Ngay từ lúc đầu phát hiện ra đội hình đầy đủ cả sáu mươi người của Phi Thiên Môn Văn Lục đã thoáng giật mình. Người đứng đầu của Phi Thiên Môn cũng chính là tên thanh niên mặc hoa phục màu đỏ kia nếu muốn so sánh tu vi thì cũng chưa chắc bằng với người yếu nhất trong đội hình tinh anh của tu thuật giả Đại Việt. Như vậy những người này làm cách nào chỉ trong vòng một giờ đồng hồ liền tụ tập lại một chỗ. Không những thế còn đủ thời gian bày kết giới để giam hãm linh thú vương kia. Ngay cả với sức mạnh của đội tinh anh tu thuật giả Đại Việt cũng vô phương tụ họp với tốc độ nhanh như vậy. Nhưng mà với đội hình yếu đuối như thế bọn họ vẫn tập hợp đầy đủ và nhanh chóng. Điều này nói lên đám tinh anh Phi Thiên Môn ắt hẳn phải sử dụng ngoại vật nào đó.
Thông qua thăm dò não hải, từ trí nhớ của người thanh niên, Văn Lục tìm ra đáp án, chính là những lá phù trên tay. Những lá phù này gọi là “linh phù truyền tống”, được chế tạo dựa trên quy tắc không gian của không gian Ngũ Hành. Quy tắc không gian này theo tu chân giới thì được gọi là thiên đạo, chính xác là một phần của thiên đạo. Cũng giống như Công Pháp Đồ Án của người Đại Việt cổ, cái linh phù này cũng chỉ có tác dụng khi sử dụng trong không gian ngũ hành, nếu đem ra không gian hoặc giới khác thì chúng lập tức trở nên vô dụng.
Nhưng mà Địa Cầu Đại Hội Giới này hiển nhiên được sinh ra từ không gian Ngũ Hành, do vậy nó cũng mang quy tắc của không gian Ngũ Hành. Bởi vậy ngoại trừ giảm đi nhiều công năng nhưng đại loại tác dụng chính của nó vẫn tồn tại hiệu quả.
Linh phù truyền tống đúng như tên gọi chính là dùng để di truyển một hoặc tối đa ba người tới địa điểm xác định. Ngay từ khi thượng giới của Địa Cầu Đại Hội Giới mở ra, các đại môn phái đã tìm cách nghiên cứu để khai thác triệt để những thiên tài địa bảo trong đó. Nhất là mấy kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả gần đây, các phương pháp, mánh lưới đều ầm ầm được “phát minh” chẳng hạn như cái gọi là linh phù truyền tống này.
Thử tưởng tượng xem, chỉ cần mỗi người mang trên mình một tấm linh phù, chỉ cần vừa đặt chân vào tới thượng giới Địa Cầu Đại Hội Giới là lập tức năm mươi chín người có thể truyền tống tới địa điểm của người còn lại. Ví dụ như đệ tử tinh anh Phi Thiên Môn trước mắt, bọn họ cũng được truyền tống ngẫu nhiên, không cố định. Vừa vào trong thượng giới, bọn họ liền xác định người ở gần mục tiêu cũng chính là gần thung lũng hiện tại nhất, năm mươi chín người còn lại đơn giản là truyền tống tới vị trí của người này… sáu mươi người liền tụ họp…
Đây phải nói là sáng kiến cực kỳ hữu hiệu, sáng kiến này phá tan luôn cái tác dụng trọng đại là truyền tống ngẫu nhiên của truyền tống trận của Địa Cầu Đại Hội Giới. “Trên có quyết sách thì dưới liền có đối sách” quả nhiên không có sai. Đương nhiên đệ tử tinh anh Phi Thiên Môn muốn làm được điều này thì cần phải có một sự trợ giúp từ pháp bảo khác. Hương sát thủ có những cây tiểu kỳ thần diệu có thể xác định được vị trí mọi người cùng hình thành sơ bộ bản đồ của thượng giới thì bọn họ đương nhiên cũng có. Tu chân giới gọi vật này là la bàn.
Sáu mươi đệ tử Phi Thiên Môn trước khi truyền tống vào trong thượng giới sẽ được phát cho mỗi người một số tấm truyền tống phù cùng một chiếc la bàn. Trải qua nhiều cuộc khai thác Địa Cầu Đại Hội Giới, trên la bàn của các thế lực đã vẽ chi tiết bản đồ địa hình của thượng giới rồi, chỉ cần vừa truyền tống vào, trên la bàn lập tức hiện lên các đốm sáng trên bản đồ đánh dấu vị trí của các thành viên trong tổ. Như vậy chỉ cần xác định được ai ở gần mục tiêu nhất thì lập tức cả đội sẽ tập hợp.
Cũng tương tự như linh phù truyền tống cùng la bàn của tu chân giới, còn một số phương pháp để tập hợp do các thế lực khác sáng tạo ra, duy chỉ có tu thuật giả Đại Việt là do rất lâu không tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả cho nên thông tin bị hạn chế nhiều. Hơn nữa các trưởng lão cũng tin tưởng những đệ tử tinh anh của mình sẽ biết khó khăn mà vươn lên, trải qua thử thách mới trở nên cường đại, bởi vậy cứ úp úp mở mở không rõ ràng làm đám người Văn Lục rơi vào tình huống này.
Phía sau Hồng Hà thấy Văn Lục và Vân Trọng thuần thục làm công việc “thu dọn” chiến trường như vậy thì hâm mộ không thôi. Ngứa chân ngứa tay, nhìn ngang nhìn ngửa, Hồng Hà liền sáng mắt.
“Ở sâu phía trong chẳng phải còn một con linh thú bị thương sao? Ta đây thu dọn nốt.”
Vừa nghĩ xong, dưới chân liền như có lò xo, Hồng Hà bật nhảy vút lên trên cao, thoáng chốc đã chạy tới cuối thung lũng. Con linh thú bị thương nặng đã thu nhỏ thân hình chỉ bằng một lão hổ nằm thở thoi thóp ở cạnh một khối đá. Vừa nhìn thấy con vật uy vũ xinh đẹp như vậy Hồng Hà cười ha hả:
- Oa! Chú mày tu vi không tệ, hoành tráng giống y chang ta…. Làm tọa kỵ cho ta là vừa xứng.
Văn Tốn cùng Thanh Nhàn cũng bay theo, vừa tới gần nghe hắn “tự sướng” như vậy thì đều bĩu môi khinh bỉ. Thanh Nhàn là nữ tử thấy con vật xinh đẹp tỏa ra quang mang màu tím như vậy, lại nhìn vết thương toang hoác trên lưng thì mềm lòng. Duy chỉ có tên không tim không phổi Hồng Hà mặt vẫn hề hề lon ton chạy tới tính lúc nó còn suy yếu ký kết khế ước chủ tớ.
- Ngoan! Nằm im nghe không. Phản kháng là ta cắt tiết làm món giả cầy à nha.
Đưa tay cắn một cắn vào đầu ngón trỏ phải, Hồng Hà từ phía sau con linh thú đi lên phía đầu vươn tay tính thi triển khế ước tới con linh thú. Bất thình lình con vật màu tím này đang nhắm mắt bỗng nhiên mở trừng nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh bỉ, tiếp đó giơ chân sau… “lên gối”… đúng, tuyệt đối là “lên gối” trúng mông làm cho Hồng Hà nhảy cẫng lên. Còn chưa đợi hắn hoàng hồn tiếp đất, cái đuôi to lớn và dài bằng cả thân mình với lông mao rậm rạp đã quất một quất giống như người ta đánh bóng chày, Hồng Hà bay vút về phía trước.
Vân Trọng to xác đang hưng phấn bừng bừng chạy đông chạy tây thu thập không gian giới chỉ, khoái chí tới nỗi khua chân múa tay một hồi. Đúng là một ngày đi theo lão đại thu hoạch bằng mười năm đi theo “bà sát thủ”. Đang chăm chú soi xét một cái không gian giới chỉ, bất chợt phía sau gió vù vù thổi tới, kèm theo là tiếng hét chói tai như quạ vào chuồng lợn của Hồng Hà, Vân Trọng tưởng hắn tới “giây máu ăn phần”… một cước liền đá ngược cái tên “bỉ ổi” kia quay ngược trở lại.
Đáng thương cho Hồng Hà, “sơ múi” thì chẳng thấy đâu, thoáng chốc đã ăn đủ hai cước một quất đuôi đúng là thảm không chịu nổi, bi phẫn hét lên:
- Con bà nó! Bộ đồ lão tử mới thay đấy!
Hồng Hà lộn vài vòng trên không, bay hơn chục mét mới “hạ cánh” tiêu sái… mặt mũi tiếp đất. Còn chưa kịp than thở thì phía dưới “tiểu Hồng Hà” đã truyền tới cơn đau buốt lập tức nhảy dựng kêu như heo bị chọc tiết. Hóa ra bên dưới có khối đá hoa cương sắc nhọn chĩa lên trên. Tiểu Hồng Hà muốn so “độ cứng” đương nhiên là thiệt thòi lỗ vốn nặng rồi.
Vân Trọng lúc này cũng đã hoàn thành sứ mạng cao cả là lục lọi thu thập chiến lợi phẩm. Tên to xác này ngang nhiên không thèm để ý đồng đội đang đau đớn mà sải bước về phía con linh thú vương cuối thung lũng. Hồng Hà bi phẫn kêu:
- Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia. Dám ám toán lão tử, vụ này không cho một lời công đạo lão tử thề không bỏ qua.
Hồng Hà càng mắng càng thống khoái, quên luôn mình cũng là một tên to xác không kém, mà so về độ “ngu ngốc” có lẽ đẳng cấp còn hơn đối phương một chút. Vân Trọng vừa đi ngang qua vị trí Hồng Hà ngồi ôm tiểu Hồng Hà nghe vậy liền nói:
- Công đạo? Anh đây thiếu gì công đạo?
Nói xong móc trong túi ra một nắm không gian giới chỉ ném tới:
- Hề hề! Cho ngươi chút công đạo.
Hồng Hà lập tức ngậm miệng, bày ra tư thế tiêu sái nhất để bắt nắm giới chỉ vào tay, quên luôn một cước Vân Trọng tặng vừa nãy. Văn Tốn và Thanh Nhàn thấy vậy cười khanh khách, tên Hồng Hà này đúng là khả ái nha. Gần “4X” rồi chứ còn bé bỏng gì.
Vân Trọng cũng không thèm quan tâm tới bộ dạng của Hồng Hà, hai mắt của hắn sáng ngời nhìn linh thú vương trước mắt. Trong số những thành viên trong tổ đội quái vật số mười hai ngoại trừ Văn Lục, Hương sát thủ và cô nàng hoa vương Na Na thì bốn thành viên còn lại đều chưa chọn được linh thú ưng ý của mình. Mà linh thú trước mắt mặc dù trên mình tỏa ra quang mang màu tím, nhưng Vân Trọng vẫn cảm nhận được sự thân thiết từ đối phương cho dù chưa thực hiện nghi thức ký kết khế ước.
Con linh thú cũng đã chú ý tới sự có mặt của Vân Trọng, nó giương cặp mắt lên nhìn Vân Trọng một hồi, tiếp đó gượng dậy đi tới thân thiết cọ đầu vào tay hắn. Vừa lúc con linh thú chạm vào tay mình, Vân Trọng vui mừng phát hiện ra con linh thú vương trước mắt cũng tu luyện thổ hệ. Chỉ là thổ hệ thường có màu sắc đặc trưng màu vàng, màu đất, sao cái tên trước mắt toàn thân lại mang màu tím vậy nhỉ? Không có suy nghĩ nhiều, Vân Trọng giơ bàn tay thô to của hắn xoa xoa đầu đối phương:
- Sau này ngươi chính là theo anh tung hoành giang hồ. Có họa cùng chịu, có phúc… mình anh hưởng.
Càng nghĩ càng khoái trá, Vân Trọng cười lớn quát:
- Ha ha! Cái gì gọi là hoành tráng, cái gì gọi là oai hùng… anh đây chính là oai hùng… Ái ui…
Chưa đợi Vân Trọng khoái trí, bàn tay đã bị con vật ngoạm cho một ngoạm, máu chảy lênh láng. Trong đầu Vân Trọng lập tức nhận được thông tin từ con linh thú truyền tới.
- Khế ước ngang hàng… Ha ha… ta dù còn nhỏ nhưng cũng đừng có mong nô dịch ta nha. Cái gì gọi là hoành tráng… ta chính là hoành tráng.
Vân Trọng mém chút ngã cắm đầu xuống đất, khinh thường nhìn con vật trước mắt:
- Ngươi có mà hoành tá tràng. Hừ! Tính cho ngươi ít đan dược bồi bổ, chữa vết thương nhưng ngươi cắn anh, anh cho mày đau chết.
- Ui! Chủ nhân a. Ta thật đáng thương, vừa mới sinh ra mẹ đã bỏ ta. Giờ chủ nhân nỡ lòng nào để ta chết chứ?
- Loại cắn chủ như ngươi đem mổ thịt làm “rựa mận” là hợp lý. Khỏi van xin nữa, cứ quyết định vậy đi.
-…
Ở bên này, Văn Lục vẫn đang cau mày phân tích những thông tin vừa lấy được. Một hồi Văn Lục giật mình đưa tay rút cây tiểu kỳ dắt trong áo ra truyền âm.
“Mọi người cẩn thận, tuyệt đối tránh xa các thế lực khác. Ta hoài nghi bọn họ có phương pháp tập trung nhanh chóng. Tất cả phải chú tâm đề phòng mắc bẫy”
Còn chưa đợi Văn Lục thở ra, cây tiểu kỳ đã rung lên:
“Lão đại! Mau tới giúp Na Na… hu hu… đám vô liêm sỉ này….
Thông qua thăm dò não hải, từ trí nhớ của người thanh niên, Văn Lục tìm ra đáp án, chính là những lá phù trên tay. Những lá phù này gọi là “linh phù truyền tống”, được chế tạo dựa trên quy tắc không gian của không gian Ngũ Hành. Quy tắc không gian này theo tu chân giới thì được gọi là thiên đạo, chính xác là một phần của thiên đạo. Cũng giống như Công Pháp Đồ Án của người Đại Việt cổ, cái linh phù này cũng chỉ có tác dụng khi sử dụng trong không gian ngũ hành, nếu đem ra không gian hoặc giới khác thì chúng lập tức trở nên vô dụng.
Nhưng mà Địa Cầu Đại Hội Giới này hiển nhiên được sinh ra từ không gian Ngũ Hành, do vậy nó cũng mang quy tắc của không gian Ngũ Hành. Bởi vậy ngoại trừ giảm đi nhiều công năng nhưng đại loại tác dụng chính của nó vẫn tồn tại hiệu quả.
Linh phù truyền tống đúng như tên gọi chính là dùng để di truyển một hoặc tối đa ba người tới địa điểm xác định. Ngay từ khi thượng giới của Địa Cầu Đại Hội Giới mở ra, các đại môn phái đã tìm cách nghiên cứu để khai thác triệt để những thiên tài địa bảo trong đó. Nhất là mấy kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả gần đây, các phương pháp, mánh lưới đều ầm ầm được “phát minh” chẳng hạn như cái gọi là linh phù truyền tống này.
Thử tưởng tượng xem, chỉ cần mỗi người mang trên mình một tấm linh phù, chỉ cần vừa đặt chân vào tới thượng giới Địa Cầu Đại Hội Giới là lập tức năm mươi chín người có thể truyền tống tới địa điểm của người còn lại. Ví dụ như đệ tử tinh anh Phi Thiên Môn trước mắt, bọn họ cũng được truyền tống ngẫu nhiên, không cố định. Vừa vào trong thượng giới, bọn họ liền xác định người ở gần mục tiêu cũng chính là gần thung lũng hiện tại nhất, năm mươi chín người còn lại đơn giản là truyền tống tới vị trí của người này… sáu mươi người liền tụ họp…
Đây phải nói là sáng kiến cực kỳ hữu hiệu, sáng kiến này phá tan luôn cái tác dụng trọng đại là truyền tống ngẫu nhiên của truyền tống trận của Địa Cầu Đại Hội Giới. “Trên có quyết sách thì dưới liền có đối sách” quả nhiên không có sai. Đương nhiên đệ tử tinh anh Phi Thiên Môn muốn làm được điều này thì cần phải có một sự trợ giúp từ pháp bảo khác. Hương sát thủ có những cây tiểu kỳ thần diệu có thể xác định được vị trí mọi người cùng hình thành sơ bộ bản đồ của thượng giới thì bọn họ đương nhiên cũng có. Tu chân giới gọi vật này là la bàn.
Sáu mươi đệ tử Phi Thiên Môn trước khi truyền tống vào trong thượng giới sẽ được phát cho mỗi người một số tấm truyền tống phù cùng một chiếc la bàn. Trải qua nhiều cuộc khai thác Địa Cầu Đại Hội Giới, trên la bàn của các thế lực đã vẽ chi tiết bản đồ địa hình của thượng giới rồi, chỉ cần vừa truyền tống vào, trên la bàn lập tức hiện lên các đốm sáng trên bản đồ đánh dấu vị trí của các thành viên trong tổ. Như vậy chỉ cần xác định được ai ở gần mục tiêu nhất thì lập tức cả đội sẽ tập hợp.
Cũng tương tự như linh phù truyền tống cùng la bàn của tu chân giới, còn một số phương pháp để tập hợp do các thế lực khác sáng tạo ra, duy chỉ có tu thuật giả Đại Việt là do rất lâu không tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả cho nên thông tin bị hạn chế nhiều. Hơn nữa các trưởng lão cũng tin tưởng những đệ tử tinh anh của mình sẽ biết khó khăn mà vươn lên, trải qua thử thách mới trở nên cường đại, bởi vậy cứ úp úp mở mở không rõ ràng làm đám người Văn Lục rơi vào tình huống này.
Phía sau Hồng Hà thấy Văn Lục và Vân Trọng thuần thục làm công việc “thu dọn” chiến trường như vậy thì hâm mộ không thôi. Ngứa chân ngứa tay, nhìn ngang nhìn ngửa, Hồng Hà liền sáng mắt.
“Ở sâu phía trong chẳng phải còn một con linh thú bị thương sao? Ta đây thu dọn nốt.”
Vừa nghĩ xong, dưới chân liền như có lò xo, Hồng Hà bật nhảy vút lên trên cao, thoáng chốc đã chạy tới cuối thung lũng. Con linh thú bị thương nặng đã thu nhỏ thân hình chỉ bằng một lão hổ nằm thở thoi thóp ở cạnh một khối đá. Vừa nhìn thấy con vật uy vũ xinh đẹp như vậy Hồng Hà cười ha hả:
- Oa! Chú mày tu vi không tệ, hoành tráng giống y chang ta…. Làm tọa kỵ cho ta là vừa xứng.
Văn Tốn cùng Thanh Nhàn cũng bay theo, vừa tới gần nghe hắn “tự sướng” như vậy thì đều bĩu môi khinh bỉ. Thanh Nhàn là nữ tử thấy con vật xinh đẹp tỏa ra quang mang màu tím như vậy, lại nhìn vết thương toang hoác trên lưng thì mềm lòng. Duy chỉ có tên không tim không phổi Hồng Hà mặt vẫn hề hề lon ton chạy tới tính lúc nó còn suy yếu ký kết khế ước chủ tớ.
- Ngoan! Nằm im nghe không. Phản kháng là ta cắt tiết làm món giả cầy à nha.
Đưa tay cắn một cắn vào đầu ngón trỏ phải, Hồng Hà từ phía sau con linh thú đi lên phía đầu vươn tay tính thi triển khế ước tới con linh thú. Bất thình lình con vật màu tím này đang nhắm mắt bỗng nhiên mở trừng nhìn hắn với ánh mắt đầy khinh bỉ, tiếp đó giơ chân sau… “lên gối”… đúng, tuyệt đối là “lên gối” trúng mông làm cho Hồng Hà nhảy cẫng lên. Còn chưa đợi hắn hoàng hồn tiếp đất, cái đuôi to lớn và dài bằng cả thân mình với lông mao rậm rạp đã quất một quất giống như người ta đánh bóng chày, Hồng Hà bay vút về phía trước.
Vân Trọng to xác đang hưng phấn bừng bừng chạy đông chạy tây thu thập không gian giới chỉ, khoái chí tới nỗi khua chân múa tay một hồi. Đúng là một ngày đi theo lão đại thu hoạch bằng mười năm đi theo “bà sát thủ”. Đang chăm chú soi xét một cái không gian giới chỉ, bất chợt phía sau gió vù vù thổi tới, kèm theo là tiếng hét chói tai như quạ vào chuồng lợn của Hồng Hà, Vân Trọng tưởng hắn tới “giây máu ăn phần”… một cước liền đá ngược cái tên “bỉ ổi” kia quay ngược trở lại.
Đáng thương cho Hồng Hà, “sơ múi” thì chẳng thấy đâu, thoáng chốc đã ăn đủ hai cước một quất đuôi đúng là thảm không chịu nổi, bi phẫn hét lên:
- Con bà nó! Bộ đồ lão tử mới thay đấy!
Hồng Hà lộn vài vòng trên không, bay hơn chục mét mới “hạ cánh” tiêu sái… mặt mũi tiếp đất. Còn chưa kịp than thở thì phía dưới “tiểu Hồng Hà” đã truyền tới cơn đau buốt lập tức nhảy dựng kêu như heo bị chọc tiết. Hóa ra bên dưới có khối đá hoa cương sắc nhọn chĩa lên trên. Tiểu Hồng Hà muốn so “độ cứng” đương nhiên là thiệt thòi lỗ vốn nặng rồi.
Vân Trọng lúc này cũng đã hoàn thành sứ mạng cao cả là lục lọi thu thập chiến lợi phẩm. Tên to xác này ngang nhiên không thèm để ý đồng đội đang đau đớn mà sải bước về phía con linh thú vương cuối thung lũng. Hồng Hà bi phẫn kêu:
- Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia. Dám ám toán lão tử, vụ này không cho một lời công đạo lão tử thề không bỏ qua.
Hồng Hà càng mắng càng thống khoái, quên luôn mình cũng là một tên to xác không kém, mà so về độ “ngu ngốc” có lẽ đẳng cấp còn hơn đối phương một chút. Vân Trọng vừa đi ngang qua vị trí Hồng Hà ngồi ôm tiểu Hồng Hà nghe vậy liền nói:
- Công đạo? Anh đây thiếu gì công đạo?
Nói xong móc trong túi ra một nắm không gian giới chỉ ném tới:
- Hề hề! Cho ngươi chút công đạo.
Hồng Hà lập tức ngậm miệng, bày ra tư thế tiêu sái nhất để bắt nắm giới chỉ vào tay, quên luôn một cước Vân Trọng tặng vừa nãy. Văn Tốn và Thanh Nhàn thấy vậy cười khanh khách, tên Hồng Hà này đúng là khả ái nha. Gần “4X” rồi chứ còn bé bỏng gì.
Vân Trọng cũng không thèm quan tâm tới bộ dạng của Hồng Hà, hai mắt của hắn sáng ngời nhìn linh thú vương trước mắt. Trong số những thành viên trong tổ đội quái vật số mười hai ngoại trừ Văn Lục, Hương sát thủ và cô nàng hoa vương Na Na thì bốn thành viên còn lại đều chưa chọn được linh thú ưng ý của mình. Mà linh thú trước mắt mặc dù trên mình tỏa ra quang mang màu tím, nhưng Vân Trọng vẫn cảm nhận được sự thân thiết từ đối phương cho dù chưa thực hiện nghi thức ký kết khế ước.
Con linh thú cũng đã chú ý tới sự có mặt của Vân Trọng, nó giương cặp mắt lên nhìn Vân Trọng một hồi, tiếp đó gượng dậy đi tới thân thiết cọ đầu vào tay hắn. Vừa lúc con linh thú chạm vào tay mình, Vân Trọng vui mừng phát hiện ra con linh thú vương trước mắt cũng tu luyện thổ hệ. Chỉ là thổ hệ thường có màu sắc đặc trưng màu vàng, màu đất, sao cái tên trước mắt toàn thân lại mang màu tím vậy nhỉ? Không có suy nghĩ nhiều, Vân Trọng giơ bàn tay thô to của hắn xoa xoa đầu đối phương:
- Sau này ngươi chính là theo anh tung hoành giang hồ. Có họa cùng chịu, có phúc… mình anh hưởng.
Càng nghĩ càng khoái trá, Vân Trọng cười lớn quát:
- Ha ha! Cái gì gọi là hoành tráng, cái gì gọi là oai hùng… anh đây chính là oai hùng… Ái ui…
Chưa đợi Vân Trọng khoái trí, bàn tay đã bị con vật ngoạm cho một ngoạm, máu chảy lênh láng. Trong đầu Vân Trọng lập tức nhận được thông tin từ con linh thú truyền tới.
- Khế ước ngang hàng… Ha ha… ta dù còn nhỏ nhưng cũng đừng có mong nô dịch ta nha. Cái gì gọi là hoành tráng… ta chính là hoành tráng.
Vân Trọng mém chút ngã cắm đầu xuống đất, khinh thường nhìn con vật trước mắt:
- Ngươi có mà hoành tá tràng. Hừ! Tính cho ngươi ít đan dược bồi bổ, chữa vết thương nhưng ngươi cắn anh, anh cho mày đau chết.
- Ui! Chủ nhân a. Ta thật đáng thương, vừa mới sinh ra mẹ đã bỏ ta. Giờ chủ nhân nỡ lòng nào để ta chết chứ?
- Loại cắn chủ như ngươi đem mổ thịt làm “rựa mận” là hợp lý. Khỏi van xin nữa, cứ quyết định vậy đi.
-…
Ở bên này, Văn Lục vẫn đang cau mày phân tích những thông tin vừa lấy được. Một hồi Văn Lục giật mình đưa tay rút cây tiểu kỳ dắt trong áo ra truyền âm.
“Mọi người cẩn thận, tuyệt đối tránh xa các thế lực khác. Ta hoài nghi bọn họ có phương pháp tập trung nhanh chóng. Tất cả phải chú tâm đề phòng mắc bẫy”
Còn chưa đợi Văn Lục thở ra, cây tiểu kỳ đã rung lên:
“Lão đại! Mau tới giúp Na Na… hu hu… đám vô liêm sỉ này….
/382
|