Bắt được tia linh hồn lực từ Na Na truyền tới, Văn Lục vui mừng vội vàng kết hợp với lực lượng linh hồn của hắn và Bạch Y Công Chúa.
Bổn nguyên của Na Na chính là tiến hóa từ một bông hoa xinh đẹp tinh khiết. Hơn nữa linh thú tiểu Điệp của nàng lại là “tông sư” trong lĩnh vực bày bố ảo trận, do vậy hai bên kết hợp mới miễn cưỡng thoát khỏi ảo trận thứ hai lọt vào ảo trận thứ ba.
Bất quá ảo trận lớn nhất đứng ở ngoài cùng này đương nhiên không phải là thứ nàng và tiểu Điệp có thể công phá được. Do vậy Na Na tâm trạng lúc trước cũng tuyệt vọng chẳng kém gì Văn Lục cả. Tuy nhiên nàng vẫn phóng linh thức ra thăm dò bốn phương tám hướng. Không nghĩ tới lại cảm ứng được linh hồn lực kinh khủng đang dao động. Linh hồn lực này cực kỳ khổng lồ xém chút muốn nghiền nát tia linh hồn thăm dò của Na Na. Cũng may đối phương thu hồi gấp nếu không nàng cũng bị công kích đương trường trọng thương.
Tuy nhiên trong dao động linh hồn lực vừa rồi, Na Na cũng cảm nhận thấy khí tức quen thuộc của lão đại, mặt ngọc mừng vui vội vã truyền linh hồn lực của mình và tiểu Điệp tới.
Lúc này ở một nơi khác trong ảo trận thứ hai của Vân Trọng, hắn đang nghênh ngang đi về phía một ngọn núi. Nếu so tính ra thì khu vực núi non này cũng tương đương với danh thắng nổi tiếng là Tam Cốc Bích Động của Ninh Bình. Cái tên “cơ bắp phát triển” này cho tới giờ vẫn chưa phát hiện ra mình đang ở trong ảo trận.
Ở trong ảo trận thứ nhất, ù ù cạc cạc vượt qua như thế nào hắn cũng không biết, chỉ biết rằng hắn gặp một tên to cao lực lưỡng gấp ba hắn, trên người chỉ mặc một chiếc khố, vác một thanh đại đao chạy ra chặn đường.
- Nhóc con! Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua thì mẹ ta bảo phải lột sạch những thứ trên người của ngươi xuống ta sẽ cho qua.
Vân Trọng không những không sợ hãi mà thậm chí còn vui mừng cười lớn. Hai tay xoa xoa vào nhau, hắn rút thanh đại phủ song lưỡi đang đeo phía sau ra ầm ầm bổ tới. Hắn nghĩ tên to cao trước mắt hiển nhiên là một tên “đầu to ít óc” điển hình, không “bắt nạt” tên này thì còn bắt nạt tên nào nữa?
Như hai con trâu đất lao vào nhau, cả hai quậy tung cả một thung lũng. Chỉ nghe tiếng Vân Trọng gầm rú:
- Dám cướp của của anh đây, ngươi tới số rồi. Mẹ ngươi không bỏ I- ốt vào canh cho ngươi hả?
To cao lực lưỡng ngẩn người quát:
- I- ốt là cái quái gì? Còn không mau mau giao đồ?
- Giao cái đầu ngươi! Hôm nay anh tuấn tiêu sái đệ nhất Vân Trọng ta sẽ đánh cho mẹ ngươi nhận không ra ngươi.
- Ngươi đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta đó!
- Nói nhảm! Có ngon nhào vô!
Vân Trọng càng đánh càng kinh dị, lối đánh của đối phương lúc đầu còn lạ lạ, sau cùng giống y chang lộ pháp của Vân Trọng. Chỉ khác là một tên cầm đao một tên cầm đại phủ thôi, bất quá tên cuồng chiến đấu Vân Trọng này từ đầu tới cuối đều là điệu bộ hưng phấn muốn chết. Từ lúc xuất đạo tới nay làm gì được đánh sướng tay như hiện tại. Nếu không gặp đối thủ tu vi quá thấp thì cũng là quá cao, cũng chẳng có ai cứng đối cứng thẳn thắn như tên to cao trước mặt. Càng nhìn Vân Trọng càng thích, hận không thể “xếp đao, gác phủ” nhận anh em, sau này ngày ngày có cơ hội “luận bàn”.
Tất nhiên trong những lĩnh vực khác không nói, nhưng trong chiến đấu thì từ trước tới giờ Vân Trọng luôn luôn nghiêm túc, do vậy tên kia dù bắt trước thế nào đi chăng nữa làm sao địch nổi Vân Trọng. Sau cùng” to cao lực lưỡng” oa oa chạy trốn khiến Vân Trọng đứng ngẩn người, tiếp đó mới vừa chạy theo vừa gọi với:
- Chạy đâu đó! Ta lột quần áo xuống cho ngươi là được chứ gì? Ở lại đánh với ta! Lại cướp ta nè.
- Không chơi với tên “tinh tinh” ngươi, đại gia về mách mẹ oánh ngươi tơi bời!
Vân Trọng mặt đen lại tức tối:
- Ngươi gọi ai là tinh tinh hả tên “đười ươi” nhà ngươi? Hôm nay ngươi chết chắc rồi!
“Tinh tinh” đuổi theo “đười ươi”, một tên chuyên chạy dưới đất, một tên thiện nghệ leo cây lại đuổi nhau trong rừng, khỏi nghĩ cũng biết Vân Trọng hiển nhiên là thất thế. Sau khi vượt qua gần mười thung lũng Vân Trọng nóng nảy dùng luôn cây đại phủ trong tay làm “ám khí” phi ra ngoài. Chỉ nghe “kịch” một tiếng, đại phủ bỗng nhiên bật ngược trở lại. Kinh di bắt cây đại phủ, nhìn kỹ lại về phía tên to cao lực lưỡng vừa chạy Vân Trọng càng nhìn càng choáng váng. Chỉ thấy tên “to cao lực lưỡng” tới ba mét kia đang núp dưới một cặp dò béo múp mập mạp, “to cao lực lưỡng” thò đầu ra, hai mắt hắn hau háu nhìn về phía Vân Trọng.
Ngẩng đầu lên nhìn, Vân Trọng không khỏi thốt lên:
- Trời ạ! Con bà nó… đây là cái giống gì vậy?
Vân Trọng nuốt khan một ngụm nước bọt, một người đàn bà mập ú khổng lồ một tay cầm chảo, một tay cầm dao phay đang tò mò đánh giá hắn. Nếu nói to cao lực lưỡng cao tới ba mét đã làm Vân Trọng cảm thấy ngạc nhiên thì khi phát hiện ra hắn đứng không vượt quá đùi của người đàn bà mập ú kia thì càng kinh dị hơn.
“Đánh con nó, mẹ nó chạy ra là đúng rồi”. Vân Trọng nắm chặt đại phủ chuẩn bị “khổ chiến”. Vừa rồi “lão bà mập ú” này đơn giải giơ cái chảo ra liền đánh bật lại cây đại phủ của Vân Trọng phi đi thì cũng đủ biết đối thủ không đơn giản. Đang lúc Vân Trọng tưởng chuyến này “chạy trời không khỏi nắng” thì người đàn bà mập ú cất giọng ồm ồm nói vọng xuống:
- Vừa nãy ngươi nói cái gì gì… I ốt đó?
- Ách! Là một thứ làm tăng trí thông minh.
- Hả? Trên đời có loại kỳ vật như vậy? Mau mau cho ta một ít.
Vân Trọng ngẩn người, sau cùng thủng thẳng đáp:
- Vì sao ta phải cho ngươi?
Tới lượt lão bà mập ú ngẩn ra, sau cùng khách khí cười cười:
- Khách nhân tôn quý! Gặp được ngài quả là vạn hạnh… vạn hạnh! Đứa con hốn láo của tôi không phải phép làm ngài giận. Tôi rất vui mừng nếu người tới tệ viên của chúng tôi làm khách cũng là để cho mẹ con tôi chuộc lỗi vậy.
Vân Trọng cau mày suy nghĩ. Hắn biết lúc này chạy cũng chưa chắc thoát nổi bàn tay hai mẹ con nhà này. Liền hào phóng đáp:
- Được!
- Hi hi! Lối này thưa khách nhân tôn quý.
Kết quả là một tên “tinh tinh” và một tên “đười ươi” ngồi trong cái chảo hục hoặc nhìn nhau. Vân Trọng thò đầu ra khỏi mép chảo nhìn xuống phía dưới thấy cảnh vật đang trôi nhanh về sau không khỏi tấm tắc khen:
- Chậc chậc! Đi êm ru như đi cáp treo.
Người đàn bà béo ú đang cầm cái chảo chạy nghe vậy nói vọng xuống:
- Cáp treo? Thứ đó là gì? Lại là một kỳ vật làm tăng trí thông minh hả?
- Không phải! Đó là một thứ dùng để di chuyển.
- Ách! Vậy sau này gọi cái chảo này là “cáp treo” đi.
Lão bà thủng thẳng nói làm Vân Trọng mém chút ngã cắm đầu ra khỏi cái chảo. Hai mẹ con nhà “khổng lồ” đúng là cường hãn. Về tới một hang động cao lớn, lão bà mập ú nghênh ngang đi vào. Cái động chia làm ba căn rõ rệt, ở chính giữa xếp một bộ bàn ghế bằng đá cao lớn, Vân Trọng phải loi choi leo một hồi mới nhảy lên trên được. Lão bà mập ú để hai tên ngồi lại hầm hè nhau, một mình chạy về ngăn động bên phải. Một lát, Vân Trọng cũng phải hếch cái mũi lên ngửi ngửi. Lão bà mập ú không ngờ tạo nghệ nấu ăn cực cao, chỉ ngửi hương thơm thôi, Vân Trọng cũng đã thèm nhỏ dãi, nóng ruột nhìn về phía ngăn động được chọn làm “phòng bếp” kia.
Một lát, khi Vân Trọng tưởng chừng không kiên nhẫn được nữa thì lão bà mập ú mới khanh khách cười bê ra một chiếc nồi làm Vân Trọng cũng kinh dị không kém. Cái bàn đá hình tròn có đường kính mười mét không ngờ chỉ đủ để một cái nồi.
Vân Trọng nhìn vách nồi cao chót vót trước mặt không khỏi cười khổ. Trong cái thế giới này không được bay, lại nhìn cái nồi như tòa nhà cao tầng thế này khiến hắn không khỏi có chút tự ti. Lại nhìn sang tên to cao lực lưỡng ngồi bên cạnh nghe nói hắn mới chập chững biết đi được hai năm Vân Trọng lại càng nhụt chí. Hóa ra nãy giờ đánh nhau mù trời lại là với “con nít”.
Bất quá rất may bà lão mập ú đã dùng một chiếc muỗng múc ra món canh đang tỏa hương thơm nhức mũi để trước mặt Vân Trọng. Nếu không bảo hắn leo lên chiếc nồi rồi múc canh ra thì chẳng khác nào đánh đố.
Ăn uống no say, Vân Trọng vỗ vỗ bụng hài lòng ợ một tiếng rồi nói:
- Ngon quá xá! Nhưng là ta không bỏ muối I ốt trong Mầm Thế Giới a. Làm cách nào bây giờ?
Lão bà đang dọn dẹp bàn ăn nghe vậy sửng sốt hỏi:
- Khách nhân không có gì gì đó I ốt sao?
- Nói nhảm! Đương nhiên là không mang…
Nói xong, Vân Trọng cũng cảm thấy hối hận. Không ngờ ăn no, trí lực lại kém như vậy. Lại nhìn biểu tình giận dữ của lão bà mập ú, Vân Trọng không kể ba bảy hai mốt gì co cẳng… chạy.
Chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng quát giận dữ:
- Khốn khiếp! Dám lừa chúng ta, ngươi chết chắc rồi…
Câu nói chưa hết, một cái chảo ầm ầm từ trên trời đập xuống kiến Vân Trọng nhảy loi choi sang bên phải tránh.
“Ầm…”
Vân Trọng toát mồ hôi hột thu hồi ánh mắt từ cái hố sâu phía sau, cắm cổ chạy về phía trước. Cảnh quan trước mắt khiến người ta khóc dở cười dở, Vân Trọng như con chuột chạy loăng quăng phía trước, chốc chốc lại nhảy sang trái, nhảy sang phải tránh cái chảo khổng lồ của lão bà.
Trong khi đó người đàn bà mập ú lại cầm chảo đập Vân Trọng như đập chuột, tình hình quả là hoạt kê. Phía sau lão bà đứa con “to cao lực lưỡng” oa oa chạy phía sau cổ vũ. Vân Trọng bực mình vừa chạy vừa quát:
- Vô sỉ! Ta có nói là ta có mang muối I ốt đâu chứ? Là hai mẹ con nhà ngươi mời ta mà!
- Hừ! Không mang theo thì phải nói sớm chứ? Hại ta tốn công nấu mon ngon nhất cho ngươi ăn. Hôm nay nếu không mang ra cái gì gì I ốt thì đừng hòng thoát khỏi tay bà. Bà đập dẹp lép ngươi rồi đem về nấu cháo.
- Ặc! Ta ít thịt, lại hôi lắm. Ăn không ngon đâu.
- Oa oa! Không ngon cũng đập! Mẹ mẹ! Đập bẹp hắn!
Bổn nguyên của Na Na chính là tiến hóa từ một bông hoa xinh đẹp tinh khiết. Hơn nữa linh thú tiểu Điệp của nàng lại là “tông sư” trong lĩnh vực bày bố ảo trận, do vậy hai bên kết hợp mới miễn cưỡng thoát khỏi ảo trận thứ hai lọt vào ảo trận thứ ba.
Bất quá ảo trận lớn nhất đứng ở ngoài cùng này đương nhiên không phải là thứ nàng và tiểu Điệp có thể công phá được. Do vậy Na Na tâm trạng lúc trước cũng tuyệt vọng chẳng kém gì Văn Lục cả. Tuy nhiên nàng vẫn phóng linh thức ra thăm dò bốn phương tám hướng. Không nghĩ tới lại cảm ứng được linh hồn lực kinh khủng đang dao động. Linh hồn lực này cực kỳ khổng lồ xém chút muốn nghiền nát tia linh hồn thăm dò của Na Na. Cũng may đối phương thu hồi gấp nếu không nàng cũng bị công kích đương trường trọng thương.
Tuy nhiên trong dao động linh hồn lực vừa rồi, Na Na cũng cảm nhận thấy khí tức quen thuộc của lão đại, mặt ngọc mừng vui vội vã truyền linh hồn lực của mình và tiểu Điệp tới.
Lúc này ở một nơi khác trong ảo trận thứ hai của Vân Trọng, hắn đang nghênh ngang đi về phía một ngọn núi. Nếu so tính ra thì khu vực núi non này cũng tương đương với danh thắng nổi tiếng là Tam Cốc Bích Động của Ninh Bình. Cái tên “cơ bắp phát triển” này cho tới giờ vẫn chưa phát hiện ra mình đang ở trong ảo trận.
Ở trong ảo trận thứ nhất, ù ù cạc cạc vượt qua như thế nào hắn cũng không biết, chỉ biết rằng hắn gặp một tên to cao lực lưỡng gấp ba hắn, trên người chỉ mặc một chiếc khố, vác một thanh đại đao chạy ra chặn đường.
- Nhóc con! Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua thì mẹ ta bảo phải lột sạch những thứ trên người của ngươi xuống ta sẽ cho qua.
Vân Trọng không những không sợ hãi mà thậm chí còn vui mừng cười lớn. Hai tay xoa xoa vào nhau, hắn rút thanh đại phủ song lưỡi đang đeo phía sau ra ầm ầm bổ tới. Hắn nghĩ tên to cao trước mắt hiển nhiên là một tên “đầu to ít óc” điển hình, không “bắt nạt” tên này thì còn bắt nạt tên nào nữa?
Như hai con trâu đất lao vào nhau, cả hai quậy tung cả một thung lũng. Chỉ nghe tiếng Vân Trọng gầm rú:
- Dám cướp của của anh đây, ngươi tới số rồi. Mẹ ngươi không bỏ I- ốt vào canh cho ngươi hả?
To cao lực lưỡng ngẩn người quát:
- I- ốt là cái quái gì? Còn không mau mau giao đồ?
- Giao cái đầu ngươi! Hôm nay anh tuấn tiêu sái đệ nhất Vân Trọng ta sẽ đánh cho mẹ ngươi nhận không ra ngươi.
- Ngươi đang khiêu chiến sự nhẫn nại của ta đó!
- Nói nhảm! Có ngon nhào vô!
Vân Trọng càng đánh càng kinh dị, lối đánh của đối phương lúc đầu còn lạ lạ, sau cùng giống y chang lộ pháp của Vân Trọng. Chỉ khác là một tên cầm đao một tên cầm đại phủ thôi, bất quá tên cuồng chiến đấu Vân Trọng này từ đầu tới cuối đều là điệu bộ hưng phấn muốn chết. Từ lúc xuất đạo tới nay làm gì được đánh sướng tay như hiện tại. Nếu không gặp đối thủ tu vi quá thấp thì cũng là quá cao, cũng chẳng có ai cứng đối cứng thẳn thắn như tên to cao trước mặt. Càng nhìn Vân Trọng càng thích, hận không thể “xếp đao, gác phủ” nhận anh em, sau này ngày ngày có cơ hội “luận bàn”.
Tất nhiên trong những lĩnh vực khác không nói, nhưng trong chiến đấu thì từ trước tới giờ Vân Trọng luôn luôn nghiêm túc, do vậy tên kia dù bắt trước thế nào đi chăng nữa làm sao địch nổi Vân Trọng. Sau cùng” to cao lực lưỡng” oa oa chạy trốn khiến Vân Trọng đứng ngẩn người, tiếp đó mới vừa chạy theo vừa gọi với:
- Chạy đâu đó! Ta lột quần áo xuống cho ngươi là được chứ gì? Ở lại đánh với ta! Lại cướp ta nè.
- Không chơi với tên “tinh tinh” ngươi, đại gia về mách mẹ oánh ngươi tơi bời!
Vân Trọng mặt đen lại tức tối:
- Ngươi gọi ai là tinh tinh hả tên “đười ươi” nhà ngươi? Hôm nay ngươi chết chắc rồi!
“Tinh tinh” đuổi theo “đười ươi”, một tên chuyên chạy dưới đất, một tên thiện nghệ leo cây lại đuổi nhau trong rừng, khỏi nghĩ cũng biết Vân Trọng hiển nhiên là thất thế. Sau khi vượt qua gần mười thung lũng Vân Trọng nóng nảy dùng luôn cây đại phủ trong tay làm “ám khí” phi ra ngoài. Chỉ nghe “kịch” một tiếng, đại phủ bỗng nhiên bật ngược trở lại. Kinh di bắt cây đại phủ, nhìn kỹ lại về phía tên to cao lực lưỡng vừa chạy Vân Trọng càng nhìn càng choáng váng. Chỉ thấy tên “to cao lực lưỡng” tới ba mét kia đang núp dưới một cặp dò béo múp mập mạp, “to cao lực lưỡng” thò đầu ra, hai mắt hắn hau háu nhìn về phía Vân Trọng.
Ngẩng đầu lên nhìn, Vân Trọng không khỏi thốt lên:
- Trời ạ! Con bà nó… đây là cái giống gì vậy?
Vân Trọng nuốt khan một ngụm nước bọt, một người đàn bà mập ú khổng lồ một tay cầm chảo, một tay cầm dao phay đang tò mò đánh giá hắn. Nếu nói to cao lực lưỡng cao tới ba mét đã làm Vân Trọng cảm thấy ngạc nhiên thì khi phát hiện ra hắn đứng không vượt quá đùi của người đàn bà mập ú kia thì càng kinh dị hơn.
“Đánh con nó, mẹ nó chạy ra là đúng rồi”. Vân Trọng nắm chặt đại phủ chuẩn bị “khổ chiến”. Vừa rồi “lão bà mập ú” này đơn giải giơ cái chảo ra liền đánh bật lại cây đại phủ của Vân Trọng phi đi thì cũng đủ biết đối thủ không đơn giản. Đang lúc Vân Trọng tưởng chuyến này “chạy trời không khỏi nắng” thì người đàn bà mập ú cất giọng ồm ồm nói vọng xuống:
- Vừa nãy ngươi nói cái gì gì… I ốt đó?
- Ách! Là một thứ làm tăng trí thông minh.
- Hả? Trên đời có loại kỳ vật như vậy? Mau mau cho ta một ít.
Vân Trọng ngẩn người, sau cùng thủng thẳng đáp:
- Vì sao ta phải cho ngươi?
Tới lượt lão bà mập ú ngẩn ra, sau cùng khách khí cười cười:
- Khách nhân tôn quý! Gặp được ngài quả là vạn hạnh… vạn hạnh! Đứa con hốn láo của tôi không phải phép làm ngài giận. Tôi rất vui mừng nếu người tới tệ viên của chúng tôi làm khách cũng là để cho mẹ con tôi chuộc lỗi vậy.
Vân Trọng cau mày suy nghĩ. Hắn biết lúc này chạy cũng chưa chắc thoát nổi bàn tay hai mẹ con nhà này. Liền hào phóng đáp:
- Được!
- Hi hi! Lối này thưa khách nhân tôn quý.
Kết quả là một tên “tinh tinh” và một tên “đười ươi” ngồi trong cái chảo hục hoặc nhìn nhau. Vân Trọng thò đầu ra khỏi mép chảo nhìn xuống phía dưới thấy cảnh vật đang trôi nhanh về sau không khỏi tấm tắc khen:
- Chậc chậc! Đi êm ru như đi cáp treo.
Người đàn bà béo ú đang cầm cái chảo chạy nghe vậy nói vọng xuống:
- Cáp treo? Thứ đó là gì? Lại là một kỳ vật làm tăng trí thông minh hả?
- Không phải! Đó là một thứ dùng để di chuyển.
- Ách! Vậy sau này gọi cái chảo này là “cáp treo” đi.
Lão bà thủng thẳng nói làm Vân Trọng mém chút ngã cắm đầu ra khỏi cái chảo. Hai mẹ con nhà “khổng lồ” đúng là cường hãn. Về tới một hang động cao lớn, lão bà mập ú nghênh ngang đi vào. Cái động chia làm ba căn rõ rệt, ở chính giữa xếp một bộ bàn ghế bằng đá cao lớn, Vân Trọng phải loi choi leo một hồi mới nhảy lên trên được. Lão bà mập ú để hai tên ngồi lại hầm hè nhau, một mình chạy về ngăn động bên phải. Một lát, Vân Trọng cũng phải hếch cái mũi lên ngửi ngửi. Lão bà mập ú không ngờ tạo nghệ nấu ăn cực cao, chỉ ngửi hương thơm thôi, Vân Trọng cũng đã thèm nhỏ dãi, nóng ruột nhìn về phía ngăn động được chọn làm “phòng bếp” kia.
Một lát, khi Vân Trọng tưởng chừng không kiên nhẫn được nữa thì lão bà mập ú mới khanh khách cười bê ra một chiếc nồi làm Vân Trọng cũng kinh dị không kém. Cái bàn đá hình tròn có đường kính mười mét không ngờ chỉ đủ để một cái nồi.
Vân Trọng nhìn vách nồi cao chót vót trước mặt không khỏi cười khổ. Trong cái thế giới này không được bay, lại nhìn cái nồi như tòa nhà cao tầng thế này khiến hắn không khỏi có chút tự ti. Lại nhìn sang tên to cao lực lưỡng ngồi bên cạnh nghe nói hắn mới chập chững biết đi được hai năm Vân Trọng lại càng nhụt chí. Hóa ra nãy giờ đánh nhau mù trời lại là với “con nít”.
Bất quá rất may bà lão mập ú đã dùng một chiếc muỗng múc ra món canh đang tỏa hương thơm nhức mũi để trước mặt Vân Trọng. Nếu không bảo hắn leo lên chiếc nồi rồi múc canh ra thì chẳng khác nào đánh đố.
Ăn uống no say, Vân Trọng vỗ vỗ bụng hài lòng ợ một tiếng rồi nói:
- Ngon quá xá! Nhưng là ta không bỏ muối I ốt trong Mầm Thế Giới a. Làm cách nào bây giờ?
Lão bà đang dọn dẹp bàn ăn nghe vậy sửng sốt hỏi:
- Khách nhân không có gì gì đó I ốt sao?
- Nói nhảm! Đương nhiên là không mang…
Nói xong, Vân Trọng cũng cảm thấy hối hận. Không ngờ ăn no, trí lực lại kém như vậy. Lại nhìn biểu tình giận dữ của lão bà mập ú, Vân Trọng không kể ba bảy hai mốt gì co cẳng… chạy.
Chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng quát giận dữ:
- Khốn khiếp! Dám lừa chúng ta, ngươi chết chắc rồi…
Câu nói chưa hết, một cái chảo ầm ầm từ trên trời đập xuống kiến Vân Trọng nhảy loi choi sang bên phải tránh.
“Ầm…”
Vân Trọng toát mồ hôi hột thu hồi ánh mắt từ cái hố sâu phía sau, cắm cổ chạy về phía trước. Cảnh quan trước mắt khiến người ta khóc dở cười dở, Vân Trọng như con chuột chạy loăng quăng phía trước, chốc chốc lại nhảy sang trái, nhảy sang phải tránh cái chảo khổng lồ của lão bà.
Trong khi đó người đàn bà mập ú lại cầm chảo đập Vân Trọng như đập chuột, tình hình quả là hoạt kê. Phía sau lão bà đứa con “to cao lực lưỡng” oa oa chạy phía sau cổ vũ. Vân Trọng bực mình vừa chạy vừa quát:
- Vô sỉ! Ta có nói là ta có mang muối I ốt đâu chứ? Là hai mẹ con nhà ngươi mời ta mà!
- Hừ! Không mang theo thì phải nói sớm chứ? Hại ta tốn công nấu mon ngon nhất cho ngươi ăn. Hôm nay nếu không mang ra cái gì gì I ốt thì đừng hòng thoát khỏi tay bà. Bà đập dẹp lép ngươi rồi đem về nấu cháo.
- Ặc! Ta ít thịt, lại hôi lắm. Ăn không ngon đâu.
- Oa oa! Không ngon cũng đập! Mẹ mẹ! Đập bẹp hắn!
/382
|