu, thiếu phu nhân không có ở đây, còn bởi vì chiếc bông tai này, hung thủ được nhận định là nữ giới, vị Hàn tiên sinh này cũng loại khỏi diện tình nghi, trong tòa nhà lầu chính này không có camera, cho nên sợ rằng khẩu cung tối hôm qua có vài chỗ bị chúng ta bỏ sót.”

Cảnh sát hình sự nói đến một nửa thì lén nhìn Tống Kỳ Diễn, rõ ràng ý ở ngoài lời.

Tống Kỳ Diễn hiểu được ý của ông ta, liền quay đầu dặn bảo với một người làm nữ: “Tập họp mọi người tới nơi này.”

Trong lúc nhất thời, hơn một trăm người giúp việc, an ninh của Tống trạch nhốn nháo quay sang tòa nhà lầu chính hội hợp.

Được người giúp việc báo cho hay rằng cảnh sát hình sự muốn lấy khẩu cung lần nữa, Hàn Mẫn Tranh đang trong phòng xử lý công việc, nghe vậy bàn tay đang nâng cà phê để uống hơi khựng lại, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt, “Tôi biết rồi.”

Quản sự Minh mới từ hậu hoa viên trở lại, trong tay còn cầm mấy nhánh hoa mai mới vừa cắt xuống, cô nhìn sang người giúp việc trước mặt biểu tình nôn nóng mà chạy tới thông báo, thì nhăn mày lại: “Không phải tối qua đã lấy rồi sao?”

Mà sau lưng quản sự Minh, có một người phụ nữ ăn mặc hiền thục bước ra, khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, cả người thon cao với đôi lông mày đậm làm cho người ta có cảm giác lão luyện!

Người giúp việc thấy cô ấy cũng ở đây, cung kính cúi người mười lăm độ, cô ấy cũng khẽ mỉm cười đáp lại.

“Tiểu Tuệ, lại xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của người phụ nữ nọ rất dịu dàng.

Quản sự Minh ôm trán, sắc mặt có chút tiều tụy: “Chị, chị trở lại phòng trước, em đi một chút sẽ về.”

Người phụ nữ nghe vậy sau đó chần chờ, đưa mắt nhìn về hướng tòa nhà lầu chính, mới nhàn nhạt cười gật đầu: “Được.”

. . . . . . . . . . . . . . . . .

Toà nhà lầu chính của Tống trạch chiếm diện tích rất lớn, giờ phút này trong đại sảnh tụ tập khoảng một trăm người, ầm ầm .

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn thấy nhóm cảnh sát hình sự đứng dậy, cũng theo đó từ trên ghế sofa đứng lên.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát hình sự rất nhanh, không mất bao lâu thì đã loại bỏ không ít người giúp việc và an ninh, cuối cùng chỉ còn lại chừng mười người.

Đến lúc Hàn Mẫn Tranh và quản sự Minh đến, trong đại sảnh cũng chỉ còn lác đác lơ thơ vài người.

Hàn Mẫn Tranh đến lúc này, ngược lại còn làm nhân chứng thay mấy người giúp việc còn lại, cho nên lại loại bỏ được vài người.

Mấy người còn sót lại cũng bị tập trung đến phòng khách để hỏi tiếp.

Cận Tử Kỳ nhân cơ hội quan sát những người đó vài lần, trừ Hàn Mẫn Tranh và quản sự Minh thần sắc vẫn bình tĩnh, những người giúp việc khác đều đã lo sợ bất an mà xoay chuyển con ngươi, hoặc đề phòng, hoặc khẩn trương, sắc mặt đầy khó coi.

Cảnh sát trưởng đi lên nói vài lời mở đầu trước, nhưng thái độ lại nghiêm túc cẩn thận hơn, “Vấn đề kế tiếp hi vọng mọi người nghiêm túc nhớ lại sau đó trả lời cho tôi, chuyện này liên quan đến việc các vị có thể thoát khỏi diện tình nghi hay không.”

Nhóm người giúp việc gật đầu liên tục, chỉ sợ người nào chậm nửa nhịp liền bị hoài nghi là hung thủ.

Dù sao thì tình thế trước mắt mà nói, cảnh sát căn bản đã khoá chặt hung thủ ở trong Tống trạch.

Ngược lại Hàn Mẫn Tranh nhíu hàng lông mày thanh tú lên, “Vẫn là hỏi vấn đề giống như tối hôm qua sao?”

Mấy cảnh sát hình sự liếc nhìn lẫn nhau, cười nhạt gật đầu: “Căn bản không khác lắm, nhưng sẽ càng thêm cặn kẽ.”

Hàn Mẫn Tranh trầm ngâm mấy giây, “Vậy các vị nhanh lên một chút, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, công ty có rất nhiều việc cần xử lý.”

Sau một phen dò hỏi, khẩu cung của Hàn Mẫn Tranh so với tối hôm qua cũng không chênh lệch.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ở một bên lắng nghe, phát hiện thần thái của Hàn Mẫn Tranh từ đầu đến cuối như một, được biểu hiện rất bình tĩnh, ngược lại trong câu trả lời còn có ý phân tích kỹ càng với người cảnh sát kế bên.

Bất quá, Hàn Mẫn Tranh có bằng chứng không ở đây.

Nhìn sang Hàn Mẫn Tranh, lòng Cận Tử Kỳ ít nhiều cũng có chút mâu thuẫn với suy đoán này, người đàn ông ưu tú đó, rất có thể sẽ trở thành chồng của em họ cô, cô không hy vọng anh ta liên quan đến vụ án mạng.

Dường như phát hiện Cận Tử Kỳ nhìn chăm chú, Hàn Mẫn Tranh quay đầu, quay sang cô lễ phép mà gật đầu, khóe miệng cong nhẹ lên, đối với loại người tính tình lạnh nhạt như anh ta mà nói, nụ cười nhạt như vậy chính là đã bày tỏ rất thân.

Cận Tử Kỳ không ngờ đối diện với ánh mắt của anh ta, có chút ngượng ngập mà cười cười, ngay sau đó liền dời đi chỗ khác.

Với sự nhìn xa trông rộng của Hàn Mẫn Tranh, không thể nào không đoán được cô mới vừa rồi đang hoài nghi anh ta.

Người thứ hai tiếp nhận dò hỏi chính là quản sự Minh.

Cô nhấp một hớp nước ấm cho thông cổ họng, tư thái vẫn luôn là khiêm tốn lễ độ.

Cận Tử Kỳ cũng là lần đầu tiên cùng quản sự Minh mặt đối mặt ngồi chung một chỗ, dưới ánh đèn thủy tinh sáng ngời, cô mới nhìn rõ quản sự Minh cũng bất quá là một cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, giữa mày mắt thoáng lộ ra sự khôn khéo.

Lời giải thích của cô ta cũng không khác gì so với tối hôm qua, ngày hôm qua cô ta cũng như thường ngày không có gì khác biệt, buổi sáng lúc năm giờ thì chuẩn bị điểm tâm cho Tống Chi Nhậm, lúc Tống Chi Nhậm luyện Thái Cực thì canh giữ ở một bên, sau khi Tống Chi Nhậm về thư phòng thì cô chỉ huy người giúp việc quét dọn phòng, sau khi sắp xếp công việc xong cô ta sẽ trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.

Cảnh sát hình sự tập trung ghi chép, giữa chừng thì dừng một chút, hỏi: “Minh tiểu thư, khoảng thời gian cô cùng nạn nhân ở chung một chỗ đó, có người thứ ba có mặt hay không?”

Quản sự Minh ngẩn ra, trầm mặc một lát, lắc đầu: “Không có, chủ tịch không thích thêm người.”

Vài cảnh sát hình sự hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía quản sự Minh, hiển nhiên cũng muốn đi đến cùng.

Cảnh sát trưởng đột nhiên cầm chiếc bông tai kia lên, “Minh tiểu thư, đối với chiếc bông tai này cô có ấn tượng hay không?”

Khoảnh khắc quản sự Minh nhìn đến chiếc bông tai, sắc mặt cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã bị cô ta giấu đi, cô ưỡn thẳng lưng mình, nhàn nhạt trả lời: “Không phải của tôi, công việc của tôi không cho phép tôi mang bông tai.”

Cô ta mới vừa nói xong, một người làm nữ lại hô lên: “Tôi đã thấy cái bông tai này!”

Người làm nữ liếc nhìn quản sự Minh, mới ấp a ấp úng mà giải thích: “Tối hôm trước, tôi đã nhìn thấy chị gái của quản sự Minh đeo nó.”

Chị gái của quản sự Minh?

Trong lòng của Cận Tử Kỳ nổi lên nghi ngờ, bên cạnh Tống Kỳ Diễn cũng vậy, hai người lại không chú ý tới nhân vật như thế.

Trong nhóm cảnh sát có người có cơ trí lật xem ghi chép vụ mưu sát, “Tối hôm qua, thật sự là có hai vị tiểu thư họ Minh cho khẩu cung.”

Quản sự Minh bỗng dưng nhìn về phía người cảnh sát hình sự đang cầm bản ghi chép, hai tay đặt ở trên đầu gối lại chậm rãi nắm chặt.

Tống Kỳ Diễn đã nhíu mày trầm giọng hỏi: “Vậy tại sao không thấy vị Minh tiểu thư kia tới đây lấy khẩu cung lần nữa?”

Đang nói, di động của Hàn Mẫn Tranh đột nhiên vang lên, anh ta cũng không kiêng dè, ở trước mặt mọi người nhận nghe.

Hình như chuyện công việc, chân mày của anh ta càng lúc càng nhíu chặt, nghe một lúc, lại đưa điện thoại di động ra trước mắt, liếc nhìn, rồi áp điện thoại vào bên tai, nói: “Bây giờ đã mười giờ rưỡi, chiều nay tôi lại đến công ty.”

Những lời này của anh vừa nói ra, trong phòng khách có không ít người đeo đồng hồ ít nhiều trên mặt cũng lộ ra sự kỳ quái.

Tống Kỳ Diễn nhìn một chiếc đồng hồ treo thật lớn ở bên cạnh, phía trên hiện chín giờ rưỡi.

Cho nên nói, thời gian trên di động của Hàn Mẫn Tranh đi nhanh hơn một giờ!

Nói cách khác, đoạn ghi âm trong điện thoại di động chỉ có thể chứng minh Tống Chi Nhậm còn sống lúc sáu giờ sáng!

Hàn Mẫn Tranh cúp điện thoại xong cũng nhận ra được bầu không khí có cái gì đó bất thường.

Cảnh sát trưởng đã nghiêm túc nhìn chằm chằm quản sự Minh, “Minh tiểu thư, cô xem, có thể mời chị gái nhà cô tới đây một chuyến hay không.”

“Không biết, ở hiện trường vụ án mà mở máy điều hòa không khí thật lạnh có phải sẽ làm rối loạn kết quả đánh giá của pháp y về thời gian tử vong của người chết hay không?”

Tống Kỳ Diễn đột nhiên sâu kín mà bổ sung một câu.

Cận Tử Kỳ theo lời của hắn mà nói rõ thêm: “Tối hôm qua, chúng tôi phát hiện máy điều hòa không khí trong thư phòng của cha chồng tôi vẫn mở.”

Cảnh sát trưởng cúi đầu trầm tư chốc lát, mới nhìn sang quản sự Minh, ngay sau đó là ánh mắt của tất cả những người khác.

Mà quản sự Minh, mặt luôn không thay đổi ngồi ở chỗ đó.

Cô ta ngước mắt, quét qua từng ánh mắt nghi ngờ chất vấn, lạnh nhạt nói: “Chứng cớ đâu?”

/1179

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status