Mặc dù gặp được anh tiếc rằng lại không đúng lúc chỉ thầm thở dài 1 tiếng.
” Hai mươi ba ngày, ba thị trường chứng khoán lớn ở Châu Âu đều rớt giá, cổ phiếu Anh quốc số hiệu FT100 thu vào 5547.08 , giảm 9%, Pháp quốc số hiệu CAC40 thu vào 3710.61 điểm, giảm…” Trong laptop là cô MC xinh đẹp có giọng nói rõ ràng chuẩn xác đang báo cáo tình hình thị trường chứng khoán toàn cầu. Ở trong căn phòng yên tĩnh này âm thanh càng nghe được rõ ràng.
Ánh mặt trời đầu hè trong âm thanh êm tai đó từ kính cửa sổ chiếu vào , giữa tấm rèm trắng như tuyết in ra một màu nhàn nhạt trong suốt, trong không khí tấm rèm nhẹ nhàng phập phồng giữa ánh nắng mềm mại như đang khiêu vũ một nhịp rồi lại một nhịp, ánh mặt trời xuyên suốt qua cửa sổ chiếu xuống sàn gỗ bóng loáng vô cùng sạch sẽ, sáng khắp cả căn phòng.
Trang trí trong phòng đơn giản không đoán được chủ nhân là nam hay nữ, chỉ thấy trên chiếc giường lớn mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, tấm drap trải giường màu trắng không hề có chút vết nhăn.
Trong phòng không hề có gấu bông – món đồ con gái yêu thích cũng như xe điện – món đồ con trai yêu thích. Vật dụng cá nhân đều rất bình thường, sắp xếp ngăn nắp như hàng mẫu ở siêu thị.
“Thị trường chứng khoán New York liên tục rớt giá, các nhà phân tích chứng khoán thông qua báo cáo nghiệp vụ cùng với tư liệu kinh tế Châu Âu cũng không mấy khả quan, cộng thêm căn cứ vào báo cáo của bộ lao động ở Mỹ tình trạng thất nghiệp…”
Một dáng người thanh lệ từ trong toilet bước ra – chủ sở hữu của căn phòng này thì ra là một nữ sinh.
Cô cả người gọn gàng ngay ngắn, mái tóc đen nhánh, quăn tự nhiên vô cùng mềm mại được cột một cách đơn giản, vầng trán cao xinh đẹp, cái mũi xinh xắn, chỉ mặc đơn giản chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, váy ngắn carô màu đỏ, chân mang giày đen, trước ngực cài một huy hiệu vô cùng tinh xảo của trường trung học nữ sinh.
” Tổng hợp lại chỉ số rớt giá là 7.47 điểm, mua vào 2327.08 điểm, giảm mức độ…”
Kiểm tra lại túi sách ngày hôm qua đã chuẩn bị xác định mọi thứ đều đầy đủ. Ngẩng đầu, một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không phù hợp với độ tuổi của vốn có của nó, khi bản tin kinh tế tài chính vừa kết thúc cô vội đóng lại laptop.
Hiện tại là 6g30 sáng , trong không gian yên tĩnh, đã không còn chủ nhân ở nơi đây.
Quản gia nhà họ Diêu vừa nhìn thấy tiểu thư đi từ lầu ba xuống lập tức sai hầu gái mang thức ăn vào nhà ăn.
Một tách trà sữa trân châu nóng hổi phát ra hương thơm ngọt ngào, bánh mì nướng kèm mứt dâu, một cái trứng chiên chỉ nhìn thôi cũng đã làm người ta cảm giác thèm ăn.
Đó là một bữa ăn sáng bình thường nhưng ở đây là Diêu gia, chủ của một tập đoàn khách sạn nổi tiếng, con gái một của Diêu Dật Châu, Diêu Thủy Tinh, người cũng như tên trong suốt mà xinh đẹp đồng thời lại lạnh như băng, tuy tuổi nhỏ nhưng cuộc sống vô cùng khuôn mẫu mỗi ngày đúng 6 giờ rời giường, 6g30 ăn bữa sáng, 7g rời nhà đến trường.
Khẩu vị của cô cho dù là quản gia phục vụ ở Diêu gia mấy chục năm cũng không biết rõ ràng, bởi vì cô không yêu thích bất cứ gì, đối với cái gì cũng hờ hững, không phải là do cô ngụy trang ra như vậy, nó vốn dĩ là tính cách của cô trời sinh lãnh đạm.
Cô không kiêng ăn, bình thường nhà bếp làm gì thì cô ăn nấy , so với người mẹ gầy yếu của cô, Diêu Thủy Tinh là một cô chủ nhỏ cực kì dễ hầu hạ.
Nhưng cô lại giống ba cô lúc nào cũng biểu hiện vô cảm nhưng cực kì uy nghiêm , làm cho người ta bất tri bất giác vô cùng muốn biết khẩu vị của cô, trăm phương nghìn kế làm cho cô vui vẻ. Đáng tiếc, là luôn luôn đoán không ra.
Xem Thủy Tinh ăn cái gì cũng chính là một loại hưởng thụ, chiếc khăn ăn trắng nằm ngay ngắn trên đùi, cô cực kì tao nhã , không nhanh không chậm thật đúng là một vị đại tiểu thư tuy chỉ mười sáu tuổi nhưng có khí chất của người giàu có vô cùng tinh tế.
Đúng 6g55′ cô ngừng tay, cầm lấy một bên khăn nhẹ nhàng lau miệng.
Đứng dậy, đi qua đại sảnh ở gần cửa sổ xa xa truyền đến tiếng nước tí tách, cầm lấy túi sách từ tay quản gia nhẹ nhàng hơi mở khóe môi cô lễ phép nói cảm ơn.
Ngoài cửa, lái xe đang chờ trước chiếc xe Benz sang trọng, cảnh tượng này mỗi ngày đều là giống nhau , cho dù nhắm mắt lại cô cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngày qua ngày cứ như vậy trôi qua giống như nước một loại, không có chuyện ngoài ý muốn, không có xung đột.
Cô thật là rất thích trôi qua những ngày như thế, nó giúp cô có cảm giác an tâm khi nắm bắt được mọi thứ.
Trung học Dục Đức, là một trường học cực kì nổi tiếng, không phải là trường tư nhân có học phí cao chót vót làm nhiều người líu lưỡi chỉ có tiền có quyền mới được vào học, Dục Đức tựa như tên, trường lấy bồi dưỡng phẩm chất đạo đức, nhân cách học sinh làm mục tiêu, có lẽ ở xã hội hiện đại rộng mở ngày ngay, quy tắc bảo thủ này có hơi buồn cười.
Nhưng Dục Đức lại rất kiên quyết lấy đây làm mục đích làm cho trong giới giáo dục được mọi người kính trọng.
Không cần nhìn thành tích học tập của học sinh, chỉ cần đơn giản nhìn Dục Đức học sinh so với bạn bè đồng trang lứa luôn có phong độ hơn người.
Trường học mang phong cách giản dị, dạy học nghiêm túc, trên dưới đều đồng tâm hết lòng vì khẩu hiệu của trường làm cho Dục Đức trở thành trường học xếp đầu về văn hóa.
Chính là nguyên nhân này nên Diêu Thủy Tinh quyết theo học ở đây mà không cần đắn đo đều gì.
Mà cha mẹ cô tuyệt đối không quan tâm, chẳng qua trong lòng bọn họ có một nhận thức chung con cái nhà giàu có không học trường tư nhân thì ra nước ngoài du học mà cô lại chọn Dục Đức xem ra có vẻ hơi quái dị. Mà cô lại thích sự ” quái dị ” này.
Tựa như cô chọn bạn mà chơi không phải nhìn trúng đủ loại ưu điểm, chỉ là vì 2 người bạn tốt Hướng Phù Nhã và Nghê Bối Bối đều ngồi gần cô.
Thật khó mà hình dung tính cách của cô như vậy mà cũng có bạn, mà lại là 2 người, bọn họ từ năm học đầu tiên liền biết nhau, cơ duyên xảo hợp kết thành bạn thân, cô rất quý trọng tình bạn này cũng như thật tình yêu mến 2 người bọn họ.
Cô trời sinh thích yên tĩnh không lắm lời, nhưng cùng bạn bè nói chuyện có một cảm giác ấm áp đặc biệt.
” Thủy Tinh, cho mình mượn tập Toán xem một chút “ Hướng Phù Nhã học tập nghiêm túc, thành tích luôn luôn xuất sắc, nhưng lại không giống Thủy Tinh trời sinh thông minh đối với số học, so sánh khách quan, toán học xem ra kém so với Thủy Tinh.
Sửa sang lại tốt tập Toán để đưa cho cô bạn thân, tiếp đó nhận được một nụ cười ngọt ngào cảm ơn, cô cũng cười nhạt đáp trả, sau đó lại vùi đầu vào PDA để xem thị trường chứng khoán hiện tại đã bắt đầu phiên giao dịch.
” Tiểu Nhã , hôm nay mình muốn xem có công việc làm thêm hay không nên buổi chiều không thể cùng bạn đi xem hoàng hôn “ Nghê Bối Bối đang ăn một quả táo nói ú ớ.
” Bạn giàu có mà phải đi làm công, có ai mướn sao ? “
” Hi hi, có Thủy Tinh đây, việc gì mà làm không được “ Bối Bối cười khẽ nhìn bạn mình đang nghịch PDA, mặt mày tươi rói.
” Đúng rồi “ Phù nhã đập bàn một phát ” Đúng lúc hôm nay mình có việc cũng không thể đi “ Quay đầu nhìn Thủy Tinh ” Chúng ta đều không đi, chắc Thủy Tinh cũng sẽ không đi “
Đi bờ sông xem hoàng hôn là sở thích của Phù Nhã mà 2 người còn lại chỉ cần có thời gian đều sẽ đi cùng cô.
Diêu Thủy Tinh không có đáp trả, nhân vật chính không đi thì mình còn đi làm gì. Cô không có tố chất lãng mạn của thiếu nữ ôm ấp tình cảm đối với hoàng hôn có cảm giác u sầu, tráng lệ, thực tế mỗi lần ở đó cô đều cuối đầu xem thị trường chứng khoán Anh quốc, ngẫu nhiên nghe bạn tốt tán gẫu vui đùa.
Cô thích những ngày như vậy vui vẻ và thoải mái.
Đi trên con đường xa xăm mà vắng vẻ vô cùng yên tĩnh, hàng phượng 2 bên đường trong gió khẽ lắc lư, từng đóa hoa lác đác rơi, con đường này thời điểm vào học luôn luôn náo nhiệt nhưng tan học rồi toàn bộ học sinh và giáo viên đều về nhà lại trả về cho nó sự yên tĩnh vốn có.
Diêu Thủy Tinh một mình bước trên con đường sạch sẽ này, buổi sáng cô đã thông báo lái xe đón trễ 2 tiếng tuy kế hoạch bị thay đổi nhưng cô cũng không trực tiếp về nhà, đi ra cổng trường nhìn đến đại lộ rộng thênh thang, đột nhiên lại kích động muốn đi qua đó.
Trong không khí có hương cây gỗ nhàn nhạt, cái nóng đầu hè ở xế chiều lại cực kì sảng khoái, bên đường đi tới, cô lại cảm thấy thích thú, lần đầu tiên , nắm trong tay PDA nhưng không có nhìn thị trường chứng khoán, chỉ là cầm mà thôi.
Cô thích cuộc sống có quy luật, thích mọi thứ đều nắm giữ trong bàn tay mình, mặc dù cô không thừa nhận nhưng thật sự cô di truyền từ Diêu Dật Châu cực kỳ giống ba cô.
Thích quyền uy tuyệt đối, không cho phép một sự việc xảy ra ngoài khả năng dự tính của mình, ngoại trừ đối bạn thân chân thành, còn lại cô lại kế thừa người kia lãnh khốc nam nhân, giống ba cô ngoài vợ ra trong lòng không có một ai khác, liền ngay cả con gái có cũng được mà không có cũng không sao.
Bất quá cô cũng không để ý, cô là con gái của Diêu Dật Châu , chẳng những bề ngoài mà tính cách cũng di truyền 100%, trời sinh tình cảm nguội lạnh có tính không là một loại khuyết điểm.
Tới phía trước, quẹo phải là một con đường ở trong góc nhỏ hẻo lánh cô chưa có dịp đi qua, mà thừa dịp có cơ hội tâm trạng lại đang thoải mái cô muốn đi qua xem một chút.
Xuyên qua một khoảng rừng rậm, cô ghi nhớ một lát lại đi vòng qua cái ngõ nhỏ kia có thể đi ra đại lộ, cô từ nhỏ xác định phương hướng rất tốt chưa bao giờ bị lạc đường.
Nơi này thật sự rất rất yên tĩnh, cái loại yên tĩnh mà cô thích, ngoài tiếng gió thổi xuyên qua nhánh cây, chim hót cô còn nghe…tiếng người ?
Cô dừng lại bước chân, nghe thấy từ chỗ rẽ truyền đến một giọng nam đang ở thời kỳ dậy thì thay đổi giọng nói vừa nghe liền khó quên.
” Hạ Viễn Hàng, mày rất kiêu ngạo nha “
” Đai ca tụi tao nhìn trúng mày, muốn nhận mày làm đàn em, mày thế nhưng không nể mặt “
” Làm tức giận bọn tao có biết hậu quả ra sao không hả ?”
” Không nói chuyện là có ý gì ? Khinh thường tụi tao à ? “
Vậy là rõ ràng nơi đó không chỉ có một người, cô lẳng lặng suy xét , quay trở về đường cũ lại đi đường vòng mất hết một nửa thời gian nhưng nếu tiếp tục đi lên sợ gặp phải phiền phức.
Cô không sợ phiền phức, nhưng lại chán ghét can thiệp vào sự tình không liên quan đến mình.
Nhưng mà cô không kịp suy nghĩ thêm nữa vì bên trong đã truyền đến tiếng đánh nhau còn có những tiếng kêu đau thảm thiết.
” Thằng nhóc này bị thương mà còn mạnh vậy, anh em cùng nhau xông lên “ Một trận hỗn loạn đánh nhau tơi bời.
Thôi cô thừa nhận mình không phải là người không có lương tâm, đạo đức xã hội, nhưng mà cô chán ghét đổ máu, chán ghét mấy cái đứa nội tiết tố nam tính quá dư dả nên muốn phát tiết đánh nhau.
Quên đi nửa giờ liền nửa giờ đi! Coi như từ đó giờ không có vận động, giờ bổ sung vậy. Diêu Thủy Tinh yên lặng xoay người. Nhưng sự tình lại không được như cô quyết định chỉ kịp nghe thấy một tiếng hỗn loạn bước chân, một đám người theo chỗ rẽ xông ra, vẻ mặt cực kì kích động toàn máu và vết bầm tím, đám người không ngờ gặp cô ở chỗ này, liền tiến lên đập vào bả vai của cô, chiếc PDA trong tay cô bị hất văng ra ngoài rơi trên mặt đất. Đám người thay phiên nhau ùa đi lên.
” Con kia muốn chết hả không cần đứng ở đây cản đường “ Một bàn tay thô lỗ dùng sức đẩy cô ra.
Diêu Thủy Tinh tiến lên vài bước, gạt bàn tay ra khỏi vai mình, nhìn trên mặt đất chiếc PDA bị vỡ nát, ngẩng đầu thấy đám người vẫn đang chiến đấu kịch liệt.
Một nam sinh toàn thân đồng phục màu đen đối mặt hơn mười người, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra bọn họ cũng không phải những người học võ, từng chiêu đánh ra toàn là dựa vào hàng ngày thường xuyên đánh nhau mà tập được.
Nam sinh mặc đồ đen có thân hình cao lớn, động tác rất linh hoạt, dù là né tránh hay tấn công đều có kỹ xảo lại mười phần thô bạo, anh ra quyền hay đá chân đều vô cùng độc ác, nhìn xem người bị đánh trúng là biết anh đánh ra loại quyền không cho người khác con đường sống.
Như vậy thật dọa người nhưng bản thân cũng chịu thiệt, trên người anh thương thế ngày càng nặng, tuy rằng thân thủ tốt nhưng người đông thế mạnh, nhìn là biết lấy đông thắng ít anh sắp phải thua mất rồi.
Quả nhiên giây tiếp theo, anh bị đánh lén, một cây ống tuýp quật mạnh vào lưng may mà anh cố hết sức tránh né, ống tuýp ầm một phát đập vào vách tường.
” Con kia nhìn cái gì vậy hả ? “ Người kia vừa nãy mới đẩy cô lại tiếp tục quát tháo.
Cô ngẩng lên nhìn gương mặt trẻ tuổi mà lại thô lỗ, khoảng mười mấy tuổi, trong mắt chỉ có bạo lực không hiểu cái gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”
Diêu Thủy Tinh ở sâu trong lòng thầm thở dài, cô thật sự không nghĩ nên can thiệp, cực kì không thích.
” A Báo ca, con nhỏ này có phải là bạn gái của thằng nhóc họ Hạ này ? “. Trận chiến đã định thắng thua, nam sinh thua cuộc nghiêng người dựa vào tường cúi đầu thở dốc.
” Đừng cho con nhỏ chạy thoát “
” Dạ “. Các nam sinh đồng thời tiến lên bao vây cô.
” A Dũng đi kêu đại ca tới nói chúng ta hôm nay hạ gục Hạ Viễn Hàng “. A Báo ca mở miệng ra chỉ thị.
” Biết rồi “. Nam sinh nghe lời xoay người bước đi lại thấy cái kia cô gái đột nhiên xuất hiện tại trước mặt ngăn cản đường.
” Mày … “
” Ai cũng không được đi “. Cô liền đứng ở đó chặn lối ra lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đánh ai cô đều không quan tâm, nhưng là bọn họ không nên chọc đến cô, cô đối với bản thân mình rất có ham muốn khống chế.
Chớp mắt, tất cả đều im ắng, mười mấy nam sinh trợn mắt há mồm nhìn cô.
Cô rất đẹp nhưng không phải là diễm lệ, mỹ miều, đáng yêu, cô tựa như nước ở con sông thật tĩnh không thấy đáy, khuôm mặt thanh lệ, khí chất lại như băng, trong vài giây có một loại uy nghiêm không có ở độ tuổi của cô làm bọn họ chấn động.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền phục hồi tinh thần, cảm thấy bản thân chân chính là đấng nam nhi bị một cô gái dọa quá mất mặt, A Báo liền mở miệng mắng : ” Mày từ ở nơi nào đến, không muốn sống nữa hả ? “ Nắm đấm theo lời nói của hắn hướng xuống khuôn mặt của cô đánh lên.
Chỉ trong giây tiếp theo, A Báo đã bị cô ra một đòn, nắm bả vai quật mạnh vào vách tường, các nam sinh nhất thời choáng váng không thể tin được.
Chờ đến khi phản ứng lại bon họ đều nhất thời xông lên, vốn dĩ họ không phải là người tốt nên không hề có khái niệm là nữ sinh không đánh, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt nhất quyết báo thù, nhưng bọn họ phát hiện hôm nay xuất môn không xem lịch đụng phải nữ ma đầu.
Cô mặc váy ngắn chưa qua gối, nhấc chân, lắc mình xinh đẹp như đang khiêu vũ, động tác nhẹ nhành sinh động, làn váy ở giữa không trung bay bay y như một cánh hoa vô cùng đẹp, mái tóc đen nhánh vẽ ra một đường cong chói mắt, rõ ràng là quyền cước thô bạo mà cô lại xuất ra cực kỳ tao nhã đánh cho mọi người vô cùng thê thảm.
Làm cho đám nam sinh nằm co ro ở trên mặt đất oán thán rên rỉ, cô một mình đứng ở nơi đây giống nữ thần Athena, liếc mắt nhìn xuống một đám người bại trận, nâng cổ tay nhìn thời gian mất hết 6 phút lẻ 1 giây, xem đi không vận động thường xuyên kết quả là thành tích giảm sút.
Bước qua chiến trường hỗn độn, cô nhặt lên chiếc PDA là món quà năm sinh nhật 15 tuổi đã bị rơi hỏng mất.
Đáng ghét, cô trực tiếp bước qua đám người đó, đối với những tiếng rên rỉ cô mắt điếc tai ngơ mặt không biểu cảm rời đi.
Nơi này ngoài cô ra cũng chỉ có cái kia nam sinh mặc đồ đen còn đang đứng dựa vào tường, cúi đầu, vài sợi tóc rũ xuống che khuất gương mặt của anh.
Cô tiếp tục tiến lên phía trước, đi ngang qua anh cũng không để ý rồi bất ngờ anh giống như mất hết sức lực trực tiếp ngã xuống người cô. Trong ngõ nhỏ chật hẹp, một đám người nằm chắn đường, cô cũng không thể tránh chỉ đành phải đỡ anh, ở dưới ánh hoàng hôn , xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát hòa quyện với hơi thở của anh.
Trong bàn tay truyền đến cảm giác ướt át mà ấm áp.
Từ xưa đến nay đều là anh hùng cứu mỹ nhân thế nhưng mỹ nhân cứu anh hùng lại như thế nào ?
Tiếng chuông tan học nhẹ nhàng vang lên, không đến một phút, trong vườn trường yên tĩnh lập tức bị phá vỡ bởi từng nhóm học sinh, trở nên ồn ào hẳn, mọi người đang chụm đầu cười nói bỗng nhìn đến nam sinh đứng trước cổng trường, tất cả đều dừng lại, mang vẻ mặt tò mò, kinh ngạc, mê hoặc, khinh miệt, đủ loại ánh mắt đều cùng ngắm nhìn về một hướng, những bước chân đang bước nhanh cũng chậm lại chỉ vì muốn xem nam sinh mang bộ dạng lười nhác này lâu một chút.
“Là Hạ Viễn Hàng nha!”
“Anh ta làm sao có thể đến trường học chúng ta ?”
“Trông anh ta rất đẹp trai nha!”
“Anh ta là đến tìm người sao?”
“Sẽ là tìm ai?”
“Dù sao sẽ không tìm bạn.”
“Chán ghét, hì hì.”
Từng đợt âm thanh thay nhau thảo luận, giống như cơn sóng từng đợt từng đợt quét qua, lại không dám nói quá lớn tiếng, sợ bị người nghe thấy; người này ở trường trung học lấy đánh đấm để mà nổi danh, nghe được tên của hắn cũng đủ để cho các học sinh ngoan phải khiếp sợ.
Diêu Thủy Tinh đi ra cổng trường, liếc mắt liền nhìn thấy anh, như vậy bắt mắt, rất khó để mà không chú ý đến.
Tuổi của anh rõ ràng là còn rất nhỏ,vậy mà đã có khí chất của một người trưởng thành; đôi chân mày cực đẹp, môi mỏng, dù nhìn ngang nhìn dọc, cũng đều rất anh tuấn, nhưng vì sao lại có phong thái âm u như vậy ?
Anh một tay bỏ trong túi quần tựa vào trên tường, mặc một chiếc áo sơ mi đen không sạch sẽ có vài nếp nhăn mở ra mấy nút áo, cả người trông thật nguy hiểm.
Anh không phải là nam sinh mà cô thường thấy, không ngây ngô, không ba hoa, không có bỏ ra một đống tiền để chứng minh mình tao nhã, nhưng cũng không giống người tục tằn thô lỗ, anh xem ra rất khó tới gần và cũng không là đối tượng mà cô nên dính vào.
Cô thật bình tĩnh, trầm mặc cùng bạn tốt sánh vai mà đi, coi như không có gặp qua anh.
“Diêu Thủy Tinh.” Một tiếng nói nam tính trầm thấp mỏng manh vang lên, giống như một tảng đá ném vào hồ nước sâu, mọi người nhanh chóng an tĩnh lại,nhìn về phía nữ sinh lạnh lùng kia.
Cô bình ổn lại mình, ngước mắt nhìn phía anh.
Anh thẳng tắp đi tới, thân hình cao lớn, lẫn vào trong đám người dễ dàng nhận ra, toàn thân phát ra hơi thở u ám, hiệu quả thật bất ngờ, mọi người nhanh chóng tản ra, tạo ra giữa bọn họ một con đường.
Anh đi đến trước mặt cô, giơ lên cái khăn tay sạch sẽ , “Trả cho em.” Ngón tay chìa ra sạch sẽ mà thon dài, một chút cũng không giống tay của người mỗi ngày ra quyền đánh người.
Cô cũng không thèm để ý đến cái khăn tay đáp trả, “Dơ, tôi không cần.”
Lúc trước lấy ra vì cho anh cầm máu, cũng không nghĩ tới anh lại mang trả.
“Tôi giặt rồi.”
Cô lạnh lùng ậm ừ, chuẩn bị chạy lấy người, cô cùng anh, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ cũng không có một điểm quan hệ, cứ như vậy coi như dấu chấm hết.
Anh khuôn mặt anh tuấn mà cao ngạo, chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc nữ sinh, cũng không thích loại này mềm mại “sinh vật”; chủ động tìm đến cô, chỉ là vì anh nợ cô, tuy rằng anh biết rõ, ngày đó cô cũng không có ý nghĩ muốn cứu anh.
Bất quá, cô không để mặc cho anh bị xe cảnh sát đưa đi, tuy rằng chỉ là dùng một cái khăn tay giúp anh băng bó vết thương rồi để lại anh tự sinh tự diệt, nhưng nói đến cùng, cô vẫn là có giúp anh.
Được một cô gái, không, chính xác mà nói là một “em gái nhỏ” cứu giúp là một trải nghiệm mới lạ
“Hạ Viễn Hàng!” Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu khàn đục: “Đại ca, thằng nhóc đó ở trong này.” Một đám nam sinh cầm ống tuýp cùng mã tấu hướng bên này chạy tới.
Này là cuộc sống của anh, không hề chủ động đi trêu chọc phiền toái, cũng sẽ luôn có vô số phiền toái tìm tới anh, thế giới của anh là đẫm máu cùng tàn nhẫn, cùng cuộc sống cao quý của cô, không điểm nào giống nhau.
Anh và cô là 2 đường thẳng song song, mỗi bên đều có con đường của riêng mình, anh biết rõ, nhưng trong nháy mắt, anh lại đột nhiên nắm giữ tay cô, lôi kéo cô chạy về phía ngược hướng với đám người nọ.
“Buông tay.” Cô dùng sức giãy dụa, không phối hợp.
Anh trầm mặc lôi kéo cô tiếp tục chạy, chẳng sợ cô phản kháng làm cho tốc độ bọn họ trở nên chậm lại.
“Tôi nói buông tay.” Giọng nói của cô càng ngày càng lạnh.
Mắt thấy đám người kia chạy qua đám học sinh, hướng bọn họ tiến tới.
“Em cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua em?”
“Vậy thì sao ?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Tôi còn có thể lại đánh bọn họ tơi bời”
“Ở trước mặt một đám học sinh tốt này sao ?” Anh vươn tay chỉ chỉ cách đó không xa đám học sinh đang kinh hoảng né tránh.
Đáng chết! Cô cắn răng, khuôn mặt bình tĩnh có vài phần dao động.
Hạ Viễn Hàng không nói thêm lời nào nữa, kéo tay cô đi phía trước chạy, mà lần này, cô không có cự tuyệt.
Xuất thân con nhà gia giáo, từ khi biết chuyện đã được dạy dỗ thành một người thục nữ chân chính, cô là người thừa kế xí nghiệp lớn trong tương lai, giá trị con người vài tỷ, Diêu Thủy Tinh lần đầu tiên bị một gã nam sinh xa lạ nắm tay, ở trên đường cái điên cuồng mà trốn chạy.
” Hai mươi ba ngày, ba thị trường chứng khoán lớn ở Châu Âu đều rớt giá, cổ phiếu Anh quốc số hiệu FT100 thu vào 5547.08 , giảm 9%, Pháp quốc số hiệu CAC40 thu vào 3710.61 điểm, giảm…” Trong laptop là cô MC xinh đẹp có giọng nói rõ ràng chuẩn xác đang báo cáo tình hình thị trường chứng khoán toàn cầu. Ở trong căn phòng yên tĩnh này âm thanh càng nghe được rõ ràng.
Ánh mặt trời đầu hè trong âm thanh êm tai đó từ kính cửa sổ chiếu vào , giữa tấm rèm trắng như tuyết in ra một màu nhàn nhạt trong suốt, trong không khí tấm rèm nhẹ nhàng phập phồng giữa ánh nắng mềm mại như đang khiêu vũ một nhịp rồi lại một nhịp, ánh mặt trời xuyên suốt qua cửa sổ chiếu xuống sàn gỗ bóng loáng vô cùng sạch sẽ, sáng khắp cả căn phòng.
Trang trí trong phòng đơn giản không đoán được chủ nhân là nam hay nữ, chỉ thấy trên chiếc giường lớn mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, tấm drap trải giường màu trắng không hề có chút vết nhăn.
Trong phòng không hề có gấu bông – món đồ con gái yêu thích cũng như xe điện – món đồ con trai yêu thích. Vật dụng cá nhân đều rất bình thường, sắp xếp ngăn nắp như hàng mẫu ở siêu thị.
“Thị trường chứng khoán New York liên tục rớt giá, các nhà phân tích chứng khoán thông qua báo cáo nghiệp vụ cùng với tư liệu kinh tế Châu Âu cũng không mấy khả quan, cộng thêm căn cứ vào báo cáo của bộ lao động ở Mỹ tình trạng thất nghiệp…”
Một dáng người thanh lệ từ trong toilet bước ra – chủ sở hữu của căn phòng này thì ra là một nữ sinh.
Cô cả người gọn gàng ngay ngắn, mái tóc đen nhánh, quăn tự nhiên vô cùng mềm mại được cột một cách đơn giản, vầng trán cao xinh đẹp, cái mũi xinh xắn, chỉ mặc đơn giản chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, váy ngắn carô màu đỏ, chân mang giày đen, trước ngực cài một huy hiệu vô cùng tinh xảo của trường trung học nữ sinh.
” Tổng hợp lại chỉ số rớt giá là 7.47 điểm, mua vào 2327.08 điểm, giảm mức độ…”
Kiểm tra lại túi sách ngày hôm qua đã chuẩn bị xác định mọi thứ đều đầy đủ. Ngẩng đầu, một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng không phù hợp với độ tuổi của vốn có của nó, khi bản tin kinh tế tài chính vừa kết thúc cô vội đóng lại laptop.
Hiện tại là 6g30 sáng , trong không gian yên tĩnh, đã không còn chủ nhân ở nơi đây.
Quản gia nhà họ Diêu vừa nhìn thấy tiểu thư đi từ lầu ba xuống lập tức sai hầu gái mang thức ăn vào nhà ăn.
Một tách trà sữa trân châu nóng hổi phát ra hương thơm ngọt ngào, bánh mì nướng kèm mứt dâu, một cái trứng chiên chỉ nhìn thôi cũng đã làm người ta cảm giác thèm ăn.
Đó là một bữa ăn sáng bình thường nhưng ở đây là Diêu gia, chủ của một tập đoàn khách sạn nổi tiếng, con gái một của Diêu Dật Châu, Diêu Thủy Tinh, người cũng như tên trong suốt mà xinh đẹp đồng thời lại lạnh như băng, tuy tuổi nhỏ nhưng cuộc sống vô cùng khuôn mẫu mỗi ngày đúng 6 giờ rời giường, 6g30 ăn bữa sáng, 7g rời nhà đến trường.
Khẩu vị của cô cho dù là quản gia phục vụ ở Diêu gia mấy chục năm cũng không biết rõ ràng, bởi vì cô không yêu thích bất cứ gì, đối với cái gì cũng hờ hững, không phải là do cô ngụy trang ra như vậy, nó vốn dĩ là tính cách của cô trời sinh lãnh đạm.
Cô không kiêng ăn, bình thường nhà bếp làm gì thì cô ăn nấy , so với người mẹ gầy yếu của cô, Diêu Thủy Tinh là một cô chủ nhỏ cực kì dễ hầu hạ.
Nhưng cô lại giống ba cô lúc nào cũng biểu hiện vô cảm nhưng cực kì uy nghiêm , làm cho người ta bất tri bất giác vô cùng muốn biết khẩu vị của cô, trăm phương nghìn kế làm cho cô vui vẻ. Đáng tiếc, là luôn luôn đoán không ra.
Xem Thủy Tinh ăn cái gì cũng chính là một loại hưởng thụ, chiếc khăn ăn trắng nằm ngay ngắn trên đùi, cô cực kì tao nhã , không nhanh không chậm thật đúng là một vị đại tiểu thư tuy chỉ mười sáu tuổi nhưng có khí chất của người giàu có vô cùng tinh tế.
Đúng 6g55′ cô ngừng tay, cầm lấy một bên khăn nhẹ nhàng lau miệng.
Đứng dậy, đi qua đại sảnh ở gần cửa sổ xa xa truyền đến tiếng nước tí tách, cầm lấy túi sách từ tay quản gia nhẹ nhàng hơi mở khóe môi cô lễ phép nói cảm ơn.
Ngoài cửa, lái xe đang chờ trước chiếc xe Benz sang trọng, cảnh tượng này mỗi ngày đều là giống nhau , cho dù nhắm mắt lại cô cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngày qua ngày cứ như vậy trôi qua giống như nước một loại, không có chuyện ngoài ý muốn, không có xung đột.
Cô thật là rất thích trôi qua những ngày như thế, nó giúp cô có cảm giác an tâm khi nắm bắt được mọi thứ.
Trung học Dục Đức, là một trường học cực kì nổi tiếng, không phải là trường tư nhân có học phí cao chót vót làm nhiều người líu lưỡi chỉ có tiền có quyền mới được vào học, Dục Đức tựa như tên, trường lấy bồi dưỡng phẩm chất đạo đức, nhân cách học sinh làm mục tiêu, có lẽ ở xã hội hiện đại rộng mở ngày ngay, quy tắc bảo thủ này có hơi buồn cười.
Nhưng Dục Đức lại rất kiên quyết lấy đây làm mục đích làm cho trong giới giáo dục được mọi người kính trọng.
Không cần nhìn thành tích học tập của học sinh, chỉ cần đơn giản nhìn Dục Đức học sinh so với bạn bè đồng trang lứa luôn có phong độ hơn người.
Trường học mang phong cách giản dị, dạy học nghiêm túc, trên dưới đều đồng tâm hết lòng vì khẩu hiệu của trường làm cho Dục Đức trở thành trường học xếp đầu về văn hóa.
Chính là nguyên nhân này nên Diêu Thủy Tinh quyết theo học ở đây mà không cần đắn đo đều gì.
Mà cha mẹ cô tuyệt đối không quan tâm, chẳng qua trong lòng bọn họ có một nhận thức chung con cái nhà giàu có không học trường tư nhân thì ra nước ngoài du học mà cô lại chọn Dục Đức xem ra có vẻ hơi quái dị. Mà cô lại thích sự ” quái dị ” này.
Tựa như cô chọn bạn mà chơi không phải nhìn trúng đủ loại ưu điểm, chỉ là vì 2 người bạn tốt Hướng Phù Nhã và Nghê Bối Bối đều ngồi gần cô.
Thật khó mà hình dung tính cách của cô như vậy mà cũng có bạn, mà lại là 2 người, bọn họ từ năm học đầu tiên liền biết nhau, cơ duyên xảo hợp kết thành bạn thân, cô rất quý trọng tình bạn này cũng như thật tình yêu mến 2 người bọn họ.
Cô trời sinh thích yên tĩnh không lắm lời, nhưng cùng bạn bè nói chuyện có một cảm giác ấm áp đặc biệt.
” Thủy Tinh, cho mình mượn tập Toán xem một chút “ Hướng Phù Nhã học tập nghiêm túc, thành tích luôn luôn xuất sắc, nhưng lại không giống Thủy Tinh trời sinh thông minh đối với số học, so sánh khách quan, toán học xem ra kém so với Thủy Tinh.
Sửa sang lại tốt tập Toán để đưa cho cô bạn thân, tiếp đó nhận được một nụ cười ngọt ngào cảm ơn, cô cũng cười nhạt đáp trả, sau đó lại vùi đầu vào PDA để xem thị trường chứng khoán hiện tại đã bắt đầu phiên giao dịch.
” Tiểu Nhã , hôm nay mình muốn xem có công việc làm thêm hay không nên buổi chiều không thể cùng bạn đi xem hoàng hôn “ Nghê Bối Bối đang ăn một quả táo nói ú ớ.
” Bạn giàu có mà phải đi làm công, có ai mướn sao ? “
” Hi hi, có Thủy Tinh đây, việc gì mà làm không được “ Bối Bối cười khẽ nhìn bạn mình đang nghịch PDA, mặt mày tươi rói.
” Đúng rồi “ Phù nhã đập bàn một phát ” Đúng lúc hôm nay mình có việc cũng không thể đi “ Quay đầu nhìn Thủy Tinh ” Chúng ta đều không đi, chắc Thủy Tinh cũng sẽ không đi “
Đi bờ sông xem hoàng hôn là sở thích của Phù Nhã mà 2 người còn lại chỉ cần có thời gian đều sẽ đi cùng cô.
Diêu Thủy Tinh không có đáp trả, nhân vật chính không đi thì mình còn đi làm gì. Cô không có tố chất lãng mạn của thiếu nữ ôm ấp tình cảm đối với hoàng hôn có cảm giác u sầu, tráng lệ, thực tế mỗi lần ở đó cô đều cuối đầu xem thị trường chứng khoán Anh quốc, ngẫu nhiên nghe bạn tốt tán gẫu vui đùa.
Cô thích những ngày như vậy vui vẻ và thoải mái.
Đi trên con đường xa xăm mà vắng vẻ vô cùng yên tĩnh, hàng phượng 2 bên đường trong gió khẽ lắc lư, từng đóa hoa lác đác rơi, con đường này thời điểm vào học luôn luôn náo nhiệt nhưng tan học rồi toàn bộ học sinh và giáo viên đều về nhà lại trả về cho nó sự yên tĩnh vốn có.
Diêu Thủy Tinh một mình bước trên con đường sạch sẽ này, buổi sáng cô đã thông báo lái xe đón trễ 2 tiếng tuy kế hoạch bị thay đổi nhưng cô cũng không trực tiếp về nhà, đi ra cổng trường nhìn đến đại lộ rộng thênh thang, đột nhiên lại kích động muốn đi qua đó.
Trong không khí có hương cây gỗ nhàn nhạt, cái nóng đầu hè ở xế chiều lại cực kì sảng khoái, bên đường đi tới, cô lại cảm thấy thích thú, lần đầu tiên , nắm trong tay PDA nhưng không có nhìn thị trường chứng khoán, chỉ là cầm mà thôi.
Cô thích cuộc sống có quy luật, thích mọi thứ đều nắm giữ trong bàn tay mình, mặc dù cô không thừa nhận nhưng thật sự cô di truyền từ Diêu Dật Châu cực kỳ giống ba cô.
Thích quyền uy tuyệt đối, không cho phép một sự việc xảy ra ngoài khả năng dự tính của mình, ngoại trừ đối bạn thân chân thành, còn lại cô lại kế thừa người kia lãnh khốc nam nhân, giống ba cô ngoài vợ ra trong lòng không có một ai khác, liền ngay cả con gái có cũng được mà không có cũng không sao.
Bất quá cô cũng không để ý, cô là con gái của Diêu Dật Châu , chẳng những bề ngoài mà tính cách cũng di truyền 100%, trời sinh tình cảm nguội lạnh có tính không là một loại khuyết điểm.
Tới phía trước, quẹo phải là một con đường ở trong góc nhỏ hẻo lánh cô chưa có dịp đi qua, mà thừa dịp có cơ hội tâm trạng lại đang thoải mái cô muốn đi qua xem một chút.
Xuyên qua một khoảng rừng rậm, cô ghi nhớ một lát lại đi vòng qua cái ngõ nhỏ kia có thể đi ra đại lộ, cô từ nhỏ xác định phương hướng rất tốt chưa bao giờ bị lạc đường.
Nơi này thật sự rất rất yên tĩnh, cái loại yên tĩnh mà cô thích, ngoài tiếng gió thổi xuyên qua nhánh cây, chim hót cô còn nghe…tiếng người ?
Cô dừng lại bước chân, nghe thấy từ chỗ rẽ truyền đến một giọng nam đang ở thời kỳ dậy thì thay đổi giọng nói vừa nghe liền khó quên.
” Hạ Viễn Hàng, mày rất kiêu ngạo nha “
” Đai ca tụi tao nhìn trúng mày, muốn nhận mày làm đàn em, mày thế nhưng không nể mặt “
” Làm tức giận bọn tao có biết hậu quả ra sao không hả ?”
” Không nói chuyện là có ý gì ? Khinh thường tụi tao à ? “
Vậy là rõ ràng nơi đó không chỉ có một người, cô lẳng lặng suy xét , quay trở về đường cũ lại đi đường vòng mất hết một nửa thời gian nhưng nếu tiếp tục đi lên sợ gặp phải phiền phức.
Cô không sợ phiền phức, nhưng lại chán ghét can thiệp vào sự tình không liên quan đến mình.
Nhưng mà cô không kịp suy nghĩ thêm nữa vì bên trong đã truyền đến tiếng đánh nhau còn có những tiếng kêu đau thảm thiết.
” Thằng nhóc này bị thương mà còn mạnh vậy, anh em cùng nhau xông lên “ Một trận hỗn loạn đánh nhau tơi bời.
Thôi cô thừa nhận mình không phải là người không có lương tâm, đạo đức xã hội, nhưng mà cô chán ghét đổ máu, chán ghét mấy cái đứa nội tiết tố nam tính quá dư dả nên muốn phát tiết đánh nhau.
Quên đi nửa giờ liền nửa giờ đi! Coi như từ đó giờ không có vận động, giờ bổ sung vậy. Diêu Thủy Tinh yên lặng xoay người. Nhưng sự tình lại không được như cô quyết định chỉ kịp nghe thấy một tiếng hỗn loạn bước chân, một đám người theo chỗ rẽ xông ra, vẻ mặt cực kì kích động toàn máu và vết bầm tím, đám người không ngờ gặp cô ở chỗ này, liền tiến lên đập vào bả vai của cô, chiếc PDA trong tay cô bị hất văng ra ngoài rơi trên mặt đất. Đám người thay phiên nhau ùa đi lên.
” Con kia muốn chết hả không cần đứng ở đây cản đường “ Một bàn tay thô lỗ dùng sức đẩy cô ra.
Diêu Thủy Tinh tiến lên vài bước, gạt bàn tay ra khỏi vai mình, nhìn trên mặt đất chiếc PDA bị vỡ nát, ngẩng đầu thấy đám người vẫn đang chiến đấu kịch liệt.
Một nam sinh toàn thân đồng phục màu đen đối mặt hơn mười người, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra bọn họ cũng không phải những người học võ, từng chiêu đánh ra toàn là dựa vào hàng ngày thường xuyên đánh nhau mà tập được.
Nam sinh mặc đồ đen có thân hình cao lớn, động tác rất linh hoạt, dù là né tránh hay tấn công đều có kỹ xảo lại mười phần thô bạo, anh ra quyền hay đá chân đều vô cùng độc ác, nhìn xem người bị đánh trúng là biết anh đánh ra loại quyền không cho người khác con đường sống.
Như vậy thật dọa người nhưng bản thân cũng chịu thiệt, trên người anh thương thế ngày càng nặng, tuy rằng thân thủ tốt nhưng người đông thế mạnh, nhìn là biết lấy đông thắng ít anh sắp phải thua mất rồi.
Quả nhiên giây tiếp theo, anh bị đánh lén, một cây ống tuýp quật mạnh vào lưng may mà anh cố hết sức tránh né, ống tuýp ầm một phát đập vào vách tường.
” Con kia nhìn cái gì vậy hả ? “ Người kia vừa nãy mới đẩy cô lại tiếp tục quát tháo.
Cô ngẩng lên nhìn gương mặt trẻ tuổi mà lại thô lỗ, khoảng mười mấy tuổi, trong mắt chỉ có bạo lực không hiểu cái gì gọi là “thương hương tiếc ngọc”
Diêu Thủy Tinh ở sâu trong lòng thầm thở dài, cô thật sự không nghĩ nên can thiệp, cực kì không thích.
” A Báo ca, con nhỏ này có phải là bạn gái của thằng nhóc họ Hạ này ? “. Trận chiến đã định thắng thua, nam sinh thua cuộc nghiêng người dựa vào tường cúi đầu thở dốc.
” Đừng cho con nhỏ chạy thoát “
” Dạ “. Các nam sinh đồng thời tiến lên bao vây cô.
” A Dũng đi kêu đại ca tới nói chúng ta hôm nay hạ gục Hạ Viễn Hàng “. A Báo ca mở miệng ra chỉ thị.
” Biết rồi “. Nam sinh nghe lời xoay người bước đi lại thấy cái kia cô gái đột nhiên xuất hiện tại trước mặt ngăn cản đường.
” Mày … “
” Ai cũng không được đi “. Cô liền đứng ở đó chặn lối ra lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đánh ai cô đều không quan tâm, nhưng là bọn họ không nên chọc đến cô, cô đối với bản thân mình rất có ham muốn khống chế.
Chớp mắt, tất cả đều im ắng, mười mấy nam sinh trợn mắt há mồm nhìn cô.
Cô rất đẹp nhưng không phải là diễm lệ, mỹ miều, đáng yêu, cô tựa như nước ở con sông thật tĩnh không thấy đáy, khuôm mặt thanh lệ, khí chất lại như băng, trong vài giây có một loại uy nghiêm không có ở độ tuổi của cô làm bọn họ chấn động.
Nhưng rất nhanh bọn họ liền phục hồi tinh thần, cảm thấy bản thân chân chính là đấng nam nhi bị một cô gái dọa quá mất mặt, A Báo liền mở miệng mắng : ” Mày từ ở nơi nào đến, không muốn sống nữa hả ? “ Nắm đấm theo lời nói của hắn hướng xuống khuôn mặt của cô đánh lên.
Chỉ trong giây tiếp theo, A Báo đã bị cô ra một đòn, nắm bả vai quật mạnh vào vách tường, các nam sinh nhất thời choáng váng không thể tin được.
Chờ đến khi phản ứng lại bon họ đều nhất thời xông lên, vốn dĩ họ không phải là người tốt nên không hề có khái niệm là nữ sinh không đánh, chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt nhất quyết báo thù, nhưng bọn họ phát hiện hôm nay xuất môn không xem lịch đụng phải nữ ma đầu.
Cô mặc váy ngắn chưa qua gối, nhấc chân, lắc mình xinh đẹp như đang khiêu vũ, động tác nhẹ nhành sinh động, làn váy ở giữa không trung bay bay y như một cánh hoa vô cùng đẹp, mái tóc đen nhánh vẽ ra một đường cong chói mắt, rõ ràng là quyền cước thô bạo mà cô lại xuất ra cực kỳ tao nhã đánh cho mọi người vô cùng thê thảm.
Làm cho đám nam sinh nằm co ro ở trên mặt đất oán thán rên rỉ, cô một mình đứng ở nơi đây giống nữ thần Athena, liếc mắt nhìn xuống một đám người bại trận, nâng cổ tay nhìn thời gian mất hết 6 phút lẻ 1 giây, xem đi không vận động thường xuyên kết quả là thành tích giảm sút.
Bước qua chiến trường hỗn độn, cô nhặt lên chiếc PDA là món quà năm sinh nhật 15 tuổi đã bị rơi hỏng mất.
Đáng ghét, cô trực tiếp bước qua đám người đó, đối với những tiếng rên rỉ cô mắt điếc tai ngơ mặt không biểu cảm rời đi.
Nơi này ngoài cô ra cũng chỉ có cái kia nam sinh mặc đồ đen còn đang đứng dựa vào tường, cúi đầu, vài sợi tóc rũ xuống che khuất gương mặt của anh.
Cô tiếp tục tiến lên phía trước, đi ngang qua anh cũng không để ý rồi bất ngờ anh giống như mất hết sức lực trực tiếp ngã xuống người cô. Trong ngõ nhỏ chật hẹp, một đám người nằm chắn đường, cô cũng không thể tránh chỉ đành phải đỡ anh, ở dưới ánh hoàng hôn , xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát hòa quyện với hơi thở của anh.
Trong bàn tay truyền đến cảm giác ướt át mà ấm áp.
Từ xưa đến nay đều là anh hùng cứu mỹ nhân thế nhưng mỹ nhân cứu anh hùng lại như thế nào ?
Tiếng chuông tan học nhẹ nhàng vang lên, không đến một phút, trong vườn trường yên tĩnh lập tức bị phá vỡ bởi từng nhóm học sinh, trở nên ồn ào hẳn, mọi người đang chụm đầu cười nói bỗng nhìn đến nam sinh đứng trước cổng trường, tất cả đều dừng lại, mang vẻ mặt tò mò, kinh ngạc, mê hoặc, khinh miệt, đủ loại ánh mắt đều cùng ngắm nhìn về một hướng, những bước chân đang bước nhanh cũng chậm lại chỉ vì muốn xem nam sinh mang bộ dạng lười nhác này lâu một chút.
“Là Hạ Viễn Hàng nha!”
“Anh ta làm sao có thể đến trường học chúng ta ?”
“Trông anh ta rất đẹp trai nha!”
“Anh ta là đến tìm người sao?”
“Sẽ là tìm ai?”
“Dù sao sẽ không tìm bạn.”
“Chán ghét, hì hì.”
Từng đợt âm thanh thay nhau thảo luận, giống như cơn sóng từng đợt từng đợt quét qua, lại không dám nói quá lớn tiếng, sợ bị người nghe thấy; người này ở trường trung học lấy đánh đấm để mà nổi danh, nghe được tên của hắn cũng đủ để cho các học sinh ngoan phải khiếp sợ.
Diêu Thủy Tinh đi ra cổng trường, liếc mắt liền nhìn thấy anh, như vậy bắt mắt, rất khó để mà không chú ý đến.
Tuổi của anh rõ ràng là còn rất nhỏ,vậy mà đã có khí chất của một người trưởng thành; đôi chân mày cực đẹp, môi mỏng, dù nhìn ngang nhìn dọc, cũng đều rất anh tuấn, nhưng vì sao lại có phong thái âm u như vậy ?
Anh một tay bỏ trong túi quần tựa vào trên tường, mặc một chiếc áo sơ mi đen không sạch sẽ có vài nếp nhăn mở ra mấy nút áo, cả người trông thật nguy hiểm.
Anh không phải là nam sinh mà cô thường thấy, không ngây ngô, không ba hoa, không có bỏ ra một đống tiền để chứng minh mình tao nhã, nhưng cũng không giống người tục tằn thô lỗ, anh xem ra rất khó tới gần và cũng không là đối tượng mà cô nên dính vào.
Cô thật bình tĩnh, trầm mặc cùng bạn tốt sánh vai mà đi, coi như không có gặp qua anh.
“Diêu Thủy Tinh.” Một tiếng nói nam tính trầm thấp mỏng manh vang lên, giống như một tảng đá ném vào hồ nước sâu, mọi người nhanh chóng an tĩnh lại,nhìn về phía nữ sinh lạnh lùng kia.
Cô bình ổn lại mình, ngước mắt nhìn phía anh.
Anh thẳng tắp đi tới, thân hình cao lớn, lẫn vào trong đám người dễ dàng nhận ra, toàn thân phát ra hơi thở u ám, hiệu quả thật bất ngờ, mọi người nhanh chóng tản ra, tạo ra giữa bọn họ một con đường.
Anh đi đến trước mặt cô, giơ lên cái khăn tay sạch sẽ , “Trả cho em.” Ngón tay chìa ra sạch sẽ mà thon dài, một chút cũng không giống tay của người mỗi ngày ra quyền đánh người.
Cô cũng không thèm để ý đến cái khăn tay đáp trả, “Dơ, tôi không cần.”
Lúc trước lấy ra vì cho anh cầm máu, cũng không nghĩ tới anh lại mang trả.
“Tôi giặt rồi.”
Cô lạnh lùng ậm ừ, chuẩn bị chạy lấy người, cô cùng anh, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ cũng không có một điểm quan hệ, cứ như vậy coi như dấu chấm hết.
Anh khuôn mặt anh tuấn mà cao ngạo, chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc nữ sinh, cũng không thích loại này mềm mại “sinh vật”; chủ động tìm đến cô, chỉ là vì anh nợ cô, tuy rằng anh biết rõ, ngày đó cô cũng không có ý nghĩ muốn cứu anh.
Bất quá, cô không để mặc cho anh bị xe cảnh sát đưa đi, tuy rằng chỉ là dùng một cái khăn tay giúp anh băng bó vết thương rồi để lại anh tự sinh tự diệt, nhưng nói đến cùng, cô vẫn là có giúp anh.
Được một cô gái, không, chính xác mà nói là một “em gái nhỏ” cứu giúp là một trải nghiệm mới lạ
“Hạ Viễn Hàng!” Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu khàn đục: “Đại ca, thằng nhóc đó ở trong này.” Một đám nam sinh cầm ống tuýp cùng mã tấu hướng bên này chạy tới.
Này là cuộc sống của anh, không hề chủ động đi trêu chọc phiền toái, cũng sẽ luôn có vô số phiền toái tìm tới anh, thế giới của anh là đẫm máu cùng tàn nhẫn, cùng cuộc sống cao quý của cô, không điểm nào giống nhau.
Anh và cô là 2 đường thẳng song song, mỗi bên đều có con đường của riêng mình, anh biết rõ, nhưng trong nháy mắt, anh lại đột nhiên nắm giữ tay cô, lôi kéo cô chạy về phía ngược hướng với đám người nọ.
“Buông tay.” Cô dùng sức giãy dụa, không phối hợp.
Anh trầm mặc lôi kéo cô tiếp tục chạy, chẳng sợ cô phản kháng làm cho tốc độ bọn họ trở nên chậm lại.
“Tôi nói buông tay.” Giọng nói của cô càng ngày càng lạnh.
Mắt thấy đám người kia chạy qua đám học sinh, hướng bọn họ tiến tới.
“Em cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua em?”
“Vậy thì sao ?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Tôi còn có thể lại đánh bọn họ tơi bời”
“Ở trước mặt một đám học sinh tốt này sao ?” Anh vươn tay chỉ chỉ cách đó không xa đám học sinh đang kinh hoảng né tránh.
Đáng chết! Cô cắn răng, khuôn mặt bình tĩnh có vài phần dao động.
Hạ Viễn Hàng không nói thêm lời nào nữa, kéo tay cô đi phía trước chạy, mà lần này, cô không có cự tuyệt.
Xuất thân con nhà gia giáo, từ khi biết chuyện đã được dạy dỗ thành một người thục nữ chân chính, cô là người thừa kế xí nghiệp lớn trong tương lai, giá trị con người vài tỷ, Diêu Thủy Tinh lần đầu tiên bị một gã nam sinh xa lạ nắm tay, ở trên đường cái điên cuồng mà trốn chạy.
/18
|