Như một quả núi, nó là một con vật vừa có chút giống phần thịt mềm của con ốc sên, vừa có thân hình cuộn tròn như một con giun. Trên người phủ đầy những lớp màng nhầy nhầy khiến ngay cả kẻ bạo gan như Văn Lục cũng muốn tìm một chỗ mà nôn. Bạch Y Công Chúa vừa nhìn thấy đã hét lên một tiếng kinh hoảng rồi ngắt luôn liên lạc với bên ngoài, yên yên ổn ổn núp trong thanh đại đao. Con giun hoặc con ốc sên nhỏ bé người ta có nhìn cũng chỉ thấy thân hình nó bóng loáng phủ đầy lớp màng khiến người ta tránh xa. Nhưng mà con quái vật trước mắt lại đầy những chất nhầy nhớp nhớp đó làm cho người nhìn thấy không ngừng nhộn nhạo. Tới hiện tại Văn Lục mới chính thức hiểu câu: “Bề ngoài cũng là vũ khí công kích kẻ thù cực kỳ hiệu quả”. Điều làm người ta kinh dị nhất là từ trên các đốt trên thân của con quái vật này mọc lên những xúc tua đang uốn lượn như “quần ma loạn vũ”.
Trên đầu những cái xúc tua này là ba phiến lá khổng lồ cùng hơn hai mươi cái miệng đầy răng nhọn lởm trởm. Thực tế thì ở mỗi đốt của con quái vật mọc ra hai xúc tua, một cái mọc ra phiến lá khổng lồ đầy nguy hiểm kia, một cái ở bên phải còn lại mọc ra cái đầu có chút giống hoa ăn thịt. Chẳng qua Văn Lục suy đoán con vật này tích tụ lâu mới mọc được ra có ba phiến lá, mà phiến lá thứ ba vẫn còn có chút ngắn, cùng yếu đuối cho nên mới chạy là là mặt đất để vây công Văn Lục cả trên lẫn dưới. Những xúc tua để tiến hóa ra các phiến lá ở các đốt phía sau ba phiến lá này chỉ mới nhú ra một cái lá bé nhỏ không đáng kể cho nên mới không tham gia vây công Văn Lục, nếu để tất cả những xúc tua này có đầy đủ lá… nghĩ thôi Văn Lục cũng không giám, sợ rằng khi đó chỉ có nước bỏ mạng lại nơi này rồi.
Làm Văn Lục đau đầu không hiểu là phía dưới thân hình khổng lồ cuộn tròn như quả núi là vô số những rễ cây… không sai, chính là vô số những rễ cây, nhưng làm Văn Lục kinh dị là những rễ cây này có thể vũ động, uốn éo như những cái chân của con rết. Nhìn thấy vậy Văn Lục dám khẳng định loài vật này không những có thể di chuyển dưới lòng đất mà còn di chuyển rất tốt.
Lúc này một bóng đen nhỏ như nắm tay từ phía đối diện bay lướt qua, vừa nhìn thấy bộ dạng thật của con quái vật, cả thân hình bóng đen run rẩy loạng choạng rớt xuống. Văn Lục nhanh tay lẹ mắt phóng ra một luồng lực lượng cuốn bóng đen nọ lại. Đây đúng là “thủ lĩnh” của khu Rừng Đỏ, chẳng qua lúc này tên thủ lĩnh một phương oai hùng có bộ dạng con bọ hung này đang không ngừng run lập cập trong lòng bàn tay của Văn Lục. Dụng hồn thuật thôi miên, con linh thú có trí tuệ này dù không phải ký khế ước với Văn Lục nhưng Văn Lục vẫn hoàn toàn có thể trao đổi thông tin bằng tính hiệu tinh thần với nó.
- Ngươi nhận ra con quái vật kia?
Con bọ hung thủ lĩnh vẫn run rẩy, từ trên cái sừng ở phía trước đỉnh đầu truyền ra tín hiệu yếu ớt:
- Hắn… hắn… không ngờ chạy tới đây.
Văn Lục cau mày:
- Hắn là kẻ nào? Nói rõ hơn chút xem?
- Nó là một linh thú biến dị. Ban đầu nó ở hình dạng một con… con giun. Nhưng mà sau trận tranh đoạt kinh thiên đó, nó biến đổi thành bộ dạng như… như vầy.
Văn Lục nghe con bọ hung trong tay truyền tín hiệu lắp bắp mà đau cả đầu:
- Nói cả toàn bộ thông tin của con quái vật đi.
Con bọ hung thủ lĩnh khu Rừng Đỏ xoay xoay thân hình nhỏ bé đang run lập cập ra ngoài, vừa nhìn thấy bộ dạng của con quái vật lại co đầu rụt cổ, mấy cái chân càng thêm run rẩy, lắp bắp truyền tin:
- Vâng… Ngay… ngay từ ban đầu hắn đã là một linh thú cực kỳ khủng bố, đi lại dưới lòng đất như cá trong nước, vô cùng lợi hại rất ít linh thú dám trêu trọc vào hắn. Vài năm trước khu vực phía tây bỗng nhiên xuất hiện quang hoa như một cột sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trên không trung. Cả vùng trời phía tây xuất hiện mây ngũ sắc tuyệt đẹp khiến tất cả các linh thú có thực lực ùn ùn kéo tới. Đây là dấu hiệu cho dị bảo xuất hiện hoặc thực vật nào đó tu luyện tới đỉnh cao, vượt qua thiên kiếp lần một, sinh ra trí tuệ không thua kém gì nhân loại.
Lúc “hạ thú” cũng tới nhưng mà chỉ dám ở xa quan sát. Bởi vì chỉ có những linh thú cường đại mới có tư cách vào khu vực nọ tìm kiếm. Kết quả là các linh thú phát hiện ra một loài thực vật chỉ có ba phiến lá to lớn đang tỏa ra quang mang xanh biếc. Tất cả các linh thú đều hưng phấn tột độ, ngay cả hạ thú cũng không ngoại lệ. Thậm chí hạ thú còn gấp rút bay về điều động đội quân bọ hung tới hòng nhất cử đánh tan toàn bộ chướng ngại vật. Đấu đơn lẻ hạ thú là một kẻ thuộc tầm trung nhưng nếu so quần công, hạ thú không ngán kẻ nào.
Văn Lục nghe thấy tên bọ hung nhỏ bé này không ngờ kiêu ngạo như vậy thì bĩu môi nói:
- Đúng là không biết tự lượng sức.
Linh thú bọ hung bên dưới thể hiện ra điệu bộ chán nản:
- Chủ nhân nói đúng, hạ thú đúng là đã coi thường linh thú thiên hạ. Ở Rừng Đỏ hạ thú còn có thể điều động đại pháo tích tụ vô số năm để tiêu diệt kẻ thù, còn ở trong cuộc tranh đoạt này số lượng chẳng đại biểu cho cường đại được. Cả đám linh thú khốn khiếp kia thấy hạ thu mang quân đoàn bọ hung tới lập tưc đồng loạt quay sang công kích khiến hạ thú phải chật vật mang “tàn quân” cùng mấy vết thương nặng chạy trốn. Hí hí… nhưng mà hạ thú thực thông minh, gài lại vài tên gián điệp ẩn núp ở xa xa để quan sát tình hình, ngộ nhỡ có cơ hội hạ thú không ngại xông ra cướp bóc một trận, ai bảo thực vật này quá hấp dẫn vậy chứ, đảm bảo ăn xong tu vi liền tăng vù vù.
Văn Lục nghe tên bọ hung cười liền muốn giơ chân đạp cho một đạp. Cái tên này đúng là có chút trí tuệ nhưng vẫn còn quá non kém, đã thế còn hay tự dát vàng lên mặt. Nếu vào Văn Lục, hắn đã ẩn núp ngoài xa, đợi cho đám linh thú kia ẩu đả tưng bừng, đến phút chốt mới dẫn đại quân bọ hung tới chẳng phải “mình ta thu hết” sao. Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, yếu lại đòi dẫn đầu không chết đã là ngàn hạnh trong vạn hạnh rồi, Văn Lục khinh bỉ nhìn con bọ hung trên tay. Tên này cũng nhận ra ánh mắt muốn đánh “linh thú” của Văn Lục vội vàng kể vào truyện chính:
- Nhưng là thực vật đã tiến hóa nọ vô cùng cường đại, một mình chiến quần thú. Nhất là ba phiến lá khổng lồ của thực vật nọ lại càng kinh khủng, chỉ cần một quét một đập liền dọn quang cả một phần ba khu vực quanh nó. Trong phạm vi này bất kể linh thú hoàng hay linh thú vương đều bị đập thành đống thịt nhão… nghĩ tới cảnh đó hạ thú vẫn còn run rẩy. Cuộc chiến thiên thôn địa ám này diễn ra hơn ba tháng, số linh thú tử vong lên tới hàng vạn, thịt nhão chất thành núi, cảnh tượng cực kỳ khủng bố khiến cho những linh thú vẫn ùn ùn kéo về liền không dám chạy lên tấn công. Nhưng mà lúc này một nhân loại bỗng nhiên xuất hiện, uy áp của kẻ này khiến đám linh thú xung quanh vội vàng dạt về xa, một thương kinh thiên nhân loại nọ thi triển ra thiên địa biến sắc, không gian nhộn nhạo, quả thực vô cùng kinh khủng…
Văn Lục nghe tới đây giật mình nói:
- Ngươi bảo là nhân loại ư… sao nhân loại lại có mặt vào mấy năm trước được?
Con bọ hung trên tay Văn Lục đã hết run rẩy, hai mắt tròn xoe liếc nhìn Văn Lục với ý bảo “chủ nhân đúng là ếch ngồi đáy giếng”. Nó không nhanh không chậm nói:
- Nhân loại vô cùng giảo hoạt, chúng hạ thú nghe nói cứ sáu mươi năm lại tổ chức một lần vào Tiểu Ngũ Hành của chúng hạ thú săn tìm bảo vật một lần. Những nhân loại đó thực lực yếu kém cho nên hạ thú vẫn chưa để vào mắt… duy chỉ có chủ nhân là thiên hạ vô địch, lực lượng vô song... như…
Văn Lục cốc lên đầu con bọ hung không kiên nhẫn nói:
- Miễn tâng bốc đi! Nói vào truyện chính! Không ta bẻ gẫy cẳng ngươi.
Con bọ hung co đầu rụt cổ vội vàng nói:
- Mỗi kỳ nhân loại đổ xuống thường thường có vài kẻ giảo hoạt không muốn trở về ẩn núp ở lại Tiểu Ngũ Hành để tu luyện. Ở đây linh khí sung túc, bảo vật vô số đúng là thiên đàng của tu luyện giả bảo sao bọn hắn chẳng ham muốn.
Văn Lục nghe đến đây cau mày. Xem ra hành trình vào trong Địa Cầu Đại Hội Giới cũng không đơn giản như tưởng tượng. Ngoài những tinh anh ra còn phải đương đầu với mấy tên quái vật tu luyện lâu năm ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới này rồi. Văn Lục rút ra cây tiểu kỳ thông báo cho mọi người. Mặc dù cơ hội tiếp xúc mấy nhân vật này là cực kỳ ít ỏi nhưng vẫn phải phòng bị.
Con bọ hung vẫn thao thao bất tuyệt:
- Nhân loại kia dường như có bộ công pháp ẩn nấp cực kỳ cường đại, ngay cả vương giả dò tìm là… hạ thú cũng bị hắn qua mặt. Cũng chính tên này lần trước trở giúp một nhân loại xông vào tẩm cung của hạ thú, đánh lén hạ thú trọng thương. Hừ… mối thù này hạ thú nhất định sẽ trả lại hắn gấp ngàn vạn lần.
- Khoan… ngươi nói tên kia trợ giúp kẻ khác xông vào hang ổ của ngươi sao? Không phải chỉ có một kẻ trẻ tuổi xông vào sao?
- Là tẩm cung thưa chủ nhân. Không phải “hang ổ”.
- Ừ thì là tẩm cung.
Tên này đúng là sĩ diện thật, Văn Lục cũng không chấp với hắn. Con bọ hung nghe vậy mới ngỏng cái đầu lên kiêu ngạo nói:
- Đúng là…. Xông vào tẩm cung của hạ thú có hai kẻ, tuy nhiên nếu ở tại tẩm cung của hạ thú, nào có dễ dàng đắc thủ vậy? Bọn chúng đánh lén hạ thú bị thương, hạ thú cũng đáp trả nguyên vẹn lại cho cả hai khiến chúng ôm đầu chạy trốn. Hừ… còn quay lại lần nữa hạ thú nhất định sẽ cho bọn chúng đẹp mặt….
Văn Lục vân vê cằm, xem ra kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước, nhẫn giả thực tế cũng chẳng có kẻ gọi là tuyệt thế thiên tài nào rồi. Hóa ra là một Nhẫn Giả ẩn núp ở bên trong, tu luyện lâu năm thành cường giả, lại đoạt lấy một ngọc bài của một đệ tử Nhẫn Giả mới vào để giúp thế lực này vươn lên đứng đầu. Cùng tu luyện công pháp Nhẫn Giả cho nên để làm cho khí tức giữa hai người này giống nhau chắc Nhẫn Giả đã tính kỹ càng từ nhiều năm trước rồi. Đúng là trí tuệ con người thực không thể nào khinh thường, biện pháp “luồn lách” như vậy cũng nghĩ ra… quả thực đau đầu mà.
Sau này phải cẩn thận hơn mới được, không thể nào tùy ý bay tới bay lui như trước đây nữa. Văn Lục tự nhủ rồi phất tay nói:
- Kể tiếp xem!
Trên đầu những cái xúc tua này là ba phiến lá khổng lồ cùng hơn hai mươi cái miệng đầy răng nhọn lởm trởm. Thực tế thì ở mỗi đốt của con quái vật mọc ra hai xúc tua, một cái mọc ra phiến lá khổng lồ đầy nguy hiểm kia, một cái ở bên phải còn lại mọc ra cái đầu có chút giống hoa ăn thịt. Chẳng qua Văn Lục suy đoán con vật này tích tụ lâu mới mọc được ra có ba phiến lá, mà phiến lá thứ ba vẫn còn có chút ngắn, cùng yếu đuối cho nên mới chạy là là mặt đất để vây công Văn Lục cả trên lẫn dưới. Những xúc tua để tiến hóa ra các phiến lá ở các đốt phía sau ba phiến lá này chỉ mới nhú ra một cái lá bé nhỏ không đáng kể cho nên mới không tham gia vây công Văn Lục, nếu để tất cả những xúc tua này có đầy đủ lá… nghĩ thôi Văn Lục cũng không giám, sợ rằng khi đó chỉ có nước bỏ mạng lại nơi này rồi.
Làm Văn Lục đau đầu không hiểu là phía dưới thân hình khổng lồ cuộn tròn như quả núi là vô số những rễ cây… không sai, chính là vô số những rễ cây, nhưng làm Văn Lục kinh dị là những rễ cây này có thể vũ động, uốn éo như những cái chân của con rết. Nhìn thấy vậy Văn Lục dám khẳng định loài vật này không những có thể di chuyển dưới lòng đất mà còn di chuyển rất tốt.
Lúc này một bóng đen nhỏ như nắm tay từ phía đối diện bay lướt qua, vừa nhìn thấy bộ dạng thật của con quái vật, cả thân hình bóng đen run rẩy loạng choạng rớt xuống. Văn Lục nhanh tay lẹ mắt phóng ra một luồng lực lượng cuốn bóng đen nọ lại. Đây đúng là “thủ lĩnh” của khu Rừng Đỏ, chẳng qua lúc này tên thủ lĩnh một phương oai hùng có bộ dạng con bọ hung này đang không ngừng run lập cập trong lòng bàn tay của Văn Lục. Dụng hồn thuật thôi miên, con linh thú có trí tuệ này dù không phải ký khế ước với Văn Lục nhưng Văn Lục vẫn hoàn toàn có thể trao đổi thông tin bằng tính hiệu tinh thần với nó.
- Ngươi nhận ra con quái vật kia?
Con bọ hung thủ lĩnh vẫn run rẩy, từ trên cái sừng ở phía trước đỉnh đầu truyền ra tín hiệu yếu ớt:
- Hắn… hắn… không ngờ chạy tới đây.
Văn Lục cau mày:
- Hắn là kẻ nào? Nói rõ hơn chút xem?
- Nó là một linh thú biến dị. Ban đầu nó ở hình dạng một con… con giun. Nhưng mà sau trận tranh đoạt kinh thiên đó, nó biến đổi thành bộ dạng như… như vầy.
Văn Lục nghe con bọ hung trong tay truyền tín hiệu lắp bắp mà đau cả đầu:
- Nói cả toàn bộ thông tin của con quái vật đi.
Con bọ hung thủ lĩnh khu Rừng Đỏ xoay xoay thân hình nhỏ bé đang run lập cập ra ngoài, vừa nhìn thấy bộ dạng của con quái vật lại co đầu rụt cổ, mấy cái chân càng thêm run rẩy, lắp bắp truyền tin:
- Vâng… Ngay… ngay từ ban đầu hắn đã là một linh thú cực kỳ khủng bố, đi lại dưới lòng đất như cá trong nước, vô cùng lợi hại rất ít linh thú dám trêu trọc vào hắn. Vài năm trước khu vực phía tây bỗng nhiên xuất hiện quang hoa như một cột sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trên không trung. Cả vùng trời phía tây xuất hiện mây ngũ sắc tuyệt đẹp khiến tất cả các linh thú có thực lực ùn ùn kéo tới. Đây là dấu hiệu cho dị bảo xuất hiện hoặc thực vật nào đó tu luyện tới đỉnh cao, vượt qua thiên kiếp lần một, sinh ra trí tuệ không thua kém gì nhân loại.
Lúc “hạ thú” cũng tới nhưng mà chỉ dám ở xa quan sát. Bởi vì chỉ có những linh thú cường đại mới có tư cách vào khu vực nọ tìm kiếm. Kết quả là các linh thú phát hiện ra một loài thực vật chỉ có ba phiến lá to lớn đang tỏa ra quang mang xanh biếc. Tất cả các linh thú đều hưng phấn tột độ, ngay cả hạ thú cũng không ngoại lệ. Thậm chí hạ thú còn gấp rút bay về điều động đội quân bọ hung tới hòng nhất cử đánh tan toàn bộ chướng ngại vật. Đấu đơn lẻ hạ thú là một kẻ thuộc tầm trung nhưng nếu so quần công, hạ thú không ngán kẻ nào.
Văn Lục nghe thấy tên bọ hung nhỏ bé này không ngờ kiêu ngạo như vậy thì bĩu môi nói:
- Đúng là không biết tự lượng sức.
Linh thú bọ hung bên dưới thể hiện ra điệu bộ chán nản:
- Chủ nhân nói đúng, hạ thú đúng là đã coi thường linh thú thiên hạ. Ở Rừng Đỏ hạ thú còn có thể điều động đại pháo tích tụ vô số năm để tiêu diệt kẻ thù, còn ở trong cuộc tranh đoạt này số lượng chẳng đại biểu cho cường đại được. Cả đám linh thú khốn khiếp kia thấy hạ thu mang quân đoàn bọ hung tới lập tưc đồng loạt quay sang công kích khiến hạ thú phải chật vật mang “tàn quân” cùng mấy vết thương nặng chạy trốn. Hí hí… nhưng mà hạ thú thực thông minh, gài lại vài tên gián điệp ẩn núp ở xa xa để quan sát tình hình, ngộ nhỡ có cơ hội hạ thú không ngại xông ra cướp bóc một trận, ai bảo thực vật này quá hấp dẫn vậy chứ, đảm bảo ăn xong tu vi liền tăng vù vù.
Văn Lục nghe tên bọ hung cười liền muốn giơ chân đạp cho một đạp. Cái tên này đúng là có chút trí tuệ nhưng vẫn còn quá non kém, đã thế còn hay tự dát vàng lên mặt. Nếu vào Văn Lục, hắn đã ẩn núp ngoài xa, đợi cho đám linh thú kia ẩu đả tưng bừng, đến phút chốt mới dẫn đại quân bọ hung tới chẳng phải “mình ta thu hết” sao. Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, yếu lại đòi dẫn đầu không chết đã là ngàn hạnh trong vạn hạnh rồi, Văn Lục khinh bỉ nhìn con bọ hung trên tay. Tên này cũng nhận ra ánh mắt muốn đánh “linh thú” của Văn Lục vội vàng kể vào truyện chính:
- Nhưng là thực vật đã tiến hóa nọ vô cùng cường đại, một mình chiến quần thú. Nhất là ba phiến lá khổng lồ của thực vật nọ lại càng kinh khủng, chỉ cần một quét một đập liền dọn quang cả một phần ba khu vực quanh nó. Trong phạm vi này bất kể linh thú hoàng hay linh thú vương đều bị đập thành đống thịt nhão… nghĩ tới cảnh đó hạ thú vẫn còn run rẩy. Cuộc chiến thiên thôn địa ám này diễn ra hơn ba tháng, số linh thú tử vong lên tới hàng vạn, thịt nhão chất thành núi, cảnh tượng cực kỳ khủng bố khiến cho những linh thú vẫn ùn ùn kéo về liền không dám chạy lên tấn công. Nhưng mà lúc này một nhân loại bỗng nhiên xuất hiện, uy áp của kẻ này khiến đám linh thú xung quanh vội vàng dạt về xa, một thương kinh thiên nhân loại nọ thi triển ra thiên địa biến sắc, không gian nhộn nhạo, quả thực vô cùng kinh khủng…
Văn Lục nghe tới đây giật mình nói:
- Ngươi bảo là nhân loại ư… sao nhân loại lại có mặt vào mấy năm trước được?
Con bọ hung trên tay Văn Lục đã hết run rẩy, hai mắt tròn xoe liếc nhìn Văn Lục với ý bảo “chủ nhân đúng là ếch ngồi đáy giếng”. Nó không nhanh không chậm nói:
- Nhân loại vô cùng giảo hoạt, chúng hạ thú nghe nói cứ sáu mươi năm lại tổ chức một lần vào Tiểu Ngũ Hành của chúng hạ thú săn tìm bảo vật một lần. Những nhân loại đó thực lực yếu kém cho nên hạ thú vẫn chưa để vào mắt… duy chỉ có chủ nhân là thiên hạ vô địch, lực lượng vô song... như…
Văn Lục cốc lên đầu con bọ hung không kiên nhẫn nói:
- Miễn tâng bốc đi! Nói vào truyện chính! Không ta bẻ gẫy cẳng ngươi.
Con bọ hung co đầu rụt cổ vội vàng nói:
- Mỗi kỳ nhân loại đổ xuống thường thường có vài kẻ giảo hoạt không muốn trở về ẩn núp ở lại Tiểu Ngũ Hành để tu luyện. Ở đây linh khí sung túc, bảo vật vô số đúng là thiên đàng của tu luyện giả bảo sao bọn hắn chẳng ham muốn.
Văn Lục nghe đến đây cau mày. Xem ra hành trình vào trong Địa Cầu Đại Hội Giới cũng không đơn giản như tưởng tượng. Ngoài những tinh anh ra còn phải đương đầu với mấy tên quái vật tu luyện lâu năm ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới này rồi. Văn Lục rút ra cây tiểu kỳ thông báo cho mọi người. Mặc dù cơ hội tiếp xúc mấy nhân vật này là cực kỳ ít ỏi nhưng vẫn phải phòng bị.
Con bọ hung vẫn thao thao bất tuyệt:
- Nhân loại kia dường như có bộ công pháp ẩn nấp cực kỳ cường đại, ngay cả vương giả dò tìm là… hạ thú cũng bị hắn qua mặt. Cũng chính tên này lần trước trở giúp một nhân loại xông vào tẩm cung của hạ thú, đánh lén hạ thú trọng thương. Hừ… mối thù này hạ thú nhất định sẽ trả lại hắn gấp ngàn vạn lần.
- Khoan… ngươi nói tên kia trợ giúp kẻ khác xông vào hang ổ của ngươi sao? Không phải chỉ có một kẻ trẻ tuổi xông vào sao?
- Là tẩm cung thưa chủ nhân. Không phải “hang ổ”.
- Ừ thì là tẩm cung.
Tên này đúng là sĩ diện thật, Văn Lục cũng không chấp với hắn. Con bọ hung nghe vậy mới ngỏng cái đầu lên kiêu ngạo nói:
- Đúng là…. Xông vào tẩm cung của hạ thú có hai kẻ, tuy nhiên nếu ở tại tẩm cung của hạ thú, nào có dễ dàng đắc thủ vậy? Bọn chúng đánh lén hạ thú bị thương, hạ thú cũng đáp trả nguyên vẹn lại cho cả hai khiến chúng ôm đầu chạy trốn. Hừ… còn quay lại lần nữa hạ thú nhất định sẽ cho bọn chúng đẹp mặt….
Văn Lục vân vê cằm, xem ra kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước, nhẫn giả thực tế cũng chẳng có kẻ gọi là tuyệt thế thiên tài nào rồi. Hóa ra là một Nhẫn Giả ẩn núp ở bên trong, tu luyện lâu năm thành cường giả, lại đoạt lấy một ngọc bài của một đệ tử Nhẫn Giả mới vào để giúp thế lực này vươn lên đứng đầu. Cùng tu luyện công pháp Nhẫn Giả cho nên để làm cho khí tức giữa hai người này giống nhau chắc Nhẫn Giả đã tính kỹ càng từ nhiều năm trước rồi. Đúng là trí tuệ con người thực không thể nào khinh thường, biện pháp “luồn lách” như vậy cũng nghĩ ra… quả thực đau đầu mà.
Sau này phải cẩn thận hơn mới được, không thể nào tùy ý bay tới bay lui như trước đây nữa. Văn Lục tự nhủ rồi phất tay nói:
- Kể tiếp xem!
/382
|