Chương 2.2
Buổi chiều trong công ty, đồng nghiệp hỏi tại sao cô không mang thẻ nhân viên, Trâu Niệm mới phát hiện thẻ không có trên người, cũng không có trong túi, tìm khắp nơi cũng không thấy.
Thẻ nhân viên không phải quá quan trọng, cũng bắt buộc phải có, nhưng nếu bị kiểm tra, không đeo thẻ nhân viên thì sẽ bị trừ tiền.
Nếu mất thẻ nhân viên là người khác, có thể chỉ bị trừ tiền rồi bổ sung là được, nhưng nếu là Trâu Niệm mất thẻ nhân viên, cho dù cô là con dâu của chủ công ty, Tô Tư cũng sẽ làm khó cô, khiến cô khó chịu.
Sự bất hòa của cô và Tô Tư, gần đây càng ngày càng nghiêm trọng.
“Anh Nguyễn, anh thấy thế nào tiện, tôi…”
Anh cắt ngang lời nói của Trâu Niệm, “Ngày mai trợ lý của tôi có việc đến công ty cô, hai người liên hệ nhau.”
“Cảm ơn anh Nguyễn.” Trâu Niệm nói một cách khách sáo.
Đêm nay Trâu Niệm không ngủ được, vì nửa đêm Tô Chính Đông quay về, tuy không phải cùng một phòng ngủ, nhưng mỗi lần anh ta về ngủ, Trâu Niệm đều không ngủ ngon.
Sáng sớm thức dậy, hai mắt đã thâm đen rồi.
Không tới 6 giờ, Trâu Niệm thức dậy, người trong nhà đều chưa dậy.
Rửa mặt xong, cô nhận được điện thoại của trợ lý Đổng, trợ lý Đổng hỏi cô có tiện hay không, có thể đến lấy thẻ nhân viên không? Trâu Niệm hỏi, ở đâu?
Trợ lý Đổng nói địa chỉ, cách nhà không xa, Trâu Niệm nói, được.
Có thể lấy lại thẻ sớm vậy, Trâu Niệm yên tâm rồi, như vậy, sáng hôm nay có thể tránh khỏi chuyện bị Tô Tư nói.
Taxi đến “Khách sạn Thế Kỷ” thì dừng lại.
Trâu Niệm gọi trợ lý Đổng, hỏi cô ta xe ở đâu?
Trợ lý Đổng nói cho cô biết số xe, cô ta nói cô ta không có trên xe mà ở trong khách sạn, nhưng trên xe có người, cứ đến xe lấy thẻ nhân viên là được rồi.
“Cảm ơn.” Trâu Niệm cúp máy.
Chỗ dừng xe trước cửa khách sạn rất trật tự, trong mấy chiếc xe đó, có một chiếc xe màu đen rơi vào tầm mắt Trâu Niệm, Trâu Niệm nhìn biển số, đúng, chính là chiếc xe này, mã số N9999.
Lúc Trâu Niệm nhìn thấy người trong xe là Nguyễn Duật Nghiêu thì vô cùng kinh ngạc.
Gương mặt anh mệt mỏi, đôi mắt hằn lên những tia máu.
Nguyễn Duật Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu sẫm, áo vest để ở chỗ ghế lái phụ, mở cửa xe, Trâu Niệm cầm lấy thẻ nhân viên, “Cảm ơn, làm phiền anh Nguyễn rồi.”
Mới sáu giờ mười mấy phút, Trâu Niệm ăn mặc tùy tiện ra ngoài, gương mặt cũng không có trang điểm gì, dáng vẻ sạch sẽ trong trẻo, quả thực mà nói, trong mắt người đàn ông 36 tuổi đã từng nhìn qua tất cả dáng vẻ phụ nữ như Nguyễn Duật Nghiêu, Trâu Niệm, vẫn rất trẻ con.
Trâu Niệm cầm chiếc thẻ quay về nhà, lúc lên lầu, đúng lúc gặp Tô Chính Đông đang đi xuống.
Anh ta đang đứng ở bậc thang thứ ba tính từ trên lầu xuống, nhìn Trâu Niệm phía dưới đang đi lên.
“Sáng sớm đã ra ngoài à?” Tô Chính Đông nhíu mày.
Trâu Niệm gật đầu, “Ra ngoài có việc.”
“Đi làm gì.”
Trâu Niệm không trả lời anh ta, đi lên trên, cố gắng đi thẳng qua người anh ta, không muốn trả lời, chính là vì không muốn trả lời những vấn đề thế này, thái độ của anh ta, mỗi lần đều giống như hỏi phạm nhân vậy.
“Đứng lại.” Anh ta vươn tay nắm lấy cô, Trâu Niệm lảo đảo.
Vết thương cũ ở trước cửa cục dân chính, đi bình thường cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng bị anh ta kéo lại như vậy, còn đang đi lên lầu, cổ chân thật sự rất đau.
Trâu Niệm nhíu mày, hít một hơi.
“Chân làm sao vậy?”
Trâu Niệm vùng vẫy trong lòng anh ta, “Không cần anh quản tôi!”
Nói không có chuyện, chính là có chuyện.
Tô Chính Đông để cô xuống bậc thang, anh ta bước xuống một bậc, cúi cuống nhìn chân của cô.
Dáng vẻ dịu dàng này, giống như không phải người đàn ông tồi.
“Không đau nữa.” Trâu Niệm rút chân lại, tay vị lấy cầu thang, đứng dậy và lên lầu.
Hai tay Tô Chính Đông trống rỗng, mỉm cười.
Trâu Niệm ngồi bên cạnh Tô Chính Đông, Tô Chính Đông lại hỏi cô, “Vết thương làm sao.”
Trịnh Lan ngẩng đầu.
Trâu Niệm nhìn mẹ chồng, giọng nói không chút nhấp nhô, nói với Tô Chính Đông, “Bị người phụ nữ trên xe anh tông trúng, anh quên rồi à?”
Dáng vẻ không vui không buồn.
Rất lâu, anh ta chỉ nói một câu, “Nhớ đi bác sĩ.”
Lần này là con trai đuối lý, Trịnh Lan trách móc, đôi mắt lại tràn đầy cưng chiều nhìn đứa con trai: “Chính Đông, sau này con bớt lại một chút đi, đừng tiếp xúc với mấy cô gái không ra gì nữa.”
“Làm gì có mấy cô gái không ra gì chứ.” Tô Chính Đông tùy tiện nói một câu rồi đứng lên, đã ăn xong.
/767
|