Nhà xe bệnh viện
– “Vào xe đi”. Xử Nữ thở dài, đưa bàn tay thon dài lục trong túi sách chìa khóa xe, đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc nhìn sang Thiên Yết, nơi đáy mắt đọng lại biết bao là cảm xúc khó tả.
Không khí trầm lặng, ngột ngạt.
Thiên Yết mệt mỏi, hắn thẫn thờ ngồi vào xe, cơ thể hắn cơ hồ như muốn gục ngã, không có Ngư ở bên….mọi thứ với hắn như không còn ý nghĩa gì nữa…..
Xử Nữ bực bội ngồi vào trong xe, lặng lẽ cài dây an toàn cho bản thân mình, đôi mắt cụp xuống mệt mỏi và thương tâm…
– “Cài dây an toàn vào đi……….Và…….Song Ngư không thuộc về nơi này…..cậu hiểu chứ? Thiên Yết??” Xử Nữ thở hắt, cổ họng khô khan buông lơi một câu lạnh nhạt, cánh tay nhã nhạn đưa lên vặn chiều khóa rồi hướng đến vô lăng, chầm chậm xoay sang một hướng, khuôn mặt trầm lại hướng thẳng đến phía trước….
Nghe giứt qua lời nói của Xử nữ, khuôn mặt Thiên Yết lại càng thêm sa sầm, lời nói đó….thực là nhẹ nhàng……rất nhẹ nhàng……nhưng……nhưng lại cơ hồ như hàng ngàn, hàng vạn con dao đâm sâu vào tận cùng trái tim, sâu vào tận cùng đầu óc của Thiên Yết….Hắn yên lặng.
Trái tim quặn lên đau đớn…..hô hấp nặng nề….
Từng nhịp tim hung bạo……từng hơi thở khó khăn……
Chiếc BMW từ từ di chuyển ra khỏi hàng dãy số 30, đôi mắt Xử Nữ hướng thẳng, bàn tay siết chặt lấy vô lăng, chầm chậm xoay đều đặn, đầu óc thông minh của Xử Nhi vô thức quay đều bắt đầu suy nghĩ trong phạm vi rộng những nơi có thể đến hiện giờ…..
Bất giác…….Xử nữ sực nhớ đến Sư Tử, đôi mắt cư nhiên lại trở lên sắc sảo, kiên định, lập tức mạnh mẽ xoay vô lăng, cô đã quyết định rồi……hiện giờ, có lẽ Sư Tử đã về biệt thự rồi, chỉ con trai mới rõ được lòng nhau, có lẽ Sư Tử có thể an ủi được Yết…..dù là ít…..hay là nhiều…….
– “Xử Nữ…..cô ta không muốn tôi gặp Thỏ con……cậu…..có thể……”.
Vô thức, Thiên Yết đờ đẫn dựa lưng vào ghế, giọng nói run rẩy, thanh âm mệt nhọc đưa ra từng từ gấp gáp…..nó khó khăn quá. thật đấy.
– “Được rồi, tôi sẽ để ý và thông báo tình hình Ngư cho cậu, không sao đâu, đừng lo!! Mọi chuyện sẽ ổn, tin tôi đi!!”. Xử Nữ gật nhẹ đầu, đưa lên một tay vỗ lấy bờ vai khẽ run lên của Thiên Yết, giọng nói ôn nhu….nhã nhặn.
Thiên Yết lặng người, đờ đẫn mệt mỏi….Cơ hồ như sợ rằng bức tường lớn bất kì khi nào cũng có thể sập xuống……bức tường lớn……bức tường áp lực…..bức tường tuyệt vọng……
Nếu nó đổ xuống…….nếu nó đổ xuống…….bao nhiêu sự giằng xé…..bao nhiêu sự đớn đau……thất vọng…….tất cả sẽ cùng đổ xuống. Lập tức. Tại đây.
Thiên Yết quả thực không thể chống đỡ được……không thể………
Sực tỉnh……sững sờ…….khóe môi Yết cơ hồ khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt…..tựa cười mà như không cười……..
Chết tiệt……ông trời…..tự hỏi, số phận con người….ông cứ việc thong thả mà dẫn dắt số phận con người từ mê lộ này đến mê lộ khác…..từ gian ải này đến gian ải khác…..
Có bao giờ…..ông thấy được họ đã phải đau khổ nào trong những gian nan mà ông ép buộc con người phải hứng chịu……
Số phận…..haha…..nhạt nhẽo…….
Gò má lành lạnh…….một giọt nước mặn chát lại vương trên khuôn mặt lạnh lùng, khuôn mặt tàn nhẫn của Thiên Yết……
Hắn khóc!
Ừ….là khóc đấy.
Có người….có người…..đã từng nói với hắn……….
Rằng…….
“Em biết không?…..Chị rất hay khóc nha……Nhưng Nước mắt con gái chỉ như mưa rào mùa hạ, nhanh đến rồi cũng nhanh đi, ồn ào mà vội vã. Còn nước mắt con trai, khi đã đau thì dai dẳng như mưa gió âm ỉ mùa đông, lê thê, và rét buốt !! Thế nên, em không được khóc đâu đấy, đồ ngốc!!”.
Là cô ấy…..là Song Ngư!
Chậc…..hiện giờ, Thiên Yết đã không hoàn thành được lời hứa lúc đó rồi…..
Khà…..Tệ hại thật đấy.
Những giọt nước mắt kìm nén, mặn, chát, cay đắng…..Hắn cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa…..Con trai như Thiên Yết, thường ít khóc lắm…..nên……khi hắn đã phải khóc như vậy…..chắc…..là hắn đã mệt lắm rồi…..
Mà…..bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy…..muốn không mệt mỏi….khó lắm!
Tệ hại!
Biệt Thự Trương Thị.
– “Cafe nóng, không đường của cậu tới rồi đây!!” Thiên Bình dịu dàng bước đến ngồi xuống cạnh Nhân Mã, giọng nói tươi trẻ, ngọt ngào.
Nhân Mã bất giác bật cười, bàn tay ấm áp đón lấy ly cafe ấm áp, sâu trong đáy mắt hạnh phúc nhìn người con gái mình yêu.
“Riing….Tít”
Di động Nhân Mã bất ngờ rung khẽ, reo lên tiếng báo tin nhắn đến, bất giác lại khiến Nhân Mã giật mình.
Hàng lông mày cau lại khó chịu, hiện giờ, quả thực thời gian đã là không còn sớm, hiện tại đã là tối, và vào thời điểm này thì hằng ngày sẽ chẳng ai nhắn tin đến cho hắn cả.
Thắc mắc, tò mò, bàn tay Nhân Mã khẽ đưa vào túi rút chiếc di động ra xem qua màn hình sáng loáng….sững lại, khuôn mặt Nhân Mã bất giác cứng đờ, nhanh chóng, Nhân Mã ấn nút tắt chiếc di động xuống, cổ họng Mã cư nhiên khô khốc nói lên từng từ một cách khó khăn….
Khá là khó khăn….từng từ…..
– “Chỉ là tin nhắn rác thôi!!”.
Nghe giứt lời nói của Nhân Mã, Bình nhi cơ hồ lại thấy kì lạ, nghiêng nhẹ đầu khó hiểu, đôi mắt Thiên Bình hướng đến Mã tựa hồ như dò hỏi, bàn tay mềm mịn trắng như sữa đưa lên chạm vào trán Nhân Mã, giọng nói mang theo đôi chút lo lắng :
– “Sao sắc mặt cậu tự dưng lại kém như vậy? Có ốm không?”
– “K…..K….Không!! Tớ ổn, tớ ổn mà!!” Tựa như hoảng hốt, Nhân Mã lập tức tóm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Thiên Bình, nụ cười gượng gạo khó khăn khiến Thiên Bình vô thức lại cảm giác vô cùng bất an trong lòng, dừng trong một khoảng không vô định, Mã cư nhiên tiếp tục mỉm cười một nụ cười mang nét giả tạo, giọng nói lạnh đi vài phần : “À phải rồi….Bình, tớ nhớ ra có chuyện ở nhà, giờ tớ về trước nhé, xong việc sẽ gọi cho cậu….nhưng….nếu không thấy, cũng không được chờ đâu đấy, ngủ sớm đi, đồ ngốc!!”.
Lúc này, Thiên Bình cũng chỉ biết cười để nhìn vào nam tử phía trước, đôi mắt tươi sáng….nhưng vô thức. Có chút hụt hẫng. Bình nhi chỉ còn biết nắm lấy tay Nhân Mã, gượng cười, một nụ cười hồn nhiên, như hắn đang thấy.
Sau khi rời khỏi quán cafe, Nhân Mã đã đưa Thiên bình rời đi đến một Nhà Hàng Pháp ăn tối, nhưng lại nhanh quá…..hiện giờ, chớp mắt vừa về đến Nhân Mã đã muốn rời khỏi cô rồi.
Cư nhiên….Thiên Bình thấy thời gian thật quá ngắn ngủi. Quá ngắn.
Chưa đủ để Bình nhi kịp dựa vào vai Nhân Mã mà thủ thỉ vài điều, chưa đủ.
Chưa đủ để Bình nhi kịp chăm sóc cho Mã tựa như một người bạn gái thực thụ, chưa đủ.
Chưa đủ gì cả. Nhưng…..chắc là vẫn còn…phải không? Chắc là vẫn còn thời gian, thừa thời gian để Bình nhi có thể ở bên Nhân Mã, thêm. thêm nữa.
Nhưng mà…..chẳng ai đoán trước được tương lai cả, lòng tin của Thiên Bình, nhiều lúc, chính là đã đặt sai người…..à không, là đặt sai hoàn cảnh!
“Cộp….Cạch”
Lững thững, mệt mỏi, Thiên Bình bước từng bước nặng nề phía sau Nhân Mã, lặng lẽ tiễn hắn bước ra ngoài cửa lớn, giọng nói thanh thoát quen thuộc của Thiên Bình cũng cứ thế mà dịu dàng vang lên ;
– “Bye!! Xong việc nhớ nhắn tin cho tớ!!”.
– “Ừ, tớ nhớ mà!! Vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm!!”
Giứt lời, Nhân Mã cư nhiên quay người rời đi, nụ cười ôn nhu, nhã nhặn trên khuôn mặt điển trai cũng theo đó mà như một cơn gió bay đi mất.
Hắn tự hỏi…..
Tại sao….vừa rồi lại không nói cho Bình nhi biết? Tại sao bắt buộc phải che giấu cô ấy? Chỉ là một tin nhắn thôi. Chỉ là một tin nhắn thôi. Chả có gì cả. Nhưng…..Nhân Mã lại giấu Thiên Bình. Thực tế, Mã chỉ muốn Bình nhi không phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng…..Nếu việc hắn đi gặp người đó….bị Thiên Bình biết được. Cô ấy sẽ nghĩ gì?
Nhân Mã không muốn có bất kì chuyện gì xảy ra trong mối quan hệ của hắn và Thiên Bình thêm nữa.
“Grừm”
Thiên Bình, chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau…sẽ không có thêm lần nào nữa. Anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa….mệt mỏi lắm! Tha thứ cho anh…..
Lặng lẽ, chậm rãi ngồi vào xe, xoay vô lăng chầm chậm, chiếc langboghini của Nhân Mã nhanh chóng đã rời khỏi cổng lớn của biệt thự Trương Thị…..
Thoáng chốc……Một chiếc BMW khác tiến thẳng vào bên trong biệt thự Trương Thị, là xe của Ma Kết.
Chậc, xe của Nhân Mã vừa rời đi thì xe của Ma Kết đã đi vào!
“Cạch”
Ma Kết bực bội bật mở cửa xe, hung bạo đóng mạnh cánh cửa lại, lãnh đạm đá gót phi sang cánh cửa xe còn lại, kéo được tên Bảo Bình vẫn đang ngẩn ngơ đờ đẩn say xỉn đòi uống tiếp. Cuối cùng, giọng nói Ma Kết vang lên, nhưng lại có phần hoảng hồn như gào thét khiến Thiên Bình vừa đi vào còn chưa kịp ngồi ấm mông đã phải giật bắn mình mà sặc cả cốc nước còn đang uống dở :
– “THIÊN BÌNH!!!!!! MAU VÁC TÊN ANH TRAI CẬU VÀO ĐI!!”
Giật thót, Thiên Bình loạng choạng phi từ trong nhà ra, khuôn mặt hoảng hốt nhìn vào cô gái sành điệu đang vô cùng mệt nhọc ôm eo tên dê xồm vẫn đang say ngủ, giọng nói Bình nhi phút chốc lại mang đầy vẻ chọc ghẹo :
– “Ôi mai gót!!! o.O Ma Kết?? cậu đã làm gì anh tớ thế này?? Anh ấy….anh ấy vẫn còn “tem” đấy chứ?? Cậu không đụng chạm thể xác gì anh trai tớ chứ??”
Ma Kết nóng nảy, trừng mắt lên nhìn Thiên Bình, gắng gượng đỡ Bảo Bình mà hét toáng lên giận dữ :
– “THÔI NGAY CÁI KIỂU CHỌC GHẸO ĐÓ ĐI MÁ!!!!!! RA ĐÂY GIÚP TỚ MAU!!!”
Ma Kết vừa giứt lời, Thiên Bình đột ngột lại trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng đành đáp lại cô bạn thân mến một câu “xanh rờn” :
– “Không giúp!!”
Rồi lập tức, không chậm chễ thêm giây thêm phút nào. Thiên Bình liền cười gian mãnh mà nhảy tót thẳng vào trong nhà.
Thời khắc này, Ma Kết đã chính thức choáng váng với sự thật về cô bạn khốn nạn. Chẹp, đúng là bạn thân thì thân ai nấy lo.
Thù này không báo, Ma Kết đây chính là không mang họ Mục Đình!!!!!
“Cộp….Cộp”
Ma Kết hậm hực, phồng má trợn mắt giận dữ, loạng choạng dìu tên say xỉn lên phòng, thật muốn đấm vào mặt hắn vì đã hành hạ cô đến mà thê thảm như vậy TT^TT Còn đâu Ma Kết khỏe khoắn xinh đẹp đây!!!
“Cạch……”
“Phịch”
Ma Kết thô bạo quẳng Bảo Bình xuống giường của hắn, trừng mắt lên nhìn cái tên đang nằm bẹp dí trên giường. Hiện giờ, thậm chí Kết nhi còn phải thảm bại đến mừng phải cúi xuống cởi giày cho cái tên chết tiệt đang mải miết mê man lẩm bẩm linh tinh.
Đúng là nhọ hết xảy quán bà bảy luôn mà!!!!
– “Hừ….Bảo Bình, coi như đây là tôi trả lại cậu lần tôi say, cậu đã giúp tôi!! Giờ thì không ai nợ ai rồi đấy nhé!! Đồ chết bầm!!” Ma Kết bực bội, vươn vai lấy một cái uể oải.
Bất giác, Khuôn mặt thanh tú của Ma Kết vô thức cứng đờ lại, giọng nói kiêu ngạo, dáng vẻ thư thái….nhưng…..tại sao nơi khóe mi vẫn đọng lại giọt lệ mặn chát?
Hết chap 34…………
*p/s : vì ban ngày mình khá bận, nên mình đành phải cố gắng post chap này trong đêm. Mong mn ủng hộ
#Tiểu_Ngư_Nhi
– “Vào xe đi”. Xử Nữ thở dài, đưa bàn tay thon dài lục trong túi sách chìa khóa xe, đôi mắt xinh đẹp khẽ liếc nhìn sang Thiên Yết, nơi đáy mắt đọng lại biết bao là cảm xúc khó tả.
Không khí trầm lặng, ngột ngạt.
Thiên Yết mệt mỏi, hắn thẫn thờ ngồi vào xe, cơ thể hắn cơ hồ như muốn gục ngã, không có Ngư ở bên….mọi thứ với hắn như không còn ý nghĩa gì nữa…..
Xử Nữ bực bội ngồi vào trong xe, lặng lẽ cài dây an toàn cho bản thân mình, đôi mắt cụp xuống mệt mỏi và thương tâm…
– “Cài dây an toàn vào đi……….Và…….Song Ngư không thuộc về nơi này…..cậu hiểu chứ? Thiên Yết??” Xử Nữ thở hắt, cổ họng khô khan buông lơi một câu lạnh nhạt, cánh tay nhã nhạn đưa lên vặn chiều khóa rồi hướng đến vô lăng, chầm chậm xoay sang một hướng, khuôn mặt trầm lại hướng thẳng đến phía trước….
Nghe giứt qua lời nói của Xử nữ, khuôn mặt Thiên Yết lại càng thêm sa sầm, lời nói đó….thực là nhẹ nhàng……rất nhẹ nhàng……nhưng……nhưng lại cơ hồ như hàng ngàn, hàng vạn con dao đâm sâu vào tận cùng trái tim, sâu vào tận cùng đầu óc của Thiên Yết….Hắn yên lặng.
Trái tim quặn lên đau đớn…..hô hấp nặng nề….
Từng nhịp tim hung bạo……từng hơi thở khó khăn……
Chiếc BMW từ từ di chuyển ra khỏi hàng dãy số 30, đôi mắt Xử Nữ hướng thẳng, bàn tay siết chặt lấy vô lăng, chầm chậm xoay đều đặn, đầu óc thông minh của Xử Nhi vô thức quay đều bắt đầu suy nghĩ trong phạm vi rộng những nơi có thể đến hiện giờ…..
Bất giác…….Xử nữ sực nhớ đến Sư Tử, đôi mắt cư nhiên lại trở lên sắc sảo, kiên định, lập tức mạnh mẽ xoay vô lăng, cô đã quyết định rồi……hiện giờ, có lẽ Sư Tử đã về biệt thự rồi, chỉ con trai mới rõ được lòng nhau, có lẽ Sư Tử có thể an ủi được Yết…..dù là ít…..hay là nhiều…….
– “Xử Nữ…..cô ta không muốn tôi gặp Thỏ con……cậu…..có thể……”.
Vô thức, Thiên Yết đờ đẫn dựa lưng vào ghế, giọng nói run rẩy, thanh âm mệt nhọc đưa ra từng từ gấp gáp…..nó khó khăn quá. thật đấy.
– “Được rồi, tôi sẽ để ý và thông báo tình hình Ngư cho cậu, không sao đâu, đừng lo!! Mọi chuyện sẽ ổn, tin tôi đi!!”. Xử Nữ gật nhẹ đầu, đưa lên một tay vỗ lấy bờ vai khẽ run lên của Thiên Yết, giọng nói ôn nhu….nhã nhặn.
Thiên Yết lặng người, đờ đẫn mệt mỏi….Cơ hồ như sợ rằng bức tường lớn bất kì khi nào cũng có thể sập xuống……bức tường lớn……bức tường áp lực…..bức tường tuyệt vọng……
Nếu nó đổ xuống…….nếu nó đổ xuống…….bao nhiêu sự giằng xé…..bao nhiêu sự đớn đau……thất vọng…….tất cả sẽ cùng đổ xuống. Lập tức. Tại đây.
Thiên Yết quả thực không thể chống đỡ được……không thể………
Sực tỉnh……sững sờ…….khóe môi Yết cơ hồ khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt…..tựa cười mà như không cười……..
Chết tiệt……ông trời…..tự hỏi, số phận con người….ông cứ việc thong thả mà dẫn dắt số phận con người từ mê lộ này đến mê lộ khác…..từ gian ải này đến gian ải khác…..
Có bao giờ…..ông thấy được họ đã phải đau khổ nào trong những gian nan mà ông ép buộc con người phải hứng chịu……
Số phận…..haha…..nhạt nhẽo…….
Gò má lành lạnh…….một giọt nước mặn chát lại vương trên khuôn mặt lạnh lùng, khuôn mặt tàn nhẫn của Thiên Yết……
Hắn khóc!
Ừ….là khóc đấy.
Có người….có người…..đã từng nói với hắn……….
Rằng…….
“Em biết không?…..Chị rất hay khóc nha……Nhưng Nước mắt con gái chỉ như mưa rào mùa hạ, nhanh đến rồi cũng nhanh đi, ồn ào mà vội vã. Còn nước mắt con trai, khi đã đau thì dai dẳng như mưa gió âm ỉ mùa đông, lê thê, và rét buốt !! Thế nên, em không được khóc đâu đấy, đồ ngốc!!”.
Là cô ấy…..là Song Ngư!
Chậc…..hiện giờ, Thiên Yết đã không hoàn thành được lời hứa lúc đó rồi…..
Khà…..Tệ hại thật đấy.
Những giọt nước mắt kìm nén, mặn, chát, cay đắng…..Hắn cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa…..Con trai như Thiên Yết, thường ít khóc lắm…..nên……khi hắn đã phải khóc như vậy…..chắc…..là hắn đã mệt lắm rồi…..
Mà…..bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy…..muốn không mệt mỏi….khó lắm!
Tệ hại!
Biệt Thự Trương Thị.
– “Cafe nóng, không đường của cậu tới rồi đây!!” Thiên Bình dịu dàng bước đến ngồi xuống cạnh Nhân Mã, giọng nói tươi trẻ, ngọt ngào.
Nhân Mã bất giác bật cười, bàn tay ấm áp đón lấy ly cafe ấm áp, sâu trong đáy mắt hạnh phúc nhìn người con gái mình yêu.
“Riing….Tít”
Di động Nhân Mã bất ngờ rung khẽ, reo lên tiếng báo tin nhắn đến, bất giác lại khiến Nhân Mã giật mình.
Hàng lông mày cau lại khó chịu, hiện giờ, quả thực thời gian đã là không còn sớm, hiện tại đã là tối, và vào thời điểm này thì hằng ngày sẽ chẳng ai nhắn tin đến cho hắn cả.
Thắc mắc, tò mò, bàn tay Nhân Mã khẽ đưa vào túi rút chiếc di động ra xem qua màn hình sáng loáng….sững lại, khuôn mặt Nhân Mã bất giác cứng đờ, nhanh chóng, Nhân Mã ấn nút tắt chiếc di động xuống, cổ họng Mã cư nhiên khô khốc nói lên từng từ một cách khó khăn….
Khá là khó khăn….từng từ…..
– “Chỉ là tin nhắn rác thôi!!”.
Nghe giứt lời nói của Nhân Mã, Bình nhi cơ hồ lại thấy kì lạ, nghiêng nhẹ đầu khó hiểu, đôi mắt Thiên Bình hướng đến Mã tựa hồ như dò hỏi, bàn tay mềm mịn trắng như sữa đưa lên chạm vào trán Nhân Mã, giọng nói mang theo đôi chút lo lắng :
– “Sao sắc mặt cậu tự dưng lại kém như vậy? Có ốm không?”
– “K…..K….Không!! Tớ ổn, tớ ổn mà!!” Tựa như hoảng hốt, Nhân Mã lập tức tóm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Thiên Bình, nụ cười gượng gạo khó khăn khiến Thiên Bình vô thức lại cảm giác vô cùng bất an trong lòng, dừng trong một khoảng không vô định, Mã cư nhiên tiếp tục mỉm cười một nụ cười mang nét giả tạo, giọng nói lạnh đi vài phần : “À phải rồi….Bình, tớ nhớ ra có chuyện ở nhà, giờ tớ về trước nhé, xong việc sẽ gọi cho cậu….nhưng….nếu không thấy, cũng không được chờ đâu đấy, ngủ sớm đi, đồ ngốc!!”.
Lúc này, Thiên Bình cũng chỉ biết cười để nhìn vào nam tử phía trước, đôi mắt tươi sáng….nhưng vô thức. Có chút hụt hẫng. Bình nhi chỉ còn biết nắm lấy tay Nhân Mã, gượng cười, một nụ cười hồn nhiên, như hắn đang thấy.
Sau khi rời khỏi quán cafe, Nhân Mã đã đưa Thiên bình rời đi đến một Nhà Hàng Pháp ăn tối, nhưng lại nhanh quá…..hiện giờ, chớp mắt vừa về đến Nhân Mã đã muốn rời khỏi cô rồi.
Cư nhiên….Thiên Bình thấy thời gian thật quá ngắn ngủi. Quá ngắn.
Chưa đủ để Bình nhi kịp dựa vào vai Nhân Mã mà thủ thỉ vài điều, chưa đủ.
Chưa đủ để Bình nhi kịp chăm sóc cho Mã tựa như một người bạn gái thực thụ, chưa đủ.
Chưa đủ gì cả. Nhưng…..chắc là vẫn còn…phải không? Chắc là vẫn còn thời gian, thừa thời gian để Bình nhi có thể ở bên Nhân Mã, thêm. thêm nữa.
Nhưng mà…..chẳng ai đoán trước được tương lai cả, lòng tin của Thiên Bình, nhiều lúc, chính là đã đặt sai người…..à không, là đặt sai hoàn cảnh!
“Cộp….Cạch”
Lững thững, mệt mỏi, Thiên Bình bước từng bước nặng nề phía sau Nhân Mã, lặng lẽ tiễn hắn bước ra ngoài cửa lớn, giọng nói thanh thoát quen thuộc của Thiên Bình cũng cứ thế mà dịu dàng vang lên ;
– “Bye!! Xong việc nhớ nhắn tin cho tớ!!”.
– “Ừ, tớ nhớ mà!! Vào nhà đi, ngoài này lạnh lắm!!”
Giứt lời, Nhân Mã cư nhiên quay người rời đi, nụ cười ôn nhu, nhã nhặn trên khuôn mặt điển trai cũng theo đó mà như một cơn gió bay đi mất.
Hắn tự hỏi…..
Tại sao….vừa rồi lại không nói cho Bình nhi biết? Tại sao bắt buộc phải che giấu cô ấy? Chỉ là một tin nhắn thôi. Chỉ là một tin nhắn thôi. Chả có gì cả. Nhưng…..Nhân Mã lại giấu Thiên Bình. Thực tế, Mã chỉ muốn Bình nhi không phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng…..Nếu việc hắn đi gặp người đó….bị Thiên Bình biết được. Cô ấy sẽ nghĩ gì?
Nhân Mã không muốn có bất kì chuyện gì xảy ra trong mối quan hệ của hắn và Thiên Bình thêm nữa.
“Grừm”
Thiên Bình, chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau…sẽ không có thêm lần nào nữa. Anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa….mệt mỏi lắm! Tha thứ cho anh…..
Lặng lẽ, chậm rãi ngồi vào xe, xoay vô lăng chầm chậm, chiếc langboghini của Nhân Mã nhanh chóng đã rời khỏi cổng lớn của biệt thự Trương Thị…..
Thoáng chốc……Một chiếc BMW khác tiến thẳng vào bên trong biệt thự Trương Thị, là xe của Ma Kết.
Chậc, xe của Nhân Mã vừa rời đi thì xe của Ma Kết đã đi vào!
“Cạch”
Ma Kết bực bội bật mở cửa xe, hung bạo đóng mạnh cánh cửa lại, lãnh đạm đá gót phi sang cánh cửa xe còn lại, kéo được tên Bảo Bình vẫn đang ngẩn ngơ đờ đẩn say xỉn đòi uống tiếp. Cuối cùng, giọng nói Ma Kết vang lên, nhưng lại có phần hoảng hồn như gào thét khiến Thiên Bình vừa đi vào còn chưa kịp ngồi ấm mông đã phải giật bắn mình mà sặc cả cốc nước còn đang uống dở :
– “THIÊN BÌNH!!!!!! MAU VÁC TÊN ANH TRAI CẬU VÀO ĐI!!”
Giật thót, Thiên Bình loạng choạng phi từ trong nhà ra, khuôn mặt hoảng hốt nhìn vào cô gái sành điệu đang vô cùng mệt nhọc ôm eo tên dê xồm vẫn đang say ngủ, giọng nói Bình nhi phút chốc lại mang đầy vẻ chọc ghẹo :
– “Ôi mai gót!!! o.O Ma Kết?? cậu đã làm gì anh tớ thế này?? Anh ấy….anh ấy vẫn còn “tem” đấy chứ?? Cậu không đụng chạm thể xác gì anh trai tớ chứ??”
Ma Kết nóng nảy, trừng mắt lên nhìn Thiên Bình, gắng gượng đỡ Bảo Bình mà hét toáng lên giận dữ :
– “THÔI NGAY CÁI KIỂU CHỌC GHẸO ĐÓ ĐI MÁ!!!!!! RA ĐÂY GIÚP TỚ MAU!!!”
Ma Kết vừa giứt lời, Thiên Bình đột ngột lại trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng đành đáp lại cô bạn thân mến một câu “xanh rờn” :
– “Không giúp!!”
Rồi lập tức, không chậm chễ thêm giây thêm phút nào. Thiên Bình liền cười gian mãnh mà nhảy tót thẳng vào trong nhà.
Thời khắc này, Ma Kết đã chính thức choáng váng với sự thật về cô bạn khốn nạn. Chẹp, đúng là bạn thân thì thân ai nấy lo.
Thù này không báo, Ma Kết đây chính là không mang họ Mục Đình!!!!!
“Cộp….Cộp”
Ma Kết hậm hực, phồng má trợn mắt giận dữ, loạng choạng dìu tên say xỉn lên phòng, thật muốn đấm vào mặt hắn vì đã hành hạ cô đến mà thê thảm như vậy TT^TT Còn đâu Ma Kết khỏe khoắn xinh đẹp đây!!!
“Cạch……”
“Phịch”
Ma Kết thô bạo quẳng Bảo Bình xuống giường của hắn, trừng mắt lên nhìn cái tên đang nằm bẹp dí trên giường. Hiện giờ, thậm chí Kết nhi còn phải thảm bại đến mừng phải cúi xuống cởi giày cho cái tên chết tiệt đang mải miết mê man lẩm bẩm linh tinh.
Đúng là nhọ hết xảy quán bà bảy luôn mà!!!!
– “Hừ….Bảo Bình, coi như đây là tôi trả lại cậu lần tôi say, cậu đã giúp tôi!! Giờ thì không ai nợ ai rồi đấy nhé!! Đồ chết bầm!!” Ma Kết bực bội, vươn vai lấy một cái uể oải.
Bất giác, Khuôn mặt thanh tú của Ma Kết vô thức cứng đờ lại, giọng nói kiêu ngạo, dáng vẻ thư thái….nhưng…..tại sao nơi khóe mi vẫn đọng lại giọt lệ mặn chát?
Hết chap 34…………
*p/s : vì ban ngày mình khá bận, nên mình đành phải cố gắng post chap này trong đêm. Mong mn ủng hộ
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|