Bờ đông Phì thủy, đại doanh của quân Lương.
Lỗ Túc, Khoái Việt kích động tiến vào đại trướng, nói với Mã Dược: Chúa công, xích sắt chặn sông đã chế tạo xong rồi, trục kéo ở bờ sông cũng đã bố trí tốt, hiện tại chỉ đợi thủy quân Đông Ngô mắc bẫy thôi!
Ừ, tốt. Mã Dược vui vẻ nói: Tử Kính và Dị Độ lập được đại công rồi đó, hơn ba trăm vạn tai dân của Hoài Nam được cứu rồi! Sau khi khải hoàn về triều cô nhất định sẽ tấu lên thiên tử, trọng thưởng cho hai ngươi, ha ha.
Không dám, không dám. Lỗ Túc, Khoái Việt đồng thời lắc đầu, nói: Công lao này theo lý nên ghi cho Cam Ninh tướng quân mới đúng.
Đó là đương nhiên rồi. Mã Dược cao giọng nói: Cam Ninh tướng quân tất nhiên cũng phải trọng thưởng chứ.
Chúa công... Mã Dược vừa dứt lời, Lý Túc đột nhiên đầu đầy mồ hôi tiến vào, xòe tay ra cười nói: Đại hỉ, đại hỉ!
Hả? Mã Dược nghe vậy liền quay người lại, hỏi Lý Túc: Hỉ từ đâu tới vậy?
Lý Túc nói: Vừa nhận được tin chiến thắng từ Tây Xuyên, Tư Mã Ý dẫn hai ngàn thiết kỵ kịp thời tới Vĩnh An, Tào Tháo bị giết cho trở tay không kịp, đại bại. Ba vạn đại quân hao tổn một nửa lớn, Tào Tháo hắn...
Mã Dược vội vàng hỏi: Tào Tháo hắn làm sao?
Lý Túc thốt lên: Tào Tháo cũng bị thiếu tướng quân chém chết rồi!
Hả?
Mã Dược ngây người, một hồi lâu không nói ra nổi một câu, trong lòng dâng lên một cỗ tình tự phức tạp khó nói thành lời, có hoan hỉ, có tiếc nuối, có thương cảm, thậm chí còn có cả một chút bi thương.
Từ lúc giặt khăn vàng Nam Dương bắt đầu cho tới nay, sinh tử giác đấu giữa Mã Dược và Tào Tháo nhiều không kể xiết. Khi ở Dĩnh Xuyên hai người thậm chí còn có một lần đơn đốc đối diện với nhau. Trong giác đầu dài tới mười mấy năm, Mã Dược không lúc nào là không muốn dồn Tào Tháo vào chỗ chết, nhưng mỗi lần đều thất bại trong gang tấc. Hiện giờ Tào Tháo chết rồi, Mã Dược lại đột nhiên cảm thấy mất mát vô cùng.
Đại Giang đông khứ, lãng đào tẫn, nhân vật thiên cổ phong lưu.
Theo sự vẫn lạc của Tào Tháo, kiêu hùng cùng thời với Mã đồ tể đều đã chết hết toàn bộ, chỉ có Tôn Quyền, Tào Chân hai tên tiểu bối này còn miễn cưỡng chống chọi, trời đất mênh mông, giang sơn cẩm tú, Mã đồ tể đã không tìm thấy đối thủ của mình nữa rồi. Cơ hồ là trong sát na này, Mã Dược cảm thấy nhân sinh đã mất đi tất cả lạc thú. Từ nay về sau, hắn rất khó tìm thấy được cảm giác người thông minh luyến tiếc lẫn nhau và kiêng kỵ lẫn nhau nữa rồi.
Một niềm mất mát dâng lên trong lòng, đó là một loại tĩnh mịch phát sinh từ sâu trong linh hồn!
Lý Túc rõ ràng là không thể nào thể hội được tâm tình của Mã Dược vào lúc này, có chút ngạc nhiên hỏi: Chúa công, ngài sao vậy?
Mã Dược chắp tay sau lưng, giống như là không nghe thấy Lý túc nói gì.
Khi Lý Túc đang muốn nói tiếp thì Giả Hủ bước lên khẽ nắm lấy tai áo hắn. Sau đó đánh mắt ra hiệu, Lý túc hiểu ý, cùng Giả Hủ rời khỏi đại trướng. Lỗ Túc, Khoái Việt tâm lĩnh thần hội, cũng theo hai người rời khỏi đại trướng. Rèm trướng được hạ xuống, ánh sáng trong đại trướng liền biến thành ảm đạm.
Ở ngoài trướng, Giả Hủ nói: Tử Nghiêm, nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa lo của ngươi vừa rồi, e rằng không phải chỉ có tin tức tốt thôi đúng không?
Đúng vậy. Lý Túc nói: Thiếu tướng quân tuy giết được Tào Tháo, nhưng khi truy sát tàn binh Kinh Châu thì lại trúng quỷ kế của quân địch. Hai ngàn Tây Lương thiết kỵ thiết kỵ cơ hồ là tổn hao gần hết. May mà Trương Tú, Trương Nhiệm suất lĩnh đại quân theo sau kịp thời tới nơi, mới liều mạng cứu thiếu tướng quân ra được.
Hả? Giả Hủ nghe vậy liền rùng mình sợ hãi, thất thanh nói: Thiếu tướng quân thân kinh bách chiến, có quỷ kế nào mà chưa từng thấy qua, sao lại có thể dễ dàng trúng kế được? Hơn nữa, bên cạnh không phải là còn có Tư Mã Trọng Đạt ư, sao lại bại một cách thê thảm như vậy? Quỷ kế này rốt cuộc là do ai bày ra, sao lại lợi hại như thế?
Lý Túc nói: Người này tên là Gia Cát Lượng, tự là Khổng Minh, tuổi gần hai mươi.
Gia Cát Lượng! Giả Hủ nhíu mày nói: Người này là ai?
Lý Túc lắc đầu nói: Cái này thì không biết.
Người này ở tuổi hai mươi mà cũng có thể đánh bại được thiếu tướng quân ư? Giả Hủ nhíu mày nói: Người này không thể coi thường được. Lại hỏi tiếp: Tình hình Tây Xuyên hiện giờ thế nào?
Tàn binh của Tào Chân đã lui về Giang Lăng. Lý Túc nói: Có điều thiếu tướng quân thân thụ trọng thương, đã không thể lĩnh quân. Bọn Trương Tú, Trương Nhiệm lại không dám tự tác chủ trương xuất binh, Kinh Châu trước mắt đang dựa vào nơi hiểm yếu mà thủ.
Ừ, dựa vào nơi hiểu yếu mà thủ là đúng rồi. Giả Hủ gật đầu nói: Tuy nói Tào Tháo vừa chết, Tào Chân mới lập, cục thế Kinh Châu chưa định, chính là thời cơ tuyệt hảo để thừa cơ tiến công, nhưng trước mắt cục thế Hoài Nam chưa định, hơn ba trăm vạn tai dân vẫn đang đợi quân ta chẩn tế. Trong khoảng thời gian ngắn trọng tâm chiến lược của quân ta vẫn rất khó chuyển dời. Tây Xuyên vẫn nên áp dụng chiến thuật lấy thủ là chính, để tránh mưu hổ không thành lại bị hổ làm bị thương.
Lý Túc nói: Tư Mã Trọng Đạt trong thư cũng có kiến nghị như vậy, đúng là không mưu mà hợp với quân sư.
...
Phì Thủy, mỏm Quái Thạch.
Trong tin nắng ban mai mỏng manh, mấy trăm chiến mông trùng, đấu hạm của Đông Ngô đã theo Phì Thủy mà lên. Lữ Mông án kiếm đứng ở đầu thuyền, gió sông trong lành ùa vào mặt, hà đạo tươi mát đã thấm ướt chiến bào của hắn. Trên mặt sông ở phía trước không xa, hơn trăm chiếc thuyền nhẹ và mấy chục chiếc mông trùng đang như ẩn như hiện trong sương mù, trên cột buồm của một chiếc mông trùng treo cờ viết chữ Cẩm Phàm chói mắt.
Cẩm Phàm tặc, đó chính Cẩm Phàm tặc!
Lúc nữa đêm, Lữ Mông nhận được tin tức, Cẩm Phàm dùng hết chiến thuyền lớn nhỏ rời khỏi thủy quân đại trại ở bến Tiêu Diêu, đang dọc theo Phì Thủy mà lên, coi bộ tựa hồ như là muốn hiệp trợ bộ binh quân Lương từ thượng du Phì Thủy qua sông. Lữ Mông đương nhiên sẽ không để quân Lương toại nguyện, lập tức dẫn năm ngàn thủy quân ngăn cản, hai quân kịch chiến ở ngang sông hơn nửa tiếng, Cẩm Phàm thủy quân quả nhiên không địch lại, hoảng sợ chạy trốn.
Lữ Mông tất nhiên không bằng lòng bỏ qua cơ hội tốt này, dẫn thủy quân Đông Ngô đuổi sát không tha.
Đuổi tới khi trời sáng rỡ thì vừa hay tới mỏm Quái thạch, Lữ Mông dõi mắt nhìn, chỉ thấy mặt sông ở phía trước đang dần dần biến thành chật hẹp, địa hình ở hai bên ngờ cũng bắt đầu biến thành phức tạp, cỏ mọc rậm rạp, quái thạch lởm chởm.
Chu Thái tướng quân. Lâm Bắc Phàm không nhịn được quay đầu lại hỏi Chu Thái: Ngươi quen thuộc với đường sông của Hoài Nam hơn bản đô đốc, địa hình phía trước phức tạp, thế núi hiểm trở, không biết là tới nơi nào rồi?
Chu Thái đứng ở mui thuyền nhìn xung quanh một lúc, đáp: Đô đốc, phía trước chính là mỏm Quái thạch.
Lữ Mông nhíu mày nói: Mỏm Quái thạch ư.
Vâng. Chu Thái gật đầu nói: Mỏm quái thạch chính là bởi vì giải quái thạch ở phía trước mà có tên như vậy, Phì Thủy ở đây sẽ quẹo một vòng lớn. Đáy sông trải đầy đá ngầm, trên mặt sông chỗ nào cũng là xoáy nước, thuyền bè ở đây rất hay va phải đá ngầm mà chìm. Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, cho dù là Cửu Giang thủy tặc cũng không muốn đi qua đoạn sông này.
Rẽ ngoặt? Đá ngầm? Xoáy nước? Sắc mặt của Lữ Mông dần dần biến thành ngưng trọng, mắt thấy thủy quân Đông Ngô sắp tiến vào mỏm Quái thạch, Lữ Mông đột nhiên giơ cao tay phải lên, cao giọng quát: Truyền lệnh, toàn quân dừng tiến tới!
Từ Thịnh án kiếm đứng sau Lữ Mông không dám chậm trễ, vội vàng quay đầu lại quát kỳ lệnh binh ở trên cột buồm: Truyền lệnh, toàn quân bỏ neo, dừng tiến tới! ()
Hả? Chu Thái ngạc nhiên nói: Đô đốc vì sao lại hạ lệnh dừng tiến lên!
Đúng vậy! Tưởng Khâm cũng nói: Khó lắm mới đợi được cơ hội này, không thể cứ vậy bỏ qua cho Cẩm Phàm được!
Không đúng! Lữ Mông lắc đầu nói: Tình hình có chút bất thường. Đây rất có khả năng là quỷ kế của quân Lương!
Quỷ kế? Chu Thái không đồng ý, nói: Có thể có quỷ kế gì được chứ? Chẳng lẽ Tây Lương thiết kỵ có thể giết tới mặt sông ư?
Lữ Mông chỉ vào quái thạch lởm chởm ở hai bên bờ Phì Thủy, nói với Chu Thái: Nơi đây địa thế hiểm trở, mặt sông chật hẹp. Hơn nữa đáy sông còn rải đầy đá nầm. Chỗ nào cũng là xoáy nước. Nếu muốn xuyên qua đoạn sông này, quân ta tất sẽ phải giảm tốc độ, cẩn thận từng li từng tí mà vượt qua bãi nguy hiểm này! Không biết hai vị tướng quân có nghĩ tới không, khi quân ta xuyên qua vùng nguy hiểm này, rất dễ gặp phục kích.
Chu Thái, Tưởng Khâm quay sang nhìn nhau, lại lặng lẽ gật đầu.
Lữ Mông lại nói: Một khi như vậy, quân Lương chỉ cần dựng máy bắn đá ở hai bên bờ, vậy thì có thể tạo thành uy hiếp trí mạng cho quân ta rồi!
Chu Thái hỏi: Vậy phải làm sao bây giờ?
Lữ Mông trầm tư một lát rồi nói: Trước tiên phái một ngàn người đi thám thính hư thực đã.
Chu Thái ôm quyền nói: Mạt tướng xin đi.
Lữ Mông vui vẻ nói: Vậy thì làm phiền tướng quân rồi.
Chu Thái quát lớn một tiếng rồi tung người lên, thân hình hùng tráng lăng không đằng thân hai cái rồi nhẹ nhàng đáp lên đầu thuyền, lập tức giơ đao lên quát lớn: Tướng sĩ tiền quân nghe lệnh, công kích tốc độ... tiến lên!
Chu Thái hạ lệnh một tiếng, ba mươi mông trùng cùng với năm mươi chiếc thuyền nhẹ từ trong đội ùa ra, nhanh chóng bức tiến về phía quái thạch.
...
Bờ trái mỏm quái thạch.
Trương Yến giấu mình sau quái thạch thấy thủy quân Đông Ngô đột nhiên dừng tiến lên, không khỏi khẩn trương dứng dậy, nhìn xung quanh nói: Chuyện gì vậy? Thủy quân Đông Ngô sao lại không tiến lên nữa? Chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra sơ hở gì đó ư?
Không thể nào! Hắc Sơn cựu tướng Lý Đại Mục tròn đôi mắt trâu giống như chuông đồng lên, nói: Các huynh đệ đều trốn rất kỹ, không thể bị thủy quân Đông Ngô phát hiện ra sơ hở gì được. Quân Ngô nếu thực sự phát hiện ra sơ hở, vậy cũng nhất định là U Châu binh ở Giang Hữu bại lộ hành tung.
Đúng đúng đúng, Mắt To nói rất đúng. Vu Độc gật đầu liên tục,nói: Hai tên vương bát đản Tô Do, Trương Nam đó làm việc vụng về, nhất định là bọn chúng tiết lộ hành tung.
Được rồi! Trương Yến nhíu mày quát: Nói xong chưa?
Đây không phải là nói quen rồi sao? Lý Đại Mục, Vu Độc gãi gãi đầu, cười hắc hắc: Hắc Sơn tặc chúng ta và U Châu binh đánh mười mấy trận, khi còn dưới trướng đại tướng quân Viên Thiệu cho tới khi ở dưới trướng thưa tướng vẫn không hợp nhau.
Câm miệng! Trương Yến nghiêm giọng quát: Thừa tướng hùng tài đại lược, Viên Thiệu há có thể sánh bằng? Hai người các ngươi về sau còn dám nói linh tinh nửa câu thì đừng có trách bản tướng quân trở mặt vô tình!
Lý Đại Mục, Vu Độc thấy Trương Yến thực sự động nộ, không dám lên tiếng nữa.
Đúng vào lúc này, Hắc Sơn cựu tướng Tả Giáo đột nhiên gào lên: Tướng quân, quân Lương có động tĩnh rồi.
Hả, thật không?
Trương Yến nghe thấy vậy bèn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gần trăm chiếc chiến thuyền lớn nhỏ đang nhanh chóng tiếp cận mỏm Quái thạch. Có điều đại đội thuyền của thủy quân Đông Ngô thì vẫn ở lại chỗ cũ không có động tĩnh gì. Trương Yến không khỏi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi ở ở bờ sông đối diện. Một chiếc tam giác lệnh kỳ không biết từ lúc nào đã cắm ở trên đỉnh núi, đang đón gió bay phần phật.
Trương Yến rút kiếm, nghiêm giọng quát: Các huynh đệ, mau dựng máy bắn đá lên, lắp đạn đá vào, nhanh!
Rầm rầm rầm...
Sau khi Trương Yến hạ lệnh, cây cối cỏ dại phủ lên máy bắn đá để ngụy trang đều được bỏ xuống. Đột nhiên, hơn trăm chiếc máy bắn đá đã lộ ra chân dung dữ tợn. Cơ hồ là đồng thời, trên núi ở đối diện, U Châu binh do Điền Dự xuất lĩnh cũng nhao nhao bỏ lớp ngụy trang của máy bắn đá xuống, bắt đầu bước chuẩn bị cuối cùng cho đại chiến. T
Mà vào lúc này, tiểu phân đội do Chu Thái suất lĩnh vẫn hoàn toàn không biết gì, cứ thế chui dầu vào bẫy do quân Lương bố trị cẩn mật.
Rầm rầm rầm...
Theo tiếng trống trận sục sôi, cự thạch dày đặc như mưa từ bên bờ sông bay tới, mang theo tiếng rít bén nhọn nhắm vào phía phân đội thủy quân mà Chu Thái suất lĩnh bắn tới. Chu Thái giật nảy mình, vội vàng giơ đao gào lên: Quay thuyền lại, hậu đội chuyển thành tiền đội, rút, rút mau!
Song đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rầm rầm vang lên, hai khối đá lớn đã bắn tới trước tiên, hung hăng đập vào trong nước. Lập tức làm dềnh lên cột nước cao vút. Bọt nước ở khắp nơi trong khoảnh khắc đã xối ướt người Chu Thái. Chu Thái thậm chí còn chưa kịp lau nước sông dính lên mặt thì lại có mười mấy khối đá lớn liên tục bắn tới, nặng đề đập vào bên cạnh hắn.
Lập tức, trên boong thuyền của mông trùng chiến thuyền của Chu Thái xuất hiện mấy cái lỗ lớn.
Tướng quân, không ổn rồi. Có tiểu giáo hoảng hốt từ dưới boong thuyền xông lên, gào khản cả giọng: Va phải đá ngầm rồi, nước tràn vào thuyền rồi. A a...
Tiểu giáo còn chưa nói xong thì lại có một khối đá lớn lăng không đập tới, nặng nề va vào đầu tiểu giáo. Tiểu giáo gào lên một tiếng, một cái đầu lâu lập tức vỡ nát như dưa hấu. Máu và tương não bắn khắp mặt Chu Thái. Chu Thái còn chưa kịp đau lòng vì tên tiểu giáo vừa chết đi thì bên tai lại vang lên tiếng rít bén nhọn, hắn vội vàng lắc mình né tránh. Một khối đá lớn cơ hồ là xẹt qua tai hắn, nặng nề đập lên cột buồm cao vút.
Binh sĩ bò trên cột buồm để quan sát lập tức rơi xuống sông, rất nhanh liền bị nước xoáy nuốt chửng.
Có điều, thủy quân Đông Ngô dẫu sao cũng là một nhánh tinh binh, sau khi trải qua cơn hoảng loạn lúc ban đầu rất nhanh liền trấn định lại. Dưới sự cố gắng của người cầm chèo và người cầm lái, mấy chục chiếc chiến thuyền còn lại nhanh chóng quay đầu lại, bắt đầu rút lui rất đâu vào đấy. Song, đúng vào lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh! Mông trùng chiến thuyền đi ở trước tiên đột nhiên ngưng trệ. Tiểu giáo quân Ngô đứng chỉ huy ở đầu thuyền lảo đảo suýt nữa thì rơi xuống đất, có tiếng mộc bản vỡ nát truyền vào trong tai hắn, giọng nói đó... rõ ràng là tiếng vách thuyền vỡ vụn.
Chuyện gì vậy? Tiểu giáo vội vàng đứng lên, nghiêm giọng quát: Va phải đá ngầm à?
Không, không phải là đá ngầm! Có binh sĩ hốt hoảng gào lên: Là xích sắt ngăn sông. Trời ạ, là xích sắt ngăn sống!
Cái gì? Xích sắt ngăn sông ư? Tiểu giáo giật nảy mình, nghiêm giọng hô: Mau, lậy tức dùng cờ hiệu bẩm báo cho đô đốc, chúng ta đụng phải xích sắt ngăn sông rồi!
...
Trên mặt sông cách mỏm Quái thạch không xa.
Trong mắt Lữ Mông lóe lên lãnh ý, trầm giọng nói: Quả nhiên có mai phục!
Vẫn là đô đốc thần cơ diệu toán! Tưởng Khâm không nhịn được giơ ngón trỏ lên, khen ngợi: Nếu không phải là đô đốc thấy rõ tiên cơ, quân ta đã gặp nguy hiểm rồi.
Lữ Mông hơi gật đầu, trầm giọng nói: Máy bắn đá đúng là lợi hại thật, nhưng chẳng qua là đập được mấy cái lỗ trên khoang thuyền mà thôi. Cho dù là khoang thuyền bị bắn xuyên thì cũng không đủ để cấu thành uy hiếp trí mạng đối với chiến thuyền của quân ta. Truyền lệnh, chia tất cả thuyền thành mười tiểu đội, luân phiên xông lên quấy nhiễu, dẫn dụ máy bắn đá của quân Lương công kích. Bản đô đốc muốn xem xem quân Lương công kích với cường độ như vậy liệu có thể kiên trì được tới lúc nào, hừ!
Đô đốc, không ổn rồi! Lữ Mông vừa dứt lời, tiểu giáo bò trên cột buồm đột nhiên gào lên: Chu Thái tướng quân truyền tin tức về, thuyền đội đã gặp xích sắt chặn sông, đã không thể rút lui được nữa rồi!
Hả? Xích sắt ngăn sông ư!
Tưởng Kham, Từ Thịnh chư tướng nghe vậy đều rùng mình sợ hãi, Lữ Mông trong lòng cũng lạnh toát, lập tức hét lên: Mau, lệnh cho Chu Thái tướng quân lập tức bỏ thuyền!
Tuân lệnh!
Tiểu giáo rầm rầm trả lời, giơ tam giác lệnh kỳ lên ra sức vẫy.
Đô đốc, lần này toi rồi! Tưởng Khâm nói với Lữ Mông: Xích sắt ngăn sông là khó chơi nhất, uy hiếp đối với chiến thuyền thủy quân cũng lớn nhất. Muốn phá giải xích sắt chặn sông chỉ có hai biện pháp, hoặc là dùng tàu vận tải cường hành đưa bộ binh tới đất liền, chiếm được yếu trại ở hai bờ mỏm Quái thạch, phá hỏng trục kéo của quân Lương, cho xích sắt chìm xuống nước, hoặc là phái thuyền tiếp cận, châm lửa đốt lò để cắt xích sắt kim loại.
Từ Thịnh nói tiếp: Nhưng sức chiến đấu của bộ binh quân ta lại không đủ, không nói tới hiện tại còn có thể phái quân đội ra hay không, cho dù có phái đi thì e rằng cũng không phải là đối thủ của quân Lương. Tới lúc đó không những không đoạt được yếu trại ở hai bên bờ mà làm không tốt còn gây thêm phiền phức cho thủy quân của chúng ta. Còn dựng lò đốt lửa, mặc dù có thể đốt đứt xích sắt, nhưng một khi như vậy thì chiến thuyền sẽ trở thành bia sống cho máy bắn đá của quân Lương.
Hiểu rồi, thì ra là như vậy! Lữ Mông biến sắc, cuối cùng thì ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng, có chút mất mát nói: Bại rồi, quân ta bại triệt để rồi!
Tưởng Kham, Từ Thịnh bối rối hỏi: Đô đốc, như vậy là sao?
Lữ Mông thở dài nói: Bản đô đốc muốn nói là, Hoài Nam chi chiến lần này, quân ta đã vẫn thua! Trước ưu thế tuyệt đối về thực lực của quân Lương, đại đô đốc chung quy vẫn không thể ngăn được cơn sóng dữ. Thua rồi, chúng ta đã thua rồi! Tưởng Khâm, phái một đội thuyền nhẹ tiến lên tiếp ứng cho Chu Thái và tướng sĩ rơi xuống nước, sau đó rút binh về đại trại Ngưu Chử.
Hả, về đại trại Ngưu Chử ư? Tưởng Khâm ngạc nhiên nói: Vậy chúng ta không phong tỏa Phì Thủy nữa à?
Đã không cần phải phong tỏa nữa rồi. Lữ Mông chán nản nói: Nếu không phá được xích sắt ngăn sông, quân Lương lại có thể ở thượng du dễ dàng dựng cầu nối. Cầu nối một khi được dựng xong, lương thực của Lư Giang có thể không ngừng vận tới Hoài nam. Tai dân của Hoài Nam cũng được đưa tới Lư Giang và hai châu Duyện, Dự. Tính toán của chúa công và đại đô đốc đã hoàn toàn thất bại rồi.
Chúng ta đã tận lực rồi...
Lữ Mông nói đến đây thì ngừng lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà chúa công giao phó, tuy có chút hổ thẹn, nhưng nói tới cùng thì dẫu sao cũng không cần phải trơ mắt nhìn hơn ba trăm vạn tai dân chết trong ôn dịch nữa rồi.
...
Tháng năm năm Kiến An Hán Hiến Đế thứ mười ba (200)
Cam Ninh hiến kế xích sắt chặn sông, thành công phá giải sự phong tỏa của thủy quân Đông Ngô đối với quận Hoài Nam, mấy chục vạn thạch quân lương khẩn cấp điều tập từ Hà Bắc, Quan Trung, Ích châu, Nam Dương không ngừng được chuyển tới Hoài Nam thông qua cầu nối dựng ở mỏm Quái thạch. Đồng thời, dưới sự tổ chức của Lỗ Túc, Khoái Việt, gần hai trăm vạn bách tính lục tục từ Hoài Nam sơ tán tới Nhữ Nam, Dĩnh Duyện, Trần Lưu.
Tháng sáu, Mã Dược cho Trần Đăng làm thái thú Hoài Nam, lại dùng hai mươi vạn hàng quân Hà Bắc xây đại doanh Hoài Nam, một là truân điền dưỡng binh, hai là đề phòng Đông Ngô.
Tháng bảy, Mã Dược lại tấu lên thiên tử, xin cho Cao Thuận làm Chinh Nam tướng quân, tiết chế quân vụ bốn châu Duyện, Dự, Từ, Dương.
Tháng tám, Mã Dược dẫn mười vạn quân Lương tinh nhuệ về triều.
...
Bắc cung Lạc dương, Đức Dương điện.
Hán Hiến đế lòng vui phơi phới nói với văn võ bá quan: Chư vị ái khanh, trẫm hôm nay muốn nói cho các vị một tin tức tốt. Thừa tướng đã phá giải được sự phong tỏa của thủy quân Đông Ngô đối với quận Hoài Nam. Lương thực, vật tư từ các nơi điều vận đế đã tới được Hoài Nam. Ha ha, mấy trăm vạn bách tính chịu tai ương của quận Hoài Nam đã có cơm ăn, áo mặc rồi. Không phải ngồi chờ chết nữa!
Trời cao có mắt, thương cho Đại Hán ta, lão thần... chúc mừng bệ hạ.
Hán Hiến đế vừa dứt lời, thượng thư đã bước ra khỏi hàng quỳ xuống, nói đến mức lệ già chứa chan.
Cung hỉ bệ hạ.
Chúc mừng bệ hạ.
Đại hán quốc vận vĩnh ương...
Quần thần nhao nhao quỳ xuống, hô vạn tuế.
Chư vị ái khanh mau mau đứng dậy. Hán Hiến đế liên túc xua tay, tỏ ý bảo các đại thần đứng dậy, đợi các đại thần đứng dậy mới nói tiếp: Hôm nay, trầm còn có một đại sự muốn thương lượng với chư vị khanh gia.
Tông chính Lưu Chương bước ra khỏi hàng, tấu: Không biết là đại sự gì?
Hán Hiến đế nói: Trẫm muốn phạ lệ phong thừa tướng làm dị tính Lương vương, không biết có thỏa đáng không?
Lỗ Túc, Khoái Việt kích động tiến vào đại trướng, nói với Mã Dược: Chúa công, xích sắt chặn sông đã chế tạo xong rồi, trục kéo ở bờ sông cũng đã bố trí tốt, hiện tại chỉ đợi thủy quân Đông Ngô mắc bẫy thôi!
Ừ, tốt. Mã Dược vui vẻ nói: Tử Kính và Dị Độ lập được đại công rồi đó, hơn ba trăm vạn tai dân của Hoài Nam được cứu rồi! Sau khi khải hoàn về triều cô nhất định sẽ tấu lên thiên tử, trọng thưởng cho hai ngươi, ha ha.
Không dám, không dám. Lỗ Túc, Khoái Việt đồng thời lắc đầu, nói: Công lao này theo lý nên ghi cho Cam Ninh tướng quân mới đúng.
Đó là đương nhiên rồi. Mã Dược cao giọng nói: Cam Ninh tướng quân tất nhiên cũng phải trọng thưởng chứ.
Chúa công... Mã Dược vừa dứt lời, Lý Túc đột nhiên đầu đầy mồ hôi tiến vào, xòe tay ra cười nói: Đại hỉ, đại hỉ!
Hả? Mã Dược nghe vậy liền quay người lại, hỏi Lý Túc: Hỉ từ đâu tới vậy?
Lý Túc nói: Vừa nhận được tin chiến thắng từ Tây Xuyên, Tư Mã Ý dẫn hai ngàn thiết kỵ kịp thời tới Vĩnh An, Tào Tháo bị giết cho trở tay không kịp, đại bại. Ba vạn đại quân hao tổn một nửa lớn, Tào Tháo hắn...
Mã Dược vội vàng hỏi: Tào Tháo hắn làm sao?
Lý Túc thốt lên: Tào Tháo cũng bị thiếu tướng quân chém chết rồi!
Hả?
Mã Dược ngây người, một hồi lâu không nói ra nổi một câu, trong lòng dâng lên một cỗ tình tự phức tạp khó nói thành lời, có hoan hỉ, có tiếc nuối, có thương cảm, thậm chí còn có cả một chút bi thương.
Từ lúc giặt khăn vàng Nam Dương bắt đầu cho tới nay, sinh tử giác đấu giữa Mã Dược và Tào Tháo nhiều không kể xiết. Khi ở Dĩnh Xuyên hai người thậm chí còn có một lần đơn đốc đối diện với nhau. Trong giác đầu dài tới mười mấy năm, Mã Dược không lúc nào là không muốn dồn Tào Tháo vào chỗ chết, nhưng mỗi lần đều thất bại trong gang tấc. Hiện giờ Tào Tháo chết rồi, Mã Dược lại đột nhiên cảm thấy mất mát vô cùng.
Đại Giang đông khứ, lãng đào tẫn, nhân vật thiên cổ phong lưu.
Theo sự vẫn lạc của Tào Tháo, kiêu hùng cùng thời với Mã đồ tể đều đã chết hết toàn bộ, chỉ có Tôn Quyền, Tào Chân hai tên tiểu bối này còn miễn cưỡng chống chọi, trời đất mênh mông, giang sơn cẩm tú, Mã đồ tể đã không tìm thấy đối thủ của mình nữa rồi. Cơ hồ là trong sát na này, Mã Dược cảm thấy nhân sinh đã mất đi tất cả lạc thú. Từ nay về sau, hắn rất khó tìm thấy được cảm giác người thông minh luyến tiếc lẫn nhau và kiêng kỵ lẫn nhau nữa rồi.
Một niềm mất mát dâng lên trong lòng, đó là một loại tĩnh mịch phát sinh từ sâu trong linh hồn!
Lý Túc rõ ràng là không thể nào thể hội được tâm tình của Mã Dược vào lúc này, có chút ngạc nhiên hỏi: Chúa công, ngài sao vậy?
Mã Dược chắp tay sau lưng, giống như là không nghe thấy Lý túc nói gì.
Khi Lý Túc đang muốn nói tiếp thì Giả Hủ bước lên khẽ nắm lấy tai áo hắn. Sau đó đánh mắt ra hiệu, Lý túc hiểu ý, cùng Giả Hủ rời khỏi đại trướng. Lỗ Túc, Khoái Việt tâm lĩnh thần hội, cũng theo hai người rời khỏi đại trướng. Rèm trướng được hạ xuống, ánh sáng trong đại trướng liền biến thành ảm đạm.
Ở ngoài trướng, Giả Hủ nói: Tử Nghiêm, nhìn vẻ mặt vừa mừng vừa lo của ngươi vừa rồi, e rằng không phải chỉ có tin tức tốt thôi đúng không?
Đúng vậy. Lý Túc nói: Thiếu tướng quân tuy giết được Tào Tháo, nhưng khi truy sát tàn binh Kinh Châu thì lại trúng quỷ kế của quân địch. Hai ngàn Tây Lương thiết kỵ thiết kỵ cơ hồ là tổn hao gần hết. May mà Trương Tú, Trương Nhiệm suất lĩnh đại quân theo sau kịp thời tới nơi, mới liều mạng cứu thiếu tướng quân ra được.
Hả? Giả Hủ nghe vậy liền rùng mình sợ hãi, thất thanh nói: Thiếu tướng quân thân kinh bách chiến, có quỷ kế nào mà chưa từng thấy qua, sao lại có thể dễ dàng trúng kế được? Hơn nữa, bên cạnh không phải là còn có Tư Mã Trọng Đạt ư, sao lại bại một cách thê thảm như vậy? Quỷ kế này rốt cuộc là do ai bày ra, sao lại lợi hại như thế?
Lý Túc nói: Người này tên là Gia Cát Lượng, tự là Khổng Minh, tuổi gần hai mươi.
Gia Cát Lượng! Giả Hủ nhíu mày nói: Người này là ai?
Lý Túc lắc đầu nói: Cái này thì không biết.
Người này ở tuổi hai mươi mà cũng có thể đánh bại được thiếu tướng quân ư? Giả Hủ nhíu mày nói: Người này không thể coi thường được. Lại hỏi tiếp: Tình hình Tây Xuyên hiện giờ thế nào?
Tàn binh của Tào Chân đã lui về Giang Lăng. Lý Túc nói: Có điều thiếu tướng quân thân thụ trọng thương, đã không thể lĩnh quân. Bọn Trương Tú, Trương Nhiệm lại không dám tự tác chủ trương xuất binh, Kinh Châu trước mắt đang dựa vào nơi hiểm yếu mà thủ.
Ừ, dựa vào nơi hiểu yếu mà thủ là đúng rồi. Giả Hủ gật đầu nói: Tuy nói Tào Tháo vừa chết, Tào Chân mới lập, cục thế Kinh Châu chưa định, chính là thời cơ tuyệt hảo để thừa cơ tiến công, nhưng trước mắt cục thế Hoài Nam chưa định, hơn ba trăm vạn tai dân vẫn đang đợi quân ta chẩn tế. Trong khoảng thời gian ngắn trọng tâm chiến lược của quân ta vẫn rất khó chuyển dời. Tây Xuyên vẫn nên áp dụng chiến thuật lấy thủ là chính, để tránh mưu hổ không thành lại bị hổ làm bị thương.
Lý Túc nói: Tư Mã Trọng Đạt trong thư cũng có kiến nghị như vậy, đúng là không mưu mà hợp với quân sư.
...
Phì Thủy, mỏm Quái Thạch.
Trong tin nắng ban mai mỏng manh, mấy trăm chiến mông trùng, đấu hạm của Đông Ngô đã theo Phì Thủy mà lên. Lữ Mông án kiếm đứng ở đầu thuyền, gió sông trong lành ùa vào mặt, hà đạo tươi mát đã thấm ướt chiến bào của hắn. Trên mặt sông ở phía trước không xa, hơn trăm chiếc thuyền nhẹ và mấy chục chiếc mông trùng đang như ẩn như hiện trong sương mù, trên cột buồm của một chiếc mông trùng treo cờ viết chữ Cẩm Phàm chói mắt.
Cẩm Phàm tặc, đó chính Cẩm Phàm tặc!
Lúc nữa đêm, Lữ Mông nhận được tin tức, Cẩm Phàm dùng hết chiến thuyền lớn nhỏ rời khỏi thủy quân đại trại ở bến Tiêu Diêu, đang dọc theo Phì Thủy mà lên, coi bộ tựa hồ như là muốn hiệp trợ bộ binh quân Lương từ thượng du Phì Thủy qua sông. Lữ Mông đương nhiên sẽ không để quân Lương toại nguyện, lập tức dẫn năm ngàn thủy quân ngăn cản, hai quân kịch chiến ở ngang sông hơn nửa tiếng, Cẩm Phàm thủy quân quả nhiên không địch lại, hoảng sợ chạy trốn.
Lữ Mông tất nhiên không bằng lòng bỏ qua cơ hội tốt này, dẫn thủy quân Đông Ngô đuổi sát không tha.
Đuổi tới khi trời sáng rỡ thì vừa hay tới mỏm Quái thạch, Lữ Mông dõi mắt nhìn, chỉ thấy mặt sông ở phía trước đang dần dần biến thành chật hẹp, địa hình ở hai bên ngờ cũng bắt đầu biến thành phức tạp, cỏ mọc rậm rạp, quái thạch lởm chởm.
Chu Thái tướng quân. Lâm Bắc Phàm không nhịn được quay đầu lại hỏi Chu Thái: Ngươi quen thuộc với đường sông của Hoài Nam hơn bản đô đốc, địa hình phía trước phức tạp, thế núi hiểm trở, không biết là tới nơi nào rồi?
Chu Thái đứng ở mui thuyền nhìn xung quanh một lúc, đáp: Đô đốc, phía trước chính là mỏm Quái thạch.
Lữ Mông nhíu mày nói: Mỏm Quái thạch ư.
Vâng. Chu Thái gật đầu nói: Mỏm quái thạch chính là bởi vì giải quái thạch ở phía trước mà có tên như vậy, Phì Thủy ở đây sẽ quẹo một vòng lớn. Đáy sông trải đầy đá ngầm, trên mặt sông chỗ nào cũng là xoáy nước, thuyền bè ở đây rất hay va phải đá ngầm mà chìm. Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, cho dù là Cửu Giang thủy tặc cũng không muốn đi qua đoạn sông này.
Rẽ ngoặt? Đá ngầm? Xoáy nước? Sắc mặt của Lữ Mông dần dần biến thành ngưng trọng, mắt thấy thủy quân Đông Ngô sắp tiến vào mỏm Quái thạch, Lữ Mông đột nhiên giơ cao tay phải lên, cao giọng quát: Truyền lệnh, toàn quân dừng tiến tới!
Từ Thịnh án kiếm đứng sau Lữ Mông không dám chậm trễ, vội vàng quay đầu lại quát kỳ lệnh binh ở trên cột buồm: Truyền lệnh, toàn quân bỏ neo, dừng tiến tới! ()
Hả? Chu Thái ngạc nhiên nói: Đô đốc vì sao lại hạ lệnh dừng tiến lên!
Đúng vậy! Tưởng Khâm cũng nói: Khó lắm mới đợi được cơ hội này, không thể cứ vậy bỏ qua cho Cẩm Phàm được!
Không đúng! Lữ Mông lắc đầu nói: Tình hình có chút bất thường. Đây rất có khả năng là quỷ kế của quân Lương!
Quỷ kế? Chu Thái không đồng ý, nói: Có thể có quỷ kế gì được chứ? Chẳng lẽ Tây Lương thiết kỵ có thể giết tới mặt sông ư?
Lữ Mông chỉ vào quái thạch lởm chởm ở hai bên bờ Phì Thủy, nói với Chu Thái: Nơi đây địa thế hiểm trở, mặt sông chật hẹp. Hơn nữa đáy sông còn rải đầy đá nầm. Chỗ nào cũng là xoáy nước. Nếu muốn xuyên qua đoạn sông này, quân ta tất sẽ phải giảm tốc độ, cẩn thận từng li từng tí mà vượt qua bãi nguy hiểm này! Không biết hai vị tướng quân có nghĩ tới không, khi quân ta xuyên qua vùng nguy hiểm này, rất dễ gặp phục kích.
Chu Thái, Tưởng Khâm quay sang nhìn nhau, lại lặng lẽ gật đầu.
Lữ Mông lại nói: Một khi như vậy, quân Lương chỉ cần dựng máy bắn đá ở hai bên bờ, vậy thì có thể tạo thành uy hiếp trí mạng cho quân ta rồi!
Chu Thái hỏi: Vậy phải làm sao bây giờ?
Lữ Mông trầm tư một lát rồi nói: Trước tiên phái một ngàn người đi thám thính hư thực đã.
Chu Thái ôm quyền nói: Mạt tướng xin đi.
Lữ Mông vui vẻ nói: Vậy thì làm phiền tướng quân rồi.
Chu Thái quát lớn một tiếng rồi tung người lên, thân hình hùng tráng lăng không đằng thân hai cái rồi nhẹ nhàng đáp lên đầu thuyền, lập tức giơ đao lên quát lớn: Tướng sĩ tiền quân nghe lệnh, công kích tốc độ... tiến lên!
Chu Thái hạ lệnh một tiếng, ba mươi mông trùng cùng với năm mươi chiếc thuyền nhẹ từ trong đội ùa ra, nhanh chóng bức tiến về phía quái thạch.
...
Bờ trái mỏm quái thạch.
Trương Yến giấu mình sau quái thạch thấy thủy quân Đông Ngô đột nhiên dừng tiến lên, không khỏi khẩn trương dứng dậy, nhìn xung quanh nói: Chuyện gì vậy? Thủy quân Đông Ngô sao lại không tiến lên nữa? Chẳng lẽ chúng đã phát hiện ra sơ hở gì đó ư?
Không thể nào! Hắc Sơn cựu tướng Lý Đại Mục tròn đôi mắt trâu giống như chuông đồng lên, nói: Các huynh đệ đều trốn rất kỹ, không thể bị thủy quân Đông Ngô phát hiện ra sơ hở gì được. Quân Ngô nếu thực sự phát hiện ra sơ hở, vậy cũng nhất định là U Châu binh ở Giang Hữu bại lộ hành tung.
Đúng đúng đúng, Mắt To nói rất đúng. Vu Độc gật đầu liên tục,nói: Hai tên vương bát đản Tô Do, Trương Nam đó làm việc vụng về, nhất định là bọn chúng tiết lộ hành tung.
Được rồi! Trương Yến nhíu mày quát: Nói xong chưa?
Đây không phải là nói quen rồi sao? Lý Đại Mục, Vu Độc gãi gãi đầu, cười hắc hắc: Hắc Sơn tặc chúng ta và U Châu binh đánh mười mấy trận, khi còn dưới trướng đại tướng quân Viên Thiệu cho tới khi ở dưới trướng thưa tướng vẫn không hợp nhau.
Câm miệng! Trương Yến nghiêm giọng quát: Thừa tướng hùng tài đại lược, Viên Thiệu há có thể sánh bằng? Hai người các ngươi về sau còn dám nói linh tinh nửa câu thì đừng có trách bản tướng quân trở mặt vô tình!
Lý Đại Mục, Vu Độc thấy Trương Yến thực sự động nộ, không dám lên tiếng nữa.
Đúng vào lúc này, Hắc Sơn cựu tướng Tả Giáo đột nhiên gào lên: Tướng quân, quân Lương có động tĩnh rồi.
Hả, thật không?
Trương Yến nghe thấy vậy bèn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gần trăm chiếc chiến thuyền lớn nhỏ đang nhanh chóng tiếp cận mỏm Quái thạch. Có điều đại đội thuyền của thủy quân Đông Ngô thì vẫn ở lại chỗ cũ không có động tĩnh gì. Trương Yến không khỏi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi ở ở bờ sông đối diện. Một chiếc tam giác lệnh kỳ không biết từ lúc nào đã cắm ở trên đỉnh núi, đang đón gió bay phần phật.
Trương Yến rút kiếm, nghiêm giọng quát: Các huynh đệ, mau dựng máy bắn đá lên, lắp đạn đá vào, nhanh!
Rầm rầm rầm...
Sau khi Trương Yến hạ lệnh, cây cối cỏ dại phủ lên máy bắn đá để ngụy trang đều được bỏ xuống. Đột nhiên, hơn trăm chiếc máy bắn đá đã lộ ra chân dung dữ tợn. Cơ hồ là đồng thời, trên núi ở đối diện, U Châu binh do Điền Dự xuất lĩnh cũng nhao nhao bỏ lớp ngụy trang của máy bắn đá xuống, bắt đầu bước chuẩn bị cuối cùng cho đại chiến. T
Mà vào lúc này, tiểu phân đội do Chu Thái suất lĩnh vẫn hoàn toàn không biết gì, cứ thế chui dầu vào bẫy do quân Lương bố trị cẩn mật.
Rầm rầm rầm...
Theo tiếng trống trận sục sôi, cự thạch dày đặc như mưa từ bên bờ sông bay tới, mang theo tiếng rít bén nhọn nhắm vào phía phân đội thủy quân mà Chu Thái suất lĩnh bắn tới. Chu Thái giật nảy mình, vội vàng giơ đao gào lên: Quay thuyền lại, hậu đội chuyển thành tiền đội, rút, rút mau!
Song đã không còn kịp nữa rồi.
Chỉ nghe thấy hai tiếng rầm rầm vang lên, hai khối đá lớn đã bắn tới trước tiên, hung hăng đập vào trong nước. Lập tức làm dềnh lên cột nước cao vút. Bọt nước ở khắp nơi trong khoảnh khắc đã xối ướt người Chu Thái. Chu Thái thậm chí còn chưa kịp lau nước sông dính lên mặt thì lại có mười mấy khối đá lớn liên tục bắn tới, nặng đề đập vào bên cạnh hắn.
Lập tức, trên boong thuyền của mông trùng chiến thuyền của Chu Thái xuất hiện mấy cái lỗ lớn.
Tướng quân, không ổn rồi. Có tiểu giáo hoảng hốt từ dưới boong thuyền xông lên, gào khản cả giọng: Va phải đá ngầm rồi, nước tràn vào thuyền rồi. A a...
Tiểu giáo còn chưa nói xong thì lại có một khối đá lớn lăng không đập tới, nặng nề va vào đầu tiểu giáo. Tiểu giáo gào lên một tiếng, một cái đầu lâu lập tức vỡ nát như dưa hấu. Máu và tương não bắn khắp mặt Chu Thái. Chu Thái còn chưa kịp đau lòng vì tên tiểu giáo vừa chết đi thì bên tai lại vang lên tiếng rít bén nhọn, hắn vội vàng lắc mình né tránh. Một khối đá lớn cơ hồ là xẹt qua tai hắn, nặng nề đập lên cột buồm cao vút.
Binh sĩ bò trên cột buồm để quan sát lập tức rơi xuống sông, rất nhanh liền bị nước xoáy nuốt chửng.
Có điều, thủy quân Đông Ngô dẫu sao cũng là một nhánh tinh binh, sau khi trải qua cơn hoảng loạn lúc ban đầu rất nhanh liền trấn định lại. Dưới sự cố gắng của người cầm chèo và người cầm lái, mấy chục chiếc chiến thuyền còn lại nhanh chóng quay đầu lại, bắt đầu rút lui rất đâu vào đấy. Song, đúng vào lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh! Mông trùng chiến thuyền đi ở trước tiên đột nhiên ngưng trệ. Tiểu giáo quân Ngô đứng chỉ huy ở đầu thuyền lảo đảo suýt nữa thì rơi xuống đất, có tiếng mộc bản vỡ nát truyền vào trong tai hắn, giọng nói đó... rõ ràng là tiếng vách thuyền vỡ vụn.
Chuyện gì vậy? Tiểu giáo vội vàng đứng lên, nghiêm giọng quát: Va phải đá ngầm à?
Không, không phải là đá ngầm! Có binh sĩ hốt hoảng gào lên: Là xích sắt ngăn sông. Trời ạ, là xích sắt ngăn sống!
Cái gì? Xích sắt ngăn sông ư? Tiểu giáo giật nảy mình, nghiêm giọng hô: Mau, lậy tức dùng cờ hiệu bẩm báo cho đô đốc, chúng ta đụng phải xích sắt ngăn sông rồi!
...
Trên mặt sông cách mỏm Quái thạch không xa.
Trong mắt Lữ Mông lóe lên lãnh ý, trầm giọng nói: Quả nhiên có mai phục!
Vẫn là đô đốc thần cơ diệu toán! Tưởng Khâm không nhịn được giơ ngón trỏ lên, khen ngợi: Nếu không phải là đô đốc thấy rõ tiên cơ, quân ta đã gặp nguy hiểm rồi.
Lữ Mông hơi gật đầu, trầm giọng nói: Máy bắn đá đúng là lợi hại thật, nhưng chẳng qua là đập được mấy cái lỗ trên khoang thuyền mà thôi. Cho dù là khoang thuyền bị bắn xuyên thì cũng không đủ để cấu thành uy hiếp trí mạng đối với chiến thuyền của quân ta. Truyền lệnh, chia tất cả thuyền thành mười tiểu đội, luân phiên xông lên quấy nhiễu, dẫn dụ máy bắn đá của quân Lương công kích. Bản đô đốc muốn xem xem quân Lương công kích với cường độ như vậy liệu có thể kiên trì được tới lúc nào, hừ!
Đô đốc, không ổn rồi! Lữ Mông vừa dứt lời, tiểu giáo bò trên cột buồm đột nhiên gào lên: Chu Thái tướng quân truyền tin tức về, thuyền đội đã gặp xích sắt chặn sông, đã không thể rút lui được nữa rồi!
Hả? Xích sắt ngăn sông ư!
Tưởng Kham, Từ Thịnh chư tướng nghe vậy đều rùng mình sợ hãi, Lữ Mông trong lòng cũng lạnh toát, lập tức hét lên: Mau, lệnh cho Chu Thái tướng quân lập tức bỏ thuyền!
Tuân lệnh!
Tiểu giáo rầm rầm trả lời, giơ tam giác lệnh kỳ lên ra sức vẫy.
Đô đốc, lần này toi rồi! Tưởng Khâm nói với Lữ Mông: Xích sắt ngăn sông là khó chơi nhất, uy hiếp đối với chiến thuyền thủy quân cũng lớn nhất. Muốn phá giải xích sắt chặn sông chỉ có hai biện pháp, hoặc là dùng tàu vận tải cường hành đưa bộ binh tới đất liền, chiếm được yếu trại ở hai bờ mỏm Quái thạch, phá hỏng trục kéo của quân Lương, cho xích sắt chìm xuống nước, hoặc là phái thuyền tiếp cận, châm lửa đốt lò để cắt xích sắt kim loại.
Từ Thịnh nói tiếp: Nhưng sức chiến đấu của bộ binh quân ta lại không đủ, không nói tới hiện tại còn có thể phái quân đội ra hay không, cho dù có phái đi thì e rằng cũng không phải là đối thủ của quân Lương. Tới lúc đó không những không đoạt được yếu trại ở hai bên bờ mà làm không tốt còn gây thêm phiền phức cho thủy quân của chúng ta. Còn dựng lò đốt lửa, mặc dù có thể đốt đứt xích sắt, nhưng một khi như vậy thì chiến thuyền sẽ trở thành bia sống cho máy bắn đá của quân Lương.
Hiểu rồi, thì ra là như vậy! Lữ Mông biến sắc, cuối cùng thì ngẩng mặt lên trời thở dài một tiếng, có chút mất mát nói: Bại rồi, quân ta bại triệt để rồi!
Tưởng Kham, Từ Thịnh bối rối hỏi: Đô đốc, như vậy là sao?
Lữ Mông thở dài nói: Bản đô đốc muốn nói là, Hoài Nam chi chiến lần này, quân ta đã vẫn thua! Trước ưu thế tuyệt đối về thực lực của quân Lương, đại đô đốc chung quy vẫn không thể ngăn được cơn sóng dữ. Thua rồi, chúng ta đã thua rồi! Tưởng Khâm, phái một đội thuyền nhẹ tiến lên tiếp ứng cho Chu Thái và tướng sĩ rơi xuống nước, sau đó rút binh về đại trại Ngưu Chử.
Hả, về đại trại Ngưu Chử ư? Tưởng Khâm ngạc nhiên nói: Vậy chúng ta không phong tỏa Phì Thủy nữa à?
Đã không cần phải phong tỏa nữa rồi. Lữ Mông chán nản nói: Nếu không phá được xích sắt ngăn sông, quân Lương lại có thể ở thượng du dễ dàng dựng cầu nối. Cầu nối một khi được dựng xong, lương thực của Lư Giang có thể không ngừng vận tới Hoài nam. Tai dân của Hoài Nam cũng được đưa tới Lư Giang và hai châu Duyện, Dự. Tính toán của chúa công và đại đô đốc đã hoàn toàn thất bại rồi.
Chúng ta đã tận lực rồi...
Lữ Mông nói đến đây thì ngừng lại, vẻ mặt đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, không thể hoàn thành nhiệm vụ mà chúa công giao phó, tuy có chút hổ thẹn, nhưng nói tới cùng thì dẫu sao cũng không cần phải trơ mắt nhìn hơn ba trăm vạn tai dân chết trong ôn dịch nữa rồi.
...
Tháng năm năm Kiến An Hán Hiến Đế thứ mười ba (200)
Cam Ninh hiến kế xích sắt chặn sông, thành công phá giải sự phong tỏa của thủy quân Đông Ngô đối với quận Hoài Nam, mấy chục vạn thạch quân lương khẩn cấp điều tập từ Hà Bắc, Quan Trung, Ích châu, Nam Dương không ngừng được chuyển tới Hoài Nam thông qua cầu nối dựng ở mỏm Quái thạch. Đồng thời, dưới sự tổ chức của Lỗ Túc, Khoái Việt, gần hai trăm vạn bách tính lục tục từ Hoài Nam sơ tán tới Nhữ Nam, Dĩnh Duyện, Trần Lưu.
Tháng sáu, Mã Dược cho Trần Đăng làm thái thú Hoài Nam, lại dùng hai mươi vạn hàng quân Hà Bắc xây đại doanh Hoài Nam, một là truân điền dưỡng binh, hai là đề phòng Đông Ngô.
Tháng bảy, Mã Dược lại tấu lên thiên tử, xin cho Cao Thuận làm Chinh Nam tướng quân, tiết chế quân vụ bốn châu Duyện, Dự, Từ, Dương.
Tháng tám, Mã Dược dẫn mười vạn quân Lương tinh nhuệ về triều.
...
Bắc cung Lạc dương, Đức Dương điện.
Hán Hiến đế lòng vui phơi phới nói với văn võ bá quan: Chư vị ái khanh, trẫm hôm nay muốn nói cho các vị một tin tức tốt. Thừa tướng đã phá giải được sự phong tỏa của thủy quân Đông Ngô đối với quận Hoài Nam. Lương thực, vật tư từ các nơi điều vận đế đã tới được Hoài Nam. Ha ha, mấy trăm vạn bách tính chịu tai ương của quận Hoài Nam đã có cơm ăn, áo mặc rồi. Không phải ngồi chờ chết nữa!
Trời cao có mắt, thương cho Đại Hán ta, lão thần... chúc mừng bệ hạ.
Hán Hiến đế vừa dứt lời, thượng thư đã bước ra khỏi hàng quỳ xuống, nói đến mức lệ già chứa chan.
Cung hỉ bệ hạ.
Chúc mừng bệ hạ.
Đại hán quốc vận vĩnh ương...
Quần thần nhao nhao quỳ xuống, hô vạn tuế.
Chư vị ái khanh mau mau đứng dậy. Hán Hiến đế liên túc xua tay, tỏ ý bảo các đại thần đứng dậy, đợi các đại thần đứng dậy mới nói tiếp: Hôm nay, trầm còn có một đại sự muốn thương lượng với chư vị khanh gia.
Tông chính Lưu Chương bước ra khỏi hàng, tấu: Không biết là đại sự gì?
Hán Hiến đế nói: Trẫm muốn phạ lệ phong thừa tướng làm dị tính Lương vương, không biết có thỏa đáng không?
/359
|