Khoan……Khoan đã…..không đúng……..có gì đó…….không đúng…..
Song tử chớp mắt đã cả kinh nhìn ra con đường kì lạ mà tên tài xế đang dần đều tăng tốc độ lao vào, hoảng hồn, đôi mắt cố gắng điềm tĩnh hướng lên tên tài xế ngồi phía trước, giọng nói đôi phần run rẩy gọi với :
– “Ba…Bác tài!! H….hình như đây đâu phải đường X?? Có phải…có phải nhầm lẫn gì không ạ?”.
– “Cô yên tâm, đây là đường tắt đến đó thôi, tôi nắm rõ đường lắm!! cô không cần lo đâu, à phải, ở bên cạnh có chai nước khoáng, cô uống đi!! Không có chuyện gì đâu, tôi trước giờ rất rành đường, tin tôi đi!!”. Nghe giứt câu nói của Song Tử, bác tài chỉ khẽ cười, giọng nói vui vẻ, dễ gần nói với Song nhi, một tay còn chỉ về hướng có túi nước khoáng ở gần cánh cửa xe, đôi mắt rất ôn nhu khiến người ta không chút đề phòng.
Tôn Nguyệt Song Tử chăm chú nghe từng câu từng từ mà bác tài nói ra, đôi mắt càng không quên nhìn theo dáng vẻ của bác tài, liếc nhìn sang túi nước, đôi mắt cũng đã ánh lên tia tin tưởng, giọng nói lập tức trở lại nét thư thái, vui vẻ mà đưa tay lấy bừa một chai nước :
– “Dạ!!”.
Rất thoải mái, Song nhi yên tâm vặn nắp chai, cái cổ họng khô khốc cũng nhanh chóng được tiếp nhận một hớp nước mát mẻ, đôi mắt cư nhiên lại ánh lên vài tia mệt mỏi, tâm tư đột ngột đã hạ xuống, nghĩ đến Bạch Dương…vô thức, cảm giác của Song nhi có phần không thoải mái.
– “Này, cô!!”.
Đột ngột, bác tài phía trước bất ngờ gọi Song tử lấy một tiếng, bất giác khiến Song nhi giật nảy mình, luống cuống ngẩng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lên :
– “Sao ạ?”.
– “Cô có thích chơi trò chơi không?”.
Cư nhiên, không biết có phải do quá nhạy cảm hay không, Song tử cư nhiên lại cảm thấy ớn lạnh, rùng mình lấy một cái, tâm tư Song tử bất giác nhạy bén khi nghe thấy cái giọng nói có chút giễu cợt của bác tài….Sao đột nhiên…..đột nhiên lại cảm giác khác trước vô cùng…..Khiến Song tử bất giác cũng cảm thấy phát sợ.
Khẽ cau mày, Song nhi lập tức hỏi lại, bàn tay siết chặt lấy chai nước khoáng :
– “Trò chơi?”.
Bỗng………
Vừa giứt lấy một câu, Song nhi vô thức lại cảm thấy rất mệt, cơ thể mệt mỏi đến lả dần, đôi mắt cũng cư nhiên lại rất khó để nhìn rõ mọi thứ, đầu óc cơ hồ cảm thấy quay cuồng….
Chậc….không nhẽ ốm rồi sao?….À quên mất, bệnh cảm của Song tử cũng vừa mới đỡ, làm sao mà hết sớm như vậy được….haizzz chết tiệt!! Cư nhiên lại ốm trong khi đang xảy ra chuyện lớn như vậy….
Mà quên….trò chơi gì?
– “Trò…..bắt cóc!! Rất vui đấy….hahaha!!”.
Hoảng hồn, giọng nói của bác tài đột ngột thay đổi hoàn toàn, vừa rồi ôn nhu, vui vẻ bao nhiêu, hiện tại lại là một giọng nói lạnh lẽo, tàn nhẫn bấy nhiêu….Cái cảm giác chết chóc, cái cảm giác ớn lạnh khiến Song Tử phát run….
Sợ hãi….Khuôn mặt Song Tử chớp mắt đã tái xanh, đôi môi run rẩy không nói lên lời…..
“Phịch”
Song nhi choáng váng, đầu óc quay cuồng, cơ thể yếu mềm đột ngột ngã xuống ghế, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi…Vô thức đã ngất lịm….Bàn tay mất sức buông thõng chai nước rơi lăn lóc trên sàn……
Song nhi ngất lịm.
– “Tiểu thư, hoàn thành!”.
Trong không gian nặng nề, trong không gian tà mị, bác tài nhanh chóng nói với giọng điệu nghiêm nghị vào một cái micrô đã được gắn sẵn ở tai từ bao giờ, đôi mắt sắc lạnh chết chóc ma mị liếc về phía nữ tử xinh đẹp phía sau đã chìm sâu vào cơn mê man mà cười một nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lẽo như từ cõi âm…..
Phòng bệnh 573.
Ma Kết lãnh đạm bước vào, cánh cửa thật chậm rãi mở hé ra theo cánh tay Kết nhi, đôi mắt mệt mỏi, Kết nhi trên tay cầm theo một túi nước khoáng và một cặp lồng cháo nóng bỏng, khuôn miệng nhỏ nhắn bất lực thở dài một tiếng….
Các sao lặng người, không khí bên trong vẫn tĩnh lặng như thường lệ….ánh mắt ai nấy đều hướng thẳng đến cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh….
Song Ngư. Là Song Ngư.
Khuôn mặt thanh tú, khuôn mặt dịu dàng của Cá từ lúc nào đã trắng bệch ra không còn đến một tia sức sống, ánh mắt sau khi tỉnh lại chỉ biết trừng lên, chỉ biết mở to bàng hoàng nhìn lên phía cửa sổ, không một tiếng nấc, nhưng nơi khóe mắt lại không ngừng chảy dài những dòng lệ cay đắng….
Thiên Yết đờ đẫn, thẫn thờ ngồi bên cạnh giường, bàn tay thật ấm áp, thật dịu dàng siết chặt lấy bàn tay mềm mịn nhỏ ngắn, đôi mắt hổ phách bất lực, dù Ngư đã ngừng la hét điên cuồng nhưng bây giờ…..bây giờ khuôn mặt cá thậm trí còn không có chút khí sắc…..đôi mắt chỉ còn biết mở to trừng trừng sợ hãi….trừng trừng tuyệt vọng…..đôi môi run rẩy tê dại khiến người khác thương tâm….
– “Xử nữ, nhờ cậu, lập tức nói công ty vệ sĩ cử người đến bao trọn lấy phòng bệnh này cho tôi, tôi không thể để bọn nhà báo lấy thêm một thông tin nào nữa!” Yết bất giác lạnh giọng, đôi mắt lãnh băng liếc nhìn sang Xử nữ, bàn tay ấm áp lại khẽ đưa lên vuốt lấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Song Ngư, trái tim nhói mạnh.
Nghe giứt lời nói của Thiên Yết, lập tức, tâm tư Sư Tử không vui, giọng nói đanh lại, bàn tay cứng cáp trong vô thức đưa đến nắm chặt lấy bàn tay Xử Nữ :
– “Để tớ! Cậu ngồi yên đi, Xử!!”.
– “Được rồi!!”. Xử Nữ mệt mỏi gật đầu, đôi mắt khẽ liếc qua Sư Tử khó hiểu nhưng rồi cũng làm lơ đi, cô mãi vẫn không nghĩ, Sư Tử trong tình trạng này còn có thể ghen tuông bừa bãi như vậy. Vô tình, Sư tử đã khiến Xử Nữ cảm thấy khó chịu và mệt mỏi hơn, hôm nay, Xử nhi cũng đã rất oải rồi, cô thật không muốn quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.
“Reng…R….”
Điện thoại Sư Tử đột ngột reo lên, chưa để Sư ca phải rút ra đã lập tức tắt ngấm, theo đó lại là một tin nhắn gửi đến rất nhanh gọn xuất hiện trên màn hình điện thoại…
Vừa nhìn, khuôn mặt Sư ca bất giác tái xanh khinh ngạc, hàng lông mày cau lại, cư nhiên bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, buông thõng lại một câu :
– “À…..giờ tớ có chuyện mất, Ma Kết!! Gọi giùm đi!!”.
Nói xong, cũng không thèm đợi xem ý kiến của Ma Kết, Sư tử đã lãnh đạm rời ra khỏi phòng bệnh, đôi mắt lạnh lùng hằn lên tia khó chịu.
Kết nhi thở hắt, khóe môi nhếch lên nhạt nhẽo, dáng vẻ của Sư Tử, cư nhiên làm Ma Kết nhìn ra một người đàn ông đang phản bội người yêu.
Chậc….Chắc là do nhạy cảm quá lại khiến Ma Kết nghĩ lung tung rồi!!
Ma Kết lạnh lùng, cầm túi hoa quả đặt lên bàn, nhanh chóng đã rút di động nhắn tin đến công ty vệ sĩ gần nhất, đôi mắt lãnh đạm liếc nhìn đến Song Ngư, rồi lại nhìn sang Thiên Yết, cuối cùng là ánh mắt lại dừng ở Xử nữ.
Không khí ngột ngạt.
Vừa rồi Kết nhi đã rất cực khổ mới có thể đuổi tên Lâm Huy rời đi, bây giờ quay lại, chớp mắt lại đối mặt với không khí thật ngột ngạt khiến Kết nhi mệt mỏi….Nhưng hiện giờ, cô cũng tự biết rằng, không chỉ mình Ma Kết mệt mỏi, không phải chỉ mình Ma Kết bất lực. Mà ai cũng vậy, ai cũng vậy thôi.
“Cộp…..Cộp”
Tiếng Đôi dày thể thao của Sư Tử nhanh chóng đã vang lên ở hành lang, đôi mắt lạnh lùng vẫn liếc xuống chiếc di động trên tay, hàng lông mày cau lại khó hiểu khiến bàn tay lại càng thêm siết chặt di động.
Khó hiểu.
Khó nghĩ.
Cô ta….Nghĩ đi nghĩ lại….Sư tử vẫn không nghĩ ra, lại sao cô ta lại nhắn tin cho hắn?
Có ý gì?
Lục Ái Mận?
“Sư tử, mình gặp nhau một chút được không? Em biết anh đang ở bệnh viện Tomas, em cũng ở gần đó thôi, quán cafe Famoust. Em có một thứ rất muốn cho anh xem, em đợi anh!
-Ái Mận-”
Sư tử phút chốc lại lặng người, thứ cô ta muốn cho hắn xem rốt cuộc là gì đây?
Là thứ tốt hay là thứ xấu?
Sư tử nghĩ mãi vẫn không ra…..
Lục Ái Mận và hắn đã từ lâu chấp dứt, còn gì mà xem? Còn gì để níu kéo sao?
Nếu nói đến lí do có thể nhất, nghĩ sao cũng chỉ có thể là Lục Ái Mận gọi Sư ca đến là để níu kéo tình xưa….Ngoài ra, không còn một lí do nào để cô ta gọi hắn đến nữa.
Có lẽ vậy….
“Cạch”
Nhanh như vậy….Đã đến rồi. Sư tử lặng lẽ thở dài, bàn tay cứng cáp đưa lên đẩy cánh cửa quán cafe mà bước vào, đôi mắt nhanh chóng liếc vào bên trong, lập tức dừng ở một cô gái xinh đẹp ngồi ở dãy thứ hai của quán, khuôn mặt cúi xuống dường như tội lỗi khiến người ta có chút quan tâm.
Cô ta kia rồi!
Lục Ái Mận!!
Lãnh đạm, Sư tử bước vào.
♫ ♪ ♪ ♫ ♪ ♫ ♪
Tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng, êm ái vang lên, thư thái đưa đến bên tai Sư Tử những giai điệu êm ả nhất…..
Lặng lẽ, Sư Tử bước đến, đôi mắt đảo qua một lượt dáng vẻ xinh đẹp của Lục Ái Mận, không quên để mắt đến một tập hồ sơ kì lạ trên mặt bàn, Sư ca khẽ cau mày khó hiểu :
– “Có chuyện gì nói nhanh đi!!”.
– “Dạ thưa, anh dùng gì?”. Bất ngờ, một nhân viên trong quán từ lúc nào cư nhiên đã xuất hiện bên cạnh Sư Tử khiến hắn bất giác có phần giật mình.
Lấy lại nét mặt lạnh lùng, khuôn mặt thanh đạm liếc nhìn sang cô nhân viên bên cạnh :
– “Cafe!!”.
Giứt lời, càng thêm khí thế lạnh lẽo, đôi mắt như ngàn dao hướng thẳng tới Lục Ái Mận mà lên giọng, đôi mắt sắc bén dò sét :
– “Chuyện gì? Nói!”.
– “Sư tử…..em…….em…….”. Bất giác, Lục Ái Mận vô cùng ấp úng, đôi môi run lên sợ hãi, bàn tay cư nhiên đưa lên cầm lấy tập hồ sơ được bọc gói cẩn thận trên bàn, tâm tư hỗn loạn.
Sư Tử lướt qua lại càng thêm khó chịu, cau mày liếc nhìn đến tập hồ sơ trên tay Lục Ái Mận, giọng nói lập tức càng ngày càng thêm phần tức giận :
– “Cô là có ý gì đây? Nói tôi đến lại ấp úng như vậy không nói được một câu, nếu không có gì, tôi đi trước!!”.
Nghe giứt từng lời Sư Tử nói, vẻ mặt Lục Ái Mận lại tăng thêm phần khó coi, trầm mặc, mái tóc dài quyến rũ khẽ rũ xuống. Khuôn mặt cúi thấp sợ sệt, đến đôi mắt bi thương cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn, bàn tay run rẩy siết chặt tập hồ sơ, đưa ra hướng Sư Tử :
– “A…Anh xem thứ này trước….có được không?”.
Hàng lông mày của Sư Tử cau lại bực bội, bàn tay lạnh lẽo đưa lên giựt lấy tập hồ sơ, ánh mắt cũng không liếc qua Lục Ái Mận đến một lần, thật không biết cô ta rốt cuộc là đang muốn giở trò gì.
Thật chậm rãi, hắn mở ra tập hồ sơ, rút bên trong cái túi bọc giấy một vài giấy tờ gì đó, đôi mắt nhanh nhẹn lướt nhìn từng chữ, từng từ trên mặt giấy trắng….
“Đoàng”
Bất ngờ………
Đôi mắt Sư Tử mở to bàng hoàng, trong tận sâu đáy mắt như không tin vào những gì mình đang thấy……hoảng hồn……bàn tay đang siết chặt lấy tờ giấy trên tay của Sư Tử cư nhiên trong vô thức lại run rẩy tê tái………
– “Cô……….”
“Vù…….”
Một cơn gió thoảng khẽ lướt qua người Sư Tử, tập hồ sơ cũng lãnh đạm rơi ra khỏi tay Sư Tử, hắn bàng hoàng…..chết lặng trên ghế…..
Đến một tờ giấy cũng không giữ được……..
Kinh ngạc…….Bàng hoàng……..
Sư Tử buông thõng người ngả vào sau ghế, đôi mắt mở to như không tin vào những gì mình thấy, những gì đang xảy ra……
Không đúng……là giả……
Những dòng chữ đó…….là giả…….
Hết chap 29…………..
#Tiểu_Ngư_Nhi
Song tử chớp mắt đã cả kinh nhìn ra con đường kì lạ mà tên tài xế đang dần đều tăng tốc độ lao vào, hoảng hồn, đôi mắt cố gắng điềm tĩnh hướng lên tên tài xế ngồi phía trước, giọng nói đôi phần run rẩy gọi với :
– “Ba…Bác tài!! H….hình như đây đâu phải đường X?? Có phải…có phải nhầm lẫn gì không ạ?”.
– “Cô yên tâm, đây là đường tắt đến đó thôi, tôi nắm rõ đường lắm!! cô không cần lo đâu, à phải, ở bên cạnh có chai nước khoáng, cô uống đi!! Không có chuyện gì đâu, tôi trước giờ rất rành đường, tin tôi đi!!”. Nghe giứt câu nói của Song Tử, bác tài chỉ khẽ cười, giọng nói vui vẻ, dễ gần nói với Song nhi, một tay còn chỉ về hướng có túi nước khoáng ở gần cánh cửa xe, đôi mắt rất ôn nhu khiến người ta không chút đề phòng.
Tôn Nguyệt Song Tử chăm chú nghe từng câu từng từ mà bác tài nói ra, đôi mắt càng không quên nhìn theo dáng vẻ của bác tài, liếc nhìn sang túi nước, đôi mắt cũng đã ánh lên tia tin tưởng, giọng nói lập tức trở lại nét thư thái, vui vẻ mà đưa tay lấy bừa một chai nước :
– “Dạ!!”.
Rất thoải mái, Song nhi yên tâm vặn nắp chai, cái cổ họng khô khốc cũng nhanh chóng được tiếp nhận một hớp nước mát mẻ, đôi mắt cư nhiên lại ánh lên vài tia mệt mỏi, tâm tư đột ngột đã hạ xuống, nghĩ đến Bạch Dương…vô thức, cảm giác của Song nhi có phần không thoải mái.
– “Này, cô!!”.
Đột ngột, bác tài phía trước bất ngờ gọi Song tử lấy một tiếng, bất giác khiến Song nhi giật nảy mình, luống cuống ngẩng khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lên :
– “Sao ạ?”.
– “Cô có thích chơi trò chơi không?”.
Cư nhiên, không biết có phải do quá nhạy cảm hay không, Song tử cư nhiên lại cảm thấy ớn lạnh, rùng mình lấy một cái, tâm tư Song tử bất giác nhạy bén khi nghe thấy cái giọng nói có chút giễu cợt của bác tài….Sao đột nhiên…..đột nhiên lại cảm giác khác trước vô cùng…..Khiến Song tử bất giác cũng cảm thấy phát sợ.
Khẽ cau mày, Song nhi lập tức hỏi lại, bàn tay siết chặt lấy chai nước khoáng :
– “Trò chơi?”.
Bỗng………
Vừa giứt lấy một câu, Song nhi vô thức lại cảm thấy rất mệt, cơ thể mệt mỏi đến lả dần, đôi mắt cũng cư nhiên lại rất khó để nhìn rõ mọi thứ, đầu óc cơ hồ cảm thấy quay cuồng….
Chậc….không nhẽ ốm rồi sao?….À quên mất, bệnh cảm của Song tử cũng vừa mới đỡ, làm sao mà hết sớm như vậy được….haizzz chết tiệt!! Cư nhiên lại ốm trong khi đang xảy ra chuyện lớn như vậy….
Mà quên….trò chơi gì?
– “Trò…..bắt cóc!! Rất vui đấy….hahaha!!”.
Hoảng hồn, giọng nói của bác tài đột ngột thay đổi hoàn toàn, vừa rồi ôn nhu, vui vẻ bao nhiêu, hiện tại lại là một giọng nói lạnh lẽo, tàn nhẫn bấy nhiêu….Cái cảm giác chết chóc, cái cảm giác ớn lạnh khiến Song Tử phát run….
Sợ hãi….Khuôn mặt Song Tử chớp mắt đã tái xanh, đôi môi run rẩy không nói lên lời…..
“Phịch”
Song nhi choáng váng, đầu óc quay cuồng, cơ thể yếu mềm đột ngột ngã xuống ghế, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi…Vô thức đã ngất lịm….Bàn tay mất sức buông thõng chai nước rơi lăn lóc trên sàn……
Song nhi ngất lịm.
– “Tiểu thư, hoàn thành!”.
Trong không gian nặng nề, trong không gian tà mị, bác tài nhanh chóng nói với giọng điệu nghiêm nghị vào một cái micrô đã được gắn sẵn ở tai từ bao giờ, đôi mắt sắc lạnh chết chóc ma mị liếc về phía nữ tử xinh đẹp phía sau đã chìm sâu vào cơn mê man mà cười một nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lẽo như từ cõi âm…..
Phòng bệnh 573.
Ma Kết lãnh đạm bước vào, cánh cửa thật chậm rãi mở hé ra theo cánh tay Kết nhi, đôi mắt mệt mỏi, Kết nhi trên tay cầm theo một túi nước khoáng và một cặp lồng cháo nóng bỏng, khuôn miệng nhỏ nhắn bất lực thở dài một tiếng….
Các sao lặng người, không khí bên trong vẫn tĩnh lặng như thường lệ….ánh mắt ai nấy đều hướng thẳng đến cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường bệnh….
Song Ngư. Là Song Ngư.
Khuôn mặt thanh tú, khuôn mặt dịu dàng của Cá từ lúc nào đã trắng bệch ra không còn đến một tia sức sống, ánh mắt sau khi tỉnh lại chỉ biết trừng lên, chỉ biết mở to bàng hoàng nhìn lên phía cửa sổ, không một tiếng nấc, nhưng nơi khóe mắt lại không ngừng chảy dài những dòng lệ cay đắng….
Thiên Yết đờ đẫn, thẫn thờ ngồi bên cạnh giường, bàn tay thật ấm áp, thật dịu dàng siết chặt lấy bàn tay mềm mịn nhỏ ngắn, đôi mắt hổ phách bất lực, dù Ngư đã ngừng la hét điên cuồng nhưng bây giờ…..bây giờ khuôn mặt cá thậm trí còn không có chút khí sắc…..đôi mắt chỉ còn biết mở to trừng trừng sợ hãi….trừng trừng tuyệt vọng…..đôi môi run rẩy tê dại khiến người khác thương tâm….
– “Xử nữ, nhờ cậu, lập tức nói công ty vệ sĩ cử người đến bao trọn lấy phòng bệnh này cho tôi, tôi không thể để bọn nhà báo lấy thêm một thông tin nào nữa!” Yết bất giác lạnh giọng, đôi mắt lãnh băng liếc nhìn sang Xử nữ, bàn tay ấm áp lại khẽ đưa lên vuốt lấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Song Ngư, trái tim nhói mạnh.
Nghe giứt lời nói của Thiên Yết, lập tức, tâm tư Sư Tử không vui, giọng nói đanh lại, bàn tay cứng cáp trong vô thức đưa đến nắm chặt lấy bàn tay Xử Nữ :
– “Để tớ! Cậu ngồi yên đi, Xử!!”.
– “Được rồi!!”. Xử Nữ mệt mỏi gật đầu, đôi mắt khẽ liếc qua Sư Tử khó hiểu nhưng rồi cũng làm lơ đi, cô mãi vẫn không nghĩ, Sư Tử trong tình trạng này còn có thể ghen tuông bừa bãi như vậy. Vô tình, Sư tử đã khiến Xử Nữ cảm thấy khó chịu và mệt mỏi hơn, hôm nay, Xử nhi cũng đã rất oải rồi, cô thật không muốn quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa.
“Reng…R….”
Điện thoại Sư Tử đột ngột reo lên, chưa để Sư ca phải rút ra đã lập tức tắt ngấm, theo đó lại là một tin nhắn gửi đến rất nhanh gọn xuất hiện trên màn hình điện thoại…
Vừa nhìn, khuôn mặt Sư ca bất giác tái xanh khinh ngạc, hàng lông mày cau lại, cư nhiên bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, buông thõng lại một câu :
– “À…..giờ tớ có chuyện mất, Ma Kết!! Gọi giùm đi!!”.
Nói xong, cũng không thèm đợi xem ý kiến của Ma Kết, Sư tử đã lãnh đạm rời ra khỏi phòng bệnh, đôi mắt lạnh lùng hằn lên tia khó chịu.
Kết nhi thở hắt, khóe môi nhếch lên nhạt nhẽo, dáng vẻ của Sư Tử, cư nhiên làm Ma Kết nhìn ra một người đàn ông đang phản bội người yêu.
Chậc….Chắc là do nhạy cảm quá lại khiến Ma Kết nghĩ lung tung rồi!!
Ma Kết lạnh lùng, cầm túi hoa quả đặt lên bàn, nhanh chóng đã rút di động nhắn tin đến công ty vệ sĩ gần nhất, đôi mắt lãnh đạm liếc nhìn đến Song Ngư, rồi lại nhìn sang Thiên Yết, cuối cùng là ánh mắt lại dừng ở Xử nữ.
Không khí ngột ngạt.
Vừa rồi Kết nhi đã rất cực khổ mới có thể đuổi tên Lâm Huy rời đi, bây giờ quay lại, chớp mắt lại đối mặt với không khí thật ngột ngạt khiến Kết nhi mệt mỏi….Nhưng hiện giờ, cô cũng tự biết rằng, không chỉ mình Ma Kết mệt mỏi, không phải chỉ mình Ma Kết bất lực. Mà ai cũng vậy, ai cũng vậy thôi.
“Cộp…..Cộp”
Tiếng Đôi dày thể thao của Sư Tử nhanh chóng đã vang lên ở hành lang, đôi mắt lạnh lùng vẫn liếc xuống chiếc di động trên tay, hàng lông mày cau lại khó hiểu khiến bàn tay lại càng thêm siết chặt di động.
Khó hiểu.
Khó nghĩ.
Cô ta….Nghĩ đi nghĩ lại….Sư tử vẫn không nghĩ ra, lại sao cô ta lại nhắn tin cho hắn?
Có ý gì?
Lục Ái Mận?
“Sư tử, mình gặp nhau một chút được không? Em biết anh đang ở bệnh viện Tomas, em cũng ở gần đó thôi, quán cafe Famoust. Em có một thứ rất muốn cho anh xem, em đợi anh!
-Ái Mận-”
Sư tử phút chốc lại lặng người, thứ cô ta muốn cho hắn xem rốt cuộc là gì đây?
Là thứ tốt hay là thứ xấu?
Sư tử nghĩ mãi vẫn không ra…..
Lục Ái Mận và hắn đã từ lâu chấp dứt, còn gì mà xem? Còn gì để níu kéo sao?
Nếu nói đến lí do có thể nhất, nghĩ sao cũng chỉ có thể là Lục Ái Mận gọi Sư ca đến là để níu kéo tình xưa….Ngoài ra, không còn một lí do nào để cô ta gọi hắn đến nữa.
Có lẽ vậy….
“Cạch”
Nhanh như vậy….Đã đến rồi. Sư tử lặng lẽ thở dài, bàn tay cứng cáp đưa lên đẩy cánh cửa quán cafe mà bước vào, đôi mắt nhanh chóng liếc vào bên trong, lập tức dừng ở một cô gái xinh đẹp ngồi ở dãy thứ hai của quán, khuôn mặt cúi xuống dường như tội lỗi khiến người ta có chút quan tâm.
Cô ta kia rồi!
Lục Ái Mận!!
Lãnh đạm, Sư tử bước vào.
♫ ♪ ♪ ♫ ♪ ♫ ♪
Tiếng nhạc du dương, nhẹ nhàng, êm ái vang lên, thư thái đưa đến bên tai Sư Tử những giai điệu êm ả nhất…..
Lặng lẽ, Sư Tử bước đến, đôi mắt đảo qua một lượt dáng vẻ xinh đẹp của Lục Ái Mận, không quên để mắt đến một tập hồ sơ kì lạ trên mặt bàn, Sư ca khẽ cau mày khó hiểu :
– “Có chuyện gì nói nhanh đi!!”.
– “Dạ thưa, anh dùng gì?”. Bất ngờ, một nhân viên trong quán từ lúc nào cư nhiên đã xuất hiện bên cạnh Sư Tử khiến hắn bất giác có phần giật mình.
Lấy lại nét mặt lạnh lùng, khuôn mặt thanh đạm liếc nhìn sang cô nhân viên bên cạnh :
– “Cafe!!”.
Giứt lời, càng thêm khí thế lạnh lẽo, đôi mắt như ngàn dao hướng thẳng tới Lục Ái Mận mà lên giọng, đôi mắt sắc bén dò sét :
– “Chuyện gì? Nói!”.
– “Sư tử…..em…….em…….”. Bất giác, Lục Ái Mận vô cùng ấp úng, đôi môi run lên sợ hãi, bàn tay cư nhiên đưa lên cầm lấy tập hồ sơ được bọc gói cẩn thận trên bàn, tâm tư hỗn loạn.
Sư Tử lướt qua lại càng thêm khó chịu, cau mày liếc nhìn đến tập hồ sơ trên tay Lục Ái Mận, giọng nói lập tức càng ngày càng thêm phần tức giận :
– “Cô là có ý gì đây? Nói tôi đến lại ấp úng như vậy không nói được một câu, nếu không có gì, tôi đi trước!!”.
Nghe giứt từng lời Sư Tử nói, vẻ mặt Lục Ái Mận lại tăng thêm phần khó coi, trầm mặc, mái tóc dài quyến rũ khẽ rũ xuống. Khuôn mặt cúi thấp sợ sệt, đến đôi mắt bi thương cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn, bàn tay run rẩy siết chặt tập hồ sơ, đưa ra hướng Sư Tử :
– “A…Anh xem thứ này trước….có được không?”.
Hàng lông mày của Sư Tử cau lại bực bội, bàn tay lạnh lẽo đưa lên giựt lấy tập hồ sơ, ánh mắt cũng không liếc qua Lục Ái Mận đến một lần, thật không biết cô ta rốt cuộc là đang muốn giở trò gì.
Thật chậm rãi, hắn mở ra tập hồ sơ, rút bên trong cái túi bọc giấy một vài giấy tờ gì đó, đôi mắt nhanh nhẹn lướt nhìn từng chữ, từng từ trên mặt giấy trắng….
“Đoàng”
Bất ngờ………
Đôi mắt Sư Tử mở to bàng hoàng, trong tận sâu đáy mắt như không tin vào những gì mình đang thấy……hoảng hồn……bàn tay đang siết chặt lấy tờ giấy trên tay của Sư Tử cư nhiên trong vô thức lại run rẩy tê tái………
– “Cô……….”
“Vù…….”
Một cơn gió thoảng khẽ lướt qua người Sư Tử, tập hồ sơ cũng lãnh đạm rơi ra khỏi tay Sư Tử, hắn bàng hoàng…..chết lặng trên ghế…..
Đến một tờ giấy cũng không giữ được……..
Kinh ngạc…….Bàng hoàng……..
Sư Tử buông thõng người ngả vào sau ghế, đôi mắt mở to như không tin vào những gì mình thấy, những gì đang xảy ra……
Không đúng……là giả……
Những dòng chữ đó…….là giả…….
Hết chap 29…………..
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|