Mọi người quan khán trên võ đài đều bị vụ nổ lớn trên võ đài số mười tám dọa cho hoảng sợ. Uy lực vụ nổ vừa rồi không kém lực lượng của tu thuật giả cấp tám trung cấp phát ra là bao. Như vậy mới biết sự quyết tâm của hai đối thủ này mạnh mẽ tới nhường nào.
Khói bụi tan đi, mọi người chỉ thấy giữa trung tâm vụ nổ, Lâm Quân đang ngơ ngác đứng trong một vòng bảo hộ bằng năng lượng mà nhìn xung quanh. Những nữ đệ tử trên khán đài cũng hé hai ngón tay đang che mặt mà nhìn xuống, thấy cả hai thí sinh đều an toàn mới thở dài vỗ ngực kêu may mắn… may mắn quá.
Toàn bộ mấy chục ngàn người đang đứng tim quan khán cũng bỗng chốc ầm ầm vỗ tay tán thưởng. Hai thí sinh này đã cống hiến một trận đấu thư hùng ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Đến giờ dư âm của trận đấu vẫn khiến mọi người bàn tán không thôi.
Trên bảng ngọc đã hiện lên tên của Lung Quang lọt vào lượt trong, cũng chính thức trở thành người có thứ bậc trong bách cường đại hội.
Hóa ra lúc mọi người tưởng Lâm Quân đi đời nhà ma thì vị giám sát sử đứng bên cạnh võ đài đã nhanh tay lẹ mắt bố chí cho hắn một cái vòng năng lượng. Mặc dù không rõ ràng vị giám sát sử này ở cấp độ nào, tuy nhiên vụ nổ cũng dù có vượt lên cấp tám cũng chẳng mảy may làm tổn thương tới sợi tóc của Lâm Quân.
Sau khi tự mình “trải nghiệm” vụ nổ, Lâm Quân cũng phải tâm phục khẩu phục đối với Lung Quang, đối thủ đang hôn mê ở góc võ đài đối diện.
Đã có kết quả, một vị nữ giám sát tu luyện mộc thuật bước tới thi triển mộc thuật lên cả hai người. Với tu vi mộc thuật mạnh mẽ, chẳng bao lâu những vết thương khiến người ta rùng mình trên cả hai người đều khép miệng nhanh chóng. Lung Quang cũng từ từ tỉnh lại, Lâm Quân đứng ôm quyền nói:
- Ngươi mạnh lắm… nhưng nhất định sắp tới ta sẽ đánh bại ngươi.
Lung Quang mất nhiều máu, hao tổn lực lượng cho nên khuôn mặt vẫn còn tái nhợt cũng gượng cười nói:
- Ngươi cũng rất mạnh… nếu không hôm nay ta đã không phải giở chiêu thức tổn hại thân xác như vậy.
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng bước xuống võ đài. Mọi tu thuật giả quan khán đều nhìn ra trong mắt hai người đều là kính trọng đối thủ từ trong tâm, hoàn toàn không có sự ganh ghét, thù hằn thì đều vỗ tay rẩm rầm tán thưởng.
Lung Quang chưa về đến vị trí tổ đội đang đứng đã nghe thấy tiếng Vân Trọng oang oang:
- Ai nha! Tên gầy còm nhà ngươi không ngờ cũng có chút bản lĩnh… ha ha.
Nói đoạn hắn nháy nháy mắt liên tục khiến Lung Quang ngẩn người vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Ngươi lườm háy cái gì?
Chỉ thấy Vân Trọng bước tới vỗ vỗ vai Lung Quang khiến hắn như muốn sụn xương nhăn nhó:
- Ta nói này người anh em. Như thế nào có người trong mộng rồi còn hùa theo bọn ta “trêu hoa ghẹo nguyệt” chứ?
- Người nào a?
Lung Quang ngạc nhiên hỏi, Vân Trọng thần tình khinh bỉ nhìn hắn rồi liếc sang bên cạnh góc kia bên ngoài võ đài nói:
- Ấy… ấy… đó. Không phải nãy giờ người ta khóc hết nước mắt vì ngươi ta cũng không biết a.
Thấy bộ dạng ngạc nhiên của Lung Quang, Vân Trọng lại càng khinh thường nói:
- Còn không mau lại…
Nói xong Vân Trọng đẩy Lung Quang dúi dụi về phía góc võ đài, sau đó hắn giở bộ mặt vô lại tới cười hềnh hệch với cả đội:
- Hai anh chị lại sắp “ỉ ôi” rồi. Hai da… a… chỉ khổ cái thân ta tới giờ vẫn cô độc…
Vân Trọng chưa nói hết thì mọi người bỗng nhiên thấy một bóng người lao vút tới. Người chưa hiện rõ bóng đã thấy tiếng reo lên:
- A! Chàng… to con của em. Cuối cùng em cũng tìm thấy chàng.
Vân Trọng còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy bóng người nhảy léo bá lên ôm lấy cổ rồi rối rít hôn lên má hắn khiến tâm thần hắn lại lần nữa muốn thoát xác.
- Này này… không hay… này….
Vân Trọng đang lắp ba lắp bắp, mọi người trong tổ đội số mười hai cũng nhìn rõ ràng người đang ôm Vân Trọng hóa ra là một tiểu cô nương xinh đẹp. Kiệt Hào há hốc mồm, sau đó lẩm bẩm:
- Quá xinh đi… hắn kưa cẩm con gái người ta lúc nào a?
Vân Trọng bị một cô gái hôn hít tới choáng váng đầu óc, không kịp suy nghĩ gì. Cũng không trách được hắn, từ nhỏ tới lớn toàn tu luyện với tu luyện. Đến khi có cơ hội ra ngoài thì cũng tối tăm mặt mũi với nhiệm vụ thì làm gì có thời gian cho chuyện riêng tư. Bởi thế trong tình trường hắn vẫn là “con nai vàng ngơ ngác” Kiệt Hào chỉ đâu hắn đánh đó, bởi vậy mới có vụ ba tên quyết chí “tỏa sáng” trong Việt Thuật Đại Hội lần này.
Chỉ là chuyện này quá bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay. Nhìn kỹ lại mới nhận ra cô gái trước mắt có mái tóc dài đen nhánh, đôi môi nhỏ nhắn mọng xinh ửng hồng khiến người ta muốn nâng niu không ngớt. Dáng người cô bé thì quả thật là… chậc chậc… hồ ly tinh cũng phải cam bái hạ phong. Vân Trọng như cây gỗ đứng ngẩn ra nhìn cô bé từ đầu tới chân.
Cô bé thấy vậy cũng tủm tỉm cười vươn hai tay, xoay một vòng để Vân Trọng nhìn rõ:
- Chàng thấy thế nào? Em có đẹp không?
- Đẹp… trên cả đẹp…
Vân Trọng đang thất thần liền buột miệng thốt ra. Cô bé tóc dài sung sướng lại nhảy lên ôm lấy cổ hắn.
- Đương nhiên là đẹp rồi, mất cả năm trời của em chẳng lẽ không đẹp.
Mọi người nghe vậy đều giật mình, chỉ có Văn Lục và Na Na là thoáng chút nhíu mày rồi mỉm cười.
Cô bé thấy vẻ mặt tần ngần của Vân Trọng thì giận dỗi, tụt xuống, hai mắt dơm dớm nước mắt ủy khuất nhìn hắn:
- Chàng là đồ vô lương tâm. Chúng ta đã hẹn thề như vậy… tại sao chàng lại thờ ơ với thiếp?
Vân Trọng nghe thế thoáng rùng mình tỉnh lại, ngây ngô gãi đầu:
- Hẹn thề khi nào a? Sao ta không nhớ nhỉ?
Trong trí nhớ của hắn làm gì có cái diễm phúc hẹn hò với một cô gái xinh đẹp như thế này. Vân Trọng nhăn trán trầm tư hồi lâu vẫn không nhớ ra được mình gặp cô bé ở đầu. Nhìn bộ dạng “ngu ngốc” của hắn, cô bé đang dơm dớm nước mắt cũng phải phì cười:
- Chàng nha… chàng tới gia tộc thiếp khiêu chiến. Sau đó còn hẹn thề với thiếp. Giờ chàng còn chối cãi a.
Vân Trọng nghe vậy há hốc mồm chỉ cô bé lắp bắp:
- Không… không thể nào… cô… cô là con heo mập ú ở gia tộc Nguyễn đó sao?
Nói xong Vân Trọng mới biết mình lỡ lời vội vã lấy tay bịt miệng. Cô bé không giận dữ như mọi người tưởng tượng mà lại tươi cười như hoa nở mùa xuân dang hai tay lại xoay một vòng nữa hỏi:
- Thế nào? Thiếp đẹp chứ?
- Đương nhiên là đẹp…
Lần này trả lời không phải là Vân Trọng mà chính là Kiệt Hào. Cái tên đầy âm hiểm mưu mô kưa cẩm con gái nhà lành này hiện giờ chính là tủi thân muốn chết. Hai tên ngờ nghệch kia cớ gì đều có người theo mà mình vẫn thui thủi một mình.
Vân Trọng vẫn ngây ngô cười:
- Không ngờ heo ú hồi nào giờ thoát xác xinh như vậy.
Cô bé giả vờ hờn dỗi nguýt ngoa:
- Không cho chàng nhắc tới “heo ú”.
Nói xong nàng trừng mắt nhìn Vân Trọng chất vấn:
- Chàng nói đi… rút cuộc chàng có để ý tới thiếp không?
Vân Trọng đương nhiên là không có ngu ngốc, vội vàng gật đầu:
- Đương nhiên là để ý rồi. Chỉ là chúng ta cũng cần có thời gian làm quen a. Hôm trước ta có nhìn thấy một nơi rất… rất đẹp. Ta có vinh hạnh được mời nàng đi dạo chứ?
Nói xong hắn cúi người rất lễ phép mời cô bé “heo ú”. Chỉ là vóc người to con của hắn thực hiện động tác vừa rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy ngố ngố, buồn cười. Chỉ là trong mắt cô bé họ Nguyễn kia liền ánh nên những nét vui mừng, hưng phấn cầm tay hắn chạy đi bỏ lại đám người Văn Lục và hai hầu nữ của nàng đứng nhìn ngơ ngác.
Văn Lục nhún vai cười:
- Chúng ta đánh giá thấp tên to xác này a. Không ngờ hắn cũng lẻo mép kinh hồn.
Mọi người đứng cạnh nghe thế đều mỉm cười. Bất quá mọi người đều biết ẩn sau sự tĩnh lặng của Lung Quang, sự ngây ngô của Vân Trọng và sự gian mãnh của Kiệt Hào đều là những trí tuệ không tầm thường. Bởi nếu bình thường thì bọn họ đã không được mệnh danh là quái vật tổ đội số mười hai rồi.
Nhờ Việt Thuật Đại Hội này, Văn Lục cũng tìm hiểu đồng đội của mình thêm rõ ràng. Cho nên hắn cũng thập phần chờ đợi các trận đấu tiếp theo của mọi người trong đội.
Mà sau Lung Quang thì người tiếp theo được bảng ngọc xếp ở vị trí thứ bốn mươi là Kiệt Hào. Hắn cũng không phải đợi lâu, chỉ gần một tiếng sau, Kiệt Hào đã được bảng ngọc thông báo tới võ đài số hai để tham gia trận đấu. Mọi người cũng tới cổ vũ cho hắn.
Điều làm mọi người bất ngờ là đối thủ của Kiệt Hào là một vị công tử tới từ Văn Lang Thiên. Hơn nữa vị công tử này hiển nhiên là thuộc về phe cánh của cô nàng đanh đá mà cho tới giờ Văn Lục vẫn chưa biết tên là gì kia.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp a”
Mọi người trong tổ đội số mười hai vừa tới đã nghe thấy cô nàng đanh đá kia chua ngoa “nói móc”. Hương cũng không chịu thua kém, nàng hếch khuôn mặt đang đeo mặt nạ bạc lên “xí” một tiếng rồi nói:
- Ai thèm làm oan gia của ngươi. Không biết xấu hổ…
- Ngươi… ngươi…
Cô bé đanh đá bị Hương nói một câu giận tím mặt, giơ ngón tay chỉ rồi lắp bắp một hồi. Tiếp đó không ngờ nàng lại cười một cách quyến rũ. Bất quá rất nhanh khuôn mặt nàng đã biến đổi thành lạnh lùng nói:
- Hừ… nói với các ngươi chỉ làm bẩn miệng ngọc của ta…
Nói đoạn quay sang vị công tử sắp thi đấu nói:
- Vô Thiên… dậy cho hắn một bài học nhớ đời.
Tên công tử kia cười nịnh, nói:
- Tiểu thư yên tâm, chỉ là cất tay mà thôi. Ta nhất định không nhục sứ mệnh.
Khói bụi tan đi, mọi người chỉ thấy giữa trung tâm vụ nổ, Lâm Quân đang ngơ ngác đứng trong một vòng bảo hộ bằng năng lượng mà nhìn xung quanh. Những nữ đệ tử trên khán đài cũng hé hai ngón tay đang che mặt mà nhìn xuống, thấy cả hai thí sinh đều an toàn mới thở dài vỗ ngực kêu may mắn… may mắn quá.
Toàn bộ mấy chục ngàn người đang đứng tim quan khán cũng bỗng chốc ầm ầm vỗ tay tán thưởng. Hai thí sinh này đã cống hiến một trận đấu thư hùng ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Đến giờ dư âm của trận đấu vẫn khiến mọi người bàn tán không thôi.
Trên bảng ngọc đã hiện lên tên của Lung Quang lọt vào lượt trong, cũng chính thức trở thành người có thứ bậc trong bách cường đại hội.
Hóa ra lúc mọi người tưởng Lâm Quân đi đời nhà ma thì vị giám sát sử đứng bên cạnh võ đài đã nhanh tay lẹ mắt bố chí cho hắn một cái vòng năng lượng. Mặc dù không rõ ràng vị giám sát sử này ở cấp độ nào, tuy nhiên vụ nổ cũng dù có vượt lên cấp tám cũng chẳng mảy may làm tổn thương tới sợi tóc của Lâm Quân.
Sau khi tự mình “trải nghiệm” vụ nổ, Lâm Quân cũng phải tâm phục khẩu phục đối với Lung Quang, đối thủ đang hôn mê ở góc võ đài đối diện.
Đã có kết quả, một vị nữ giám sát tu luyện mộc thuật bước tới thi triển mộc thuật lên cả hai người. Với tu vi mộc thuật mạnh mẽ, chẳng bao lâu những vết thương khiến người ta rùng mình trên cả hai người đều khép miệng nhanh chóng. Lung Quang cũng từ từ tỉnh lại, Lâm Quân đứng ôm quyền nói:
- Ngươi mạnh lắm… nhưng nhất định sắp tới ta sẽ đánh bại ngươi.
Lung Quang mất nhiều máu, hao tổn lực lượng cho nên khuôn mặt vẫn còn tái nhợt cũng gượng cười nói:
- Ngươi cũng rất mạnh… nếu không hôm nay ta đã không phải giở chiêu thức tổn hại thân xác như vậy.
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng bước xuống võ đài. Mọi tu thuật giả quan khán đều nhìn ra trong mắt hai người đều là kính trọng đối thủ từ trong tâm, hoàn toàn không có sự ganh ghét, thù hằn thì đều vỗ tay rẩm rầm tán thưởng.
Lung Quang chưa về đến vị trí tổ đội đang đứng đã nghe thấy tiếng Vân Trọng oang oang:
- Ai nha! Tên gầy còm nhà ngươi không ngờ cũng có chút bản lĩnh… ha ha.
Nói đoạn hắn nháy nháy mắt liên tục khiến Lung Quang ngẩn người vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Ngươi lườm háy cái gì?
Chỉ thấy Vân Trọng bước tới vỗ vỗ vai Lung Quang khiến hắn như muốn sụn xương nhăn nhó:
- Ta nói này người anh em. Như thế nào có người trong mộng rồi còn hùa theo bọn ta “trêu hoa ghẹo nguyệt” chứ?
- Người nào a?
Lung Quang ngạc nhiên hỏi, Vân Trọng thần tình khinh bỉ nhìn hắn rồi liếc sang bên cạnh góc kia bên ngoài võ đài nói:
- Ấy… ấy… đó. Không phải nãy giờ người ta khóc hết nước mắt vì ngươi ta cũng không biết a.
Thấy bộ dạng ngạc nhiên của Lung Quang, Vân Trọng lại càng khinh thường nói:
- Còn không mau lại…
Nói xong Vân Trọng đẩy Lung Quang dúi dụi về phía góc võ đài, sau đó hắn giở bộ mặt vô lại tới cười hềnh hệch với cả đội:
- Hai anh chị lại sắp “ỉ ôi” rồi. Hai da… a… chỉ khổ cái thân ta tới giờ vẫn cô độc…
Vân Trọng chưa nói hết thì mọi người bỗng nhiên thấy một bóng người lao vút tới. Người chưa hiện rõ bóng đã thấy tiếng reo lên:
- A! Chàng… to con của em. Cuối cùng em cũng tìm thấy chàng.
Vân Trọng còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy bóng người nhảy léo bá lên ôm lấy cổ rồi rối rít hôn lên má hắn khiến tâm thần hắn lại lần nữa muốn thoát xác.
- Này này… không hay… này….
Vân Trọng đang lắp ba lắp bắp, mọi người trong tổ đội số mười hai cũng nhìn rõ ràng người đang ôm Vân Trọng hóa ra là một tiểu cô nương xinh đẹp. Kiệt Hào há hốc mồm, sau đó lẩm bẩm:
- Quá xinh đi… hắn kưa cẩm con gái người ta lúc nào a?
Vân Trọng bị một cô gái hôn hít tới choáng váng đầu óc, không kịp suy nghĩ gì. Cũng không trách được hắn, từ nhỏ tới lớn toàn tu luyện với tu luyện. Đến khi có cơ hội ra ngoài thì cũng tối tăm mặt mũi với nhiệm vụ thì làm gì có thời gian cho chuyện riêng tư. Bởi thế trong tình trường hắn vẫn là “con nai vàng ngơ ngác” Kiệt Hào chỉ đâu hắn đánh đó, bởi vậy mới có vụ ba tên quyết chí “tỏa sáng” trong Việt Thuật Đại Hội lần này.
Chỉ là chuyện này quá bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay. Nhìn kỹ lại mới nhận ra cô gái trước mắt có mái tóc dài đen nhánh, đôi môi nhỏ nhắn mọng xinh ửng hồng khiến người ta muốn nâng niu không ngớt. Dáng người cô bé thì quả thật là… chậc chậc… hồ ly tinh cũng phải cam bái hạ phong. Vân Trọng như cây gỗ đứng ngẩn ra nhìn cô bé từ đầu tới chân.
Cô bé thấy vậy cũng tủm tỉm cười vươn hai tay, xoay một vòng để Vân Trọng nhìn rõ:
- Chàng thấy thế nào? Em có đẹp không?
- Đẹp… trên cả đẹp…
Vân Trọng đang thất thần liền buột miệng thốt ra. Cô bé tóc dài sung sướng lại nhảy lên ôm lấy cổ hắn.
- Đương nhiên là đẹp rồi, mất cả năm trời của em chẳng lẽ không đẹp.
Mọi người nghe vậy đều giật mình, chỉ có Văn Lục và Na Na là thoáng chút nhíu mày rồi mỉm cười.
Cô bé thấy vẻ mặt tần ngần của Vân Trọng thì giận dỗi, tụt xuống, hai mắt dơm dớm nước mắt ủy khuất nhìn hắn:
- Chàng là đồ vô lương tâm. Chúng ta đã hẹn thề như vậy… tại sao chàng lại thờ ơ với thiếp?
Vân Trọng nghe thế thoáng rùng mình tỉnh lại, ngây ngô gãi đầu:
- Hẹn thề khi nào a? Sao ta không nhớ nhỉ?
Trong trí nhớ của hắn làm gì có cái diễm phúc hẹn hò với một cô gái xinh đẹp như thế này. Vân Trọng nhăn trán trầm tư hồi lâu vẫn không nhớ ra được mình gặp cô bé ở đầu. Nhìn bộ dạng “ngu ngốc” của hắn, cô bé đang dơm dớm nước mắt cũng phải phì cười:
- Chàng nha… chàng tới gia tộc thiếp khiêu chiến. Sau đó còn hẹn thề với thiếp. Giờ chàng còn chối cãi a.
Vân Trọng nghe vậy há hốc mồm chỉ cô bé lắp bắp:
- Không… không thể nào… cô… cô là con heo mập ú ở gia tộc Nguyễn đó sao?
Nói xong Vân Trọng mới biết mình lỡ lời vội vã lấy tay bịt miệng. Cô bé không giận dữ như mọi người tưởng tượng mà lại tươi cười như hoa nở mùa xuân dang hai tay lại xoay một vòng nữa hỏi:
- Thế nào? Thiếp đẹp chứ?
- Đương nhiên là đẹp…
Lần này trả lời không phải là Vân Trọng mà chính là Kiệt Hào. Cái tên đầy âm hiểm mưu mô kưa cẩm con gái nhà lành này hiện giờ chính là tủi thân muốn chết. Hai tên ngờ nghệch kia cớ gì đều có người theo mà mình vẫn thui thủi một mình.
Vân Trọng vẫn ngây ngô cười:
- Không ngờ heo ú hồi nào giờ thoát xác xinh như vậy.
Cô bé giả vờ hờn dỗi nguýt ngoa:
- Không cho chàng nhắc tới “heo ú”.
Nói xong nàng trừng mắt nhìn Vân Trọng chất vấn:
- Chàng nói đi… rút cuộc chàng có để ý tới thiếp không?
Vân Trọng đương nhiên là không có ngu ngốc, vội vàng gật đầu:
- Đương nhiên là để ý rồi. Chỉ là chúng ta cũng cần có thời gian làm quen a. Hôm trước ta có nhìn thấy một nơi rất… rất đẹp. Ta có vinh hạnh được mời nàng đi dạo chứ?
Nói xong hắn cúi người rất lễ phép mời cô bé “heo ú”. Chỉ là vóc người to con của hắn thực hiện động tác vừa rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy ngố ngố, buồn cười. Chỉ là trong mắt cô bé họ Nguyễn kia liền ánh nên những nét vui mừng, hưng phấn cầm tay hắn chạy đi bỏ lại đám người Văn Lục và hai hầu nữ của nàng đứng nhìn ngơ ngác.
Văn Lục nhún vai cười:
- Chúng ta đánh giá thấp tên to xác này a. Không ngờ hắn cũng lẻo mép kinh hồn.
Mọi người đứng cạnh nghe thế đều mỉm cười. Bất quá mọi người đều biết ẩn sau sự tĩnh lặng của Lung Quang, sự ngây ngô của Vân Trọng và sự gian mãnh của Kiệt Hào đều là những trí tuệ không tầm thường. Bởi nếu bình thường thì bọn họ đã không được mệnh danh là quái vật tổ đội số mười hai rồi.
Nhờ Việt Thuật Đại Hội này, Văn Lục cũng tìm hiểu đồng đội của mình thêm rõ ràng. Cho nên hắn cũng thập phần chờ đợi các trận đấu tiếp theo của mọi người trong đội.
Mà sau Lung Quang thì người tiếp theo được bảng ngọc xếp ở vị trí thứ bốn mươi là Kiệt Hào. Hắn cũng không phải đợi lâu, chỉ gần một tiếng sau, Kiệt Hào đã được bảng ngọc thông báo tới võ đài số hai để tham gia trận đấu. Mọi người cũng tới cổ vũ cho hắn.
Điều làm mọi người bất ngờ là đối thủ của Kiệt Hào là một vị công tử tới từ Văn Lang Thiên. Hơn nữa vị công tử này hiển nhiên là thuộc về phe cánh của cô nàng đanh đá mà cho tới giờ Văn Lục vẫn chưa biết tên là gì kia.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp a”
Mọi người trong tổ đội số mười hai vừa tới đã nghe thấy cô nàng đanh đá kia chua ngoa “nói móc”. Hương cũng không chịu thua kém, nàng hếch khuôn mặt đang đeo mặt nạ bạc lên “xí” một tiếng rồi nói:
- Ai thèm làm oan gia của ngươi. Không biết xấu hổ…
- Ngươi… ngươi…
Cô bé đanh đá bị Hương nói một câu giận tím mặt, giơ ngón tay chỉ rồi lắp bắp một hồi. Tiếp đó không ngờ nàng lại cười một cách quyến rũ. Bất quá rất nhanh khuôn mặt nàng đã biến đổi thành lạnh lùng nói:
- Hừ… nói với các ngươi chỉ làm bẩn miệng ngọc của ta…
Nói đoạn quay sang vị công tử sắp thi đấu nói:
- Vô Thiên… dậy cho hắn một bài học nhớ đời.
Tên công tử kia cười nịnh, nói:
- Tiểu thư yên tâm, chỉ là cất tay mà thôi. Ta nhất định không nhục sứ mệnh.
/382
|