Chap 56 : Lão Thiên, thật biết trêu đùa !
*Đề nghị không copy dưới mọi hình thức, đây là truyện mình tự sáng tác không phải edit hay đăng lại. Cảm ơn <3
Cơn gió chiều đìu hiu phảng phất phủ lấy cả thành phố nhỏ bé vào buổi trưa ảm đạm. Trước cánh cổng trường Đồng Ân phong cách cổ điển, lại vắng vẻ nhàn nhạt, từng hồi học sinh rời gót khỏi trường, dần tản ra vắng vẻ. Bầu không khí lãnh đạm lại có chút chán chường. Đằng xa, góc khuất bên cổng trường, một thân nam cao ráo phủ thân sơ mi trắng , lãnh đạm dựa lưng vào chiếc veneno như chờ đợi, như ngóng đợi. Dường như lại cảm thấy rất quen. Rất quen. Tôn Hàn Khanh? Phải. Là Tôn Hàn Khanh.
Ẩn sau cánh cổng trường cao vợi, bóng hồng với mái tóc ngắn ôm trọn khuôn mặt màu xanh nổi bật, lưa thưa vài sợi tóc phảng phất khẽ tung bay trên mảng không trung vô định.
“Hàn Tử”
“Khanh”
Hàn Tử – cô gái với khuôn mặt hệt như Song Từ. Là ai? Rốt cuộc cô là ai? Nhưng khác quá, mái tóc dài bồng bềnh đã thay thế bởi mái tóc cụp ngắn ôm lấy khuôn mặt thon gọn, khả ái. Tuy vẫn là màu xanh quen thuộc, nhưng sao lại lạ lẫm quá. Hàn Khanh nói với cô, cô là con gái của gia tộc nước ngoài, cô và hắn có hôn ước. Yêu nhau rất mặn nồng, rất sâu đậm. Là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ. Hắn nói, cô nghe. Cô chỉ biết có vậy, cô không có ấn tượng gì cả. Nói rằng yêu, yêu rất sâu đậm, yêu đến vong mạng cũng chẳng màng. Như thể thật sự dây dưa không thể dứt.
Nhưng. Sao trong tiềm thức của cô, đến khuôn mặt của Tôn Hàn Khanh cô cũng không có ấn tượng, đến cái động tay của hắn cô cũng chẳng có cảm xúc. Trong mộng của Hàn Tử, cô thấy một nam tử rất cao, lồng ngực rất vững chắc, rất rộng rãi, bàn tay của người đó cũng rất ấm, khiến cô ngày đêm như tương tư người trong mộng, ngày đêm nhớ nhung một người xa lạ, mà đến khuôn mặt của người đó, khi tỉnh dậy cô cũng chẳng thể nhớ ra.
Rốt cuộc là ai?
Không phải Tôn Hàn Khanh. Nhất định không phải. Đến một chút thân quen, cũng còn không có, nói gì là mơ về Tôn Hàn Khanh?
Hắn nói trường cũ gây thương tổn cho cô, nên hắn giúp cô chuyển trường, bạn bè đều mới, cô không quen cũng dễ hiểu. Nhưng trong lồng ngực Hàn Tử, lúc nào cũng như luôn chất chứa những mông lung vô định, những suy nghĩ vẩn vương mãi cũng không dứt ra được. Hàn Tử, đến cái tên, cô cũng không quen. Đến hôn phu, cô cũng không quen. Mọi thứ, cô đều không quen.
Đôi mắt to tròn ngây người phút chốc mà nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, cánh môi gượng gạo cong lên nụ cười nhu hòa bước đến phía hắn : “Khanh, hôm nay những người gặp em đều có phản ứng rất kì lạ, họ nói em giống với một người mất tích. Anh có biết người đó không?…hình như tên..tên là..”
Phút chốc, cổ họng Tôn Hàn Khanh cũng phải nghẹn lại, đáy mắt như cả cơn sóng cuộn trào từng cơn dữ dội tột cùng của sự sợ hãi.
Song Tử, hắn không biết có thể dối cô đến khi nào? Nhưng chỉ cần có một chút hi vọng, hắn cũng muốn đem cô đi, cũng muốn cất cô đi khỏi Trần Phong Bạch Dương. Nhưng làm thế nào đây? bí mật hắn làm sao dối cô mãi. Hiện giờ, thông tin công nghệ đều rất phổ biến, hắn luôn viện đủ lý do để tránh việc cô dùng đến điện thoại, tiếp xúc với công nghệ.
Ừ.Hắn sợ. Hắn sợ lắm, sợ rằng cô sẽ nhận ra mình là Song Tử. Là Tôn Nguyệt Song Tử. Chỉ nghĩ đến thôi, dọc sống lưng Hàn Khanh cũng không hẹn mà nổi tầng tầng sự lạnh lẽo. Đột ngột, hắn dang tay ôm trọn lấy cô vào lòng, đôi mắt hằn gân đỏ máu sợ hãi siết chặt hơn cánh tay cứng cáp, cổ họng hắn khàn đặc, khó khăn cất lên thanh âm phả vào bên tay Hàn Tử một cách khó nhọc : ” Hàn Tử…đợi anh, đợi anh, chúng ta sẽ qua Mỹ định cư”.
Giật mình trước thái độ của Hàn Khanh, không hẹn, động thái của Hàn Tử đồng thời đẩy mạnh hắn ra, chân mi khó khăn nhíu chặt chăm chăm nhìn vào nam tử không ưng lòng. Rõ ràng thái độ của Hàn Khanh rất kì lạ, không phải nói sẽ để cô ở đây sao? Sao đột ngột lại muốn qua Mỹ? Nói thế này…khác gì ấn định việc kết hôn của cả hai?
Cô. Không muốn. Vạn lần cũng không muốn.
Cô không muốn lấy một người cô không yêu.
Cô không muốn chung sống với một người lạ lẫm.
Cô không muốn kết hôn khi bản thân cô đến mình là ai cũng không biết.
Không muốn. Vạn lần cũng không muốn.
Tuy Hàn Khanh nói, cô và hắn là thanh mãi trúc mã, đã ấn định sẽ kết hôn, ấn định đã yêu nhau, nhưng vào thời điểm hiện tại, cô không yêu, cũng không có kí ức về hắn. Nếu cả đời cô không thể hồi phục trí nhớ, cả đời đều không yêu hắn, thì kết hôn có ý nghĩa gì? Kết hôn để làm gì? Vô nghĩa. Thực sự vô nghĩa.
Khi bạn biết được rằng bạn muốn dành trọn thời gian còn lại của cuộc đời bên cạnh một ai đó, bạn chỉ muốn bắt đầu càng sớm càng tốt. Nhưng khi bạn không muốn ở bên cạnh ai đó cả một đời, thì chính là chỉ mong giây phút đó không bao giờ đến.
You May Like by Mỗi đêm, bạn sẽ bị mất 1kg, nếu bạn sẽ làm điều này trước khi ngủ “Từ từ, không cần vội”. Hàn Tử âm trầm khẽ cúi đầu, đáy mắt mơ hồ có chút sợ hãi, vương chút run rẩy, cô lảng khỏi Hàn Khanh, tự mình ngồi vào bên trong xe. Đến bản thân Hàn Khanh cũng không thể rõ, là cô đang nghĩ gì, là cô đang muốn gì. Nhưng, ngay giây phút này, cô vẫn mãi xa cách hắn.
Song Tử, ngay cả khi không có Bạch Dương, em vẫn chưa từng có tôi !
Đau khổ nhất là khi yêu ai đó, thương ai đó mà không thể ở bên, không thể nói ra nỗi lòng của mình với người ấy. Mà ở bên rồi, cũng như không ở bên, dù làm bất cứ chuyện gì, trong lòng Song Tử, một lần cũng chưa từng có hắn.
Có những lúc, không có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại. Có những lúc, bỏ lỡ hiện tại, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa. Nên hắn nguyện bất chấp một lần, hắn nguyện đánh đổi mọi thứ một lần, chỉ để đổi lại một lần cô yêu hắn.
Khi yêu… bỗng dưng cả thế giới chỉ nhỏ bé nằm gọn ở duy nhất một người. Song Tử, không có em, ngày đẹp trời cũng chỉ còn giông bão. Xin em, làm ơn, ở lại bên tôi !
“Được, không cần vội, anh đợi em….”
…Nguyện đợi cả một đời !
Trên con đường cao tốc đông đúc, chiếc siêu xe Veneno thâm trầm lướt đi trên con đường trơn mượt. Không hẹn, một chiếc BMW cũng đi ngược lại làn đường bên cạnh. Một chiếc đi lên, một chiếc đi xuống.
Người đời có hai từ “duyên phận”, nơi nào cũng có hai từ “nghiệt duyên”. Có thể khoảng cách thậm chí chỉ là trong gang tấc. Chiếc xe đối diện, không ai khác, chính là Trần Phong Bạch Dương, mái tóc xòa xuống lười biếng không vào nếp, khuôn mặt hốc hác đến mệt mỏi, tầng râu cũng đã lâu không đụng đến, chiếc áo sơ mi thong thả mở hờ hai cúc trên cũng chẳng cần cài thắt lưng. Mỹ nam bậc nhất nay còn là lại gì? Hệt như một người đàn ông trung niên đã trải quá nhiều bi ai. Đã trải quá nhiều bất lực. Vạn đời cũng chẳng thể dứt ra. Như chính tình yêu của Bạch Dương đối với Song Tử, vạn đời chẳng muốn dứt, ngàn đời cũng không muốn dừng.
Hắn không nhìn cô. Đôi mắt hắt tia máu cũng nhợt nhạt đến lạ. Nhưng cô lại đang nhìn hắn, nhìn rất chăm chú hướng về phía hắn. Ước gì giây phút này dừng lại, để đau thương chỉ dừng lại ở đây thôi. Ước gì khoảng khắc này dừng lại, để bi thương cũng kết thúc tại đây.
Ước gì giây phút này, cô nhận ra hắn.
Ước gì giây phút này, hắn nhìn thấy cô.
Ước gì…
Nhưng cuộc đời thì thường không dễ dàng như điều mong muốn. Hình ảnh hiện tại cũng thật đến đau lòng. Hàn Khanh nhìn cô. Cô lại nhìn Bạch Dương. Thì ra, đến kể cả không còn ký ức, cô vẫn luôn hướng về Bạch Dương. Thì ra, đến kể cả không còn ký ức, tình yêu cũng vẫn luôn vẹn nguyên. Thì ra, đến kể cả không còn ký ức, cô cũng không yêu Tôn Hàn Khanh.
Hàn Khanh không nhìn thấy Bạch Dương. Chỉ thấy lồng ngực có chút gì nhoi nhói. Không, không phải là nhói, mà quặn lại đến đau đớn, khiến hắn hô hấp cũng khó khăn, khiến hẳn thở thôi cũng thấy mệt.
Đời. Thật quá nhiều thứ nực cười. Một người, mải miết kiếm tìm người yêu, khi giây phút ở ngay bên cạnh lại chẳng thể trông thấy. Một người, dù mất đi ký ức vẫn mãi hướng về một người, kể cả đã nhìn cũng không nhớ được người mình yêu. Một người, dẫu biết không thể ép một người yêu mình, không thể đem người mình yêu tránh khỏi mọi thứ, nhưng lại bất chấp đánh đổi dù chỉ còn tia hi vọng cuối cùng.
Lão thiên, thật biết trêu đùa !
Song Tử, rốt cuộc em đang ở đâu? Anh nhớ em lắm !
Người vừa rồi, thâm tâm cảm thấy rất quen ! Tim cũng cảm thấy rất đau.
Song Tử, dù đánh đổi cả một đời này, tôi cũng không để em đi…
Cuộc đời, thật nhiều chuyện nực cười đến không thể tin, càng không muốn tin.
Hai người yêu nhau, đi qua nhau, nhưng chẳng hề nhận ra.
Một người không được yêu, lại bất chấp không muốn hai người nhận ra.
Bi thương nào bằng?
“Tách”
Giọt nước mắt chảy dài dọc trên gò má.
Là ai đang khóc?
Hay chăng Hàn Khanh khóc cho tình yêu của mình?
Hay chăng Song Tử khóc trong vô thức của trái tim?
Hay chăng Bạch Dương khóc vì đau đớn trong nỗi niềm mất đi người yêu?
Có quá nhiều nỗi đau. Nước mắt rơi đến lúc nào cho đủ?
Hết chap 56……
Tâm sự tác giả :
– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3
– Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
*Đề nghị không copy dưới mọi hình thức, đây là truyện mình tự sáng tác không phải edit hay đăng lại. Cảm ơn <3
Cơn gió chiều đìu hiu phảng phất phủ lấy cả thành phố nhỏ bé vào buổi trưa ảm đạm. Trước cánh cổng trường Đồng Ân phong cách cổ điển, lại vắng vẻ nhàn nhạt, từng hồi học sinh rời gót khỏi trường, dần tản ra vắng vẻ. Bầu không khí lãnh đạm lại có chút chán chường. Đằng xa, góc khuất bên cổng trường, một thân nam cao ráo phủ thân sơ mi trắng , lãnh đạm dựa lưng vào chiếc veneno như chờ đợi, như ngóng đợi. Dường như lại cảm thấy rất quen. Rất quen. Tôn Hàn Khanh? Phải. Là Tôn Hàn Khanh.
Ẩn sau cánh cổng trường cao vợi, bóng hồng với mái tóc ngắn ôm trọn khuôn mặt màu xanh nổi bật, lưa thưa vài sợi tóc phảng phất khẽ tung bay trên mảng không trung vô định.
“Hàn Tử”
“Khanh”
Hàn Tử – cô gái với khuôn mặt hệt như Song Từ. Là ai? Rốt cuộc cô là ai? Nhưng khác quá, mái tóc dài bồng bềnh đã thay thế bởi mái tóc cụp ngắn ôm lấy khuôn mặt thon gọn, khả ái. Tuy vẫn là màu xanh quen thuộc, nhưng sao lại lạ lẫm quá. Hàn Khanh nói với cô, cô là con gái của gia tộc nước ngoài, cô và hắn có hôn ước. Yêu nhau rất mặn nồng, rất sâu đậm. Là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ. Hắn nói, cô nghe. Cô chỉ biết có vậy, cô không có ấn tượng gì cả. Nói rằng yêu, yêu rất sâu đậm, yêu đến vong mạng cũng chẳng màng. Như thể thật sự dây dưa không thể dứt.
Nhưng. Sao trong tiềm thức của cô, đến khuôn mặt của Tôn Hàn Khanh cô cũng không có ấn tượng, đến cái động tay của hắn cô cũng chẳng có cảm xúc. Trong mộng của Hàn Tử, cô thấy một nam tử rất cao, lồng ngực rất vững chắc, rất rộng rãi, bàn tay của người đó cũng rất ấm, khiến cô ngày đêm như tương tư người trong mộng, ngày đêm nhớ nhung một người xa lạ, mà đến khuôn mặt của người đó, khi tỉnh dậy cô cũng chẳng thể nhớ ra.
Rốt cuộc là ai?
Không phải Tôn Hàn Khanh. Nhất định không phải. Đến một chút thân quen, cũng còn không có, nói gì là mơ về Tôn Hàn Khanh?
Hắn nói trường cũ gây thương tổn cho cô, nên hắn giúp cô chuyển trường, bạn bè đều mới, cô không quen cũng dễ hiểu. Nhưng trong lồng ngực Hàn Tử, lúc nào cũng như luôn chất chứa những mông lung vô định, những suy nghĩ vẩn vương mãi cũng không dứt ra được. Hàn Tử, đến cái tên, cô cũng không quen. Đến hôn phu, cô cũng không quen. Mọi thứ, cô đều không quen.
Đôi mắt to tròn ngây người phút chốc mà nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, cánh môi gượng gạo cong lên nụ cười nhu hòa bước đến phía hắn : “Khanh, hôm nay những người gặp em đều có phản ứng rất kì lạ, họ nói em giống với một người mất tích. Anh có biết người đó không?…hình như tên..tên là..”
Phút chốc, cổ họng Tôn Hàn Khanh cũng phải nghẹn lại, đáy mắt như cả cơn sóng cuộn trào từng cơn dữ dội tột cùng của sự sợ hãi.
Song Tử, hắn không biết có thể dối cô đến khi nào? Nhưng chỉ cần có một chút hi vọng, hắn cũng muốn đem cô đi, cũng muốn cất cô đi khỏi Trần Phong Bạch Dương. Nhưng làm thế nào đây? bí mật hắn làm sao dối cô mãi. Hiện giờ, thông tin công nghệ đều rất phổ biến, hắn luôn viện đủ lý do để tránh việc cô dùng đến điện thoại, tiếp xúc với công nghệ.
Ừ.Hắn sợ. Hắn sợ lắm, sợ rằng cô sẽ nhận ra mình là Song Tử. Là Tôn Nguyệt Song Tử. Chỉ nghĩ đến thôi, dọc sống lưng Hàn Khanh cũng không hẹn mà nổi tầng tầng sự lạnh lẽo. Đột ngột, hắn dang tay ôm trọn lấy cô vào lòng, đôi mắt hằn gân đỏ máu sợ hãi siết chặt hơn cánh tay cứng cáp, cổ họng hắn khàn đặc, khó khăn cất lên thanh âm phả vào bên tay Hàn Tử một cách khó nhọc : ” Hàn Tử…đợi anh, đợi anh, chúng ta sẽ qua Mỹ định cư”.
Giật mình trước thái độ của Hàn Khanh, không hẹn, động thái của Hàn Tử đồng thời đẩy mạnh hắn ra, chân mi khó khăn nhíu chặt chăm chăm nhìn vào nam tử không ưng lòng. Rõ ràng thái độ của Hàn Khanh rất kì lạ, không phải nói sẽ để cô ở đây sao? Sao đột ngột lại muốn qua Mỹ? Nói thế này…khác gì ấn định việc kết hôn của cả hai?
Cô. Không muốn. Vạn lần cũng không muốn.
Cô không muốn lấy một người cô không yêu.
Cô không muốn chung sống với một người lạ lẫm.
Cô không muốn kết hôn khi bản thân cô đến mình là ai cũng không biết.
Không muốn. Vạn lần cũng không muốn.
Tuy Hàn Khanh nói, cô và hắn là thanh mãi trúc mã, đã ấn định sẽ kết hôn, ấn định đã yêu nhau, nhưng vào thời điểm hiện tại, cô không yêu, cũng không có kí ức về hắn. Nếu cả đời cô không thể hồi phục trí nhớ, cả đời đều không yêu hắn, thì kết hôn có ý nghĩa gì? Kết hôn để làm gì? Vô nghĩa. Thực sự vô nghĩa.
Khi bạn biết được rằng bạn muốn dành trọn thời gian còn lại của cuộc đời bên cạnh một ai đó, bạn chỉ muốn bắt đầu càng sớm càng tốt. Nhưng khi bạn không muốn ở bên cạnh ai đó cả một đời, thì chính là chỉ mong giây phút đó không bao giờ đến.
You May Like by Mỗi đêm, bạn sẽ bị mất 1kg, nếu bạn sẽ làm điều này trước khi ngủ “Từ từ, không cần vội”. Hàn Tử âm trầm khẽ cúi đầu, đáy mắt mơ hồ có chút sợ hãi, vương chút run rẩy, cô lảng khỏi Hàn Khanh, tự mình ngồi vào bên trong xe. Đến bản thân Hàn Khanh cũng không thể rõ, là cô đang nghĩ gì, là cô đang muốn gì. Nhưng, ngay giây phút này, cô vẫn mãi xa cách hắn.
Song Tử, ngay cả khi không có Bạch Dương, em vẫn chưa từng có tôi !
Đau khổ nhất là khi yêu ai đó, thương ai đó mà không thể ở bên, không thể nói ra nỗi lòng của mình với người ấy. Mà ở bên rồi, cũng như không ở bên, dù làm bất cứ chuyện gì, trong lòng Song Tử, một lần cũng chưa từng có hắn.
Có những lúc, không có lần sau, không có cơ hội bắt đầu lại. Có những lúc, bỏ lỡ hiện tại, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa. Nên hắn nguyện bất chấp một lần, hắn nguyện đánh đổi mọi thứ một lần, chỉ để đổi lại một lần cô yêu hắn.
Khi yêu… bỗng dưng cả thế giới chỉ nhỏ bé nằm gọn ở duy nhất một người. Song Tử, không có em, ngày đẹp trời cũng chỉ còn giông bão. Xin em, làm ơn, ở lại bên tôi !
“Được, không cần vội, anh đợi em….”
…Nguyện đợi cả một đời !
Trên con đường cao tốc đông đúc, chiếc siêu xe Veneno thâm trầm lướt đi trên con đường trơn mượt. Không hẹn, một chiếc BMW cũng đi ngược lại làn đường bên cạnh. Một chiếc đi lên, một chiếc đi xuống.
Người đời có hai từ “duyên phận”, nơi nào cũng có hai từ “nghiệt duyên”. Có thể khoảng cách thậm chí chỉ là trong gang tấc. Chiếc xe đối diện, không ai khác, chính là Trần Phong Bạch Dương, mái tóc xòa xuống lười biếng không vào nếp, khuôn mặt hốc hác đến mệt mỏi, tầng râu cũng đã lâu không đụng đến, chiếc áo sơ mi thong thả mở hờ hai cúc trên cũng chẳng cần cài thắt lưng. Mỹ nam bậc nhất nay còn là lại gì? Hệt như một người đàn ông trung niên đã trải quá nhiều bi ai. Đã trải quá nhiều bất lực. Vạn đời cũng chẳng thể dứt ra. Như chính tình yêu của Bạch Dương đối với Song Tử, vạn đời chẳng muốn dứt, ngàn đời cũng không muốn dừng.
Hắn không nhìn cô. Đôi mắt hắt tia máu cũng nhợt nhạt đến lạ. Nhưng cô lại đang nhìn hắn, nhìn rất chăm chú hướng về phía hắn. Ước gì giây phút này dừng lại, để đau thương chỉ dừng lại ở đây thôi. Ước gì khoảng khắc này dừng lại, để bi thương cũng kết thúc tại đây.
Ước gì giây phút này, cô nhận ra hắn.
Ước gì giây phút này, hắn nhìn thấy cô.
Ước gì…
Nhưng cuộc đời thì thường không dễ dàng như điều mong muốn. Hình ảnh hiện tại cũng thật đến đau lòng. Hàn Khanh nhìn cô. Cô lại nhìn Bạch Dương. Thì ra, đến kể cả không còn ký ức, cô vẫn luôn hướng về Bạch Dương. Thì ra, đến kể cả không còn ký ức, tình yêu cũng vẫn luôn vẹn nguyên. Thì ra, đến kể cả không còn ký ức, cô cũng không yêu Tôn Hàn Khanh.
Hàn Khanh không nhìn thấy Bạch Dương. Chỉ thấy lồng ngực có chút gì nhoi nhói. Không, không phải là nhói, mà quặn lại đến đau đớn, khiến hắn hô hấp cũng khó khăn, khiến hẳn thở thôi cũng thấy mệt.
Đời. Thật quá nhiều thứ nực cười. Một người, mải miết kiếm tìm người yêu, khi giây phút ở ngay bên cạnh lại chẳng thể trông thấy. Một người, dù mất đi ký ức vẫn mãi hướng về một người, kể cả đã nhìn cũng không nhớ được người mình yêu. Một người, dẫu biết không thể ép một người yêu mình, không thể đem người mình yêu tránh khỏi mọi thứ, nhưng lại bất chấp đánh đổi dù chỉ còn tia hi vọng cuối cùng.
Lão thiên, thật biết trêu đùa !
Song Tử, rốt cuộc em đang ở đâu? Anh nhớ em lắm !
Người vừa rồi, thâm tâm cảm thấy rất quen ! Tim cũng cảm thấy rất đau.
Song Tử, dù đánh đổi cả một đời này, tôi cũng không để em đi…
Cuộc đời, thật nhiều chuyện nực cười đến không thể tin, càng không muốn tin.
Hai người yêu nhau, đi qua nhau, nhưng chẳng hề nhận ra.
Một người không được yêu, lại bất chấp không muốn hai người nhận ra.
Bi thương nào bằng?
“Tách”
Giọt nước mắt chảy dài dọc trên gò má.
Là ai đang khóc?
Hay chăng Hàn Khanh khóc cho tình yêu của mình?
Hay chăng Song Tử khóc trong vô thức của trái tim?
Hay chăng Bạch Dương khóc vì đau đớn trong nỗi niềm mất đi người yêu?
Có quá nhiều nỗi đau. Nước mắt rơi đến lúc nào cho đủ?
Hết chap 56……
Tâm sự tác giả :
– Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luận và đừng quên vote cho truyện của mình nhé <3
– Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.
Yêu cả nhà <3
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|