_____Biệt thự nhà họ Triệu______
– “Yết, em có thấy mẹ của Trâu rất lạ không?” Song Ngư nằm trong lòng Thiên Yết, ngơ ngác khẽ gấp quyển sách lại nhìn Yết vẫn đang thư thái để Cá nằm trong lòng rồi nhâm nhi ly cafe.
– “Trước đây chị từng gặp bà Mạc rồi mà, quên rồi sao?” Thiên Yết chậm rãi nhâm nhi ly cafe, bàn tay cứng cáp khẽ vuốt nhẹ lọn tóc dài đang vướng bận trên tay hắn.
Cá gật gù, đúng là trước đây khi sang Mỹ chơi có gặp bà Mạc một lần, lúc đấy, Ngư đã rất mê mẩn khuôn mặt xinh đẹp của bà Mạc và ngưỡng mộ kiểu cách kiêu sa của bà Mạc Ngân Tuyết nên mới biết được mẹ ruột của Kim Ngưu, cũng không bỡ ngỡ như những người chưa từng gặp người phụ nữ lạnh lùng và kiêu sa đó.
Song Ngư lơ đãng đi, tiếp tục hỏi :
– “Yết, em không tính làm lành với Mỹ An sao?”
Vừa nghe đến Mỹ An, Yết đã có tâm trạng dường như không vui, hắn thở dài thườn thượt, khẽ đặt ly cafe sang một bên, đưa tay véo nhẹ cái mũi cao cao của Cá ngố :
– “Ngốc, khi nào chị mới lớn được đây hả?”
Cá bất giác trở lên ngơ ngác nhìn Yết chằm chằm, đùa sao? Cá đã 18 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, sao lại nói cá chưa lớn cơ chứ?
– “Chị lớn rồi >.
– “Được rồi, em nói sai, chị lớn rồi!!” Yết cười dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt nhẹ gò má hồng hào trắng nõn của Song Ngư.
Về bạn gái, hắn đã có cả trăm, cả ngàn cô bạn gái, nhưng tình cảm? Chưa bao giờ…..Nói thì có vẻ hắn là một tên con trai không tốt nhất, một tên con trai ở cấp bậc tệ nhất….hắn yêu…….chị gái ruột của mình!! Khốn kiếp thật đấy, ai cũng được, nhưng sao lại là Song Ngư? Người chị song sinh của hắn cơ chứ?
– “Yết….”
– “Em đây!” Thiên Yết giật mình quay trở lại thực tại, khẽ cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngư.
Cá bỗng nhiên im bặt, không hiểu sao, lại có cảm giác nghẹn đắng ở cổ, thật khó chịu.
– “Nếu chúng ta không phải chị em thì….em sẽ yêu chị chứ??”
Thiên Yết lại một lần nữa giật bắn mình, gì vậy? Sao bỗng dưng Cá lại hỏi một câu hỏi khó đến như vậy cơ chứ? Rốt cuộc, cô ấy đang nghĩ gì? Cá có hiểu rằng câu nói của cô nghĩa là sao hay không?
– “Nếu chúng ta không phải chị em….nhất định, em sẽ yêu chị!!….Được rồi, mau ngủ chút đi, lát em sẽ bế chị lên phòng, không sao….không sao đâu….”
Khóe môi Cá khẽ giật giật, thật không nói lên lời. Không hiểu sao khiến cô bất giác cảm thấy nhói đau ở trong lồng ngực. Đau vì giữa cả hai, dù rất gần, nhưng lại có một vật cản ở giữa tách đôi cả hai ra ở một khoảng cách nhất định, một khoảng cách rất xa.
Song Ngư im lặng, cô chỉ biết im lặng, nhắm chặt mắt vào, ước mong, ước muốn rằng sáng mai, khi tỉnh dậy, sẽ thấy rằng, tất cả chỉ là mơ…..Yết không phải em trai của Cá. Ước gì….có thể thay đổi được sự thật!!
____Bar ForFor____
– “Thiên Bình!! Xin lỗi đã kéo cậu đi chơi khuya thế này!!” Lê Thủy hối lỗi ngồi xuống cạnh Bình nhi.
Thiên Bình cười hiền vỗ vai Lê Thủy :
– “Đừng khách sáo như vậy, bạn bè mà!! Với lại hôm nay tớ cũng không có lịch diễn, không sao đâu!!”
Lê Thủy bỗng sáp lại gần với Thiên Bình, nở một nụ cười thân thiện và dịu dàng :
– “Bình bình à….”
– “Sao vậy Lê Thủy?” Thiên Bình khẽ nhướn mi.
Lê Thủy lập tức cười tươi, đôi mắt khẽ chớp :
– “Cậu có thể gọi anh bạn Nhân Mã ngồi cạnh cậu tới đây được không?”
Bình nhi kinh ngạc nhìn Lê Thủy, đùa chắc? Lê thủy rốt cuộc muốn gì ở Nhân Mã? Muốn làm đối thủ của Bình nhi sao? Không được, nhất định là không được.
– “Cậu thích Mã?” Thiên bình mỉm cười, khẽ hỏi lại Lê Thủy, một nụ cười lạnh lùng.
Lê Thủy lập tức gật gật đầu, đôi mắt sáng rỡ lên với Thiên Bình :
– “Phải a….Cậu làm mối giúp mình với Nhân Mã nhé!!”
Bình Nhi bất ngờ sững lại, mím thật chặt môi, muốn cô làm mối bạn trai mình với Lê Thủy?? Đùa!!!!!!!
– “Lê Thủy, chuyện này…..để tớ suy nghĩ rồi trả lời cậu sau nhé” Thiên Bình cười một cách gượng gạo, đôi mắt có phần kích động, giọng nói đôi phần run lên : “À…..giờ tớ có chuyện, đi trước nhé!!”
Lê Thủy bất giác ngơ ngác nhìn theo Thiên bình vội vàng cầm túi xách chạy nhanh chóng bước nhanh ra khỏi quán bar, vẻ mặt Thủy nhi trở lên khó chịu, đôi môi mím chặt vẻ mặt giận dữ.
Bước gót ra khỏi Bar ForFor, Bình nhi nhanh chóng rút di động bấm lấy một dãy số quen thuộc cô đã vô tình học thuộc, cô rốt cuộc đang lo lắng điều gì chứ? Lo rằng sẽ bị Lê Thủy giật lấy bạn trai sao?
– “Mã, cậu đang ở đâu?”
[- “Tớ đang ở nhà, cậu sao thế? Giọng nói của cậu hình như đang vội vã, có chuyện gì sao?] Nhân Mã ở đầu dây bên kia bỗng chốc kích động, lo lắng hỏi vội vã Thiên bình.
Khóe môi Bình nhi cắn chặt vào nhau căng thẳng, thật không biết bắt đầu từ đâu.
– “Chờ tớ một chút!” Bình nhi vội vã trả lời, giứt câu đã ngay lập tức cúp máy rồi đá gót nhanh chân bước vào bên trong xe.
Chiếc xe hạng sang nhanh trong di chuyển đến trước biệt thự nhà họ Vương, Bình nhi nhanh chóng dùng chìa khóa dự phòng mà Mã đưa cho cô để vào, đúng lúc vô tình lại thấy Kim Ngưu và Cự giải đi ra.
– “Thiên bình, sao cậu tới đây?”. Cua ngơ ngác nhìn Thiên Bình
Trâu bên cạnh Cua dường như đã hiểu, khóe môi chỉ khẽ cong lên thành một đường rồi lãnh đạm khoác vai Cự giải đi qua Thiên bình :
– “Mã đang bên trong!”
– “Cảm ơn!” Thiên bình gật nhẹ đầu, đôi mắt hướng vào bên trong.
Cua đã là bạn của Bình nhi từ lâu, thật sự là đang thấy Bình nhi có nét lo lắng, bất an nên rất lo cho Bình và Mã.
“Cạch”
Thiên Bình bước vào, từ từ đi về phía Nhân Mã :
– “Mã….”
– “Cậu tới rồi à…..Sao vậy?” Nhân Mã nắm lấy tay Thiên bình, kéo Bình nhi xuống ghế Sofa.
Tiểu bình nhìn Mã, đôi mắt khẽ rung động, thật sự không biết phải bắt đầu thế nào.
– “Lê Thủy thích cậu”
– “Ừ!”
Thiên bình bất giác nhướn đôi mi :
– “Cậu không ngạc nhiên?”
– “Chuyện này ngay từ đầu tớ đã biết rồi, Bình nhi ngoan, tớ chỉ yêu cậu thôi!”. Nhân Mã mỉm cười, cánh tay vươn đến ôm trọn Thiên bình vào lòng, siết chặt.
Im lặng, không khí đột nhiên có phần lặng lẽ đến lạnh người.
– “Tớ muốn chúng ta công khai…..” Nhân Mã đột nhiên giữ chặt lấy đôi vai trắng ngần của Thiên bình, giọng nói như đanh, như thép.
– “KHÔNG ĐƯỢC!!” Chưa để Nhân Mã nói giứt câu, Thiên Bình đã lập tức lên tiếng chặn lại.
Ngựa khó hiểu :
– “tại sao?”
Đôi mắt huyền ảo, đen láy của Thiên Bình rũ xuống, cổ họng như hồ có gì đó chặn lại khiến cô nghẹn đắng :
– ” Cậu hiểu mà…phải không Mã? Tớ không muốn có scandant”.
Nhân Mã bất ngờ sững sờ, hắn lặng người…ừ, với người nổi tiền, công khai chuyện tình cảm nhất định sẽ mất một lượng fan lớn. Nhưng với hắn, với Mã, hắn có thể từ bỏ sự nghiệp vì Bình nhi. Còn cô, còn cô thì không thể!
– “Thiên Bình, cậu yêu tớ không?”
– “Cậu hỏi gì kì vậy…tất nhiên là có rồi, Mã”.
Nhân mà bất giác bực bội, giọng nói lạnh lùng, càng hỏi dồn dập hơn, cánh tay cứng cáp đồng thời cũng liên tục lay lay người Thiên Bình :
– ” Vậy tại sao? Tại sao cậu lại như vậy? Tại sao cậu lại chọn sự nghiệp…”
Thiên bìng sững sờ, khoé mắt cay cay, cô càng cói gắng xoay mặt đi, càng cố gắng tránh né, càng cố gắng kìm nén cảm xúc, cảm xúc trong cô lại càng vỡ oà.
Sự nghiệp, Thiên bình đã phải đổ biết bao máu và nước mắt mới được như ngày hôm nay, cô không thể để sự nghiệp của mình đi trệch hướng chỉ vì tình cảm nam nữ.
“Phịch”
Mã thất vọng, Mã lặng người, bàn tay buông lỏng, thả Bình nhi run rẩy ngồi xụp xuống sofa, đôi mắt như vô hồn.
– “Cậu mệt rồi đấy, về đi!” Giọng nói lạnh lùng, Nhân Mã khẽ thở dài nhìn ra cửa sổ, dường như thêm một giây cũng không muốn nhìn thấy cô.
Thiên bình im lặng.
Cô gái xinh đẹp đó đứng dậy, trái tim quặn thắt, gót dày lững thững rời khỏi biệt thự khang trang, cô muốn nán lại, muốn nói xin lỗi, nhưng lòng tự tôn của một tiểu thư kiêu ngạo đã không cho phép cô làm điều đó.
Bình nhi rời đi.
– ” sao vậy?” Chị Tôn Nam-quản lí của Bình nhi đã chờ sẵn ở xe, đôi mắt nhìn Bình nhi một lượt rồi liền hỏi.
– “Cậu ấy giận em rồi”
Chị Tôn Nam giật mình, đôi mắt có phần bất ngờ, nhưng cũng không phải chị chưa dự đoán trước, từ lúc chị nghe Thiệ bình nói rằng cô ấy có bạn trai thì chị cũng đã sớm đoán ra tình cảm của hai đứa sẽ sớm va chạm, tình yêu của người nổi tiếng không dễ chút nào!
Hết chap 12….
#Tiểu_Ngư_Nhi
– “Yết, em có thấy mẹ của Trâu rất lạ không?” Song Ngư nằm trong lòng Thiên Yết, ngơ ngác khẽ gấp quyển sách lại nhìn Yết vẫn đang thư thái để Cá nằm trong lòng rồi nhâm nhi ly cafe.
– “Trước đây chị từng gặp bà Mạc rồi mà, quên rồi sao?” Thiên Yết chậm rãi nhâm nhi ly cafe, bàn tay cứng cáp khẽ vuốt nhẹ lọn tóc dài đang vướng bận trên tay hắn.
Cá gật gù, đúng là trước đây khi sang Mỹ chơi có gặp bà Mạc một lần, lúc đấy, Ngư đã rất mê mẩn khuôn mặt xinh đẹp của bà Mạc và ngưỡng mộ kiểu cách kiêu sa của bà Mạc Ngân Tuyết nên mới biết được mẹ ruột của Kim Ngưu, cũng không bỡ ngỡ như những người chưa từng gặp người phụ nữ lạnh lùng và kiêu sa đó.
Song Ngư lơ đãng đi, tiếp tục hỏi :
– “Yết, em không tính làm lành với Mỹ An sao?”
Vừa nghe đến Mỹ An, Yết đã có tâm trạng dường như không vui, hắn thở dài thườn thượt, khẽ đặt ly cafe sang một bên, đưa tay véo nhẹ cái mũi cao cao của Cá ngố :
– “Ngốc, khi nào chị mới lớn được đây hả?”
Cá bất giác trở lên ngơ ngác nhìn Yết chằm chằm, đùa sao? Cá đã 18 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, sao lại nói cá chưa lớn cơ chứ?
– “Chị lớn rồi >.
– “Được rồi, em nói sai, chị lớn rồi!!” Yết cười dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt nhẹ gò má hồng hào trắng nõn của Song Ngư.
Về bạn gái, hắn đã có cả trăm, cả ngàn cô bạn gái, nhưng tình cảm? Chưa bao giờ…..Nói thì có vẻ hắn là một tên con trai không tốt nhất, một tên con trai ở cấp bậc tệ nhất….hắn yêu…….chị gái ruột của mình!! Khốn kiếp thật đấy, ai cũng được, nhưng sao lại là Song Ngư? Người chị song sinh của hắn cơ chứ?
– “Yết….”
– “Em đây!” Thiên Yết giật mình quay trở lại thực tại, khẽ cúi xuống nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngư.
Cá bỗng nhiên im bặt, không hiểu sao, lại có cảm giác nghẹn đắng ở cổ, thật khó chịu.
– “Nếu chúng ta không phải chị em thì….em sẽ yêu chị chứ??”
Thiên Yết lại một lần nữa giật bắn mình, gì vậy? Sao bỗng dưng Cá lại hỏi một câu hỏi khó đến như vậy cơ chứ? Rốt cuộc, cô ấy đang nghĩ gì? Cá có hiểu rằng câu nói của cô nghĩa là sao hay không?
– “Nếu chúng ta không phải chị em….nhất định, em sẽ yêu chị!!….Được rồi, mau ngủ chút đi, lát em sẽ bế chị lên phòng, không sao….không sao đâu….”
Khóe môi Cá khẽ giật giật, thật không nói lên lời. Không hiểu sao khiến cô bất giác cảm thấy nhói đau ở trong lồng ngực. Đau vì giữa cả hai, dù rất gần, nhưng lại có một vật cản ở giữa tách đôi cả hai ra ở một khoảng cách nhất định, một khoảng cách rất xa.
Song Ngư im lặng, cô chỉ biết im lặng, nhắm chặt mắt vào, ước mong, ước muốn rằng sáng mai, khi tỉnh dậy, sẽ thấy rằng, tất cả chỉ là mơ…..Yết không phải em trai của Cá. Ước gì….có thể thay đổi được sự thật!!
____Bar ForFor____
– “Thiên Bình!! Xin lỗi đã kéo cậu đi chơi khuya thế này!!” Lê Thủy hối lỗi ngồi xuống cạnh Bình nhi.
Thiên Bình cười hiền vỗ vai Lê Thủy :
– “Đừng khách sáo như vậy, bạn bè mà!! Với lại hôm nay tớ cũng không có lịch diễn, không sao đâu!!”
Lê Thủy bỗng sáp lại gần với Thiên Bình, nở một nụ cười thân thiện và dịu dàng :
– “Bình bình à….”
– “Sao vậy Lê Thủy?” Thiên Bình khẽ nhướn mi.
Lê Thủy lập tức cười tươi, đôi mắt khẽ chớp :
– “Cậu có thể gọi anh bạn Nhân Mã ngồi cạnh cậu tới đây được không?”
Bình nhi kinh ngạc nhìn Lê Thủy, đùa chắc? Lê thủy rốt cuộc muốn gì ở Nhân Mã? Muốn làm đối thủ của Bình nhi sao? Không được, nhất định là không được.
– “Cậu thích Mã?” Thiên bình mỉm cười, khẽ hỏi lại Lê Thủy, một nụ cười lạnh lùng.
Lê Thủy lập tức gật gật đầu, đôi mắt sáng rỡ lên với Thiên Bình :
– “Phải a….Cậu làm mối giúp mình với Nhân Mã nhé!!”
Bình Nhi bất ngờ sững lại, mím thật chặt môi, muốn cô làm mối bạn trai mình với Lê Thủy?? Đùa!!!!!!!
– “Lê Thủy, chuyện này…..để tớ suy nghĩ rồi trả lời cậu sau nhé” Thiên Bình cười một cách gượng gạo, đôi mắt có phần kích động, giọng nói đôi phần run lên : “À…..giờ tớ có chuyện, đi trước nhé!!”
Lê Thủy bất giác ngơ ngác nhìn theo Thiên bình vội vàng cầm túi xách chạy nhanh chóng bước nhanh ra khỏi quán bar, vẻ mặt Thủy nhi trở lên khó chịu, đôi môi mím chặt vẻ mặt giận dữ.
Bước gót ra khỏi Bar ForFor, Bình nhi nhanh chóng rút di động bấm lấy một dãy số quen thuộc cô đã vô tình học thuộc, cô rốt cuộc đang lo lắng điều gì chứ? Lo rằng sẽ bị Lê Thủy giật lấy bạn trai sao?
– “Mã, cậu đang ở đâu?”
[- “Tớ đang ở nhà, cậu sao thế? Giọng nói của cậu hình như đang vội vã, có chuyện gì sao?] Nhân Mã ở đầu dây bên kia bỗng chốc kích động, lo lắng hỏi vội vã Thiên bình.
Khóe môi Bình nhi cắn chặt vào nhau căng thẳng, thật không biết bắt đầu từ đâu.
– “Chờ tớ một chút!” Bình nhi vội vã trả lời, giứt câu đã ngay lập tức cúp máy rồi đá gót nhanh chân bước vào bên trong xe.
Chiếc xe hạng sang nhanh trong di chuyển đến trước biệt thự nhà họ Vương, Bình nhi nhanh chóng dùng chìa khóa dự phòng mà Mã đưa cho cô để vào, đúng lúc vô tình lại thấy Kim Ngưu và Cự giải đi ra.
– “Thiên bình, sao cậu tới đây?”. Cua ngơ ngác nhìn Thiên Bình
Trâu bên cạnh Cua dường như đã hiểu, khóe môi chỉ khẽ cong lên thành một đường rồi lãnh đạm khoác vai Cự giải đi qua Thiên bình :
– “Mã đang bên trong!”
– “Cảm ơn!” Thiên bình gật nhẹ đầu, đôi mắt hướng vào bên trong.
Cua đã là bạn của Bình nhi từ lâu, thật sự là đang thấy Bình nhi có nét lo lắng, bất an nên rất lo cho Bình và Mã.
“Cạch”
Thiên Bình bước vào, từ từ đi về phía Nhân Mã :
– “Mã….”
– “Cậu tới rồi à…..Sao vậy?” Nhân Mã nắm lấy tay Thiên bình, kéo Bình nhi xuống ghế Sofa.
Tiểu bình nhìn Mã, đôi mắt khẽ rung động, thật sự không biết phải bắt đầu thế nào.
– “Lê Thủy thích cậu”
– “Ừ!”
Thiên bình bất giác nhướn đôi mi :
– “Cậu không ngạc nhiên?”
– “Chuyện này ngay từ đầu tớ đã biết rồi, Bình nhi ngoan, tớ chỉ yêu cậu thôi!”. Nhân Mã mỉm cười, cánh tay vươn đến ôm trọn Thiên bình vào lòng, siết chặt.
Im lặng, không khí đột nhiên có phần lặng lẽ đến lạnh người.
– “Tớ muốn chúng ta công khai…..” Nhân Mã đột nhiên giữ chặt lấy đôi vai trắng ngần của Thiên bình, giọng nói như đanh, như thép.
– “KHÔNG ĐƯỢC!!” Chưa để Nhân Mã nói giứt câu, Thiên Bình đã lập tức lên tiếng chặn lại.
Ngựa khó hiểu :
– “tại sao?”
Đôi mắt huyền ảo, đen láy của Thiên Bình rũ xuống, cổ họng như hồ có gì đó chặn lại khiến cô nghẹn đắng :
– ” Cậu hiểu mà…phải không Mã? Tớ không muốn có scandant”.
Nhân Mã bất ngờ sững sờ, hắn lặng người…ừ, với người nổi tiền, công khai chuyện tình cảm nhất định sẽ mất một lượng fan lớn. Nhưng với hắn, với Mã, hắn có thể từ bỏ sự nghiệp vì Bình nhi. Còn cô, còn cô thì không thể!
– “Thiên Bình, cậu yêu tớ không?”
– “Cậu hỏi gì kì vậy…tất nhiên là có rồi, Mã”.
Nhân mà bất giác bực bội, giọng nói lạnh lùng, càng hỏi dồn dập hơn, cánh tay cứng cáp đồng thời cũng liên tục lay lay người Thiên Bình :
– ” Vậy tại sao? Tại sao cậu lại như vậy? Tại sao cậu lại chọn sự nghiệp…”
Thiên bìng sững sờ, khoé mắt cay cay, cô càng cói gắng xoay mặt đi, càng cố gắng tránh né, càng cố gắng kìm nén cảm xúc, cảm xúc trong cô lại càng vỡ oà.
Sự nghiệp, Thiên bình đã phải đổ biết bao máu và nước mắt mới được như ngày hôm nay, cô không thể để sự nghiệp của mình đi trệch hướng chỉ vì tình cảm nam nữ.
“Phịch”
Mã thất vọng, Mã lặng người, bàn tay buông lỏng, thả Bình nhi run rẩy ngồi xụp xuống sofa, đôi mắt như vô hồn.
– “Cậu mệt rồi đấy, về đi!” Giọng nói lạnh lùng, Nhân Mã khẽ thở dài nhìn ra cửa sổ, dường như thêm một giây cũng không muốn nhìn thấy cô.
Thiên bình im lặng.
Cô gái xinh đẹp đó đứng dậy, trái tim quặn thắt, gót dày lững thững rời khỏi biệt thự khang trang, cô muốn nán lại, muốn nói xin lỗi, nhưng lòng tự tôn của một tiểu thư kiêu ngạo đã không cho phép cô làm điều đó.
Bình nhi rời đi.
– ” sao vậy?” Chị Tôn Nam-quản lí của Bình nhi đã chờ sẵn ở xe, đôi mắt nhìn Bình nhi một lượt rồi liền hỏi.
– “Cậu ấy giận em rồi”
Chị Tôn Nam giật mình, đôi mắt có phần bất ngờ, nhưng cũng không phải chị chưa dự đoán trước, từ lúc chị nghe Thiệ bình nói rằng cô ấy có bạn trai thì chị cũng đã sớm đoán ra tình cảm của hai đứa sẽ sớm va chạm, tình yêu của người nổi tiếng không dễ chút nào!
Hết chap 12….
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|