Ai cũng không có nghĩ đến, cách xa mười năm gặp lại nhau, sẽ bất ngờ đến như vậy.
Ngày đó thời tiết cực kì, cực kì sáng sủa, là một ngày nắng ấm trong mùa đông, sau những ngày mưa dầm không ngớt, ánh nắng nhẹ nhàng trong suốt xuyên qua cửa sổ sáng bóng tiến vào khu vui chơi thiếu nhi. Không khí vô cùng náo nhiệt, vui vẻ nơi đây càng làm cho không gian bừng sáng hơn, cũng làm cho Diêu Thủy Tinh có thói quen luôn luôn im lặng hơi chau mày.
Từ trước tới giờ cô đều sẽ không đi đến những nơi ồn ào như vậy, Lệ Nhĩ Trác từng nói, ở địa phương có Diêu Thủy Tinh, có thể làm cho không khí đều đóng băng. Nhưng là, lúc này, tại đây, không hề có.
Máy sưởi được mở lớn, trong không khí phát ra âm thanh, trên thực tế cũng không lớn lắm, hòa quyện với âm thanh vui cười, ca hát của đám trẻ nhỏ, đủ để cho cảm xúc của cô có vài phần biến hóa.
“Thủy Tinh, cái này cho chị.” Một cánh tay trắng trắng mềm mềm vô cùng non nớt đưa qua, cầm một cái váy màu phấn hồng có hình hello kitty, ngẩng đầu, trên khuôn mặt là lúm đồng tiền ngọt ngào, nhu thuận làm cho người ta yêu mến không thôi.
Diêu Thủy Tinh cúi đầu, nhìn gương mặt kia giống cô như trong cùng một cái khuôn mẫu khắc ra, trong đôi mắt trong trẻo, hiện lên một tia ấm áp. Nhanh tay đón lấy món đồ của cô bé đưa, khẽ vuốt cái mặt nhỏ mềm mại của bé.
Cô bé cười vô cùng ngây thơ, cúi đầu, trong tay tiếp tục chơi đùa một món đồ kitty khác. So với đồ chơi sang trọng nhất mà cô bé có, những món đồ chơi ở đây thật ra rất bình thường lại là rẻ tiền, nhưng là, bé vẫn như cũ chơi thật sự vui. Ở trong thế giới những đứa trẻ, không có sang quý nghèo hèn, chỉ có yêu thích cùng chán ghét.
Những sợi tóc mềm mại theo động tác của cô bé, mượt mà xỏa ra rối tung trên vai, còn có vài sợi dính ở trước ngực, làm nổi bật thêm khuôn mặt tròn tròn đáng yêu trong suốt hơn, đôi mắt đen nhánh lúc này đang nghiêm túc nhìn chằm chằm đồ chơi trong tay, lông mi dày đặc uốn cong như cánh bướm, bởi vì cúi đầu, cho nên không thể nhìn rõ ràng được gương mặt, chỉ thấy mặt bé giống như sữa, trắng nõn nà, lại có màu hồng nhạt ở hai gò má, chỉ xem thôi cũng đủ để cho người ta muốn đưa tay ra nhéo một cái.
Cô bé nhỏ đùa nghịch đồ chơi, chốc lát lại đứng lên, ăn một ngụm kem trong ly, mặt mày thỏa mãn mà cười vui.
Diêu Thủy Tinh cầm lấy khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng lau môi cho bé bởi vì tham ăn mà dính đầy bơ, cô gái nhỏ ngẩng đầu, nhìn cô cười hồn nhiên, “Thủy Tinh là tốt nhất!”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, làm cho ngực Diêu Thủy Tinh phát đau.
Một tiếng trẻ con cười giễu cợt ở bên cạnh vang lên, chính là bé trai ngồi kế bên nãy giờ vẫn im lặng không có lên tiếng, cậu miễn cưỡng ngồi ở chỗ này, trong tay cầm PSP, ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên. Mà đồ ăn trên bàn của cậu, hơi nóng đã sớm bay mất, lạnh lẽo, từ đầu tới cuối, cậu ngay cả chạm vào cũng không muốn.
Biết cậu ta cười nhạo chính mình, cô gái nhỏ xinh đẹp mở miệng chu môi, “Ca ca là đáng ghét nhất!”
“Tiểu Vũ, không thể không lễ phép.” Diêu Thủy Tinh vỗ vỗ mái tóc mềm của cô gái.
Diêu Tri Vũ nhu thuận gật đầu, sau đó đưa tay đi kéo ống tay áo anh trai, “Ca ca, em muốn qua bên kia chơi.” Ngón tay chỉ về hướng khu vui chơi của nhà ăn đặc biệt thiết kế riêng dành cho trẻ nhỏ. Nơi đó đã có không ít mấy đứa nhóc ở bên trong đùa giỡn náo nhiệt, vui vẻ.
Cậu bé ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, không thèm quan tâm đến lời nói của cô bé.
“Ca ca, ca ca.” Cô dùng sức lay cậu, kéo tay ra khỏi máy chơi game.
Cậu bé ngẩng đầu, cau mày trừng cô, đó là một khuôn mặt giống cô bé y như đúc, chỉ là, rất lạnh lùng, càng nhìn càng giống Diêu Thủy Tinh. Hai gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy đồng thời xuất hiện, lực sát thương đương nhiên rất lớn! Toàn bộ ánh mắt trong nhà ăn này, đều cố ý hay vô tình nhìn chăm chú vào hai đứa bé, nên khi cậu nhóc ngẩng đầu, làm những người phụ nữ kế bên hít sâu tạo ra những thanh âm truyền vào không khí có thể nghe được rõ ràng.
Ngũ quan rõ ràng giống nhau, ở trên mặt cô bé là xinh đẹp, ở trên mặt cậu nhóc lại là anh tuấn, nhất là bộ dạng khi cậu hơi nhíu lông mày, làm một đám nữ tính ở nơi này say mê, lực sát thương quả nhiên không nhỏ a!
“Phiền.”
Liền ngay cả giọng điệu khi nói chuyện, đều là mười phần mười như phong cách Diêu Thủy Tinh.
“Thủy Tinh……” Hết sức kéo dài thanh âm, bên trong bao gồm vô hạn ủy khuất, Diêu Tri Vũ lắc lư tay cô, trông rất tội nghiệp nhìn Diêu Thủy Tinh.
Ở dưới ánh mắt đang nhìn mình kia, ai cũng đều không có biện pháp thờ ơ, nhất là, đối mặt với bọn họ là Diêu Thủy Tinh không hiểu sao sẽ luôn mềm lòng.
“Diêu Tri Cảnh.” Diêu Thủy Tinh lạnh lùng gọi tên cậu bé.
Cậu nhóc ngước mắt, nhìn cô, hai người đều trầm mặc không nói, nhìn nhau chăm chú. Hai phút trôi qua, năng lực của “núi băng nhỏ” không địch lại sức ép của “núi băng lớn”, trong mắt cậu nhóc ánh lên một tia không khuất phục, nhưng vẫn phải buông PSP, đứng dậy nắm tay Diêu Tri Vũ đang rất vui vẻ hướng khu trò chơi mà đi đến.
Ai nói cho cậu biết, trên đời này người yêu cậu nhất, không phải Diêu Thủy Tinh thì không thể là ai khác đâu ?
Diêu Thủy Tinh nhìn hai cái bóng hình nho nhỏ kia, trong mắt có thỏa mãn, cuộc sống của cô, bởi vì có bọn họ, rốt cục có biến hóa không chỉ có toàn là bi thương. Nhiều năm qua như vậy, có hai đứa nhóc kia làm bạn, cô vượt qua những ngày gian nan nhất trong cuộc đời, cho nên cô yêu thương bọn họ, yêu như con của chính bản thân mình.
Hiện tại, chỉ là ngồi ở chỗ này nhìn bọn họ, cô liền cảm thấy bình tĩnh, thứ bình tĩnh mà cô yêu thích.
Di động ở trên mặt bàn rung động mạnh, là trợ lý của cô Tào Hân. Ngẩng đầu, nhìn qua khu trò chơi hai đứa nhóc đang chơi thật sự vui vẻ, trên thực tế chỉ có Diêu Tri Vũ vui đến quên mất trời đất, cô ấn nút nghe điện thoại.
“Diêu Thủy Tinh.”
Âm thanh của Tào Hân thật to rõ, ở địa phương ầm ỹ như vậy vẫn nghe được rõ ràng, “Quản lý đã đưa báo cáo đầu tư xí nghiệp Thế Thành trong năm năm qua, tôi đã chỉnh sửa lại tốt lắm, một phút trước đã gửi qua cho cô.”
“Đã biết.”
Mở ra PDA, nhìn vào tài liệu vừa mới được gửi qua, bên trong chữ số làm cho đôi mắt cô hơi giật. Chữ số bị đánh dấu xanh đỏ thê thảm, có thể thấy được xí nghiệp lâu đời có lịch sử khoảng năm mươi năm này, có bao nhiêu gian nan để mà tiếp tục chống đỡ phát triển! Tào Hân là trợ lý riêng của cô, rất rõ ràng hiểu được, gần đây cô luôn luôn chú ý vụ thu mua này, tuy rằng hôm nay Diêu Thủy Tinh nghỉ phép, nhưng khi nãy Tào Hân lại nhận được báo cáo, bèn chỉnh sửa lại cho tốt , rồi lập tức gọi điện thoại cho cô.
Diêu Thủy Tinh càng ngày càng ham thích trò chơi về những con số như vậy, năm đó sau khi cô lấy được học vị tiến sĩ về quản lý, tiếp tục ở lại Thụy Sĩ quản lý chi nhánh Diêu thị ở châu Âu, mới một tháng trước đây lại bị Diêu Dật Châu gọi về Đài Loan, bởi vì tổng tài Diêu thị Diêu Dật Châu, dự tính cùng vợ yêu sang Thụy Sĩ định cư, toàn bộ công việc ở châu Á đều buông tay hoàn toàn giao cho cô quản lý.
Cô là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ siêu cấp, nên đối với công việc luôn toàn tâm toàn lực, tăng ca đến đêm khuya cơ bản như là cơm bữa! Mà thành tích đương nhiên là sáng chói, cô quản lý chi nhánh ở châu Âu được ba năm, lập công đưa tập đoàn lên vị trí đứng đầu, liền ngay cả Diêu Dật Châu luôn luôn soi mói, đối với năng lực của cô đều không có than phiền một chữ. Thành viên trong ban hội đồng quản trị đều âm thầm nhận định, Diêu Thủy Tinh chính là người lãnh đạo kế tiếp của tập đoàn Diêu thị! Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng từ nhỏ cô đã đi theo bên cạnh Diêu Dật Châu để mà học tập, qua suốt mười mấy năm, kinh nghiệm cùng năng lực của cô đều là làm cho người ta tin tưởng.
Lần này, cô nhìn trúng xí nghiệp Thế Thành, đây là một dây chuyền khách sạn truyền thống, năm đó cũng nổi tiếng tuy chỉ nhất thời, bởi vì là xí nghiệp gia đình, thành viên bên trong quan hệ rối ren, chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, đấu đá với nhau, căn bản không có tâm tư quan tâm quản lý phát triển xí nghiệp, cho nên vài năm gần đây lỗ lã vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà, Diêu Thủy Tinh chính là nhìn trúng nền tảng vững chắc của nó, hơn nữa rất nhiều khách sạn ở vị trí đều rất tốt, bởi vậy cô cố ý muốn thu mua, gần đây bỏ rất nhiều tâm tư vào dự án cực kì quan trọng này, đối với xí nghiệp Thế Thành cô luôn quan sát để ra đưa ra quyết định nhanh chóng nhất. Nhưng mà, cô cũng biết, lực cản của dự án thu mua này tự nhiên không nhỏ, trước hết không đề cập tới tân chủ tịch Thế Thành, Phương Minh Gia không muốn buông tay, còn có một tập đoàn tài chính AT, gắt gao cắn Diêu thị không tha.
Tổng bộ AT ở châu Âu, cũng là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực kinh doanh khách sạn, vài năm nay nhiều lần cùng Diêu Thủy Tinh giao đấu, đều bị thua trận, cho nên đối với Diêu thị luôn luôn canh cánh trong lòng, coi là kẻ địch của bản thân, mỗi lần đều không tiếc vốn luyến đi giành các dự án của Diêu thị. Đáng tiếc, mãi cho tới nay, vẫn không có thành công.
Nỗi oán giận này, theo bảng báo giá này của AT liền lộ ra, lấy ra số tiền lớn như vậy để thu mua một cái xí nghiệp, sớm đã vượt qua rất xa giá trị của bản thân nó, AT làm như vậy, có lẽ không phải vì kiếm tiền, mà chính là muốn nhanh chóng đả kích Diêu thị.
Từ trước tới giờ trong chuyện buôn bán, dùng giá cả để mà cạnh tranh đều là hành động ngu xuẩn, lấy tiền vốn làm người ta thua lỗ, làm thiệt hại người khác mà cũng thiệt hại bản thân. Diêu Thủy Tinh căn bản là coi thường hành động như vậy. Xem ra, muốn thu mua cái xí nghiệp này, cần phải có biện pháp khác.
Đầu ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ, đôi mắt không tự giác lại lần nữa nhìn về phía khu vui chơi thiếu nhi có hai đứa nhóc kia. Có Tiểu Cảnh ở đó, thật ra cô không cần lo lắng cái gì, huống hồ, cô cũng rõ ràng Tiểu Vũ cũng không phải là thuần lương vô hại như cái bộ dạng mà cô bé thể hiện! So với Tiểu Cảnh cô bé sinh ra chỉ trễ có 6 phút, bọn họ là những đứa con của Diêu gia, bản chất, kỳ thật đều giống nhau. Nhưng, cái loại lo lắng này, không phải do lý trí gây nên, chính là tự nhiên không yên lòng như vậy.
Diêu Tri Cảnh cho tới bây giờ đều cho rằng, hành vi ca hát chơi đùa ngu ngốc này phải được dẹp bỏ, cậu khinh thường nhất là thứ này, nhưng lần này miễn cưỡng cùng em gái vào chơi, cậu chỉ đứng ở một bên, xem Tiểu Vũ trượt thang trượt, trong đôi mắt có sự không kiên nhẫn mà cũng rất chú ý.
Nhìn chằm chằm vào bọn họ, lòng của cô lại trở nên mềm mại, cô luôn luôn tin rằng, hai người là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban tặng cho cô!
Trong cuộc sống của Diêu Thủy Tinh, giống như vậy mà ngồi ở chỗ này, không có công việc phiền phức, thật là rất ít gặp. Khó khi có được thời gian nhàn nhã, đôi mắt linh động, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, tùy ý quan sát ngã tư đường náo nhiệt bên ngoài, trên con đường bằng phẳng mọi người qua lại tới lui, sắc mặt có vài phần vội vàng.
Ngay trong một giây kế tiếp chuẩn bị thu hồi tầm mắt, cô, thấy anh.
Vận mệnh luôn như thế, lựa chọn thời điểm lúc bạn không có một sự chuẩn bị tốt nhất, cho bạn một sự bất ngờ nhất .
Từ trước tới giờ Diêu Thủy Tinh đều không có nghĩ tới, sẽ lại gặp người kia. Mười năm trôi qua, rất nhiều chuyện dĩ nhiên đều thay đổi, bao gồm anh.
Không giống trong trí nhớ của cô là một nam sinh luôn u buồn mà âm u, mười năm sau Hạ Viễn Hàng, biến thành một người nam nhân trưởng thành; trưởng thành đến…… đã làm ba người ta, làm chồng người khác.
Đôi mắt cô, bởi vì nhìn thấy trong khuỷu tay anh đang ôm một đứa bé , mà lạnh thêm vài phần. Đầu móng tay trong suốt ghim trên mặt bàn bóng loáng mà sạch sẽ, bờ môi hồng nhạt, xinh đẹp giống như cánh hoa, mím lại rất chặt.
Chưa bao giờ cô nghĩ tới, sẽ như vậy mà nhìn thấy anh, nhìn anh một tay ôm một cậu bé nhỏ, một tay nắm một đứa bé khác, trên khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ của anh, giờ phút này chứa đầy thoải mái cùng yêu thương.
Đẩy ra cửa lớn, thực tế chứng minh rằng bọn họ đã gặp lại nhau là chuyện thật.
“Thủy Tinh, Thủy Tinh!” Diêu Tri Vũ ngồi ở trên đỉnh thang trượt, cười ngọt ngào, vẫy tay hướng Diêu Thủy Tinh ý bảo nhìn bé, sau đó lại trượt đi xuống. Tiếng nói lanh lảnh của đứa trẻ, ở trong phòng náo nhiệt kỳ thật không tính là rõ ràng.
Cô ngẩng đầu, tầm nhìn rơi vào một đôi mắt nam tính thâm thúy mà chăm chú.
Thì ra, trải qua nhiều năm, gặp lại nhau, lại dễ dàng như thế.
Vừa về Đài Loan, đối với nơi mình đã sinh sống gắn bó suốt 20 năm, Hạ Viễn Hàng có một loại cảm xúc phức tạp nói không nên lời.
Chỉ có mười năm, thế nhưng cảm giác như là đã rời đi hết một thế kỷ, cái gì cũng đều thay đổi. Thành thị, ngã tư đường, bầu không khí, bao gồm cả người.
Nếu lần này không phải bởi vì công việc quan trọng, anh tưởng chính bản thân mình có thể vĩnh viễn sẽ không trở về nơi này. Năm đó thời điểm bỏ đi, vốn dĩ anh cũng đã quyết định rời đi mãi mãi.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện, đều sẽ theo thời gian trôi qua mà thay đổi, liền giống như chính anh.
Ghé thăm chị của anh, lúc đó Hạ Di Hàng đã có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn, một người chồng tài giỏi lại biết săn sóc, hai đứa con đáng yêu, hơn nữa lại sắp chào đón đứa bé thứ ba. Tuy rằng bởi vì tính cách của mình, Hạ Viễn Hàng cùng chị chẳng phải thật thân thiết, nhưng mà huyết thống là một thứ thật kỳ diệu, không cần biết vài năm qua anh đều ở nước Mỹ, lại rất ít gặp mặt, nhưng chị là người thân duy nhất của anh. Giống như hai đứa cháu trai dễ thương này, anh cũng cực kì yêu thương chúng.
Có lẽ, còn có một nỗi đau xót nào đó ở trong lòng, cho nên luôn luôn lãnh đạm như Hạ Viễn Hàng, đối với hai đứa cháu có thể nói là cưng chiều hết mực. Nên khi An An nói muốn ra ngoài chơi, anh rất nhanh chóng đáp ứng dẫn theo anh em hai người đi khu vui chơi.
Bách An Duệ năm nay mới bốn tuổi, vô cùng hoạt bát, so với anh của cậu đã được bảy tuổi lại hoàn toàn trái ngược, tính cách của Bách Thần Duệ rất giống ba – Bách Lăng Phong, im lặng ít nói. Nhưng mà, cả hai anh em đều kế thừa bề ngoài tuấn tú khôi ngô của Bách Lăng Phong, làm điên đảo biết bao nhiêu người.
Cực kì có tính nhẫn nại cùng bọn họ chơi một buổi sáng, An An đùa giỡn hưng phấn không thôi, liền ngay cả Thần Thần, trên khuôn mặt cũng lộ ý cười nhàn nhạt. Có thể dễ dàng đoán được, hai đứa bé đều cực thích người cậu ít gặp mặt này.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, mấy đứa nhóc dường như ai cũng thích thức ăn nhanh, cho nên khi An An nói muốn ăn Mc Donalds, luôn luôn cưng chiều bọn họ nên Hạ Viễn Hàng hoàn toàn không có phản đối, liền đi vào một tiệm gần đây nhất.
Mô hình nhà hàng thức ăn Mc Donalds trên toàn thế giới đều giống nhau, cái loại bầu không khí náo nhiệt này, chưa từng bao giờ là sở thích của Hạ Viễn Hàng.
Mở cửa bước vào, chỉ trong nháy mắt, âm nhạc giống như dòng chảy đua nhau mà trút xuống, anh theo thói quen nhíu mày.
“Thủy Tinh, Thủy Tinh!”
Tiếng gọi mỏng manh, rõ ràng là rất nhỏ, rõ ràng bị lẫn vào trong không khí náo nhiệt này, thế mà anh lại nhạy cảm nghe được, anh thống hận nhất là cái sự nhạy bén về phương diện này của bản thân, cũng thống hận nhất đã trôi qua mười năm, suốt mười năm, vậy trái tim anh vẫn đau như vậy, mặc dù anh chỉ nghe thấp thoáng hai chữ này. Trong mười năm dài đằng đẵng, chỉ cần nghe thấy hai chữ này, anh luôn sẽ có một loại cảm giác không thở nổi.
Biết rõ, vĩnh viễn cũng không phải là người kia, nhưng là, theo bản năng anh sẽ đi tìm kiếm bóng dáng của cô.
Chính là lần này, anh không hề lường trước được, thế nhưng sẽ…… gặp lại ở nơi này!
Ánh mắt sắc bén, đột nhiên đụng phải đôi mắt trong trẻo mà linh động đã từng vô cùng quen thuộc.
Thời gian yên lặng, thế giới biến mất.
Sau khi trải qua vô số lần thất vọng cùng chua xót, lần này, anh, thật sự gặp lại cô.
Rõ ràng chỉ là mười năm không gặp, anh có ảo tưởng như mình đã ngủ cả một đời, bừng tỉnh dậy đã thấy cô .
Trong giây phút này, anh chỉ nhìn thấy cô, và cũng chỉ muốn nhìn cô.
Cái người con gái, người mà đã khắc vào tận bên trong xương cốt của anh. Từng là một thiếu nữ xinh đẹp, trải qua sự gọt giũa của thời gian, trở nên trưởng thành, vẻ mặt của cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh, cao quý mà lãnh đạm, giống như ngôi sao băng xa xôi, vĩnh viễn không thể với tới.
Cô không hề né tránh ánh mắt chăm chú của anh, nhìn thẳng anh, thật sâu trong đôi mắt nhìn không ra một chút cảm xúc. Không có ngoài ý muốn, không có phẫn nộ, càng không có bi thương, như thể hai người không phải đã chia xa suốt mười năm dài, mà chỉ là đơn thuần…… là người xa lạ mà thôi.
“Thủy Tinh, Thủy Tinh!” Tiếng bé gái ngọt ngào, đánh vỡ sự trầm mặc của hai người.
Anh theo tiếng nói nhìn lại, khi thấy khuôn mặt xinh xắn kia, anh như bị sét đánh.
Cô……
Trong nháy mắt anh mừng như điên, sau đó là nỗi hận ùn ùn kéo đến, anh hận cô muốn chết! Tuổi nhỏ như vậy, không có khả năng…… không có khả năng là đứa con năm đó của hai người!
Nhưng là gương mặt giống nhau như vậy, nói rằng cùng Diêu Thủy Tinh không có một chút quan hệ huyết thống, ai sẽ tin tưởng ?
Cô kết hôn!
Tâm của anh, chưa bao giờ giống như giờ phút này giá buốt lạnh lẽo như vậy.
“Cậu.” An An ở trong khuỷu tay anh không thoải mái mà vặn vẹo, âm thanh ngây thơ mà vang dội.
Đầu ngón tay đâm sâu vào mặt bàn, chậm rãi, từng chút, từng chút thả lỏng, vẻ mặt Diêu Thủy Tinh vẫn như trước là bình tĩnh mà nhạt nhẽo.
An An không rõ, vì sao cậu ôm mình đứng mãi ở chỗ này không thèm nhúc nhích, nhưng là tay càng siết càng chặt, bé rất khó chịu.
Cháu trai vặn vẹo làm cho anh tỉnh táo, Hạ Viễn Hàng thu hồi tầm mắt, biểu cảm lại trở về bình tĩnh như trước, “An An muốn ăn cái gì?” Bình tĩnh giống như anh căn bản là không có thấy cô, bình tĩnh giống như mọi việc cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra.
“Con muốn ăn cá lăn bột, khoai tây chiên……” Nhanh như gió nói ra một chuỗi thức ăn mà trong ngày thường mẹ không bao giờ cho bé chạm vào nha! Lần này có thể ăn hết, cậu là tốt nhất!
“Được.”
Mang theo hai đứa cháu trai, vững vàng hướng về phía bàn trống đi đến, thời điểm anh đi ngang qua cô, ngay cả một giây tạm dừng đều không có, giống như là hai người xa lạ không hề quen biết, bước qua.
Mà cô, cũng không thèm liếc anh một cái.
Bọn họ đã sớm đã không có quan hệ gì, mười năm trước, cũng đã sớm một dao chặt đứt tình cảm của hai người.
Nước chảy đã không còn dấu vết.
Làn khói màu lam nhạt, ở đầu ngón tay lượn lờ lúc ẩn lúc hiện, ánh đèn mờ ảo chiếu ra một bóng hình thâm trầm.
Hạ Viễn Hàng lẳng lặng đứng im ở cửa sổ sát đất, dưới chân anh là từng đoàn xe chạy tới lui, còn có những tòa nhà sáng rực dưới những ánh đèn neon, nhưng trong mắt của anh chỉ là một mảnh mơ màng.
Nâng tay, thật sâu hít một hơi điếu thuốc đã hút quá nửa, ánh lửa đỏ chớp tắt trông thật chói mắt, cảm giác được nicotine chạy vào mỗi một bộ phận trong cơ thể anh , sau đó hóa thành làn khói mông lung bay ra, che giấu đi nét mặt trầm tư của anh .
Di động ở trong phòng khách vang lên, anh vờ như không nghe thấy, một chút ý muốn nghe đều không có. Sau khi tàn một điếu thuốc, xoay người, ấn nút, tiếp nhận cuộc goi của chiếc điện thoại đang vang không ngừng này.
“Boss, anh đột nhiên bỏ hết tất cả rồi ra đi, bây giờ chúng tôi bận đến điên rồi!”
Điện thoại vừa mở máy, giọng điệu của Peter – trợ lý của anh giống như súng máy cấp tốc bắn ra âm thanh, từ bên trong truyền ra ngoài có thể nghe thấy, tiếng Anh là một loại ngôn ngữ kỳ quái như thế, vậy mà Peter lại có thể nói nhanh đến thế mà không cắn phải đầu lưỡi của mình.
“Ừ”
Vỏn vẹn một chữ, cũng không có cắt đứt lời nói của Peter đang phàn nàn về sự nhiệt tình của bản thân, cậu ta mấy ngày nay bận sắp nổi điên. Buổi sáng hôm nay vừa vào công ty, đừng nói là uống cà phê, liền ngay cả thời gian đi toilet đều không có! Cho nên, Peter thật sự là trăm phần mong nhớ boss của mình. Tuy rằng, ừ, anh ta thật là ít lời.
“Boss, anh vì sao lại quan tâm tới dự án của Thế Thành ? Loại dự án nho nhỏ này có cái gì hấp dẫn người ?” Lại vì nó mà đi đến đất nước Đài Loan nhỏ bé kia, điểm này thật sự không phù hợp với tính cách của Hạ Viễn Hàng!
Ai cũng đều biết, Hạ Viễn Hàng là ông chủ của “Viễn”, nổi danh khó tính, không có thù lao phong phú, đừng mơ tưởng mời được anh. Cho nên đối với ý kiến của ông chủ lần này phá lệ đáp ứng xí nghiệp Thế Thành, tiếp nhận cái xí nghiệp này vốn đã mục rửa đến không thể mục rửa thành gì được nữa, Peter thật sự rất là hiếu kỳ, vốn dĩ không phải là những con số lớn tròn trịa thì anh không đời nào thèm quan tâm vậy mà lại…
“Nói trọng điểm.”
“Thế Thành gần mười năm nay đang trên đường tuột dốc, làm ăn thua lỗ, hiện tại muốn thu mua nó có hai tập đoàn, một là AT Pháp quốc, còn lại là Diêu thị; AT vì thu mua nó, gần đây liên tiếp hành động, dùng một số tiền lớn để thu mua cổ phiếu Thế Thành ở thị trường chứng khoán, tạm thời xem như hiệu quả rất tốt, giúp cổ phiếu Thế Thành mỗi một cổ phần đã tăng ba mươi đồng. Mà Diêu thị đối với tình huống hiện tại, vẫn là duy trì thái độ chờ đợi, không có động tác gì. ” Ông chủ trước khi đi căn dặn Peter thu thập tư liệu về Thế Thành, nhìn cậu ta mà xem là một người trợ lý vô cùng có trách nhiệm!
“Ừ.”
“Không biết tổng giám đốc Diêu thị, Diêu Thủy Tinh rốt cuộc có tính toán gì không, rõ ràng dự án thu mua này ngay từ đầu là do cô đề xuất, nhưng là AT ra động tác lớn như vậy, thế mà cô một chút phản ứng đều không có, thật sự là rất kỳ quái.” Peter ở đầu bên kia điện thoại nói thầm thì.
Hạ Viễn Hàng đôi mắt thâm trầm, cái tên này, giống như nước nhẹ nhàng mà lướt qua đáy lòng, làm rung động tâm anh.
“Bên đó Hoàn Cầu như thế nào ?”
“Đã làm đến bước kết thúc, trước mắt giá cổ phiếu ổn định, kế hoạch mới được triển khai thật sự thuận lợi, Ben đã mang theo nhóm người từ Hoàn Cầu trở về.”
“Nói cho Ben, nghỉ ngơi một tuần, sau đó bay đến Đài Loan.”
“A ? Boss, anh thật sự dự tính nhận dự án Thế Thành này ?” Chi phí để cứu sống cái xí nghiệp này rất nhiều mà thù lao chỉ có nhiêu đó, thật sự là không đủ vào đâu! Boss lần này bị làm sao vậy ?
Hạ Viễn Hàng trực tiếp ấn nút tắt điện thoại di động, đem tiếng nói ồn ào của trợ lý cắt đứt. Ai cũng không nghĩ ra được, Hạ Viễn Hàng ít lời như vậy, lại mướn một người trợ lý nói nhiều như thế!
Cầm lấy chén rượu đặt ở quầy bar, sắc màu Whiskey hài hòa, không thêm nước đá, đây là thứ mà chính anh đang cần.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, nhanh chân đi vào. Anh đứng ở nơi đây, hung hăng nhìn chằm chằm mặt tường, nâng ly, một ngụm uống cạn sạch cái thứ rượu mạnh này, một ly rồi lại một ly.
Trong phòng rất là yên tĩnh, tầm mắt của anh dường như mang theo hỏa diễm, chuyên chú mà cứng cỏi.
Sau một lúc lâu, anh nặng nề mà nói nhỏ đánh vỡ không khí bị đè nén này.
“Em làm sao dám ?” Gằn từng tiếng, như là rất khó khăn mang âm thanh từ nơi yếu hầu chật hẹp phát ra.
Dòng rượu mạnh một đường theo cổ họng đi vào thiêu đốt lòng anh, tạo ra mùi vị chua xót, kéo theo kí ức ngập tràn đau khổ của mười năm trước luôn chà xát trong lòng anh.
“Hạ tiên sinh, hôn nhân của cậu cùng tiểu thư, chẳng lẽ cho tới bây giờ, cậu còn không có nhận ra được điều gì sao ?” Trợ lý của Diêu Dật Châu vô cùng lãnh đạm, giọng điệu lạnh lùng, xuyên thấu vào tâm làm lòng anh rét run.
“Tôi muốn gặp cô ấy.” Vô số lần đến bệnh viện, muốn nhìn Diêu Thủy Tinh một chút, thế mà anh luôn bị ngăn lại ở bên ngoài, anh thật là hận mình vô cùng, hận bản thân vô dụng, ngay cả gặp người con gái anh yêu cũng không làm được! Toàn bộ trong lòng, trong đầu anh, nơi nơi đều chỉ có một mình cô, cho dù cô nói muốn chia tay, nhưng là anh không muốn, dù thế nào anh cũng không chịu được khi phải mất đi cô, cô là người mà suốt cuộc đời này anh yêu nhất!
“Tiểu thư là người thừa kế duy nhất của Diêu gia, thân phận cao quý, cậu cùng cô ấy, khoảng cách ở giữa đâu chỉ có đơn giản là tiền tài cùng quyền lực ? Gia thế, bối cảnh, tính cách, còn có cách giáo dục từ nhỏ đến lớn của mỗi người, không có ai mà sẽ không nói cho cậu biết, hai người không xứng đôi với nhau biết bao nhiêu sao, miễn cưỡng bên nhau, hậu quả cậu đã thấy được.”
“Tôi muốn gặp cô ấy.”
“Để làm gì ? Gặp hay không gặp, đã thay đổi không được bất cứ sự tình gì.”
“Tôi, muốn gặp cô ấy.”
Từ Tĩnh Viễn buột miệng thở dài, vì sự cố chấp của anh.
“Cậu muốn gặp, chỉ được nhìn thôi!”
Từ từ mở ra cửa sổ, anh thấy một cảnh tượng làm cho máu trong cơ thể chảy ngược.
Người con trai kia làm cho anh ghen tức đến sắp nổi điên, đem cô ôm vào trong ngực. Mà cô, vẻ mặt bình tĩnh, cái loại bình tĩnh mà đã lâu anh không thấy, giống như không có vô số lần tranh cãi trong cuộc sống, không kiềm chế cùng giận dữ, tựa như trời sinh cô ra để nằm ở trong lòng người con trai kia.
Nam sinh anh tuấn, nữ sinh thanh lệ, hoàn mỹ xứng đôi như một bức họa, như một đòn thật mạnh hung hăng đập vào gáy anh, trước mắt là một màu tối đen.
Ngày đó, rốt cuộc anh đã hiểu được cái gì kêu là “không xứng”, càng thêm đau triệt nội tâm để mà hiểu thêm, cái gì kêu là “tuyệt phối”.
Tuyệt vọng, lần này anh thật sự chân chân chính chính mà tuyệt vọng.
Cho dù, cô nói muốn chia tay. Cho dù, cô đối với tất cả những thứ anh làm đều khinh thường. Cho dù, cô nói đã không thể ở bên nhau, nhưng anh vẫn như cũ không muốn buông tay, sau khi miễn cưỡng đồng ý, anh lại muốn cứu vãn xin cô quay lại. Nhưng là, kiên trì của anh, đối với cô mà nói, cũng có là gì ? Mọi cố gắng của anh, trong con mắt của cô chắc chỉ là trò đùa đáng chê cười đi! Với điều kiện của cô như thế, cô chính là cùng anh chơi một trò chơi khôi hài mà thôi, hiện tại trò chơi kết thúc, anh nên thức thời mà rút lui.
Thế mà anh ngốc đến mức lại muốn dây dưa với cô, cho nên Diêu gia mới sai vị trợ lý này nói cho anh biết, cái gì gọi là “thực tế”, cái gì kêu là “trèo cao”.
“Lệ thiếu gia mới là người được chọn làm con rể của Diêu gia, là người mà ông Diêu hài lòng nhất, bất luận là gia thế hay là bối cảnh, bọn họ đều rất xứng đôi. Cửa nhà Diêu gia, không phải dễ như vậy đi vào, cậu biết không ? Tiểu thư rõ ràng biết bản thân không khỏe, nhưng vẫn liều lĩnh đi Nam Bộ công tác, bởi vì ở trong lòng cô, thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là Diêu thị, cậu suy nghĩ một chút đi, chỉ là bản thân cậu thêm một đứa nhỏ, ở trong cảm nhận của tiểu thư, so với Diêu thị thì như thế nào ?”
Thì ra, đứa nhỏ……
Nắm đấm, còn có thể chặt thêm một chút sao ? Anh rất muốn, vô cùng muốn xông lên phía trước, hung hăng mà đánh cái tên đang không ngừng lải nhải kia.
Thế giới này thật sự là con mẹ nó khốn kiếp!
“Đã đi tới bước này, Hạ tiên sinh sao không làm người thông minh một chút ?”
Một khắc này, anh từ trong mộng bừng tỉnh, hoàn toàn thông suốt.
Mỗi lần nhớ lại vĩnh viễn đều là đau thương, lướt qua những nơi góc cạnh trên bức tường kia, là một mảng máu tươi.
Anh vốn dĩ, vốn dĩ đã nghĩ cứ như vậy quên đi.
Nhưng là, gặp lại cô, anh chỉ biết, tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy quên đi. Thế nào quên đi ? Suốt mười năm qua, đêm nào anh cũng sống trong sự tra tấn đau đớn, anh làm thế nào mà cam lòng đây ?
Một ly lại một ly, trong bình rượu tinh xảo rất nhanh liền ngay cả một giọt cũng không còn.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể tha thứ!
Diêu Thủy Tinh, năm đó là em nợ anh, dù một cắc hay một đồng đều nhất định phải trả lại cho anh!
“Xoảng” một tiếng, chiếc ly thủy tinh trong suốt nát vụn trong bàn tay anh, trên mặt đất đầy mảnh vỡ cùng với máu của anh.
Ngày đó thời tiết cực kì, cực kì sáng sủa, là một ngày nắng ấm trong mùa đông, sau những ngày mưa dầm không ngớt, ánh nắng nhẹ nhàng trong suốt xuyên qua cửa sổ sáng bóng tiến vào khu vui chơi thiếu nhi. Không khí vô cùng náo nhiệt, vui vẻ nơi đây càng làm cho không gian bừng sáng hơn, cũng làm cho Diêu Thủy Tinh có thói quen luôn luôn im lặng hơi chau mày.
Từ trước tới giờ cô đều sẽ không đi đến những nơi ồn ào như vậy, Lệ Nhĩ Trác từng nói, ở địa phương có Diêu Thủy Tinh, có thể làm cho không khí đều đóng băng. Nhưng là, lúc này, tại đây, không hề có.
Máy sưởi được mở lớn, trong không khí phát ra âm thanh, trên thực tế cũng không lớn lắm, hòa quyện với âm thanh vui cười, ca hát của đám trẻ nhỏ, đủ để cho cảm xúc của cô có vài phần biến hóa.
“Thủy Tinh, cái này cho chị.” Một cánh tay trắng trắng mềm mềm vô cùng non nớt đưa qua, cầm một cái váy màu phấn hồng có hình hello kitty, ngẩng đầu, trên khuôn mặt là lúm đồng tiền ngọt ngào, nhu thuận làm cho người ta yêu mến không thôi.
Diêu Thủy Tinh cúi đầu, nhìn gương mặt kia giống cô như trong cùng một cái khuôn mẫu khắc ra, trong đôi mắt trong trẻo, hiện lên một tia ấm áp. Nhanh tay đón lấy món đồ của cô bé đưa, khẽ vuốt cái mặt nhỏ mềm mại của bé.
Cô bé cười vô cùng ngây thơ, cúi đầu, trong tay tiếp tục chơi đùa một món đồ kitty khác. So với đồ chơi sang trọng nhất mà cô bé có, những món đồ chơi ở đây thật ra rất bình thường lại là rẻ tiền, nhưng là, bé vẫn như cũ chơi thật sự vui. Ở trong thế giới những đứa trẻ, không có sang quý nghèo hèn, chỉ có yêu thích cùng chán ghét.
Những sợi tóc mềm mại theo động tác của cô bé, mượt mà xỏa ra rối tung trên vai, còn có vài sợi dính ở trước ngực, làm nổi bật thêm khuôn mặt tròn tròn đáng yêu trong suốt hơn, đôi mắt đen nhánh lúc này đang nghiêm túc nhìn chằm chằm đồ chơi trong tay, lông mi dày đặc uốn cong như cánh bướm, bởi vì cúi đầu, cho nên không thể nhìn rõ ràng được gương mặt, chỉ thấy mặt bé giống như sữa, trắng nõn nà, lại có màu hồng nhạt ở hai gò má, chỉ xem thôi cũng đủ để cho người ta muốn đưa tay ra nhéo một cái.
Cô bé nhỏ đùa nghịch đồ chơi, chốc lát lại đứng lên, ăn một ngụm kem trong ly, mặt mày thỏa mãn mà cười vui.
Diêu Thủy Tinh cầm lấy khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng lau môi cho bé bởi vì tham ăn mà dính đầy bơ, cô gái nhỏ ngẩng đầu, nhìn cô cười hồn nhiên, “Thủy Tinh là tốt nhất!”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, làm cho ngực Diêu Thủy Tinh phát đau.
Một tiếng trẻ con cười giễu cợt ở bên cạnh vang lên, chính là bé trai ngồi kế bên nãy giờ vẫn im lặng không có lên tiếng, cậu miễn cưỡng ngồi ở chỗ này, trong tay cầm PSP, ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên. Mà đồ ăn trên bàn của cậu, hơi nóng đã sớm bay mất, lạnh lẽo, từ đầu tới cuối, cậu ngay cả chạm vào cũng không muốn.
Biết cậu ta cười nhạo chính mình, cô gái nhỏ xinh đẹp mở miệng chu môi, “Ca ca là đáng ghét nhất!”
“Tiểu Vũ, không thể không lễ phép.” Diêu Thủy Tinh vỗ vỗ mái tóc mềm của cô gái.
Diêu Tri Vũ nhu thuận gật đầu, sau đó đưa tay đi kéo ống tay áo anh trai, “Ca ca, em muốn qua bên kia chơi.” Ngón tay chỉ về hướng khu vui chơi của nhà ăn đặc biệt thiết kế riêng dành cho trẻ nhỏ. Nơi đó đã có không ít mấy đứa nhóc ở bên trong đùa giỡn náo nhiệt, vui vẻ.
Cậu bé ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên, không thèm quan tâm đến lời nói của cô bé.
“Ca ca, ca ca.” Cô dùng sức lay cậu, kéo tay ra khỏi máy chơi game.
Cậu bé ngẩng đầu, cau mày trừng cô, đó là một khuôn mặt giống cô bé y như đúc, chỉ là, rất lạnh lùng, càng nhìn càng giống Diêu Thủy Tinh. Hai gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như vậy đồng thời xuất hiện, lực sát thương đương nhiên rất lớn! Toàn bộ ánh mắt trong nhà ăn này, đều cố ý hay vô tình nhìn chăm chú vào hai đứa bé, nên khi cậu nhóc ngẩng đầu, làm những người phụ nữ kế bên hít sâu tạo ra những thanh âm truyền vào không khí có thể nghe được rõ ràng.
Ngũ quan rõ ràng giống nhau, ở trên mặt cô bé là xinh đẹp, ở trên mặt cậu nhóc lại là anh tuấn, nhất là bộ dạng khi cậu hơi nhíu lông mày, làm một đám nữ tính ở nơi này say mê, lực sát thương quả nhiên không nhỏ a!
“Phiền.”
Liền ngay cả giọng điệu khi nói chuyện, đều là mười phần mười như phong cách Diêu Thủy Tinh.
“Thủy Tinh……” Hết sức kéo dài thanh âm, bên trong bao gồm vô hạn ủy khuất, Diêu Tri Vũ lắc lư tay cô, trông rất tội nghiệp nhìn Diêu Thủy Tinh.
Ở dưới ánh mắt đang nhìn mình kia, ai cũng đều không có biện pháp thờ ơ, nhất là, đối mặt với bọn họ là Diêu Thủy Tinh không hiểu sao sẽ luôn mềm lòng.
“Diêu Tri Cảnh.” Diêu Thủy Tinh lạnh lùng gọi tên cậu bé.
Cậu nhóc ngước mắt, nhìn cô, hai người đều trầm mặc không nói, nhìn nhau chăm chú. Hai phút trôi qua, năng lực của “núi băng nhỏ” không địch lại sức ép của “núi băng lớn”, trong mắt cậu nhóc ánh lên một tia không khuất phục, nhưng vẫn phải buông PSP, đứng dậy nắm tay Diêu Tri Vũ đang rất vui vẻ hướng khu trò chơi mà đi đến.
Ai nói cho cậu biết, trên đời này người yêu cậu nhất, không phải Diêu Thủy Tinh thì không thể là ai khác đâu ?
Diêu Thủy Tinh nhìn hai cái bóng hình nho nhỏ kia, trong mắt có thỏa mãn, cuộc sống của cô, bởi vì có bọn họ, rốt cục có biến hóa không chỉ có toàn là bi thương. Nhiều năm qua như vậy, có hai đứa nhóc kia làm bạn, cô vượt qua những ngày gian nan nhất trong cuộc đời, cho nên cô yêu thương bọn họ, yêu như con của chính bản thân mình.
Hiện tại, chỉ là ngồi ở chỗ này nhìn bọn họ, cô liền cảm thấy bình tĩnh, thứ bình tĩnh mà cô yêu thích.
Di động ở trên mặt bàn rung động mạnh, là trợ lý của cô Tào Hân. Ngẩng đầu, nhìn qua khu trò chơi hai đứa nhóc đang chơi thật sự vui vẻ, trên thực tế chỉ có Diêu Tri Vũ vui đến quên mất trời đất, cô ấn nút nghe điện thoại.
“Diêu Thủy Tinh.”
Âm thanh của Tào Hân thật to rõ, ở địa phương ầm ỹ như vậy vẫn nghe được rõ ràng, “Quản lý đã đưa báo cáo đầu tư xí nghiệp Thế Thành trong năm năm qua, tôi đã chỉnh sửa lại tốt lắm, một phút trước đã gửi qua cho cô.”
“Đã biết.”
Mở ra PDA, nhìn vào tài liệu vừa mới được gửi qua, bên trong chữ số làm cho đôi mắt cô hơi giật. Chữ số bị đánh dấu xanh đỏ thê thảm, có thể thấy được xí nghiệp lâu đời có lịch sử khoảng năm mươi năm này, có bao nhiêu gian nan để mà tiếp tục chống đỡ phát triển! Tào Hân là trợ lý riêng của cô, rất rõ ràng hiểu được, gần đây cô luôn luôn chú ý vụ thu mua này, tuy rằng hôm nay Diêu Thủy Tinh nghỉ phép, nhưng khi nãy Tào Hân lại nhận được báo cáo, bèn chỉnh sửa lại cho tốt , rồi lập tức gọi điện thoại cho cô.
Diêu Thủy Tinh càng ngày càng ham thích trò chơi về những con số như vậy, năm đó sau khi cô lấy được học vị tiến sĩ về quản lý, tiếp tục ở lại Thụy Sĩ quản lý chi nhánh Diêu thị ở châu Âu, mới một tháng trước đây lại bị Diêu Dật Châu gọi về Đài Loan, bởi vì tổng tài Diêu thị Diêu Dật Châu, dự tính cùng vợ yêu sang Thụy Sĩ định cư, toàn bộ công việc ở châu Á đều buông tay hoàn toàn giao cho cô quản lý.
Cô là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ siêu cấp, nên đối với công việc luôn toàn tâm toàn lực, tăng ca đến đêm khuya cơ bản như là cơm bữa! Mà thành tích đương nhiên là sáng chói, cô quản lý chi nhánh ở châu Âu được ba năm, lập công đưa tập đoàn lên vị trí đứng đầu, liền ngay cả Diêu Dật Châu luôn luôn soi mói, đối với năng lực của cô đều không có than phiền một chữ. Thành viên trong ban hội đồng quản trị đều âm thầm nhận định, Diêu Thủy Tinh chính là người lãnh đạo kế tiếp của tập đoàn Diêu thị! Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng từ nhỏ cô đã đi theo bên cạnh Diêu Dật Châu để mà học tập, qua suốt mười mấy năm, kinh nghiệm cùng năng lực của cô đều là làm cho người ta tin tưởng.
Lần này, cô nhìn trúng xí nghiệp Thế Thành, đây là một dây chuyền khách sạn truyền thống, năm đó cũng nổi tiếng tuy chỉ nhất thời, bởi vì là xí nghiệp gia đình, thành viên bên trong quan hệ rối ren, chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, đấu đá với nhau, căn bản không có tâm tư quan tâm quản lý phát triển xí nghiệp, cho nên vài năm gần đây lỗ lã vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng mà, Diêu Thủy Tinh chính là nhìn trúng nền tảng vững chắc của nó, hơn nữa rất nhiều khách sạn ở vị trí đều rất tốt, bởi vậy cô cố ý muốn thu mua, gần đây bỏ rất nhiều tâm tư vào dự án cực kì quan trọng này, đối với xí nghiệp Thế Thành cô luôn quan sát để ra đưa ra quyết định nhanh chóng nhất. Nhưng mà, cô cũng biết, lực cản của dự án thu mua này tự nhiên không nhỏ, trước hết không đề cập tới tân chủ tịch Thế Thành, Phương Minh Gia không muốn buông tay, còn có một tập đoàn tài chính AT, gắt gao cắn Diêu thị không tha.
Tổng bộ AT ở châu Âu, cũng là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực kinh doanh khách sạn, vài năm nay nhiều lần cùng Diêu Thủy Tinh giao đấu, đều bị thua trận, cho nên đối với Diêu thị luôn luôn canh cánh trong lòng, coi là kẻ địch của bản thân, mỗi lần đều không tiếc vốn luyến đi giành các dự án của Diêu thị. Đáng tiếc, mãi cho tới nay, vẫn không có thành công.
Nỗi oán giận này, theo bảng báo giá này của AT liền lộ ra, lấy ra số tiền lớn như vậy để thu mua một cái xí nghiệp, sớm đã vượt qua rất xa giá trị của bản thân nó, AT làm như vậy, có lẽ không phải vì kiếm tiền, mà chính là muốn nhanh chóng đả kích Diêu thị.
Từ trước tới giờ trong chuyện buôn bán, dùng giá cả để mà cạnh tranh đều là hành động ngu xuẩn, lấy tiền vốn làm người ta thua lỗ, làm thiệt hại người khác mà cũng thiệt hại bản thân. Diêu Thủy Tinh căn bản là coi thường hành động như vậy. Xem ra, muốn thu mua cái xí nghiệp này, cần phải có biện pháp khác.
Đầu ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhẹ, đôi mắt không tự giác lại lần nữa nhìn về phía khu vui chơi thiếu nhi có hai đứa nhóc kia. Có Tiểu Cảnh ở đó, thật ra cô không cần lo lắng cái gì, huống hồ, cô cũng rõ ràng Tiểu Vũ cũng không phải là thuần lương vô hại như cái bộ dạng mà cô bé thể hiện! So với Tiểu Cảnh cô bé sinh ra chỉ trễ có 6 phút, bọn họ là những đứa con của Diêu gia, bản chất, kỳ thật đều giống nhau. Nhưng, cái loại lo lắng này, không phải do lý trí gây nên, chính là tự nhiên không yên lòng như vậy.
Diêu Tri Cảnh cho tới bây giờ đều cho rằng, hành vi ca hát chơi đùa ngu ngốc này phải được dẹp bỏ, cậu khinh thường nhất là thứ này, nhưng lần này miễn cưỡng cùng em gái vào chơi, cậu chỉ đứng ở một bên, xem Tiểu Vũ trượt thang trượt, trong đôi mắt có sự không kiên nhẫn mà cũng rất chú ý.
Nhìn chằm chằm vào bọn họ, lòng của cô lại trở nên mềm mại, cô luôn luôn tin rằng, hai người là lễ vật tốt nhất mà ông trời ban tặng cho cô!
Trong cuộc sống của Diêu Thủy Tinh, giống như vậy mà ngồi ở chỗ này, không có công việc phiền phức, thật là rất ít gặp. Khó khi có được thời gian nhàn nhã, đôi mắt linh động, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, tùy ý quan sát ngã tư đường náo nhiệt bên ngoài, trên con đường bằng phẳng mọi người qua lại tới lui, sắc mặt có vài phần vội vàng.
Ngay trong một giây kế tiếp chuẩn bị thu hồi tầm mắt, cô, thấy anh.
Vận mệnh luôn như thế, lựa chọn thời điểm lúc bạn không có một sự chuẩn bị tốt nhất, cho bạn một sự bất ngờ nhất .
Từ trước tới giờ Diêu Thủy Tinh đều không có nghĩ tới, sẽ lại gặp người kia. Mười năm trôi qua, rất nhiều chuyện dĩ nhiên đều thay đổi, bao gồm anh.
Không giống trong trí nhớ của cô là một nam sinh luôn u buồn mà âm u, mười năm sau Hạ Viễn Hàng, biến thành một người nam nhân trưởng thành; trưởng thành đến…… đã làm ba người ta, làm chồng người khác.
Đôi mắt cô, bởi vì nhìn thấy trong khuỷu tay anh đang ôm một đứa bé , mà lạnh thêm vài phần. Đầu móng tay trong suốt ghim trên mặt bàn bóng loáng mà sạch sẽ, bờ môi hồng nhạt, xinh đẹp giống như cánh hoa, mím lại rất chặt.
Chưa bao giờ cô nghĩ tới, sẽ như vậy mà nhìn thấy anh, nhìn anh một tay ôm một cậu bé nhỏ, một tay nắm một đứa bé khác, trên khuôn mặt quen thuộc mà lại xa lạ của anh, giờ phút này chứa đầy thoải mái cùng yêu thương.
Đẩy ra cửa lớn, thực tế chứng minh rằng bọn họ đã gặp lại nhau là chuyện thật.
“Thủy Tinh, Thủy Tinh!” Diêu Tri Vũ ngồi ở trên đỉnh thang trượt, cười ngọt ngào, vẫy tay hướng Diêu Thủy Tinh ý bảo nhìn bé, sau đó lại trượt đi xuống. Tiếng nói lanh lảnh của đứa trẻ, ở trong phòng náo nhiệt kỳ thật không tính là rõ ràng.
Cô ngẩng đầu, tầm nhìn rơi vào một đôi mắt nam tính thâm thúy mà chăm chú.
Thì ra, trải qua nhiều năm, gặp lại nhau, lại dễ dàng như thế.
Vừa về Đài Loan, đối với nơi mình đã sinh sống gắn bó suốt 20 năm, Hạ Viễn Hàng có một loại cảm xúc phức tạp nói không nên lời.
Chỉ có mười năm, thế nhưng cảm giác như là đã rời đi hết một thế kỷ, cái gì cũng đều thay đổi. Thành thị, ngã tư đường, bầu không khí, bao gồm cả người.
Nếu lần này không phải bởi vì công việc quan trọng, anh tưởng chính bản thân mình có thể vĩnh viễn sẽ không trở về nơi này. Năm đó thời điểm bỏ đi, vốn dĩ anh cũng đã quyết định rời đi mãi mãi.
Nhưng mà, rất nhiều chuyện, đều sẽ theo thời gian trôi qua mà thay đổi, liền giống như chính anh.
Ghé thăm chị của anh, lúc đó Hạ Di Hàng đã có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn, một người chồng tài giỏi lại biết săn sóc, hai đứa con đáng yêu, hơn nữa lại sắp chào đón đứa bé thứ ba. Tuy rằng bởi vì tính cách của mình, Hạ Viễn Hàng cùng chị chẳng phải thật thân thiết, nhưng mà huyết thống là một thứ thật kỳ diệu, không cần biết vài năm qua anh đều ở nước Mỹ, lại rất ít gặp mặt, nhưng chị là người thân duy nhất của anh. Giống như hai đứa cháu trai dễ thương này, anh cũng cực kì yêu thương chúng.
Có lẽ, còn có một nỗi đau xót nào đó ở trong lòng, cho nên luôn luôn lãnh đạm như Hạ Viễn Hàng, đối với hai đứa cháu có thể nói là cưng chiều hết mực. Nên khi An An nói muốn ra ngoài chơi, anh rất nhanh chóng đáp ứng dẫn theo anh em hai người đi khu vui chơi.
Bách An Duệ năm nay mới bốn tuổi, vô cùng hoạt bát, so với anh của cậu đã được bảy tuổi lại hoàn toàn trái ngược, tính cách của Bách Thần Duệ rất giống ba – Bách Lăng Phong, im lặng ít nói. Nhưng mà, cả hai anh em đều kế thừa bề ngoài tuấn tú khôi ngô của Bách Lăng Phong, làm điên đảo biết bao nhiêu người.
Cực kì có tính nhẫn nại cùng bọn họ chơi một buổi sáng, An An đùa giỡn hưng phấn không thôi, liền ngay cả Thần Thần, trên khuôn mặt cũng lộ ý cười nhàn nhạt. Có thể dễ dàng đoán được, hai đứa bé đều cực thích người cậu ít gặp mặt này.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, mấy đứa nhóc dường như ai cũng thích thức ăn nhanh, cho nên khi An An nói muốn ăn Mc Donalds, luôn luôn cưng chiều bọn họ nên Hạ Viễn Hàng hoàn toàn không có phản đối, liền đi vào một tiệm gần đây nhất.
Mô hình nhà hàng thức ăn Mc Donalds trên toàn thế giới đều giống nhau, cái loại bầu không khí náo nhiệt này, chưa từng bao giờ là sở thích của Hạ Viễn Hàng.
Mở cửa bước vào, chỉ trong nháy mắt, âm nhạc giống như dòng chảy đua nhau mà trút xuống, anh theo thói quen nhíu mày.
“Thủy Tinh, Thủy Tinh!”
Tiếng gọi mỏng manh, rõ ràng là rất nhỏ, rõ ràng bị lẫn vào trong không khí náo nhiệt này, thế mà anh lại nhạy cảm nghe được, anh thống hận nhất là cái sự nhạy bén về phương diện này của bản thân, cũng thống hận nhất đã trôi qua mười năm, suốt mười năm, vậy trái tim anh vẫn đau như vậy, mặc dù anh chỉ nghe thấp thoáng hai chữ này. Trong mười năm dài đằng đẵng, chỉ cần nghe thấy hai chữ này, anh luôn sẽ có một loại cảm giác không thở nổi.
Biết rõ, vĩnh viễn cũng không phải là người kia, nhưng là, theo bản năng anh sẽ đi tìm kiếm bóng dáng của cô.
Chính là lần này, anh không hề lường trước được, thế nhưng sẽ…… gặp lại ở nơi này!
Ánh mắt sắc bén, đột nhiên đụng phải đôi mắt trong trẻo mà linh động đã từng vô cùng quen thuộc.
Thời gian yên lặng, thế giới biến mất.
Sau khi trải qua vô số lần thất vọng cùng chua xót, lần này, anh, thật sự gặp lại cô.
Rõ ràng chỉ là mười năm không gặp, anh có ảo tưởng như mình đã ngủ cả một đời, bừng tỉnh dậy đã thấy cô .
Trong giây phút này, anh chỉ nhìn thấy cô, và cũng chỉ muốn nhìn cô.
Cái người con gái, người mà đã khắc vào tận bên trong xương cốt của anh. Từng là một thiếu nữ xinh đẹp, trải qua sự gọt giũa của thời gian, trở nên trưởng thành, vẻ mặt của cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh, cao quý mà lãnh đạm, giống như ngôi sao băng xa xôi, vĩnh viễn không thể với tới.
Cô không hề né tránh ánh mắt chăm chú của anh, nhìn thẳng anh, thật sâu trong đôi mắt nhìn không ra một chút cảm xúc. Không có ngoài ý muốn, không có phẫn nộ, càng không có bi thương, như thể hai người không phải đã chia xa suốt mười năm dài, mà chỉ là đơn thuần…… là người xa lạ mà thôi.
“Thủy Tinh, Thủy Tinh!” Tiếng bé gái ngọt ngào, đánh vỡ sự trầm mặc của hai người.
Anh theo tiếng nói nhìn lại, khi thấy khuôn mặt xinh xắn kia, anh như bị sét đánh.
Cô……
Trong nháy mắt anh mừng như điên, sau đó là nỗi hận ùn ùn kéo đến, anh hận cô muốn chết! Tuổi nhỏ như vậy, không có khả năng…… không có khả năng là đứa con năm đó của hai người!
Nhưng là gương mặt giống nhau như vậy, nói rằng cùng Diêu Thủy Tinh không có một chút quan hệ huyết thống, ai sẽ tin tưởng ?
Cô kết hôn!
Tâm của anh, chưa bao giờ giống như giờ phút này giá buốt lạnh lẽo như vậy.
“Cậu.” An An ở trong khuỷu tay anh không thoải mái mà vặn vẹo, âm thanh ngây thơ mà vang dội.
Đầu ngón tay đâm sâu vào mặt bàn, chậm rãi, từng chút, từng chút thả lỏng, vẻ mặt Diêu Thủy Tinh vẫn như trước là bình tĩnh mà nhạt nhẽo.
An An không rõ, vì sao cậu ôm mình đứng mãi ở chỗ này không thèm nhúc nhích, nhưng là tay càng siết càng chặt, bé rất khó chịu.
Cháu trai vặn vẹo làm cho anh tỉnh táo, Hạ Viễn Hàng thu hồi tầm mắt, biểu cảm lại trở về bình tĩnh như trước, “An An muốn ăn cái gì?” Bình tĩnh giống như anh căn bản là không có thấy cô, bình tĩnh giống như mọi việc cho tới bây giờ đều chưa từng xảy ra.
“Con muốn ăn cá lăn bột, khoai tây chiên……” Nhanh như gió nói ra một chuỗi thức ăn mà trong ngày thường mẹ không bao giờ cho bé chạm vào nha! Lần này có thể ăn hết, cậu là tốt nhất!
“Được.”
Mang theo hai đứa cháu trai, vững vàng hướng về phía bàn trống đi đến, thời điểm anh đi ngang qua cô, ngay cả một giây tạm dừng đều không có, giống như là hai người xa lạ không hề quen biết, bước qua.
Mà cô, cũng không thèm liếc anh một cái.
Bọn họ đã sớm đã không có quan hệ gì, mười năm trước, cũng đã sớm một dao chặt đứt tình cảm của hai người.
Nước chảy đã không còn dấu vết.
Làn khói màu lam nhạt, ở đầu ngón tay lượn lờ lúc ẩn lúc hiện, ánh đèn mờ ảo chiếu ra một bóng hình thâm trầm.
Hạ Viễn Hàng lẳng lặng đứng im ở cửa sổ sát đất, dưới chân anh là từng đoàn xe chạy tới lui, còn có những tòa nhà sáng rực dưới những ánh đèn neon, nhưng trong mắt của anh chỉ là một mảnh mơ màng.
Nâng tay, thật sâu hít một hơi điếu thuốc đã hút quá nửa, ánh lửa đỏ chớp tắt trông thật chói mắt, cảm giác được nicotine chạy vào mỗi một bộ phận trong cơ thể anh , sau đó hóa thành làn khói mông lung bay ra, che giấu đi nét mặt trầm tư của anh .
Di động ở trong phòng khách vang lên, anh vờ như không nghe thấy, một chút ý muốn nghe đều không có. Sau khi tàn một điếu thuốc, xoay người, ấn nút, tiếp nhận cuộc goi của chiếc điện thoại đang vang không ngừng này.
“Boss, anh đột nhiên bỏ hết tất cả rồi ra đi, bây giờ chúng tôi bận đến điên rồi!”
Điện thoại vừa mở máy, giọng điệu của Peter – trợ lý của anh giống như súng máy cấp tốc bắn ra âm thanh, từ bên trong truyền ra ngoài có thể nghe thấy, tiếng Anh là một loại ngôn ngữ kỳ quái như thế, vậy mà Peter lại có thể nói nhanh đến thế mà không cắn phải đầu lưỡi của mình.
“Ừ”
Vỏn vẹn một chữ, cũng không có cắt đứt lời nói của Peter đang phàn nàn về sự nhiệt tình của bản thân, cậu ta mấy ngày nay bận sắp nổi điên. Buổi sáng hôm nay vừa vào công ty, đừng nói là uống cà phê, liền ngay cả thời gian đi toilet đều không có! Cho nên, Peter thật sự là trăm phần mong nhớ boss của mình. Tuy rằng, ừ, anh ta thật là ít lời.
“Boss, anh vì sao lại quan tâm tới dự án của Thế Thành ? Loại dự án nho nhỏ này có cái gì hấp dẫn người ?” Lại vì nó mà đi đến đất nước Đài Loan nhỏ bé kia, điểm này thật sự không phù hợp với tính cách của Hạ Viễn Hàng!
Ai cũng đều biết, Hạ Viễn Hàng là ông chủ của “Viễn”, nổi danh khó tính, không có thù lao phong phú, đừng mơ tưởng mời được anh. Cho nên đối với ý kiến của ông chủ lần này phá lệ đáp ứng xí nghiệp Thế Thành, tiếp nhận cái xí nghiệp này vốn đã mục rửa đến không thể mục rửa thành gì được nữa, Peter thật sự rất là hiếu kỳ, vốn dĩ không phải là những con số lớn tròn trịa thì anh không đời nào thèm quan tâm vậy mà lại…
“Nói trọng điểm.”
“Thế Thành gần mười năm nay đang trên đường tuột dốc, làm ăn thua lỗ, hiện tại muốn thu mua nó có hai tập đoàn, một là AT Pháp quốc, còn lại là Diêu thị; AT vì thu mua nó, gần đây liên tiếp hành động, dùng một số tiền lớn để thu mua cổ phiếu Thế Thành ở thị trường chứng khoán, tạm thời xem như hiệu quả rất tốt, giúp cổ phiếu Thế Thành mỗi một cổ phần đã tăng ba mươi đồng. Mà Diêu thị đối với tình huống hiện tại, vẫn là duy trì thái độ chờ đợi, không có động tác gì. ” Ông chủ trước khi đi căn dặn Peter thu thập tư liệu về Thế Thành, nhìn cậu ta mà xem là một người trợ lý vô cùng có trách nhiệm!
“Ừ.”
“Không biết tổng giám đốc Diêu thị, Diêu Thủy Tinh rốt cuộc có tính toán gì không, rõ ràng dự án thu mua này ngay từ đầu là do cô đề xuất, nhưng là AT ra động tác lớn như vậy, thế mà cô một chút phản ứng đều không có, thật sự là rất kỳ quái.” Peter ở đầu bên kia điện thoại nói thầm thì.
Hạ Viễn Hàng đôi mắt thâm trầm, cái tên này, giống như nước nhẹ nhàng mà lướt qua đáy lòng, làm rung động tâm anh.
“Bên đó Hoàn Cầu như thế nào ?”
“Đã làm đến bước kết thúc, trước mắt giá cổ phiếu ổn định, kế hoạch mới được triển khai thật sự thuận lợi, Ben đã mang theo nhóm người từ Hoàn Cầu trở về.”
“Nói cho Ben, nghỉ ngơi một tuần, sau đó bay đến Đài Loan.”
“A ? Boss, anh thật sự dự tính nhận dự án Thế Thành này ?” Chi phí để cứu sống cái xí nghiệp này rất nhiều mà thù lao chỉ có nhiêu đó, thật sự là không đủ vào đâu! Boss lần này bị làm sao vậy ?
Hạ Viễn Hàng trực tiếp ấn nút tắt điện thoại di động, đem tiếng nói ồn ào của trợ lý cắt đứt. Ai cũng không nghĩ ra được, Hạ Viễn Hàng ít lời như vậy, lại mướn một người trợ lý nói nhiều như thế!
Cầm lấy chén rượu đặt ở quầy bar, sắc màu Whiskey hài hòa, không thêm nước đá, đây là thứ mà chính anh đang cần.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, nhanh chân đi vào. Anh đứng ở nơi đây, hung hăng nhìn chằm chằm mặt tường, nâng ly, một ngụm uống cạn sạch cái thứ rượu mạnh này, một ly rồi lại một ly.
Trong phòng rất là yên tĩnh, tầm mắt của anh dường như mang theo hỏa diễm, chuyên chú mà cứng cỏi.
Sau một lúc lâu, anh nặng nề mà nói nhỏ đánh vỡ không khí bị đè nén này.
“Em làm sao dám ?” Gằn từng tiếng, như là rất khó khăn mang âm thanh từ nơi yếu hầu chật hẹp phát ra.
Dòng rượu mạnh một đường theo cổ họng đi vào thiêu đốt lòng anh, tạo ra mùi vị chua xót, kéo theo kí ức ngập tràn đau khổ của mười năm trước luôn chà xát trong lòng anh.
“Hạ tiên sinh, hôn nhân của cậu cùng tiểu thư, chẳng lẽ cho tới bây giờ, cậu còn không có nhận ra được điều gì sao ?” Trợ lý của Diêu Dật Châu vô cùng lãnh đạm, giọng điệu lạnh lùng, xuyên thấu vào tâm làm lòng anh rét run.
“Tôi muốn gặp cô ấy.” Vô số lần đến bệnh viện, muốn nhìn Diêu Thủy Tinh một chút, thế mà anh luôn bị ngăn lại ở bên ngoài, anh thật là hận mình vô cùng, hận bản thân vô dụng, ngay cả gặp người con gái anh yêu cũng không làm được! Toàn bộ trong lòng, trong đầu anh, nơi nơi đều chỉ có một mình cô, cho dù cô nói muốn chia tay, nhưng là anh không muốn, dù thế nào anh cũng không chịu được khi phải mất đi cô, cô là người mà suốt cuộc đời này anh yêu nhất!
“Tiểu thư là người thừa kế duy nhất của Diêu gia, thân phận cao quý, cậu cùng cô ấy, khoảng cách ở giữa đâu chỉ có đơn giản là tiền tài cùng quyền lực ? Gia thế, bối cảnh, tính cách, còn có cách giáo dục từ nhỏ đến lớn của mỗi người, không có ai mà sẽ không nói cho cậu biết, hai người không xứng đôi với nhau biết bao nhiêu sao, miễn cưỡng bên nhau, hậu quả cậu đã thấy được.”
“Tôi muốn gặp cô ấy.”
“Để làm gì ? Gặp hay không gặp, đã thay đổi không được bất cứ sự tình gì.”
“Tôi, muốn gặp cô ấy.”
Từ Tĩnh Viễn buột miệng thở dài, vì sự cố chấp của anh.
“Cậu muốn gặp, chỉ được nhìn thôi!”
Từ từ mở ra cửa sổ, anh thấy một cảnh tượng làm cho máu trong cơ thể chảy ngược.
Người con trai kia làm cho anh ghen tức đến sắp nổi điên, đem cô ôm vào trong ngực. Mà cô, vẻ mặt bình tĩnh, cái loại bình tĩnh mà đã lâu anh không thấy, giống như không có vô số lần tranh cãi trong cuộc sống, không kiềm chế cùng giận dữ, tựa như trời sinh cô ra để nằm ở trong lòng người con trai kia.
Nam sinh anh tuấn, nữ sinh thanh lệ, hoàn mỹ xứng đôi như một bức họa, như một đòn thật mạnh hung hăng đập vào gáy anh, trước mắt là một màu tối đen.
Ngày đó, rốt cuộc anh đã hiểu được cái gì kêu là “không xứng”, càng thêm đau triệt nội tâm để mà hiểu thêm, cái gì kêu là “tuyệt phối”.
Tuyệt vọng, lần này anh thật sự chân chân chính chính mà tuyệt vọng.
Cho dù, cô nói muốn chia tay. Cho dù, cô đối với tất cả những thứ anh làm đều khinh thường. Cho dù, cô nói đã không thể ở bên nhau, nhưng anh vẫn như cũ không muốn buông tay, sau khi miễn cưỡng đồng ý, anh lại muốn cứu vãn xin cô quay lại. Nhưng là, kiên trì của anh, đối với cô mà nói, cũng có là gì ? Mọi cố gắng của anh, trong con mắt của cô chắc chỉ là trò đùa đáng chê cười đi! Với điều kiện của cô như thế, cô chính là cùng anh chơi một trò chơi khôi hài mà thôi, hiện tại trò chơi kết thúc, anh nên thức thời mà rút lui.
Thế mà anh ngốc đến mức lại muốn dây dưa với cô, cho nên Diêu gia mới sai vị trợ lý này nói cho anh biết, cái gì gọi là “thực tế”, cái gì kêu là “trèo cao”.
“Lệ thiếu gia mới là người được chọn làm con rể của Diêu gia, là người mà ông Diêu hài lòng nhất, bất luận là gia thế hay là bối cảnh, bọn họ đều rất xứng đôi. Cửa nhà Diêu gia, không phải dễ như vậy đi vào, cậu biết không ? Tiểu thư rõ ràng biết bản thân không khỏe, nhưng vẫn liều lĩnh đi Nam Bộ công tác, bởi vì ở trong lòng cô, thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là Diêu thị, cậu suy nghĩ một chút đi, chỉ là bản thân cậu thêm một đứa nhỏ, ở trong cảm nhận của tiểu thư, so với Diêu thị thì như thế nào ?”
Thì ra, đứa nhỏ……
Nắm đấm, còn có thể chặt thêm một chút sao ? Anh rất muốn, vô cùng muốn xông lên phía trước, hung hăng mà đánh cái tên đang không ngừng lải nhải kia.
Thế giới này thật sự là con mẹ nó khốn kiếp!
“Đã đi tới bước này, Hạ tiên sinh sao không làm người thông minh một chút ?”
Một khắc này, anh từ trong mộng bừng tỉnh, hoàn toàn thông suốt.
Mỗi lần nhớ lại vĩnh viễn đều là đau thương, lướt qua những nơi góc cạnh trên bức tường kia, là một mảng máu tươi.
Anh vốn dĩ, vốn dĩ đã nghĩ cứ như vậy quên đi.
Nhưng là, gặp lại cô, anh chỉ biết, tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy quên đi. Thế nào quên đi ? Suốt mười năm qua, đêm nào anh cũng sống trong sự tra tấn đau đớn, anh làm thế nào mà cam lòng đây ?
Một ly lại một ly, trong bình rượu tinh xảo rất nhanh liền ngay cả một giọt cũng không còn.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể tha thứ!
Diêu Thủy Tinh, năm đó là em nợ anh, dù một cắc hay một đồng đều nhất định phải trả lại cho anh!
“Xoảng” một tiếng, chiếc ly thủy tinh trong suốt nát vụn trong bàn tay anh, trên mặt đất đầy mảnh vỡ cùng với máu của anh.
/18
|