Phòng bệnh 194
Cánh cửa phòng khe khẽ được bàn tay thô ráp của Nhân Mã áp lên đẩy nhẹ bước vào, ánh mắt đặt trên cô gái trẻ đã tỉnh lại từ bao giờ, thân người cô yếu ớt tựa vào tường, ánh mắt như vô hồn đăm đăm hướng xuống đôi chân nhỏ bé được bó lại đã không còn cảm giác, bất giác lại híp mắt cười như tìm đến một điều thú vị lắm.
Nghe thấy động, Lê Thủy khẽ chớp mắt nghiêng đầu nhìn ra cửa, ánh mắt vừa rồi còn vô cảm đến bao nhiêu, bây giờ bất giác đã trở thành một tiểu bạch thỏ vô cùng ủy khuất,giọt lệ long lanh từ hốc mắt khẽ dâng lên trực trào, thanh âm cô khàn đi rất nhiều, cô khe khẽ cất tiếng gọi :
– “Mã soái….anh không sao chứ?”.
– “Người có sao là cô”. Ý nói hắn không sao. Nhưng đáy mắt lại dâng lên thêm một phần lạnh.
Đến một khắc, cô cũng không nhìn thấy trong đáy mắt hắn có một chút nào yêu thích, chỉ đơn giản, là thương hại.
Không sao, Mã Soái, anh biết không? Chỉ cần anh ở bên em, dù là thương hại, em cũng chấp nhận.
“Cộp….Cạch”
Nhân Mã chậm rãi dãn chân mày, hắn lạnh lùng bước đến bên giường bệnh của Lê Thủy, đặt vào lòng Lê Thủy một hộp cơm, rồi lẳng lặng thản nhiên kéo ghế ngồi xuống bên giường, tuy vậy, hắn vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cô, một khoảng cách khiến cô muốn chạm vào hắn cũng cảm thấy thật xa vời.
– “Có lẽ cô đói rồi, ăn đi. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Soạt”
Chợt, ngoài dự kiến của Nhân Mã, Lê Thủy đang ngây người ngồi trên giường bệnh bất giác vươn người gắng gượng nhào vào lòng hắn, cánh tay nhỏ bé run lên khẽ vịn chặt lấy tấm lưng Mã khiến bất giác hắn không biết phải làm sao, hai cánh tay rộng lớn dang ra, hắn rất muốn đẩy cô ra, nhưng lại nhìn xuống đôi chân yếu ớt của cô không thể cử động, hắn lại bất lực.
Vòng tay ôm siết lấy tấm lưng vững chắc của Nhân Mã thêm chặt, khuôn mặt mị hoặc của Lê Thủy ánh lên chút vẻ yếu đuối, gò má phiếm hồng làm nổi bật giọt nước mắt trong suốt mặn chát đã chảy dài, cô khẽ dựa khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực hắn, thanh âm cất lên như lời nỉ non của cô gái mới biết yêu khiến xao xuyến biết bao trái tim nam thần, chỉ tiếc, không có hắn.
– “Mã…..đừng đi. Đừng rời khỏi em. Có được không?….” Một khắc, cô nghẹn ngào : “Em đã biết tình trạng của mình, em tàn phế rồi, em không xứng với anh, nhưng, em thật sự không muốn rời khỏi anh….Van cầu anh….Xin đáp ứng em….”.
Nhân Mã, khoảng khắc, hắn ngây người.
Cánh tay đang dang rộng không muốn động đến cô gái trong ngực lại càng gồng lên nắm chặt, hắn thở lấy một cách khó khăn, cuối cùng lại hạ tay xuống, nhẹ nhàng chạm lên bờ vai nhỏ bé của cô gái đang nức nở từng hồi mà dỗ dành, lúc này, chính bản thân hắn, cũng không biết hắn đang làm gì. Mã khẽ cúi thấp đầu, tựa cằm lên chiếc đầu nhỏ xinh của Lê Thủy, khép mi lại, hắn lại nhìn thấy Thiên Bình.
– “Đừng lo…Tôi sẽ không rời khỏi em…xin lỗi…”.
Hắn nói gì thế?
Hắn không biết.
Nhưng, hắn thực sự đang mắc nợ Lê Thủy. Đôi chân kia, là do hắn khiến cô thành thế này. Hắn còn lành lặn, nhưng cô thì không thể đi lại nữa. Hắn thương hại cô.
Hãy tin, hắn không hề yêu cô. Lời xin lỗi cuối cùng, hắn nói rất khẽ, hắn xin lỗi vì đã khiến cô thành thế này, hắn xin lỗi vì….hắn không yêu cô.
Bên ngoài cửa phòng bệnh, một bóng hình khoác áo sơ mi trắng thanh thoát, mái tóc tết gọn được cô để sang một bên, ánh mắt nheo lại nhìn khung cảnh qua cánh cửa khép hờ, vô thức, Thiên Bình cắn chặt môi. Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự cô tịch vẫn không rời khỏi khung cảnh đó.
Vừa rồi, cô thấy thủ tục nhập viện là tên Lê Thủy, vậy, có lẽ Lê Thủy xảy ra chuyện. Trong thâm tâm, cô vẫn muốn đến thăm cô ấy một lát, muốn nghe lời giải thích từ Nhân Mã. Cơ mà, đây có được xem là một lời giải thích không?
Không rời khỏi cô ấy? Mã, anh đáng sợ hơn tôi nghĩ.
Chợt, Thiên Bình đang đờ đẫn nhìn vào căn phòng trắng thanh thoát bỗng giật mình, ánh mắt cô va phải ánh mắt của Lê Thủy, chỉ thấy, Lê Thủy ôm siết lấy Nhân Mã, bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên lưng Nhân Mã lại khẽ tách ra chỉnh thành bàn tay như dấu hiệu like rồi lại chỉnh xuống phía dưới như một kiểu khinh bỉ, coi thường.
Thiên Bình đã học qua lớp học khẩu hình, bình thường cô rất thường đi làm từ thiện, cô có thể hiểu, khẩu hình của Lê Thủy rất khẽ. Nhưng Bình Nhi vẫn có thể hiểu…
“Cô, đồ thua cuộc”. Ánh mắt Lê Thủy rất tuyệt tình, rất tàn nhẫn, rất ác nghiệt.
Phải rồi. Tôi là đồ thua cuộc. Trong cuộc chiến vô vị này, cô thắng. Vì, vốn, loại người như Nhân Mã, để tôi đau lòng ư? Không xứng.
Thiên Bình rời đi.
Một cơn gió nhẹ lại thoảng qua, cửa phòng khép hờ nhẹ nhẹ đóng lại, bầu không khí lại thêm chìm vào sự an tĩnh cô liêu. Sự tịch mịch tàn ác của tội nghiệt như thấm vào xương cốt người đàn ông tội đồ đang ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực.
Phòng 573
Cơn mưa rào bên ngoài đã tắt, ánh sáng nhè nhẹ lại mở lên, tuy nhiên, không có cầu vồng như thường lệ, cũng như tâm tư của những vì sao tinh tú dưới đây, đều không có cầu vồng. Ánh dương ngoài cửa sổ chiếu vào làm chiếc giường được bao phủ bởi lớp vàng óng ánh ấm áp. Nổi bật là cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường trắng toát, bên khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt ẩm ướt khiến lòng người như thêm nặng trĩu thương cảm.
Cô lặng lẽ chìm vào giấc ngủ hiu quạnh.
“Cạch”
Cánh cửa nhẹ nhàng được một người phụ nữ mặc trang phục bác sĩ bịt khẩu trang kĩ càng đẩy ra, ánh mắt người đó thật quen. mái tóc nhuộm bởi màu xám thanh tịch bung xòa dài che đi bên tai có ẩn chứa một đóa hồng nho nhỏ. Người phụ nữ đó chậm rãi điểm gót đến trước giường bệnh, kéo theo một chiếc xe thuốc đến bên giường của Song Ngư, ánh mắt cơ hồ lại lạnh lẽo đi vài phần.
“Pựt”
Người phụ nữ trong trang phục bác sĩ chậm rãi cởi bỏ lớp khẩu trang, ánh mắt lạnh lẽo như từng tầng lớp băng dày đặc hướng đến Ngư khiến cô vô thức cũng phải rùng mình vì khí lạnh.
Khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ đó dần lộ ra, một đôi mắt xám tro sắc nhọn, một đôi môi vành trăng tươi tắn, một chiếc mũi cao dọc dừa khiêu gợi, một gò má cao phiếm hồng hiền hòa. Rất dễ nhất biết, Là Mỹ An. Vũ Mỹ An.
Cô ta tới đây làm gì? Sao lại mặc trang phục bác sĩ?
Trong ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào khuôn mặt kiêu kì của Mỹ An, khóe môi vành trăng cong lên một đường tô điểm cho khuôn mặt tươi tắn, cô ta đưa bàn tay thon gọn mềm mại lên vuốt ve gò má nhợt nhạt của Song Ngư, từng tấc da thịt trên tay cô ta cứ thế mà ma sát, ngón tay cong lên khẽ cà nhẹ móng vuốt sắc nhọn vào gò má khiến một vệt xước trên da thịt Song Ngư vô tình xuất hiện.
– “Song Ngư, cô biết không? Ngày bé, tôi đã từng rất ghen tị với cô. Cô có quần áo đẹp, cô được đi xe sang, cô có nhà quý tộc, cô được Thiên Yết chăm sóc. Và giờ, tôi vẫn không thể ngớt ghen tị với cô. Mà, cô biết đấy, đỉnh cao của sự ghen tị là diệt trừ. Ba mẹ tôi là nhà bác học, Ba tôi đã chế tạo ra một loại thuốc, nó rất độc đáo, tôi tin là cô sẽ thích”. Mỹ An khẽ cười, ả thêm cúi thấp đầu, thì thầm phả hơi thở nóng ấm mị hoặc mờ ám vào vành tay của Song Ngư vẫn đang mơ màng chìm sâu trong mộng : “Nó được chế tạo từ một lượng nhỏ kali xyanua và một lượng nhỏ thạch tín, cô bạn của tôi ơi, cái chết sẽ đến rất nhẹ nhàng, không đau đớn, đây có được coi là một ân huệ tôi ban cho cô? Song Ngư à, sống đã không còn ý nghĩa, vậy cô chết đi, sẽ có ý nghĩa với tôi. Tôi sẽ cầu nguyện cho cô được lên thiên đường…”.
Thanh âm còn chưa dứt, chỉ thấy Mỹ An chậm rãi rút từ chiếc xe thuốc ra một lọ dung dịch nhỏ có màu vàng nhạt mờ ám cùng cây kim tiêm rất mới được Mỹ An cẩn thận nâng kim tiêm mà hút lấy thứ dung dịch đáng sợ đó.
Khoé môi cô nhếch lên một đường mờ ám. Bàn tay siết lấy cây kim tiêm thêm chặt, đáy mắt ánh lên một sự bi ai đến căm giận, tràn ngập đều là sự ghen tị của một người phụ nữ đáng thương.
Đến cuối cùng, cũng là ghen tị.
“Rầm”
Cánh cửa phòng bệnh yên ắng bất giác vang động một hồi, cánh cửa phòng bệnh bị đạp mạnh mà bật mở. Vũ Mỹ An trừng mắt mở to cả kinh nhìn vào bóng người cao lớn cường tráng sau làn khói trắng mờ ảo.
Bàn tay siết chặt lấy cây kim tiêm đến ứa mồ hôi túa ra ngập tràn lòng bàn tay mỏng manh của cô ta. Hô hấp của Mỹ An cũng trở nên hoảng loạn khi va phải ánh mắt lạnh lẽo đến rùng mình ghê rợn từng đốt xương của người đàn ông bên ngoài.
– “CÔ ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?!!!”.Một thanh âm to lớn gầm lên một tiếng làm kinh động cả căn phòng bệnh.
Hết chap 52….
Tâm sự tác giả :
– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3
– Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
Cánh cửa phòng khe khẽ được bàn tay thô ráp của Nhân Mã áp lên đẩy nhẹ bước vào, ánh mắt đặt trên cô gái trẻ đã tỉnh lại từ bao giờ, thân người cô yếu ớt tựa vào tường, ánh mắt như vô hồn đăm đăm hướng xuống đôi chân nhỏ bé được bó lại đã không còn cảm giác, bất giác lại híp mắt cười như tìm đến một điều thú vị lắm.
Nghe thấy động, Lê Thủy khẽ chớp mắt nghiêng đầu nhìn ra cửa, ánh mắt vừa rồi còn vô cảm đến bao nhiêu, bây giờ bất giác đã trở thành một tiểu bạch thỏ vô cùng ủy khuất,giọt lệ long lanh từ hốc mắt khẽ dâng lên trực trào, thanh âm cô khàn đi rất nhiều, cô khe khẽ cất tiếng gọi :
– “Mã soái….anh không sao chứ?”.
– “Người có sao là cô”. Ý nói hắn không sao. Nhưng đáy mắt lại dâng lên thêm một phần lạnh.
Đến một khắc, cô cũng không nhìn thấy trong đáy mắt hắn có một chút nào yêu thích, chỉ đơn giản, là thương hại.
Không sao, Mã Soái, anh biết không? Chỉ cần anh ở bên em, dù là thương hại, em cũng chấp nhận.
“Cộp….Cạch”
Nhân Mã chậm rãi dãn chân mày, hắn lạnh lùng bước đến bên giường bệnh của Lê Thủy, đặt vào lòng Lê Thủy một hộp cơm, rồi lẳng lặng thản nhiên kéo ghế ngồi xuống bên giường, tuy vậy, hắn vẫn giữ một khoảng cách nhất định với cô, một khoảng cách khiến cô muốn chạm vào hắn cũng cảm thấy thật xa vời.
– “Có lẽ cô đói rồi, ăn đi. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
“Soạt”
Chợt, ngoài dự kiến của Nhân Mã, Lê Thủy đang ngây người ngồi trên giường bệnh bất giác vươn người gắng gượng nhào vào lòng hắn, cánh tay nhỏ bé run lên khẽ vịn chặt lấy tấm lưng Mã khiến bất giác hắn không biết phải làm sao, hai cánh tay rộng lớn dang ra, hắn rất muốn đẩy cô ra, nhưng lại nhìn xuống đôi chân yếu ớt của cô không thể cử động, hắn lại bất lực.
Vòng tay ôm siết lấy tấm lưng vững chắc của Nhân Mã thêm chặt, khuôn mặt mị hoặc của Lê Thủy ánh lên chút vẻ yếu đuối, gò má phiếm hồng làm nổi bật giọt nước mắt trong suốt mặn chát đã chảy dài, cô khẽ dựa khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực hắn, thanh âm cất lên như lời nỉ non của cô gái mới biết yêu khiến xao xuyến biết bao trái tim nam thần, chỉ tiếc, không có hắn.
– “Mã…..đừng đi. Đừng rời khỏi em. Có được không?….” Một khắc, cô nghẹn ngào : “Em đã biết tình trạng của mình, em tàn phế rồi, em không xứng với anh, nhưng, em thật sự không muốn rời khỏi anh….Van cầu anh….Xin đáp ứng em….”.
Nhân Mã, khoảng khắc, hắn ngây người.
Cánh tay đang dang rộng không muốn động đến cô gái trong ngực lại càng gồng lên nắm chặt, hắn thở lấy một cách khó khăn, cuối cùng lại hạ tay xuống, nhẹ nhàng chạm lên bờ vai nhỏ bé của cô gái đang nức nở từng hồi mà dỗ dành, lúc này, chính bản thân hắn, cũng không biết hắn đang làm gì. Mã khẽ cúi thấp đầu, tựa cằm lên chiếc đầu nhỏ xinh của Lê Thủy, khép mi lại, hắn lại nhìn thấy Thiên Bình.
– “Đừng lo…Tôi sẽ không rời khỏi em…xin lỗi…”.
Hắn nói gì thế?
Hắn không biết.
Nhưng, hắn thực sự đang mắc nợ Lê Thủy. Đôi chân kia, là do hắn khiến cô thành thế này. Hắn còn lành lặn, nhưng cô thì không thể đi lại nữa. Hắn thương hại cô.
Hãy tin, hắn không hề yêu cô. Lời xin lỗi cuối cùng, hắn nói rất khẽ, hắn xin lỗi vì đã khiến cô thành thế này, hắn xin lỗi vì….hắn không yêu cô.
Bên ngoài cửa phòng bệnh, một bóng hình khoác áo sơ mi trắng thanh thoát, mái tóc tết gọn được cô để sang một bên, ánh mắt nheo lại nhìn khung cảnh qua cánh cửa khép hờ, vô thức, Thiên Bình cắn chặt môi. Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự cô tịch vẫn không rời khỏi khung cảnh đó.
Vừa rồi, cô thấy thủ tục nhập viện là tên Lê Thủy, vậy, có lẽ Lê Thủy xảy ra chuyện. Trong thâm tâm, cô vẫn muốn đến thăm cô ấy một lát, muốn nghe lời giải thích từ Nhân Mã. Cơ mà, đây có được xem là một lời giải thích không?
Không rời khỏi cô ấy? Mã, anh đáng sợ hơn tôi nghĩ.
Chợt, Thiên Bình đang đờ đẫn nhìn vào căn phòng trắng thanh thoát bỗng giật mình, ánh mắt cô va phải ánh mắt của Lê Thủy, chỉ thấy, Lê Thủy ôm siết lấy Nhân Mã, bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trên lưng Nhân Mã lại khẽ tách ra chỉnh thành bàn tay như dấu hiệu like rồi lại chỉnh xuống phía dưới như một kiểu khinh bỉ, coi thường.
Thiên Bình đã học qua lớp học khẩu hình, bình thường cô rất thường đi làm từ thiện, cô có thể hiểu, khẩu hình của Lê Thủy rất khẽ. Nhưng Bình Nhi vẫn có thể hiểu…
“Cô, đồ thua cuộc”. Ánh mắt Lê Thủy rất tuyệt tình, rất tàn nhẫn, rất ác nghiệt.
Phải rồi. Tôi là đồ thua cuộc. Trong cuộc chiến vô vị này, cô thắng. Vì, vốn, loại người như Nhân Mã, để tôi đau lòng ư? Không xứng.
Thiên Bình rời đi.
Một cơn gió nhẹ lại thoảng qua, cửa phòng khép hờ nhẹ nhẹ đóng lại, bầu không khí lại thêm chìm vào sự an tĩnh cô liêu. Sự tịch mịch tàn ác của tội nghiệt như thấm vào xương cốt người đàn ông tội đồ đang ôm lấy cô gái nhỏ trong ngực.
Phòng 573
Cơn mưa rào bên ngoài đã tắt, ánh sáng nhè nhẹ lại mở lên, tuy nhiên, không có cầu vồng như thường lệ, cũng như tâm tư của những vì sao tinh tú dưới đây, đều không có cầu vồng. Ánh dương ngoài cửa sổ chiếu vào làm chiếc giường được bao phủ bởi lớp vàng óng ánh ấm áp. Nổi bật là cô gái nhỏ nằm trên chiếc giường trắng toát, bên khóe mắt còn đọng lại giọt nước mắt ẩm ướt khiến lòng người như thêm nặng trĩu thương cảm.
Cô lặng lẽ chìm vào giấc ngủ hiu quạnh.
“Cạch”
Cánh cửa nhẹ nhàng được một người phụ nữ mặc trang phục bác sĩ bịt khẩu trang kĩ càng đẩy ra, ánh mắt người đó thật quen. mái tóc nhuộm bởi màu xám thanh tịch bung xòa dài che đi bên tai có ẩn chứa một đóa hồng nho nhỏ. Người phụ nữ đó chậm rãi điểm gót đến trước giường bệnh, kéo theo một chiếc xe thuốc đến bên giường của Song Ngư, ánh mắt cơ hồ lại lạnh lẽo đi vài phần.
“Pựt”
Người phụ nữ trong trang phục bác sĩ chậm rãi cởi bỏ lớp khẩu trang, ánh mắt lạnh lẽo như từng tầng lớp băng dày đặc hướng đến Ngư khiến cô vô thức cũng phải rùng mình vì khí lạnh.
Khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ đó dần lộ ra, một đôi mắt xám tro sắc nhọn, một đôi môi vành trăng tươi tắn, một chiếc mũi cao dọc dừa khiêu gợi, một gò má cao phiếm hồng hiền hòa. Rất dễ nhất biết, Là Mỹ An. Vũ Mỹ An.
Cô ta tới đây làm gì? Sao lại mặc trang phục bác sĩ?
Trong ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào khuôn mặt kiêu kì của Mỹ An, khóe môi vành trăng cong lên một đường tô điểm cho khuôn mặt tươi tắn, cô ta đưa bàn tay thon gọn mềm mại lên vuốt ve gò má nhợt nhạt của Song Ngư, từng tấc da thịt trên tay cô ta cứ thế mà ma sát, ngón tay cong lên khẽ cà nhẹ móng vuốt sắc nhọn vào gò má khiến một vệt xước trên da thịt Song Ngư vô tình xuất hiện.
– “Song Ngư, cô biết không? Ngày bé, tôi đã từng rất ghen tị với cô. Cô có quần áo đẹp, cô được đi xe sang, cô có nhà quý tộc, cô được Thiên Yết chăm sóc. Và giờ, tôi vẫn không thể ngớt ghen tị với cô. Mà, cô biết đấy, đỉnh cao của sự ghen tị là diệt trừ. Ba mẹ tôi là nhà bác học, Ba tôi đã chế tạo ra một loại thuốc, nó rất độc đáo, tôi tin là cô sẽ thích”. Mỹ An khẽ cười, ả thêm cúi thấp đầu, thì thầm phả hơi thở nóng ấm mị hoặc mờ ám vào vành tay của Song Ngư vẫn đang mơ màng chìm sâu trong mộng : “Nó được chế tạo từ một lượng nhỏ kali xyanua và một lượng nhỏ thạch tín, cô bạn của tôi ơi, cái chết sẽ đến rất nhẹ nhàng, không đau đớn, đây có được coi là một ân huệ tôi ban cho cô? Song Ngư à, sống đã không còn ý nghĩa, vậy cô chết đi, sẽ có ý nghĩa với tôi. Tôi sẽ cầu nguyện cho cô được lên thiên đường…”.
Thanh âm còn chưa dứt, chỉ thấy Mỹ An chậm rãi rút từ chiếc xe thuốc ra một lọ dung dịch nhỏ có màu vàng nhạt mờ ám cùng cây kim tiêm rất mới được Mỹ An cẩn thận nâng kim tiêm mà hút lấy thứ dung dịch đáng sợ đó.
Khoé môi cô nhếch lên một đường mờ ám. Bàn tay siết lấy cây kim tiêm thêm chặt, đáy mắt ánh lên một sự bi ai đến căm giận, tràn ngập đều là sự ghen tị của một người phụ nữ đáng thương.
Đến cuối cùng, cũng là ghen tị.
“Rầm”
Cánh cửa phòng bệnh yên ắng bất giác vang động một hồi, cánh cửa phòng bệnh bị đạp mạnh mà bật mở. Vũ Mỹ An trừng mắt mở to cả kinh nhìn vào bóng người cao lớn cường tráng sau làn khói trắng mờ ảo.
Bàn tay siết chặt lấy cây kim tiêm đến ứa mồ hôi túa ra ngập tràn lòng bàn tay mỏng manh của cô ta. Hô hấp của Mỹ An cũng trở nên hoảng loạn khi va phải ánh mắt lạnh lẽo đến rùng mình ghê rợn từng đốt xương của người đàn ông bên ngoài.
– “CÔ ĐANG LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY?!!!”.Một thanh âm to lớn gầm lên một tiếng làm kinh động cả căn phòng bệnh.
Hết chap 52….
Tâm sự tác giả :
– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3
– Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|