Căn biệt thự phồn hoa, tráng lệ nằm trên đường X vô cùng nổi bật dưới cảnh hoàng hôn chiều vàng lôi cuốn.
Chợt, cánh cửa lớn mở toang, bước ra là một nam tử khôi ngô, tuấn tú, cao ráo với khuôn mặt điển trai, hắn là Vương Khiết-thiếu gia nhà gia tộc họ Vương.
– “Tổng giám đốc, xin cậu trước mặt chủ tịch Vương hãy nói giúp chúng tôi vài lời, công ty chúng tôi trước nay làm ăn đều trọng nghĩa khí, rất ngưỡng mộ Vương Gia cậu phồn vinh như thế, tài giỏi như thế, chúng tôi rất mong được hợp tác với Vương Thị!”. Một người đàn ông trung niên hối hả bước theo Vương Khiết, bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, bao nhiêu ca-lo của Bách Tốn-chủ tịch Bách Thị đã dồn hết vào những lời nói ngon ngọt để dụ Vương Khiết, nếu quả này mà thất bại thì ông cũng tật chả biết phải sống sao.
Nhưng vẻ bề ngoài, Bách Tốn nói rất đúng, Vương Thị là một gia tộc hùng mạnh vô cùng ở đất Trung Quốc này, nhưng thứ bên trong của gia tộc Vương thị thì sao? Rỗng tuếch, chả có gì ngoài một “viên kim cương” sáng chói mà Vương Khiết vô tình có được.
Hừ, nào thì Vương Thị hùng mạnh hiên ngang, nào thì Vương Thị phồn thịnh trường tồn, xin lỗi, nếu không nhờ bám váy phụ nữ, Vương Thị có được gì cơ chứ? Thật cứ như một lâu đài hoành tráng lệ nhưng thực tế bên trong chả có một thứ gì nếu không nhờ Vương Khiết lấy được mỹ nhân xinh đẹp lại giàu có nâng đỡ Vương Thị, nếu không có viên kim cương ngọc ngà đó thì có một điều chắc chắn rằng, Vương Thị đã phá sản từ lâu rồi.
Chợt………
Đập vào mắt của Vương Khiết là một vườn hoa xinh đẹp, một vườn hoa tươi trẻ sát cạnh biệt thự nhà họ Bách…..
Nhưng đừng hiểu lầm rằng Vương Khiết có sở thích với hoa.
Sai rồi, thứ hắn để ý là một nàng công chúa xinh đẹp đang hôn lên đóa hoa hồng đỏ thắm trong vườn hoa đó.
Cô gái đó…..
Thật xinh đẹp, thật duyên dáng, thật dịu dàng, trước nay dù hắn đã gặp nhiều cô gái, nhưng một cô gái mộc mạc, dễ thương như vậy thì có thể nói, đây là lần đầu tiên.
– “….Chủ tịch Bách!! Tôi tự hỏi, có phải tôi nhìn nhầm hay không? Sao phía bên kia lại có một tiên nữ thế kia?” Vương Khiết đôi mắt sắc lang theo giõi từng động thái của tiên nữ ở vườn hoa xinh đẹp kia, nhanh chóng hỏi Bách Tốn.
Vào thời khắc đó, một đường cong nơi khóe miệng Bách Tốn vô tình lộ ra, nam tử vẫn là nam tử, vẫn không qua được ải của Mỹ Nhân.
– “Tổng Giám Đốc Vương, đó là con gái của tôi, con bé tên Xuyên Hạ!! Con bé rất thích hoa cỏ, ngày nào cũng cứ ra chơi đùa với hoa như vậy!!” Câu trả lời của Bách Tốn rất nhẹ nhàng, rất mang nét nịnh nọt nhưng thứ khiến Vương Khiết vô cùng vừa lòng đó là cô gái xinh đẹp đó, là thật, không phải ảo giác.
Vương Khiết trầm ngâm, đôi mắt hắn vẫn cứ theo giõi từng cử chỉ dễ thương của Xuyên Hạ, của đại tiểu thư Bách Xuyên Hạ, nổi tiếng với vẻ ngoài hồn nhiên, xinh đẹp và là một cô gái cô cùng trong sáng, hồn nhiên và ngây thơ khiến nam tử ngất ngây.
– “Chủ Tịch Bách, nếu ông có thể sắp xếp cho tôi và cô Bách trở thành bạn bè, thì chuyện hợp tác giữa Bách thị và Vương thị, ông không phải lo nữa, cứ để tôi lo!!”. Nụ cười Vương Khiết trở lên sâu hơn, hắn vô cùng, vô cùng hứng thú với những cô gái mang nét ngây thơ, trong sáng.
– “Ôi….được Tổng Giám Đốc Vương để ý, con gái tôi đúng là đã tu 3 đời mới được phúc phận này!! ” Bách Tốn ngay lập tức gật đầu lia lịa, bao nhiêu kế sách của ông ta vẫn là không bằng một lần con gái ông ta ra mặt giải quyết, đúng là phí công tổn sức bao lâu nay lại không nghĩ ra được cục cưng của ông ta lại có giá trị đến như vậy.
Vương Khiết im lặng, ánh mắt hắn, tâm tư của hắn lúc này đã bị đắm chìm vào cô gái đó, cô gái xinh đẹp đó.
______Biệt Thự họ Vương______
Người con gái xinh đẹp, quyến rũ bước đi trên sảnh Biệt thự, đôi mắt quyền lực hướng lên cầu thang, nơi một người phụ nữ trung niên vẫn đang đứng đó nhìn cô.
– “Chào mẹ!”. Giọng nói lạnh lùng, không mang nhiều cảm xúc của Mạc Ngân Tuyết vang lên, đôi mắt lướt nhìn qua Vương Phu Nhân rồi lại định ý bước tiếp.
Nhưng dường như, giữa hai người mẹ chồng và nàng dâu này có một chút khuất mắc hay hiểu lầm, đôi mắt Vương phu nhân nhìn Vương thiếu phu nhân có chút không vui, ngược lại còn vô cùng khó chịu khi nhìn cô con dâu xinh đẹp đó :
– “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Cô cũng phải biết mà học làm vợ đi chứ? Cô và Khiết Khiết đã lấy nhau được 3 tháng rồi, vậy mà cái bụng cô thì không biết phồng lên, cô không biết đẻ à? Cô vô dụng thế sao? Đã không có con để nối dõi thì ít ra, người ta cũng phải biết mà học làm nội trợ để con trai tôi nó vui, vậy mà cái loại con gái như cô thì sao? Cao sang quá ha, xinh đẹp quá ha, không biết nhục, không biết có lỗi với chồng, với nhà chồng luôn ha!!”
Ngón tay Vương Phu nhân liên tục đưa lên ấn vào đầu Mạc Ngân Tuyết, lời nói thì mang ý xỉ nhục, nhạo báng nặng nề. Chậc, bà đúng là giả ngu hay ngu thật đây? Vương Phu nhân không biết rằng Mạc Ngân Tuyết chính là viên ngọc quý báu của nhà họ Vương hay sao? Nếu không có cô con đâu đó thì bây giờ bà còn có thể sống ở căn biệt thự này cơ à?? Đúng là ăn cháo đá bát.
– “Hạ Kỳ, EM ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?”.
Chợt, một bàn tay cứng cáp của người đàn ông trung niên vội vã tóm lấy cổ tay Vương Phu Nhân, và vâng, người đàn ông đó không khác chính là chủ tịch Vương, sự quý báu của cô con dâu, ai hiểu bằng ông đây? từ ngày Mạc Ngân tuyết về nhà này, ông đã nâng niu cô còn hơn cả nâng trứng, hứng còn hơn cả hứng hoa chỉ sợ nếu cô phật ý, vậy thì cái Vương Thị của ông không cần phả cố nữa, chắc chắn rằng nó sẽ phá sản.
– “Anh à….em chỉ muốn tốt cho Khiết Khiết thôi mà!!”. Vương Phu nhân khó chịu đáp lại, giựt cổ tay ra khỏi tay chủ tịch Vương.
Mạc Ngân Tuyết sau khi bị Vương phu nhân xỉ vả, đôi mắt của cô dường như vẫn không có chút lay động, nơi khóe mi cũng chỉ nở một nụ cười khinh bỉ. Đúng là im lặng là đỉnh cao của sự Khinh bỉ, cô trước nay cũng không có sở thích gào thét và đanh nghiến như các tiểu thư khuê các bình thường, hầu hết đều là ngoài ngọt trong đâm.
– “Ba mẹ cứ từ từ nói chuyện, con lên phòng trước!! bye Daddy!!” Mạc Ngân Tuyết cười nhạt, đá gót bước lướt qua Vương phu nhân, cô đã kiêu căng quen rồi, phải chăng là vì cô quá giàu có?
(Còn tiếp)
#P/s : Mình chỉ làm ngoại truyện để thư thái thêm thôi, nếu bạn nào không thích đừng ném đá mình nhé :'( mà nếu có ném thì ném đá nhẹ tay nha!! khoảng mai sẽ có Chap 9 của Hôn ước hạnh phúc nhé cả nhà.
#Tiểu_Ngư_Nhi
CHAP 9 : CHÍNH THỨC LÀM…..BẠN GÁI TÔI, ĐƯỢC KHÔNG?
Chap 9 : Chính thức làm…….bạn gái tôi, được không?
“Chát”
Chủ Tịch Vương phẫn nộ, nổi cơn tam bành giáng một cái tát mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của Bách Xuyên Hạ khiến bà ngã nhào xuống mặt đất ôm mặt đau đớn.
– “Xuyên Hạ, nếu em còn nói bừa, tôi sẽ lập tức đuổi em ra khỏi nhà!”
Vương phu nhân bàng hoàng, ngỡ ngàng, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt thanh tú yêu kiều, đôi môi tức giận đến mức không bật được đến một lời nói.
Nhân Mã xót xa mẹ nhưng đồng thời hắn cũng không đồng tình với việc làm của mẹ, thôi thì kệ cho ba mẹ tự giải quyết là tốt nhất =.=’ chả việc gì nhúng tay vào cho thêm phiền phức.
– “Con có ý này, chuyện của ba mẹ, sao ba mẹ không về nhà mà chém giết nhau nhỉ? Từ lúc nào biệt thự của con trở thành đấu trường cho hai người vậy ta?”. Kim Ngưu lạnh lùng, hắn gác chân lên ghế kiêu ngạo, cười nửa miệng nhìn Vương Khiết và Bách Xuyên Hạ, dù sao chuyện của hai người đó hắn đã có bao giờ thèm để tâm đâu, chỉ là hắn cứ bị ngứa mắt ấy thôi.
Vương phu nhân bực bội, khó chịu đứng dậy, vơ lấy túi sách rồi đi một mạch ra cửa, tâm tư khó chịu không vui. Chủ Tịch uể oải, cũng đồng thời đứng dậy rời đi, nhưng trước khi bước qua cánh cổng, ông đã buông lại một câu :
– “Con không tưởng tượng sự khủng khiếp của Ngân Tuyết đâu!”
Kim ngưu lạnh người, hắn im lặng, nghĩ về câu nói của Daddy, ông nhắc nhở là không sai bởi chủ tịch đã chung sống với bà Mary nhiều năm, tất nhiên ông ấy hiểu rõ của của hắn hơn ai hết.
____Biệt Thự Trương Gia____
Căn biệt thự yên tĩnh, lạnh léo không một bóng người khiến người xung quanh cảm thấy rờn rợn…..
“Cạch”
Cánh cửa khẽ mở, bước vào là Bảo bình với trạng thái đang mơ mộng hão huyền, say xỉn tùm lum tà la :
– “Ma kết…..dzô….uống tiếp nào…..dzô….”
– “Uống cái con khỉ khô!!” Giọng nói vang vọng của Ma kết xen lẫn với sự giận dữ và bực bội, từ nay, hắn đừng hòng cô cho uống thêm một giọt rượu nào nữa.
Thiên bình xinh đẹp từ trên lầu đi xuống, khẽ nhíu mi :
– “Chuyện gì thế này?”
– “Hắn say xỉn ở bar làm chủ bar đó lấy di động hắn gọi cho tớ tới hốt hắn về chứ sao nữa!!” Ma kết hậm hực nói, bàn tay không yên vẫn cào cấu cái ghế sofa.
Bình nhi bật cười, vậy là mai lại có trò vui để trêu Bảo Bình rồi, anh ấy sẽ rất sốc khi biết mình bị mất hình tượng trước Nữ vương này cho xem.
Thiên bình cười mỉm quay sang bác quản gia :
– “Bác Kayon, cảm phiền bác đưa anh cháu lên phòng!”
– “Vâng, tiểu thư!”
Vậy là Bảo bình bị Ma kết lãnh đạm quẳng sang cho ông quản gia một cách “tàn bạo” và có vẻ hắn không biết rút kinh nghiệm là mấy, hắn vẫn còn í ới Ma kết được nữa cơ mà.
Ma kết bực bội thả khẽ vuốt mái tóc dài bồng bềnh :
– “Mai hắn xác định với tớ rồi!!”
Thiên Bình cười nhẹ, vỗ vai cô bạn :
– “Tớ ủng hộ cậu!!”
Ma kết bực bội nhưng khi nhìn đồng hồ, cô mới để ý, đã muộn như vậy rồi, chắc cũng nên về thôi.
– “Ma kết, dù sao cũng muộn rồi, hay ở lại chơi với tớ một chút được không?”
Im lặng suy nghĩ một lúc, Ma kết đã quyết định gật đầu, đôi mắt hiền hậu nhìn Thiên bình :
– “Okay!”
– “Ngồi xuống đi, cậu dùng cafe nhé?” Thiên bình khẽ cười, một nụ cười dịu dàng và thanh khiết.
Ma kết lại gật đầu, thả người xuống sofa, đôi mắt liếc nhìn vài chiếc bình cổ trong Biệt thự, đúng là cô nàng rất ít khi nói chuyện hay tâm sự với người khác.
– “Kết, cậu yêu anh tớ chứ?”
– “….Tớ yêu anh cậu! Còn cậu với Mã thì sao?” Ma kết lặng lẽ hỏi.
Trong căn biệt thự khang trang, bầu không khí sao thật căng thẳng, lạnh lẽo đến rợn người. Nơi đó, chỉ có hai cô gái xinh đẹp, một người ngồi ở sofa, một ngươi pha cafe.
Thiên Bình cười nhạt, xoay gót đăng ly cafe nóng hổi trước Ma kết, nụ cười nhàn nhạt ấm áp :
– “Không biết nữa! Không gặp thì nhớ, khi thấy hắn bên người khác thì tức giận, nhưng tớ lại không tìm được chốn yên bình trong tim hắn… tớ rốt cuộc phải làm sao? Trái tim hắn cách tớ xa quá…..tớ không vào được….nó quá khó khăn!”
Ma kết lặng người, cô biết rõ tại sao Thiên Bình lại có cảm giác bất an đến như vậy, nhà họ Vương đó, đã bao giờ ai có quan hệ với gia tộc Vương thị mà lại có cảm giác an tâm cơ chứ? Cô muốn khuyên Cự giải và Thiên bình, cô muốn ngăn cản Cự giải và Thiên Bình, nhưng hình như…..muộn mất rồi, trái tim Bình nhi và Cua thì đã trao chọn cho Nhân Mã và Kim Ngưu….rốt cuộc cô phải làm sao đây?
– “Thiên bình….” Ma kết khẽ gọi.
– “Tớ đây!”
Ma kết vài giây sững người, đôi mắt nhìn vào Thiên bình, cuối cùng cũng không thể nói…..
– “Không có gì đâu….cô ngốc, đi ngủ sớm đi! Tớ về đây, cũng muộn rồi, mai gặp lại ^^”
Bình nhi đứng dậy, cùng kết ra đến cổng, nụ cười ấm áp :
– “Không được giấu mình gì đâu nhé!”
– “Ngốc, không có đâu!!”
Rồi Kết nhi vào trong xe, chỉ khẽ vẫy tay với Thiên bình, cũng thể nói gì thêm nữa, cô đã mệt mỏi với việc giữ bí mật lắm rồi.
_____Biệt thự của Song Tử____
“G-rừm….G-rừm…..Kít-tttt”
Chiếc xe hàng hiệu của ngôi sao Song Tử đỗ lại trước cổng biệt thự, Song ử xinh đẹp bước ra khỏi xe với tâm tư mệt mỏi :
– “Thật là mệt….”
Đi sau Song Tử là một cô quản lí hết sức nghiêm nghị, lịch sự vẫn đang mải mê ghi chép vào sổ nhỏ, mãi mới quay ra nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mà nói :
– “Thưa cô!! Sáng mai có một cảnh ở Biển!”
Song Nhi lạnh giọng, vẫn tiếp tục bước qua cánh cổng của biệt thự, giọng nói lạnh băng :
– “Chuyển xuống chiều!!”
Quản lí Kim giật bắn, vội nói ngay :
– “Thưa cô, nhưng bên công ty nói bắt buộc phải…..”
– “Nếu không chuyển xuống chiều thì lập tức hủy buổi chụp hình này cho tôi!” Song Tử vẫn lạnh giọng, không có ý định thay đổi chủ kiến của mình, chỉ là một buổi chụp hình, đối với cô đâu có gì quan trọng cho lắm.
Quản lí Kim đành ngậm ngùi gật đầu, không dám gây thêm chuyện làm cho Song Tử bực mình thêm nữa, như vậy cũng không tốt gì.
Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi với Song Tử khiến cô nàng dễ dàng nổi nóng, vì sao ư? vì cả tối không được gặp Bạch Dương chăng?
– “Song tử!! Vợ yêu <3 ” Giọng nói ngọt ngào quen thuộc trong lòng Song tử bỗng chốc vang lên.
Cô nàng giật mình, quay sang phía cổng, ngỡ ngàng khi thấy người đó :
– “Bạch Dương? sao cậu tới đây?? Vợ yêu nào ở đây ông nội =,=”
Dương Ca tiến lại phía Song Tử, nở một nụ cười sát gái :
– “Là cậu chứ ai, ngốc!!”
– “Thôi nào, vào nhà đi!! Á…..” Song Nhi mặt đỏ bừng, xấu hổ định kéo Bạch Dương vào nhà thì lại bị Bạch Dương kéo ngược trở lại.
Rồi hắn kéo Song Tử lên chiếc mô tô của mình đỗ ở cổng, bắt ép cô ngồi lên rồi lái nhanh đi trên đường cao tốc về đêm, nhanh đến mức Song Tử còn chưa kịp phản ứng thêm.
Bạch Dương và Song Tử đến một khu đất trống rất rộng lớn, nơi đó, rất nhiều cỏ xanh bao trùm, rất tươi mát, ngước lên bầu trời, bạn không thể tưởng tượng nó đẹp lộng lẫy đến thế nào đâu, thật tuyệt, các vì sao, thật tuyệt.
Bỗng….
Một bàn tay ấm áp bất ngờ che đi đôi mắt xinh đẹp của Song Tử, một cánh tay ấm áp ôm lấy vòng eo thon thả của cô, thật ấm áp.
– “Chính thức làm….bạn gái tôi, được không?”
Song Tử ngỡ ngàng, bàng hoàng không nói lên lời, cô đã chờ đợi câu này của Bạch Dương từ lâu, từ lâu lắm rồi.
– “Không! Tớ từ chối!”
– “Tại sao!” Bạch Dương hơi buồn, đôi mắt rũ xuống, buông Song Tử ra, thất vọng hỏi.
Song Tử phì cười, đôi mắt long lanh sáng rỡ, giọng nói thật dịu dàng biết bao :
– “Tớ không làm bạn cậu, tớ muốn làm vợ cậu!”
Song Tử vừa giứt câu, cả cơ thể non nớt xinh đẹp của cô liền nhanh chóng bị Bạch Dương ôm chặt lấy, cả hai đều vô cùng hạnh phúc.
Một niềm hạnh phúc non nớt, một tia hi vọng cho tình yêu non nớt.
_____Biệt Thự Hoàng Thị_____
– “Xử Nữ!! Tớ ở đây như vậy có sao không??” Cự giải lo lắng hỏi Xử Nữ.
Xử Nữ cẩn thận rót cho một cốc sữa nóng hổi :
– “Không sao đâu!! Tớ không thích ngủ một mình cho lắm, cậu đừng lo!!”
– “Tại tớ thấy….” Cự giải ái ngại nói.
Chưa để Cua nói xong, Xử nữ đã nói ngay :
– “Lần sau tớ sẽ còn bắt cóc cậu dài dài!!”
Cự giải phì cười :
– “Tớ tình nguyện bị bắt cóc!!”
Rồi hai cô nàng cùng lên phognf ngủ, trông ai cũng mệt lả vì những cảnh quay, những buổi biểu diễn về đêm.
Cũng phải, họ đâu phải là những người bình thường, xuất thân giàu có, khuôn mặt xinh đẹp, đi đâu cũng bị chú ý, nhiều khi, những tiểu thư này chỉ mong một cuộc sống bình dị, đơn giản như ai, như những nữ sinh khác trong trường.
Vừa nằm xuống giường, di động của xử Nữ đã rung lên khiến Xử nhi uể oải, quơ tay lấy di động :
– “Alo! Ai vậy? Có biết mấy giờ rồi không??”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp quen thuộc, một giọng nói mà hằng ngày, hằng giờ cô đều muốn nghe thấy :
– “Xử nữ…mình nhớ cậu!!”
Xử nữ giật mình ngồi dậy, kinh ngạc :
– “Sư tử!! Cậu uống rượu sao??”
Sư tử ở đầu dây bên kia giọng nói vô cùng yếu ớ gọi tên Xử nhi :
– “Xử nữ….mình nhớ cậu….xin đừng bỏ mình!!”
Nghe giọng Sư tử, trái tim Xử nữ không thể thổn thức hơn, tựa như lửa đốt, cô vội vàng vục dậy lấy áo khoác :
– “Cậu đang ở đâu đấy Sư tử??”
Vừa thấy Xử nữ vục dậy, Cự giải cũng giật mình ngồi dậy theo :
– “Sao vậy Xử Nữ?”
– “Cậu ngủ trước đi Cua, hình như Sư tử say mất rồi!!”
Rồi Xử Nữ nhanh chóng chạy đi, Cự giải cũng bất ngờ muốn chạy theo xem thế nào nhưng đó là chuyện của Xử Nữ và sư Tử, nên để hai người họ có không gian riêng tư.
Trong lúc đó, Xử Nữ đã lên xe phi nhanh đến cái nơi mà cả hai đã từng cùng uống bia chung với nhau rồi cô nàng phi nhanh ra khỏi xe, chạy vội lên cầu :
– “Hộc….Sư tử!!”
Xử Nhi chông thấy Sư tử đang thẫn thờ ngồi ở đó, khuôn mặt thật khiến người ta đau lòng.
– “Xử Nữ….cậu tới rồi!!” Sư tử cười nhẹ, một nụ cười buồn.
Xử Nữ hoảng hồn, bước đến bên cạnh Sư Tử :
– “Sao cậu lại tới đây? Lại còn uống say như vậy nữa?….”
Chưa để Xử nữ nói giứt câu, Sư tử đã kéo nhanh Xử nữ về phía mình, ôm chặt cô vào lòng, rất nhanh, rất nhanh và rất chặt.
– “Sao….sao vậy Sư tử??” Xử nữ bất ngờ khẽ hỏi.
Sư Tử chỉ khẽ thì thào một cách bất lực :
– “Ái mận nói cậu sẽ bỏ tớ…..”
Lại là Lục Ái Mận, lại là cô ta, cô ta không thể cho Xử nữ và Sư tử yên ổn hay sao?? rốt cuộc cô ta đang có âm mưu gì cơ chứ…
– “Cậu là đồ ngốc!! Sao ai nói gì cũng tin được vậy?? Thật bực mình….về với tớ nhanh!!”Xử nữ bực bội kéo tay Sư tử dậy, cằn nhằn liên hồi.
Nhìn Sư tử lúc này, sao thấy hắn thật mất hình tượng quá hà =.=”
Hắn thấy Xử Nữ, hắn an tâm, hắn yên lặng đi theo cô, hắn rất sợ mất…rất sợ mất cô.
Hết chap 9……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
Chợt, cánh cửa lớn mở toang, bước ra là một nam tử khôi ngô, tuấn tú, cao ráo với khuôn mặt điển trai, hắn là Vương Khiết-thiếu gia nhà gia tộc họ Vương.
– “Tổng giám đốc, xin cậu trước mặt chủ tịch Vương hãy nói giúp chúng tôi vài lời, công ty chúng tôi trước nay làm ăn đều trọng nghĩa khí, rất ngưỡng mộ Vương Gia cậu phồn vinh như thế, tài giỏi như thế, chúng tôi rất mong được hợp tác với Vương Thị!”. Một người đàn ông trung niên hối hả bước theo Vương Khiết, bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, bao nhiêu ca-lo của Bách Tốn-chủ tịch Bách Thị đã dồn hết vào những lời nói ngon ngọt để dụ Vương Khiết, nếu quả này mà thất bại thì ông cũng tật chả biết phải sống sao.
Nhưng vẻ bề ngoài, Bách Tốn nói rất đúng, Vương Thị là một gia tộc hùng mạnh vô cùng ở đất Trung Quốc này, nhưng thứ bên trong của gia tộc Vương thị thì sao? Rỗng tuếch, chả có gì ngoài một “viên kim cương” sáng chói mà Vương Khiết vô tình có được.
Hừ, nào thì Vương Thị hùng mạnh hiên ngang, nào thì Vương Thị phồn thịnh trường tồn, xin lỗi, nếu không nhờ bám váy phụ nữ, Vương Thị có được gì cơ chứ? Thật cứ như một lâu đài hoành tráng lệ nhưng thực tế bên trong chả có một thứ gì nếu không nhờ Vương Khiết lấy được mỹ nhân xinh đẹp lại giàu có nâng đỡ Vương Thị, nếu không có viên kim cương ngọc ngà đó thì có một điều chắc chắn rằng, Vương Thị đã phá sản từ lâu rồi.
Chợt………
Đập vào mắt của Vương Khiết là một vườn hoa xinh đẹp, một vườn hoa tươi trẻ sát cạnh biệt thự nhà họ Bách…..
Nhưng đừng hiểu lầm rằng Vương Khiết có sở thích với hoa.
Sai rồi, thứ hắn để ý là một nàng công chúa xinh đẹp đang hôn lên đóa hoa hồng đỏ thắm trong vườn hoa đó.
Cô gái đó…..
Thật xinh đẹp, thật duyên dáng, thật dịu dàng, trước nay dù hắn đã gặp nhiều cô gái, nhưng một cô gái mộc mạc, dễ thương như vậy thì có thể nói, đây là lần đầu tiên.
– “….Chủ tịch Bách!! Tôi tự hỏi, có phải tôi nhìn nhầm hay không? Sao phía bên kia lại có một tiên nữ thế kia?” Vương Khiết đôi mắt sắc lang theo giõi từng động thái của tiên nữ ở vườn hoa xinh đẹp kia, nhanh chóng hỏi Bách Tốn.
Vào thời khắc đó, một đường cong nơi khóe miệng Bách Tốn vô tình lộ ra, nam tử vẫn là nam tử, vẫn không qua được ải của Mỹ Nhân.
– “Tổng Giám Đốc Vương, đó là con gái của tôi, con bé tên Xuyên Hạ!! Con bé rất thích hoa cỏ, ngày nào cũng cứ ra chơi đùa với hoa như vậy!!” Câu trả lời của Bách Tốn rất nhẹ nhàng, rất mang nét nịnh nọt nhưng thứ khiến Vương Khiết vô cùng vừa lòng đó là cô gái xinh đẹp đó, là thật, không phải ảo giác.
Vương Khiết trầm ngâm, đôi mắt hắn vẫn cứ theo giõi từng cử chỉ dễ thương của Xuyên Hạ, của đại tiểu thư Bách Xuyên Hạ, nổi tiếng với vẻ ngoài hồn nhiên, xinh đẹp và là một cô gái cô cùng trong sáng, hồn nhiên và ngây thơ khiến nam tử ngất ngây.
– “Chủ Tịch Bách, nếu ông có thể sắp xếp cho tôi và cô Bách trở thành bạn bè, thì chuyện hợp tác giữa Bách thị và Vương thị, ông không phải lo nữa, cứ để tôi lo!!”. Nụ cười Vương Khiết trở lên sâu hơn, hắn vô cùng, vô cùng hứng thú với những cô gái mang nét ngây thơ, trong sáng.
– “Ôi….được Tổng Giám Đốc Vương để ý, con gái tôi đúng là đã tu 3 đời mới được phúc phận này!! ” Bách Tốn ngay lập tức gật đầu lia lịa, bao nhiêu kế sách của ông ta vẫn là không bằng một lần con gái ông ta ra mặt giải quyết, đúng là phí công tổn sức bao lâu nay lại không nghĩ ra được cục cưng của ông ta lại có giá trị đến như vậy.
Vương Khiết im lặng, ánh mắt hắn, tâm tư của hắn lúc này đã bị đắm chìm vào cô gái đó, cô gái xinh đẹp đó.
______Biệt Thự họ Vương______
Người con gái xinh đẹp, quyến rũ bước đi trên sảnh Biệt thự, đôi mắt quyền lực hướng lên cầu thang, nơi một người phụ nữ trung niên vẫn đang đứng đó nhìn cô.
– “Chào mẹ!”. Giọng nói lạnh lùng, không mang nhiều cảm xúc của Mạc Ngân Tuyết vang lên, đôi mắt lướt nhìn qua Vương Phu Nhân rồi lại định ý bước tiếp.
Nhưng dường như, giữa hai người mẹ chồng và nàng dâu này có một chút khuất mắc hay hiểu lầm, đôi mắt Vương phu nhân nhìn Vương thiếu phu nhân có chút không vui, ngược lại còn vô cùng khó chịu khi nhìn cô con dâu xinh đẹp đó :
– “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Cô cũng phải biết mà học làm vợ đi chứ? Cô và Khiết Khiết đã lấy nhau được 3 tháng rồi, vậy mà cái bụng cô thì không biết phồng lên, cô không biết đẻ à? Cô vô dụng thế sao? Đã không có con để nối dõi thì ít ra, người ta cũng phải biết mà học làm nội trợ để con trai tôi nó vui, vậy mà cái loại con gái như cô thì sao? Cao sang quá ha, xinh đẹp quá ha, không biết nhục, không biết có lỗi với chồng, với nhà chồng luôn ha!!”
Ngón tay Vương Phu nhân liên tục đưa lên ấn vào đầu Mạc Ngân Tuyết, lời nói thì mang ý xỉ nhục, nhạo báng nặng nề. Chậc, bà đúng là giả ngu hay ngu thật đây? Vương Phu nhân không biết rằng Mạc Ngân Tuyết chính là viên ngọc quý báu của nhà họ Vương hay sao? Nếu không có cô con đâu đó thì bây giờ bà còn có thể sống ở căn biệt thự này cơ à?? Đúng là ăn cháo đá bát.
– “Hạ Kỳ, EM ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?”.
Chợt, một bàn tay cứng cáp của người đàn ông trung niên vội vã tóm lấy cổ tay Vương Phu Nhân, và vâng, người đàn ông đó không khác chính là chủ tịch Vương, sự quý báu của cô con dâu, ai hiểu bằng ông đây? từ ngày Mạc Ngân tuyết về nhà này, ông đã nâng niu cô còn hơn cả nâng trứng, hứng còn hơn cả hứng hoa chỉ sợ nếu cô phật ý, vậy thì cái Vương Thị của ông không cần phả cố nữa, chắc chắn rằng nó sẽ phá sản.
– “Anh à….em chỉ muốn tốt cho Khiết Khiết thôi mà!!”. Vương Phu nhân khó chịu đáp lại, giựt cổ tay ra khỏi tay chủ tịch Vương.
Mạc Ngân Tuyết sau khi bị Vương phu nhân xỉ vả, đôi mắt của cô dường như vẫn không có chút lay động, nơi khóe mi cũng chỉ nở một nụ cười khinh bỉ. Đúng là im lặng là đỉnh cao của sự Khinh bỉ, cô trước nay cũng không có sở thích gào thét và đanh nghiến như các tiểu thư khuê các bình thường, hầu hết đều là ngoài ngọt trong đâm.
– “Ba mẹ cứ từ từ nói chuyện, con lên phòng trước!! bye Daddy!!” Mạc Ngân Tuyết cười nhạt, đá gót bước lướt qua Vương phu nhân, cô đã kiêu căng quen rồi, phải chăng là vì cô quá giàu có?
(Còn tiếp)
#P/s : Mình chỉ làm ngoại truyện để thư thái thêm thôi, nếu bạn nào không thích đừng ném đá mình nhé :'( mà nếu có ném thì ném đá nhẹ tay nha!! khoảng mai sẽ có Chap 9 của Hôn ước hạnh phúc nhé cả nhà.
#Tiểu_Ngư_Nhi
CHAP 9 : CHÍNH THỨC LÀM…..BẠN GÁI TÔI, ĐƯỢC KHÔNG?
Chap 9 : Chính thức làm…….bạn gái tôi, được không?
“Chát”
Chủ Tịch Vương phẫn nộ, nổi cơn tam bành giáng một cái tát mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của Bách Xuyên Hạ khiến bà ngã nhào xuống mặt đất ôm mặt đau đớn.
– “Xuyên Hạ, nếu em còn nói bừa, tôi sẽ lập tức đuổi em ra khỏi nhà!”
Vương phu nhân bàng hoàng, ngỡ ngàng, nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt thanh tú yêu kiều, đôi môi tức giận đến mức không bật được đến một lời nói.
Nhân Mã xót xa mẹ nhưng đồng thời hắn cũng không đồng tình với việc làm của mẹ, thôi thì kệ cho ba mẹ tự giải quyết là tốt nhất =.=’ chả việc gì nhúng tay vào cho thêm phiền phức.
– “Con có ý này, chuyện của ba mẹ, sao ba mẹ không về nhà mà chém giết nhau nhỉ? Từ lúc nào biệt thự của con trở thành đấu trường cho hai người vậy ta?”. Kim Ngưu lạnh lùng, hắn gác chân lên ghế kiêu ngạo, cười nửa miệng nhìn Vương Khiết và Bách Xuyên Hạ, dù sao chuyện của hai người đó hắn đã có bao giờ thèm để tâm đâu, chỉ là hắn cứ bị ngứa mắt ấy thôi.
Vương phu nhân bực bội, khó chịu đứng dậy, vơ lấy túi sách rồi đi một mạch ra cửa, tâm tư khó chịu không vui. Chủ Tịch uể oải, cũng đồng thời đứng dậy rời đi, nhưng trước khi bước qua cánh cổng, ông đã buông lại một câu :
– “Con không tưởng tượng sự khủng khiếp của Ngân Tuyết đâu!”
Kim ngưu lạnh người, hắn im lặng, nghĩ về câu nói của Daddy, ông nhắc nhở là không sai bởi chủ tịch đã chung sống với bà Mary nhiều năm, tất nhiên ông ấy hiểu rõ của của hắn hơn ai hết.
____Biệt Thự Trương Gia____
Căn biệt thự yên tĩnh, lạnh léo không một bóng người khiến người xung quanh cảm thấy rờn rợn…..
“Cạch”
Cánh cửa khẽ mở, bước vào là Bảo bình với trạng thái đang mơ mộng hão huyền, say xỉn tùm lum tà la :
– “Ma kết…..dzô….uống tiếp nào…..dzô….”
– “Uống cái con khỉ khô!!” Giọng nói vang vọng của Ma kết xen lẫn với sự giận dữ và bực bội, từ nay, hắn đừng hòng cô cho uống thêm một giọt rượu nào nữa.
Thiên bình xinh đẹp từ trên lầu đi xuống, khẽ nhíu mi :
– “Chuyện gì thế này?”
– “Hắn say xỉn ở bar làm chủ bar đó lấy di động hắn gọi cho tớ tới hốt hắn về chứ sao nữa!!” Ma kết hậm hực nói, bàn tay không yên vẫn cào cấu cái ghế sofa.
Bình nhi bật cười, vậy là mai lại có trò vui để trêu Bảo Bình rồi, anh ấy sẽ rất sốc khi biết mình bị mất hình tượng trước Nữ vương này cho xem.
Thiên bình cười mỉm quay sang bác quản gia :
– “Bác Kayon, cảm phiền bác đưa anh cháu lên phòng!”
– “Vâng, tiểu thư!”
Vậy là Bảo bình bị Ma kết lãnh đạm quẳng sang cho ông quản gia một cách “tàn bạo” và có vẻ hắn không biết rút kinh nghiệm là mấy, hắn vẫn còn í ới Ma kết được nữa cơ mà.
Ma kết bực bội thả khẽ vuốt mái tóc dài bồng bềnh :
– “Mai hắn xác định với tớ rồi!!”
Thiên Bình cười nhẹ, vỗ vai cô bạn :
– “Tớ ủng hộ cậu!!”
Ma kết bực bội nhưng khi nhìn đồng hồ, cô mới để ý, đã muộn như vậy rồi, chắc cũng nên về thôi.
– “Ma kết, dù sao cũng muộn rồi, hay ở lại chơi với tớ một chút được không?”
Im lặng suy nghĩ một lúc, Ma kết đã quyết định gật đầu, đôi mắt hiền hậu nhìn Thiên bình :
– “Okay!”
– “Ngồi xuống đi, cậu dùng cafe nhé?” Thiên bình khẽ cười, một nụ cười dịu dàng và thanh khiết.
Ma kết lại gật đầu, thả người xuống sofa, đôi mắt liếc nhìn vài chiếc bình cổ trong Biệt thự, đúng là cô nàng rất ít khi nói chuyện hay tâm sự với người khác.
– “Kết, cậu yêu anh tớ chứ?”
– “….Tớ yêu anh cậu! Còn cậu với Mã thì sao?” Ma kết lặng lẽ hỏi.
Trong căn biệt thự khang trang, bầu không khí sao thật căng thẳng, lạnh lẽo đến rợn người. Nơi đó, chỉ có hai cô gái xinh đẹp, một người ngồi ở sofa, một ngươi pha cafe.
Thiên Bình cười nhạt, xoay gót đăng ly cafe nóng hổi trước Ma kết, nụ cười nhàn nhạt ấm áp :
– “Không biết nữa! Không gặp thì nhớ, khi thấy hắn bên người khác thì tức giận, nhưng tớ lại không tìm được chốn yên bình trong tim hắn… tớ rốt cuộc phải làm sao? Trái tim hắn cách tớ xa quá…..tớ không vào được….nó quá khó khăn!”
Ma kết lặng người, cô biết rõ tại sao Thiên Bình lại có cảm giác bất an đến như vậy, nhà họ Vương đó, đã bao giờ ai có quan hệ với gia tộc Vương thị mà lại có cảm giác an tâm cơ chứ? Cô muốn khuyên Cự giải và Thiên bình, cô muốn ngăn cản Cự giải và Thiên Bình, nhưng hình như…..muộn mất rồi, trái tim Bình nhi và Cua thì đã trao chọn cho Nhân Mã và Kim Ngưu….rốt cuộc cô phải làm sao đây?
– “Thiên bình….” Ma kết khẽ gọi.
– “Tớ đây!”
Ma kết vài giây sững người, đôi mắt nhìn vào Thiên bình, cuối cùng cũng không thể nói…..
– “Không có gì đâu….cô ngốc, đi ngủ sớm đi! Tớ về đây, cũng muộn rồi, mai gặp lại ^^”
Bình nhi đứng dậy, cùng kết ra đến cổng, nụ cười ấm áp :
– “Không được giấu mình gì đâu nhé!”
– “Ngốc, không có đâu!!”
Rồi Kết nhi vào trong xe, chỉ khẽ vẫy tay với Thiên bình, cũng thể nói gì thêm nữa, cô đã mệt mỏi với việc giữ bí mật lắm rồi.
_____Biệt thự của Song Tử____
“G-rừm….G-rừm…..Kít-tttt”
Chiếc xe hàng hiệu của ngôi sao Song Tử đỗ lại trước cổng biệt thự, Song ử xinh đẹp bước ra khỏi xe với tâm tư mệt mỏi :
– “Thật là mệt….”
Đi sau Song Tử là một cô quản lí hết sức nghiêm nghị, lịch sự vẫn đang mải mê ghi chép vào sổ nhỏ, mãi mới quay ra nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt mà nói :
– “Thưa cô!! Sáng mai có một cảnh ở Biển!”
Song Nhi lạnh giọng, vẫn tiếp tục bước qua cánh cổng của biệt thự, giọng nói lạnh băng :
– “Chuyển xuống chiều!!”
Quản lí Kim giật bắn, vội nói ngay :
– “Thưa cô, nhưng bên công ty nói bắt buộc phải…..”
– “Nếu không chuyển xuống chiều thì lập tức hủy buổi chụp hình này cho tôi!” Song Tử vẫn lạnh giọng, không có ý định thay đổi chủ kiến của mình, chỉ là một buổi chụp hình, đối với cô đâu có gì quan trọng cho lắm.
Quản lí Kim đành ngậm ngùi gật đầu, không dám gây thêm chuyện làm cho Song Tử bực mình thêm nữa, như vậy cũng không tốt gì.
Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi với Song Tử khiến cô nàng dễ dàng nổi nóng, vì sao ư? vì cả tối không được gặp Bạch Dương chăng?
– “Song tử!! Vợ yêu <3 ” Giọng nói ngọt ngào quen thuộc trong lòng Song tử bỗng chốc vang lên.
Cô nàng giật mình, quay sang phía cổng, ngỡ ngàng khi thấy người đó :
– “Bạch Dương? sao cậu tới đây?? Vợ yêu nào ở đây ông nội =,=”
Dương Ca tiến lại phía Song Tử, nở một nụ cười sát gái :
– “Là cậu chứ ai, ngốc!!”
– “Thôi nào, vào nhà đi!! Á…..” Song Nhi mặt đỏ bừng, xấu hổ định kéo Bạch Dương vào nhà thì lại bị Bạch Dương kéo ngược trở lại.
Rồi hắn kéo Song Tử lên chiếc mô tô của mình đỗ ở cổng, bắt ép cô ngồi lên rồi lái nhanh đi trên đường cao tốc về đêm, nhanh đến mức Song Tử còn chưa kịp phản ứng thêm.
Bạch Dương và Song Tử đến một khu đất trống rất rộng lớn, nơi đó, rất nhiều cỏ xanh bao trùm, rất tươi mát, ngước lên bầu trời, bạn không thể tưởng tượng nó đẹp lộng lẫy đến thế nào đâu, thật tuyệt, các vì sao, thật tuyệt.
Bỗng….
Một bàn tay ấm áp bất ngờ che đi đôi mắt xinh đẹp của Song Tử, một cánh tay ấm áp ôm lấy vòng eo thon thả của cô, thật ấm áp.
– “Chính thức làm….bạn gái tôi, được không?”
Song Tử ngỡ ngàng, bàng hoàng không nói lên lời, cô đã chờ đợi câu này của Bạch Dương từ lâu, từ lâu lắm rồi.
– “Không! Tớ từ chối!”
– “Tại sao!” Bạch Dương hơi buồn, đôi mắt rũ xuống, buông Song Tử ra, thất vọng hỏi.
Song Tử phì cười, đôi mắt long lanh sáng rỡ, giọng nói thật dịu dàng biết bao :
– “Tớ không làm bạn cậu, tớ muốn làm vợ cậu!”
Song Tử vừa giứt câu, cả cơ thể non nớt xinh đẹp của cô liền nhanh chóng bị Bạch Dương ôm chặt lấy, cả hai đều vô cùng hạnh phúc.
Một niềm hạnh phúc non nớt, một tia hi vọng cho tình yêu non nớt.
_____Biệt Thự Hoàng Thị_____
– “Xử Nữ!! Tớ ở đây như vậy có sao không??” Cự giải lo lắng hỏi Xử Nữ.
Xử Nữ cẩn thận rót cho một cốc sữa nóng hổi :
– “Không sao đâu!! Tớ không thích ngủ một mình cho lắm, cậu đừng lo!!”
– “Tại tớ thấy….” Cự giải ái ngại nói.
Chưa để Cua nói xong, Xử nữ đã nói ngay :
– “Lần sau tớ sẽ còn bắt cóc cậu dài dài!!”
Cự giải phì cười :
– “Tớ tình nguyện bị bắt cóc!!”
Rồi hai cô nàng cùng lên phognf ngủ, trông ai cũng mệt lả vì những cảnh quay, những buổi biểu diễn về đêm.
Cũng phải, họ đâu phải là những người bình thường, xuất thân giàu có, khuôn mặt xinh đẹp, đi đâu cũng bị chú ý, nhiều khi, những tiểu thư này chỉ mong một cuộc sống bình dị, đơn giản như ai, như những nữ sinh khác trong trường.
Vừa nằm xuống giường, di động của xử Nữ đã rung lên khiến Xử nhi uể oải, quơ tay lấy di động :
– “Alo! Ai vậy? Có biết mấy giờ rồi không??”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp quen thuộc, một giọng nói mà hằng ngày, hằng giờ cô đều muốn nghe thấy :
– “Xử nữ…mình nhớ cậu!!”
Xử nữ giật mình ngồi dậy, kinh ngạc :
– “Sư tử!! Cậu uống rượu sao??”
Sư tử ở đầu dây bên kia giọng nói vô cùng yếu ớ gọi tên Xử nhi :
– “Xử nữ….mình nhớ cậu….xin đừng bỏ mình!!”
Nghe giọng Sư tử, trái tim Xử nữ không thể thổn thức hơn, tựa như lửa đốt, cô vội vàng vục dậy lấy áo khoác :
– “Cậu đang ở đâu đấy Sư tử??”
Vừa thấy Xử nữ vục dậy, Cự giải cũng giật mình ngồi dậy theo :
– “Sao vậy Xử Nữ?”
– “Cậu ngủ trước đi Cua, hình như Sư tử say mất rồi!!”
Rồi Xử Nữ nhanh chóng chạy đi, Cự giải cũng bất ngờ muốn chạy theo xem thế nào nhưng đó là chuyện của Xử Nữ và sư Tử, nên để hai người họ có không gian riêng tư.
Trong lúc đó, Xử Nữ đã lên xe phi nhanh đến cái nơi mà cả hai đã từng cùng uống bia chung với nhau rồi cô nàng phi nhanh ra khỏi xe, chạy vội lên cầu :
– “Hộc….Sư tử!!”
Xử Nhi chông thấy Sư tử đang thẫn thờ ngồi ở đó, khuôn mặt thật khiến người ta đau lòng.
– “Xử Nữ….cậu tới rồi!!” Sư tử cười nhẹ, một nụ cười buồn.
Xử Nữ hoảng hồn, bước đến bên cạnh Sư Tử :
– “Sao cậu lại tới đây? Lại còn uống say như vậy nữa?….”
Chưa để Xử nữ nói giứt câu, Sư tử đã kéo nhanh Xử nữ về phía mình, ôm chặt cô vào lòng, rất nhanh, rất nhanh và rất chặt.
– “Sao….sao vậy Sư tử??” Xử nữ bất ngờ khẽ hỏi.
Sư Tử chỉ khẽ thì thào một cách bất lực :
– “Ái mận nói cậu sẽ bỏ tớ…..”
Lại là Lục Ái Mận, lại là cô ta, cô ta không thể cho Xử nữ và Sư tử yên ổn hay sao?? rốt cuộc cô ta đang có âm mưu gì cơ chứ…
– “Cậu là đồ ngốc!! Sao ai nói gì cũng tin được vậy?? Thật bực mình….về với tớ nhanh!!”Xử nữ bực bội kéo tay Sư tử dậy, cằn nhằn liên hồi.
Nhìn Sư tử lúc này, sao thấy hắn thật mất hình tượng quá hà =.=”
Hắn thấy Xử Nữ, hắn an tâm, hắn yên lặng đi theo cô, hắn rất sợ mất…rất sợ mất cô.
Hết chap 9……..
#Tiểu_Ngư_Nhi
/62
|