– “Chúng ta công khai đi”.
Thiên Bình chậm rãi nói lên từng chữ, dường như cố nhấn mạnh để có thể thấm nhuần vào trong tâm trí Nhân Mã, giọng nói thanh mảnh, lảnh lót và mềm mại như một cơn gió kỳ lạ, ở mãi chẳng chịu đi qua khỏi tâm trí của Mã ca.
Bình nhi vừa giứt lời, lập tức, bất ngờ, thân thể nhỏ bé lại cảm thấy một cơ thể cường tráng, to lớn khẽ bao trọn lấy cô, giọng nói Mã ca chầm chậm, chầm chậm vang lên đến mà ngọt lịm, cưng chiều :
– “Thiên Bình….là thật sao? em nói thật sao? chúng ta thực sự có thể công khai sao?”.
– “Ai đùa với anh chứ, anh thật là….”. Gò má Thiên Bình bỗng chốc lại đỏ ửng lên như hai quả cà chua chín, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn Thiên bình, khẽ chớp chớp xấu hổ khiến nam tử đều rung động, mà thực ra đã là một thằng con trai đích thực thì đảm bảo trái tim không thể nào nằm yên khi nhìn thấy cái khuôn mặt kiều diễm ngại ngùng, e thẹn của Bình nhi.
Nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của bình nhi, khóe môi Mã ca trong vô thức khẽ cong lên một đường vòng cung dịu dàng, trái tim Nhân Mã cũng đã đập từng cơn vô cùng loạn nhịp, trái tim hắn cứ mãi thổn thức không yên khiến đôi môi Mã cũng bất chợt thật khô khốc….
Bất ngờ…….
Đôi môi mọng đào mềm mịn của Thiên bình bất ngờ cảm nhận có phần ướt át….Chính xác, Thiên bình hoàn toàn còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi Nhân Mã đã ập tới cô, tựa hồ như một ngọn lửa bùng cháy nhưng lại vô cùng ấm áp, rất có lực nhưng lại dịu dàng, dần phá tan sự căng thẳng của Thiên bình khiến cô cảm nhận một nụ hôn vô cùng ngọt ngào, vô cùng dịu dàng giúp cô như trút bỏ đi mọi sự xấu hổ, từ từ, chậm rãi, ngọt ngào đón nhận lấy nụ hôn của Nhân Mã mà không màng đến mọi thứ xung quanh.
“Tách”
“Tách”
“Tách”
Tiếng động trong quán cafe đột ngột im lặng, thanh tĩnh đến lạ, chỉ vang lên nơi đây là những tiếng bấm máy liên tục, liên hồi.
Nhưng Bình nhi đã không màng nữa, không màng đến nữa. Chụp thì cứ chụp, đăng thì cứ đăng, viết thì cứ viết, cô không cần biết. Thiên bình, lúc này, cô chỉ cần biết một điều rằng, Nhân mã quan trọng với cô hơn sự nghiệp. Vĩnh viễn là như vậy! Sẽ không thay đổi!!
– “Này, cận vệ của em, em đã chấp nhận mọi thứ, vì anh, từ nay, không được rời xa em nữa!”
– “Vâng, thưa công chúa!! Mãi mãi anh cũng sẽ trói chặt em trong tim <3”
*p/s : đừng vội mừng =)) nạn của 2 người này con chưa kịp đến
Vào lúc này, thời gian đã đến giữa trưa, không khí hiu quanh ôm chặt lấy căn phòng vip 573, mọi thứ tĩnh lặng.
“Reeng….Riing….”
Bất ngờ, một chiếc di động xinh xắn, kiêu sa bất ngờ reo lên đều đều từng tiếng, vô tình lay động toàn bộ những người trong phòng bệnh đồng thời khiến cho Ma Kết giật bắn mình, bàn tay uể oải đặt con dao thon gọn xuống mặt bàn, bên cạnh là đĩa táo đẹp mắt đã được gọt xong.
Đôi mắt Ma Kết, thực sự vô cùng lãnh đạm, tựa hồ như vô hồn, Kết nhi nhẹ nhàng đưa tay cầm lên chiếc điện thoại, đảo đôi mắt sắc bén qua dãy số trên màn hình, tiếng thở dài của Ma Kết lại càng nặng nề hơn. Vô thức, cô đành bấm vào nút “Call” trên màn hình điện thoại :
– “Alo, Mục Đình Ma Kết xin nghe!”.
Nghe được tiếng giọng ngọt ngào, thanh tao, nhã nhặn của Ma Kết, đầu giây bên kia đã rất nhanh vang lên một giọng nói ấm áp, đều đặn :
– [ “Cậu đang đâu vậy?”]
Là Lâm Huy.
– “Ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà cậu à?”. Nghe giứt câu nói của Lâm Huy, giọng nói Ma Kết lại càng thêm lãnh băng, đôi mắt sắc lạnh vẫn thong thả nhìn xung quanh, thư thái đáp lại người ở đầu dây bên kia một cách tùy hứng.
Nhận được sự lạnh nhạt của Ma Kết, tất nhiên, giọng nói Lâm Huy đã mất đi phần tự nhiên, tạo lên là một dáng vẻ khó chịu, giọng nói nhạt nhẽo nhưng vẫn đầy vẻ quan tâm :
– [“Tớ tới nhé?”]
Vô thức, chạnh lòng, trái tim Ma Kết trong vô thức lại quặn thắt lên khó chịu, đôi mắt chậm rãi len lén liếc sang Bảo Bình, nhưng biết không, cô đã nhận lại gì? Đôi mắt thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Bảo Bình, hắn không nhìn cô….
– “….Ừ, nhanh đi!”.
Đáp lại Lâm Huy, chỉ đơn giản là câu trả lời trong lúc tức giận…Ma Kết, cô không muốn Lâm Huy đến một giây một phút nào hết.
Nhưng bất giác, Kết nhi dù mạnh mẽ, dù kiên cường, dù tài giỏi thì cũng là con gái mà? Cũng cần có người nương tựa chứ?….Nhìn xem, Bảo bình, khuôn mặt hắn không thể hiện một chút cảm xúc gì, đến đôi mắt vô tình đó cũng không thèm liếc sang cô đến một cái….
Có lẽ là….Kết thúc rồi! Nhỉ?
– “Thiên Yết, tôi thấy cậu cũng mệt rồi, hay ra ngoài ăn trưa một chút đi, Ngư vẫn chưa tỉnh mà…cứ để các y tá trông nom cô ấy một chút…à…hay là, giờ cậu ra ngoài ăn trưa đi, dù sao tôi cũng trưa đói, tôi ở lại trông Song ngư cho, xong lát nữa cậu lên đây đổi ca cho tôi!! Được không?”. Ma Kết thở dài, khẽ đứng dậy đá gót đến bên người nam tử đang mệt mỏi ngồi ở bên giường bệnh, giọng nói thanh nhẹ vang lên đều đều, bàn tay thon dài cũng nhẹ nhàng vỗ lên vai Thiên Yết, nụ cười rất dịu dàng.
Trả lời cho câu nói quan tâm của Ma Kết, đáp lại cho cô, Thiên Yết lại lãnh đạm im lặng, đôi mắt mệt mỏi vẫn hướng đến cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt từ lúc nào đã tái nhợt tê dại khiến người nam tử bên cạnh trái tim quặn thắt lên từng cơn, đau lòng vô cùng.
Yết bất giác, hắn run rẩy vươn bàn tay to khỏe đến bên vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của Song Ngư, vào thời khắc này, khuôn mặt cô thực không khác gì một tờ giấy trắng khiến răng và môi Thiên Yết không khỏi run rẩy nhìn nữ tử xinh đẹp đến bi thương.
Phải như thế nào đây?
Sáng nay, cô gái này vẫn còn rất vui vẻ xuất hiện trước mặt Thiên Yết, nụ cười tỏa nắng không ngừng nở rộ, bàn tay còn không ngừng bám chặt lấy Thiên Yết không buông, liên tục chu ra cái mỏ xinh đẹp mà giục hắn nhanh lên một chút, sắp muộn giờ rồi,….
Nhưng bây giờ thì sao? Cô mệt mỏi, nhợt nhạt nằm trong căn phòng lạnh lẽo đến tang thương, đến lạnh người…..
Tim Thiên Yết đau đớn đến khôn cùng….
Hắn ngồi đây.
Cô nằm đó.
Hắn rất sợ, khi hắn rời khỏi căn phòng này thì cũng vào thời điểm đó, cả đời hắn, cả đời Thiên Yết này cũng sẽ không bao giờ được nhìn thấy một Song Ngư vui vẻ, một Song Ngư ngoan ngoãn, một Song Ngư dễ thương đây nữa….Thiên Yết rất sợ!
Hắn sợ phải rời xa Song Ngư, hắn sợ phải nhìn cô được người đàn ông khác chăm sóc…..
Vậy nên, cho đến lúc Song Ngư tỉnh lại, cho đến lúc Song Ngư mở mắt ra, cho đến lúc Song Ngư nhìn thấy hắn đầu tiên và cho đến lúc Song Ngư trở về cùng hắn, mãi mãi, Thiên Yết cũng không muốn rời xa cô dù chỉ một giây.
“Cạch”
Bất ngờ, cánh cửa chính của căn phòng bệnh khang trang, sang trọng bất ngờ bật mở, bước vào là cô gái xinh đẹp với đôi mắt thẫn thờ, đôi bàn tay bất giác run lên bần bật khiến Xử nữ sợ hãi phải lập tức siết chặt lấy lòng bàn tay như sợ để ai thấy….
Thần thái Xử Nữ vô cùng kém, giọng nói lại càng không tốt, giọng nói điềm đạm, thoang thoảng hương nước hoa quyến rũ bây giờ lại trở lên vô cùng run rẩy, một bên tay đờ đẫn nắm chặt lấy chiếc di động sợ hãi :
– “…..Y…Yết…..”.
Giật mình, Thiên Yết thoáng tia khó hiểu, hàng lông mày bỗng chốc chau lại khó hiểu, đôi môi khô khốc bất giác cũng tuôn ra câu trả lời lạnh lùng :
– “Sao?”.
Cư nhiên, Xử Nữ cư nhiên im lặng, dường như chuyện vô cùng khó nói, đôi mắt thẫn thờ chỉ biết có nhìn chằm chằm vào cô gái với mái tóc dài bồng bềnh nằm trên giường bệnh, dáng vẻ Xử Nữ lại càng khiến những người trong phòng cảm thấy kì lạ hơn nữa khi khuôn mặt xinh đẹp của Xử nữ từ lúc nào đã ướt đẫm là mồ môi, những sợi tóc đen nhánh nổi bật ướt át dính bết lại vào hai bên thái dương khiến không khí lại càng trở lên ngột ngạt.
Khó chịu, Sư tử bực bội bật dậy khỏi ghế, giọng nói đanh lại nhìn ra Xử Nữ :
– “Cậu sao thế? Sao lại ấp úng như vậy? Có chuyện gì?”.
Lập tức, đứng sau Sư Tử, Bảo Bình thận trọng đưa cánh tay cứng cáp kéo Sư Tử lại đằng sau, giọng nói điềm tĩnh an ủi :
– “Để yên cho cô ấy bình tĩnh lại đã xem nào!!”
– “Bảo bình nói phải, nhưng….Xử Nữ, có chuyện gì vậy?”. Song Tử phút chốc đờ đẫn, gật đầu tán thành theo Bảo bình nhưng cũng ngay lập tức đảo mắt sang Xử Nữ mà dò xét.
Nơi đó, lại chỉ có Bạch Dương, Thiên Yết, Ma Kết là có thể im lặng.
– “…Yết….Song Như nói, tôi đưa cậu cái này……”.
Cuối cùng, sau nhiều phút lặng yên, giọng nói run rẩy của Xử nữ lại một lần nữa vang lên khe khẽ, nghe mà lại đau đớn con tim.
Vừa rồi, bất ngờ, Song Như đã gửi cho Xử Nữ một tin nhắn, một tin nhắn tựa như tiếng sét qua tai, một tin nhắn khiến Xử nữ thất thần mà sợ hãi, và Song Như còn nhắn nhủ Xử Nữ đưa cho Thiên yết xem lại càng làm cho Xử Nữ thêm phần choáng váng.
Giọng nói run rẩy của Xử nữ chỉ vừa mới giứt, nhanh chóng, lập tức, Ma kết đưa tay giựt lấy chiếc di động trên bàn tay trắng ngần của Xử nữ không chút do dự, đôi mắt kiên nhẫn bật lên chiếc di động mà không có mật mã, đầu óc Ma Kết đã rất nhanh bắt đầu hoạt động….
Nhưng…..
Đôi mắt chỉ vừa mới lướt qua màn hình điện thoại…..
“Bộp….”
Chiếc di động lãnh đạm rơi xuống chạm đến mặt đất, rơi xuống ngay bên trước mũi dày của Ma Kết, lãnh đạm, run rẩy và khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
– “Mang đến đây!”.
Bất giác, trong căn phòng bệnh lại tiếp tục nồng nặc mùi sát khí tỏa ra nghi ngút khiến người ta cảm thấy ớn lạnh hòa trong là không khí lạnh lẽo từ điều hòa lại cùng cả cái giọng nói lạnh lùng như từ cõi chết của Thiên Yết vang lên khiến các sao trong căn phòng, phút chốc cảm thấy ớn lạnh tột độ, tựa hồ như nhiệt độ bây giờ đã là 0 độ c như ở Bắc cực.
Lạnh quá….
Tin nhắn đó…..
Hết chap 24………..
#Tiểu_Ngư_Nhi
Thiên Bình chậm rãi nói lên từng chữ, dường như cố nhấn mạnh để có thể thấm nhuần vào trong tâm trí Nhân Mã, giọng nói thanh mảnh, lảnh lót và mềm mại như một cơn gió kỳ lạ, ở mãi chẳng chịu đi qua khỏi tâm trí của Mã ca.
Bình nhi vừa giứt lời, lập tức, bất ngờ, thân thể nhỏ bé lại cảm thấy một cơ thể cường tráng, to lớn khẽ bao trọn lấy cô, giọng nói Mã ca chầm chậm, chầm chậm vang lên đến mà ngọt lịm, cưng chiều :
– “Thiên Bình….là thật sao? em nói thật sao? chúng ta thực sự có thể công khai sao?”.
– “Ai đùa với anh chứ, anh thật là….”. Gò má Thiên Bình bỗng chốc lại đỏ ửng lên như hai quả cà chua chín, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn Thiên bình, khẽ chớp chớp xấu hổ khiến nam tử đều rung động, mà thực ra đã là một thằng con trai đích thực thì đảm bảo trái tim không thể nào nằm yên khi nhìn thấy cái khuôn mặt kiều diễm ngại ngùng, e thẹn của Bình nhi.
Nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của bình nhi, khóe môi Mã ca trong vô thức khẽ cong lên một đường vòng cung dịu dàng, trái tim Nhân Mã cũng đã đập từng cơn vô cùng loạn nhịp, trái tim hắn cứ mãi thổn thức không yên khiến đôi môi Mã cũng bất chợt thật khô khốc….
Bất ngờ…….
Đôi môi mọng đào mềm mịn của Thiên bình bất ngờ cảm nhận có phần ướt át….Chính xác, Thiên bình hoàn toàn còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi Nhân Mã đã ập tới cô, tựa hồ như một ngọn lửa bùng cháy nhưng lại vô cùng ấm áp, rất có lực nhưng lại dịu dàng, dần phá tan sự căng thẳng của Thiên bình khiến cô cảm nhận một nụ hôn vô cùng ngọt ngào, vô cùng dịu dàng giúp cô như trút bỏ đi mọi sự xấu hổ, từ từ, chậm rãi, ngọt ngào đón nhận lấy nụ hôn của Nhân Mã mà không màng đến mọi thứ xung quanh.
“Tách”
“Tách”
“Tách”
Tiếng động trong quán cafe đột ngột im lặng, thanh tĩnh đến lạ, chỉ vang lên nơi đây là những tiếng bấm máy liên tục, liên hồi.
Nhưng Bình nhi đã không màng nữa, không màng đến nữa. Chụp thì cứ chụp, đăng thì cứ đăng, viết thì cứ viết, cô không cần biết. Thiên bình, lúc này, cô chỉ cần biết một điều rằng, Nhân mã quan trọng với cô hơn sự nghiệp. Vĩnh viễn là như vậy! Sẽ không thay đổi!!
– “Này, cận vệ của em, em đã chấp nhận mọi thứ, vì anh, từ nay, không được rời xa em nữa!”
– “Vâng, thưa công chúa!! Mãi mãi anh cũng sẽ trói chặt em trong tim <3”
*p/s : đừng vội mừng =)) nạn của 2 người này con chưa kịp đến
Vào lúc này, thời gian đã đến giữa trưa, không khí hiu quanh ôm chặt lấy căn phòng vip 573, mọi thứ tĩnh lặng.
“Reeng….Riing….”
Bất ngờ, một chiếc di động xinh xắn, kiêu sa bất ngờ reo lên đều đều từng tiếng, vô tình lay động toàn bộ những người trong phòng bệnh đồng thời khiến cho Ma Kết giật bắn mình, bàn tay uể oải đặt con dao thon gọn xuống mặt bàn, bên cạnh là đĩa táo đẹp mắt đã được gọt xong.
Đôi mắt Ma Kết, thực sự vô cùng lãnh đạm, tựa hồ như vô hồn, Kết nhi nhẹ nhàng đưa tay cầm lên chiếc điện thoại, đảo đôi mắt sắc bén qua dãy số trên màn hình, tiếng thở dài của Ma Kết lại càng nặng nề hơn. Vô thức, cô đành bấm vào nút “Call” trên màn hình điện thoại :
– “Alo, Mục Đình Ma Kết xin nghe!”.
Nghe được tiếng giọng ngọt ngào, thanh tao, nhã nhặn của Ma Kết, đầu giây bên kia đã rất nhanh vang lên một giọng nói ấm áp, đều đặn :
– [ “Cậu đang đâu vậy?”]
Là Lâm Huy.
– “Ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà cậu à?”. Nghe giứt câu nói của Lâm Huy, giọng nói Ma Kết lại càng thêm lãnh băng, đôi mắt sắc lạnh vẫn thong thả nhìn xung quanh, thư thái đáp lại người ở đầu dây bên kia một cách tùy hứng.
Nhận được sự lạnh nhạt của Ma Kết, tất nhiên, giọng nói Lâm Huy đã mất đi phần tự nhiên, tạo lên là một dáng vẻ khó chịu, giọng nói nhạt nhẽo nhưng vẫn đầy vẻ quan tâm :
– [“Tớ tới nhé?”]
Vô thức, chạnh lòng, trái tim Ma Kết trong vô thức lại quặn thắt lên khó chịu, đôi mắt chậm rãi len lén liếc sang Bảo Bình, nhưng biết không, cô đã nhận lại gì? Đôi mắt thản nhiên, ánh mắt lạnh lùng của Bảo Bình, hắn không nhìn cô….
– “….Ừ, nhanh đi!”.
Đáp lại Lâm Huy, chỉ đơn giản là câu trả lời trong lúc tức giận…Ma Kết, cô không muốn Lâm Huy đến một giây một phút nào hết.
Nhưng bất giác, Kết nhi dù mạnh mẽ, dù kiên cường, dù tài giỏi thì cũng là con gái mà? Cũng cần có người nương tựa chứ?….Nhìn xem, Bảo bình, khuôn mặt hắn không thể hiện một chút cảm xúc gì, đến đôi mắt vô tình đó cũng không thèm liếc sang cô đến một cái….
Có lẽ là….Kết thúc rồi! Nhỉ?
– “Thiên Yết, tôi thấy cậu cũng mệt rồi, hay ra ngoài ăn trưa một chút đi, Ngư vẫn chưa tỉnh mà…cứ để các y tá trông nom cô ấy một chút…à…hay là, giờ cậu ra ngoài ăn trưa đi, dù sao tôi cũng trưa đói, tôi ở lại trông Song ngư cho, xong lát nữa cậu lên đây đổi ca cho tôi!! Được không?”. Ma Kết thở dài, khẽ đứng dậy đá gót đến bên người nam tử đang mệt mỏi ngồi ở bên giường bệnh, giọng nói thanh nhẹ vang lên đều đều, bàn tay thon dài cũng nhẹ nhàng vỗ lên vai Thiên Yết, nụ cười rất dịu dàng.
Trả lời cho câu nói quan tâm của Ma Kết, đáp lại cho cô, Thiên Yết lại lãnh đạm im lặng, đôi mắt mệt mỏi vẫn hướng đến cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt từ lúc nào đã tái nhợt tê dại khiến người nam tử bên cạnh trái tim quặn thắt lên từng cơn, đau lòng vô cùng.
Yết bất giác, hắn run rẩy vươn bàn tay to khỏe đến bên vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của Song Ngư, vào thời khắc này, khuôn mặt cô thực không khác gì một tờ giấy trắng khiến răng và môi Thiên Yết không khỏi run rẩy nhìn nữ tử xinh đẹp đến bi thương.
Phải như thế nào đây?
Sáng nay, cô gái này vẫn còn rất vui vẻ xuất hiện trước mặt Thiên Yết, nụ cười tỏa nắng không ngừng nở rộ, bàn tay còn không ngừng bám chặt lấy Thiên Yết không buông, liên tục chu ra cái mỏ xinh đẹp mà giục hắn nhanh lên một chút, sắp muộn giờ rồi,….
Nhưng bây giờ thì sao? Cô mệt mỏi, nhợt nhạt nằm trong căn phòng lạnh lẽo đến tang thương, đến lạnh người…..
Tim Thiên Yết đau đớn đến khôn cùng….
Hắn ngồi đây.
Cô nằm đó.
Hắn rất sợ, khi hắn rời khỏi căn phòng này thì cũng vào thời điểm đó, cả đời hắn, cả đời Thiên Yết này cũng sẽ không bao giờ được nhìn thấy một Song Ngư vui vẻ, một Song Ngư ngoan ngoãn, một Song Ngư dễ thương đây nữa….Thiên Yết rất sợ!
Hắn sợ phải rời xa Song Ngư, hắn sợ phải nhìn cô được người đàn ông khác chăm sóc…..
Vậy nên, cho đến lúc Song Ngư tỉnh lại, cho đến lúc Song Ngư mở mắt ra, cho đến lúc Song Ngư nhìn thấy hắn đầu tiên và cho đến lúc Song Ngư trở về cùng hắn, mãi mãi, Thiên Yết cũng không muốn rời xa cô dù chỉ một giây.
“Cạch”
Bất ngờ, cánh cửa chính của căn phòng bệnh khang trang, sang trọng bất ngờ bật mở, bước vào là cô gái xinh đẹp với đôi mắt thẫn thờ, đôi bàn tay bất giác run lên bần bật khiến Xử nữ sợ hãi phải lập tức siết chặt lấy lòng bàn tay như sợ để ai thấy….
Thần thái Xử Nữ vô cùng kém, giọng nói lại càng không tốt, giọng nói điềm đạm, thoang thoảng hương nước hoa quyến rũ bây giờ lại trở lên vô cùng run rẩy, một bên tay đờ đẫn nắm chặt lấy chiếc di động sợ hãi :
– “…..Y…Yết…..”.
Giật mình, Thiên Yết thoáng tia khó hiểu, hàng lông mày bỗng chốc chau lại khó hiểu, đôi môi khô khốc bất giác cũng tuôn ra câu trả lời lạnh lùng :
– “Sao?”.
Cư nhiên, Xử Nữ cư nhiên im lặng, dường như chuyện vô cùng khó nói, đôi mắt thẫn thờ chỉ biết có nhìn chằm chằm vào cô gái với mái tóc dài bồng bềnh nằm trên giường bệnh, dáng vẻ Xử Nữ lại càng khiến những người trong phòng cảm thấy kì lạ hơn nữa khi khuôn mặt xinh đẹp của Xử nữ từ lúc nào đã ướt đẫm là mồ môi, những sợi tóc đen nhánh nổi bật ướt át dính bết lại vào hai bên thái dương khiến không khí lại càng trở lên ngột ngạt.
Khó chịu, Sư tử bực bội bật dậy khỏi ghế, giọng nói đanh lại nhìn ra Xử Nữ :
– “Cậu sao thế? Sao lại ấp úng như vậy? Có chuyện gì?”.
Lập tức, đứng sau Sư Tử, Bảo Bình thận trọng đưa cánh tay cứng cáp kéo Sư Tử lại đằng sau, giọng nói điềm tĩnh an ủi :
– “Để yên cho cô ấy bình tĩnh lại đã xem nào!!”
– “Bảo bình nói phải, nhưng….Xử Nữ, có chuyện gì vậy?”. Song Tử phút chốc đờ đẫn, gật đầu tán thành theo Bảo bình nhưng cũng ngay lập tức đảo mắt sang Xử Nữ mà dò xét.
Nơi đó, lại chỉ có Bạch Dương, Thiên Yết, Ma Kết là có thể im lặng.
– “…Yết….Song Như nói, tôi đưa cậu cái này……”.
Cuối cùng, sau nhiều phút lặng yên, giọng nói run rẩy của Xử nữ lại một lần nữa vang lên khe khẽ, nghe mà lại đau đớn con tim.
Vừa rồi, bất ngờ, Song Như đã gửi cho Xử Nữ một tin nhắn, một tin nhắn tựa như tiếng sét qua tai, một tin nhắn khiến Xử nữ thất thần mà sợ hãi, và Song Như còn nhắn nhủ Xử Nữ đưa cho Thiên yết xem lại càng làm cho Xử Nữ thêm phần choáng váng.
Giọng nói run rẩy của Xử nữ chỉ vừa mới giứt, nhanh chóng, lập tức, Ma kết đưa tay giựt lấy chiếc di động trên bàn tay trắng ngần của Xử nữ không chút do dự, đôi mắt kiên nhẫn bật lên chiếc di động mà không có mật mã, đầu óc Ma Kết đã rất nhanh bắt đầu hoạt động….
Nhưng…..
Đôi mắt chỉ vừa mới lướt qua màn hình điện thoại…..
“Bộp….”
Chiếc di động lãnh đạm rơi xuống chạm đến mặt đất, rơi xuống ngay bên trước mũi dày của Ma Kết, lãnh đạm, run rẩy và khiến người ta cảm thấy có chút sợ hãi.
– “Mang đến đây!”.
Bất giác, trong căn phòng bệnh lại tiếp tục nồng nặc mùi sát khí tỏa ra nghi ngút khiến người ta cảm thấy ớn lạnh hòa trong là không khí lạnh lẽo từ điều hòa lại cùng cả cái giọng nói lạnh lùng như từ cõi chết của Thiên Yết vang lên khiến các sao trong căn phòng, phút chốc cảm thấy ớn lạnh tột độ, tựa hồ như nhiệt độ bây giờ đã là 0 độ c như ở Bắc cực.
Lạnh quá….
Tin nhắn đó…..
Hết chap 24………..
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|