Điền Phong nói: “ Bây giờ là tháng sáu, nước sông đã bước vào giai đoạn lũ định kỳ. Nếu như chúa công có thể phá vỡ một đoạn đê sông Hoàng Hà, dẫn nước chảy vào Tỵ Thủy quan, trong ngoài quan sẽ trở thành một vùng ngập nước. Hùng quan hiểm yếu không còn tồn tại nữa. Mười tám lộ quân có thể đi thuyền vượt qua. Thế nhưng …”.
Viên Thiệu hỏi: “ Nhưng sao?”
Điền Phong nói: “ Một khi phá đê tất gây nên nạn hồng thủy. Đến lúc đó chẳng những Tỵ Thủy quan ngập trong nước mà xung quanh mấy trăm dặm cũng biến thành một biển nước. Dân chúng cư ngụ ở những vùng đó sẽ gặp tai ương. Vì thế trước khi phá đê, Phong cho rằng phải đào một con kênh dẫn nước, đắp một con đê ở chỗ sơn khẩu hiểm yếu để ngăn nước, khống chế hồng thủy gây ra lụt lội”.
“ Ài, Nguyên Hạo quá lo xa” Viên Thiệu không đồng tình: “ Đánh trận mà lo không giết người sao? Coi như nước sông gây lụt lội, xung quanh Tỵ Thủy quan mấy trăm dặm cũng chỉ có mấy vạn dân chúng. Chết thì cứ để chết, luyến tiếc làm gì? Điều quan trọng nhất hiện nay là phải mau chóng công phá Tỵ Thủy quan, Hổ Lao quan, đại quân nhanh chóng áp sát Lạc Dương, giải nguy cho Thiên Tử. Những việc khác không thể quá để tâm tới”.
Điền Phong còn muốn khuyên giải, Viên Thiệu đã phất tay áo nói: “ Việc này coi như đã định. Nguyên Hạo không cần nhiều lời”.
Hứa Du nhân cơ hội nịnh Viên Thiệu: “ Làm đại sự không được câu nệ tiểu tiết. Chúa công thực anh minh”.
Điền Phong im lặng không nói gì nữa.
Ký thành.
Hai mắt Cú Đột đỏ ngầu, mặt đầy mồ hôi, hắn đi tới trước mặt Giả Hủ nói giọng ồm ồm: “ Quân sư, mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh”.
Giả Hủ nghe vậy người run lên, trong mắt thoáng qua sự buồn rầu, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Tập trung tất cả thi thể lại, dùng nhiều củi khô và cỏ khô, lập tức đốt đi, sau đó phá hủy tường thành, hỏa thiêu toàn bộ thành. Dù ai may mắn trốn thoát cũng không còn cơ hội bỏ trốn ra ngoài”.
Cú Đột trả lời: “ Tuân lệnh”.
“ Ừ” Giả Hủ gật đầu, hắn nói tiếp: “ Hãy phái mười kỵ mã tới đây nghe lệnh”.
Cú Đột lĩnh mệnh rời khỏi. Một lát sau mười kỵ mã phi ngựa tới. Giả Hủ lấy mười ống tre đựng thư tín đã chuẩn bị trước lần lượt đưa cho mười kỵ mã sau đó hắn lần lượt phân phó hướng di chuyển tới các huyện: Hiển Thân, Dự Đạo, Bình Tương, Tây Huyền, Thành Kỷ, A Dương và Hán Dương.
Huyện Bình Tương.
Huyện lệnh Tịnh Tổ là một sĩ tộc địa phương. Tịnh gia cũng là một gia tộc lớn ở Bình Tương.
Lại nói sau khi nhân được thư báo của Giả Hủ, Tịnh Tổ vội cho vời Huyện úy, Huyện thừa tới thương nghị. Huyện úy, Huyện thừa cũng là sĩ tộc bản địa, gia sản giàu có. Sau khi hành lễ, Huyện lệnh Tịnh Tổ nói với Huyện úy và Huyện thừa: “ Nhị vị đại nhân, vừa rồi quân sư thân tín của Mã Lương châu phái người đưa thư tới, hai vị xem đi”.
“ Hả?’
Huyện úy thuận tay cầm phong thư, mở ra xem qua. Huyện thừa hỏi: “ Trong thư nói gì vậy?’
Tịnh Tổ nói: “ Trong thư nói Thái Thú Hán Dương Khương Đồng không tuân thượng lệnh của Thứ Sử đại nhân, cam tâm tình nguyện làm tay chân cho Quốc tặc Đổng Trác, nối giáo cho giặc, giúp kẻ xấu làm điều ác, tội không thể dung thứ. Thế nhưng Mã Lương châu không muốn làm hại gia tộc Khương Đồng. Tuy rằng Ký thành sĩ tộc đã từng giúp Khương Đồng thủ thành, giết hại không ít binh lính của Mã Kinh Châu, Mã Kinh Châu không vì thế mà giết hại dân chúng trong thành, chỉ chuyển sĩ tộc toàn thành ra Hà Sáo, phế xuống làm thứ dân”.
Huyện úy thở dài nói: “ Chuyện này cũng đã dự đoán rồi. Còn nói Mã Ký châu chỉ giết Khương Đồng còn biếm sĩ tộc toàn thành tới Hà Sáo làm thứ dân coi như cũng đã nhân từ lắm rồi. Nếu đổi là người khác chỉ e già trẻ lớn bé Khương gia khó có thể bảo toàn tính mạng, mà sĩ tộc toàn thành e cũng bị giết hết”.
Tịnh Tổ thở dài nói: “ Trong thư còn viết cho chúng ta thời hạn ba ngày để dâng thành. Nếu không Mã Lương Châu sẽ thống lĩnh đại quân tấn công. Chẳng biết ý của hai vị đại nhân thế nào?”
Lúc này Huyện thừa cũng đã xem xong thư. Nghe vậy ông ta liền hỏi ngược lại: “ Hiện nay con rể của Đổng tặc là Ngưu Phụ đã chết. Quân bản bộ không chết cũng đầu hàng. Các quận Lương châu đã như rắn mất đầu, Mã Lương châu binh cường tướng mạnh, khí thế đương thịnh. Huyện lệnh đại nhân có cho rằng đồ trẻ ranh Đổng Hoàng có thể đánh bại Mã Lương châu, vãn hồi thế cục Lương châu không?”
Tịnh Tổ nói: “ Không thể nào”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Huyện úy nói: “ Lúc này nói thế hãy còn quá sớm. Nếu Đổng Trác có thể điều đại quân Ti Đãi cứu viện Lương Châu. Hơn nữa Kim Thành, Lũng Tây, Bắc Địa, An Định, Trương Dịch các quận vẫn còn quân phòng thủ, Đổng Hoàng chưa chắc đã thất bại. Theo ý hạ quan, chúng ta cứ đợi nửa tháng nữa, đợi khi thế cục đã rõ ràng hãy quyết định, vậy có được không?”
Tịnh Tổ nói: “ Bản quan cũng muốn đợi nửa tháng nữa nhưng Giả Hủ tiên sinh chỉ cho hạn ba ngày. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Huyện thừa suy nghĩ hồi lâu rồi cắn răng nói: “ Theo ý hạ quan, chúng ta dứt khoát dâng thành. Nếu không đầu hàng, sau ba ngày chúng ta sẽ gặp họa diệt thân. Ít nhất chúng ta có thể bảo toàn thành trì, bảo toàn tính mạng của dân chúng. Cái này gọi là giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, giữ được gia sản, vợ con mới là quan trọng, không biết nhị vị đại nhân nghĩ sao?’
Huyện úy bùi ngùi nói: “ Cũng chỉ còn cách đó thôi”.
Tịnh Tổ gõ gõ ngón tay nói: “ Tốt. Nếu hai vị đại nhân đã quyết định như thế, bản quan sẽ viết lá thư phúc đáp dâng thành cho Giả Hủ tiên sinh”.
Huyện thừa, Huyện úy đồng thanh nói: “ Vậy cũng được”.
Liên tục trong vòng ba ngày các thành trì khác cũng nhận được thư của Giả Hủ. Các huyện cũng phản ứng giống như huyện Bình Tương. Mặc dù cục diện Lương châu vẫn chưa rõ ràng. Nhưng tình thế quận Hán Dương không thể cứu vãn được nữa. Nếu như không hàng phục Mã Dược thì sẽ rước họa diệt thân. Còn như hàng phục thì có thể bảo toàn được mọi sự.
Chỉ cần không phải là đứa trẻ ngốc, ai cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Lúc đó sắp đặt của Giả Hủ đã phát huy tác dụng. Nếu như không phải Giả Hủ dùng kế giết người diệt khẩu. Một khi tin tức về sự thật huyết đồ Ký thành lộ ra ngoài, các Huyện lệnh sĩ tộc các huyện trong quận Hán Dương sẽ có cớ lo lắng. Đến lúc đó trước mắt bọn họ chỉ có một con đường.
Khi đó đầu hàng cũng chết, chống cự lại cũng chết. Vậy sao không nhất định chống lại Mã đồ phu, nếu chờ được tới khi viện quân của Đổng Trác tới thì vẫn còn một con đường sống.
Thế nhưng vì độc kế của Giả Hủ, tình thế quận Hán Dương đã xoay chuyển hoàn toàn.
Sau khi huyện Bình Tương dâng biểu dâng thành trước tiên, chín huyện còn lại cũng lần lượt dâng thành. Chỉ trong vòng ba ngày, mười ba thành trong quận Hán Dương đều lần lượt rơi vào tay Mã Dược. Giả Hủ một mặt cho khoái mã báo tin vui cho Mã Dược , một mặt dò xét, vỗ về các quan lại, sĩ tộc cũ ở các thành trì, tất cả vẫn được Giả Hủ giữ nguyên quyền hành.
Huyện lệnh Bình Tương Tịnh Tổ dâng biểu dâng thành trước tiên, được Giả Hủ thăng lên chức Thái Thú Hán Dương.
Thái Thú Ký Thành Khương Đồng bị xử tử, sĩ tộc toàn Ký thành bị biếm ra Hà Sáo làm thứ dân. Tin tức mười thành trong quận Hán Dương đầu hàng trong vòng ba ngày nhanh chóng lan ra các quận huyện xung quanh.
Thái Thú Lũng Tây Đổng Hoàng, Thái Thú Kim Thành Diêm Ôn, Thái Thú An Định Hoàng Phủ Kiên, Thái Thú Bắc Địa Lý Cư, Thái Thú Trương Dịch Quách Hạo vô cùng tức giận, thế nhưng có hai Thái Thú lại lâm vào thế khó xử. Một trong hai người đó là Thái Thú Vũ Uy Phó Tiếp, người còn lại là Thái Thú Vũ Đô Pháp Chính.
Đêm khuya, trong phủ nha của Vũ Uy Thái Thú.
Phó Tiếp hỏi gia tướng thân tín Tưởng lão quan: “ Lão quan, ngươi đã điều tra chính xác rồi chứ?”
Tưởng lão quan nói: “ Lão gia, việc này còn có thể sai sao? Tiểu nhân trốn trong đám đông nhìn rất rõ ràng, không thể nhầm được. Thái Thú Hán Dương Khương Đồng đã tới thăm lão gia ở phủ nhiều lần. Tiểu nhân đã nhìn thấy Khương đại nhân ít nhất cũng mười mấy lần. Chẳng nhẽ còn nhận lầm ư?”
“ Nói vậy thì Khương Đồng đã bị sát hại?”
“ Đã chết, chết rồi” Tưởng lão quan nói: “ Khương đại nhân bị trói trên cột, có các binh lính đưa đi diễu quanh đường phố. Rất nhiều dân chúng chạy ra xem nhưng bị quân lính ngăn cản, không cho tới lại gần xem. Thế nhưng vẫn có người ném đá, uế vật vào thi thể Khương đại nhân. Thực sự rất thê thảm. Thế nhưng thảm hại hơn vẫn là hơn mười dòng họ sĩ tộc cùng hai ngàn người kia, dù là nam phụ lão ấu, nữ nhân hay hài tử đều bị buộc vào một sợ dây, để binh lính dùng roi đưa đi”.
“ À” Phó Tiếp thở dài nói: “ Khương Đồng cũng coi như hảo bằng hữu của bản quan, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy. Thế nhưng Mã đồ phu chiếm Ký thành lại không giết hại dân chúng trong thành, giữ lại mạng sống của hai ngàn người của mười mấy họ sĩ tộc trong thành là ngoài dự liệu của bản quan”.
Tưởng lão quan nói: “ Giết hại dân chúng thì cũng đã giết rồi, tuy nói giữ lại mạng sống của hơn hai ngàn người trong họ sĩ tộc trong thành nhưng bách tính khác trong thành lại gặp tai họa, tất cả đều bị đám binh lính hổ lang Tịnh châu chém giết. Hiện tại Ký thành cũng đã bị đám binh lính hổ lang này thiêu đốt được hơn mười ngày rồi”.
Phó Tiếp thở dài nói: “ Đó không phải là chuyện chưa từng xảy ra. Chiến tranh vốn phải giết người. Cũng khó trách những binh sĩ đó điên cuồng giết người để phát tiết nỗi hận trong lòng. Binh lính Tịnh châu cũng mới hàng phục Mã Dược không lâu, Mã Dược chưa chắc đã chế ngự được. Mã Dược có thể giữ được tính mạng của hơn hai ngàn người của mười mấy sĩ tộc trong thành cũng là tốt quá rồi”.
Dù sao Phó Tiếp cũng xuất thân sĩ tộc, ông ta cũng biết tới nỗi khổ của dân chúng. Chỉ khi nào quyền lợi của dân chúng và sĩ tộc mâu thuẫn với nhau thì bản năng quý tộc sĩ tộc lại xuất hiện.
Mây đen dầy đặc trên bầu trời Tỵ Thủy quan.
Phàn Trù nghi hoặc nói với Trương Liêu ở bên cạnh mình: “ Văn Viễn, tại sao mấy ngày nay liên quân lại im lặng thế nhỉ? Không có ai tới khiêu chiến, cũng không phái binh tới công thành. Thực sự rất kỳ quái”.
Trương Liêu nói: “ Điều khó hiểu là liên quân tự nhiên lại triệt thoái về phía sau mười dặm, lại còn chuyển doanh trại lên đóng hai bên sườn núi”.
Khách lạt lạt ~
Hai người đang nói chuyện với nhau, chân trời âm u phía trước xẹt một tia chớp, phía trước Tỵ Thủy quan chợt phát ra một tiếng sấm trời long dất lở. Phàn Trù bất ngờ giật nẩy mình, hắn ngẩng đầu mắng: “ Ông trời thật đáng chết. Mưa liên tục đã ba ngày, hôm nay còn muốn mưa nữa. Nếu vẫn tiếp tục mưa, Ty Thủy quan sẽ bị nước bao phủ”.
“ Hả? Chìm trong nước? Dời doanh trại lên trên sườn núi. Chìm trong nước? Chìm trong nước!” Trương Liêu đột nhiên la to lên: “ Ai da đại sự hỏng rồi. Không hay rồi, liên quân muốn dẫn nước ngập quan”.
“ Cái gì?” Phàn Trù ngạc nhiên hỏi: “ Dẫn nước ngập quan? Nước từ đâu tới?”
Trương Liêu chỉ tay về phía bắc nói, trầm giọng nói: “ Nước từ phương bắc tới. Sông Hà Thủy”.
“ Hà Thủy?” Phàn Trù nghe vậy run bắn người, hắn hoảng hốt nói: “ Hà Thủy!”.
“ Ầm, ầm, ầm”.
Phàn Trù đang giật mình hoảng hốt thì đột nhiên hắn cảm thấy tường thành quan ải hùng vĩ rung lên, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng sấm, nhưng hình như không giống tiếng sấm. Bỗng nhiên hắn quay nhìn tả hữu hai bên, phát hiện ra sắc mặt tướng sĩ và Trương Liêu vô cùng khiếp sợ, nháo nhác nhìn xung quanh, hình như muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh đó.
“ Nhìn kìa. Tướng quân mau nhìn.” Trong lúc đó một tên tiểu giáo tinh mắt chỉ ngón tay về phía trước, thê lương hét lên: “ Phía trước. Trong sơn cốc phía trước có cái gì đó?”
“ Hả?”
Phàn Trù, Trương Liêu cùng quân thủ thành rối rít quay đầu nhìn về hướng sơn cốc bên ngoài quan ải. Ngay lúc đó ánh chớp lóe lên, trong nháy mắt cảnh tượng trong cốc hiện ra, chỉ thấy một màu sáng bạc, một ngọn sóng khổng lồ như một con Cự Long đang lao tới, từ phía sơn cốc nhỏ hẹp tuôn về Tỵ Thủy quan.
Ngay lập tức tường thành Tỵ Thủy quan hùng vĩ bắt đầu rung lên. Trong đất trời phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Tất cả vô cùng kinh hoàng, hai tên lính nhát gan đã bị rung động của tường thành hất tung xuống dưới.
“ Nước. Đại hồng thủy”.
“ Nước sông tràn tới”.
“ Hồng thủy đã tới”.
“ Chạy mau. Mọi người chạy mau. Không chạy là chết đó”.
Ngay lập tức trên quan ải xảy ra một sự hỗn loạn. Hơn mười tên lính không may bị đám đông hỗn loạn đẩy ngã xuống chân tường thành. Trương Liêu ghé lưng cõng Phàn Trù đang sợ ngây người, chạy xuống chân tường thành, đi ngay tới chuồng ngựa. Tất cả chiến mã ở đó cũng đang náo động, điên cuồng thúc vào hàng rào chắn bên ngoài. Bầu không khí tràn ngập sự hoảng loạn giống như ngày tận thế đã tới.
Cáp!
Trương Liêu đặt Phàn Trù lên lưng một chiến mã sau đó hắn cởi dây cương, vỗ vào mông chiến mã. Chiến mã bị đau hí lên một tiếng bi thương, tung bốn võ chạy đi, mang theo Phàn Trù. Trương Liêu cởi dây cương chiến mã của mình, nhảy lên ngựa, hướng Hổ Lao quan giục ngựa chạy như điên.
Trước tình thế hiện tại hai chủ tướng Phàn Trù, Trương Liêu không thể quan tâm tới binh lính của mình nữa.
Trên đỉnh một ngọn núi cao xa xa, mười tám lộ chư hầu đang đứng nghiêm trang nhìn xuống.
Ánh chớp chói mắt lại lóe lên, soi sáng đỉnh núi. Tào Tháo đang đứng trong đám người đó đột nhiên quay đầu, âm trầm theo dõi văn sĩ cao gầy, phong thái nho nhã đứng sau Viên Thiệu, Điền Phong. Người này là danh sĩ Hà Bắc, Điền Phong, vừa mới tới đã dâng kế dẫn nước phá Tỵ Thủy quan, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Phía sau Viên Thiệu, hai mắt Điền Phong khép hờ, sắc mặt vô cùng thống khổ.
Mặc dù sắc trời mờ mịt, u ám khó có thể nhìn rõ mội vật nhưng hình như Điền Phong có thể thấy rõ một cảnh tượng bi thảm sau khi phá đê dẫn nước. Xung quanh Tỵ Thủy quan mấy trăm dặm dân chúng gánh chịu nạn hồng thủy đang rên la kêu khóc. Nhà cửa đổ sụp, gia súc bị cuốn trôi, hoa mầu ngập chìm trong nước. Người thân chia lìa. Tất cả đã kết thúc.
Lạc Dương, phủ Thái Sư.
Đổng Trác đang ở phủ đệ thiết tiệc Thái Úy Dương Bưu, Đại Hồng Lư Chu Hoán cùng Tư Đồ Vương Doãn, nghĩa tử Lữ Bố, quân sư Lý Nho cũng đang tham gia bồi tiếp. Mặc dù ngoài Tỵ Thủy quan đang xảy ra chiến trận nhưng ở thành Lạc Dương lại có màn ca múa mừng cảnh thái bình. Hàng ngày Đổng Trác đều triệu tập thân tín hoặc mời Vương công đại thần tới phủ yến tiệc.
Rượu đã ba tuần, bữa tiệc đang lúc cao hứng, bất chợt bộ tướng Triệu Sầm của Đổng Trác vội vã chạy vào đại sảnh, hoảng hốt nói: “ Chúa công. Đại sự hỏng rồi”.
Đổng Trác giật mình hỏi: “ Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”
Triệu Sầm không đáp, hắn đưa mắt nhìn Dương Bưu, Chu Hoán, Vương Doãn, Đổng Trác vội la lên: “ Ba vị đại nhân không phải là người ngoài. Nói mau đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Sầm hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Tỵ Thủy quan đã bị mười tám lộ liên quân Quan Đông công phá”.
Hả?
Cái gì?
“ Thật thế không?”
Đổng Trác, Lữ Bố, Lý Nho cả ba gần như nhảy dựng lên. Trong khi đó thần sắc Dương Bưu, Chu Hoán lộ vẻ nghiêm trọng, chỉ có ánh mắt Vương Doãn hiện lên một tia khó hiểu rồi biến mất, tay vuốt râu, trầm tư suy nghĩ. Không ai biết ông ta đang nghĩ cái gì?
Lý Nho là người đầu tiên tỉnh táo lại, hắn trầm giọng hỏi: “ Tỵ Thủy quan địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, lại có Phàn Trù, Trương Liêu nhị vị tướng quân chỉ huy. Tuy không dám nói vững như bàn thạch, nhưng tử thủ trong vòng trên một năm tuyệt đối không phải là chuyện quá khó khăn. Tại sao mới chỉ hơn mười ngày đã bị mười tám lộ liên quân công phá?”
Triệu Sầm nói: “ Quân sư không biết chứ nếu chỉ dựa quân tấn công chính diện. Mười tám lộ liên quân Quan Đông không thể nào công phá Tỵ Thủy quan chỉ trong vòng hơn mười ngày, không ngờ liên quân lại phá đê tả ngạn Hà Thủy, dẫn nước sông chảy ngược vào Tỵ Thủy quan. Địa thế Tỵ Thủy quan thấp, nên nhanh chóng bị nước sông dâng lên biến thành một biển nước mênh mông. Mười tám lộ liên quân Quan Đông lúc này mới công phá được Tỵ Thủy quan”.
“ Trương Liêu, Phàn Trù còn sống hay đã chết? Đổng Trác vội la lên. “ Đại quân trấn giữ Tỵ Thủy quan đâu?”
Triệu Sầm buồn bã nói: “ Nhị vị tướng quân đều không việc gì thế nhưng ba vạn đại quân chỉ còn có ba ngàn kỵ binh sống sót, tất cả tướng sĩ còn lại đều táng thân nơi biển nước”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~
“ Cái gì?” Đổng Trác than thở: “ Tinh nhuệ. Quân Lương châu tinh nhuệ của bản tướng quân”.
Lý Túc trầm tư giây lát rồi nói với Đổng Trác: “ Tỵ Thủy quan đã bị phá. Hiện tại chỉ còn Hổ Lao quan có thể ngăn cản mười tám lộ liên quân. Nhưng ở Hổ Lao quan chỉ có Thôi Liệt tướng quân cùng ba ngàn quân bộ binh trấn thủ, ngoài ra còn ba ngàn kỵ binh mới rút về từ Tỵ Thủy quan, e rằng cũng không chống đỡ được mười tám lộ liên quân kia. Chúa công hãy mau tăng thêm viện quân”.
Nhờ ACE giúp đỡ : http://4vn/forum/showthread.php?t=73178
Viên Thiệu hỏi: “ Nhưng sao?”
Điền Phong nói: “ Một khi phá đê tất gây nên nạn hồng thủy. Đến lúc đó chẳng những Tỵ Thủy quan ngập trong nước mà xung quanh mấy trăm dặm cũng biến thành một biển nước. Dân chúng cư ngụ ở những vùng đó sẽ gặp tai ương. Vì thế trước khi phá đê, Phong cho rằng phải đào một con kênh dẫn nước, đắp một con đê ở chỗ sơn khẩu hiểm yếu để ngăn nước, khống chế hồng thủy gây ra lụt lội”.
“ Ài, Nguyên Hạo quá lo xa” Viên Thiệu không đồng tình: “ Đánh trận mà lo không giết người sao? Coi như nước sông gây lụt lội, xung quanh Tỵ Thủy quan mấy trăm dặm cũng chỉ có mấy vạn dân chúng. Chết thì cứ để chết, luyến tiếc làm gì? Điều quan trọng nhất hiện nay là phải mau chóng công phá Tỵ Thủy quan, Hổ Lao quan, đại quân nhanh chóng áp sát Lạc Dương, giải nguy cho Thiên Tử. Những việc khác không thể quá để tâm tới”.
Điền Phong còn muốn khuyên giải, Viên Thiệu đã phất tay áo nói: “ Việc này coi như đã định. Nguyên Hạo không cần nhiều lời”.
Hứa Du nhân cơ hội nịnh Viên Thiệu: “ Làm đại sự không được câu nệ tiểu tiết. Chúa công thực anh minh”.
Điền Phong im lặng không nói gì nữa.
Ký thành.
Hai mắt Cú Đột đỏ ngầu, mặt đầy mồ hôi, hắn đi tới trước mặt Giả Hủ nói giọng ồm ồm: “ Quân sư, mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh”.
Giả Hủ nghe vậy người run lên, trong mắt thoáng qua sự buồn rầu, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Tập trung tất cả thi thể lại, dùng nhiều củi khô và cỏ khô, lập tức đốt đi, sau đó phá hủy tường thành, hỏa thiêu toàn bộ thành. Dù ai may mắn trốn thoát cũng không còn cơ hội bỏ trốn ra ngoài”.
Cú Đột trả lời: “ Tuân lệnh”.
“ Ừ” Giả Hủ gật đầu, hắn nói tiếp: “ Hãy phái mười kỵ mã tới đây nghe lệnh”.
Cú Đột lĩnh mệnh rời khỏi. Một lát sau mười kỵ mã phi ngựa tới. Giả Hủ lấy mười ống tre đựng thư tín đã chuẩn bị trước lần lượt đưa cho mười kỵ mã sau đó hắn lần lượt phân phó hướng di chuyển tới các huyện: Hiển Thân, Dự Đạo, Bình Tương, Tây Huyền, Thành Kỷ, A Dương và Hán Dương.
Huyện Bình Tương.
Huyện lệnh Tịnh Tổ là một sĩ tộc địa phương. Tịnh gia cũng là một gia tộc lớn ở Bình Tương.
Lại nói sau khi nhân được thư báo của Giả Hủ, Tịnh Tổ vội cho vời Huyện úy, Huyện thừa tới thương nghị. Huyện úy, Huyện thừa cũng là sĩ tộc bản địa, gia sản giàu có. Sau khi hành lễ, Huyện lệnh Tịnh Tổ nói với Huyện úy và Huyện thừa: “ Nhị vị đại nhân, vừa rồi quân sư thân tín của Mã Lương châu phái người đưa thư tới, hai vị xem đi”.
“ Hả?’
Huyện úy thuận tay cầm phong thư, mở ra xem qua. Huyện thừa hỏi: “ Trong thư nói gì vậy?’
Tịnh Tổ nói: “ Trong thư nói Thái Thú Hán Dương Khương Đồng không tuân thượng lệnh của Thứ Sử đại nhân, cam tâm tình nguyện làm tay chân cho Quốc tặc Đổng Trác, nối giáo cho giặc, giúp kẻ xấu làm điều ác, tội không thể dung thứ. Thế nhưng Mã Lương châu không muốn làm hại gia tộc Khương Đồng. Tuy rằng Ký thành sĩ tộc đã từng giúp Khương Đồng thủ thành, giết hại không ít binh lính của Mã Kinh Châu, Mã Kinh Châu không vì thế mà giết hại dân chúng trong thành, chỉ chuyển sĩ tộc toàn thành ra Hà Sáo, phế xuống làm thứ dân”.
Huyện úy thở dài nói: “ Chuyện này cũng đã dự đoán rồi. Còn nói Mã Ký châu chỉ giết Khương Đồng còn biếm sĩ tộc toàn thành tới Hà Sáo làm thứ dân coi như cũng đã nhân từ lắm rồi. Nếu đổi là người khác chỉ e già trẻ lớn bé Khương gia khó có thể bảo toàn tính mạng, mà sĩ tộc toàn thành e cũng bị giết hết”.
Tịnh Tổ thở dài nói: “ Trong thư còn viết cho chúng ta thời hạn ba ngày để dâng thành. Nếu không Mã Lương Châu sẽ thống lĩnh đại quân tấn công. Chẳng biết ý của hai vị đại nhân thế nào?”
Lúc này Huyện thừa cũng đã xem xong thư. Nghe vậy ông ta liền hỏi ngược lại: “ Hiện nay con rể của Đổng tặc là Ngưu Phụ đã chết. Quân bản bộ không chết cũng đầu hàng. Các quận Lương châu đã như rắn mất đầu, Mã Lương châu binh cường tướng mạnh, khí thế đương thịnh. Huyện lệnh đại nhân có cho rằng đồ trẻ ranh Đổng Hoàng có thể đánh bại Mã Lương châu, vãn hồi thế cục Lương châu không?”
Tịnh Tổ nói: “ Không thể nào”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Huyện úy nói: “ Lúc này nói thế hãy còn quá sớm. Nếu Đổng Trác có thể điều đại quân Ti Đãi cứu viện Lương Châu. Hơn nữa Kim Thành, Lũng Tây, Bắc Địa, An Định, Trương Dịch các quận vẫn còn quân phòng thủ, Đổng Hoàng chưa chắc đã thất bại. Theo ý hạ quan, chúng ta cứ đợi nửa tháng nữa, đợi khi thế cục đã rõ ràng hãy quyết định, vậy có được không?”
Tịnh Tổ nói: “ Bản quan cũng muốn đợi nửa tháng nữa nhưng Giả Hủ tiên sinh chỉ cho hạn ba ngày. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Huyện thừa suy nghĩ hồi lâu rồi cắn răng nói: “ Theo ý hạ quan, chúng ta dứt khoát dâng thành. Nếu không đầu hàng, sau ba ngày chúng ta sẽ gặp họa diệt thân. Ít nhất chúng ta có thể bảo toàn thành trì, bảo toàn tính mạng của dân chúng. Cái này gọi là giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, giữ được gia sản, vợ con mới là quan trọng, không biết nhị vị đại nhân nghĩ sao?’
Huyện úy bùi ngùi nói: “ Cũng chỉ còn cách đó thôi”.
Tịnh Tổ gõ gõ ngón tay nói: “ Tốt. Nếu hai vị đại nhân đã quyết định như thế, bản quan sẽ viết lá thư phúc đáp dâng thành cho Giả Hủ tiên sinh”.
Huyện thừa, Huyện úy đồng thanh nói: “ Vậy cũng được”.
Liên tục trong vòng ba ngày các thành trì khác cũng nhận được thư của Giả Hủ. Các huyện cũng phản ứng giống như huyện Bình Tương. Mặc dù cục diện Lương châu vẫn chưa rõ ràng. Nhưng tình thế quận Hán Dương không thể cứu vãn được nữa. Nếu như không hàng phục Mã Dược thì sẽ rước họa diệt thân. Còn như hàng phục thì có thể bảo toàn được mọi sự.
Chỉ cần không phải là đứa trẻ ngốc, ai cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Lúc đó sắp đặt của Giả Hủ đã phát huy tác dụng. Nếu như không phải Giả Hủ dùng kế giết người diệt khẩu. Một khi tin tức về sự thật huyết đồ Ký thành lộ ra ngoài, các Huyện lệnh sĩ tộc các huyện trong quận Hán Dương sẽ có cớ lo lắng. Đến lúc đó trước mắt bọn họ chỉ có một con đường.
Khi đó đầu hàng cũng chết, chống cự lại cũng chết. Vậy sao không nhất định chống lại Mã đồ phu, nếu chờ được tới khi viện quân của Đổng Trác tới thì vẫn còn một con đường sống.
Thế nhưng vì độc kế của Giả Hủ, tình thế quận Hán Dương đã xoay chuyển hoàn toàn.
Sau khi huyện Bình Tương dâng biểu dâng thành trước tiên, chín huyện còn lại cũng lần lượt dâng thành. Chỉ trong vòng ba ngày, mười ba thành trong quận Hán Dương đều lần lượt rơi vào tay Mã Dược. Giả Hủ một mặt cho khoái mã báo tin vui cho Mã Dược , một mặt dò xét, vỗ về các quan lại, sĩ tộc cũ ở các thành trì, tất cả vẫn được Giả Hủ giữ nguyên quyền hành.
Huyện lệnh Bình Tương Tịnh Tổ dâng biểu dâng thành trước tiên, được Giả Hủ thăng lên chức Thái Thú Hán Dương.
Thái Thú Ký Thành Khương Đồng bị xử tử, sĩ tộc toàn Ký thành bị biếm ra Hà Sáo làm thứ dân. Tin tức mười thành trong quận Hán Dương đầu hàng trong vòng ba ngày nhanh chóng lan ra các quận huyện xung quanh.
Thái Thú Lũng Tây Đổng Hoàng, Thái Thú Kim Thành Diêm Ôn, Thái Thú An Định Hoàng Phủ Kiên, Thái Thú Bắc Địa Lý Cư, Thái Thú Trương Dịch Quách Hạo vô cùng tức giận, thế nhưng có hai Thái Thú lại lâm vào thế khó xử. Một trong hai người đó là Thái Thú Vũ Uy Phó Tiếp, người còn lại là Thái Thú Vũ Đô Pháp Chính.
Đêm khuya, trong phủ nha của Vũ Uy Thái Thú.
Phó Tiếp hỏi gia tướng thân tín Tưởng lão quan: “ Lão quan, ngươi đã điều tra chính xác rồi chứ?”
Tưởng lão quan nói: “ Lão gia, việc này còn có thể sai sao? Tiểu nhân trốn trong đám đông nhìn rất rõ ràng, không thể nhầm được. Thái Thú Hán Dương Khương Đồng đã tới thăm lão gia ở phủ nhiều lần. Tiểu nhân đã nhìn thấy Khương đại nhân ít nhất cũng mười mấy lần. Chẳng nhẽ còn nhận lầm ư?”
“ Nói vậy thì Khương Đồng đã bị sát hại?”
“ Đã chết, chết rồi” Tưởng lão quan nói: “ Khương đại nhân bị trói trên cột, có các binh lính đưa đi diễu quanh đường phố. Rất nhiều dân chúng chạy ra xem nhưng bị quân lính ngăn cản, không cho tới lại gần xem. Thế nhưng vẫn có người ném đá, uế vật vào thi thể Khương đại nhân. Thực sự rất thê thảm. Thế nhưng thảm hại hơn vẫn là hơn mười dòng họ sĩ tộc cùng hai ngàn người kia, dù là nam phụ lão ấu, nữ nhân hay hài tử đều bị buộc vào một sợ dây, để binh lính dùng roi đưa đi”.
“ À” Phó Tiếp thở dài nói: “ Khương Đồng cũng coi như hảo bằng hữu của bản quan, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy. Thế nhưng Mã đồ phu chiếm Ký thành lại không giết hại dân chúng trong thành, giữ lại mạng sống của hai ngàn người của mười mấy họ sĩ tộc trong thành là ngoài dự liệu của bản quan”.
Tưởng lão quan nói: “ Giết hại dân chúng thì cũng đã giết rồi, tuy nói giữ lại mạng sống của hơn hai ngàn người trong họ sĩ tộc trong thành nhưng bách tính khác trong thành lại gặp tai họa, tất cả đều bị đám binh lính hổ lang Tịnh châu chém giết. Hiện tại Ký thành cũng đã bị đám binh lính hổ lang này thiêu đốt được hơn mười ngày rồi”.
Phó Tiếp thở dài nói: “ Đó không phải là chuyện chưa từng xảy ra. Chiến tranh vốn phải giết người. Cũng khó trách những binh sĩ đó điên cuồng giết người để phát tiết nỗi hận trong lòng. Binh lính Tịnh châu cũng mới hàng phục Mã Dược không lâu, Mã Dược chưa chắc đã chế ngự được. Mã Dược có thể giữ được tính mạng của hơn hai ngàn người của mười mấy sĩ tộc trong thành cũng là tốt quá rồi”.
Dù sao Phó Tiếp cũng xuất thân sĩ tộc, ông ta cũng biết tới nỗi khổ của dân chúng. Chỉ khi nào quyền lợi của dân chúng và sĩ tộc mâu thuẫn với nhau thì bản năng quý tộc sĩ tộc lại xuất hiện.
Mây đen dầy đặc trên bầu trời Tỵ Thủy quan.
Phàn Trù nghi hoặc nói với Trương Liêu ở bên cạnh mình: “ Văn Viễn, tại sao mấy ngày nay liên quân lại im lặng thế nhỉ? Không có ai tới khiêu chiến, cũng không phái binh tới công thành. Thực sự rất kỳ quái”.
Trương Liêu nói: “ Điều khó hiểu là liên quân tự nhiên lại triệt thoái về phía sau mười dặm, lại còn chuyển doanh trại lên đóng hai bên sườn núi”.
Khách lạt lạt ~
Hai người đang nói chuyện với nhau, chân trời âm u phía trước xẹt một tia chớp, phía trước Tỵ Thủy quan chợt phát ra một tiếng sấm trời long dất lở. Phàn Trù bất ngờ giật nẩy mình, hắn ngẩng đầu mắng: “ Ông trời thật đáng chết. Mưa liên tục đã ba ngày, hôm nay còn muốn mưa nữa. Nếu vẫn tiếp tục mưa, Ty Thủy quan sẽ bị nước bao phủ”.
“ Hả? Chìm trong nước? Dời doanh trại lên trên sườn núi. Chìm trong nước? Chìm trong nước!” Trương Liêu đột nhiên la to lên: “ Ai da đại sự hỏng rồi. Không hay rồi, liên quân muốn dẫn nước ngập quan”.
“ Cái gì?” Phàn Trù ngạc nhiên hỏi: “ Dẫn nước ngập quan? Nước từ đâu tới?”
Trương Liêu chỉ tay về phía bắc nói, trầm giọng nói: “ Nước từ phương bắc tới. Sông Hà Thủy”.
“ Hà Thủy?” Phàn Trù nghe vậy run bắn người, hắn hoảng hốt nói: “ Hà Thủy!”.
“ Ầm, ầm, ầm”.
Phàn Trù đang giật mình hoảng hốt thì đột nhiên hắn cảm thấy tường thành quan ải hùng vĩ rung lên, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng sấm, nhưng hình như không giống tiếng sấm. Bỗng nhiên hắn quay nhìn tả hữu hai bên, phát hiện ra sắc mặt tướng sĩ và Trương Liêu vô cùng khiếp sợ, nháo nhác nhìn xung quanh, hình như muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh đó.
“ Nhìn kìa. Tướng quân mau nhìn.” Trong lúc đó một tên tiểu giáo tinh mắt chỉ ngón tay về phía trước, thê lương hét lên: “ Phía trước. Trong sơn cốc phía trước có cái gì đó?”
“ Hả?”
Phàn Trù, Trương Liêu cùng quân thủ thành rối rít quay đầu nhìn về hướng sơn cốc bên ngoài quan ải. Ngay lúc đó ánh chớp lóe lên, trong nháy mắt cảnh tượng trong cốc hiện ra, chỉ thấy một màu sáng bạc, một ngọn sóng khổng lồ như một con Cự Long đang lao tới, từ phía sơn cốc nhỏ hẹp tuôn về Tỵ Thủy quan.
Ngay lập tức tường thành Tỵ Thủy quan hùng vĩ bắt đầu rung lên. Trong đất trời phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc. Tất cả vô cùng kinh hoàng, hai tên lính nhát gan đã bị rung động của tường thành hất tung xuống dưới.
“ Nước. Đại hồng thủy”.
“ Nước sông tràn tới”.
“ Hồng thủy đã tới”.
“ Chạy mau. Mọi người chạy mau. Không chạy là chết đó”.
Ngay lập tức trên quan ải xảy ra một sự hỗn loạn. Hơn mười tên lính không may bị đám đông hỗn loạn đẩy ngã xuống chân tường thành. Trương Liêu ghé lưng cõng Phàn Trù đang sợ ngây người, chạy xuống chân tường thành, đi ngay tới chuồng ngựa. Tất cả chiến mã ở đó cũng đang náo động, điên cuồng thúc vào hàng rào chắn bên ngoài. Bầu không khí tràn ngập sự hoảng loạn giống như ngày tận thế đã tới.
Cáp!
Trương Liêu đặt Phàn Trù lên lưng một chiến mã sau đó hắn cởi dây cương, vỗ vào mông chiến mã. Chiến mã bị đau hí lên một tiếng bi thương, tung bốn võ chạy đi, mang theo Phàn Trù. Trương Liêu cởi dây cương chiến mã của mình, nhảy lên ngựa, hướng Hổ Lao quan giục ngựa chạy như điên.
Trước tình thế hiện tại hai chủ tướng Phàn Trù, Trương Liêu không thể quan tâm tới binh lính của mình nữa.
Trên đỉnh một ngọn núi cao xa xa, mười tám lộ chư hầu đang đứng nghiêm trang nhìn xuống.
Ánh chớp chói mắt lại lóe lên, soi sáng đỉnh núi. Tào Tháo đang đứng trong đám người đó đột nhiên quay đầu, âm trầm theo dõi văn sĩ cao gầy, phong thái nho nhã đứng sau Viên Thiệu, Điền Phong. Người này là danh sĩ Hà Bắc, Điền Phong, vừa mới tới đã dâng kế dẫn nước phá Tỵ Thủy quan, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Phía sau Viên Thiệu, hai mắt Điền Phong khép hờ, sắc mặt vô cùng thống khổ.
Mặc dù sắc trời mờ mịt, u ám khó có thể nhìn rõ mội vật nhưng hình như Điền Phong có thể thấy rõ một cảnh tượng bi thảm sau khi phá đê dẫn nước. Xung quanh Tỵ Thủy quan mấy trăm dặm dân chúng gánh chịu nạn hồng thủy đang rên la kêu khóc. Nhà cửa đổ sụp, gia súc bị cuốn trôi, hoa mầu ngập chìm trong nước. Người thân chia lìa. Tất cả đã kết thúc.
Lạc Dương, phủ Thái Sư.
Đổng Trác đang ở phủ đệ thiết tiệc Thái Úy Dương Bưu, Đại Hồng Lư Chu Hoán cùng Tư Đồ Vương Doãn, nghĩa tử Lữ Bố, quân sư Lý Nho cũng đang tham gia bồi tiếp. Mặc dù ngoài Tỵ Thủy quan đang xảy ra chiến trận nhưng ở thành Lạc Dương lại có màn ca múa mừng cảnh thái bình. Hàng ngày Đổng Trác đều triệu tập thân tín hoặc mời Vương công đại thần tới phủ yến tiệc.
Rượu đã ba tuần, bữa tiệc đang lúc cao hứng, bất chợt bộ tướng Triệu Sầm của Đổng Trác vội vã chạy vào đại sảnh, hoảng hốt nói: “ Chúa công. Đại sự hỏng rồi”.
Đổng Trác giật mình hỏi: “ Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”
Triệu Sầm không đáp, hắn đưa mắt nhìn Dương Bưu, Chu Hoán, Vương Doãn, Đổng Trác vội la lên: “ Ba vị đại nhân không phải là người ngoài. Nói mau đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Sầm hít một hơi thật sâu rồi nói: “ Tỵ Thủy quan đã bị mười tám lộ liên quân Quan Đông công phá”.
Hả?
Cái gì?
“ Thật thế không?”
Đổng Trác, Lữ Bố, Lý Nho cả ba gần như nhảy dựng lên. Trong khi đó thần sắc Dương Bưu, Chu Hoán lộ vẻ nghiêm trọng, chỉ có ánh mắt Vương Doãn hiện lên một tia khó hiểu rồi biến mất, tay vuốt râu, trầm tư suy nghĩ. Không ai biết ông ta đang nghĩ cái gì?
Lý Nho là người đầu tiên tỉnh táo lại, hắn trầm giọng hỏi: “ Tỵ Thủy quan địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, lại có Phàn Trù, Trương Liêu nhị vị tướng quân chỉ huy. Tuy không dám nói vững như bàn thạch, nhưng tử thủ trong vòng trên một năm tuyệt đối không phải là chuyện quá khó khăn. Tại sao mới chỉ hơn mười ngày đã bị mười tám lộ liên quân công phá?”
Triệu Sầm nói: “ Quân sư không biết chứ nếu chỉ dựa quân tấn công chính diện. Mười tám lộ liên quân Quan Đông không thể nào công phá Tỵ Thủy quan chỉ trong vòng hơn mười ngày, không ngờ liên quân lại phá đê tả ngạn Hà Thủy, dẫn nước sông chảy ngược vào Tỵ Thủy quan. Địa thế Tỵ Thủy quan thấp, nên nhanh chóng bị nước sông dâng lên biến thành một biển nước mênh mông. Mười tám lộ liên quân Quan Đông lúc này mới công phá được Tỵ Thủy quan”.
“ Trương Liêu, Phàn Trù còn sống hay đã chết? Đổng Trác vội la lên. “ Đại quân trấn giữ Tỵ Thủy quan đâu?”
Triệu Sầm buồn bã nói: “ Nhị vị tướng quân đều không việc gì thế nhưng ba vạn đại quân chỉ còn có ba ngàn kỵ binh sống sót, tất cả tướng sĩ còn lại đều táng thân nơi biển nước”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~
“ Cái gì?” Đổng Trác than thở: “ Tinh nhuệ. Quân Lương châu tinh nhuệ của bản tướng quân”.
Lý Túc trầm tư giây lát rồi nói với Đổng Trác: “ Tỵ Thủy quan đã bị phá. Hiện tại chỉ còn Hổ Lao quan có thể ngăn cản mười tám lộ liên quân. Nhưng ở Hổ Lao quan chỉ có Thôi Liệt tướng quân cùng ba ngàn quân bộ binh trấn thủ, ngoài ra còn ba ngàn kỵ binh mới rút về từ Tỵ Thủy quan, e rằng cũng không chống đỡ được mười tám lộ liên quân kia. Chúa công hãy mau tăng thêm viện quân”.
Nhờ ACE giúp đỡ : http://4vn/forum/showthread.php?t=73178
/359
|