Trong khi mọi người còn chưa hết choáng váng với kết ấn bất ngờ của Văn Lục thì hắn đã bày ra bộ mặt “hì hì” tiến lại gần chỗ Lệ Lệ đang đứng. Nhưng với bộ mặt đen thui, cùng đầu tóc te tua của hắn, trông kiểu gì cũng thấy… ngố ngố. Lệ Lệ kinh hãi kêu lên:
- Ngươi… ngươi không được lại đây! Nếu không… nếu không… ta…
- Ta ta cái gì! Đánh bổn công tử te tua thế này, giờ tính sao đây?
Lệ Lệ lúc này hoảng hốt thực sự. Lúc này có cho thêm mười lá gan, nàng cũng không dám sử dụng Lôi Phong Kết Ấn cấp hai lần nữa. Mà cho dù nàng có sử dụng, liệu có đấu nổi tên quái thai nhìn qua là thuộc kia chăng? Bởi vậy lúc này nàng mới cảm thấy khủng bố trong lòng.
Chưa đợi nàng có phản ứng, liền đã thấy vòng eo mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, tiếp đó mặt võ đài càng ngày càng gần. Kết cục, nàng thấy mình nằm ngang với mặt võ đài, phần bụng gác lên đầu gối của Văn Lục. Mà cái tên đáng hận kia không chờ nàng kêu lên đã vung tay:
“Bốp”
Một tiếng dòn tan vang lên trên bộ mông tròn căng của nàng. Chỉ nghe thấy hắn lầm rầm:
- Chua ngoa nè!
“Bốp”
- Đanh đá nè!
“Bốp”
- “Đại hung vô não” nè! Từ giờ chừa cái thói bắt nạt người đi nhé!
Lệ Lệ bỗng chốc cảm thấy nghẹn ngào ủy khuất. Danh dự con gái từ giờ liền bị cái tên đáng chết này phá hủy. Không đợi hắn lần nữa vung tay nàng đã “ô ô” kêu lên.
- Hu hu… cái tên bại hoại ngươi. Còn không mau buông bổn cô nương ra. Nếu không ta nhất định lấy cái mạng chó của ngươi… hu hu.
- Ách! Còn tư cách ra điều kiện với ta? Hừ! Ngươi ngoài việc sinh ra trong một gia tộc hùng mạnh thì ngươi hơn người được cái gì chứ? Ngươi nhìn xem, người ta không dùng một viên đan dược cũng tu luyện tới tận cấp bảy cấp tám. Còn ngươi ăn đỉnh cấp thiên dược như uống nước lã… có chút tu vi liền đem ức hiếp người? Thật là mất mặt phụ huynh a.
“Bốp”
- Ô ô… ngươi còn đánh nữa? Mau buôn ta ra… hu hu… nhà ta cường phú thì ta hưởng. Mắc mớ gì tới ngươi a?
- Hừ! Ta không có nói tới gia cảnh của nhà ngươi. Nghèo hay giàu ta cũng mặc xác ngươi. Nhưng là ngươi dám ỷ thế để ức hiếp đồng đội ta thì chỉ có ăn đòn….
“Bốp”
….
Mọi người trên khán đài trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ đang đánh nhau sống chết bỗng nhiên lại quay sang “thân mật” kiểu này khiến ai cũng khó lòng tưởng tượng nổi. Chỉ duy có các vị giám sát sử là nhìn Văn Lục mỉm cười. Xem chừng bọn họ cũng đau đầu không ít đối với cô nàng đanh đá này.
Lệ Lệ khóc tới thôn thiên địa ám mới giật mình nhớ ra. Chẳng phải tự động nhận thua sẽ được kết giới truyền ra ngoài sao? Hiện tại hắn đánh “mỏi tay”, mà cái mông của nàng cũng đau lắm rồi thì nghĩ tới vấn đề này còn tác dụng gì a.
Sau khi bị đánh chán chê, Lệ Lệ ngồi dụi mắt, khóc tùm lum khiến Văn Lục bỗng nhiên có cảm giác lẽ phải thuộc về cô nàng, mà hắn lại trở thành ác ma kinh khủng.
Văn Lục ôm Tiểu Nghê trong lòng, bĩu môi nhìn Lệ Lệ nói:
- Người ta nói nữ nhân ngực to thì ngu ngốc mà… đây không to cũng ngu ngốc a.
- Ngươi mới là ngu ngốc! Hức… bổn thiểu thư nhất định sẽ bắt ngươi trả giá gấp trăm lần… không, phải trả giá gấp ngàn, gấp vạn lần mới hả dạ. Ngươi cứ chờ đó mà coi…“Nu pogogi”
Văn Lục nghe xong thì sửng sốt, tiếp đó phá lên cười. Nghe cô nàng nói hắn mới nhớ ra “con cáo già” trong phim hoạt hình “Hãy Đợi Đấy” toàn phun ra câu nói này lúc thất bại. Chỉ là không biết nàng mới xuống nhân gian liền học lỏm ở đâu, cứ dương dương tự đắc nghĩ mình “theo kịp thời đại”.
- Ha ha! Cười chết ta mất… Ôi ôi không xong… ngươi làm ta cười đau cả dạ dày quá.
Lệ Lệ nghe vậy chột dạ, bất quá nàng vẫn cứng miệng nói:
- Tên đáng chết! Cười gì mà cười!
Nói đoạn nàng lườm xuống phía đám công tử theo đuôi của nàng. Thấy một tên lủi lủi chốn ra phía sau, tránh ánh mắt của nàng khiến nàng càng thêm nghi ngờ. Lệ Lệ ngập ngừng:
- Tên nào dám nói leo câu đó của bổn cô nương?
Không biết Văn Lục thì thào gì vào tai của Lệ Lệ, mà cô nàng nghe xong liền nổi điên chạy một mạch qua kết giới xuống võ đài, hung hăng sút cho một tên công tử năm lăn queo trên mặt đất khiến hắn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Xem chừng tên này quãng thời gian sắp tới nhất định sẽ rất thê thảm… Kết cục, Lệ Lệ bị xử thua, Văn Lục mặt đen thui đắc ý đi xuống võ đài. Trận đấu này mặc dù hắn trông cực kỳ nhếch nhác, nhưng thu được hiệu quả thật bất ngờ. Còn cái vẻ mặt đen thui của hắn, thì kể từ khi thất bại trong tay Nguyên Anh của tu chân giả thì hắn đã không còn coi trọng ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào. Đen thui thì sao chứ… chỉ cần mạnh mẽ, không ai dám ngẩng đầu khinh bạc. Cũng như tình hình hiện tại, các đệ tử quan khán trận đấu vừa rồi đều nhìn Văn Lục với ánh mắt sợ hãi, thêm vài phần kính trọng. Dù sao thì cái gọi là Khống Pháp Kết Ấn từ xưa tới nay, người thi triển thành công cũng không nhiều lắm, mà cái tên quái thai này ngay lần đầu tiên đã kết ấn thành công, hơn nữa uy lực còn tuyệt đối là dọa người…
Văn Lục vừa xuống võ đài liền phát ra lực lượng thổi bay những ám đen bám trên mặt và tóc tai. Đồng thời bộ trang phục mà sư phụ đưa cho hắn cũng tự động hấp thu linh khí mà hồi phục lại. Lúc này liền có ba vị giám sát sử bay xuống đứng ở ba góc kết giới, liên hợp với nhau bố trí lại kết giới vừa bị Văn Lục phá hỏng.
Chưa xuống tới nơi mọi người đứng, Lệ Thanh đã hưng phấn reo lên:
- Ôi ôi! Lệ Thanh sùng bái đại ca quá!
Nói xong nàng dứ dứ nắm tay nhỏ bé của nàng:
- Đánh đúng lắm… phải đánh cho mông cô nàng đanh đá đó nở hoa mới hả dạ. Dám không để nhân gian trong mắt hử… hừ hừ…
Văn Lục mỉm cười xoa đầu cô bé. Mọi người cũng đều hưng phấn nhìn Văn Lục, duy chỉ có Na Na là trong vui mừng còn có phần lo lắng. Hơn ai hết, nàng biết rõ thế lực của cô nàng chua ngoa kia lớn tới mức nào. Ngay cả đại đa số các vị giám sát sử ở đây cũng không có người nào nguyện ý chêu trọc nàng. Hiện tại ba lần bốn lượt bị Văn Lục chọc tức, không biết nàng có kết thù mà cầu cao thủ nào đó của gia tộc nàng xuống “hỏi thăm” Văn Lục không.
Nhìn ra vẻ lo lắng của Na Na, Văn Lục cười nói:
- Nàng quên ta là ai ư? Ta là đội trưởng đội số mười hai a. Nếu muốn đụng tới ta thì trước hết phải đi hỏi ý kiến Long Quân Thiên Đế đã!
Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Mà Tiểu Nghê trên tay Văn Lục lúc này cũng thò cái chân ra, ủy khuất kêu ô ô lên mấy tiếng. Ý bảo nó bị đau lắm mà không có ai quan tâm. Nhìn điệu bộ của Tiểu Nghê đáng yêu cực điểm khiến cho mấy cô gái xúm lại ríu rít, oanh oanh yến yến một hồi khiến cả đám đệ tử đang đứng xung quanh cũng phải ngẩn ngơ.
Lần thi đấu kế tiếp chính là tên âm hiểm Kiệt Hào, chỉ là chưa tới lượt, Văn Lục nhìn đám người Bạch Y Công Chúa đang vò đầu vò tai Tiểu Nghê thì mỉm cười, tiếp đó mới sực nhớ ra Ức Trai tiền bối truyền âm liền vỗ đầu thầm kêu: “ Sơ xuất quá, vậy mà cũng quên”.
Tiếp đó hắn rảo bước ra khỏi đỉnh núi trung tâm rồi bay về phía đỉnh núi cực đông của tam cấp đồ án. Mặt trời dần đứng bóng, dưới một tàng cây cổ thụ, một cụ già tiên phong đạo cốt đang đứng ngẩn người nhìn những vết nứt chạy dọc chạy ngang hiện lộ trên thân cây. Văn Lục đi tới khẽ khom người nói:
- Ức Trai tiền bối…
Cụ già quay mặt lại mỉm cười nhìn một lượt Văn Lục rồi nói:
- Ừm! Không tệ, tiến bộ rất nhanh. Nếu lúc trước ta không gặp tiểu tử ngươi cùng sư phụ chắc ta cũng không tưởng tượng nổi chỉ vài năm, ngươi lại tiến bộ thần tốc như vậy.
Văn Lục vội vàng khiếm tốn:
- Cũng là do cháu gặp đúng cơ may của khảo nghiệm hồn ngọc. Nếu không chắc cháu hiện tại cũng chỉ tầng sáu tầng bảy mà thôi.
- Không sai! Nhưng cơ may cũng là một phần của thực lực. Cái chính là ngươi nắm giữ cơ hội của ngươi cực tốt…
Nói doạn Ức Trai tiền bối có chút trầm ngâm. Có lẽ vị vận mệnh đại sư này đang tiếc hùi hụi một đệ tử phù hợp với công pháp vận mệnh như vậy lại được cái lão già kia “nhặt” được trước.
Một lát, Ức Trai tiền bối bỗng chốc hỏi:
- Ngươi thấy Đồ Án Công Pháp thế nào?
Văn Lục sửng sốt, tiếp đó toe toét cười:
- Rất mạnh… không, phải nói là cực mạnh. Hiện tại cháu mới cấp tám nhưng đòn công kích vừa rồi tuyệt đối phải đạt cấp mười hai. Đánh vượt cấp như vậy thật sự rất khủng bố…
Văn Lục đang mừng húm, hắn nghĩ Ức Trai tiền bối nói như vậy chẳng phải là sắp sửa đưa cho hắn vài kết ấn còn cường đai hơn sao. Lúc đó nhân gian ta mặc sức tung hoành, liệu có tu luyện giả nào trên trái đất dám ngênh ngang trước mặt hắn. Đọc qua cực kỳ nhiều tiểu thuyết, Văn Lục cũng chưa từng gặp công pháp nào đánh vượt tới bốn năm cấp như vậy, tuyệt đối là một tồn tại kinh khủng.
Tuy nhiên không đợi Văn Lục mừng vui lâu, Ức Trai tiền bối khẽ hừ một tiếng nói:
- Ngu ngốc… ngươi biết tại sao Khổng Pháp Kết Ấn lại không được lưu truyền dưới nhân gian không?
Văn Lục cau mày:
- Chẳng phải do uy lực nó quá cường đại, mà không gian ngũ hành không đủ vững chắc trước công kích đó nên phải hạn chế sao?
Ức Trai tiền bối nhìn lướt qua Văn Lục, ánh mắt có chút ý vị cười đùa. Văn Lục đang cau mày thì giật mình nhớ ra.
- Không đúng a… Thì ra là vậy, thì ra là vậy… đúng là một nhược điểm trí mạng.
- Ngươi… ngươi không được lại đây! Nếu không… nếu không… ta…
- Ta ta cái gì! Đánh bổn công tử te tua thế này, giờ tính sao đây?
Lệ Lệ lúc này hoảng hốt thực sự. Lúc này có cho thêm mười lá gan, nàng cũng không dám sử dụng Lôi Phong Kết Ấn cấp hai lần nữa. Mà cho dù nàng có sử dụng, liệu có đấu nổi tên quái thai nhìn qua là thuộc kia chăng? Bởi vậy lúc này nàng mới cảm thấy khủng bố trong lòng.
Chưa đợi nàng có phản ứng, liền đã thấy vòng eo mình bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, tiếp đó mặt võ đài càng ngày càng gần. Kết cục, nàng thấy mình nằm ngang với mặt võ đài, phần bụng gác lên đầu gối của Văn Lục. Mà cái tên đáng hận kia không chờ nàng kêu lên đã vung tay:
“Bốp”
Một tiếng dòn tan vang lên trên bộ mông tròn căng của nàng. Chỉ nghe thấy hắn lầm rầm:
- Chua ngoa nè!
“Bốp”
- Đanh đá nè!
“Bốp”
- “Đại hung vô não” nè! Từ giờ chừa cái thói bắt nạt người đi nhé!
Lệ Lệ bỗng chốc cảm thấy nghẹn ngào ủy khuất. Danh dự con gái từ giờ liền bị cái tên đáng chết này phá hủy. Không đợi hắn lần nữa vung tay nàng đã “ô ô” kêu lên.
- Hu hu… cái tên bại hoại ngươi. Còn không mau buông bổn cô nương ra. Nếu không ta nhất định lấy cái mạng chó của ngươi… hu hu.
- Ách! Còn tư cách ra điều kiện với ta? Hừ! Ngươi ngoài việc sinh ra trong một gia tộc hùng mạnh thì ngươi hơn người được cái gì chứ? Ngươi nhìn xem, người ta không dùng một viên đan dược cũng tu luyện tới tận cấp bảy cấp tám. Còn ngươi ăn đỉnh cấp thiên dược như uống nước lã… có chút tu vi liền đem ức hiếp người? Thật là mất mặt phụ huynh a.
“Bốp”
- Ô ô… ngươi còn đánh nữa? Mau buôn ta ra… hu hu… nhà ta cường phú thì ta hưởng. Mắc mớ gì tới ngươi a?
- Hừ! Ta không có nói tới gia cảnh của nhà ngươi. Nghèo hay giàu ta cũng mặc xác ngươi. Nhưng là ngươi dám ỷ thế để ức hiếp đồng đội ta thì chỉ có ăn đòn….
“Bốp”
….
Mọi người trên khán đài trợn tròn mắt nhìn đôi nam nữ đang đánh nhau sống chết bỗng nhiên lại quay sang “thân mật” kiểu này khiến ai cũng khó lòng tưởng tượng nổi. Chỉ duy có các vị giám sát sử là nhìn Văn Lục mỉm cười. Xem chừng bọn họ cũng đau đầu không ít đối với cô nàng đanh đá này.
Lệ Lệ khóc tới thôn thiên địa ám mới giật mình nhớ ra. Chẳng phải tự động nhận thua sẽ được kết giới truyền ra ngoài sao? Hiện tại hắn đánh “mỏi tay”, mà cái mông của nàng cũng đau lắm rồi thì nghĩ tới vấn đề này còn tác dụng gì a.
Sau khi bị đánh chán chê, Lệ Lệ ngồi dụi mắt, khóc tùm lum khiến Văn Lục bỗng nhiên có cảm giác lẽ phải thuộc về cô nàng, mà hắn lại trở thành ác ma kinh khủng.
Văn Lục ôm Tiểu Nghê trong lòng, bĩu môi nhìn Lệ Lệ nói:
- Người ta nói nữ nhân ngực to thì ngu ngốc mà… đây không to cũng ngu ngốc a.
- Ngươi mới là ngu ngốc! Hức… bổn thiểu thư nhất định sẽ bắt ngươi trả giá gấp trăm lần… không, phải trả giá gấp ngàn, gấp vạn lần mới hả dạ. Ngươi cứ chờ đó mà coi…“Nu pogogi”
Văn Lục nghe xong thì sửng sốt, tiếp đó phá lên cười. Nghe cô nàng nói hắn mới nhớ ra “con cáo già” trong phim hoạt hình “Hãy Đợi Đấy” toàn phun ra câu nói này lúc thất bại. Chỉ là không biết nàng mới xuống nhân gian liền học lỏm ở đâu, cứ dương dương tự đắc nghĩ mình “theo kịp thời đại”.
- Ha ha! Cười chết ta mất… Ôi ôi không xong… ngươi làm ta cười đau cả dạ dày quá.
Lệ Lệ nghe vậy chột dạ, bất quá nàng vẫn cứng miệng nói:
- Tên đáng chết! Cười gì mà cười!
Nói đoạn nàng lườm xuống phía đám công tử theo đuôi của nàng. Thấy một tên lủi lủi chốn ra phía sau, tránh ánh mắt của nàng khiến nàng càng thêm nghi ngờ. Lệ Lệ ngập ngừng:
- Tên nào dám nói leo câu đó của bổn cô nương?
Không biết Văn Lục thì thào gì vào tai của Lệ Lệ, mà cô nàng nghe xong liền nổi điên chạy một mạch qua kết giới xuống võ đài, hung hăng sút cho một tên công tử năm lăn queo trên mặt đất khiến hắn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều. Xem chừng tên này quãng thời gian sắp tới nhất định sẽ rất thê thảm… Kết cục, Lệ Lệ bị xử thua, Văn Lục mặt đen thui đắc ý đi xuống võ đài. Trận đấu này mặc dù hắn trông cực kỳ nhếch nhác, nhưng thu được hiệu quả thật bất ngờ. Còn cái vẻ mặt đen thui của hắn, thì kể từ khi thất bại trong tay Nguyên Anh của tu chân giả thì hắn đã không còn coi trọng ánh mắt người khác nhìn mình như thế nào. Đen thui thì sao chứ… chỉ cần mạnh mẽ, không ai dám ngẩng đầu khinh bạc. Cũng như tình hình hiện tại, các đệ tử quan khán trận đấu vừa rồi đều nhìn Văn Lục với ánh mắt sợ hãi, thêm vài phần kính trọng. Dù sao thì cái gọi là Khống Pháp Kết Ấn từ xưa tới nay, người thi triển thành công cũng không nhiều lắm, mà cái tên quái thai này ngay lần đầu tiên đã kết ấn thành công, hơn nữa uy lực còn tuyệt đối là dọa người…
Văn Lục vừa xuống võ đài liền phát ra lực lượng thổi bay những ám đen bám trên mặt và tóc tai. Đồng thời bộ trang phục mà sư phụ đưa cho hắn cũng tự động hấp thu linh khí mà hồi phục lại. Lúc này liền có ba vị giám sát sử bay xuống đứng ở ba góc kết giới, liên hợp với nhau bố trí lại kết giới vừa bị Văn Lục phá hỏng.
Chưa xuống tới nơi mọi người đứng, Lệ Thanh đã hưng phấn reo lên:
- Ôi ôi! Lệ Thanh sùng bái đại ca quá!
Nói xong nàng dứ dứ nắm tay nhỏ bé của nàng:
- Đánh đúng lắm… phải đánh cho mông cô nàng đanh đá đó nở hoa mới hả dạ. Dám không để nhân gian trong mắt hử… hừ hừ…
Văn Lục mỉm cười xoa đầu cô bé. Mọi người cũng đều hưng phấn nhìn Văn Lục, duy chỉ có Na Na là trong vui mừng còn có phần lo lắng. Hơn ai hết, nàng biết rõ thế lực của cô nàng chua ngoa kia lớn tới mức nào. Ngay cả đại đa số các vị giám sát sử ở đây cũng không có người nào nguyện ý chêu trọc nàng. Hiện tại ba lần bốn lượt bị Văn Lục chọc tức, không biết nàng có kết thù mà cầu cao thủ nào đó của gia tộc nàng xuống “hỏi thăm” Văn Lục không.
Nhìn ra vẻ lo lắng của Na Na, Văn Lục cười nói:
- Nàng quên ta là ai ư? Ta là đội trưởng đội số mười hai a. Nếu muốn đụng tới ta thì trước hết phải đi hỏi ý kiến Long Quân Thiên Đế đã!
Mọi người nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Mà Tiểu Nghê trên tay Văn Lục lúc này cũng thò cái chân ra, ủy khuất kêu ô ô lên mấy tiếng. Ý bảo nó bị đau lắm mà không có ai quan tâm. Nhìn điệu bộ của Tiểu Nghê đáng yêu cực điểm khiến cho mấy cô gái xúm lại ríu rít, oanh oanh yến yến một hồi khiến cả đám đệ tử đang đứng xung quanh cũng phải ngẩn ngơ.
Lần thi đấu kế tiếp chính là tên âm hiểm Kiệt Hào, chỉ là chưa tới lượt, Văn Lục nhìn đám người Bạch Y Công Chúa đang vò đầu vò tai Tiểu Nghê thì mỉm cười, tiếp đó mới sực nhớ ra Ức Trai tiền bối truyền âm liền vỗ đầu thầm kêu: “ Sơ xuất quá, vậy mà cũng quên”.
Tiếp đó hắn rảo bước ra khỏi đỉnh núi trung tâm rồi bay về phía đỉnh núi cực đông của tam cấp đồ án. Mặt trời dần đứng bóng, dưới một tàng cây cổ thụ, một cụ già tiên phong đạo cốt đang đứng ngẩn người nhìn những vết nứt chạy dọc chạy ngang hiện lộ trên thân cây. Văn Lục đi tới khẽ khom người nói:
- Ức Trai tiền bối…
Cụ già quay mặt lại mỉm cười nhìn một lượt Văn Lục rồi nói:
- Ừm! Không tệ, tiến bộ rất nhanh. Nếu lúc trước ta không gặp tiểu tử ngươi cùng sư phụ chắc ta cũng không tưởng tượng nổi chỉ vài năm, ngươi lại tiến bộ thần tốc như vậy.
Văn Lục vội vàng khiếm tốn:
- Cũng là do cháu gặp đúng cơ may của khảo nghiệm hồn ngọc. Nếu không chắc cháu hiện tại cũng chỉ tầng sáu tầng bảy mà thôi.
- Không sai! Nhưng cơ may cũng là một phần của thực lực. Cái chính là ngươi nắm giữ cơ hội của ngươi cực tốt…
Nói doạn Ức Trai tiền bối có chút trầm ngâm. Có lẽ vị vận mệnh đại sư này đang tiếc hùi hụi một đệ tử phù hợp với công pháp vận mệnh như vậy lại được cái lão già kia “nhặt” được trước.
Một lát, Ức Trai tiền bối bỗng chốc hỏi:
- Ngươi thấy Đồ Án Công Pháp thế nào?
Văn Lục sửng sốt, tiếp đó toe toét cười:
- Rất mạnh… không, phải nói là cực mạnh. Hiện tại cháu mới cấp tám nhưng đòn công kích vừa rồi tuyệt đối phải đạt cấp mười hai. Đánh vượt cấp như vậy thật sự rất khủng bố…
Văn Lục đang mừng húm, hắn nghĩ Ức Trai tiền bối nói như vậy chẳng phải là sắp sửa đưa cho hắn vài kết ấn còn cường đai hơn sao. Lúc đó nhân gian ta mặc sức tung hoành, liệu có tu luyện giả nào trên trái đất dám ngênh ngang trước mặt hắn. Đọc qua cực kỳ nhiều tiểu thuyết, Văn Lục cũng chưa từng gặp công pháp nào đánh vượt tới bốn năm cấp như vậy, tuyệt đối là một tồn tại kinh khủng.
Tuy nhiên không đợi Văn Lục mừng vui lâu, Ức Trai tiền bối khẽ hừ một tiếng nói:
- Ngu ngốc… ngươi biết tại sao Khổng Pháp Kết Ấn lại không được lưu truyền dưới nhân gian không?
Văn Lục cau mày:
- Chẳng phải do uy lực nó quá cường đại, mà không gian ngũ hành không đủ vững chắc trước công kích đó nên phải hạn chế sao?
Ức Trai tiền bối nhìn lướt qua Văn Lục, ánh mắt có chút ý vị cười đùa. Văn Lục đang cau mày thì giật mình nhớ ra.
- Không đúng a… Thì ra là vậy, thì ra là vậy… đúng là một nhược điểm trí mạng.
/382
|