Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 49: Đại chiến Chiêm- Giao: Bùng nổ(4)
Liên quân Chiêm thành- Pơtao Anui- Pơtao Angin tiến sát các cứ điểm và phát hiện nơi này thực sự không dễ chơi.
Cả 3 cứ điểm hiện tại đã được gia cố thêm.
Quân Hồng Bàng từ khi xác định phải đánh với quân Chiêm- Pơtao Anui đã có lệnh động viên người dân tới đây xây dựng lại các cứ điểm, gia cố hệ thống phòng ngự và đưa lương thảo, khí giới tới đó cất trữ, sẵn sàng nghênh địch.
Các cứ điểm giờ được bổ sung hào, hàng rào, các chòi bắn tên phục vụ cung thủ, các hố bẫy để bẫy voi.
Đặc biệt, còn có máy bắn đá.
Tuy mỗi cứ điểm chỉ có bố trí 1 tới 2 chiếc, tầm bắn khó kiểm soát, nhưng vẫn là thứ sát khí đáng sợ.
Giờ tuy phải đối mặt với thêm cả Pơtao Angin, thì quân Hồng Bàng cũng vẫn tự tin đủ sức đối chọi.
Khu căn cứ ở giữa là nơi bắt đầu tấn công trước, vì đường từ chỗ hội binh tới khu này là ngắn nhất.
Chưa kể, có sẵn đội quân Chiêm hùng mạnh trấn giữ trung quân, bảo hộ lương thảo ở ngay sau lưng, đánh vào đây có thể an tâm không bị đánh lénh, tập hậu gì cả.
Các tướng lĩnh Chiêm Thành cho tổ chức tấn công theo bài.
Các đao thuẫn thủ tiến lên trước, cung thủ đi phía sau bắn yểm trợ phía sau, áp chế cung thủ, nỏ thủ của địch.
Ngoài ra, còn có những dân phu đi, mang theo những sọt đất chuẩn bị để lấp bớt một số đoạn hào rộng, nhảy qua có thể làm loạn đội hình, hoặc tiện thể thì loại bỏ bớt chông trên đất, cùng với đó là một cây gỗ lớn dùng để tông vỡ cổng căn cứ, tiến vào đánh.
Dù nghĩ rằng chẳng thể một trận mà thành công, cũng không thể không mang theo, tăng thêm uy hiếp cho địch, khiến quân mình có tin tưởng.
Tượng binh cũng được huy động, nhưng ở phía sau.
Cung thủ quân Hồng Bàng có nhiều tay thiện xạ, cho voi lên trước, chẳng may chúng bắn vào quản tượng rồi làm voi sợ mà quay người chạy, thì đội hình sẽ tan vỡ.
Ngược lại để voi ở sau, nếu có người bỏ chạy, thì dùng cung thủ trên voi bắn chết, hoặc cho voi hất ngã để răn đe, nếu địch đánh tràn ra, voi sẽ là thứ chặn đòn tấn công của địch.
Quân Pơtao Anui tiến lên được một chút, có tên từ phía quân Hồng Bàng bắn tới.
Tuy số lượng không ít, nhưng là bắn cầu vồng tới, sát thương không cao, độ tản mát cũng nhiều, nên uy hiếp không quá lớn.
Có điều là lần đầu đánh công kiên, quân Pơtao Anui có chút sợ, cung thủ thì vội bắn trả liên tục, trong khi các đao thuẫn thủ nấp vào khiên chắn, còn dân phu thì không tiến nửa bước.
Quá bực mình trước sự hoảng loạn này, các tướng lĩnh Chiêm Thành tiến lên giết vài người làm gương, mới khiến đoàn người tạm ổn định mà tiến lên.
Quân địch tiến lên tiếp cận, quân Hồng Bàng không vội vàng tăng cường độ bắn tên hay dùng máy bắn đá, phải để địch tới gần, đảm bảo sát thương lên mức tối đa.
Với sự huấn luyện kỷ luật và những chỉ huy được chọn lựa kỹ càng, quân Hồng Bàng bình tĩnh chờ đợi tín hiệu từ đài quan sát, mặc kể tên bay vun vút tới.
Và khi có tiếng trống đánh báo hiệu địch đã vào khoảng cách thích hợp.
Lập tức, mật độ tên bắn tăng gấp đôi.
- Lấp hào lại nhanh lên!- Một tướng Chiêm quát lớn, lệnh cho các dân phu đổ đất xuống đoạn hào trước mắt.
Hào được đào sâu, nên mất hết phân nửa đất mang theo mới tạm thời lấp được.
Lấp được đoạn chiến hào trước mặt, bộ binh nhanh chóng đi qua, tiến lên áp sát căn cứ quân Hồng Bàng.
Đi lại càng gần, tên bắn vào càng nhiều, các đao thuẫn thủ phải di động chậm chạp, nhưng vẫn có người bị trúng tên.
Dù sao khiên của quân Pơtao Anui cũng chế tác sơ sài, mà đao thuẫn thủ cũng mới tập luyện, không biết cách che khiên tốt nhất.
Hơn nữa, đây cũng là phạm vi của tên bắn thẳng.
Trên các chòi canh được xây ở căn cứ, những tay cung, nỏ thiện xạ đứng trên đó, bắn vào các đội đao thuẫn thủ đang xông lên.
- Cung thủ, bắn tên nhanh hơn.- Tướng Chiêm quát lớn, lệnh cho cung thủ mau chóng ra tay áp chế các xạ thủ trên những căn gác mái được xây để tiện bắn thẳng xuống.
Những mũi tên từ chỗ quân Pơtao Anuin bay vun vút vào chỗ chòi canh, nhưng quân Hồng Bàng đã quen với kiểu chiến đấu này, cúi người xuống chỗ che, đợi địch nghỉ tay là phản kích lại
Cung thủ hai bên bắn qua lại, bộ binh bên dưới dễ thở hơn, nhanh chóng tiến sát chân căn cứ quân Hồng Bàng.
Ngay ở bọn họ sắp tiếp cận cánh cổng của quân Hồng Bàng, trong căn cứ vang lên tiếng trống dồn dập, ngay sau đó mấy chục tiếng tù và thổi, tạo nên một bản hòa ca trầm, mạnh mẽ.
Những âm thanh kinh thiên động địa, chấn động đến mức người làm đau màng nhĩ.
Trong chớp mắt, cổng trại mở tung, từ trong đó, hàng chục mũi lao phóng thắng tới, không chỉ vậy, theo những tiếng rít chói tai kêu to vang lên, cả trăm mũi lao tương tự từ các nơi trong căn cứ bay một đường cầu vồng tuyệt đẹp, lao thẳng vào đầu quân Pơtao Anui đang tiếp cận cổng trại.
Thời khắc nghe đến tiếng trống, tiếng tù và, quân Pơtao Anui theo bản năng mà dừng bước, quên mất bản thân đang ở giữa chiến trường.
Tới khi những trận lao bay tới, họ mới hoảng hốt giơ khiên trong tay lên, nhưng bọn họ vẫn chậm một nhịp, những mũi lao ném tới đã cắm xuyên thân thể nhiều người.
Còn những mũi lao nào không trúng phải người, chạm vào khiên cũng làm tay người cầm khiên đau đớn.
Những binh lính Pơtao Anui không chịu nổi, gào ầm lên đầy đau đớn, tiếng là hết thảm thiết vang lên, phá tan sự bình tĩnh trong toàn quân, thậm chí tạo nên sự hoảng loạn nhẹ trong quân Pơtao Anui.
Đội hình chiến đấu của quân Pơtao Anui có lộ sơ hở tức thì.
- Giết!- Một bóng người chạy từ trong cổng căn cứ phòng ngự ra, tay vung đao, miệng hô lớn, chân chạy bình bịch.
- Giết!- Cả trăm người cùng kêu lên hưởng ứng, dồn dập lao ra khỏi căn cứ, tiến vào chiến trận, tựa như là mãnh hổ hạ sơn.
Họ xông thẳng tới phía kẻ địch ở trước mặt.
Thấy bộ binh địch lao tới, dù vẫn còn bất ngờ vì bị tấn công, tướng Chiêm vẫn kịp ra lệnh quân Pơtao Anui lập tức kết trận phòng ngự.
Quân Pơtao Anui vừa bị mưa lao tập kích, tổn thương mấy người, bị dọa tới run chân, đột nhiên nhìn thấy đối thủ vọt tới, nhất thời rối loạn.
Tuy tướng Chiêm nhắc khản cổ, vẫn có sự rối loạn, có vội lao ra nghênh chiến, có kẻ nghe lời kết trận cố thủ, còn có số ít xoay người thì muốn chạy.
Viên tướng chỉ huy người Chiêm vừa hét lớn, bảo binh sĩ không được chạy, một bên có quan sát tình thế hai bên, xemm xem có cách ứng phó nào chăng.
Có điều hắn phản ứng quá chậm, không chờ hắn làm ra quyết định, hai phe đã lao vào nhau.
Dẫn đầu đoàn quân xông vào đội hình của quân Pơtao Anui là Đinh Võ cùng bộ tốt.
Bản thân Đinh Võ hiếu chiến, nhưng sau thời gian huấn luyện và hưởng qua chế độ thưởng phạt của Hồng Bàng, y chịu đựng và làm theo kế hoạch.
Y dẫn quân tiến vào trận hình bộ binh địch, nhưng không phải để chém tướng đoạt cờ, họ phá một đường, chèm ngã kẻ nào dám cản đường, chạy hết tốc lực xông về phía sau lưng địch
Mục tiêu mà Đinh Võ được giao, là lực lượng cung, nỏ thủ của quân địch.
Lúc này cung, nỏ thủ của Pơtao Anui đã được tạm xả hơi, cung, nỏ thủ Hồng Bàng không bắn tới tấp nữa, họ có thời gian bóp cái tay đang mỏi nhừ.
Kéo cung, nỏ từ nãy tới giờ, bắn cứ một phút 3- 4 phát, tay nào mà chịu cho nổi.
Bởi vậy khi Võ lao tới, cung nỏ thủ đã thõng tay, chỉ cầm cung, nỏ đã cài sẵn mũi tên lên mà thôi, chứ chưa kéo dây.
Vì thế, khi quân của Đinh Võ xông vào, bọn họ mới vội kéo dây cung, lắp dây nỏ và bắn vào kẻ địch.
Mũi tên bay khỏi dây cung, dây nỏ, bắn về hướng Đinh Võ.
Đinh Võ và các bộ tốt đã sớm chuẩn bị, giơ một tấm khiên che ở trước người, mấy người đứng sát nhau, tạo thành một tường khiên nhỏ, cúi đầu lao nhanh.
Mũi tên bắn ở trên khiên, vang lên tiếng thùng thùng.
Kẻ địch bắn liên tục hai loạt lên, giúp bọn Đinh Võ có cảm giác được ngồi nghe trận mưa rào trong nhà vậy.
Song đó cũng là dấu chấm hết, khoảng cách quá gần, cung, nỏ thủ Pơtao Anui không có cơ hội lấy thêm bất kỳ một cơ hội.
Cung nỏ thủ nhiệm vụ là tấn công từ xa, một khi bị đối phương bên, hầu như không còn sức đánh trả, chớp mắt đã bị chém đứt hơn mười người.
Quân của Đinh Võ tản ra, xông vào vào đoàn xạ thủ Pơtao Anui, chém lung tung giết lung tung, lại có mấy người thần tốc tiến công, tới thẳng vị trí của kẻ cầm đầu đội quân cầm nỏ.
Viên tướng Chiêm đang chỉ huy quân Pơtao Anui lúc này vội ra lệnh tiếp viện đội cung thủ, rồi chuẩn bị tạm lui.
Đúng là người Pơtao Anui ai cũng biết bắn nỏ, bắn khá thiện xạ, nhưng tay thiện xạ và tay thiện xạ của quân đội là khác nhau.
Không biết phối hợp với nhau mà bắn thì dù có bắn nhanh, bắn chuẩn, cũng không áp chế được trận mưa tên của địch hay ngăn bước tiên của địch, không có tác dụng trong chiến trận.
Vừa tính cử binh quay qua đánh quân Đinh Võ từ phía sau, phía trước lại tiếp tục ngã gục.
Quân của Đinh Võ lao vào cung thủ Pơtao Anui, tự nhiên xạ thủ bên quân Hồng Bàng không còn bị áp chế, lập tức bắn tên như mưa vào địch.
Không bị áp lực phải vừa bắn vừa canh né tên, các xạ thủ cứ từ từ bắn hạ từng người trong quân Pơtao Anui, đặc biệt là kẻ nào trông có vẻ là tướng chỉ huy cao cấp.
Vài viên chỉ huy bị bắn hạ, lập tức tạo nên hỗn loạn trong bộ quân Pơtao Anui.
Bọn họ đã bị quân Hồng Bàng đánh cho bối rối, các chỉ huy cũng chết.
Rồi tên từ trên trời bay xuống giết người.
Những người còn lại hoảng loạn, quay đầu chạy ráo..
/385
|