“Cạch”
Cách cửa phòng cấp cứu……..
chậm rãi……….
chậm rãi……….
Bật mở…….
Ánh đèn đỏ chói phía trên cũng cư nhiên từ lúc nào đã tắt ngấm…..
Vị bác sĩ với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi bước ra, sắc mặt rất tệ……quả thực rất tệ…..rất căng thẳng……
Lập tức, không chút chờ đợi, hai đôi giày sang trọng nhanh chóng lao đến tóm lấy vị bác sĩ trung niên, thanh âm trong giọng nói đã tăng lên khá nhiều….
– “CON GÁI/CỰ GIẢI CỦA TÔI SAO RỒI BÁC SĨ??” Mã phu nhân và Kim Ngưu hoảng hồn, lo lắng chạy lại, giọng nói gấp gáp hỏi dồn dập, thanh âm vô cùng hoảng loạn.
Bác Sĩ Chu lại một lần nữa trong ngày hôm nay thở dài lấy một tiếng nặng nề, khuôn mặt ôn nhu điềm đạm nhìn vào người phụ nữ trực trào sắp khóc Trương Vân Nghi và nam tử đang mất bình tĩnh lao đến Vương Hỏa Kim Ngưu…
Lần này, quả thực, khuôn mặt lo lắng của bác sĩ Chu không mang theo bất kì ẩn ý cười nào, sắc mặt vô cùng tệ…..có thể nào…..lần này……ông sẽ là không đùa?……
– “Ca cấp cứu đã thành công, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng chăm sóc đặc biệt…..chỉ là…….do va đập mạnh…..nếu trong vòng 48 tiếng nữa, cô bé không tỉnh lại…..vậy……tôi phải nói thực rằng, rất có thể…..cô bé sẽ phải sống quãng đời thực vật còn lại….Xin lỗi, chúng tôi thực tình đã cố gắng hết sức….Nếu cô bé có thể tỉnh lại, tôi cũng chỉ sợ….sẽ có biến chứng!!”.
Thanh âm của Bác sĩ chu nhỏ dần…..nhỏ dần……từng hơi thở vô cùng khó khăn, lời nói rất ôn nhu, rất nhẹ nhàng lại mang thanh âm rất nhỏ…..Nhưng…..tất cả…..không một từ nào lọt ra khỏi tai Kim Ngưu……tất cả……
Từng từ…….từng từ……cơ hồ như ngàn con dao sắc nhọn tàn nhẫn đâm vào sâu trong trái tim Kim Ngưu….mà hắn thì lại không đủ sức để lấy ra….cứ như vậy….con dao tàn nhẫn rạch trong tim hắn từng nhát…..từng nhát đau đớn……
Cú va đập quá mạnh, lại trước đó bị cú sốc tâm lí đã khiến đầu Cự Giải bị choáng váng và gây ra tổn thương nghiêm trọng. E rằng là đã khiến cho Cự Giải vô thức bị va chạm đến sọ não…..nếu vô tình lại ảnh hưởng đến bất kì dây thần kinh nào…..sợ rằng biến chứng sẽ là chắc chắn…
Nếu như bình thường, người ta có ngã cầu thang cũng chỉ có thể bị hôn mê sâu vài ngày, ít nhất khi va đập mạnh sẽ dẫn đến mất trí nhớ….Nhưng lần này nơi Cự Giải ngã lại là một cầu thang khá cao của bệnh viện…lại vừa bị đập liên tục đầu vào thanh sắc ở cầu thang…..chưa kể đến cú sốc Kim Ngưu đã gây ra cho cô……Nếu xem xét một cách kĩ lưỡng…..thực e Cự Giải hoàn toàn là không có cơ hội tỉnh lại…….Bởi….vốn sau việc này, e rằng tinh thần thoát khỏi Tử Môn Quan của Giải nhi sợ đã tan biến đi hoàn toàn…..Cô trở về được, đó đã là kì tích…..Chỉ là…Thực sợ dù trở về…….Cự giải cũng không tỉnh lại….
……..Nói sao sau cú va đập như vậy sức khỏe của Cua sẽ chống đỡ nổi đây?…..
Là tại hắn…..là tại Kim Ngưu!! Là lỗi của hắn……
Hoảng loạn…..suy xụp……
Ngưu thẫn thờ ngồi xụp xuống nền đất lạnh lẽo…..đôi mắt vô hồn không mang nhiều cảm xúc…..chỉ cảm thấy….
Một chút bi thương…..
Một chút tuyệt vọng……
Một chút sợ hãi……..
Phòng 573
Căn phòng bệnh yên ắng, thanh tịnh…….
Bất giác, người nam tử chỉ biết mệt mỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Song Ngư, hắn bất lực, hắn thực sự không biết làm gì nữa…….
“Cạch”
Cô y tá vận cẩm sắc màu trắng, trên tay cầm một vài giấy tờ bước vào, thật nhẹ bẫng theo sau là Mỹ An và Song Như.
Vũ Mỹ An vừa bước vào, cư nhiên đã chen lấn đẩy người cô y tá sang một bên, một mực đạp mạnh lên đôi giày hàng hiệu sáng bóng mà bước vào, đôi mắt cơ hồ từ lúc nào đã lệ ướt khóe mi, giọng nói run rẩy mà bám víu lấy Thiên Yết :
– “Yết, Ngư không sao chứ?? Tớ lo quá….hức……hức…..sao Cá lại xảy ra chuyện như vậy chứ…..hức…..”.
Triệu Long Thiên Yết đột ngột trên khuôn mặt đã lấm tấm vài dấu hiện giận dữ, đôi mắt sắc lạnh lãnh đạm còn không màng đoái hoài đến Vũ Mỹ An, đôi mắt nhàn nhạt liếc qua cô y tá đang tiến đến, giọng nói lạnh lùng vang lên, lơ lửng trong không trung nhưng lại áp đầy quyền uy
khiến tất thẩy những cô gái trẻ đẹp thoáng qua lấy một tia lành lạnh….
– “Giấy tờ đó….là gì?”.
– “Đây là giấy xét nghiệm ADN mà Thiếu gia Lý thị nói chúng tôi làm và đưa lại cho anh, đây!!”. Vừa nói đoạn, sắc mặt cô y tá đã tươi lên hẳn, bàn tay thon thả cầm lên vài tớ giấy đưa cho Thiên Yết, đôi mắt kiều mị chăm chú ngắm nhìn nam tử anh tuấn trước mặt.
Quả thực…..trước nay, một y tá hèn mọn như cô chính là chưa được kề cận nam tử đẹp đến như vậy……thời cơ này….chỉ có thể nói “Ngàn năm mới có 1 lần”.
Nam tử anh tuấn, săn sóc bạn gái lại kĩ lưỡng và dịu dàng đến vậy…..Ây da, thực là khiến nữ tử như cô ham muốn….Quá ham muốn đi!!
Thở dài một tiếng, Thiên Yết nhã nhặn đón lấy vài giấy tờ trên tay cô y tá, sắc mặt thực đã tệ đi phân nửa, giọng nói nhàn nhạt vang lên, đến cả nụ cười cũng không thể tỏ :
– “Cảm ơn, cô ra ngoài đi!!”.
– “D….Dạ!!”
Song Như lúc này vẫn đứng đờ đẫn ở cửa, lãnh băng dựa người vào tường, vừa thấy cô y tá đang mặt mày đỏ ửng bước vội ra thì cũng không ngại nghiêng nhẹ người nhường đường cho cô y tá, nhanh chóng đã rời mắt khỏi cô y tá vận cẩm trắng rời đi, lập tức, sắc mặt Song Như trở lên khó chịu, hàng lông mày kiêu kì cau lại bất đồng, đá gót bước đến sau lưng Thiên Yết, giọng nói lạnh lùng nhạt nhẽo :
– “Biết được sự thật rồi, kiểm tra làm gì?”.
– “Một lời nói của cô, tôi nên tin à? Cũng nên kiểm chứng một chút chứ….Nhưng….hiện tại, tôi nên nghĩ, không cần thiết nữa!!”. Lãnh đạm, nhàn nhã, Thiên Yết lẳng lặng cầm tập giấy lặng lẽ đặt lên mặt bàn bên đầu giường Song Ngư, bàn tay thuận tiện lướt qua khuôn mặt yêu kiều vuốt ve cưng nựng. Giọng nói lãnh băng cứ vang lên đều đều, nhưng thậm chí, Thiên Yết còn không màng đến liếc qua người mình đang nói chuyện.
Lặng lẽ…..chậm rãi……
Bên ngoài……rất nhanh……….Màn đêm đã chậm rãi buông xuống, ánh tà dương mỉm cười lần cuối….nụ cười bi thương như đang thương cho những số phận nghiệt ngã nào đó………đôi cánh đêm đen bao chùm lên mặt đất. Ánh trăng lưỡi liềm đang nhô lên từ đường chân trời, chầm chậm di chuyển trên nền trời thẫm, từ từ dâng lên giữa trời, các vì sao lặng lẽ chớp nhới lúc sáng lúc tắt…..
Cơ hồ như đang biểu đạt cho những sinh mệnh nhỏ bé…..phía dưới…….dưới mặt đất mênh mông…..
Thở dài lấy một tiếng, sắc mặt Xử Nữ nhợt nhạt đi phần nào, cô lặng người ngồi trên ghế, đôi mắt vẫn theo giõi đến từng cử chỉ của Thiên Yết…..tất cả những người trong phòng bệnh đã ai oán, mệt mỏi nhìn hắn xuống cả một canh giờ…..
Cả ngày hôm nay……Xử Nữ đã thở dài đến cả ngàn vạn lần, đôi mắt xinh đẹp của Xử nhi cũng đã khóc đến sưng đỏ…cô nhìn, nhìn Thiên Yết.
Với danh xưng là bạn bè, với danh xưng là có hôn ước với nhau, cô không đành lòng nhìn bạn mình thảm bại đến như vậy….Cả ngày hôm nay, là quả thực Thiên Yết đã không ăn gì….Quả thực hắn đến một nửa hạt cơm cũng không muốn nuốt vào bụng….
Vậy……chịu sao được đây??
Hắn cơ hồ như đã sắp phát điên đến nơi rồi…..không nhẽ hắn muốn đợi đến khi Song Ngư có thể tỉnh táo ăn uống bình thường hắn mới chịu lo đến bản thân hắn sao??
Điên khùng!! Liên tục hỏi Song Ngư rằng cô ấy có đói? Liên tục hỏi Song Ngư rằng cô ấy có khát? Liên tục kể cho Cá những chuyện tốt đẹp trước kia giữa hắn và cô…..liên tục…..là liên tục…..là liến thoáng…..
Nhưng……
Hắn nói
Hắn hỏi
Hắn kể
Cho ai nghe vậy?? Là ai nghe?? Người hắn kể, người hắn nói, người hắn hỏi là Song Ngư!!
Đúng chứ??
Nhưng cô ấy không nghe gì cả, cô ấy không biết gì cả….Tất cả, tất cả những thanh âm phát ra từ cổ họng Thiên Yết….tất cả đều là Xử Nữ, đều là Song Như, đều là Ma Kết, đều là Mỹ An nghe….trong đó….hoàn toàn không có Song Ngư…..
Mệt mỏi….bất lực…..
Một góc nhỏ, đôi mắt Mỹ An lại lạnh lẽo hướng thẳng đến cô gái trẻ đẹp nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, từng sự phẫn nộ, từng sự ghen tuông trong lòng một cô gái xinh đẹp như thế….cứ như thế trồi lên kêu gào….
Tại sao…..Mỹ An trước nay luôn đặt ra hàng vạn câu hỏi Tại sao…….
Nhưng có một câu hỏi……cả đời này……Vũ Mỹ An cũng không đủ sức để hỏi……
Tại sao lại là Song Ngư?
Chợt…….trong không khí thanh tịnh, trong không khí nặng nề khó thở…..bất giác gót dày Song Như lại vô thức di chuyển, xoay chuyển bước đến phía đối diện với Thiên Yết, bàn tay thật lạnh lùng đưa đến gỡ tay Thiên Yết buông khỏi bàn tay nhỏ nhắn của Song Ngư, Âu Dương Song Như bất giác thở hắt một tiếng mệt nhọc, hô hấp khó chịu, thanh âm của cô lại cơ hồ như tăng thêm một phần, dù vậy….vẫn rất nhẹ nhàng….vẫn rất trầm bổng thư thái……
– “Cảm ơn vì cậu đã chăm sóc em gái tôi, giờ nó không sao nữa, giờ cậu cũng có thể về được rồi!! Đừng lo, sớm thôi, tôi sẽ thu xếp mọi chuyện và đến nói chuyện với hai bác, trao trả nguyên vẹn chị gái cậu lại và……..có một điều, tôi mong rằng, từ giờ, cậu đừng xuất hiện trước mặt nó nữa!! Con bé cần thiết quên cậu…..Thiên Yết, nó đã có hôn phu bên Pháp!! Tôi không muốn có vướng bận!!”.
Thiên Yết vô thức giật mình sững sờ, phút chốc như muốn phát điên lên, đôi mắt đục ngầu đến bi thương….bất giác nắm chặt bàn tay khiến nó lãnh băng kêu lên vài tiếng “Rắc…Rắc”….huyệt thái dương nảy thình thịch, đáy mắt Yết hiện rõ từng tia sợ hãi….bình tĩnh ổn định thường ngày đã biến mất khỏi mặt Thiên Yết không để lại chút dấu vết……
Không….
một giây…..
một khắc…..
…….hắn cũng không muốn rời khỏi Song Ngư……hoàn toàn không muốn…..
“Cộp”
Vô Thức, Xử Nữ cụp mắt bật lực bước qua Mỹ An, cánh tay thon thả trắng ngần cư nhiên đưa lên tóm lấy tay Thiên Yết, thanh âm khá thấp trầm lại, đôi mắt đồng cảm chỉ biết nhìn vào Thiên Yết cơ hồ như an ủi :
– “Yết…….nghe cô ấy đi, đi thôi!!”.
Một giây…..một khắc…….tình yêu này……vẫn là sai lầm hay sao??
Không phải Song Ngư và hắn đã không còn là chị em nữa sao….đã không còn là dòng máu Triệu gia nữa sao……tại sao lúc này giữa Thiên Yết và Ngư thậm chí còn hình thành lên đến hàng vạn bức tường ngăn cản…..
Nó rất lớn…….lớn đến mức khiến Thiên Yết thậm chí còn không đủ sức để tóm lấy bàn tay mềm mịn nhỏ nhắn kia……..
Hắn không đủ sức?……….
– “K….Không…..Không…..Yết…..em không được bỏ chị…..không……”.
Bất ngờ, Song Ngư bừng tỉnh sau cơn mê, giọng nói khàn đục yếu ớt vang lên trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, cánh tay nhỏ nhắn bất giác đưa lên nắm lấy khoảng không vô định, đôi mắt tuyệt vọng mơ hồ hướng đến Thiên Yết mà bi thương kêu gọi…..
Ước gì…..thực ước gì……Song Như có thể một khắc đồng cảm…..một khắc nhìn ra trong cơn thuốc mê man……Song Ngư lại vẫn kêu gọi đến Thiên Yết……kêu gọi Yết đến thảm thương như nào……ước gì Như có thể thấu hơn…..ước…….mộng…….
Thiên Yết giật bắn, đôi chân tê dại phút chốc di chuyển, bàn tay cư nhiên đã mồ hôi đầm đìa mà bất lực, hắn muốn lao đến ôm lấy cô…..muốn ôm lấy cơ thể nhỏ bé đó….như trước đây…..điều mà hắn vẫn làm…..
– “CẬU MAU ĐI ĐI!! ĐI ĐI!!! NGAY LẬP TỨC, RỜI KHỎI ĐÂY!!”. Hoảng hồn, kinh hãi, Âu Dương Song Như bất ngờ dùng lực ôm chọn lấy cơ thể nhỏ bé của em gái, khuôn mặt căng thẳng tột độ, thanh âm vô cùng tức giận hét lên, bàn tay dùng hết lực giữ chặt lấy cánh tay đang với đến Yết của Song Ngư, nhất quyết không để thêm một giây một khắc có thêm một sợi dây nào ngăn cản ý định của mình……..
Nhất quyết không thể……
Dù Song Ngư có phải chịu nỗi đau đớn đến đâu……
Âu Dương Song Như đây cũng quyết ngăn cản cuộc nhân duyên này cho đến hơi thở cuối cùng…..nhất quyết……nhất quyết là như vậy…..
– “CÚT ĐI!!”. Thống khổ, giận dữ, cổ họng khô khốc của Song Như thống khổ hét lên, đôi mắt tràn ngập tia lửa giận hướng đến Thiên Yết như hàng vạn con dao…..
Hết chap 32……….
#Tiểu_Ngư_Nhi
Cách cửa phòng cấp cứu……..
chậm rãi……….
chậm rãi……….
Bật mở…….
Ánh đèn đỏ chói phía trên cũng cư nhiên từ lúc nào đã tắt ngấm…..
Vị bác sĩ với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi bước ra, sắc mặt rất tệ……quả thực rất tệ…..rất căng thẳng……
Lập tức, không chút chờ đợi, hai đôi giày sang trọng nhanh chóng lao đến tóm lấy vị bác sĩ trung niên, thanh âm trong giọng nói đã tăng lên khá nhiều….
– “CON GÁI/CỰ GIẢI CỦA TÔI SAO RỒI BÁC SĨ??” Mã phu nhân và Kim Ngưu hoảng hồn, lo lắng chạy lại, giọng nói gấp gáp hỏi dồn dập, thanh âm vô cùng hoảng loạn.
Bác Sĩ Chu lại một lần nữa trong ngày hôm nay thở dài lấy một tiếng nặng nề, khuôn mặt ôn nhu điềm đạm nhìn vào người phụ nữ trực trào sắp khóc Trương Vân Nghi và nam tử đang mất bình tĩnh lao đến Vương Hỏa Kim Ngưu…
Lần này, quả thực, khuôn mặt lo lắng của bác sĩ Chu không mang theo bất kì ẩn ý cười nào, sắc mặt vô cùng tệ…..có thể nào…..lần này……ông sẽ là không đùa?……
– “Ca cấp cứu đã thành công, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng chăm sóc đặc biệt…..chỉ là…….do va đập mạnh…..nếu trong vòng 48 tiếng nữa, cô bé không tỉnh lại…..vậy……tôi phải nói thực rằng, rất có thể…..cô bé sẽ phải sống quãng đời thực vật còn lại….Xin lỗi, chúng tôi thực tình đã cố gắng hết sức….Nếu cô bé có thể tỉnh lại, tôi cũng chỉ sợ….sẽ có biến chứng!!”.
Thanh âm của Bác sĩ chu nhỏ dần…..nhỏ dần……từng hơi thở vô cùng khó khăn, lời nói rất ôn nhu, rất nhẹ nhàng lại mang thanh âm rất nhỏ…..Nhưng…..tất cả…..không một từ nào lọt ra khỏi tai Kim Ngưu……tất cả……
Từng từ…….từng từ……cơ hồ như ngàn con dao sắc nhọn tàn nhẫn đâm vào sâu trong trái tim Kim Ngưu….mà hắn thì lại không đủ sức để lấy ra….cứ như vậy….con dao tàn nhẫn rạch trong tim hắn từng nhát…..từng nhát đau đớn……
Cú va đập quá mạnh, lại trước đó bị cú sốc tâm lí đã khiến đầu Cự Giải bị choáng váng và gây ra tổn thương nghiêm trọng. E rằng là đã khiến cho Cự Giải vô thức bị va chạm đến sọ não…..nếu vô tình lại ảnh hưởng đến bất kì dây thần kinh nào…..sợ rằng biến chứng sẽ là chắc chắn…
Nếu như bình thường, người ta có ngã cầu thang cũng chỉ có thể bị hôn mê sâu vài ngày, ít nhất khi va đập mạnh sẽ dẫn đến mất trí nhớ….Nhưng lần này nơi Cự Giải ngã lại là một cầu thang khá cao của bệnh viện…lại vừa bị đập liên tục đầu vào thanh sắc ở cầu thang…..chưa kể đến cú sốc Kim Ngưu đã gây ra cho cô……Nếu xem xét một cách kĩ lưỡng…..thực e Cự Giải hoàn toàn là không có cơ hội tỉnh lại…….Bởi….vốn sau việc này, e rằng tinh thần thoát khỏi Tử Môn Quan của Giải nhi sợ đã tan biến đi hoàn toàn…..Cô trở về được, đó đã là kì tích…..Chỉ là…Thực sợ dù trở về…….Cự giải cũng không tỉnh lại….
……..Nói sao sau cú va đập như vậy sức khỏe của Cua sẽ chống đỡ nổi đây?…..
Là tại hắn…..là tại Kim Ngưu!! Là lỗi của hắn……
Hoảng loạn…..suy xụp……
Ngưu thẫn thờ ngồi xụp xuống nền đất lạnh lẽo…..đôi mắt vô hồn không mang nhiều cảm xúc…..chỉ cảm thấy….
Một chút bi thương…..
Một chút tuyệt vọng……
Một chút sợ hãi……..
Phòng 573
Căn phòng bệnh yên ắng, thanh tịnh…….
Bất giác, người nam tử chỉ biết mệt mỏi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Song Ngư, hắn bất lực, hắn thực sự không biết làm gì nữa…….
“Cạch”
Cô y tá vận cẩm sắc màu trắng, trên tay cầm một vài giấy tờ bước vào, thật nhẹ bẫng theo sau là Mỹ An và Song Như.
Vũ Mỹ An vừa bước vào, cư nhiên đã chen lấn đẩy người cô y tá sang một bên, một mực đạp mạnh lên đôi giày hàng hiệu sáng bóng mà bước vào, đôi mắt cơ hồ từ lúc nào đã lệ ướt khóe mi, giọng nói run rẩy mà bám víu lấy Thiên Yết :
– “Yết, Ngư không sao chứ?? Tớ lo quá….hức……hức…..sao Cá lại xảy ra chuyện như vậy chứ…..hức…..”.
Triệu Long Thiên Yết đột ngột trên khuôn mặt đã lấm tấm vài dấu hiện giận dữ, đôi mắt sắc lạnh lãnh đạm còn không màng đoái hoài đến Vũ Mỹ An, đôi mắt nhàn nhạt liếc qua cô y tá đang tiến đến, giọng nói lạnh lùng vang lên, lơ lửng trong không trung nhưng lại áp đầy quyền uy
khiến tất thẩy những cô gái trẻ đẹp thoáng qua lấy một tia lành lạnh….
– “Giấy tờ đó….là gì?”.
– “Đây là giấy xét nghiệm ADN mà Thiếu gia Lý thị nói chúng tôi làm và đưa lại cho anh, đây!!”. Vừa nói đoạn, sắc mặt cô y tá đã tươi lên hẳn, bàn tay thon thả cầm lên vài tớ giấy đưa cho Thiên Yết, đôi mắt kiều mị chăm chú ngắm nhìn nam tử anh tuấn trước mặt.
Quả thực…..trước nay, một y tá hèn mọn như cô chính là chưa được kề cận nam tử đẹp đến như vậy……thời cơ này….chỉ có thể nói “Ngàn năm mới có 1 lần”.
Nam tử anh tuấn, săn sóc bạn gái lại kĩ lưỡng và dịu dàng đến vậy…..Ây da, thực là khiến nữ tử như cô ham muốn….Quá ham muốn đi!!
Thở dài một tiếng, Thiên Yết nhã nhặn đón lấy vài giấy tờ trên tay cô y tá, sắc mặt thực đã tệ đi phân nửa, giọng nói nhàn nhạt vang lên, đến cả nụ cười cũng không thể tỏ :
– “Cảm ơn, cô ra ngoài đi!!”.
– “D….Dạ!!”
Song Như lúc này vẫn đứng đờ đẫn ở cửa, lãnh băng dựa người vào tường, vừa thấy cô y tá đang mặt mày đỏ ửng bước vội ra thì cũng không ngại nghiêng nhẹ người nhường đường cho cô y tá, nhanh chóng đã rời mắt khỏi cô y tá vận cẩm trắng rời đi, lập tức, sắc mặt Song Như trở lên khó chịu, hàng lông mày kiêu kì cau lại bất đồng, đá gót bước đến sau lưng Thiên Yết, giọng nói lạnh lùng nhạt nhẽo :
– “Biết được sự thật rồi, kiểm tra làm gì?”.
– “Một lời nói của cô, tôi nên tin à? Cũng nên kiểm chứng một chút chứ….Nhưng….hiện tại, tôi nên nghĩ, không cần thiết nữa!!”. Lãnh đạm, nhàn nhã, Thiên Yết lẳng lặng cầm tập giấy lặng lẽ đặt lên mặt bàn bên đầu giường Song Ngư, bàn tay thuận tiện lướt qua khuôn mặt yêu kiều vuốt ve cưng nựng. Giọng nói lãnh băng cứ vang lên đều đều, nhưng thậm chí, Thiên Yết còn không màng đến liếc qua người mình đang nói chuyện.
Lặng lẽ…..chậm rãi……
Bên ngoài……rất nhanh……….Màn đêm đã chậm rãi buông xuống, ánh tà dương mỉm cười lần cuối….nụ cười bi thương như đang thương cho những số phận nghiệt ngã nào đó………đôi cánh đêm đen bao chùm lên mặt đất. Ánh trăng lưỡi liềm đang nhô lên từ đường chân trời, chầm chậm di chuyển trên nền trời thẫm, từ từ dâng lên giữa trời, các vì sao lặng lẽ chớp nhới lúc sáng lúc tắt…..
Cơ hồ như đang biểu đạt cho những sinh mệnh nhỏ bé…..phía dưới…….dưới mặt đất mênh mông…..
Thở dài lấy một tiếng, sắc mặt Xử Nữ nhợt nhạt đi phần nào, cô lặng người ngồi trên ghế, đôi mắt vẫn theo giõi đến từng cử chỉ của Thiên Yết…..tất cả những người trong phòng bệnh đã ai oán, mệt mỏi nhìn hắn xuống cả một canh giờ…..
Cả ngày hôm nay……Xử Nữ đã thở dài đến cả ngàn vạn lần, đôi mắt xinh đẹp của Xử nhi cũng đã khóc đến sưng đỏ…cô nhìn, nhìn Thiên Yết.
Với danh xưng là bạn bè, với danh xưng là có hôn ước với nhau, cô không đành lòng nhìn bạn mình thảm bại đến như vậy….Cả ngày hôm nay, là quả thực Thiên Yết đã không ăn gì….Quả thực hắn đến một nửa hạt cơm cũng không muốn nuốt vào bụng….
Vậy……chịu sao được đây??
Hắn cơ hồ như đã sắp phát điên đến nơi rồi…..không nhẽ hắn muốn đợi đến khi Song Ngư có thể tỉnh táo ăn uống bình thường hắn mới chịu lo đến bản thân hắn sao??
Điên khùng!! Liên tục hỏi Song Ngư rằng cô ấy có đói? Liên tục hỏi Song Ngư rằng cô ấy có khát? Liên tục kể cho Cá những chuyện tốt đẹp trước kia giữa hắn và cô…..liên tục…..là liên tục…..là liến thoáng…..
Nhưng……
Hắn nói
Hắn hỏi
Hắn kể
Cho ai nghe vậy?? Là ai nghe?? Người hắn kể, người hắn nói, người hắn hỏi là Song Ngư!!
Đúng chứ??
Nhưng cô ấy không nghe gì cả, cô ấy không biết gì cả….Tất cả, tất cả những thanh âm phát ra từ cổ họng Thiên Yết….tất cả đều là Xử Nữ, đều là Song Như, đều là Ma Kết, đều là Mỹ An nghe….trong đó….hoàn toàn không có Song Ngư…..
Mệt mỏi….bất lực…..
Một góc nhỏ, đôi mắt Mỹ An lại lạnh lẽo hướng thẳng đến cô gái trẻ đẹp nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, từng sự phẫn nộ, từng sự ghen tuông trong lòng một cô gái xinh đẹp như thế….cứ như thế trồi lên kêu gào….
Tại sao…..Mỹ An trước nay luôn đặt ra hàng vạn câu hỏi Tại sao…….
Nhưng có một câu hỏi……cả đời này……Vũ Mỹ An cũng không đủ sức để hỏi……
Tại sao lại là Song Ngư?
Chợt…….trong không khí thanh tịnh, trong không khí nặng nề khó thở…..bất giác gót dày Song Như lại vô thức di chuyển, xoay chuyển bước đến phía đối diện với Thiên Yết, bàn tay thật lạnh lùng đưa đến gỡ tay Thiên Yết buông khỏi bàn tay nhỏ nhắn của Song Ngư, Âu Dương Song Như bất giác thở hắt một tiếng mệt nhọc, hô hấp khó chịu, thanh âm của cô lại cơ hồ như tăng thêm một phần, dù vậy….vẫn rất nhẹ nhàng….vẫn rất trầm bổng thư thái……
– “Cảm ơn vì cậu đã chăm sóc em gái tôi, giờ nó không sao nữa, giờ cậu cũng có thể về được rồi!! Đừng lo, sớm thôi, tôi sẽ thu xếp mọi chuyện và đến nói chuyện với hai bác, trao trả nguyên vẹn chị gái cậu lại và……..có một điều, tôi mong rằng, từ giờ, cậu đừng xuất hiện trước mặt nó nữa!! Con bé cần thiết quên cậu…..Thiên Yết, nó đã có hôn phu bên Pháp!! Tôi không muốn có vướng bận!!”.
Thiên Yết vô thức giật mình sững sờ, phút chốc như muốn phát điên lên, đôi mắt đục ngầu đến bi thương….bất giác nắm chặt bàn tay khiến nó lãnh băng kêu lên vài tiếng “Rắc…Rắc”….huyệt thái dương nảy thình thịch, đáy mắt Yết hiện rõ từng tia sợ hãi….bình tĩnh ổn định thường ngày đã biến mất khỏi mặt Thiên Yết không để lại chút dấu vết……
Không….
một giây…..
một khắc…..
…….hắn cũng không muốn rời khỏi Song Ngư……hoàn toàn không muốn…..
“Cộp”
Vô Thức, Xử Nữ cụp mắt bật lực bước qua Mỹ An, cánh tay thon thả trắng ngần cư nhiên đưa lên tóm lấy tay Thiên Yết, thanh âm khá thấp trầm lại, đôi mắt đồng cảm chỉ biết nhìn vào Thiên Yết cơ hồ như an ủi :
– “Yết…….nghe cô ấy đi, đi thôi!!”.
Một giây…..một khắc…….tình yêu này……vẫn là sai lầm hay sao??
Không phải Song Ngư và hắn đã không còn là chị em nữa sao….đã không còn là dòng máu Triệu gia nữa sao……tại sao lúc này giữa Thiên Yết và Ngư thậm chí còn hình thành lên đến hàng vạn bức tường ngăn cản…..
Nó rất lớn…….lớn đến mức khiến Thiên Yết thậm chí còn không đủ sức để tóm lấy bàn tay mềm mịn nhỏ nhắn kia……..
Hắn không đủ sức?……….
– “K….Không…..Không…..Yết…..em không được bỏ chị…..không……”.
Bất ngờ, Song Ngư bừng tỉnh sau cơn mê, giọng nói khàn đục yếu ớt vang lên trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, cánh tay nhỏ nhắn bất giác đưa lên nắm lấy khoảng không vô định, đôi mắt tuyệt vọng mơ hồ hướng đến Thiên Yết mà bi thương kêu gọi…..
Ước gì…..thực ước gì……Song Như có thể một khắc đồng cảm…..một khắc nhìn ra trong cơn thuốc mê man……Song Ngư lại vẫn kêu gọi đến Thiên Yết……kêu gọi Yết đến thảm thương như nào……ước gì Như có thể thấu hơn…..ước…….mộng…….
Thiên Yết giật bắn, đôi chân tê dại phút chốc di chuyển, bàn tay cư nhiên đã mồ hôi đầm đìa mà bất lực, hắn muốn lao đến ôm lấy cô…..muốn ôm lấy cơ thể nhỏ bé đó….như trước đây…..điều mà hắn vẫn làm…..
– “CẬU MAU ĐI ĐI!! ĐI ĐI!!! NGAY LẬP TỨC, RỜI KHỎI ĐÂY!!”. Hoảng hồn, kinh hãi, Âu Dương Song Như bất ngờ dùng lực ôm chọn lấy cơ thể nhỏ bé của em gái, khuôn mặt căng thẳng tột độ, thanh âm vô cùng tức giận hét lên, bàn tay dùng hết lực giữ chặt lấy cánh tay đang với đến Yết của Song Ngư, nhất quyết không để thêm một giây một khắc có thêm một sợi dây nào ngăn cản ý định của mình……..
Nhất quyết không thể……
Dù Song Ngư có phải chịu nỗi đau đớn đến đâu……
Âu Dương Song Như đây cũng quyết ngăn cản cuộc nhân duyên này cho đến hơi thở cuối cùng…..nhất quyết……nhất quyết là như vậy…..
– “CÚT ĐI!!”. Thống khổ, giận dữ, cổ họng khô khốc của Song Như thống khổ hét lên, đôi mắt tràn ngập tia lửa giận hướng đến Thiên Yết như hàng vạn con dao…..
Hết chap 32……….
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|