Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 2: Biến động tại Hồng Châu (2)
Người mà Hoằng Hạo chào đón là Lý Đại Thủy, một viên tướng lĩnh người Cao Câu Ly.
Ngày xưa Đại Hoa khuếch trương, đánh dẹp bốn phương, dẫn quân qua cả Cao Câu Ly, đánh hạ được quốc đô xứ ấy, vua nước Cao Câu Ly xin hàng, tự nhận là phiên thuộc, gọi là Liêu Đông Đô Ty, lại nhận tước công giống như Bách Việt.
Trong cuộc chiến tấn công Cao Câu Ly, có một bộ phận tướng lĩnh Cao Câu Ly chống trả rất quyết liệt, sau khi bị bắt, liền chuẩn bị xử tử, song vì vua Cao Câu Ly lúc này là Liêu Đông Công đứng ra xin tha cho, nên bị biếm làm nô, đưa vừa Đại Hoa để rèn giũa.
Trong những người này, có Lý Quốc Thừa, một tướng lĩnh thủy quân tài giỏi.
Sang Đại Hoa, ông ta được đưa vào hạm đội đi thám hiểm vùng biển phía nam Đại Hoa, xa hơn cả Bách Việt, do Thái Giám Trịnh Tam Bảo chỉ huy.
Khi đi tới các nước xa xôi, quân các nước man rợ định gây nguy hại tới đoàn thuyền, Lý Quốc Thừa đã chỉ huy đánh trả, chứng tỏ tài năng.
Vì thế, y được Thái Giám Trịnh Tam Bảo tiến cử, dần dần trở thành đại tướng thủy quân chuyên dẫn quân bảo hộ việc khai phá đường biển từ Đại Hoa đi các nước phía nam, còn được lấy vợ là quý tộc người Đại Hoa.
Sau này do các cuộc chinh phạt dần hướng về hai hướng tây và bắc, việc đi biển dần bị lãng quên, nên Lý Quốc Thừa chỉ còn giữ một chức quan nhỏ bảo vệ tại đảo Quỳnh Châu, trấn áp người Lê và đánh bọn cướp biển các khu, tránh một số quốc gia nơi biển cả làm loạn.
Lý Quốc Thừa làm tướng thủy quân ở Quỳnh Châu, ông nội Hoằng Hạo là đại tướng trấn giữ nơi này, hai bên có quen thuộc.
Về sau cha của Hoằng Hạo theo hoàng đế Đại Hoa chinh phạt các nước Tây Vực, được phong chức võ tướng trấn giữ Vân Nam, có điều do đứng sai đội, nên bị biếm, tới đời Hoằng Hạo thì chỉ có thể tới Nam Giao Đô Ty làm Tổng Binh, giữ quyền quân sự.
Còn phần Lý Quốc Thừa, sau khi lấy vợ mới, kịp có người con trai là Lý Đại Thủy, người này sau đó cũng tập ấm chức của Lý Quốc Thừa, tiếp tục trấn giữ hải phận Quỳnh Châu.
Hoằng Hạo thân là Tổng Binh Nam Giao Đô Ty, nhận thấy tình hình Nam Giao càng lúc càng bất ổn, quan lại không ngừng bóc lột người dân, cái thế phản loạn đã không kìm được, mà các nước di địch còn nhắm tới (thực tế là Hoằng Hạo muốn đánh họ trước để mà lấy thành tích trước mặt Hoàng Đế Đại Hoa, các nước chỉ muốn tự vệ, nên phải tấn công trước).
Nếu các nước này đánh vào, chiến sự kéo dài thì e rằng khó khăn, Tôn Tử dạy rằng "Nguyên tắc chung khi dụng binh tác chiến là khi phải huy động chiến xa nghìn chiếc, xe tải nặng nghìn chiếc, quân đội mười vạn, vận lương đi xa nghìn dặm, thì tình huống đó, chi phí ở tiền phương và hậu phương, chi phí đãi khách khứa sứ thần, bảo dưỡng và bổ sung tiêu phí nghìn vàng thì mới có thể cho mười vạn quân xuất chinh được.".
Chiến tranh là hao tài tốn của, mà hao tài tốn của là tróc vào đầu dân đen, bọn dân đen không chịu nổi sẽ làm loạn.
Chỉ có đánh nhanh thắng nhanh.
Chiêm Thành có thế mạnh thủy quân, vậy phải tính cách đánh bại thủy quân của chúng.
Lý Đại Thủy là viên tướng có tài thủy chiến, tuy chưa được thử sức ở nhiều chiến trường, nhưng thành tích khi trấn giữ Quỳnh Châu yên ổn mười mấy hai mười năm là đủ.
Hơn nữa Hoằng Hạo cũng không thể đòi hỏi nhiều hơn.
Hắn viết thư cho các quan đứng sau mình tìm cách gửi Lý Đại Thủy qua làm tướng lãnh thủy binh, bản thân hắn cũng tự cho người em họ qua gặp Lý Đại Thủy trước để thưa chuyện.
Lý Đại Thủy năm nay đã ngoài 50 tuổi, nhưng không có ý định dưỡng già.
Ông ta cũng có tham vọng, và sau khi suy tính thiệt hơn, cảm thấy qua Nam Giao Đô Ty là tốt nhất để thực hiện tham vọng của bản thân.
Để tỏ lòng chiêu hiền đãi sĩ và mong muốn Lý Đại Thủy thấy được tâm ý mà dốc lòng đền đáp, Hoằng Hạo cho người tiếp đón khá long trọng viên tướng lĩnh thủy quân, từ cho quân của Phan Văn Mậu dẹp đường trong thành Hồng Giang tới để Lễ Ti chọn người qua phục vụ việc đón tiếp.
Lý Đại Thủy cũng rất biết điều khi không tới một mình, ông ta mang theo cả gia đình tới.
Trước hết là vì có hai người con trai của Lý Đại Thủy là Lý Địa Triết, Lý Vĩnh Khuê đều có tài dùng binh cả.
Có câu đánh hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh.
Hai là, ông ta muốn để gia quyến ở luôn thành Hồng Giang làm tin.
Như thế, Hoằng Hạo hoàn toàn có thể an tâm rằng Lý Đại Thủy sẽ làm mọi việc nghiêm túc, không phải lo nghĩ gì khi để Lý Đại Thủy cầm hàng đống thủy quân, nhận hàng đống lương thảo, phu phen...!
- Tướng quân Lý Đại Thủy, hân hạnh, hân hạnh.
- Tổng binh Hoằng Hạo, ngài bày lễ thế này thật làm tôi được yêu quý mà sợ hãi.- Lý Đại Thủy vội chắp tay đáp lễ, đồng thời mang lễ ra tặng- Lần đầu gặp mặt được ngài quá yêu, tôi không có gì, xin có chút lễ mọn làm quà gặp mặt
Món quà mà Lý Đại Thủy đang tặng gồm có một củ sâm cực hiếm và một thanh kiếm được rèn cực tốt, tuy rằng không phải đồ quá giá trị, nhưng khiến Hoằng Hạo thấy người này có thể dùng.
Có câu bảo kiếm tặng anh hùng, Hoằng Hạo là tổng binh Nam Giao Đô Ty, là quân nhân, so với những thứ vàng bạc trang sức, kiếm tốt là một món quà hợp lý.
Thứ hai là nhân sâm, Lý Đại Thủy là có cha là người Cao Câu Ly, sâm ở Cao Câu Ly là tốt nhất, nên y chọn sâm chắc chắn đạt tiêu chuẩn.
Đây cũng là ngầm thể hiện rằng Lý Đại Thủy biết bản thân có thế mạnh gì, và sẽ tập trung phát huy thế mạnh đó.
Chủ khách rất nhanh hoan hỉ ngồi vào bàn tiệc, hôm nay chỉ nói chuyện phiếm, không bàn việc công.
Để trợ hứng, người của Lễ Ti đã được mời tới biểu diễn nhạc, múa hát,...! Đã 80 năm trôi qua, văn hóa văn nghệ Bách Việt hầu như không còn, nhất là ở Lễ Ti, nhạc, múa đều là từ Đại Hoa cả.
Do cả chủ khách đều là người Đại hoa, cảm thấy như vậy thực sự vừa mắt.
- Không ngờ ở đây mà cũng có thể thưởng thức văn hóa Đại Hoa ta, đúng là bất ngờ.
- Đại Hoa ta đã cai trị nơi đây 80 năm, nếu còn không thể đem văn hóa tới đây, phát dương quang đại, tiêu diệt hoàn toàn thứ văn hóa man mọi ở nơi đây thì mới thực sự là thất bại.
- Ngài nói đúng.
Cạn chén vì sự phát dương quang đại của văn hóa Đại Hoa.
- Cạn!
Lời nói của hai người truyền tới tai người đang gảy đàn cho buổi biểu diễn.
Y chính là Đoàn Tranh, học trò giỏi chơi nhạc của Ti Phó Lễ Ti Trần Dạo, được thầy cử tới do thám về kẻ mới tới.
Học nhạc, cái quan trọng là khả năng nghe, Đoàn Tranh có đôi tai cực tốt, nghe được sự khác biệt trong cả dàn nhạc hòa tấu, thì nghe trộm đối phương nói chuyện cùng không khó.
Từ nhỏ được dạy dỗ về tinh thần dân tộc, nên Đoàn Tranh nghe đối phương dương dương tự đắc việc dùng văn hóa Đại Hoa tiêu diệt văn hóa Bách Việt, lòng chợt cảm thấy bực bội, mà người chơi nhạc kỵ nhất tâm loạn, tâm loạn thì khó điều khiển được tay chân, tiếng đàn liền bị rối nhẹ.
Tuy đều là võ tướng, hai người Hoằng Hạo và Lý Đại Thủy cũng không phải hạng võ biền mà là văn võ kiêm toàn, nghe tiếng nhạc bị loạn thì lấy làm không vui, liền hạ chén rượu, nheo mày nhìn qua.
Đoàn Tranh biết bản thân phạm sai lầm, vội vàng điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục đàn lại như cũ cho xong bản nhạc.
Hai nhân vật Hoằng Hạo và Lý Đại Thủy tuy hơi bực mình, xong vì tôn trọng đối phương, cũng quyết định không làm to chuyện, toan cho qua.
- Tên nhạc công kia, sao lại đánh dở vậy, làm ảnh hưởng tới ông ta thưởng rượu!- Đột nhiên, một tiếng quát vang lên, là giọng một cô gái
Lý Đại Thủy suýt thì nhảy dựng lên, vì ông biết đó là ai, và người con trai lớn của Lý Đại Thủy, Lý Đại Triết cũng tái mặt.
Y vội vã quay qua tóm cổ kẻ vừa lên tiếng, đó là một tên lính hầu ở cạnh, lột cái mũ che ra, lộ ra mái tóc dài, và khuôn mặt ưa nhìn.
Đó là Lý Huệ Trân, con gái thứ của Lý Đức Hưng, đứa cháu gái lớn nhất của Lý Đại Thủy, năm nay 15 tuổi.
Con nhóc từ nhỏ được chiều chuộng, nên lắm khi bày trò nghịch ngơm.
Lần này, nó dám cải trang người hầu đi vào buổi tiệc
- Thật ngại quá, đứa cháu ngốc nghếch của lão phu!- Lý Đại Thủy vội xin lỗi, dù sao thời đại này đàn bà con gái mà tự tiện như vậy là cực kỳ thất lễ.
- Là cháu gái của tướng quân sao?- Hoằng Hạo mắt tinh tai thính, liếc một cái nhìn rõ khuôn mặt của Lý Huệ Trân, nom cũng xinh xắn.
Chợt ông ta nghĩ tới, mình có người cháu trai cũng tầm tuổi này, liền hỏi- Cô bé này đã có hôn phối gì chưa?
- Đứa cháu này của tôi được chiều quá sinh hư, ai mà lấy nó là khổ cả đời cho nên vẫn chưa ai dám hỏi cả.- Lý Đại Thủy tất nhiên hiểu ý của Hoằng Hạo, nhưng ông ta cũng do dự.
Lý Đại Thủy từng thấy em gái phải vì hôn nhân chính trị mà khổ sở, cho nên với con gái, cháu gái trong nhà đều hi vọng họ có thể lấy một người tốt, không cần quyền cao chức trọng.
Nay Hoằng Hạo dò hỏi, ông ta không tiện từ chỗi, vì dù sao sắp tới cũng phải làm việc dưới trướng y, nhưng cũng có ý khuyên Hoằng Hạo không nên kết thân, tự nói xấu đứa cháu của mình.
Hoằng Hạo thấy đối phương không từ chối thẳng, lại nói cháu gái xấu tính, cũng không tiện ép thêm, quay qua bảo người lấy thêm ghế để cô bé ngồi.
Người dù sao cũng tới, y cũng phải thể hiện bản thân không chấp nhặt.
Tưởng bị cha răn dạy rồi bị đuổi về, ai ngờ được Hoằng Hạo lên tiếng giữ lại, Lý Huệ Trân vô cùng cảm kích, cảm ơn liên tục.
Cô nàng cũng chả khách khí, ngồi luôn, vừa nãy đứng xem biểu diễn mỏi hết cả chân.
- Cháu gái, không biết buổi biểu diễn hôm nay như thế nào?
- Tốt lắm ạ, ở Quỳnh Châu cháu cũng xem mấy buổi, chất lượng hai nơi tương tự, có điều là ở Quỳnh Châu người ta hạn chế nghiêm ngặt hơn, con gái không thể tùy ý xem biểu diễn, mà mời về xem thì không đủ tiền, thành ra phải đợi lễ hội lớn mới xem được.
Từ những điều Lý Huệ Trân nói, Hoằng Hạo hiểu, gia cảnh Lý Đại Thủy không tốt lắm, dù là đứa cháu được yêu chiều, Lý Huệ Trân cũng chẳng thể mời đoàn hát về biểu diễn.
Lương bổng của cấp tướng lĩnh như Lý Đại Thủy hẳn không thiếu, tiền không nhiều, chắc chắn vì chia cho tướng lãnh bên dưới, khích lệ sĩ khí.
Đây là một viên tướng tài.
- Vậy thì hôm nay cháu gái cứ xem thoải mái, còn như thích xem nữa cũng không lo, đất Nam Man này ít ai để ý việc con gái ra đường, cháu cứ tùy ý thăm thú thành Hồng Giang.
- Dạ, cháu cảm ơn tướng quân.
- Ôi tướng quân, con nhỏ này vậy mà làm phiền tới ngài quá.
- Hai nhà chúng ta trước thì cùng chung chí hướng, về sau biết đâu còn chung một phe..
/385
|