Đêm khuya yên tĩnh, quản gia Trương Cầu mơ màng tỉnh lại, nghĩ đến việc hừng đông mình sẽ bị lột da, lóc thịt, cho vào nồi, trở thành món ăn của đám tặc khấu, đáng thương cho hắn, hắn cùng với tiểu thiếp thứ 9 của lão gia thậm thụt với nhau, còn chưa được hưởng thụ gì mà đã mất mạng rồi, phải xuống hoàng tuyền sớm như vậy , hắn sao can tâm cho được?
Trương Cầu dùng sức xoay xoay cổ tay, nhưng liền phát hiện dây trói không chặt, hắn cựa một cái liền có thể cử động một chút, Trương Cầu lập tức tỉnh táo tinh thần, trong bóng tối vang lên tiếng sột xoạt, trong chốc lát, liền có thể cởi trói.
Trương Cầu vui mừng quá, rón rén đi ra phía cửa, theo khe cửa nhìn ra, chỉ thấy trong viện có vài đống lửa, mấy chục tên giặc cướp nằm ngang dọc trên mặt đất, còn có hai tên tặc khấu cầm đao canh giữ ngoài cửa lớn, từ nơi này chắc chắn không thể thoát ra ngoài được.
Trương Cầu chuyển động con mắt, nhẹ nhàng chạy đến phía sau phòng, nhè nhẹ mở cửa sổ, nhìn từ sương phòng phía tây xuống, phía sau chính là một vách núi cao đến mấy trượng, hắn nghĩ chắc không có tên cướp nào canh phòng phía sau.
Trương Cầu mở cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một màng tối đen, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Chỉ một lúc sau, một sợi dây được nối từ những dải lụa từ cửa sổ hạ xuống, Trương Cầu mập mạp khó khăn từ từ trèo xuống, lúc tuột xuống do quá vội hắn ngã đập đầu xuống đất trong giống như một con chó gặm phân, Trương Cầu đau cũng không dám kêu một tiếng, bò dậy, bỏ chạyvào bóng đêm.
Trương Cầu vừa mới chạy trốn, Mã Dược, Quản Hợi, cùng Bùi Nguyên Thiệu liền xuất hiện ở căn phòng vừa rồi.
Quản Hợi không hiểu được nói: “Bá tề, vì sao để hắn chạy thoát? Nếu hắn hướng quan quân báo tin thì sao, không phải tình hình sẽ rất xấu sao?”
Mã Dược bình tỉnh cười nói: “Ta cố ý để cho hắn chạy, mục đích là để hắn hướng quan quân báo tin.”
Bùi Nguyên Thiệu nói: “Tại sao lại như vậy?”
Mã Dược kì bí cười một tiếng nói: “Còn nhớ rõ lúc ta hù dọa hắn chứ, đem hắn lột da, lóc thịt, vừa đủ cho mấy huynh đệ ăn no một trận. Chỉ cần không ngu như heo, hắn cũng có thể đoán được dám người của chúng ta không quá 100, mà quan quân của huyện Phục Dương ít nhất cũng có hơn năm trăm người, nếu các ngươi là huyện úy Phục Dương, sau khi nghe được tin tức kia ngươi sẽ làm cái gì?”
Quản Hợi nói: “Vậy cũng hỏi, dĩ nhiên là mang binh đến tiêu diệt, một cơ hội để lập công đây.”
Mã Dược nói: “Đúng vậy! Sau khi nghe tin, huyện úy Phục Dương sẽ nghĩ chúng ta ít người, phái binh đến đánh.”
Bùi Nguyên Thiệu nói: “Chúng ta sẽ đánh với quan binh một trận ở đây.”
Mã Dược nói: “Đúng, trước tiên là tiêu diệt đám quan quân kia, sau đó thừa dịp, chiếm lấy huyện thành!”
Bùi Nguyên Thiệu giật mình hỏi: “Sao, chúng ta còn đi tấn công huyện thành? Chỉ bằng hơn tám trăm người?”
Khó trách Bùi Nguyên Thiệu giật mình, trước kia quân Khăn Vàng công thành, nếu chưa có hơn vạn binh tuyệt sẽ không đi tấn công huyện thành có quan quân trấn thủ, bởi vì, huyện thành không thể so sánh với thị trấn, có tường thành và sông hộ thành, mặc dù con sông này không rộng, tường thành cũng không cao, nhưng thiếu hụt vũ khí công thành thật khó có thể vượt qua chướng ngại.
Mã Dược nói: “Chúng ta lưu lạc khắp nơi, nhưng chỉ có huyện thành mới có thứ vũ khí chúng ta cần, lại còn đầy đủ lương thực.”
Quản Hợi hưng phấn nói: “Đánh con mẹ nó đi! Ta phải đem các huynh đệ tập trung lại mới được.”
“Không cần phải gấp”
Mã Dược bình tỉnh nói: “Huyện Phục Dương cách nơi đây 50 dặm, tính cả đi lẫn về là hơn trăm dặm, chờ quan quân đến nơi cũng là lúc xế chiều. Theo lời ta phân phó, để các huynh đệ ăn no một trận, nghĩ ngơi, điều dưỡng tinh thần chuẩn bị cùng quan quân đánh nhau một trận.”
“Dạ!””
“Cạch cạch.”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người lóe lên, Lưu Nghiên mỉm cười từ từ tiến đến, thấy Lưu Nghiên thần sắc bất thiện, Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu lập tức thối lui, Quản Hợi thuận tay đem cửa phòng đóng lại, xem ta..đại hán này kì thật cũng là người tinh tế.
Mã Dược nhàn nhạt liếc Lưu Nghiên một cái hỏi: “Đã trễ thế này, tìm ta có chuyện gì không?”
Không có việc gì thì không thể tìm đến ngươi sao? Lưu Nghiên đau xót, chu cái miệng nhỏ nói: “Quản Hợi gian dâm phụ nữ.”
“Vậy ngươi hãy đi tìm Quản Hợi.”
“Nhưng ngươi là đại đầu lĩnh.”
“Nếu như ngươi tìm ta là vì việc này, ta biết rồi.”
Nói xong Mã Dược nhấc chân muốn đi.
Lưu Nghiên chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt lộ vẻ ủy khuất, nước mắt như tràn cả ra ngoài, tên người chết này, thật đúng là tâm địa sắt đá, kể từ khi gặp lại ở Tinh Sơn hắn vẫn không nói với nàng câu nào, giống như nàng là một người hoàn toàn xa lạ vậy, nàng đáng ghét đến thế sao? Bao nhiêu lần Lưu Nghiên soi bóng mình trong nước, không biết bao nhiêu lần hoài nghi Mã Dược mắt có vấn đề hay không, hay hắn là tên biến thái?
“Chờ một chút..Ta còn có chuyện khác muốn tìm ngươi.”
Mã Dược trong lòng thở dài một tiếng, ngữ khí có vẻ hòa hoãn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Trâu tiểu thư muốn gặp ngươi.”
“Trâu tiểu thư? Ngươi nói Trâu tiểu thư nào?”
“Là vị cô nương cùng ngươi lên Tinh Sơn.”
“À, nguyên lại nàng lại họ Trâu ^^”
Mã Dược gật đầu, lúc này mới nhớ ra lúc mình bắt sống cô ta tới giờ cũng chưa hỏi qua tên họ của nàng, sau khi hội hợp với Quản Hợi, hắn quá bận rộn với chuyện mang mọi người chạy trốn đám quan quân, cơ hồ bỏ quên mất nàng.
“Chuyện gì?”
“Ngươi đi rồi sẽ biết.”
Lưu Nghiên dẫn Mã Dược tới phía Đông phòng, trong phòng sáng rực ánh nến. Lưu Nghiên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bước vào, Mã Dược mới bước qua một chân, ngẩng đầu lên chợt kinh hãi, rút chân về. Chỉ thấy trong ánh nến chập chờn, cô nương nọ hai tay hai chân đã được cởi trói, đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Sự lợi hại của tiểu cô nương này Mã Dược đã từng nếm qua, lúc đầu chế trụ được nàng chỉ là nhờ vào vận may, nếu đối mặt một lần nữa, Mã Dược tin rằng hắn tuyệt đối sẽ chết rất khó coi.
Lưu Nghiên quay đầu lại không rõ hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Mã Dược chỉ vào Trâu Ngọc Nương nói: “Ngươi..ngươi thế nào lại thả nàng ta ra?”
Trâu Ngọc Nương hừ nhẹ một tiếng, Lưu Nghiên cũng che miệng cười nhẹ, quyến rũ nói: “Ngươi là đại đầu lĩnh sao lá gan lại nhỏ đến vậy. Yên tâm đi, ta đã dùng ngân châm chế trụ nàng rồi, tuy có thể tự tiện hành động như khí lực cũng không bằng một hài tử ba tuổi, sẽ không làm được gì ngươi đâu.”
Mã Dược nửa tin nửa ngờ nói: “Có đúng không?”
Lưu Nghiên đáp: “Làm sao để ngươi tin đây?”
Mã Dược tiếng vào trong phòng. Bất quá hai chân vẫn đứng thành hình chữ đinh, một khi thấy tình hình không tốt liền có thể thoát ra, dù sao cô nương kia cũng rất nguy hiểm, cẩn thận vẫn hơn.
“Trâu tiểu thư đúng không, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Trâu Ngọc Nương căm hận trợn mắt nhìn Mã Dược nói: “Ngươi bắt ta đến đây làm gì? Giết không giết, thả không thả, ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào? Không phải muốn ta theo đám lưu khấu các ngươi ư?”
Mã Dược cười một tiếng nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi hay là giết ngươi?”
Trâu Ngọc nương bực tức nói: “Nói thừa.”
“Nghĩ là ra sẽ thả ngươi sao? Tốt lắm, bây giờ ta hỏi ngươi cái gì phải trả lời cái đó, nếu như ta biết ngươi nói dối, hừ hừ, ngươi có thấy mười tên to con bên ngoài cửa không? Bọn họ lâu không chạm đến đàn bà, nếu như ta đem ngươi thưởng cho bọn hắn, chắc rằng bọn hắn sẽ rất vui vẻ đấy.”
Trâu Ngọc Nương mặt thoáng chốc chuyển sang trắng bệch, trong lòng hận Mã Dược thấu xương.
“Ngươi họ Trâu, tên gọi là gì?”
“Ngọc Nương.”
“Tuổi?”
“17”
« Hứa gã cho nhà nào chưa ? »
“…”
«Hứa gã cho nhà nào chưa ? »
“Vẫn chưa.”
“Nhà ngươi ở đâu?”
“Huyện Dục Dương, thôn Trâu Gia.”
“Nghĩa dũng binh của huyện Dục Dương vì sao lại do ngươi điều khiển?”
“Bởi vì ca ca ta là huyện úy thống lĩnh nghĩ dũng binh Dục Dương.”
“Anh của ngươi là huyện úy huyện Dục Dương ? Tên gọi là gì?”
« Trâu Tĩnh, Tên chữ Tử Du. »
“Ta biết rồi.”
Nói xong, Mã Dược xoay người bước ra ngoài, Trâu Ngọc Nương vội là lên: “Uy, ngươi đã đáp ứng nếu ta trả lời ngươi thì ngươi sẽ thả ta đi mà.”
Mã Dược nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng, lãnh đạm nói: “Ngươi đã nghe qua lưu khấu biết giữ lời chưa?”
…
Đông đô thành Lạc Dương, đèn màu rực rỡ, bóng đêm như không có ở đây.
Đại Hán quốc mặc dù đã như mặt trời sắp khuất núi, nhưng ở Lạc Dương vẫn phồn hoa như trước. Lạc Dương tập trung nhiều quan lại cùng phú hào, tự nhiên không thể thiếu được thanh lâu kỹ viện.
Kỹ nữ thời này phân làm hai loại: một loại chỉ bán nghệ, tựa như các ca sĩ thời hiện đại, một loại là bán sắc, tựa như gái mại dâm thời bây giờ. Tuy nhiên vẫn chia làm năm loại: cung kỹ, doanh kỹ, quan kỹ, gia kỹ và dân kỹ.
“Hồng Lâu” nỗi danh nhất thành Lạc Dương, nơi này phần lớn các kỹ nữ điều tài sắc vẹn toàn, làm cho không biết bao nhiêu quan lại cùng phú hào mê luyến. ở hậu viện Hồng Lâu có một ao sen lúc nào cũng lãng đãng sương mờ, trên mặt nước thấp thoán có 9 cây cầu đá dẫn ra hòn giả sơn giữa hồ, trên giả sơn chủ nhân còn xây dựng một tòa tiểu lâu vô cùng trang nhã.
Một thân ảnh trang phục diễm lệ, dáng người mềm mại đang vượt qua những cây cầu đá tiếng vào tiểu lâu.
Bên trong tiểu lâu được chia làm hai phần, ngăn cách bởi một bức rèm, bên trong có một người đang gảy đàn, mơ hồ nhìn thấy một nhân ảnh trang nhã, tiếng đàn phát ra vừa uyển chuyển, nhưng lại đầy u oán, phản phất như có một tâm sự vô biên.
Nữ tử trang phục diễm lệ vừa bước vào trong đình viện liền quỳ xuống, cung kính nói: “Tiểu thư, triều đình vừa nhận được thư báo từ Nam Dương tám trăm dặm hỏa tốc gửi về, giặc Khăn Vàng ở Nam Dương đã bị Chu Tuyển một trận đánh tan. Gần ba mươi vạn đại quân bị tiêu diệt hoàn toàn, Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoằng điều bị chém rơi đầu.”
Trương Cầu dùng sức xoay xoay cổ tay, nhưng liền phát hiện dây trói không chặt, hắn cựa một cái liền có thể cử động một chút, Trương Cầu lập tức tỉnh táo tinh thần, trong bóng tối vang lên tiếng sột xoạt, trong chốc lát, liền có thể cởi trói.
Trương Cầu vui mừng quá, rón rén đi ra phía cửa, theo khe cửa nhìn ra, chỉ thấy trong viện có vài đống lửa, mấy chục tên giặc cướp nằm ngang dọc trên mặt đất, còn có hai tên tặc khấu cầm đao canh giữ ngoài cửa lớn, từ nơi này chắc chắn không thể thoát ra ngoài được.
Trương Cầu chuyển động con mắt, nhẹ nhàng chạy đến phía sau phòng, nhè nhẹ mở cửa sổ, nhìn từ sương phòng phía tây xuống, phía sau chính là một vách núi cao đến mấy trượng, hắn nghĩ chắc không có tên cướp nào canh phòng phía sau.
Trương Cầu mở cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một màng tối đen, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Chỉ một lúc sau, một sợi dây được nối từ những dải lụa từ cửa sổ hạ xuống, Trương Cầu mập mạp khó khăn từ từ trèo xuống, lúc tuột xuống do quá vội hắn ngã đập đầu xuống đất trong giống như một con chó gặm phân, Trương Cầu đau cũng không dám kêu một tiếng, bò dậy, bỏ chạyvào bóng đêm.
Trương Cầu vừa mới chạy trốn, Mã Dược, Quản Hợi, cùng Bùi Nguyên Thiệu liền xuất hiện ở căn phòng vừa rồi.
Quản Hợi không hiểu được nói: “Bá tề, vì sao để hắn chạy thoát? Nếu hắn hướng quan quân báo tin thì sao, không phải tình hình sẽ rất xấu sao?”
Mã Dược bình tỉnh cười nói: “Ta cố ý để cho hắn chạy, mục đích là để hắn hướng quan quân báo tin.”
Bùi Nguyên Thiệu nói: “Tại sao lại như vậy?”
Mã Dược kì bí cười một tiếng nói: “Còn nhớ rõ lúc ta hù dọa hắn chứ, đem hắn lột da, lóc thịt, vừa đủ cho mấy huynh đệ ăn no một trận. Chỉ cần không ngu như heo, hắn cũng có thể đoán được dám người của chúng ta không quá 100, mà quan quân của huyện Phục Dương ít nhất cũng có hơn năm trăm người, nếu các ngươi là huyện úy Phục Dương, sau khi nghe được tin tức kia ngươi sẽ làm cái gì?”
Quản Hợi nói: “Vậy cũng hỏi, dĩ nhiên là mang binh đến tiêu diệt, một cơ hội để lập công đây.”
Mã Dược nói: “Đúng vậy! Sau khi nghe tin, huyện úy Phục Dương sẽ nghĩ chúng ta ít người, phái binh đến đánh.”
Bùi Nguyên Thiệu nói: “Chúng ta sẽ đánh với quan binh một trận ở đây.”
Mã Dược nói: “Đúng, trước tiên là tiêu diệt đám quan quân kia, sau đó thừa dịp, chiếm lấy huyện thành!”
Bùi Nguyên Thiệu giật mình hỏi: “Sao, chúng ta còn đi tấn công huyện thành? Chỉ bằng hơn tám trăm người?”
Khó trách Bùi Nguyên Thiệu giật mình, trước kia quân Khăn Vàng công thành, nếu chưa có hơn vạn binh tuyệt sẽ không đi tấn công huyện thành có quan quân trấn thủ, bởi vì, huyện thành không thể so sánh với thị trấn, có tường thành và sông hộ thành, mặc dù con sông này không rộng, tường thành cũng không cao, nhưng thiếu hụt vũ khí công thành thật khó có thể vượt qua chướng ngại.
Mã Dược nói: “Chúng ta lưu lạc khắp nơi, nhưng chỉ có huyện thành mới có thứ vũ khí chúng ta cần, lại còn đầy đủ lương thực.”
Quản Hợi hưng phấn nói: “Đánh con mẹ nó đi! Ta phải đem các huynh đệ tập trung lại mới được.”
“Không cần phải gấp”
Mã Dược bình tỉnh nói: “Huyện Phục Dương cách nơi đây 50 dặm, tính cả đi lẫn về là hơn trăm dặm, chờ quan quân đến nơi cũng là lúc xế chiều. Theo lời ta phân phó, để các huynh đệ ăn no một trận, nghĩ ngơi, điều dưỡng tinh thần chuẩn bị cùng quan quân đánh nhau một trận.”
“Dạ!””
“Cạch cạch.”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người lóe lên, Lưu Nghiên mỉm cười từ từ tiến đến, thấy Lưu Nghiên thần sắc bất thiện, Quản Hợi và Bùi Nguyên Thiệu lập tức thối lui, Quản Hợi thuận tay đem cửa phòng đóng lại, xem ta..đại hán này kì thật cũng là người tinh tế.
Mã Dược nhàn nhạt liếc Lưu Nghiên một cái hỏi: “Đã trễ thế này, tìm ta có chuyện gì không?”
Không có việc gì thì không thể tìm đến ngươi sao? Lưu Nghiên đau xót, chu cái miệng nhỏ nói: “Quản Hợi gian dâm phụ nữ.”
“Vậy ngươi hãy đi tìm Quản Hợi.”
“Nhưng ngươi là đại đầu lĩnh.”
“Nếu như ngươi tìm ta là vì việc này, ta biết rồi.”
Nói xong Mã Dược nhấc chân muốn đi.
Lưu Nghiên chu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt lộ vẻ ủy khuất, nước mắt như tràn cả ra ngoài, tên người chết này, thật đúng là tâm địa sắt đá, kể từ khi gặp lại ở Tinh Sơn hắn vẫn không nói với nàng câu nào, giống như nàng là một người hoàn toàn xa lạ vậy, nàng đáng ghét đến thế sao? Bao nhiêu lần Lưu Nghiên soi bóng mình trong nước, không biết bao nhiêu lần hoài nghi Mã Dược mắt có vấn đề hay không, hay hắn là tên biến thái?
“Chờ một chút..Ta còn có chuyện khác muốn tìm ngươi.”
Mã Dược trong lòng thở dài một tiếng, ngữ khí có vẻ hòa hoãn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Trâu tiểu thư muốn gặp ngươi.”
“Trâu tiểu thư? Ngươi nói Trâu tiểu thư nào?”
“Là vị cô nương cùng ngươi lên Tinh Sơn.”
“À, nguyên lại nàng lại họ Trâu ^^”
Mã Dược gật đầu, lúc này mới nhớ ra lúc mình bắt sống cô ta tới giờ cũng chưa hỏi qua tên họ của nàng, sau khi hội hợp với Quản Hợi, hắn quá bận rộn với chuyện mang mọi người chạy trốn đám quan quân, cơ hồ bỏ quên mất nàng.
“Chuyện gì?”
“Ngươi đi rồi sẽ biết.”
Lưu Nghiên dẫn Mã Dược tới phía Đông phòng, trong phòng sáng rực ánh nến. Lưu Nghiên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, bước vào, Mã Dược mới bước qua một chân, ngẩng đầu lên chợt kinh hãi, rút chân về. Chỉ thấy trong ánh nến chập chờn, cô nương nọ hai tay hai chân đã được cởi trói, đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Sự lợi hại của tiểu cô nương này Mã Dược đã từng nếm qua, lúc đầu chế trụ được nàng chỉ là nhờ vào vận may, nếu đối mặt một lần nữa, Mã Dược tin rằng hắn tuyệt đối sẽ chết rất khó coi.
Lưu Nghiên quay đầu lại không rõ hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Mã Dược chỉ vào Trâu Ngọc Nương nói: “Ngươi..ngươi thế nào lại thả nàng ta ra?”
Trâu Ngọc Nương hừ nhẹ một tiếng, Lưu Nghiên cũng che miệng cười nhẹ, quyến rũ nói: “Ngươi là đại đầu lĩnh sao lá gan lại nhỏ đến vậy. Yên tâm đi, ta đã dùng ngân châm chế trụ nàng rồi, tuy có thể tự tiện hành động như khí lực cũng không bằng một hài tử ba tuổi, sẽ không làm được gì ngươi đâu.”
Mã Dược nửa tin nửa ngờ nói: “Có đúng không?”
Lưu Nghiên đáp: “Làm sao để ngươi tin đây?”
Mã Dược tiếng vào trong phòng. Bất quá hai chân vẫn đứng thành hình chữ đinh, một khi thấy tình hình không tốt liền có thể thoát ra, dù sao cô nương kia cũng rất nguy hiểm, cẩn thận vẫn hơn.
“Trâu tiểu thư đúng không, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Trâu Ngọc Nương căm hận trợn mắt nhìn Mã Dược nói: “Ngươi bắt ta đến đây làm gì? Giết không giết, thả không thả, ngươi rốt cuộc muốn làm thế nào? Không phải muốn ta theo đám lưu khấu các ngươi ư?”
Mã Dược cười một tiếng nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi hay là giết ngươi?”
Trâu Ngọc nương bực tức nói: “Nói thừa.”
“Nghĩ là ra sẽ thả ngươi sao? Tốt lắm, bây giờ ta hỏi ngươi cái gì phải trả lời cái đó, nếu như ta biết ngươi nói dối, hừ hừ, ngươi có thấy mười tên to con bên ngoài cửa không? Bọn họ lâu không chạm đến đàn bà, nếu như ta đem ngươi thưởng cho bọn hắn, chắc rằng bọn hắn sẽ rất vui vẻ đấy.”
Trâu Ngọc Nương mặt thoáng chốc chuyển sang trắng bệch, trong lòng hận Mã Dược thấu xương.
“Ngươi họ Trâu, tên gọi là gì?”
“Ngọc Nương.”
“Tuổi?”
“17”
« Hứa gã cho nhà nào chưa ? »
“…”
«Hứa gã cho nhà nào chưa ? »
“Vẫn chưa.”
“Nhà ngươi ở đâu?”
“Huyện Dục Dương, thôn Trâu Gia.”
“Nghĩa dũng binh của huyện Dục Dương vì sao lại do ngươi điều khiển?”
“Bởi vì ca ca ta là huyện úy thống lĩnh nghĩ dũng binh Dục Dương.”
“Anh của ngươi là huyện úy huyện Dục Dương ? Tên gọi là gì?”
« Trâu Tĩnh, Tên chữ Tử Du. »
“Ta biết rồi.”
Nói xong, Mã Dược xoay người bước ra ngoài, Trâu Ngọc Nương vội là lên: “Uy, ngươi đã đáp ứng nếu ta trả lời ngươi thì ngươi sẽ thả ta đi mà.”
Mã Dược nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng bóng, lãnh đạm nói: “Ngươi đã nghe qua lưu khấu biết giữ lời chưa?”
…
Đông đô thành Lạc Dương, đèn màu rực rỡ, bóng đêm như không có ở đây.
Đại Hán quốc mặc dù đã như mặt trời sắp khuất núi, nhưng ở Lạc Dương vẫn phồn hoa như trước. Lạc Dương tập trung nhiều quan lại cùng phú hào, tự nhiên không thể thiếu được thanh lâu kỹ viện.
Kỹ nữ thời này phân làm hai loại: một loại chỉ bán nghệ, tựa như các ca sĩ thời hiện đại, một loại là bán sắc, tựa như gái mại dâm thời bây giờ. Tuy nhiên vẫn chia làm năm loại: cung kỹ, doanh kỹ, quan kỹ, gia kỹ và dân kỹ.
“Hồng Lâu” nỗi danh nhất thành Lạc Dương, nơi này phần lớn các kỹ nữ điều tài sắc vẹn toàn, làm cho không biết bao nhiêu quan lại cùng phú hào mê luyến. ở hậu viện Hồng Lâu có một ao sen lúc nào cũng lãng đãng sương mờ, trên mặt nước thấp thoán có 9 cây cầu đá dẫn ra hòn giả sơn giữa hồ, trên giả sơn chủ nhân còn xây dựng một tòa tiểu lâu vô cùng trang nhã.
Một thân ảnh trang phục diễm lệ, dáng người mềm mại đang vượt qua những cây cầu đá tiếng vào tiểu lâu.
Bên trong tiểu lâu được chia làm hai phần, ngăn cách bởi một bức rèm, bên trong có một người đang gảy đàn, mơ hồ nhìn thấy một nhân ảnh trang nhã, tiếng đàn phát ra vừa uyển chuyển, nhưng lại đầy u oán, phản phất như có một tâm sự vô biên.
Nữ tử trang phục diễm lệ vừa bước vào trong đình viện liền quỳ xuống, cung kính nói: “Tiểu thư, triều đình vừa nhận được thư báo từ Nam Dương tám trăm dặm hỏa tốc gửi về, giặc Khăn Vàng ở Nam Dương đã bị Chu Tuyển một trận đánh tan. Gần ba mươi vạn đại quân bị tiêu diệt hoàn toàn, Trương Mạn Thành, Hàn Trung, Triệu Hoằng điều bị chém rơi đầu.”
/359
|