Giọng nói đó không ai khác chính là Ngọc Ngân. Ngọc Ngân dắt tay một đứa bé đi vào, phía sau là Minh Thiên, Hải Minh và một cô gái lạ mặt. Nghe thấy giọng nói của Ngọc Ngân ai nấy đều ngoảnh lại nhìn. Khánh Anh vừa thấy cô bé mà Ngọc Ngân dắt vào liền thay đổi sắc mặt, từ lạnh lùng, giận dữ đến hoang mang, ngạc nhiên. Nước mắt hắn không tự chủ mà rơi xuống, hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô bé. Cả Thái Điệp và Bảo Nam cũng có cảm xúc tương tự, chỉ có nó là mệt mỏi, đôi mắt lờ đờ dường như không thể gắng gượng thêm được nữa. Bọn hắn cứ bất động nhìn chằm chằm cô bé cho đến lúc cô bé gỡ tay Ngọc Ngân chạy đến phía Khánh Anh, cầm lấy tay An Vy lắc lắc, chất giọng trong trẻo, cao vút vang lên thức tỉnh tất cả mọi người:
" Chị An Vy, chị làm sao thế? "
An Vy cố gắng nhìn xuống cô bé rồi từ từ nhắm chặt đôi mắt lại ngã vào lòng hắn. Bây giờ hắn mới nhìn sang An Vy. Hắn vòng tay ôm lấy nó rồi lay lay người nó:
" An Vy, An Vy "
" Đưa nó về khách sạn đi, chắc nó bị kiệt sức " - Thái Điệp nhìn sang Khánh Anh nói.
Khánh Anh bế sốc nó lên rồi chạy đi. Bảo Nam bế Khánh An lên rồi cùng mọi người chạy nhanh theo Khánh Anh. Bây giờ chỉ còn lại chín con người đang nhìn nhau.
" Các người ra ngoài đi " - Vũ Phong nhìn mấy kẻ lạ mặt rồi ra lệnh
Bọn chúng cứ chần chừ nhìn nhau cho đến lúc nhận được cái gật đầu của Dĩ Mai mới bước ra ngoài.
" Chuyện này là sao? Anna? " - Hải Minh nhìn chằm chằm vào Hải My, khuôn mặt sợ hãi đến tái đi
" Em... Em " - Hải My bật khóc nói không ra tiếng
" Bọn em chỉ muốn cảnh cáo cô ta thôi " - Hải Băng thấy vậy liền xen vào nói
" Em câm miệng đi " - Hải Minh tức giận lớn tiếng quát. Đây là lần đầu tiên cậu tức giận như vậy. Hải Băng, Hải My cúi đầu sợ hãi
" Cô ta cũng có làm sao đâu? Sao phải căng thẳng như vậy? " - Di Mai nắm chặt bàn tay cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói
Vũ Phong vẫn lạnh lùng bước từng bước tiến gần đến chỗ Dĩ Mai.
" Anh... Anh muốn làm gì? " - Dĩ Mai run rẩy đi lùi lại về phía sau
Vũ Phong áp sát cô vào tường, đôi mắt sắc lạnh như xoáy vào tim gan cô, giọng nói như muốn nuốt chửng người trước mặt:
" Đây là lần cuối anh cảnh cáo em. Nếu em còn giám đụng chạm tới hai người họ thì kẻ thù của anh chính là em "
Vũ Phong nói xong buông Dĩ Mai ra rồi quay lưng bước đi. Dĩ Mai bây giờ ngồi xuống mới giám thở mạnh ra. Mặc dù cô biết Kay chưa từng thích cô nhưng chưa bao giờ đối xử với cô như vậy. Trong lòng sợ hãi bao nhiêu lại căm hận Rain và Candy bấy nhiêu. Cô nắm chặt đôi bàn tay lại, nước mắt đã rơi từ lúc nào, cô đã vì anh làm không biết bao nhiêu chuyện vậy mà anh lại vì bọn họ tàn nhẫn với cô như vậy?
Hải Minh nhìn cả ba một lượt rồi nhìn vào Hải My và Hải Băng lạnh lùng nói:
" Lúc trở về hãy nghĩ cách mà ăn nói với ba mẹ "
Nói xong, cậu quay người chạy đi. Trong lòng cậu đang rất sợ hãi. Cậu cảm nhận được khoảng cách giữa cậu và nó. Cậu lo lắng nó sẽ gặp chuyện gì, lo lắng nó sẽ hận cậu. Bây giờ cậu chỉ muốn trở về thật nhanh để gặp nó.
Hải Minh vừa đi khuất, Hải My run rẩy quỵ xuống đất. Đôi mắt sợ hãi vẫn không giảm bớt. Hải Băng thấy vậy quỳ xuống bên chị vỗ về:
" Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi "
" Anh Ken.. Anh Ken nhất định sẽ hận tao đến chết. Phải làm sao đây? Tao không thể mất anh ấy được, không thể. KHÔNG THỂ " - Hải My run rẩy nói rồi hét lên, hai tay ôm lấy đầu khóc lớn. Bây giờ cô mới hoàn hồn, mới có thể khóc được. Hải Băng nhìn thấy thì chỉ biết ôm chặt Hải My vào lòng vỗ vỗ. Đến một lúc sau, Dĩ Mai gạt đi nước mắt, chống tay đứng dậy:
" Đúng, không thể mất anh ấy được " - Dĩ Mai đi tới trước mặt Hải My đưa tay ra rồi nói - " Bỏ qua quá khứ, hợp tác vui vẻ "
Hải My ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn chằm chằm vào Dĩ Mai, một lúc sau cô gạt đi dòng nước mắt rồi cầm lấy tay Dĩ Mai đứng dậy:
" Cô từng bỏ tôi đi không nói một lời, cũng chính vì cô mà hôm đó tôi mới để lạc mất Camella, bây giờ cô vẫn còn giám nói câu đó với tôi sao? "
" Tôi đã nói rồi, tôi không có tình cảm với anh trai cô. Hơn nữa, dù cô có trách tôi thì mọi chuyện cũng không thể quay ngược trở lại. Nếu muốn kéo Ken về tay mình, cô nhất định phải hợp tác với tôi " - Dĩ Mai một lần nữa đưa tay ra trước mặt Hải My
Hải My đứng nhìn Dĩ Mai, hai người cứ như đang đấu mắt. Dĩ Mai lại tiếp lời:
" Nếu không thì thôi vậy "
" Khoan đã. Với một điều kiện " - Hải My nhìn thấy Dĩ Mai đang muốn quay đi thì lên tiếng
" Cô muốn gì? " - Dĩ Mai nói
" Cô không được tiếp cận hay làm bất cứ việc gì gây tổn thương cho anh hai tôi nữa. Nếu không tôi sẽ tự có cách biết trả đủ cho cô!? "
" Có một điều cô vẫn luôn quên là tôi chưa bao giờ tiếp cận Fin. Cũng đã từng thực lòng muốn bắt đầu một tình yêu mới nhưng tình cảm không cho phép tôi tiếp tục với Fin. Cô yêu Ken như vậy chắc cũng có thể hiểu được "
" Vậy được, bỏ qua mọi chuyện " - Hải My đưa tay ra. Dĩ Mai cũng đưa tay ra bắt tay Hải My. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi cùng Hải Băng trở về.
Bên ngoài, trời lại bắt đầu mưa. Trong phòng 206, bây giờ mọi người đã tản về phòng vì đều đã mệt mỏi. Khánh Anh đặt An Vy lên giường rồi bất giác nhìn ngắm nó. Nhìn nó ngủ thật yên bình. Ngoài cửa, Khánh An nhón chân lên cố mở cửa nhưng nắm cửa cao quá, cô bé không thể mở được:
" Em đến tìm chị An Vy sao? " - Bảo Nam quỳ xuống bế cô bé lên rồi mở cửa bước vào. Khánh Anh quay lại nhìn thì bắt gặp Khánh An đang vòng tay ôm cổ Bảo Nam đi vào:
" Camella " - Hắn chỉ thốt ra tên cô bé rồi bật đến ôm chầm lấy cô bé từ cánh tay của Bảo Nam
" Hai xin lỗi, là hai không tốt đã để em phải chịu khổ nhiều " - Hắn vừa nói vừa hôn khắp đầu Khánh An. Cô bé ngây thơ nghiêng đầu nhìn:
" Anh là anh hai của Khánh An thật sao? "
" Đúng vậy. " Khánh Anh bế cô bé đến ngồi trên giường rồi đặt cô bé ngồi gọn lên chân hắn. Đưa đôi tay lên lấy chiếc dây chuyền từ cổ Khánh An ra, mặt dây chuyền có chữ Khánh An, hắn đưa tay ra rồi kéo tay áo lên, hắn cũng có một chiếc vòng tay có chữ Khánh Anh. Khuôn mặt ngây thơ của cô bé cứ nhìn theo hành động của Khánh Anh, đôi môi nhỏ chúm chím cười rồi ôm lấy cổ Khánh Anh:
" Vậy là Khánh An tìm được anh hai rồi "
" Anh hai sẽ chữa bệnh cho Camella, Camella sẽ sớm nhớ lại mọi người thôi. Từ bây giờ anh hai sẽ bảo vệ Camella, sẽ không để ai gây hại cho Camella nữa " - Khánh Anh cũng ôm con bé vào lòng rồi đặt một nụ hôn lên trán con bé. Chưa bao giờ mọi người thấy hắn dịu dàng như vậy.
Khánh An ôm hắn rồi chợt nhìn thấy An Vy liền bò xuống bên cạnh An Vy:
" Chị An Vy sao thế ạ? " - Khánh An quỳ thấp xuống, chống hai tay xuống giường nhìn chằm chằm vào An Vy
" Chị ấy không sao. Sẽ sớm khỏe lại thôi " - Khánh Anh xoay người lại một tay chống xuống giường, một tay vuốt tóc Khánh An rồi nhìn sang An Vy khẽ cảm ơn trong lòng. Nhờ có nó, hắn mới tìm thấy em gái. Hắn cứ ngồi đó vuốt ve Khánh An rồi lại nhìn An Vy âu yếm. Bảo Nam khoanh tay đứng phía sau mỉm cười nhẹ. Trông họ thật giống một gia đình.
Thái Điệp bước ra từ phòng tắm nhìn thấy cảnh này cũng nở một nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng sóng gió cũng qua rồi.
" Chị An Vy, chị làm sao thế? "
An Vy cố gắng nhìn xuống cô bé rồi từ từ nhắm chặt đôi mắt lại ngã vào lòng hắn. Bây giờ hắn mới nhìn sang An Vy. Hắn vòng tay ôm lấy nó rồi lay lay người nó:
" An Vy, An Vy "
" Đưa nó về khách sạn đi, chắc nó bị kiệt sức " - Thái Điệp nhìn sang Khánh Anh nói.
Khánh Anh bế sốc nó lên rồi chạy đi. Bảo Nam bế Khánh An lên rồi cùng mọi người chạy nhanh theo Khánh Anh. Bây giờ chỉ còn lại chín con người đang nhìn nhau.
" Các người ra ngoài đi " - Vũ Phong nhìn mấy kẻ lạ mặt rồi ra lệnh
Bọn chúng cứ chần chừ nhìn nhau cho đến lúc nhận được cái gật đầu của Dĩ Mai mới bước ra ngoài.
" Chuyện này là sao? Anna? " - Hải Minh nhìn chằm chằm vào Hải My, khuôn mặt sợ hãi đến tái đi
" Em... Em " - Hải My bật khóc nói không ra tiếng
" Bọn em chỉ muốn cảnh cáo cô ta thôi " - Hải Băng thấy vậy liền xen vào nói
" Em câm miệng đi " - Hải Minh tức giận lớn tiếng quát. Đây là lần đầu tiên cậu tức giận như vậy. Hải Băng, Hải My cúi đầu sợ hãi
" Cô ta cũng có làm sao đâu? Sao phải căng thẳng như vậy? " - Di Mai nắm chặt bàn tay cố gắng giữ bình tĩnh rồi nói
Vũ Phong vẫn lạnh lùng bước từng bước tiến gần đến chỗ Dĩ Mai.
" Anh... Anh muốn làm gì? " - Dĩ Mai run rẩy đi lùi lại về phía sau
Vũ Phong áp sát cô vào tường, đôi mắt sắc lạnh như xoáy vào tim gan cô, giọng nói như muốn nuốt chửng người trước mặt:
" Đây là lần cuối anh cảnh cáo em. Nếu em còn giám đụng chạm tới hai người họ thì kẻ thù của anh chính là em "
Vũ Phong nói xong buông Dĩ Mai ra rồi quay lưng bước đi. Dĩ Mai bây giờ ngồi xuống mới giám thở mạnh ra. Mặc dù cô biết Kay chưa từng thích cô nhưng chưa bao giờ đối xử với cô như vậy. Trong lòng sợ hãi bao nhiêu lại căm hận Rain và Candy bấy nhiêu. Cô nắm chặt đôi bàn tay lại, nước mắt đã rơi từ lúc nào, cô đã vì anh làm không biết bao nhiêu chuyện vậy mà anh lại vì bọn họ tàn nhẫn với cô như vậy?
Hải Minh nhìn cả ba một lượt rồi nhìn vào Hải My và Hải Băng lạnh lùng nói:
" Lúc trở về hãy nghĩ cách mà ăn nói với ba mẹ "
Nói xong, cậu quay người chạy đi. Trong lòng cậu đang rất sợ hãi. Cậu cảm nhận được khoảng cách giữa cậu và nó. Cậu lo lắng nó sẽ gặp chuyện gì, lo lắng nó sẽ hận cậu. Bây giờ cậu chỉ muốn trở về thật nhanh để gặp nó.
Hải Minh vừa đi khuất, Hải My run rẩy quỵ xuống đất. Đôi mắt sợ hãi vẫn không giảm bớt. Hải Băng thấy vậy quỳ xuống bên chị vỗ về:
" Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi "
" Anh Ken.. Anh Ken nhất định sẽ hận tao đến chết. Phải làm sao đây? Tao không thể mất anh ấy được, không thể. KHÔNG THỂ " - Hải My run rẩy nói rồi hét lên, hai tay ôm lấy đầu khóc lớn. Bây giờ cô mới hoàn hồn, mới có thể khóc được. Hải Băng nhìn thấy thì chỉ biết ôm chặt Hải My vào lòng vỗ vỗ. Đến một lúc sau, Dĩ Mai gạt đi nước mắt, chống tay đứng dậy:
" Đúng, không thể mất anh ấy được " - Dĩ Mai đi tới trước mặt Hải My đưa tay ra rồi nói - " Bỏ qua quá khứ, hợp tác vui vẻ "
Hải My ngước khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn chằm chằm vào Dĩ Mai, một lúc sau cô gạt đi dòng nước mắt rồi cầm lấy tay Dĩ Mai đứng dậy:
" Cô từng bỏ tôi đi không nói một lời, cũng chính vì cô mà hôm đó tôi mới để lạc mất Camella, bây giờ cô vẫn còn giám nói câu đó với tôi sao? "
" Tôi đã nói rồi, tôi không có tình cảm với anh trai cô. Hơn nữa, dù cô có trách tôi thì mọi chuyện cũng không thể quay ngược trở lại. Nếu muốn kéo Ken về tay mình, cô nhất định phải hợp tác với tôi " - Dĩ Mai một lần nữa đưa tay ra trước mặt Hải My
Hải My đứng nhìn Dĩ Mai, hai người cứ như đang đấu mắt. Dĩ Mai lại tiếp lời:
" Nếu không thì thôi vậy "
" Khoan đã. Với một điều kiện " - Hải My nhìn thấy Dĩ Mai đang muốn quay đi thì lên tiếng
" Cô muốn gì? " - Dĩ Mai nói
" Cô không được tiếp cận hay làm bất cứ việc gì gây tổn thương cho anh hai tôi nữa. Nếu không tôi sẽ tự có cách biết trả đủ cho cô!? "
" Có một điều cô vẫn luôn quên là tôi chưa bao giờ tiếp cận Fin. Cũng đã từng thực lòng muốn bắt đầu một tình yêu mới nhưng tình cảm không cho phép tôi tiếp tục với Fin. Cô yêu Ken như vậy chắc cũng có thể hiểu được "
" Vậy được, bỏ qua mọi chuyện " - Hải My đưa tay ra. Dĩ Mai cũng đưa tay ra bắt tay Hải My. Cả hai nhìn nhau một lúc rồi cùng Hải Băng trở về.
Bên ngoài, trời lại bắt đầu mưa. Trong phòng 206, bây giờ mọi người đã tản về phòng vì đều đã mệt mỏi. Khánh Anh đặt An Vy lên giường rồi bất giác nhìn ngắm nó. Nhìn nó ngủ thật yên bình. Ngoài cửa, Khánh An nhón chân lên cố mở cửa nhưng nắm cửa cao quá, cô bé không thể mở được:
" Em đến tìm chị An Vy sao? " - Bảo Nam quỳ xuống bế cô bé lên rồi mở cửa bước vào. Khánh Anh quay lại nhìn thì bắt gặp Khánh An đang vòng tay ôm cổ Bảo Nam đi vào:
" Camella " - Hắn chỉ thốt ra tên cô bé rồi bật đến ôm chầm lấy cô bé từ cánh tay của Bảo Nam
" Hai xin lỗi, là hai không tốt đã để em phải chịu khổ nhiều " - Hắn vừa nói vừa hôn khắp đầu Khánh An. Cô bé ngây thơ nghiêng đầu nhìn:
" Anh là anh hai của Khánh An thật sao? "
" Đúng vậy. " Khánh Anh bế cô bé đến ngồi trên giường rồi đặt cô bé ngồi gọn lên chân hắn. Đưa đôi tay lên lấy chiếc dây chuyền từ cổ Khánh An ra, mặt dây chuyền có chữ Khánh An, hắn đưa tay ra rồi kéo tay áo lên, hắn cũng có một chiếc vòng tay có chữ Khánh Anh. Khuôn mặt ngây thơ của cô bé cứ nhìn theo hành động của Khánh Anh, đôi môi nhỏ chúm chím cười rồi ôm lấy cổ Khánh Anh:
" Vậy là Khánh An tìm được anh hai rồi "
" Anh hai sẽ chữa bệnh cho Camella, Camella sẽ sớm nhớ lại mọi người thôi. Từ bây giờ anh hai sẽ bảo vệ Camella, sẽ không để ai gây hại cho Camella nữa " - Khánh Anh cũng ôm con bé vào lòng rồi đặt một nụ hôn lên trán con bé. Chưa bao giờ mọi người thấy hắn dịu dàng như vậy.
Khánh An ôm hắn rồi chợt nhìn thấy An Vy liền bò xuống bên cạnh An Vy:
" Chị An Vy sao thế ạ? " - Khánh An quỳ thấp xuống, chống hai tay xuống giường nhìn chằm chằm vào An Vy
" Chị ấy không sao. Sẽ sớm khỏe lại thôi " - Khánh Anh xoay người lại một tay chống xuống giường, một tay vuốt tóc Khánh An rồi nhìn sang An Vy khẽ cảm ơn trong lòng. Nhờ có nó, hắn mới tìm thấy em gái. Hắn cứ ngồi đó vuốt ve Khánh An rồi lại nhìn An Vy âu yếm. Bảo Nam khoanh tay đứng phía sau mỉm cười nhẹ. Trông họ thật giống một gia đình.
Thái Điệp bước ra từ phòng tắm nhìn thấy cảnh này cũng nở một nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng sóng gió cũng qua rồi.
/99
|