Đã nửa tháng trôi qua, Nhật Dạ cũng dần chấp nhận hoàn cảnh của mình rồi. Hôm nay ngày 1/6, là ngày quốc tế thiếu nhi kiêm luôn sinh nhật cậu Hai nhà họ Tống. Tại căn biệt thự rộng lớn, người hầu qua lại tấp nập bận rộn không ngớt. Ngay cả nhân vật chính của hôm nay là Dạ cũng khó hiểu mà. Chỉ là sinh nhật thôi, cần khoa trương vậy sao?
Ghê nha Hai! Sinh nhật em còn ko bằng 1 góc của Hai nữa à. Lục Hà bĩu môi, giọng ghen tỵ chua lè. Haiz, ai bảo Hai học giỏi mà chi, chả bù cho mình.
Có điềm! Ắt có điềm! Không thèm để tâm thằng em, Dạ bắt đầu đa nghi suy xét lên. Cậu có cảm giác điều gì đó trọng đại sắp đến với mình. Xem ra bữa sinh nhật này...không mấy vui vẻ gì đâu.
Phố cổ Hội An sầm uất du khách qua lại, trước một sạp bày bán đồ cổ , có một thân hình nhỏ đang chăm chú nhìn ngó. Bỗng cô bé giật nảy mình quay phắt lại Cảm giác này...tưởng tượng sao? , nó đặt tay lên tim, khẽ nhắm mắt Ngoại yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời mà. Dường như tâm tình đã bình tĩnh lại, nó mới tiếp tục xem những món đồ. Chỉ tay vào 1 đôi khuyên tai hình hoa sen màu xanh ngọc tuyệt đẹp, nó hỏi người bán Đôi này bao nhiêu vậy chú?
Ông chủ là người hiền lành chân chất, bán ở đây nhiều năm rất được lòng mọi người, ông thành thật báo đúng giá 500.000 cháu à, nhưng mà chú khuyên cháu đừng nên mua. Nhìn cháu vẫn còn là học sinh, đừng nên tiêu tiền lãng phí, với lại đôi bông tai này nghe nói có lời nguyền đấy. Những người chủ trước đã nhiều lần gặp chuyện ko may rồi.
Chẳng những ko sợ hãi, nó còn nhếch miệng cười Vậy đúng rồi, chú cho cháu mua nó đi.
Ông chủ thầm thở dài, trẻ con bây giờ thật là... Ông định đóng gói lại nhưng cô bé bảo không cần rồi mang lên tai luôn.
Thư ơi!!!! Từ đằng xa một thiếu nữ vẫy tay gọi. Nó lễ phép cuối chào người bán hàng rồi chạy đi. Trong một khoảnh khắc đó, ông như nhìn thấy một nàng Tiên nữ tắm dưới ánh nắng ban sớm vậy, đôi hoa tai như tỏa hào quang càng làm rực rỡ thêm vẻ đẹp đó. Suy nghĩ của ông lúc đó chỉ có 1 mà thôi Đây mới chính là chủ nhân của cặp khuyên đó.
Buổi tối. Tiệc tùng tưng bừng khói lửa, ăn uống chơi đùa thỏa thích xong, Ông nội Long tập hợp cả nhà lại muốn thông báo một việc quan trọng. Nhật Dạ nhíu mày thật khó chịu. Biết ngay mà, tới thì tới, ai sợ!
Ta muốn kể cho các con nghe một câu chuyện xưa. Ông Long vuốt râu, ánh mắt xa xôi như đang hoài niệm lại, ông nhớ đến những năm tháng máu lửa đó, có lúc thật đáng sợ tuy nhiên rất đáng trân trọng. Khi xưa ông thích một người con gái, bà ấy là 1 quân y trong đơn vị của ông. Nhưng cuối cùng bà thành đôi với người chiến hữu thân nhất với ông. Ông chỉ còn biết chúc phúc cho 2 người thôi, bởi người chiến hữu đó đã nhặt lại cái mạng này cho ông bao nhiêu lần rồi. Người phụ nữ đó vốn hiền lành nhân hậu, bởi áy náy vì ko thể đáp lại tình cảm và công lao theo đuổi ngần ấy thời gian của ông nên bà đã hứa, sau này sẽ gả con hay cháu gái cho Tống gia. Sau cả 2 giải ngũ rồi ông Long cũng mất liên lạc với họ. Nhưng mới 1 tuần trước đây ông đã gặp lại, người phụ nữ ông từng rất yêu đã mất được 6 năm rồi, chỉ còn vị đồng đội kia thôi. Họ có 5 con gái đã kết hôn và tuổi đã trung niên, nhưng chỉ có 2 đứa cháu gái, trong đó 1 vừa lấy chồng năm ngoái rồi. Chỉ còn 1 cô bé bằng tuổi Nhật Dạ...
Vậy ý Nội là... Cậu nghịch nghịch miếng bánh kem trên đĩa, lấy nĩa chọt nát không thương tiếc Con phải theo cái hôn ước đó?
Ông biết khó cho cháu... Ông nội Long khó xử lắc đầu Nhưng đây là nguyện vọng cuối cùng của Bà ấy a.
Nguyện vọng? Của người yêu cũ của ông? Vậy nguyện vọng của đứa cháu trai ruột này thì sao? Trong lòng khó chịu suy nghĩ nhưng Dạ không nói ra, bởi thế là bất hiếu. Cậu nhếch môi cười chua xót, ngay cả hôn nhân cũng ko tự quyết định được.....cậu đúng là một con người thất bại mà! Gương mặt cương nghị ngẩng lên, ánh mắt sắc bén như kiếm Cháu không đồng ý. Nhất quyết không! Ông đừng ép cháu! Nói rồi cậu chạy xồng xộc lên lầu, chả bao lâu đã xách một cái ba lô to xuống.
Dạ, con định đi đâu? Mẹ cậu lo lắng hỏi.
Giọng Nhật Dạ vẫn bình thản không cảm xúc Con sẽ ở KTX trường, đừng ai tìm con nữa! Thân ảnh cậu vụt đi mờ dần, bỏ mặc gia đình cố gắng khuyên răn níu lại.
Hãy chờ đó mà xem mọi người! Không có thế lực của Tống gia, con vẫn khỏe như thường.
Ghê nha Hai! Sinh nhật em còn ko bằng 1 góc của Hai nữa à. Lục Hà bĩu môi, giọng ghen tỵ chua lè. Haiz, ai bảo Hai học giỏi mà chi, chả bù cho mình.
Có điềm! Ắt có điềm! Không thèm để tâm thằng em, Dạ bắt đầu đa nghi suy xét lên. Cậu có cảm giác điều gì đó trọng đại sắp đến với mình. Xem ra bữa sinh nhật này...không mấy vui vẻ gì đâu.
Phố cổ Hội An sầm uất du khách qua lại, trước một sạp bày bán đồ cổ , có một thân hình nhỏ đang chăm chú nhìn ngó. Bỗng cô bé giật nảy mình quay phắt lại Cảm giác này...tưởng tượng sao? , nó đặt tay lên tim, khẽ nhắm mắt Ngoại yên tâm, con nhất định sẽ nghe lời mà. Dường như tâm tình đã bình tĩnh lại, nó mới tiếp tục xem những món đồ. Chỉ tay vào 1 đôi khuyên tai hình hoa sen màu xanh ngọc tuyệt đẹp, nó hỏi người bán Đôi này bao nhiêu vậy chú?
Ông chủ là người hiền lành chân chất, bán ở đây nhiều năm rất được lòng mọi người, ông thành thật báo đúng giá 500.000 cháu à, nhưng mà chú khuyên cháu đừng nên mua. Nhìn cháu vẫn còn là học sinh, đừng nên tiêu tiền lãng phí, với lại đôi bông tai này nghe nói có lời nguyền đấy. Những người chủ trước đã nhiều lần gặp chuyện ko may rồi.
Chẳng những ko sợ hãi, nó còn nhếch miệng cười Vậy đúng rồi, chú cho cháu mua nó đi.
Ông chủ thầm thở dài, trẻ con bây giờ thật là... Ông định đóng gói lại nhưng cô bé bảo không cần rồi mang lên tai luôn.
Thư ơi!!!! Từ đằng xa một thiếu nữ vẫy tay gọi. Nó lễ phép cuối chào người bán hàng rồi chạy đi. Trong một khoảnh khắc đó, ông như nhìn thấy một nàng Tiên nữ tắm dưới ánh nắng ban sớm vậy, đôi hoa tai như tỏa hào quang càng làm rực rỡ thêm vẻ đẹp đó. Suy nghĩ của ông lúc đó chỉ có 1 mà thôi Đây mới chính là chủ nhân của cặp khuyên đó.
Buổi tối. Tiệc tùng tưng bừng khói lửa, ăn uống chơi đùa thỏa thích xong, Ông nội Long tập hợp cả nhà lại muốn thông báo một việc quan trọng. Nhật Dạ nhíu mày thật khó chịu. Biết ngay mà, tới thì tới, ai sợ!
Ta muốn kể cho các con nghe một câu chuyện xưa. Ông Long vuốt râu, ánh mắt xa xôi như đang hoài niệm lại, ông nhớ đến những năm tháng máu lửa đó, có lúc thật đáng sợ tuy nhiên rất đáng trân trọng. Khi xưa ông thích một người con gái, bà ấy là 1 quân y trong đơn vị của ông. Nhưng cuối cùng bà thành đôi với người chiến hữu thân nhất với ông. Ông chỉ còn biết chúc phúc cho 2 người thôi, bởi người chiến hữu đó đã nhặt lại cái mạng này cho ông bao nhiêu lần rồi. Người phụ nữ đó vốn hiền lành nhân hậu, bởi áy náy vì ko thể đáp lại tình cảm và công lao theo đuổi ngần ấy thời gian của ông nên bà đã hứa, sau này sẽ gả con hay cháu gái cho Tống gia. Sau cả 2 giải ngũ rồi ông Long cũng mất liên lạc với họ. Nhưng mới 1 tuần trước đây ông đã gặp lại, người phụ nữ ông từng rất yêu đã mất được 6 năm rồi, chỉ còn vị đồng đội kia thôi. Họ có 5 con gái đã kết hôn và tuổi đã trung niên, nhưng chỉ có 2 đứa cháu gái, trong đó 1 vừa lấy chồng năm ngoái rồi. Chỉ còn 1 cô bé bằng tuổi Nhật Dạ...
Vậy ý Nội là... Cậu nghịch nghịch miếng bánh kem trên đĩa, lấy nĩa chọt nát không thương tiếc Con phải theo cái hôn ước đó?
Ông biết khó cho cháu... Ông nội Long khó xử lắc đầu Nhưng đây là nguyện vọng cuối cùng của Bà ấy a.
Nguyện vọng? Của người yêu cũ của ông? Vậy nguyện vọng của đứa cháu trai ruột này thì sao? Trong lòng khó chịu suy nghĩ nhưng Dạ không nói ra, bởi thế là bất hiếu. Cậu nhếch môi cười chua xót, ngay cả hôn nhân cũng ko tự quyết định được.....cậu đúng là một con người thất bại mà! Gương mặt cương nghị ngẩng lên, ánh mắt sắc bén như kiếm Cháu không đồng ý. Nhất quyết không! Ông đừng ép cháu! Nói rồi cậu chạy xồng xộc lên lầu, chả bao lâu đã xách một cái ba lô to xuống.
Dạ, con định đi đâu? Mẹ cậu lo lắng hỏi.
Giọng Nhật Dạ vẫn bình thản không cảm xúc Con sẽ ở KTX trường, đừng ai tìm con nữa! Thân ảnh cậu vụt đi mờ dần, bỏ mặc gia đình cố gắng khuyên răn níu lại.
Hãy chờ đó mà xem mọi người! Không có thế lực của Tống gia, con vẫn khỏe như thường.
/26
|