– “Thiên Bình”
Trong tâm tư hỗn loạn hòa trong sự bế tắc đến ngột ngạt, bên tai Bình nhi như đã ù đi phần nào, căng thẳng hô hấp hoảng loạn mệt mỏi ngước khuôn mặt tựa hoa hướng đến tiếng gọi như một cây kéo cắt đứt đi dòng suy nghĩ bế tắc của cô.
Phía đó, là Xử Nữ và Thiên Yết. Không rõ Yết và Xử đã đến từ lúc nào, chỉ thấy khuôn mặt lạnh nhạt điềm đạm của Thiên Yết như thêm một phần giá buốt, sắc mặt phờ phạc của Xử Nữ cả kinh mà thất sắc như vừa nhìn thấy một điều vô cùng kinh khủng.
Không chậm trễ thêm một khắc, Xử Nữ nhanh chóng dậm chân điểm gót chạy đến ôm lấy vai Thiên Bình mà kéo Bình nhi về phía cô, ánh mắt gắt gao hướng lên phía Bình Nhi rồi lại quay sang Nhân Mã dồn dập cất lên câu hỏi :
– “Bình, cậu làm cái gì thế? Sao lại đánh Mã?”
– “Anh ta đáng thế”. Trả lời cho sự lo lắng sốt sắng của Xử Nữ, câu trả lời của Thiên Bình rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, theo đấy còn tặng đến cho Xử Nữ một nụ cười dịu dàng, nhưng, có phải là ảo giác hay không? Xử Nữ lại thấy nụ cười của Bình Nhi thật chua chát.
“Cộp”. Thiên Bình lẳng lặng quay gót bước đi hướng phòng cấp cứu, bỏ lại tất cả là khuôn mặt điển trai đã tối sầm lại của Nhân Mã, là khuôn mặt tái nhợt phờ phạc ngơ ngác của Xử nữ, là ánh mắt đanh thép lạnh lùng kéo theo chút bi ai của Thiên Yết.
Xử Nữ ngây người trong khoảng khắc, định tiếp tục đuổi theo Bình nhi, cô chưa hiểu, cô không hiểu, hai người này, không phải vốn đang rất hạnh phúc sao?
“Bộp”
Nhân Mã đã nhanh hơn một bước, hắn tóm lấy cổ tay Xử Nữ, hờ hững lắc đầu, dáng vẻ thật thảm hại khiến người ta khinh miệt :
– “Đừng, là lỗi của tôi, Ma Kết có chuyện, cậu an ủi Bình Nhi giúp tôi. ”
Dứt lời, hắn điểm lên khuôn mặt điển trai nụ cười nhàn nhạt bất cần, buông cổ tay Xử Nữ ra, hờ hững bước đến phía Thiên Yết định ý sẽ ra khỏi bệnh viện mua cho Lê Thủy một chút đồ, hay chính xác hơn, hắn cần một nơi khác, để khóc?
Thiên Yết lẳng lặng theo giõi rồi thu những hình ảnh xảy ra vào trong mắt, vô thức, hắn không kìm được mà cất lời với người con trai phủ mình bởi mái tóc màu hoàng kim nhàn nhạt đã đi đến, có lẽ chỉ cách hắn một vài mi-li-mét sẽ chạm vai :
– “Không phải cậu nói yêu Bình sao? Sao vẫn khiến cô ấy đau lòng?”
– “Vậy không phải cậu nói yêu Ngư sao? Sao vẫn khiến cô ta phát điên?”. Nhân Mã bất giác bật cười, vô tình khiến thanh âm của hắn gia tăng.
Đây gọi là, khi con người ta quá đau lòng vì một điều gì đó, sẽ có triệu chứng muốn chà đạp người khác cũng sẽ lâm vào cảnh đau khổ?
1s
2s
3s
Triệu Long Thiên Yết sững sờ như hóa đá mà đứng chôn chân trên nền đất lạnh lẽo, bàn tay thô ráp gắt gao mà siết chặt khiến viền da hắn cũng nổi gân xanh, khuôn mặt điềm đạm ôn nhu thêm một phần chết chóc, những sợi tơ máu căm giận nổi lên trên gò má hắn nổi bật lên một người đàn ông đang vô cùng giận dữ.
Là vô cùng!
Cách đó không xa, có một thân ảnh nhỏ bé, cô độc đứng ở Đại Sảnh đông đúc náo nhiệt. Nhiều khi, cô đơn không phải là không có ai bên cạnh, đối với cô, chính là dù đứng ở nơi vô cùng đông đúc, nhưng không có ai sẵn sàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
“Phịch”
Cô tuyệt vọng ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, cô đã kiên cường đủ rồi, ừ, cô điên. Cô thật sự điên rồi. Người ta nói, trên thế giới này, nhất định sẽ có một người khiến bạn sẽ yêu hơn cả yêu chính bản thân mình, từ khi mới hiểu chuyện, người đó đã bên cạnh cô. Nhưng giữa họ có quá nhiều khoảng cách, nó xa, nó xa đến mức suốt 18 năm trời cô vẫn không thể tưởng tượng được, cô đã yêu người mình coi là em trai.
Song Ngư, cô thật sự điên rồi.
Thân thể cô, từ từ không còn khí lực, đến muốn đứng dậy cô cũng không thể, chỉ biết gục mình trên nền đất lạnh lẽo mà nức nở đưa tay ôm lấy khuôn miệng đỏ mọng nín nghẹn đi tiếng nấc uất ức.
Ông trời. Ông thật biết trêu đùa cho số phận, tại sao, tại sao lại là người tôi đáng ra phải coi là em trai?
– “Song Ngư!!”. Xử Nữ bất giác vô tình đưa mắt đã thu đến hình ảnh một cô công chúa bé nhỏ quen thuộc, vô thức mà cất tiếng lên, định ý bước đến, lại vô thức hiểu ra điều gì mà lùi lại.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào của bản thân, vô thức Song Ngư đã nghe thấy có tiếng gọi mình, đôi mắt mờ ảo bị bao chùm bởi một màu đen quấn quanh là một dải lụa trắng mỏng manh của cô khẽ nhói lên vì nước mắt chua chát, đầu óc quay cuồng, Ngư rất mệt. Cô không rõ mình đã mò mẫm xuống Đại sảnh như thế nào, cô chỉ rõ, mình đã đi lạc đường rồi….
Nhân Mã khoảng khắc cứng đờ, hắn vừa nói cô điên?
“Cộp Cộp…Bịch Bịch”
Có tiếng bước chân liên tục vang lên, đang đến rất gần cô. Ngư rất sợ…Theo phản xạ, cô run rẩy mò mẫm muốn lùi lại.
Nhưng chậm mất rồi, một cơn gió thoảng lành lạnh đã thoáng lên bờ vai trần non mịn của Song Ngư qua lớp trang phục bệnh nhân mỏng manh, cả thân thể nhỏ bé của cô từ lúc nào đã được bao trọn trong một vòng tay cứng rắn vững chãi, một vòng tay có thể bảo vệ và che chở cho cô, một vòng tay sẵn sàng ôm lấy cô mỗi khi cô buồn. Hiện giờ, cô đang mộng, hay đang tỉnh?
Song Ngư khoảng khắc ngây người, cô ngồi trên nền đất lạnh lẽo, thân thể nhỏ bé được bao bọc mà run lên từng hồi nức nở hít lấy hương thơm nam tính từ lồng ngực Thiên Yết, đã lâu lắm rồi, cô không được hít lấy hương thơm này, cô rất nhớ nó, rất nhớ chủ nhân của nó.
Khuôn mặt kiều diễm của Song Ngư ngây ngốc ngước lên, hai bàn tay thon dài yếu ớt run rẩy vô lực đưa lên chạm đến khuôn mặt điển trai của Thiên Yết đã trở nên thập phần ôn nhu, khóe môi đỏ mọng của Ngư bất giác run rẩy, giọt nước mắt hoen mi mà chảy dài ào ạt thấm ướt dải lụa trắng, khóc, mắt cô sẽ đau, nhưng cô không ngừng được.
Cô không rõ biểu hiện của Thiên Yết hiện giờ ra sao, không rõ hắn đang nhìn cô thành thế nào….Nhưng, cô biết, hắn đang khóc, cô có thể cảm nhận được, giọt nước mắt ấm nóng chảy dài lên ngón tay trắng ngần mềm mại của cô, giọt nước mắt đấy rất ấm, có phải cũng rất mặn không?
– “Thỏ con…..Không phải em đừng nên xuất hiện trước mắt tôi sao…..Em xuất hiện, tôi sẽ không kìm hãm được bản thân mình, tôi rất muốn ôm em, tôi thực sự rất nhớ em. Sao em lại xuất hiện trước mắt tôi với bộ dạng thế này?…..Tôi rất đau lòng. Thỏ con…”. Thanh âm lạnh nhạt của Thiên Yết từ lúc nào đã thay bằng thanh âm ôn nhu, cổ họng khô khốc của hắn vô thức lại khàn đi một phần do nước mắt, hắn khóc, ừ, hắn khóc. Lúc này, Thiên Yết như một đứa trẻ yếu ớt nắm giữ lấy mối tình tuyệt vọng này, hắn vùi đầu vào hõm cổ Song Ngư, hắn chìm đắm trong mùi hương phảng chút thuốc sát trùng của cô, hắn muốn, vào thời khắc này, thời gian sẽ dừng lại, để hắn có thể mãi mãi ôm trọn lấy cô.
Người ta từng nói, Con gái hay khóc, nhưng cười mới là đỉnh cao của nỗi đau. Con trai ít khóc hơn, nhưng khi khóc, đây là tận cùng của địa ngục. Hắn đau, đau chết đi được.
Có lẽ, nếu trước đây, kể từ khi bắt đầu thì đừng nên chỉ đăm đăm nhìn vào kết thúc, rồi ai cũng sẽ dựng rào chắn cho riêng mình, tâm đã không vẹn, tình sẽ chẳng sâu. Hiện tại, cũng sẽ không đau như thế này.
Song Ngư ngây dại, cô chỉ biết vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Thiên Yết, bên tai đều là thanh âm khàn đặc của Thiên Yết, nhưng, đối với Song Ngư, đây là thanh âm dịu dàng nhất cuộc đời cô. Cánh tay Song ngư thêm phần yếu ớt vươn lên ôm lấy cổ Thiên Yết, từng hơi thở nóng ấm phả vào vành tai hắn mà bất lực, phảng phất đến đều là bi ai.
Yết từng nói với cô, có một sự bi ai, mang tên nhớ. Nhớ một người nhưng không thể giãi bày, Yêu một người nhưng không nên yêu, đây là bất lực, đây là bi ai.
– “Yết, em là người anh không nên yêu nhất trên thế giới này!”. Bất giác, thanh âm Song Ngư khe khẽ vang lên, nó khẽ, nó khẽ đến mức như một cơn gió thoảng qua, rất nhanh. Nhưng đối với Yết, đây chính là một thanh âm rõ ràng, một thanh âm mãnh liệt tuyệt vọng nhất từ trước đến giờ hắn nghe, hắn yếu ớt thêm ghì lấy vòng eo thon gọn của Song Ngư, hắn muốn cô mãi mãi ở bên mình. Có vẻ, ông trời không giúp cho hắn. Song Ngư vương lên một nụ cười dịu dàng, một nụ cười rất nhẹ, nó nhẹ, nhưng đối với Thiên Yết, nó là nụ cười đáng sợ nhất mà hắn nhận được.
Thanh âm nhẹ nhàng của Song Ngư chầm chậm hạ xuống, rồi tắt ngấm. Cô vẫn giữ trên môi nụ cười ngọt ngào, điềm đạm đẩy thân người Thiên Yết ra, dáng vẻ rất đơn điệu, nhưng lại đang dốc toàn lực của một cô gái yếu mềm để đẩy ra cái tình yêu mà cô vẫn đang khao khát.
Cô không muốn ôm hắn sao? Có, có chứ, cô rất muốn.
Cô không nhớ hắn sao? Có, có chứ, cô rất nhớ.
Cô không yêu hắn sao? Có, Có chứ, cô yêu hắn đến tính mạng cũng không màng.
Nhưng, đây là định mệnh. Ừ, cứ coi là định mệnh, cô chỉ được phép coi hắn như một cậu em trai. Cô đã nghe đám vệ sĩ xì xào về gia thế của Song Như, nghe thì có vẻ làm ăn hợp pháp, trên thực tế, gia tộc Âu Dương là một gia tộc làm việc trái luật pháp, nói là lớn, cũng là ăn hối lộ, tham gia quản trị xã hội đen, buôn bán nha phiến bất hợp pháp….Loại người như thế này, nếu Song Như không mang cô trở về, Thiên Yết sẽ được an toàn sao?
Không, cô đủ thông minh để hiểu, Triệu Gia đấu không lại Âu Dương Gia Tộc.
Một cuộc tình, ngay từ đầu đã chấp nhận không có kết quả, chi bằng đừng vương vấn, đừng bắt đầu. Một mối tình hơn 10 năm, như vậy có lẽ đã đủ, đối với tình yêu, chỉ cần hiểu rằng lòng của đối phương cũng hướng về mình, dù không thể đến với nhau, cũng không phải không tốt.
Thiên Yết, khoảng khắc, hắn ngây người, chỉ biết yếu ớt níu lấy bàn tay nhỏ bé của Song Ngư, hắn không muốn làm cô đau, không muốn ép buộc cô, nhưng, lúc này, hắn thật muốn dùng vũ lực ép cô ở lại bên hắn. Hắn yêu cô đến phát điên.
– “Á….ưm….”
Bất ngờ, cả thân thể nhỏ bé của Song Ngư chỉ vừa loạng choạng mò mẫm đứng dậy đã lập tức bị lôi xuống trở lại, lực thể rất mạnh, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, đôi môi đỏ mọng đã bị bao chùm ẩm ướt, bao nhiều lời muốn nói đều theo đó mà bị nuốt ngược vào trong.
Hết chap 46….
#Tiểu_Ngư_Nhi
Trong tâm tư hỗn loạn hòa trong sự bế tắc đến ngột ngạt, bên tai Bình nhi như đã ù đi phần nào, căng thẳng hô hấp hoảng loạn mệt mỏi ngước khuôn mặt tựa hoa hướng đến tiếng gọi như một cây kéo cắt đứt đi dòng suy nghĩ bế tắc của cô.
Phía đó, là Xử Nữ và Thiên Yết. Không rõ Yết và Xử đã đến từ lúc nào, chỉ thấy khuôn mặt lạnh nhạt điềm đạm của Thiên Yết như thêm một phần giá buốt, sắc mặt phờ phạc của Xử Nữ cả kinh mà thất sắc như vừa nhìn thấy một điều vô cùng kinh khủng.
Không chậm trễ thêm một khắc, Xử Nữ nhanh chóng dậm chân điểm gót chạy đến ôm lấy vai Thiên Bình mà kéo Bình nhi về phía cô, ánh mắt gắt gao hướng lên phía Bình Nhi rồi lại quay sang Nhân Mã dồn dập cất lên câu hỏi :
– “Bình, cậu làm cái gì thế? Sao lại đánh Mã?”
– “Anh ta đáng thế”. Trả lời cho sự lo lắng sốt sắng của Xử Nữ, câu trả lời của Thiên Bình rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, theo đấy còn tặng đến cho Xử Nữ một nụ cười dịu dàng, nhưng, có phải là ảo giác hay không? Xử Nữ lại thấy nụ cười của Bình Nhi thật chua chát.
“Cộp”. Thiên Bình lẳng lặng quay gót bước đi hướng phòng cấp cứu, bỏ lại tất cả là khuôn mặt điển trai đã tối sầm lại của Nhân Mã, là khuôn mặt tái nhợt phờ phạc ngơ ngác của Xử nữ, là ánh mắt đanh thép lạnh lùng kéo theo chút bi ai của Thiên Yết.
Xử Nữ ngây người trong khoảng khắc, định tiếp tục đuổi theo Bình nhi, cô chưa hiểu, cô không hiểu, hai người này, không phải vốn đang rất hạnh phúc sao?
“Bộp”
Nhân Mã đã nhanh hơn một bước, hắn tóm lấy cổ tay Xử Nữ, hờ hững lắc đầu, dáng vẻ thật thảm hại khiến người ta khinh miệt :
– “Đừng, là lỗi của tôi, Ma Kết có chuyện, cậu an ủi Bình Nhi giúp tôi. ”
Dứt lời, hắn điểm lên khuôn mặt điển trai nụ cười nhàn nhạt bất cần, buông cổ tay Xử Nữ ra, hờ hững bước đến phía Thiên Yết định ý sẽ ra khỏi bệnh viện mua cho Lê Thủy một chút đồ, hay chính xác hơn, hắn cần một nơi khác, để khóc?
Thiên Yết lẳng lặng theo giõi rồi thu những hình ảnh xảy ra vào trong mắt, vô thức, hắn không kìm được mà cất lời với người con trai phủ mình bởi mái tóc màu hoàng kim nhàn nhạt đã đi đến, có lẽ chỉ cách hắn một vài mi-li-mét sẽ chạm vai :
– “Không phải cậu nói yêu Bình sao? Sao vẫn khiến cô ấy đau lòng?”
– “Vậy không phải cậu nói yêu Ngư sao? Sao vẫn khiến cô ta phát điên?”. Nhân Mã bất giác bật cười, vô tình khiến thanh âm của hắn gia tăng.
Đây gọi là, khi con người ta quá đau lòng vì một điều gì đó, sẽ có triệu chứng muốn chà đạp người khác cũng sẽ lâm vào cảnh đau khổ?
1s
2s
3s
Triệu Long Thiên Yết sững sờ như hóa đá mà đứng chôn chân trên nền đất lạnh lẽo, bàn tay thô ráp gắt gao mà siết chặt khiến viền da hắn cũng nổi gân xanh, khuôn mặt điềm đạm ôn nhu thêm một phần chết chóc, những sợi tơ máu căm giận nổi lên trên gò má hắn nổi bật lên một người đàn ông đang vô cùng giận dữ.
Là vô cùng!
Cách đó không xa, có một thân ảnh nhỏ bé, cô độc đứng ở Đại Sảnh đông đúc náo nhiệt. Nhiều khi, cô đơn không phải là không có ai bên cạnh, đối với cô, chính là dù đứng ở nơi vô cùng đông đúc, nhưng không có ai sẵn sàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
“Phịch”
Cô tuyệt vọng ngồi phịch xuống nền đất lạnh lẽo, cô đã kiên cường đủ rồi, ừ, cô điên. Cô thật sự điên rồi. Người ta nói, trên thế giới này, nhất định sẽ có một người khiến bạn sẽ yêu hơn cả yêu chính bản thân mình, từ khi mới hiểu chuyện, người đó đã bên cạnh cô. Nhưng giữa họ có quá nhiều khoảng cách, nó xa, nó xa đến mức suốt 18 năm trời cô vẫn không thể tưởng tượng được, cô đã yêu người mình coi là em trai.
Song Ngư, cô thật sự điên rồi.
Thân thể cô, từ từ không còn khí lực, đến muốn đứng dậy cô cũng không thể, chỉ biết gục mình trên nền đất lạnh lẽo mà nức nở đưa tay ôm lấy khuôn miệng đỏ mọng nín nghẹn đi tiếng nấc uất ức.
Ông trời. Ông thật biết trêu đùa cho số phận, tại sao, tại sao lại là người tôi đáng ra phải coi là em trai?
– “Song Ngư!!”. Xử Nữ bất giác vô tình đưa mắt đã thu đến hình ảnh một cô công chúa bé nhỏ quen thuộc, vô thức mà cất tiếng lên, định ý bước đến, lại vô thức hiểu ra điều gì mà lùi lại.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào của bản thân, vô thức Song Ngư đã nghe thấy có tiếng gọi mình, đôi mắt mờ ảo bị bao chùm bởi một màu đen quấn quanh là một dải lụa trắng mỏng manh của cô khẽ nhói lên vì nước mắt chua chát, đầu óc quay cuồng, Ngư rất mệt. Cô không rõ mình đã mò mẫm xuống Đại sảnh như thế nào, cô chỉ rõ, mình đã đi lạc đường rồi….
Nhân Mã khoảng khắc cứng đờ, hắn vừa nói cô điên?
“Cộp Cộp…Bịch Bịch”
Có tiếng bước chân liên tục vang lên, đang đến rất gần cô. Ngư rất sợ…Theo phản xạ, cô run rẩy mò mẫm muốn lùi lại.
Nhưng chậm mất rồi, một cơn gió thoảng lành lạnh đã thoáng lên bờ vai trần non mịn của Song Ngư qua lớp trang phục bệnh nhân mỏng manh, cả thân thể nhỏ bé của cô từ lúc nào đã được bao trọn trong một vòng tay cứng rắn vững chãi, một vòng tay có thể bảo vệ và che chở cho cô, một vòng tay sẵn sàng ôm lấy cô mỗi khi cô buồn. Hiện giờ, cô đang mộng, hay đang tỉnh?
Song Ngư khoảng khắc ngây người, cô ngồi trên nền đất lạnh lẽo, thân thể nhỏ bé được bao bọc mà run lên từng hồi nức nở hít lấy hương thơm nam tính từ lồng ngực Thiên Yết, đã lâu lắm rồi, cô không được hít lấy hương thơm này, cô rất nhớ nó, rất nhớ chủ nhân của nó.
Khuôn mặt kiều diễm của Song Ngư ngây ngốc ngước lên, hai bàn tay thon dài yếu ớt run rẩy vô lực đưa lên chạm đến khuôn mặt điển trai của Thiên Yết đã trở nên thập phần ôn nhu, khóe môi đỏ mọng của Ngư bất giác run rẩy, giọt nước mắt hoen mi mà chảy dài ào ạt thấm ướt dải lụa trắng, khóc, mắt cô sẽ đau, nhưng cô không ngừng được.
Cô không rõ biểu hiện của Thiên Yết hiện giờ ra sao, không rõ hắn đang nhìn cô thành thế nào….Nhưng, cô biết, hắn đang khóc, cô có thể cảm nhận được, giọt nước mắt ấm nóng chảy dài lên ngón tay trắng ngần mềm mại của cô, giọt nước mắt đấy rất ấm, có phải cũng rất mặn không?
– “Thỏ con…..Không phải em đừng nên xuất hiện trước mắt tôi sao…..Em xuất hiện, tôi sẽ không kìm hãm được bản thân mình, tôi rất muốn ôm em, tôi thực sự rất nhớ em. Sao em lại xuất hiện trước mắt tôi với bộ dạng thế này?…..Tôi rất đau lòng. Thỏ con…”. Thanh âm lạnh nhạt của Thiên Yết từ lúc nào đã thay bằng thanh âm ôn nhu, cổ họng khô khốc của hắn vô thức lại khàn đi một phần do nước mắt, hắn khóc, ừ, hắn khóc. Lúc này, Thiên Yết như một đứa trẻ yếu ớt nắm giữ lấy mối tình tuyệt vọng này, hắn vùi đầu vào hõm cổ Song Ngư, hắn chìm đắm trong mùi hương phảng chút thuốc sát trùng của cô, hắn muốn, vào thời khắc này, thời gian sẽ dừng lại, để hắn có thể mãi mãi ôm trọn lấy cô.
Người ta từng nói, Con gái hay khóc, nhưng cười mới là đỉnh cao của nỗi đau. Con trai ít khóc hơn, nhưng khi khóc, đây là tận cùng của địa ngục. Hắn đau, đau chết đi được.
Có lẽ, nếu trước đây, kể từ khi bắt đầu thì đừng nên chỉ đăm đăm nhìn vào kết thúc, rồi ai cũng sẽ dựng rào chắn cho riêng mình, tâm đã không vẹn, tình sẽ chẳng sâu. Hiện tại, cũng sẽ không đau như thế này.
Song Ngư ngây dại, cô chỉ biết vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của Thiên Yết, bên tai đều là thanh âm khàn đặc của Thiên Yết, nhưng, đối với Song Ngư, đây là thanh âm dịu dàng nhất cuộc đời cô. Cánh tay Song ngư thêm phần yếu ớt vươn lên ôm lấy cổ Thiên Yết, từng hơi thở nóng ấm phả vào vành tai hắn mà bất lực, phảng phất đến đều là bi ai.
Yết từng nói với cô, có một sự bi ai, mang tên nhớ. Nhớ một người nhưng không thể giãi bày, Yêu một người nhưng không nên yêu, đây là bất lực, đây là bi ai.
– “Yết, em là người anh không nên yêu nhất trên thế giới này!”. Bất giác, thanh âm Song Ngư khe khẽ vang lên, nó khẽ, nó khẽ đến mức như một cơn gió thoảng qua, rất nhanh. Nhưng đối với Yết, đây chính là một thanh âm rõ ràng, một thanh âm mãnh liệt tuyệt vọng nhất từ trước đến giờ hắn nghe, hắn yếu ớt thêm ghì lấy vòng eo thon gọn của Song Ngư, hắn muốn cô mãi mãi ở bên mình. Có vẻ, ông trời không giúp cho hắn. Song Ngư vương lên một nụ cười dịu dàng, một nụ cười rất nhẹ, nó nhẹ, nhưng đối với Thiên Yết, nó là nụ cười đáng sợ nhất mà hắn nhận được.
Thanh âm nhẹ nhàng của Song Ngư chầm chậm hạ xuống, rồi tắt ngấm. Cô vẫn giữ trên môi nụ cười ngọt ngào, điềm đạm đẩy thân người Thiên Yết ra, dáng vẻ rất đơn điệu, nhưng lại đang dốc toàn lực của một cô gái yếu mềm để đẩy ra cái tình yêu mà cô vẫn đang khao khát.
Cô không muốn ôm hắn sao? Có, có chứ, cô rất muốn.
Cô không nhớ hắn sao? Có, có chứ, cô rất nhớ.
Cô không yêu hắn sao? Có, Có chứ, cô yêu hắn đến tính mạng cũng không màng.
Nhưng, đây là định mệnh. Ừ, cứ coi là định mệnh, cô chỉ được phép coi hắn như một cậu em trai. Cô đã nghe đám vệ sĩ xì xào về gia thế của Song Như, nghe thì có vẻ làm ăn hợp pháp, trên thực tế, gia tộc Âu Dương là một gia tộc làm việc trái luật pháp, nói là lớn, cũng là ăn hối lộ, tham gia quản trị xã hội đen, buôn bán nha phiến bất hợp pháp….Loại người như thế này, nếu Song Như không mang cô trở về, Thiên Yết sẽ được an toàn sao?
Không, cô đủ thông minh để hiểu, Triệu Gia đấu không lại Âu Dương Gia Tộc.
Một cuộc tình, ngay từ đầu đã chấp nhận không có kết quả, chi bằng đừng vương vấn, đừng bắt đầu. Một mối tình hơn 10 năm, như vậy có lẽ đã đủ, đối với tình yêu, chỉ cần hiểu rằng lòng của đối phương cũng hướng về mình, dù không thể đến với nhau, cũng không phải không tốt.
Thiên Yết, khoảng khắc, hắn ngây người, chỉ biết yếu ớt níu lấy bàn tay nhỏ bé của Song Ngư, hắn không muốn làm cô đau, không muốn ép buộc cô, nhưng, lúc này, hắn thật muốn dùng vũ lực ép cô ở lại bên hắn. Hắn yêu cô đến phát điên.
– “Á….ưm….”
Bất ngờ, cả thân thể nhỏ bé của Song Ngư chỉ vừa loạng choạng mò mẫm đứng dậy đã lập tức bị lôi xuống trở lại, lực thể rất mạnh, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, đôi môi đỏ mọng đã bị bao chùm ẩm ướt, bao nhiều lời muốn nói đều theo đó mà bị nuốt ngược vào trong.
Hết chap 46….
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|