Lâm Hoài đem nàng đặt lên một chiếc giường nhỏ, nàng hiện tại vẫn trong trạng thái hôn mê sâu, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt thế nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của nàng. Nhất là đôi gò bồng đang nhấp nhô theo từng nhịp thở làm hắn nhìn đến thất thần hồi lâu. Trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ lợi dụng lúc nàng hôn mê mà đem nàng làm thịt, suy nghĩ vừa mới lóe lên đã bị hắn hung hăng đè xuống.
-- Lâm Hoài a Lâm Hoài.. người ta từng cứu mi đó, mi không thể vong ơn bội nghĩa đến như thế a.. .
Nói xong hắn tự vả vào mặt mình một cái, không nhìn nàng nữa mà đi loanh quanh tìm xem có thứ gì có thể giúp nàng hồi phục hay không. Rất nhanh hắn liền tìm được một cái kệ thuốc, bên trên có vài bình sứ màu trắng.
-- Sư phụ đây là thuốc gì.. .
Hắn nhìn bình sứ trong tay, một mùi hương nhẹ xông vào mũi, hắn đối với mấy thứ này phải nói là hoàn toàn mù tịt, không biết gì hết.
-- Dưỡng Thần Đan dùng để dưỡng thần tĩnh tâm .
Ngược lại với hắn Hồng lão đối với những thứ này lại vô cùng uyên thâm vừa nhìn đã biết.
-- Còn cái này... .
-- An Nữ Đan dùng để điều hòa kinh nguyệt... bla bla... .
-- Vãi.. .
Hắn ngạc nhiên hô một tiếng, không ngừng xem xét những bình sứ.
-- Giải Độc .
-- Hồi Nguyên Đan dùng để hồi phục nguyên lực... .
-- Thứ tốt, trước tiên cho nàng uống thứ này trước đã .
Hắn cầm lấy bình sứ trên tay nhanh chóng đi tới gần nàng.
-- Cái này dùng liều lượng ra sao... .
-- Tu vi của nàng hiện tại rất cao, một viên không đủ, dùng năm viên đi... .
-- Năm viên liệu có bị nghẹn chết không .
Hắn có chút lo lắng hỏi.
-- Nghẹn cái đầu ngươi, đây là đan dược chứ có phải kẹo hồ lô bọc đường đâu .
Hồng lão tức giận mắng.
Tuy vậy hắn vẫn chưa yên tâm, cẩn thận rót thêm một ly nước rồi đem đến cạnh giường. Hắn đỗ từ trong bình sứ ra năm viên đan dược to cở ngón tay, mùi thảo dược thơm ngát lan tỏa, nhẹ nhàng bóp miệng nàng, hắn đem năm viên đan dược bỏ vào miệng nàng, quả nhiên đan dược đúng là thần kì, vừa cho vào miệng đã tan sau đó liền trôi xuống bụng nàng. Sau khi cho nàng uống thuốc hắn lại ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát nàng, việc của hắn bây giờ chính là chờ đợi.
Vài giờ sau sắc mặt nàng bắt đầu tốt hơn, bớt tái nhợt đi, hắn thấy vậy cũng thở phào một cái, nhất mông đi ra ngoài, chợt cảm thấy đói bụng, ngó mắt nhìn quanh lại không có thứ gì ăn được làm hắn kêu khổ một tiếng, liền đi ra chỗ đầu hung thú lúc nãy.
-- Haizzz... Băng Ngao a Băng Ngao, ngươi có trách thì trách mình quá xui xẻo tự dưng lại gặp ta .
Hắn nhìn Hàn Băng Yêu Ngao bị ghim lơ lửng trên chông đá thì thở dài một tiếng, bàn tay khẽ động, chông đá cứng chắc ầm ầm đỗ xuống. Hắn lấy trường kiếm từ trong nhẫn ra, thủ pháp nhanh chóng đã đem một mảng thịt từ trên người Băng Ngao cắt xuống.
Sau khi xử lý xong miếng thịt hắn liền đem lên nướng, mùi thơm phút chốc lan tỏa, tài nghệ nướng thịt của hắn càng lúc càng tiến bộ.
Sau khi nhét đầy cái bụng, hắn trở lại kiểm tra nàng.
-- Chết tiệt, tại sao lại nóng như dậy... .
Từ ngoài đã nghe âm thanh hốt hoảng của hắn.
Hắn lúc này tay đang đặt lên.... trán nàng, sắc mặt có chút khó coi. Chỉ mới một lúc mà tình trạng của nàng lại chuyển biến xấu đi, nhiệt độ cơ thể tăng lên, sắc mặt nàng từ trắng bệch trở thành đỏ ửng, hơi thở nặng nề, trán đổ mồ hôi.
-- Hừm, nguyên lực đang dần khôi phục, nhưng nội thương vẫn còn, lại thêm bị ma khí làm tổn thương thế nên mới bị sốt cao như vậy, cũng may là tu vi nàng cao thâm nên mới bảo toàn được tính mạng .
Hồng lão không giống với thái độ lo lắng của hắn, giọng điệu nhàn nhạt nói.
-- Bây giờ phải làm sao.. .
Hắn có chút hoang mang hỏi.
-- Giờ chỉ có thể quan sát tình hình rồi mới biết được, giờ đi ra ngoài tìm vài loại thảo dược , ta biết một bài thuốc có thể chữa trị nội thương rất tốt .
-- Haizzz... giờ cũng chỉ có thể làm như dậy thôi, mấy thứ đó có khó tìm hay không sư phụ .
Hắn thở dài đáp.
-- Lúc nãy trên đường ta có thấy mấy loại, còn có mấy loại khó tìm, không biết trên này có không nữa.. .
-- Mặc kệ, tìm trước rồi tính.. .
Hắn đáp lời Hồng lão xong thì tìm một cái khăn thấm nước nóng đắp lên trán nàng sau đó đi ra ngoài tìm thảo dược.
.......
Một ngày sau.
-- Phù... May quá, cuối cùng cũng hạ sốt .
Hắn nhẹ rút tay khỏi trán nàng sau đó thở ra một hơi.
-- Ừm, tình trạng đã khá hơn nhiều rồi .
Hồng lão cũng tin tường nói.
Sắc mặt nàng lúc này cũng đã trở nên hồng hào, không còn tái nhợt như hôm qua. Hắn cẩn thận nhìn nàng thêm một lần nữa rồi mở cửa đi ra ngoài. Lát sau từ bên ngoài lan tỏa một mùi thịt nướng thơm lừng.
.......
-- Ưh.... .
Nàng khẽ rên một tiếng sau đó từ từ tỉnh lại. Yếu ớt ngồi dậy nàng cẩn thận nhìn xung quanh hết thảy một lần sau đó mới nặng nề thở ra. Nàng mệt mỏi bước xuống giường, từ từ đi ra ngoài. Tựa người vào thành cửa, nàng nhẹ giương đôi mắt mệt mỏi nhìn cảnh vật bên ngoài, trên khoảng sân tuyết trắng hiện tại đang có một tên nam nhân đang ngồi vui vẻ nướng thịt. Chợt hắn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.
-- Cô nương tỉnh rồi sao.. .
Trông thấy nàng hắn liền vui vẻ hô lên sau đó chạy lại cẩn thận xem xét nàng một lần.
-- Có phải người đã luôn chăm sóc ta lúc ta bị thương đúng không .
Nàng chầm chậm nhìn hắn.
-- Ừm,.. hôm qua nàng tự nhiên sốt cao làm ta thật vô cùng lo lắng.. .
Hắn thật thà đáp.
-- Đa tạ.. .
Nàng cảm kích nói.
-- Không có gì, đừng khách sáo, cô nương từng cứu ta một lần, chuyện này ta tự nhiên nên làm.. .
Hắn cười một cái, không câu nệ nói.
-- Khụ khụ.. .
Nàng chợt ho mấy tiêng, người có chút run rẩy.
-- Cô nương không sao chứ, ngoài này gió lạnh, ta nghĩ cô nên đi vào trong nghỉ đi, kẻo bệnh lại thì khổ .
Hắn quan tâm nói một câu, không biết nàng có cảm động không, chỉ thấy nàng chầm chậm quay đầu vào trong định trở về giường. Chợt nàng lảo đảo một cái khiến hắn phải nhảy tới đỡ, nàng khẽ ngượng ngùng khi hai người chạm vào nhau, nhẹ gạt tay hắn ra.
-- Có cần ta dìu vào trong không
Hắn vẫn tỏ ra lo lắng nói.
-- Không cần, ta tự đi được .
Nàng lạnh nhạt đáp, sau đó từ từ đi vào, hắn đứng nhìn nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chợt hắn nghe thấy một mùi khét khét.
-- Thôi chết, khét cơm một nắng rồi... .
-- Lâm Hoài a Lâm Hoài.. người ta từng cứu mi đó, mi không thể vong ơn bội nghĩa đến như thế a.. .
Nói xong hắn tự vả vào mặt mình một cái, không nhìn nàng nữa mà đi loanh quanh tìm xem có thứ gì có thể giúp nàng hồi phục hay không. Rất nhanh hắn liền tìm được một cái kệ thuốc, bên trên có vài bình sứ màu trắng.
-- Sư phụ đây là thuốc gì.. .
Hắn nhìn bình sứ trong tay, một mùi hương nhẹ xông vào mũi, hắn đối với mấy thứ này phải nói là hoàn toàn mù tịt, không biết gì hết.
-- Dưỡng Thần Đan dùng để dưỡng thần tĩnh tâm .
Ngược lại với hắn Hồng lão đối với những thứ này lại vô cùng uyên thâm vừa nhìn đã biết.
-- Còn cái này... .
-- An Nữ Đan dùng để điều hòa kinh nguyệt... bla bla... .
-- Vãi.. .
Hắn ngạc nhiên hô một tiếng, không ngừng xem xét những bình sứ.
-- Giải Độc .
-- Hồi Nguyên Đan dùng để hồi phục nguyên lực... .
-- Thứ tốt, trước tiên cho nàng uống thứ này trước đã .
Hắn cầm lấy bình sứ trên tay nhanh chóng đi tới gần nàng.
-- Cái này dùng liều lượng ra sao... .
-- Tu vi của nàng hiện tại rất cao, một viên không đủ, dùng năm viên đi... .
-- Năm viên liệu có bị nghẹn chết không .
Hắn có chút lo lắng hỏi.
-- Nghẹn cái đầu ngươi, đây là đan dược chứ có phải kẹo hồ lô bọc đường đâu .
Hồng lão tức giận mắng.
Tuy vậy hắn vẫn chưa yên tâm, cẩn thận rót thêm một ly nước rồi đem đến cạnh giường. Hắn đỗ từ trong bình sứ ra năm viên đan dược to cở ngón tay, mùi thảo dược thơm ngát lan tỏa, nhẹ nhàng bóp miệng nàng, hắn đem năm viên đan dược bỏ vào miệng nàng, quả nhiên đan dược đúng là thần kì, vừa cho vào miệng đã tan sau đó liền trôi xuống bụng nàng. Sau khi cho nàng uống thuốc hắn lại ngồi bên cạnh cẩn thận quan sát nàng, việc của hắn bây giờ chính là chờ đợi.
Vài giờ sau sắc mặt nàng bắt đầu tốt hơn, bớt tái nhợt đi, hắn thấy vậy cũng thở phào một cái, nhất mông đi ra ngoài, chợt cảm thấy đói bụng, ngó mắt nhìn quanh lại không có thứ gì ăn được làm hắn kêu khổ một tiếng, liền đi ra chỗ đầu hung thú lúc nãy.
-- Haizzz... Băng Ngao a Băng Ngao, ngươi có trách thì trách mình quá xui xẻo tự dưng lại gặp ta .
Hắn nhìn Hàn Băng Yêu Ngao bị ghim lơ lửng trên chông đá thì thở dài một tiếng, bàn tay khẽ động, chông đá cứng chắc ầm ầm đỗ xuống. Hắn lấy trường kiếm từ trong nhẫn ra, thủ pháp nhanh chóng đã đem một mảng thịt từ trên người Băng Ngao cắt xuống.
Sau khi xử lý xong miếng thịt hắn liền đem lên nướng, mùi thơm phút chốc lan tỏa, tài nghệ nướng thịt của hắn càng lúc càng tiến bộ.
Sau khi nhét đầy cái bụng, hắn trở lại kiểm tra nàng.
-- Chết tiệt, tại sao lại nóng như dậy... .
Từ ngoài đã nghe âm thanh hốt hoảng của hắn.
Hắn lúc này tay đang đặt lên.... trán nàng, sắc mặt có chút khó coi. Chỉ mới một lúc mà tình trạng của nàng lại chuyển biến xấu đi, nhiệt độ cơ thể tăng lên, sắc mặt nàng từ trắng bệch trở thành đỏ ửng, hơi thở nặng nề, trán đổ mồ hôi.
-- Hừm, nguyên lực đang dần khôi phục, nhưng nội thương vẫn còn, lại thêm bị ma khí làm tổn thương thế nên mới bị sốt cao như vậy, cũng may là tu vi nàng cao thâm nên mới bảo toàn được tính mạng .
Hồng lão không giống với thái độ lo lắng của hắn, giọng điệu nhàn nhạt nói.
-- Bây giờ phải làm sao.. .
Hắn có chút hoang mang hỏi.
-- Giờ chỉ có thể quan sát tình hình rồi mới biết được, giờ đi ra ngoài tìm vài loại thảo dược , ta biết một bài thuốc có thể chữa trị nội thương rất tốt .
-- Haizzz... giờ cũng chỉ có thể làm như dậy thôi, mấy thứ đó có khó tìm hay không sư phụ .
Hắn thở dài đáp.
-- Lúc nãy trên đường ta có thấy mấy loại, còn có mấy loại khó tìm, không biết trên này có không nữa.. .
-- Mặc kệ, tìm trước rồi tính.. .
Hắn đáp lời Hồng lão xong thì tìm một cái khăn thấm nước nóng đắp lên trán nàng sau đó đi ra ngoài tìm thảo dược.
.......
Một ngày sau.
-- Phù... May quá, cuối cùng cũng hạ sốt .
Hắn nhẹ rút tay khỏi trán nàng sau đó thở ra một hơi.
-- Ừm, tình trạng đã khá hơn nhiều rồi .
Hồng lão cũng tin tường nói.
Sắc mặt nàng lúc này cũng đã trở nên hồng hào, không còn tái nhợt như hôm qua. Hắn cẩn thận nhìn nàng thêm một lần nữa rồi mở cửa đi ra ngoài. Lát sau từ bên ngoài lan tỏa một mùi thịt nướng thơm lừng.
.......
-- Ưh.... .
Nàng khẽ rên một tiếng sau đó từ từ tỉnh lại. Yếu ớt ngồi dậy nàng cẩn thận nhìn xung quanh hết thảy một lần sau đó mới nặng nề thở ra. Nàng mệt mỏi bước xuống giường, từ từ đi ra ngoài. Tựa người vào thành cửa, nàng nhẹ giương đôi mắt mệt mỏi nhìn cảnh vật bên ngoài, trên khoảng sân tuyết trắng hiện tại đang có một tên nam nhân đang ngồi vui vẻ nướng thịt. Chợt hắn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.
-- Cô nương tỉnh rồi sao.. .
Trông thấy nàng hắn liền vui vẻ hô lên sau đó chạy lại cẩn thận xem xét nàng một lần.
-- Có phải người đã luôn chăm sóc ta lúc ta bị thương đúng không .
Nàng chầm chậm nhìn hắn.
-- Ừm,.. hôm qua nàng tự nhiên sốt cao làm ta thật vô cùng lo lắng.. .
Hắn thật thà đáp.
-- Đa tạ.. .
Nàng cảm kích nói.
-- Không có gì, đừng khách sáo, cô nương từng cứu ta một lần, chuyện này ta tự nhiên nên làm.. .
Hắn cười một cái, không câu nệ nói.
-- Khụ khụ.. .
Nàng chợt ho mấy tiêng, người có chút run rẩy.
-- Cô nương không sao chứ, ngoài này gió lạnh, ta nghĩ cô nên đi vào trong nghỉ đi, kẻo bệnh lại thì khổ .
Hắn quan tâm nói một câu, không biết nàng có cảm động không, chỉ thấy nàng chầm chậm quay đầu vào trong định trở về giường. Chợt nàng lảo đảo một cái khiến hắn phải nhảy tới đỡ, nàng khẽ ngượng ngùng khi hai người chạm vào nhau, nhẹ gạt tay hắn ra.
-- Có cần ta dìu vào trong không
Hắn vẫn tỏ ra lo lắng nói.
-- Không cần, ta tự đi được .
Nàng lạnh nhạt đáp, sau đó từ từ đi vào, hắn đứng nhìn nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chợt hắn nghe thấy một mùi khét khét.
-- Thôi chết, khét cơm một nắng rồi... .
/27
|