Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Q.2 - Chương 216 - Loạn Lạc Kinh Hoàng

/359


“ Tuân lệnh!”

Lữ Bố hiên ngang ôm quyền nhận lệnh đi.



Tháng bảy năm Kiến An thứ nhất đời Hán Hiến đế, Đổng Trác theo kế của Lý Nho khẩn cấp trở về Quan Trung, âm thầm định cho di chuyển hơn hai trăm vạn dân chúng bốn quận Ti Đãi về Quan Trung nhằm tạm tránh thế mạnh của liên quân Quan Đông. Tuy nhiên thế sự khó lường, Đổng Trác chưa kịp thực hiện kế hoạch kia thì Vương Doãn đã phát động liên hoàn kế trước.

Đổng Trác chủ quan không đề phòng nên chết dưới tay bộ hạ thân tín là Lữ Bố.



Cửa đông Lạc Dương, đại doanh của quân Lương châu.

Lý Nho đang ở trong doanh trại thống kê lương thảo, trang bị, thuận tiên xem có kỳ trân dị bảo nào không thì chiếm là của riêng. Đột nhiên nghe thấy ngoài trướng có tiếng ngựa hí, người hét, hình như có một đội quân kỵ khá đông đang tiến vào đại doanh. Lý Nho vội ra khỏi trướng xem thì nhìn thấy gia tướng thân tín của Đổng Trác là Đổng Ngoạn đi đến.

“ Ồ.” Lý Nho kinh ngạc hỏi: “ Đổng Ngoạn tướng quân sao không ở trong thành bảo vệ cho sự an toàn của chúa công lại đến đại doanh ở cửa đông này làm gì?”

Đổng Ngoạn đáp: “ Chúa công có lệnh sai mạt tướng dẫn ba ngàn thiết kỵ đến đây, chẳng lẽ quân sư không biết?”

“ Lệnh của chúa công?” Lý Nho suy ghĩ một chút rồi hỏi: “ Có hổ phù không?”

“ Tất nhiên là có.”

Đổng Ngoạn lên tiếng, rút từ trong ngực hổ phù trịnh trọng đưa ra. Lý Nho mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng khi nhìn thấy hổ phù cũng hết nghi ngờ. tiếp tục thống kê Lương thảo trang bị trong doanh trại. Cho tới lúc hoàng hôn mới có gia binh của Đổng Trác cải trang thành dân chúng may mắn trốn ra khỏi thành đến doanh trại phía đông thành báo tin cho Lý Nho.

Lý Nho đang tiện tay lục lọi các thứ đồ cổ, đang lúc thích thú ngắm nghía chợt có tiểu giáo xông vào đại trướng vội kêu lên: “ Quân sư, đại sự hỏng mất rồi, không hay rồi.”

“Hoảng cái gì! ?” Lý Nho ngẩng đầu cau mày không vui nói: “ Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Giáo vôi kêu lên: “ Nghịch tặc Lữ Bố đã thông đồng với Vương Doãn phát động binh biến. Chúa công đã chết trong tay Lữ Bố rồi Dương Bưu, Chu Hoán và mấy vị đại nhân cũng đã bị hại rồi. Hiện nay Hà Nam Mẫn Cống đã điều quân Hà Nam khống chế nội thành Lạc Dương. Trong thành Lạc Dương đang lùng bắt giết gia quyến của các vị tướng quân, đại nhân.

“ Ngươi nói cái gì?”

Lý Nho quát to một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm suýt nữa bất tỉnh ngã lăn ra đất.

Lý Nho không đau lòng trước cái chết của Đổng Trác, mà lão đau lòng hơn cả là già trẻ cả nhà lão, cả tiểu thiếp Dương thị còn có con trai chưa đầy tháng của lão nữa. Bây giờ xảy ra binh biến trong thành Lạc Dương chỉ sợ là không ai có thể thoát được. Nghĩ đến nỗi đau này Lý Nho thấy tim như bị dao cắt, chán nản ngã ngồi trên mặt đất.

“ Quân sư ..” Tên tiểu giáo cũng đang bàng hoàng không tự chủ được run giọng hỏi: “ Chúa công đã chết, bây giờ phải làm sao?”

“ Còn có thể làm sao bây giờ, dĩ nhiên là xông vào Lạc Dương giết cả thành báo thù cho chúa công!”

Lý Nho chưa kịp trả lời thì ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng hét thê lương.

Lý Nho trong lòng đột nhiên ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Mặc dù Lý Nho đang ở vị trí quân sư cao quý bình thường rất được binh sĩ Lương châu coi trọng. Nhưng đó chỉ vì dựa vào thể diện của Đổng Trác. Binh sĩ Lương châu kính trọng Lý Nho thực tế vì kính trọng Đổng Trác, cái đó với tiếng nói và năng lực của Lý Nho không có chút quan hệ nào. Lý Nho đột nhiên ý thức được nếu Đổng Trác không tồn tại nữa thì hắn cũng không đủ sức để bắt một tên lính Lương châu bình thường nghe lệnh làm việc được.

Lý Nho hoàn toàn không nghi ngờ rằng nếu hiện tại hắn đứng ra phản đối việc tấn công Lạc Dương thì Đổng Ngoạn và đám võ tướng Lương châu đang đằng đằng sát khí kia lập tức sẽ chém hắn thành ngàn mảnh.

Đây chính là sự thật tàn khốc trong quân đội.

Lý Nho mặc dù rất giỏi nhưng hắn chỉ là quân sư. Chức trách của quân sư không phải là thống lĩnh toàn quân là là phụ giúp cho thống soái, chỉ huy. Nay Đổng Trác đã chết thì chức trách phụ tá thống soái của Lý Nho cũng kết thúc. Các tướng lĩnh cấp dưới sẽ không chịu ở dưới trướng Lý Nho. Hiện Lý Nho nói gì cũng không ai thèm nghe.

Đổng Ngoạn chỉ là một tên đội trưởng thân binh nho nhỏ trước đây trước mặt Lý Nho không dám có ý kiến gì nay cũng không thèm để mắt đến Lý Nho đủ để thấy rõ vấn đề này. Chỉ trong chốc lát Đổng Ngoạn đã bắt đầu cho quân chuẩn bị tấn công thành Lạc Dương nhiễm nhiên làm chỉ huy toàn bộ quân ngoài thành.

Sâu trong nội tâm Lý Nho muốn phản đối tấn công Lạc Dương.

Chưa nói đến việc Lạc Dương thành trì chắc chắn. Khó mà nói trước là có thể tấn công được hay không. Nếu như Vương Doãn và Lữ Bố dám phán động binh biến thì chắc chắn là đã có chuẩn bị thì mới ra tay. Lý Nho lo lắng nhất là Vương Doãn sẽ cho mở cửa Hổ Lao quan cho mười tám lộ liên quân Quan Đông tiến vào. Mà tướng giữ Hổ Lao quan lại chính là Trương Liêu là đại tướng tâm phúc của Lữ Bố.

Nghĩ đến đây, Lý Nho rùng mình một cái không dám nghĩ tiếp nữa.

Trong thời điểm khẩn cấp này, các tướng lĩnh Lương châu sáng suốt nhất là nhanh chóng trở về Quan Trung nhân lúc Mã đồ phu còn chưa đứng vững dựa vào ưu thế binh lực đánh đuổi Mã đồ phu khỏi Quan Trung. Sau đó nghênh đón công tử Hoàng về thừa kế nghiệp lớn của chúa công. ( Lý Nho còn chưa biết Đổng Hoàng đã bị giết.)

Nếu làm được như vậy thì thế mạnh của tập đoàn quân Lương châu sẽ không bị mất vì vẫn giữ được căn bản. Càng không vì bất đồng nội bộ mà chia rẽ hơn nữa vẫn còn giữ đực ngàn dặm Quan Trung và Lương châu. Chỉ không đến mấy năm nữa quân Lương châu phục hồi trở lại, lại có thể đông tiến phân cao thấp với liên quân Quan Đông.

Nhưng mà đây chỉ là ý nghĩ của Lý Nho.

Bởi vì Đổng Ngoạn chỉ là một đội trưởng thân binh mà không phải là một viên tướng túc trí đa mưu.

Lý Nho không hi vọng gì nói lý lẽ với đám Đổng Ngoạn được. Bởi vì trong mắt tên lỗ mãng này chỉ biết có báo thù cho Đổng Trác, nói lý lẽ với bọn chúng chỉ là gảy đàn tai trâu! Lý Nho chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì hắn không làm thế nào có thể ngăn cản Đổng Ngoạn hiện đã trở thành thủ lĩnh của hai vạn đại quân Lương châu và cũng không làm thế nào có thể ngăn được hành động tự sát của đám quân tinh nhuệ kia được.

Lúc này tấn công Lạc Dương có khác gì tự sát đâu?

Chỉ trong chốc lát, Đổng Ngoạn đã chỉ huy hai vạn đại quân nhổ trại trung trùng kéo đến chân thành Lạc Dương. Đưa mắt nhìn hơn hai vạn quân Lương châu tinh nhuệ dần khuất sau đám bụi bay mù trời. Lý Nho không khỏi chán nản thở dài quay nhìn xung quanh thì thấy bên cạnh mình mấy trăm thân binh chỉ còn có hơn mười người trên mặt không khỏi nhếch miệng cười khổ.

“ Quân sư, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Một thân binh tiến lên hỏi: “ Chúng ta cũng đi Lạc Dương chứ?”

“ Tấn công Lạc Dương? Chỉ có chết mà thôi!” Lý Nho lạnh lùng lắc đầu sau đó ra lệnh cho hơn mười thân binh trước mặt: “ Các ngươi chia nhau lập tức báo tin binh biến ở Lạc Dương cho Lý Thôi, Quách Dĩ Trương Tể, Dương Phụng, Triệu Sầm. Năm vị tướng quân đều là tâm phúc của chúa công chắc là có thể thấy rõ thế cục lúc này để họ nhanh chóng dẫn quân rút đến Hàm Cốc quan.”

Tên thân binh hỏi: “ Quân sư có đi cùng chúng tôi hay không?”

Lý Nho đáp: “ Ta sẽ đến Hàm Cốc quan trước giúp Phàn Trù tướng quân đánh với “ Tảng đá ngáng đường” Cao Thuận. Cao Thuận là đại tướng dưới trướng Mã đồ phu rất giỏi dùng binh, rất khó đối phó. Nếu như không tìm được biện pháp diệt trừ “ Tảng đá ngáng đường” này thì mười vạn đại quân Lương châu sẽ tiến thoái lưỡng nan, chịu cảnh bị tiêu diệt toàn quân.”



Hàm Cốc quan.

Phàn Trù dẫn theo Trương Tú, Thôi Liệt đi tuần trên tường quan ải. Từ trên tường quan ải hùng vĩ nhìn ra bên ngoài chỉ thấy xung quanh yên lặng không thấy bóng dáng quân của Mã Dược.

Phàn Trù gọi tiểu giáo có trách nhiệm canh giữ tại địch lâu đến trước mặt rồi hỏi: “ Mấy ngày nay, quân địch có hành động gì không?”

“ Chúng cũng không có hành động gì đặc biết cả.” Tiểu giáo đáp: “ Hoàn toàn không thấy bóng dáng bọn chúng.”

“ Thật à? Đột nhiên liên tục mấy ngày này không có gì đặc biệt sao?” Phàn Trù cau mày suy nghĩ chốc lát, đưa mắt nhìn Trương Tú, Thôi Liệt ở bên cạnh nói: “ Chẳng lẽ CaoThuận tự biết không có hi vọng chiếm được cửa quan nên đã rút binh rồi? Hai vị tướng quân, ta có nên phái một đội tinh binh đi thám thính truy kích thử hay không?”

“ Cao Thuận chính là đại tướng hàng đầu của Mã đồ phu, không phải chỉ có hư danh, không nên khinh thường.” Thôi Liệt nói: “ Chúa công cử tướng quân đến để củng cố phòng thủ chờ viện quân, mạt tướng cho rằng không nên tùy tiện xuất quân, để tránh bị thương vong vô ích.”

“ Đúng, Thôi Liệt tướng quân nói thật có lý.” Phàn Trù cũng đồng ý, nói: “ Truyền lệnh, các quân sĩ thủ quan gia tăng cảnh giác đề phòng quân địch đánh lén. Đợi khi chúa công dẫn đại quân đến lúc đó sẽ tính sổ với quân giặc.”

Lúc này Phàn Trù còn không biết cách đó mấy trăm dặm tại Lạc Dương đã xảy ra biến động lớn, Đổng Trác thủ lĩnh tập đoàn quân phiệt Lương châu đã bị giết.



Cách Hàm Cốc quan năm mươi dặm về phía tây.

Trên một ngọn núi nhỏ vô danh, Cao Thuận đang suy tính.

Xung quanh có các thuộc hạ và binh lính hộ vệ Cao Thuận đứng ở trên núi nhìn xuống, chỉ thấy con đường thẳng tắp hai bên núi non trùng điệp, mây mù lớp lớp, địa thế cực kì hiểm yếu. Nếu ở trong cốc xây một cửa quan thì cũng chưa chắc đã kém Hàm Cốc quan.

“ Chính là nơi này!” CaoThuận vung tay, rồi quay lại nói với truyền lệnh binh: “ Truyền lệnh toàn quân hạ trại trong cốc. Đầu tiên dựng trại bằng gỗ sau đó đẽo đá làm tường xây một quan ải ở đây. Nếu đã không cách nào công phá được Hàm Cốc quan bản tướng quân sẽ xây thêm một Hàm Cốc quan khác ở đây. Bằng cách này ta có thể chặn không để cho mười vạn đại quân của Đổng Trác ra đến quan ngoại.

Tuân lệnh.

Truyền lệnh binh nhận lệnh đi ngay.



Lương châu, quận Vũ Uy.

Trong trung quân đại trướng của Mã Dược, Giả Hủ cùng Phương Duyệt, Từ Hoảng cùng đi vào, ôm quyền nói với Mã Dược: “ Hủ ( mạt tướng ) tham kiến chúa công.”

“ Mau mau miễn lễ.” Mã Dược thở phào một cái phất tay nói: “ Văn Hòa, Nguyên Thưởng ( tên chữ của Phương Duyệt ), Công Minh các ngươi đã tới. Hồ kỵ của Tây Vực không phải đồ chơi. Nếu các ngươi không kịp thời quay lại thì chỉ có thể đến nhặt xác bản tướng quân thôi.”

“ Chúa công quá lời rồi.” Giả Hủ lạnh nhạt cười một tiếng nói: “ Chỉ là mấy vạn Hồ kỵ làm nên trò chống gì chứ.”

“ Không, Hồ kỵ Tây Vực không tầm thường đâu.” Mã Dược đột hiên trở nên nghiêm túc hẳn lên nói: “ Nếu không phải có thái thú Vũ Uy Phó đại nhân cùng các huyện xung quanh dốc sức cầm cự chỉ bằng ba ngàn Ô Hoàn lang kỵ đúng là không địch nổi Hồ kỵ Tây Vực.”

“ Có việc này sao?”Giả Hủ nghiêm túc nói: “ Hồ kỵ Tây Vực trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ nhỉ?”

Giả Hủ nghi ngờ cũng phải, xưa nay ba mươi sáu nước Tây Vực bị người Hung Nô, Tiên Ti đánh đến không dám chống lại chút nào mà phải dựa quân đội đại Hán lại có thể chế ngự không để người Hung Nô, Tiên Ti xâm phạm. Trong mắt người Hán thì Hồ kỵ của ba mươi sáu nước Tây Vực chỉ là loại bỏ đi.

“ Cái lợi hại nhất không phải là Hồ kỵ mà là chiến mã Tây Vực!” Mã Dược hai tay vỗ lên án, mắt lộ vẻ tham lam. Phấn khích nói: “ Ngựa rất tốt! Khỏe hơn hơn ngựa của người Tiên Ti, Hung nô nhiều lắm. Chiến mã của Sơn Đan quân mã trường so với chiến mã Tây Vực cũng kém hơn rất nhiều.”

Cú Đột không nhịn được cũng chen vào một câu: “ Chiến mã tây Vực tuy sức bên không bằng ngựa Hung Nô nhưng tải trọng và tốc độ lại hơn nhiều lắm. Mỗi có cuộc chiến theo kiểu rượt đuổi bọn Hồ kỵ Tây Vực này luôn có thẻ đuổi theo chúng ta nhưng lại không sợ cách cưỡi ngựa bắn cung của chúng ta. Mạt tướng và ba ngàn lang kỵ suýt nữa thì bỏ xác tại quận Vũ Uy.”

Cú Đột vừa dứt lời thì ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm giống như sóng lớn đang từ chân trời cuồn cuộn tràn đến. Chỉ một khắc sau ngoài đại doanh của Mã Dược cũng vang lên tiếng tù hiệu. Các quân quốc binh đang ở trong doanh trại nghỉ ngơi nhanh chóng chạy ra đeo cung cầm thương ra hàng rào doanh trại tập hợp.

Đứng khuất trong doanh trại Ô hoàn lang kỵ cũng khẩn trương lên gựa sẵn sàng xuất kích.

Mã Dược có sự bảo vệ của Giả Hủ, Phương Duyệt, Từ Hoảng cùng hơn mười tám tiểu giáo quân Hán và bách phu trưởng Ô Hoàn tiến lên cửa trại. Hồ kỵ Tây Vực đã kéo đến trước doanh trại, bụi đất bay mù mịt, vô số chiến mã to lớn đang dong ruổi trên khu đất trống trước đại doanh.

Đột nhiên một con ngựa trắng như tuyết từ trong đội hình Hồ kỵ chạy ra phía trước trận.

Trên lưng ngựa có một Hồ nữ tay cầm ngân thương, đầu đội mũ giáp hình mặt quỷ. Những phần mặt mũi, da thịt lộ ra đều trắng như ngọc, mịn màng mê người. Bộ áp bào trắng và nhuyễn giáp khiến thân thể mềm mại của Hồ nữ lộ ra càng đẹp hơn. Con ngựa nàng ta cưỡi cũng trắng đẹp như vậy, bước chạy nhẹ nhàng thanh thoát.

“ Thật là ngựa hay.” Mã Dược nhìn chằm chằm vào Hồ nữ đang đi lại phía trước cảm khái nói: “ Cưỡi lên thì nhất định sẽ rất thoải mái.”

“ Ồ ..” Gải Hủ liên tục gật đầu, đôi mắt thoáng một tia mờ ám, tán dương theo: “ Dáng như sương mai, trắng như bạch ngọc, eo nhỏ mông lớn đúng là ngựa hay tuyệt vời, chúa công thật tinh tường.”

“ A, cái này ..”

Mã Dược á khẩu, lấy làm khó nghĩ.



Lạc Dương lúc này đã trở thành một tòa thành hỗn loạn.

Vương Doãn nắm được quyền hành nhưng vẫn không thể khống chế được tình hình. Vương Doãn hy vọng quá nhiều vào năng lực của Hà Nam Mẫn Cống, sai lầm khi nghĩ rằng chỉ với ba ngàn quân Hà Nam có thể gánh vác được trách nhiệm bảo vệ Lạc Dương. Hơn nữa vẫn quên mất việc thủ hạ của Đổng Trác là Dương Bưu, Chu Hoán ở Lạc Dương thế lực hình thành từ rất lâu.

Trong vấn đề này, Vương Doãn so với Mã Dược thua kém rất nhiều.

Khi tám trăm lưu khấu hoành hành ở Trung Nguyên thì mỗi khi công chiếm một tòa thành lập tức đem các nhà giàu có thế lực trong thành diệt hết. Dùng thiết quân luật khống chế toàn thành, bất kỳ ai không tuân theo lệnh đều giết hết. Làm như vậy mặc dù là tàn nhẫn, đẫm máu nhưng lại có thể tiêu diệt triệt để mầm họa!

Sau khi Mã đồ phu được phong làm đại Hán trung lang tướng, tám trăm lưu khấu cũng trở thành quan quân đại Hán nhưng cái truyền thống này vẫn được bảo lưu. Trước đây không lâu lúc chiếm được Trường An, Cao Thuận cũng dùng biện pháp sắt đá này ra tay giết sạch các gia tộc có thế lực trong thành.

Sau đó Cao Thuận dẫn khinh kỵ binh tấn công Hàm Cốc quan chỉ để lại tám trăm tinh binh đóng ở Trường An tuy nhiên vẫn vững vàng yên ổn như Thái sơn.



Trong lúc Lữ Bố dẫn ba trăm gia binh đến phủ Thái sư Đổng Trác, đoạt được Điêu Thuyền như mong muốn thì tin Đổng trác bị giết, Dương Bưu, Chu Hoán bị bắt trên điện lan truyền khắp thành Lạc Dương. Các gia binh, thân tín trong phủ Dương Bưu , Chu Hoán nghe tin này chưa đến một canh giờ đã tập trung được hơn một ngàn người. Lại có rất nhiều tên du thủ du thực vô công rồi nghề nhân cơ hội này làm lọan. Tất cả tập trung lại thành một đám hơn hai ngàn loạn quân xông lại hoàng cung.

Dọc đường không ngừng có lưu manh, loạn dân ra nhập đến khi đến cửa cung đã tập hợp được đến hơn năm ngàn người.

Ban đầu khi phế Thiếu đế lập Hiến đế thì Đổng Trác vì muốn khống chế hoàn toàn trong cung nên đã giảm Kim Ngô vệ từ ba ngàn xuống ba trăm người. Mà ba trăm người này phần lớn lại là người già yếu.

Nếu đem đám người này mà đem ra chiến trường thì không thể chịu được một đòn.

Đám ba trăm Kim ngô vệ vừa tập hợp vội vã này nhanh chóng bị loạn quân chém giết hết sạch. Vương Doãn Lưu Hoằng, Thái Ung, Lư Thực thấy sự việc không ổn một mặt cho đóng cửa cung một mặt sai người khẫn cấp gọi Lữ Bố, nhưng Lữ Bố và thủ hạ dưới quyền cũng chỉ có ba trăm gia binh, tuy giỏi võ nghệ nhưng không thể chống lại được số loạn dân đông đảo hơn rất nhiều.

Hơn nữa đây là một đám loạn quân hỗn tạp. Hoàn toàn không phải là một tổ chức quân chính quy được tổ chức nghiêm chỉnh.

Nếu như là quân chính quy, Lữ Bố còn có thể xông vào trong trận của quân địch giết chết chủ tướng làm nhụt nhuệ khí của quân địch nhưng đây là một đám loạn quân không có người chỉ huy nào cả. Mà lại là một đám dân chúng bạo loạn chỉ cùng mục đích ( tất nhiên là xông vào hoàng cung cướp đoạt đồ quý của hoàng gia) nên tụ tập chém giết lung tung.

Bất đắc dĩ nên Vương Doãn đành phải gọi Hà Nam Mẫn Công dẫn ba ngàn quân Hà Nam đến hoàng cung hộ giá.

Năng lực của Mãn Cống cũng bình thường nhưng luyện quân không kém. Ba ngàn quân Hà Nam chẳng những được huấn luyện nghiêm chỉnh mà trang bị cũng đầy đủ lại có cả năm trăm cung thủ. Vương Doãn sở dĩ dám cho phát động binh biến là nhân dịch thiên hạ đang đại loạn nhưng một nguyên nhân nữa là Mẫn Cống với ba ngàn quân ở Hà Nam khiến cho hắn có thêm can đảm.

Nhận được cấp báo của Vương Doãn, Mẫn Cống lưu lại một nửa binh mã giữ cửa thành còn một nửa lập tức đến cấm cung. Sau một phen ác chiến năm ngàn loạn quân đã nhanh chóng bị quân Hà Nam được huấn luyện nghiêm chỉnh đánh tan.

Nhưng đúng lúc đó, hai vạn đại quân Lương châu đóng ở cửa đông lại kéo đến dưới chân thành Lạc Dương. Cuối cùng Mãn Cống cũng chỉ đánh tan rã được loạn quân còn đám loạn quân thoát được còn sót lại chia làm mười nhóm nhỏ điên cuồng cướp bóc trong thành.

Quân Hà Nam phòng thủ cho Lạc Dương vốn dĩ là không đủ binh lực, lại phải chia quân giữ giữ của vừa phải chia quân đề phòng quân phản loạn trong thành đánh lén đã rất mỏi mệt. Nêu cửa đông của Lạc Dương nhanh chóng thất thủ khi cửa đông của Lạc Dương ầm ầm mở ra, hai vạn kỵ binh Lương châu mãnh liệt xông vào cũng là lúc tại họa thực sự xảy ra.

Hai vạn kỵ binh Lương châu kia tràn đày căm hận xông vào, trong đầu họ chỉ có một ý niệm điên cuồng chính là giết chóc và giết chóc mà thôi, tắm máu Lạc Dương gà chó cũng không tha! Sauk hi cửa thành bị phá cho dù là loạn quân hay quân thủ thành, là bình dân hay dân bạo loạn, không phân biệt nam phụ lão ấu chẳng phân biệt giàu nghèo, chẳng biết là người hay súc vật chỉ con gì có thể đi lại hít thở là giết cho bằng sạch!

Chém giết đến đỏ cả mắt, quân Tây Lương không những giết người cướp của mà còn điên cuồng đốt toàn thành. Đông đô phồn hoa được xây dựng trong suốt hai trăm năm qua bị phá hủy chỉ trong một ngày! Mà nguyên nhân của thảm họa này không ai khác chính là tư đồ Vương Doãn, Thái Ung, Lưu Hoằng, Lư Thực cung đám quan lại đang có mặt trong cấm cung ngày hôm nay.

Cửa chính của cấm cung đã bị phá Đổng Ngoạn và ba ngàn thiết kỵ tinh nhuệ đã tấn công liên tiếp. Quân số của quân Hà Nam càng ngày càng ít đi, ngay cả kiêu dũng thiện chiến như Lũ Bố cũng bị mấy vết thương nhẹ nếu không có viện quân đến kịp thời thì việc thất thủ cũng chỉ là vấn đề thời gian.



Điện Đức Dương.

Năm nay Hán Hiến đế mới có tám tuổi đang đùa chơi cùng đám hoạn quan. Mặc dù là đương kim thiên tử nhưng hắn vẫn còn là một đứa trẻ , trong đầu óc non nớt của hắn chưa có ý niệm gì về trách nhiệm với quốc gia gì cả. Còn Hà thái hậu cùng với đám phi tần chỉ biết trốn trong một góc cung điện khóc thầm.

Vương Doãn, Lưu Hoằng cùng các đại thần đều ở nguyên trong điện, ánh mắt ảm đạm. Tình hình hiện tại đã hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Vương Doãn. Vương Doãn luôn tự phụ mình là kẻ đa mưu túc trí nhưng trước tình thế này cũng không có cách nào xoay chuyển được tình hình. Sâu thẳm trong lòng hắn vẫn trông chờ vào một sự may mắn đó là mười tám lộ liên quân Quan Đông có thể nhanh chóng đến Lạc Dương kịp lúc để chấm dứt tai họa này.

Tuy nhiên liệu mười tám lộ liên quân Quan Đông có đến Lạc Dương kịp hay không?

Đông đông đông ~~

Có tiếng bước chân nặng nề vội vã vang lên, ngoài điện một bóng người hiện ra. Thân hình to lớn của Lữ Bố tiến nhanh vào điện, Hán Hiến đế cùng tất cả các đại thần đều tập trung nhìn vào Lữ Bố. Chỉ thấy mặt Lữ Bố dính đầy máu, chiến bào cũng đỏ máu có cả của hắn nhưng của binh sĩ Lương châu còn nhều hơn.

Trên vai Lữ Bố còn cắm hai mũi lang nha tiễn, đuôi tên đang nhẹ nhàng rung động.

Ngực Lữ Bố đang phập phồng gấp gáp, có thể làm cho Lữ Bố mạnh nhất ba quân mệt mỏi như vậy đủ để nói rõ quân Lương châu tấn công cấm cung mãnh liệt như thế nào.

Đinh!

Lữ Bố chống mạnh Phương Thiên Họa Kích trên nên kim điện ngẩng đầu nhìn gương mặt thẫn thờ của Vương Doãn lớn tiếng lớn: “ Quân Lương châu tấn công quá mạnh mẽ, quân Hà Nam của Mẫn Cống đại nhân sắp không chống đõ nổi rồi. Việc quân khẩn cấp chư vị đại nhân nhanh chóng bảo vệ thiên tử theo mạt tướng đột phá vòng vây.”

“ Quân Quan Đông thế nào?” Trong mắt Vương Doãn thoáng một tia hy vọng cuối cùng: “ Có tin tức gì của quân Quan Đông hay không?”

Lữ Bố ảm đạm lắc đầu nói: “ Chưa thấy gì!”

“ Ài ..” Vương Doãn thờ dài thườn thượt cười khổ nói: “ Lúc này trong thành Lạc Dương đều là bọn phản loạn Lương châu nên phá vây như thế nào?”

“ Các vị đại nhân yên tâm.” Lữ Bố nắm chặt Phương Thiên Họa Kích trong tay lạnh lùng nói: “ Chỉ cần có mạt tướng quyết không để bệ hạ bị tổn hại một cọng tóc!”

Tướng quân ~~ tướng quân!

Lữ Bố vừa dứt lời, đột nhiên ngoài kim điện vang lên tiếng kêu lớn của Thành Liêm.

Nghe tiếng kêu của Thành Liêm, Lữ Bố không khỏi thất vọng. Thành Liêm và Tống Hiến được Lữ Bố giao cho ở lại hỗ trợ Mẫn Cống chống chọi với loạn quân Lương châu nay lại đột nhiên xuất hiện tại kim điện giọng nói vội vàng chẳng lẽ là cửa chính của cấm cung đã bị quân phản loạn Lương châu công phá rồi?

Chỉ trong chốc lát thân hình cao lớn của Thành Liêm đã hiện ra ngoài kim điện.

“ Thành Liêm.” Lữ Bố quát lên: “ Cửa chính đã bị công phá rồi phải không?”

“ A. Cửa chính?” Thành Liêm nghe vậy sững người chợt lắc đầu nói: “ Chưa.”

“ Vậy ngươi đến điện Đức Dương này làm gì?” Lữ Bố quát: “Bỏ công việc phong thủ, chẳng lẽ không biết quân pháp vô tình hay sao?’

“ Không.” Thành Liêm vội kêu lên: “ Là tướng quân Trương Liêu đã dẫn quân trở về rồi.”

“ Hả!” Lữ Bố trầm giọng quát lên ngươi nói sao? Trương Liêu à?”

“ Vâng!” Thành Liêm hét lớn: “ Trương Liêu đã trở về dẫn tám ngàn tinh binh Tịnh châu đang hỗn chiến cùng loạn quân Lương châu ngoài cửa cung.”

Hô ~~

Vững vàng như Lữ Bố nghe được tin này cũng không ngăn nổi thở hắt một hơi, có tám ngàn tinh binh Tịnh châu của Trương Liêu tuy rằng không thể vãn hồi cục diện loạn lạc của thành Lạc Dương nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ được cho cấm cung. Một chút sau, cơn đau đớn kịch liệt từ trên vai xuất hiện khiến Lữ Bố phải cau mày, bực bội “ Hừ.” một tiếng.

“ Ha ha ha …” Vương Doãn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn. Vừa cười nước mắt lão vừa chảy ra, cất tiếng khóc nói: “ Trời không diệt Đại Hán rồi, trời đã không diệt Đại Hán rồi, hu hu hu …”

“ Được cứu rồi, bệ hạ được cứu rồi.

Lưu Hoằng, Thái Ung cũng rối rít vui mừng.



Ngoài điện Đức Dương.

Trương Liêu cùng tám ngàn tinh binh Tịnh châu vào thời điểm nguy cấp nhất đã kịp thời kéo đến. Không chút do dự lập tức nhằm quân Lương châu đang ở cửa cung tấn công quyết liệt. Quân Lương châu và quân Tịnh châu đều là tinh binh trong thiên hạ, sức chiến đấu tương đương nhau, điểm khác nhau duy nhất là khả năng cầm quân của tướng chỉ huy.

Chủ tướng quân Tịnh châu là Trương Liêu mặc dù trẻ tuổi nhưng có thể coi là dày dạn kinh nghiệm chiến trường, Lữ Bố dẫn quân Tịnh châu kịch chiến với Mã đồ phu ở Dã ngưu độ càng khiến vị tướng trẻ tuổi này có thêm nhiều kinh nghiệm. Cùng với võ nghệ tăng cao, tài năng cầm quân của Trương Liêu cũng dần dần bắt đầu lợi hại hơn.

Mà chủ tướng quân Lương châu là Đổng Ngoạn chỉ là một đội trưởng thân binh làm sao có thể sánh nổi với Trương Liêu?

Trương Liêu rất nhanh chóng phát hiện được quân Lương châu rất hỗn loạn đều tự tác chiến căn bản các binh chủng hoàn toàn không phối hợp với nhau. Mẫn Cống có thể bảo vệ được của chính của cấm cung khá lâu không phải vì quân Hà Nam quá tinh nhuệ mà vì quân Lương châu thiếu đi sự chỉ huy hữu hiệu. Nếu như thay bằng một viên tướng có kinh nghiệm chiến trận thì chỉ sợ không đến nửa canh giờ quân Lương châu đã tiến vào trong cấm cung rồi.

Sau khi phát hiện được nhược điểm của quân Lương châu Trương Liêu mới bắt đầu điều binh khiển tướng. Đầu tiên chia cắt đám kỵ binh của loạn quân Lương châu sau đó dùng trọng giáp bộ binh hình thành vòng vây cuối cùng dùng cung thủ bắn chết. Chưa đến nửa canh giờ trước cửa chính của cấm cung sáu ngàn loạn quân Lương châu đã bị quân Tịnh châu tiêu diệt hoàn toàn.

Mặc dù Trương Liêu kịp thời kéo đến bảo vệ cấm cung nhưng vẫn không thể nào giữ được kinh thành phồn hoa gần hai vạn loạn quân Lương châu như một đám châu chấu làm loạn trong thành Lạc Dương, gặp người giết người, nhìn thấy đàn bà xinh đẹp và tài sản giá trị liền cướp lấy, thấy nhà cửa liền đốt cháy.

Nhưng sự may mắn của hai vạn loạn quân Lương châu cũng chỉ đến vậy, thành Lạc Dương bốc cháy đùng đùng sẽ rất nhanh tô điểm cho phút cuối đời của bọn họ vì Viên Thiệu cùng mười tám lộ liên quân Quang đông đã dẫn khinh kỵ binh tiên phong kéo đến vây chặt xung quanh thành Lạc Dương.

Sự thật đã chứng minh sự tính toán của Lý Nho là chính xác. Quay lại Lạc Dương chém giết báo thù chỉ là tự tìm đường chết.



Quận Hà Nội.

Trung quân đại trướng của Quách Dĩ.

Nghe thân binh của Lý Nho báo cáo xong Quách Dĩ cả kinh đứng bật dậy ấp úng nói: “ Ngươi nói cái gì? Chúa công người người … người đã bị hại rồi sao ?”

Tên thân binh ảm đạm gật đầu.

Quách Dĩ vội hỏi: “ Quân sư đâu? Quân sư hiện nay ở đâu ?”

Thân binh đáp: “ Quân sư đã đi đến Hàm cốc quan trước rồi.”

“ Hai vạn đại quân đóng ở cửa đông Lạc Dương và ba ngàn thiết kỵ tinh nhuệ của chúa công đâu rồi?”

“ Đều quay lại tấn công Lạc Dương rồi.”

“ A? Quay lại tấn công Lạc Dương à!” Quách Dĩ ấp úng nói: “ Tại sao quân sư không ngăn cản bọn họ?”

Thân binh nói: “ Đổng Ngoạn hoàn toàn không nghe lời khuyên của quân sư một mực đi tấn công Lạc Dương.”

“ Ai…” Quách Dĩ thở dài một tiếng buồn rầu nói: “ Hai vạn đại quân đã xong cả rồi.”

Quách Dĩ vừa dứt lời hai tên đại tướng dưới trướng vội hỏi: “ Tướng quân chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

“ Làm sao bây giờ à? Còn có thể làm thế nào nữa!” Quách Dĩ đột nhiên nhếch môi cười lạnh độc ác nói: “ Báo cho các anh em thả sức đi đốt, giết, cướp bóc, thiêu hủy tất cả nhà cửa trừ đàn bà trẻ còn lại không phân biệt nam phụ lão ấu giết sạch cho ta, tất cả vàng bạc của cải cướp đoạt bằng hết! Quân Lương châu chúng ta không chiếm được thì cũng đừng hòng để lại cho quân Quan Đông .”

“ Tuân lệnh!”

Hai viên đại tướng nhận lệnh dẫn quân đi.



Tháng bảy năm Kiến An thứ nhất, thời Hán Hiến Đế. Cùng với việc Đổng Trác bị giết, mười vạn đại quân Lương châu trấn giữ các quận vùng Ti Đãi đã lâm vào tình trạng “ Quần long vô thủ ”, tình hình hết sức hỗn loạn. Tình hình hỗn loạn đó cuối cùng biến thành tai họa binh đao nổi tiếng trong lịch sử. Trong đợt tai họa này hơn mười vạn nhà cửa bị thiêu hủy khiến trăm vạn dân chúng không còn nhà cửa.

Bốn quận thuộc Ti Đãi bị loạn quân Lương châu cướp bóc sạch sẽ. Mười tám lộ liên quân Quan Đông cuối cùng mặc dù đánh vào đến Lạc Dương nhưng còn lại cho bọn họ chỉ là một tòa thành. Lạc Dương đã trở nên hoang tàn và hơn hai trăm vạn dân không nhà cửa không lương thực đang cần được cứu trợ.

Vừa mới trải qua một đợt tai ương lớn triều đình nhà Hán hoàn toàn không đủ sức để cứu cho hai trăm vạn nạn dân kia chỉ đành để mặc cho họ tự sinh tự diệt, chỉ sau mấy tháng mỗi ngày đều có hơn ngàn dân chúng chết đói sau đó lại dẫn đến dịch bệnh lan tràn cho đến tháng giêng năm Kiến An thứ hai cảnh tượng thảm thiết của bốn quận vùng Ti Đãi chỉ có thể được miêu tả “ Xương trắng đầy đồng ngàn dặm không có tiếng gà gáy”.

Kinh đô Lạc Dương vốn phồn thịnh một thời không còn nữa dân cư trong thành từ mười vạn người giờ còn không đến ba vạn. Sau này Lưu Bị muốn tìm một ít dân phu tới sửa chữa hoàng cung nhưng cũng không tìm đủ có thể thấy được tai nạn năm Kiến An thứ nhất thê thảm như thế nào.

Lạc Dương

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của mười tám lộ liên quân Quan Đông , hai vạn loạn quân Lương châu trong thành nhanh chóng bị tiêu diệt. Sau khi tấn công tiêu diệt loạn quân Lương châu, một mặt Viên Thiệu ra lệnh cho các đạo quân Quan Đông dập tắt hoả hoạn trong thành, một mặt hắn dẫn đầu mười tám chư hầu tới điện Đức Dương kiến giá. Bây giờ điều Viên Thiệu lo lắng nhất là không biết Thiên Tử có còn ở trong cung hay không?

Trung lang tướng Lưu Bị giục ngựa trà trộn trong đó, hắn quay nhìn tả hữu hai bên, chỉ thấy tinh kỳ của các lộ chư hầu tràn đầy đường phố, bay phần phật, gần như làm tắc nghẽn cả ngã tư . Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng Lưu Bị đột nhiên phấn chấn, hắn khẽ nhếch mép cười một nụ cười quỷ dị “Cơ hội rốt cuộc đã tới”.

Trong tiếng ngựa hí, tiếng người ồn ào, các lộ chư hầu trùng trùng điệp điệp tiến tới ngoài cung cấm. Một viên tuyệt thế mãnh tướng từ trong cửa cung giục ngựa tiến ra. Mọi người vội nhìn thì ra đó là Lữ Bố hiển thị thần oai ở Hổ Lao quan lần trước. Lữ Bố nghìm cương chiến mã, hoành kích, phía sau hắn Trương Liêu, Thành Liêm, Tống Hiến ba viên kiện tướng xếp thành hàng chữ nhất, phía sau ba viên kiện tướng tinh kỳ, cờ quạt như mây, mấy ngàn tinh binh Tịnh Châu đang lập đội hình nghiêm chỉnh chờ đợi.

Các chư hầu Quan Đông vội vàng ghìm cương ngựa dừng lại, Viên Thiệu ngồi trên lưng ngựa, trầm giọng quát: Lữ Bố, ngươi định làm gì?

Lữ Bố hừ lên một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý tới Viên Thiệu. Viên Thiệu đang định nổi giận thì quân Tịnh Châu giạt ra hai bên để lộ một lối đi ở giữa. Vương Doãn cầm đầu các đại thần trong triều bước ra, đứng trước cửa cung nhìn các lộ chư hầu nói: Hoàng thượng có chỉ, các vị đại nhân vào cung kiến giá. Giáp sĩ đi cùng không được vào cung .

Viên Thiệu chờ khi các lộ chư hầu xuống ngựa hết hắn cũng vội vàng xuống ngựa, quỳ xuống mặt đất, cung kính đáp: Thần lĩnh chỉ tạ ơn .

Sau khi hô ba lần thánh thượng vạn tuế, tạ hồng ân của hoàng thượng, Viên Thiệu đứng dậy, hắn quay người dặn dò mưu sĩ tâm phúc giám sát nghiêm ngặt hành động của binh lính Tịnh Châu. Nếu chúng có bất kỳ hành động nhỏ nào, lấp tức chỉ huy binh lính tấn công vào cung cấm. Sau khi dặn dò xong mọi người mới tụ tập lại đợi Vương Doãn dẫn đường thẳng tới điện Đức Dương gặp Thiên Tử.

Sau khi tới điện Đức Dương, Viên Thiệu và các chư hầu lại quỳ xuống, khấu đầu chín lần, ba lần hô vạn tuế.

Bệ hạ! Bệ hạ ơi … .

Sau khi các lộ chư hầu hành lễ vừa mới đứng lên. Trên đại điện lập tức vang lên một tiếng khóc xé lòng. Văn võ bá quan vội quay đầu nhìn thì thấy từ giữa mười tám lộ chư hầu một người vội vàng chạy ra, tiến lên mấy bước rồi quỳ rạp xuống. Hơn nữa người đó còn dập dầu thình thịch xuống đất.

Thần hộ giá tới muộn làm bệ hạ sợ hãi. Thần tội đáng muôn chết. Tội đáng muôn chết … .

Mười tám lộ chư hầu vội chăm chú nhìn, thì ra đó là Trung lang tướng Lưu Bị người đã đi theo Từ Châu Thứ sử Đào Khiêm tới đây thảo phát Đổng Trác, cần vương. Vốn Lưu Bị không đủ tư cách diện kiến Thánh thượng nhưng không biết sao hắn ta có thể trà trộn vào đây? Lúc này Lưu Bị đang khóc lóc thảm thiết, dáng vẻ vô cùng thống khổ, trên trán hắn máu chảy toé ra.

Nhìn tình cảnh này người nghe hay nhìn thấy cũng phải thương tâm rơi lệ.

Ngồi sau bức rèm chấp chính, Hà thái hậu nghe thấy Lưu Bị khóc lóc như vậy, bà ta lập tức nhớ lại thời điểm khi Tiên đế băng hà. Hoàng Đế mới tức vị gặp muôn vàn đắng cay, cũng không khỏi cảm thấy đau buồn, bi ai, bà ta bật khóc sau rèm. Sau khi Thái hậu bật khóc, các hoạn quan hầu hạ trong Kim điện sao dám chậm trễ cũng khóc lóc theo. Rất nhiều đại thần cũng cảm động rơi lệ, sụt sùi khóc.

Ngay lập tức trên Kim điện xuất hiện một cảnh tượng than khóc ai oán.

Rồi ngay sau đó có một thái giám bước ra từ sau rèm nói: Thái hậu có chỉ, đại nhân hãy đứng dậy nói .

Lưu Bị không dám chậm trễ hắn vội vã dùng ống tay áo lau nước mắt rồi dùng gối lê bước lên trước.

Viên Thiệu thấy Thái Hậu chẳng nhòm ngó gì tới minh chủ chư hầu Quan Đông là hắn, lại gia tăng ân sủng với một Trung lang tướng nhỏ nhoi, trong lòng không khỏi tức giận. Hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng. Tiếng hừ nhẹ buồn bực này cũng làm Vương Doãn chú ý. Vương Doãn vốn là người giỏi dùng các trò thủ đoạn, mánh khoé thấy sắc mặt Viên Thiệu hơi giận dữ như thế trong lòng ông ta liền khẽ chấn động.

Lưu Bị quỳ gối dưới Kim điện, đầu hắn cúi dạp xuống đất, mổng chổng lên, cung kính nói: Từ Châu Trung lang tướng Lưu Bị cung thỉnh Bệ hạ, Thái hậu thánh cung mạnh khoẻ .

Từ sau rèm vang lên một giọng nói quyến rũ: Ái khanh bình thân .

Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn Thái hậu .

Lưu Bị lại một lần nữa dập đầu tạ ơn rồi đứng dậy.

Từ sau rèm Hà Thái hậu lên tiếng hỏi: Ái khanh họ Lưu, có phải là dòng dõi Hoàng Thất không ?

Không thể trách Hà Thái hậu hỏi như vậy lúc này Đại Hán suy vong, không ổn định. Dù triều đình văn võ bá quan đông đảo nhưng không có ai có thể đảm nhiệm trọng trách. Bây giờ mười tám lộ quân Quan Đông cần vương thảo phạt quốc tặc Đổng Trác, dùng chiêu bài trợ giúp nhà Đại Hán nhưng kỳ thực tình hình bên trong rất tế nhị.

Hà Thái hậu nghĩ bản thân mình là cô nhi quả phụ, đau khổ không nơi nương tựa cũng là chuyện hợp tình hợp lý khi bà ta muốn tìm thấy chỗ dựa từ trong đám mười tám lộ quân Quan Đông.

Thế nhưng điều Hà Thái hậu hỏi làm Lưu Bị vô cùng vui mừng. Không biết người này làm cách nào biết được gia thế của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng, hắn một mực nhận mình là dòng dõi Hán thất. Thế nhưng hào kiệt các nơi không chịu phục tùng hắn, căn bản không để cái mác Dòng dõi Hán thất của hắn vào mắt.

Dù Lưu Bị có tức giận nhưng hắn không thể làm gì khác.

Bởi vì thân phận của hắn không được triều đình thừa nhận. Khi Hà Thái hậu hỏi như thế giống như một đặc ân to lớn từ trên trời rơi xuống, muốn chính thức công nhận Dòng dõi Hán thất của Lưu Bị.

Tuy rằng trong lòng Lưu Bị tươi như hoa nở nhưng hắn vẫn làm ra vẻ mặt đau khổ, hắn cung kính đáp: Hồi bẩm Thái hậu, thần vốn là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương, tổ phụ Lưu Hoằng từng làm huyện lệnh Phạm huyện Đông quận .

Hà Thái hậu nghe vậy vui mừng nói: Người đâu, hãy tới phòng gia phả hoàng thất, tra ra phả hệ của Lưu Bị đại nhân .

Tuân chỉ .

Hai tên hoạn quan lĩnh chỉ rời đi, chỉ trong chốc lát có hơn mười tên hoạn quan mang tới mấy cái rương đựng gia phả Đế thất sau đó chúng tra cứu ngay trên điện. Tất cả văn võ bá quan cùng mười tám lộ chư hầu đứng như những kẻ khờ tới nửa ngày tới giữa trưa. Loay hoay nửa ngày, mồ hôi đầm đìa lũ hoạn quan mới tra ra phả hệ của Lưu Bị.

Hiếu Cảnh Hoàng đế sinh ra mười bốn Hoàng tử.

Hoàng tử thứ bảy là Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng. Thắng sinh ra Thành Đình Hầu Lưu Trinh. Trinh sinh ra Phái Hầu Lưu Ngang. Ngang sinh ra Chương Hầu Lưu Lộc. Lộc sinh ra Thuỷ Hầu Lưu Luyến. Luyến sinh ra Khâm Dương Hầu Lưu Anh. Anh sinh ra An Quốc Hầu Lưu Kiến. Kiến sinh ra Nghiễm Lăng Hầu Lưu Ai. Ai sinh ra Giao Thuỷ Hầu Lưu Hiến. Hiến sinh ra Tổ Ấp Hầu Lưu Thư. Thư sinh ra Kỳ Dương Hầu Lưu Tất.


/359

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status