Chương 1.1
Sáng sớm, Trâu Niệm nhìn căn phòng ngủ vắng vẻ, biết ngay là Tô Chính Đông lại đi cả đêm không về.
Lúc Trâu Niệm gọi cho anh ta, là một giọng nữ yểu điệu nghe máy: “Chồng cô còn chưa thức đâu.”
Trâu Niệm không để ý: “Chuyển lời cho anh ta, đừng quên là 8 giờ gặp ở cục dân chính.”
Nói xong thì cúp máy.
Rửa mặt xong, cô thay quần áo rồi xuống lầu.
Chồng mới cưới lăn lộn với người phụ nữ khác từ sô pha đến trên giường ngay trước mặt cô, chuyện nực cười như vậy mà lại rơi đúng vào người cô.
Làm vậy trước mặt vợ mới cưới, có thể cảm thấy rất kích thích nhỉ!
Cô đề nghị ly hôn, anh ta đã đồng ý lúc tối hôm qua rồi, có lẽ là vì anh ta say.
Nhưng Trâu Niệm không quan tâm anh ta có say hay không, ly hôn là chắc rồi!
Xe của Tô Chính Đông chậm rãi dừng trước cửa cục dân chính, anh ta bước xuống xe, hạ cửa sổ, người phụ nữ lẳng lơ ở ghế lái liếc nhìn Trâu Niệm – khinh thường.
Trâu Niệm không để ý người phụ nữ đó, nói với Tô Chính Đông, “Vào đi.”
Tô Chính Đông quan sát Trâu Niệm, khóe miệng anh ta giương lên, ngón tay khẽ lướt qua môi cô, trêu chọc nói, “Đột nhiên, tôi… không muốn ly hôn nữa.”
Quay người, khóe mắt người đàn ông lạnh lùng, bỏ đi một cách trêu tức.
Trâu Niệm không dám tin, nhìn bóng lưng anh ta.
Người phụ nữ lái xe anh ta cười châm biếm nhìn Trâu Niệm, sau đó phóng xe rời đi, Trâu Niệm né ra, nhưng né không kịp, bị đụng nhẹ một cái!
Trật chân.
Tô Chính Đông nhíu mày lại, dặn dò người phụ nữ ngồi trong xe: “Đi đi.”
Chiếc xe biến mất trong tầm mắt của Trâu Niệm.
Trâu Niệm đã quen rồi, cho nên, có khó chịu thế nào cũng sẽ không khóc không nháo, từ lúc bắt đầu kết hôn, cô cũng ôm mộng tưởng về tương lai, nhưng, giống như một người qua đường trong cuộc hôn nhân vậy, dựa vào cô, có thể thuần phục Tô Chính Đông?
Trâu Niệm muốn đứng dậy, nhưng cố gắng cách mấy cũng vô dụng.
Trước cửa cục dân chính, một người phụ nữ dáng vẻ dễ thương tay cầm một tờ giấy đăng ký kết hôn, người phụ nữ mang một đôi giày cao gót, nhưng vẫn phải nhón chân lên mới có thể hôn vào má người đàn ông kia.
Người phụ nữ quay người bước lên chiếc xe màu trắng, rời đi.
Đôi mắt người đàn ông nhìn chăm chú vào chiếc xe trắng đó, chớp mắt trở nên lạnh lùng, gương mặt lãnh đạm nhìn nơi khác.
Đúng lúc, ánh mắt anh lại va vào hình ảnh Trâu Niệm đang chật vật dưới đất, không thể đứng lên được.
Trâu Niệm cúi đầu, tức giận vì bản thân mình, chồng ngoại tình còn không khóc, đối mặt với mẹ chồng ác khẩu cũng chưa từng khóc, bị sếp trách mắng cũng không khóc, vậy mà lúc này lại đau đến phát khóc.
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn rõ gương mặt của cô, do dự một lát, đưa giấy chứng nhận kết hôn trong tay cho nữ trợ lý.
Anh đi về phía Trâu Niệm – dáng người thẳng tắp.
Ngón tay thon thả của Trâu Niệm chống dưới đất, bàn tay khác dựa vào viền xi măng của bồn hoa, thở hổn hển, nhịn cơn đau, định đứng dậy, đột nhiên, một đôi tay của đàn ông vươn tới dìu cô lên, cất tiếng dịu dàng, “Cẩn thận.”
Trâu Niệm kinh ngạc ngẩng đầu – Nguyễn Duật Nghiêu?
Sao lại là anh ta?
Người đàn ông này bẩm sinh rất uy nghiêm, chỉ sợ anh ta giúp đỡ người khác dịu dàng như thế, nhưng tức giận cũng sẽ rất đáng sợ, khiến người khác cảm thấy rất ngột ngạt.
Trâu Niệm nhận ra anh ta, lập tức rút tay mình ra khỏi tay anh, ngón tay đúng lúc chạm vào chiếc nhẫn cưới trên tay anh.
Một tay đỡ cành cây trong bồn hoa, gật đầu với anh, “Cảm ơn anh Nguyễn.”
“Không cần khách sáo.” Anh khẽ nói.
/767
|