Sau một đêm dài mưa to, vạn vật được gột rửa, sáng bừng lên một sức sống mới, reo ca cùng ánh mặt trời. Một ngày mới đã bắt đầu.
Khánh Anh và Bảo Nam đã dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, sắp xếp đâu ra đó, vali đã đóng gói gọn gàng. Bây giờ đã hơn 6 giờ sáng rồi. Khánh Anh đi tới phòng Ngọc Ngân để xin phép cho cả bọn sẽ về trước. Hôm nay là ngày cuối tổng kết, Khánh Anh là lớp trưởng nên còn nhiều việc phải bàn giao lại. Bảo Nam nhận nhiệm vụ cao cả là gọi bọn nó dậy.
Bảo Nam nhấn chuông liên tục nhưng không có phản ứng gì, kết hợp với gọi điện thoại nhưng vẫn công cốc. Bên trong Thái Điệp và An Vy vẫn còn say giấc nồng. Khánh An đã dậy tự lúc nào, cô bé dụi dụi hai con mắt rồi vươn vai ngáp một cái, nghe thấy tiếng chuông nghĩ là anh hai liền leo xuống giường chạy tới mở cửa, nhưng nắm cửa cao quá, cô bé cứ nhón mãi nhưng không mở được. Khánh An chạy lại giường kéo áo Thái Điệp:
Chị Candy, dậy đi mà. Anh hai tới kìa. Chị Candy
Khánh An vừa nói vừa giựt giựt áo Thái Điệp, bàn tay bé xíu của Khánh An va chạm vào eo Thái Điệp làm cô nhột tỉnh dậy, cô rất dễ bị nhột.
Thái Điệp ngáp ngắn ngáp dài đờ đẫn đi ra mở cửa. Candy mở rộng cửa, tựa vào mép tường, mắt vẫn nhắm nghiền hỏi:
Có chuyện gì không ạ?
Bảo Nam bấm chuông nãy giờ bực mình lại thêm câu hỏi ngây thơ vô ( số) tội của Thái Điệp làm Bảo Nam tức muốn xì khói. Đang tính mắng cho Candy tỉnh ngủ thì Khánh An ló đầu ra ngước lên nhìn:
A anh Kin
Bảo Nam nhìn xuống Khánh An thì không còn tức giận nữa, cúi người bế Khánh An lên rồi nhìn sang Thái Điệp đã thức tỉnh sau câu nói của Khánh An:
Mày nên cảm ơn Camella đi
Nói xong cậu đẩy cửa rộng ra rồi bế Khánh An đi vào. Thái Điệp đứng lại nhái giọng Bảo Nam rồi bữu môi mới chịu đóng cửa đi vào.
An Vy giờ mới lớ mớ ngồi dậy dụi mắt:
Có chuyện gì thế?
Mặt Trời mọc quá đầu rồi kìa, định không thức dậy nữa sao? - Bảo Nam ngao ngán nhìn phòng bọn nó, chưa chuẩn bị một thứ gì hết. - Không nhanh về, tao và thằng Ken bị hai bác gọi cho ù tai mất
Khổ. Nhận được tin, ba mẹ hắn và bà nội gọi suốt hỏi thăm tình hình. Mới 4 giờ sáng mẹ hắn đã gọi ầm lên hỏi xem bao giờ về, nóng lòng gặp con gái.
Thái Điệp đi tới ngồi xuống chiếc ghế trước tủ cạnh đầu giường chải tóc rồi bối lên cao, hai bên lông mày nhíu lại rồi lầm bầm:
Mới có 6 giờ đã ầm ĩ cả lên
Xong đi tới bế Khánh An vào làm vệ sinh cá nhân, An Vy cũng ngồi trên giường bối tóc cao lên rồi cũng đi theo sau đó. Bảo Nam lắc đầu thở dài với bọn nó.
Một lúc lâu sau, bọn nó mới dọn dẹp và sắp xếp đồ xong, tính qua gọi bọn nó ăn sáng, nhưng thành ăn trưa mất rồi. Để vali gọn gàng một góc, một lát nữa sẽ có người tới đưa hành lí của bọn nó ra sân bay. Sau khi ăn xong cả bọn sẽ đi tới nhà má Năm của Camella
Xuống đến nhà hàng, Khánh Anh đã ngồi sẵn đợi bọn nó ở đó rồi. Khánh An lon ton chạy nhanh về phía anh hai:
Chạy nhanh ngã giờ - Khánh Anh mỉm cười với cô em gái bé bỏng rồi bế Khánh An ngồi lên ghế bên cạnh.
Từ lúc tìm được em gái, Khánh Anh cười nhiều hơn, dịu dàng hơn, bớt lạnh lùng hơn. Nhưng chỉ với người thân và bọn bạn thân là bọn nó thôi. Sau chuyện của Hải My thì hắn tự nhủ lòng sẽ bảo vệ tốt cho những người thân bên cạnh!
Sau khi ăn xong, cả bọn mới lên xe đi tới khu nhà nhỏ trong rừng. Chiếc taxi dừng lại giữa một con đường vắng vẻ, bọn hắn mở cửa bước xuống nhìn xung quanh rồi đi theo lối mòn đến một căn nhà nhỏ, đơn sơ.
Trước cửa là một người đàn bà đang mò mẫm tìm lối ra, Khánh An buông tay Khánh Anh ra chạy tới cầm lấy tay người đàn bà có gương mặt khắc khổ đó:
An về rồi nè má Năm
Người đàn bà đưa tay sờ vào mặt Khánh An rồi xoa đầu Khánh An, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm:
An, là con đấy à?
Lúc này bọn hắn đã đi tới trước mặt người đàn bà đó, Khánh Anh nhỏ nhẹ lên tiếng:
Con chào cô. Con là anh hai của Khánh An, tên là Khánh Anh ạ
Người đàn bà quay đầu sang hướng phát ra tiếng nói, đôi mắt vô hồn nói:
Chào con. Cô đã nghe Bích Thảo kể lại mọi chuyện. Thật tốt quá. Cuối cùng An cũng tìm lại được gia đình rồi
Người đàn bà đó vừa nói vừa rưng rưng. Bọn nó bây giờ mới đồng thanh lên tiếng:
Bọn con chào cô
Ừ. Chào các con. Các con vào nhà chơi đi
Người đàn bà nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt vô hồn lóa lên một niềm vui. Ngôi nhà này từ lâu đã không có người qua lại. Khánh An cầm lấy tay má Năm dẫn bà vào nhà, bọn hắn cũng đi theo sau đó:
Các con uống nước đi, nhà cô không có gì ngoài nước lọc, các con uống tạm nhé
Bọn hắn ngồi vào bàn rồi nhìn xung quanh ngôi nhà chẳng có gì cả ngoài chiếc giường, bộ bàn ghế được đóng đơn giản và chiếc bàn học cũ kĩ nhưng rất gọn gàng.
Không sao đâu cô. Cô sống một mình ở đây với con gái ạ? - Thái Điệp vừa hỏi vừa đưa li nước lên miệng nhấp môi nhìn người đàn bà
Đúng thế. Trước đây thì còn có chồng cô nữa, nhưng ông ấy đi làm xa rồi bặt vô âm tín, không cách nào liên lạc được với ông ấy - Người đàn bà nói, đôi mắt đã đỏ hoe ngấn lệ. Khánh An tựa người vào chân má Năm rồi ngước mặt lên nhìn người đàn bà, ngây thơ hỏi:
Chồng má cũng đi lạc giống An á?
Người đàn bà chớp mắt ngăn dòng lệ rơi xuống rồi nở một nụ cười ôm lấy Khánh An vỗ về:
An về nhà rồi phải thật ngoan, không được để lạc anh hai nữa biết không? Má Năm và chị Bích Thảo sẽ rất nhớ con
Cô về cùng bọn cháu đi. Bây giờ mắt cô đã không thấy gì, ở đây lại vắng vẻ như vậy. Cô về để bọn cháu chăm sóc cô mà Bích Thảo cũng đỡ cực nữa - Bảo Nam nhìn người đàn bà thương xót nói
Cảm ơn các con. Nhưng cô phải ở lại đợi ông ấy. Cô cũng sống ở đây quen rồi, không muốn đi đâu - Người đàn bà ngẩng đầu lên nói
Bích Thảo năm nay bao nhiêu tuổi rồi cô? - An Vy đặt li nước xuống rồi hỏi
Năm nay nó lớp 9 rồi. Hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Cô thấy cuộc sống như này cũng tốt, không ồn ào mệt mỏi
Bọn hắn chìm trong sự im lặng khẽ nhìn người đàn bà khốn khổ này,trong lòng ai cũng đều mang một nỗi buồn khó tả. Sống trong một gia đình giàu có, ít khi tiếp xúc với những người nghèo khổ, bây giờ bọn hắn mới được tận mắt nhìn thấy, ban đầu có chút không tin vào mắt mình. Đến cả An Vy cũng là một người bình thường nhưng nhìn hoàn cảnh này đúng là không khỏi đau lòng.
Nói chuyện được một lúc thì bọn hắn phải chuẩn bị để ra sân bay. Bảo Nam đi ra xe lấy mấy túi quà Ngọc Ngân đã chuẩn bị đưa vào đặt lên bàn.
Bọn con có chút quà biếu cô. Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Khánh An trong một năm qua - Khánh Anh cầm lấy bàn tay người đàn bà rồi nói
Quà cáp gì cho phiền phức. Cô rất vui vì gặp được Khánh An, con bé rất ngoan, rất đáng yêu - Người đàn bà cũng vỗ vỗ tay vào bàn tay Khánh Anh rồi nói - Con bé sẽ tốt hơn nếu ở với ba mẹ con bé. Cô cũng an lòng
Khánh Anh cười nhẹ rồi ôm lấy người đàn bà, lòng đầy biết ơn bà. Hắn buông người đàn bà ra rồi tiếp lời:
Bọn con sẽ lại về thăm cô
Xong hắn rồi lại tới lượt Khánh An và bọn nó cũng đi tới ôm người đàn bà chào tạm biệt nhau. Khánh Anh lặng lẽ đi lùi về chiếc bàn học, đặt một sấp tiền lên đó rồi lấy bút viết địa chỉ nhà, kèm số điện thoại và dòng chữ Nếu có khó khăn cần giúp đỡ thì hãy tìm đến địa chỉ này
Xong xuôi bọn hắn chào tạm biệt người đàn bà rồi ra xe đến sân bay để kịp giờ bay.
-------- 3 tiếng sau ---------
Bọn hắn đã đáp xuống sân bay Nội Bài. Ba mẹ hắn cùng bà nội đã đợi ở cổng chờ từ lúc nào. Khánh An cầm tay Khánh Anh đi ra, sân bay đông người qua lại vậy mà vừa thấy bóng dáng lấp ló của ba mẹ và bà nội, cô bé đã nhận ra ngay. Khánh An òa khóc chạy ra:
Mẹ ơi, mẹ ơi
Ba mẹ hắn cùng bà nội vội quay lại nhìn. Ai nấy đều nước mắt lưng tròng nhìn cô con gái bé nhỏ đang gào khóc chạy tới phía mình.
Con tôi - Mẹ hắn dang rộng vòng tay ôm lấy Khánh An vào lòng vỗ về. Hai mẹ con cứ ôm nhau khóc mặc cho mọi người xung quanh đang chỉ chỏ. Có người còn chụp ảnh lại. Cũng đúng, ba mẹ hắn nổi tiếng trong giới kinh doanh như vậy, chuyện mà chủ tịch Nguyễn thất lạc con gái ai mà không biết, hôm nay lại xuất hiện cảnh tượng này ai mà chả quan tâm.
Bà nội hắn cũng nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy hai mẹ con, đến cả ba hắn bình thường rất điềm tĩnh hôm nay cũng không thể cầm được nước mắt nhìn cô con gái bé bỏng.
Con đã bảo sẽ đưa em về mà, ba mẹ với bà nội ra tận đây làm gì cho mệt - Khánh Anh nói rồi cùng An Vy bước tới. Bảo Nam và Thái Điệp đi phía sau tay nắm chặt tay nhìn mọi người vui vẻ
Lòng dạ nào mà ngồi ở nhà con - Bà nội hắn đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn bọn hắn nói. An Vy bước lên lau nước mắt cho bà nội rồi vòng tay qua người bà vỗ vỗ vào cánh tay bà cười nhẹ. Bà nội cũng vỗ vỗ tay nó cười
Tốt rồi. Mọi người mau lên xe về thôi - Ba hắn gạt nước mắt đi rồi nở một nụ cười hiếm hoi nói
Xong quay sang mẹ hắn đang ôm Khánh An, đưa tay về phía trước bế Khánh An lên:
Để ba bế Camella của ba nào
Khánh An cũng đưa tay ra ôm lấy cổ ba, gục đầu lên vai ba rồi nấc nhẹ làm lòng ông bất giác đau nhói. Ba hắn vỗ về Khánh An rồi cùng mọi người ra xe quay trở lại biệt thự. Người làm bây giờ đã chuẩn bị sẵn bữa ăn rất thịnh soạn đợi mọi người trở về. Hai hàng người đã đứng sẵn ờ đấy cúi đầu:
Chào mừng cô chủ trở về
Đa phần là người làm lâu năm đã từng chăm sóc Khánh An nên khi vừa mới nhìn thấy cô bé ai nấy đều mùi mẫn xúc động.
Mọi người ngồi vào bàn vui vẻ cùng nhau ăn bữa. Khánh An vẫn nhí nhảnh, đáng yêu như thế. Bữa ăn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Dùng xong bữa, mọi người ra phòng khách ngồi ăn đồ tráng miệng. Khánh An đứng trên ghế sofa nhún nhảy rồi lăn đủ kiểu làm mọi người ai nấy đều bật cười vì cô bé quá đáng yêu.
Một người mặc bộ đồ vest rất lịch lãm đi tới bên cạnh ba hắn, nhìn mọi người cúi đầu rồi quay sang ba hắn:
Chiều nay chủ tịch có cuộc họp cổ đông ạ
Tôi biết rồi. - Ba hắn nói rồi quay sang bọn hắn nói - Ngày kia hai nhà Hoàng gia và An gia tổ chức đính hôn cho con, các con nhớ chuẩn bị cho chu đáo. Đều là bạn kinh doanh lâu năm của ba. Hôm đó rất nhiều người có gia thế giàu có đều tới
Sao gấp gáp vậy ba? - Hắn nhìn sang ba hắn hỏi
Hai nhà Hoàng gia và An gia chắc có lẽ vì chuyện năm xưa nên mới nhanh chóng liên hôn như vậy. Có nguồn tin họ muốn thu mua công ty Huỳnh gia. Chuyện này các con không cần để ý đâu. Con cái họ đều là chỗ quen biết với các con. Sau này các con sẽ còn gặp lại. Nên nhớ không nên đứng về phía nào. - Ba hắn căn dặn. Khánh Anh, Bảo Nam và Thái Điệp đều gật đầu chỉ có nó là ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mắt cứ lơ đãng nhìn lên trời không biết làm sao, nó chẳng hiểu một chút gì về công việc kinh doanh, nghe như gió thoảng qua tai vậy. Khánh Anh nhìn thấy điệu bộ của nó chỉ muốn phá lên cười. Đành lên tiếng giải vây:
Cũng mệt rồi, bọn con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ
Bọn con cũng xin phép về luôn ạ - Bảo Nam và Thái Điệp cũng đứng dậy cúi chào mọi người
Được rồi, mấy đứa nghỉ ngơi đi. Đều mệt cả rồi
Mẹ hắn cũng bà nội đã dắt tay Khánh An về phòng cô bé. Bảo Nam và Thái Điệp ra cổng đã có xe riêng đón về. Khánh Anh cùng An Vy đi lên cầu thang về phòng. An Vy khều khều tay Khánh Anh:
Hồi nãy bác nói gì mà liên hôn rồi thu mua gì thế?
Ba tôi bảo sớm tổ chức đám cưới cho tôi và cô để chóng có cháu nội bế. Dễ hiểu thế mà - Khánh Anh đút tay vào túi áo vừa đi vừa nói, gương mặt rất nghiêm túc
Ai lấy cậu chứ? - An Vy bực dọc nhìn hắn, chân vẫn cố bước nhanh để kịp hắn: Bộ tôi điếc đâu mà không hiểu cậu đang nói dối hả?
Hiểu rồi hỏi gì? - Khánh Anh nói xong câu đó cũng đã tới phòng, mở cửa ra bước vào không cho nó kịp nói gì làm nó giậm chân đá tường tức tối. Hắn thì bước nhanh vào phòng vừa đóng cửa đã bỏ ngay bộ mặt nghiêm túc mà bật cười. Nhìn nó ngốc không tả được.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hải Minh. An Vy nhìn xuống điện thoại rồi ngẩng đầu chửi rủa hắn một lúc mới chịu về phòng và nghe điện thoại
Khánh Anh và Bảo Nam đã dậy từ sớm, chuẩn bị mọi thứ, sắp xếp đâu ra đó, vali đã đóng gói gọn gàng. Bây giờ đã hơn 6 giờ sáng rồi. Khánh Anh đi tới phòng Ngọc Ngân để xin phép cho cả bọn sẽ về trước. Hôm nay là ngày cuối tổng kết, Khánh Anh là lớp trưởng nên còn nhiều việc phải bàn giao lại. Bảo Nam nhận nhiệm vụ cao cả là gọi bọn nó dậy.
Bảo Nam nhấn chuông liên tục nhưng không có phản ứng gì, kết hợp với gọi điện thoại nhưng vẫn công cốc. Bên trong Thái Điệp và An Vy vẫn còn say giấc nồng. Khánh An đã dậy tự lúc nào, cô bé dụi dụi hai con mắt rồi vươn vai ngáp một cái, nghe thấy tiếng chuông nghĩ là anh hai liền leo xuống giường chạy tới mở cửa, nhưng nắm cửa cao quá, cô bé cứ nhón mãi nhưng không mở được. Khánh An chạy lại giường kéo áo Thái Điệp:
Chị Candy, dậy đi mà. Anh hai tới kìa. Chị Candy
Khánh An vừa nói vừa giựt giựt áo Thái Điệp, bàn tay bé xíu của Khánh An va chạm vào eo Thái Điệp làm cô nhột tỉnh dậy, cô rất dễ bị nhột.
Thái Điệp ngáp ngắn ngáp dài đờ đẫn đi ra mở cửa. Candy mở rộng cửa, tựa vào mép tường, mắt vẫn nhắm nghiền hỏi:
Có chuyện gì không ạ?
Bảo Nam bấm chuông nãy giờ bực mình lại thêm câu hỏi ngây thơ vô ( số) tội của Thái Điệp làm Bảo Nam tức muốn xì khói. Đang tính mắng cho Candy tỉnh ngủ thì Khánh An ló đầu ra ngước lên nhìn:
A anh Kin
Bảo Nam nhìn xuống Khánh An thì không còn tức giận nữa, cúi người bế Khánh An lên rồi nhìn sang Thái Điệp đã thức tỉnh sau câu nói của Khánh An:
Mày nên cảm ơn Camella đi
Nói xong cậu đẩy cửa rộng ra rồi bế Khánh An đi vào. Thái Điệp đứng lại nhái giọng Bảo Nam rồi bữu môi mới chịu đóng cửa đi vào.
An Vy giờ mới lớ mớ ngồi dậy dụi mắt:
Có chuyện gì thế?
Mặt Trời mọc quá đầu rồi kìa, định không thức dậy nữa sao? - Bảo Nam ngao ngán nhìn phòng bọn nó, chưa chuẩn bị một thứ gì hết. - Không nhanh về, tao và thằng Ken bị hai bác gọi cho ù tai mất
Khổ. Nhận được tin, ba mẹ hắn và bà nội gọi suốt hỏi thăm tình hình. Mới 4 giờ sáng mẹ hắn đã gọi ầm lên hỏi xem bao giờ về, nóng lòng gặp con gái.
Thái Điệp đi tới ngồi xuống chiếc ghế trước tủ cạnh đầu giường chải tóc rồi bối lên cao, hai bên lông mày nhíu lại rồi lầm bầm:
Mới có 6 giờ đã ầm ĩ cả lên
Xong đi tới bế Khánh An vào làm vệ sinh cá nhân, An Vy cũng ngồi trên giường bối tóc cao lên rồi cũng đi theo sau đó. Bảo Nam lắc đầu thở dài với bọn nó.
Một lúc lâu sau, bọn nó mới dọn dẹp và sắp xếp đồ xong, tính qua gọi bọn nó ăn sáng, nhưng thành ăn trưa mất rồi. Để vali gọn gàng một góc, một lát nữa sẽ có người tới đưa hành lí của bọn nó ra sân bay. Sau khi ăn xong cả bọn sẽ đi tới nhà má Năm của Camella
Xuống đến nhà hàng, Khánh Anh đã ngồi sẵn đợi bọn nó ở đó rồi. Khánh An lon ton chạy nhanh về phía anh hai:
Chạy nhanh ngã giờ - Khánh Anh mỉm cười với cô em gái bé bỏng rồi bế Khánh An ngồi lên ghế bên cạnh.
Từ lúc tìm được em gái, Khánh Anh cười nhiều hơn, dịu dàng hơn, bớt lạnh lùng hơn. Nhưng chỉ với người thân và bọn bạn thân là bọn nó thôi. Sau chuyện của Hải My thì hắn tự nhủ lòng sẽ bảo vệ tốt cho những người thân bên cạnh!
Sau khi ăn xong, cả bọn mới lên xe đi tới khu nhà nhỏ trong rừng. Chiếc taxi dừng lại giữa một con đường vắng vẻ, bọn hắn mở cửa bước xuống nhìn xung quanh rồi đi theo lối mòn đến một căn nhà nhỏ, đơn sơ.
Trước cửa là một người đàn bà đang mò mẫm tìm lối ra, Khánh An buông tay Khánh Anh ra chạy tới cầm lấy tay người đàn bà có gương mặt khắc khổ đó:
An về rồi nè má Năm
Người đàn bà đưa tay sờ vào mặt Khánh An rồi xoa đầu Khánh An, ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm:
An, là con đấy à?
Lúc này bọn hắn đã đi tới trước mặt người đàn bà đó, Khánh Anh nhỏ nhẹ lên tiếng:
Con chào cô. Con là anh hai của Khánh An, tên là Khánh Anh ạ
Người đàn bà quay đầu sang hướng phát ra tiếng nói, đôi mắt vô hồn nói:
Chào con. Cô đã nghe Bích Thảo kể lại mọi chuyện. Thật tốt quá. Cuối cùng An cũng tìm lại được gia đình rồi
Người đàn bà đó vừa nói vừa rưng rưng. Bọn nó bây giờ mới đồng thanh lên tiếng:
Bọn con chào cô
Ừ. Chào các con. Các con vào nhà chơi đi
Người đàn bà nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt vô hồn lóa lên một niềm vui. Ngôi nhà này từ lâu đã không có người qua lại. Khánh An cầm lấy tay má Năm dẫn bà vào nhà, bọn hắn cũng đi theo sau đó:
Các con uống nước đi, nhà cô không có gì ngoài nước lọc, các con uống tạm nhé
Bọn hắn ngồi vào bàn rồi nhìn xung quanh ngôi nhà chẳng có gì cả ngoài chiếc giường, bộ bàn ghế được đóng đơn giản và chiếc bàn học cũ kĩ nhưng rất gọn gàng.
Không sao đâu cô. Cô sống một mình ở đây với con gái ạ? - Thái Điệp vừa hỏi vừa đưa li nước lên miệng nhấp môi nhìn người đàn bà
Đúng thế. Trước đây thì còn có chồng cô nữa, nhưng ông ấy đi làm xa rồi bặt vô âm tín, không cách nào liên lạc được với ông ấy - Người đàn bà nói, đôi mắt đã đỏ hoe ngấn lệ. Khánh An tựa người vào chân má Năm rồi ngước mặt lên nhìn người đàn bà, ngây thơ hỏi:
Chồng má cũng đi lạc giống An á?
Người đàn bà chớp mắt ngăn dòng lệ rơi xuống rồi nở một nụ cười ôm lấy Khánh An vỗ về:
An về nhà rồi phải thật ngoan, không được để lạc anh hai nữa biết không? Má Năm và chị Bích Thảo sẽ rất nhớ con
Cô về cùng bọn cháu đi. Bây giờ mắt cô đã không thấy gì, ở đây lại vắng vẻ như vậy. Cô về để bọn cháu chăm sóc cô mà Bích Thảo cũng đỡ cực nữa - Bảo Nam nhìn người đàn bà thương xót nói
Cảm ơn các con. Nhưng cô phải ở lại đợi ông ấy. Cô cũng sống ở đây quen rồi, không muốn đi đâu - Người đàn bà ngẩng đầu lên nói
Bích Thảo năm nay bao nhiêu tuổi rồi cô? - An Vy đặt li nước xuống rồi hỏi
Năm nay nó lớp 9 rồi. Hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Cô thấy cuộc sống như này cũng tốt, không ồn ào mệt mỏi
Bọn hắn chìm trong sự im lặng khẽ nhìn người đàn bà khốn khổ này,trong lòng ai cũng đều mang một nỗi buồn khó tả. Sống trong một gia đình giàu có, ít khi tiếp xúc với những người nghèo khổ, bây giờ bọn hắn mới được tận mắt nhìn thấy, ban đầu có chút không tin vào mắt mình. Đến cả An Vy cũng là một người bình thường nhưng nhìn hoàn cảnh này đúng là không khỏi đau lòng.
Nói chuyện được một lúc thì bọn hắn phải chuẩn bị để ra sân bay. Bảo Nam đi ra xe lấy mấy túi quà Ngọc Ngân đã chuẩn bị đưa vào đặt lên bàn.
Bọn con có chút quà biếu cô. Cảm ơn cô đã chăm sóc cho Khánh An trong một năm qua - Khánh Anh cầm lấy bàn tay người đàn bà rồi nói
Quà cáp gì cho phiền phức. Cô rất vui vì gặp được Khánh An, con bé rất ngoan, rất đáng yêu - Người đàn bà cũng vỗ vỗ tay vào bàn tay Khánh Anh rồi nói - Con bé sẽ tốt hơn nếu ở với ba mẹ con bé. Cô cũng an lòng
Khánh Anh cười nhẹ rồi ôm lấy người đàn bà, lòng đầy biết ơn bà. Hắn buông người đàn bà ra rồi tiếp lời:
Bọn con sẽ lại về thăm cô
Xong hắn rồi lại tới lượt Khánh An và bọn nó cũng đi tới ôm người đàn bà chào tạm biệt nhau. Khánh Anh lặng lẽ đi lùi về chiếc bàn học, đặt một sấp tiền lên đó rồi lấy bút viết địa chỉ nhà, kèm số điện thoại và dòng chữ Nếu có khó khăn cần giúp đỡ thì hãy tìm đến địa chỉ này
Xong xuôi bọn hắn chào tạm biệt người đàn bà rồi ra xe đến sân bay để kịp giờ bay.
-------- 3 tiếng sau ---------
Bọn hắn đã đáp xuống sân bay Nội Bài. Ba mẹ hắn cùng bà nội đã đợi ở cổng chờ từ lúc nào. Khánh An cầm tay Khánh Anh đi ra, sân bay đông người qua lại vậy mà vừa thấy bóng dáng lấp ló của ba mẹ và bà nội, cô bé đã nhận ra ngay. Khánh An òa khóc chạy ra:
Mẹ ơi, mẹ ơi
Ba mẹ hắn cùng bà nội vội quay lại nhìn. Ai nấy đều nước mắt lưng tròng nhìn cô con gái bé nhỏ đang gào khóc chạy tới phía mình.
Con tôi - Mẹ hắn dang rộng vòng tay ôm lấy Khánh An vào lòng vỗ về. Hai mẹ con cứ ôm nhau khóc mặc cho mọi người xung quanh đang chỉ chỏ. Có người còn chụp ảnh lại. Cũng đúng, ba mẹ hắn nổi tiếng trong giới kinh doanh như vậy, chuyện mà chủ tịch Nguyễn thất lạc con gái ai mà không biết, hôm nay lại xuất hiện cảnh tượng này ai mà chả quan tâm.
Bà nội hắn cũng nước mắt ngắn nước mắt dài ôm lấy hai mẹ con, đến cả ba hắn bình thường rất điềm tĩnh hôm nay cũng không thể cầm được nước mắt nhìn cô con gái bé bỏng.
Con đã bảo sẽ đưa em về mà, ba mẹ với bà nội ra tận đây làm gì cho mệt - Khánh Anh nói rồi cùng An Vy bước tới. Bảo Nam và Thái Điệp đi phía sau tay nắm chặt tay nhìn mọi người vui vẻ
Lòng dạ nào mà ngồi ở nhà con - Bà nội hắn đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn bọn hắn nói. An Vy bước lên lau nước mắt cho bà nội rồi vòng tay qua người bà vỗ vỗ vào cánh tay bà cười nhẹ. Bà nội cũng vỗ vỗ tay nó cười
Tốt rồi. Mọi người mau lên xe về thôi - Ba hắn gạt nước mắt đi rồi nở một nụ cười hiếm hoi nói
Xong quay sang mẹ hắn đang ôm Khánh An, đưa tay về phía trước bế Khánh An lên:
Để ba bế Camella của ba nào
Khánh An cũng đưa tay ra ôm lấy cổ ba, gục đầu lên vai ba rồi nấc nhẹ làm lòng ông bất giác đau nhói. Ba hắn vỗ về Khánh An rồi cùng mọi người ra xe quay trở lại biệt thự. Người làm bây giờ đã chuẩn bị sẵn bữa ăn rất thịnh soạn đợi mọi người trở về. Hai hàng người đã đứng sẵn ờ đấy cúi đầu:
Chào mừng cô chủ trở về
Đa phần là người làm lâu năm đã từng chăm sóc Khánh An nên khi vừa mới nhìn thấy cô bé ai nấy đều mùi mẫn xúc động.
Mọi người ngồi vào bàn vui vẻ cùng nhau ăn bữa. Khánh An vẫn nhí nhảnh, đáng yêu như thế. Bữa ăn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Dùng xong bữa, mọi người ra phòng khách ngồi ăn đồ tráng miệng. Khánh An đứng trên ghế sofa nhún nhảy rồi lăn đủ kiểu làm mọi người ai nấy đều bật cười vì cô bé quá đáng yêu.
Một người mặc bộ đồ vest rất lịch lãm đi tới bên cạnh ba hắn, nhìn mọi người cúi đầu rồi quay sang ba hắn:
Chiều nay chủ tịch có cuộc họp cổ đông ạ
Tôi biết rồi. - Ba hắn nói rồi quay sang bọn hắn nói - Ngày kia hai nhà Hoàng gia và An gia tổ chức đính hôn cho con, các con nhớ chuẩn bị cho chu đáo. Đều là bạn kinh doanh lâu năm của ba. Hôm đó rất nhiều người có gia thế giàu có đều tới
Sao gấp gáp vậy ba? - Hắn nhìn sang ba hắn hỏi
Hai nhà Hoàng gia và An gia chắc có lẽ vì chuyện năm xưa nên mới nhanh chóng liên hôn như vậy. Có nguồn tin họ muốn thu mua công ty Huỳnh gia. Chuyện này các con không cần để ý đâu. Con cái họ đều là chỗ quen biết với các con. Sau này các con sẽ còn gặp lại. Nên nhớ không nên đứng về phía nào. - Ba hắn căn dặn. Khánh Anh, Bảo Nam và Thái Điệp đều gật đầu chỉ có nó là ngơ ngác không hiểu chuyện gì, mắt cứ lơ đãng nhìn lên trời không biết làm sao, nó chẳng hiểu một chút gì về công việc kinh doanh, nghe như gió thoảng qua tai vậy. Khánh Anh nhìn thấy điệu bộ của nó chỉ muốn phá lên cười. Đành lên tiếng giải vây:
Cũng mệt rồi, bọn con xin phép lên phòng nghỉ ngơi ạ
Bọn con cũng xin phép về luôn ạ - Bảo Nam và Thái Điệp cũng đứng dậy cúi chào mọi người
Được rồi, mấy đứa nghỉ ngơi đi. Đều mệt cả rồi
Mẹ hắn cũng bà nội đã dắt tay Khánh An về phòng cô bé. Bảo Nam và Thái Điệp ra cổng đã có xe riêng đón về. Khánh Anh cùng An Vy đi lên cầu thang về phòng. An Vy khều khều tay Khánh Anh:
Hồi nãy bác nói gì mà liên hôn rồi thu mua gì thế?
Ba tôi bảo sớm tổ chức đám cưới cho tôi và cô để chóng có cháu nội bế. Dễ hiểu thế mà - Khánh Anh đút tay vào túi áo vừa đi vừa nói, gương mặt rất nghiêm túc
Ai lấy cậu chứ? - An Vy bực dọc nhìn hắn, chân vẫn cố bước nhanh để kịp hắn: Bộ tôi điếc đâu mà không hiểu cậu đang nói dối hả?
Hiểu rồi hỏi gì? - Khánh Anh nói xong câu đó cũng đã tới phòng, mở cửa ra bước vào không cho nó kịp nói gì làm nó giậm chân đá tường tức tối. Hắn thì bước nhanh vào phòng vừa đóng cửa đã bỏ ngay bộ mặt nghiêm túc mà bật cười. Nhìn nó ngốc không tả được.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hải Minh. An Vy nhìn xuống điện thoại rồi ngẩng đầu chửi rủa hắn một lúc mới chịu về phòng và nghe điện thoại
/96
|