Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng
Chương 24 Học được chữ Ngờ
Lúc này Hoàng Anh Kiệt đang tra khảo kẻ hàng binh vừa bắt được chiều này. Kẻ đến xin hàng là Tô Quán. Khi đến xin hàng, Tô Quán có nói rằng mình biết rất rõ kế hoạch của Chu Xuân Đạo. Sau khi đọc xong bản khai của Tô Quán từ tay Quân Báo, Kiệt cho phép hai người tới gặp. Lần này các chỉ huy khác không cần tới, chỉ có Kiệt và các Trợ Lý. Chức vụ Trợ Lý khác với hàm Phó Chỉ Huy là Trợ Lý không phải là người giỏi đánh trận mà phải là người biết chữ, đọc thông viết thạo. Khi đào tạo các cấp chỉ huy, đôi khi không tránh khỏi việc các chỉ huy người thượng chưa học được chữ, không đọc được tiệp báo nên Kiệt phải lập cái chức trợ lý. Đồng thời, về sau nhận thấy việc các chỉ huy nên tập trung chuyên môn nhiều hơn, một số phần về họp hành hay báo cáo các kiểu để trợ lý làm thì tiết kiệm thời giờ, nên chức trợ lý được thành lập. Tất nhiên là chỉ có cấp Chỉ Huy Đại Đội trở lên mới có.
Theo như những gì hai tên này kể, thì bọn chúng sẽ đánh nghi binh bằng thương binh trước tiên, sau đó đội binh sĩ khỏe mạnh sẽ đi theo sau, đánh dội lại vào đội binh sĩ vừa mới thả lỏng. Tuy nhiên do chúng đã ra hàng, nên khả năng mưu kế này sẽ khó được áp dụng lần nữa.
-Mau báo lại cho tất cả Chỉ Huy của các cậu,dặn họ thật cẩn thận.
-Vâng!
-Tâm, điều ngay Đội Cận Vệ vào vị trí cơ động.
-NHưng thưa Tổng Chỉ Huy, họ có nhiệm vụ bảo vệ ngài cơ mà.
-Đừng lo cho anh! Sống, chết, thời, vận, số! Một khi anh đã tới số thì đạn pháo còn tìm được anh ngay trong công sự. ( Câu này của Tướng Hoàng Đan nói với anh em binh sĩ trên Bình Độ 400, chiến tranh biên giới phía Bắc)
Các Trợ Lý đi hết rồi, Kiệt cũng nhanh chóng quay lại nghiên cứu sa bàn, tìm xem có nơi nào mà bọn phỉ có thể dùng để tẩu thoát. Quả thực công việc này rất tốn não, một mình Kiệt phải đóng mấy vai, tự hỏi xem tình huống này mình sẽ làm gì, đặt mình vào vai trò của địch,…
Đột nhiên, mùi thuốc hơi thoang thoảng bay vào trong lều. Rõ ràng là Nhung vẫn không chịu nghe lời gì, món thuốc bổ mà cậu phải uống mỗi tối để dưỡng thần cô vẫn tự tay chuẩn bị.
-Cảm ơn nha! Anh cũng đã nói với em rồi, đừng có …- Kiệt vừa quay lại thì tắt tiếng. Từ lúc nào Ngụy Ngọc Lan đã đứng ở trong phòng, tay cô ta đang cầm khay bưng thuốc.
-Xin lỗi, tôi cần cái đầu của ngài để cứu anh trai mình.
-Wow! Nhưng cô đã làm gì Nhung.
-Cô gái đó vẫn an toàn, cô ta chống cự khá, nhưng không tài nào đấu nổi một người đã có kinh nghiệm như tôi cả. Tôi cũng không muốn giết người vô tội.
-Làm thế nào cô khiến lính gác tin tưởng cho vào.
-Tôi nói rằng cô gái kia đi thăm thương binh đang nguy hiểm, nên nhờ tôi đưa thuốc dùm.
-Khá thông minh.
-Kéo dài thời gian thế là đủ rồi đó!- Lan rút cây đoản đao dấu ở dưới khay thuốc, lao thẳng vào người Kiệt. Hoàng Anh Kiệt khẽ nheo mắt nhìn, nhưng cả hai chợt nghe tiếng huyên náo trong trại.
Cửa lều chính bị bật tung ra, và một người lính bị đánh bay vào. Đi ngay sau chính là Ngụy Quốc Công. Cho dù bị giam nhiều ngày, sức khỏe của y vẫn khiến kẻ khác phải thán phục. Một mình y đã lẻn được vào trại lính, phóng hỏa lung tung làm trại lính loạn lên, rồi ngay sau đó xông thẳng vào lều của Tổng Chỉ Huy.
-Anh! Sao anh được thả vậy!
-Bọn chó đó lợi dụng chúng ta để gây phân tâm quân chủ lực tại đây, giờ này chắc chúng đang thoát đi rồi.- Công giận dữ nói. Nhưng rồi anh ta cũng chỉ thở dài, rồi buông vũ khí xuống.- Tôi xin hàng,
-Anh!- Ngọc Lan đơ ra không hiểu gì cả, tại sao lại đầu hàng, trong khi đáng lẽ anh và mình có thể liều mạng đánh ra.
-Bây giờ mình có thể đầu hàng được rồi!- Công thản nhiên nói. Và Lan cũng chợt hiểu ra, đúng thế, bây giờ họ đang bị bao vây rất chặt, có muốn thoát ra cũng là liều mạng. Thế rồi cô cũng nhớ được rằng quân của Kiệt đối xử với tù binh khá tốt. Thế là cả hai đồng thời bó tay chịu trói.
-BÁO! Quân địch đánh phá dữ dội mặt tây nam, chúng không hề sợ chết phá vây, Chỉ Huy Đạo xin chi viện gấp.
-Lệnh cho Đội Cận Vệ đi tiếp ứng. Các đơn vị khác giữ vững vị trí, trừ khi đã xác nhận rõ ràng, nếu không tuyệt đối phải thủ vững công sự, không để cho cá lọt lưới.
-Vậy còn hai người họ.
-Cắt cử người trông coi kĩ, chớ để chúng trốn thoát.
-Vâng!
Hoàng Anh Kiệt không muốn giết kẻ có tài chút nào, dân Bách Việt muốn chống Đại hoa, dành lại độc lập thì phải tiết kiệm nhân tài nhân lực.
Hai anh em họ Ngụy được chuyển về trại tù binh thì nhìn thấy Tô Quán cũng đang ở đó.
-Mi cũng bị bắt rồi hả, đáng đời!- Lan khinh bỉ
-Mi không giết được Hoàng Anh Kiệt, đúng chứ nhỉ?
-Hừ!
-Tô Quán, rốt cục Chu Xuân Đạo đã bày kế gì?
-Ta e rằng lúc này chưa thể nói được. Nhưng sớm thôi, bọn mi sẽ sớm thấy được toàn cảnh mưu kế ấy. Ta hi vọng lúc đó không ai trong bọn mi khóc nhè.
-Anh. Rốt cục là sao ạ?
-Em tưởng một tên như Chu Xuân Đạo mà mưu kế của hắn lại đặt hết vào vai một con nhóc như em ư.
-Vậy hắn định làm gì?
-Anh có phải con giun trong bụng hắn đâu cơ chứ?- Công vừa nói, vừa bắt đầu ngồi xuống, vẽ vẽ gì đó trên nền đất. Lan không dám hỏi, mà nín thở chờ anh dừng lại.
Trên nền đất, toàn bộ sơ đồ chiến trận giữa hai phe phỉ và Kiệt đang diễn ra, chỉ cần chạy một vòng quanh trại trong khi đang tìm em gái và nghe lén mấy câu của quân lính báo về, Công đã phác thảo được sơ đồ toàn bộ trận chiến. Và cậu ta nhanh chóng nhận ra rằng, quân đội của Kiệt đang bị kéo dãn đội hình ra xa. Và chỗ thưa thớt nhất, chính là…
-Anh lính, mau kêu người bảo vệ Tổng Chỉ Huy của anh đi, sẽ có kẻ tới giết cậu ta đó.
-Anh bảo có người muốn giết là có hay sao!
-Xin hãy tin tôi..
-Tin một thằng phỉ ấy hả? Nghĩ tao bị ngu à!
-Nếu Tổng Chỉ Huy của các anh chết, anh có hối cũng không kịp. Nếu tôi báo sai, anh có thể giã tôi một trận tùy ý!- Câu nói đanh thép khiến người lính canh cũng ngạc nhiên. Y hơi trù trừ một chút, rồi bảo
- Có gì thì để tôi kêu bên Quân Báo!
-Không kịp đâu, anh phải đi báo ngay
-Khốn nạn. Xem ra tất cả chúng ta đều quá coi thường tên nhãi nhà mi rồi!- Tô Quán than thở khi thấy việc Công làm.
-Anh à, rốt cục là sao chứ ạ.
-Bây giờ quân của họ đang bị điều đi để chặn cuộc phá vây, các khu đóng quân đều phải giữ đúng vị trí, tránh không cho quân ta chạy thoát. Thế nên lực lượng duy nhất có thể điều đi của họ là những người đang bảo vệ cho Hoàng Anh Kiệt. Lúc này chỉ cần một tên cao thủ là có thể đánh thẳng vào đó, giết Hoàng Anh Kiệt.
-Nhưng ngoài anh ra thì trại đâu còn…
-Nguyễn Vĩnh sẽ tự thân ra trận.
-Nhưng trại Tổng Chỉ Huy không hề làm nổi bật, làm sao mà…
-Anh có thể tìm được thì chúng cũng sẽ có cách tìm. E rằng biện pháp tìm của chúng sẽ có liên quan tới tên Tô Quán này.
Nghe những điều Ngụy Quốc Công nói, Tô Quán càng cảm thấy thàn phục lão già Chu Xuân Đạo kia. Mưu trí của lão quả là « Thiên Y Vô Phùng »- áo trời ban không có vết rách, kín kẽ mọi đường.
----------
Ở rất gần với căn lều nơi Hoàng Anh Kiệt làm việc, một đám người tay lăm lăm khí giới đang thì thầm với nhau. Đó là bọn phỉ gồm có Nguyễn Vĩnh, Liễu Thị, Trần Minh Châu và một vài tên đàn em. Tất cả đã men theo đường mòn bí mật xuống đây đến đánh lén Kiệt. Lần này chúng có cả ngựa đi cùng.
-Liễu Thị, không ngờ hai vợ chồng các người lại có chiêu hay như thế!- Trần Minh Châu tặc lưỡi thán phục
-Bọn ta chuyên nuôi rắn, tất nhiên là biết cách làm rồi. Thứ mùi mà ông chồng của ta bóp ra khi gặp thủ lĩnh đối phương là thứ bọn rắn này thích lắm, chỉ cần có thế là xác định được rồi.- Liễu Thị kiêu ngạo đáp lại,
-Đừng nói nhiều, kẻo lộ.- Nguyễn Vĩnh liền ngăn câu chuyện tiêu hiêu kia lại.
-Đến rồi! Lão già đó đúng là liệu sự như thần.- Trần Minh Châu chắt lưỡi- Quân Chiêm hùng mạnh lại có kẻ trí giả như lão ta theo phò, ta hòa với chúng là đúng.
Lúc này, người lính vốn đang trông coi ba người tù gồm Công, Lan và Quán đã chạy tới báo những suy đoán của Công cho Kiệt. Đội cận vệ ít ỏi còn lại vội vã xin Kiệt chuyển địa điểm ngay, tránh bị tấn công bất ngờ. Nhưng việc họ nhanh chóng tụ lại đã làm thân phận của Kiệt bị lộ.
Quân phỉ lập tức lên ngựa phi thẳng xuống. Tiếng vó ngựa khiến quân cận vệ chú ý, họ vội bày trận hình ngăn địch. Quân phỉ cho bọn lâu la cưỡi ngựa đi trước phi vào đội hình khiên và giáo, tạo ra lỗ hổng. Ngay phía sau chính là Nguyễn Vĩnh. Y cưỡi một con ngựa trông vô cùng to khỏe, phi như bay, tay y vung cây long đao dài tới gần 2 mét, chém bay vài lính hộ vệ đang cản đường y.
Chẳng mấy chốc, y đã đến ngay trước mặt Kiệt. Bên cạnh Hoàng Anh Kiệt lúc này có chưa đầy 4 người, gồm 3 lính cận vệ và Trợ Lý - Hoàng Văn Tâm. Tất cả họ đều không thể làm gì để ngăn đường đao như sấm sét sắp giáng xuống.
Nguyễn Vĩnh vung mạnh cây đao, căng hết sức người để bổ một nhát sấm sét. Y đã biết bao lần đùng một cú chém này để làm lên sự nghiệp như ngày hôm nay, cú chém đã lấy mạng của bao nhiêu tên cứng đầu dám đối chọi y. Mỗi khi y chém xuống, cảm nhận máu bắn téo lên mặt y như là mưa rào, luôn là thứ là y hứng thú nhất.
Và trong khi cái cảm giác khát máu đó dâng trào, y đã chớp mắt, như bao lần. Đó là phản xạ có điều kiện của y, để tăng độ tập trung cho cảnh tượng hoành tráng sắp diễn ra. Chỉ một cái chớp mắt rất nhẹ, và rồi ý thấy một bóng đen đang hiện ra trước mặt. Và rồi sau đó, không hiểu tại sao y lại ngửa cổ lên để thấy bầu trời đầy sao và vầng trăng khuyết, lúc này giống như một cái miệng cười mỉa mai y vậy. Thế rồi trời đất tôi sầm lại tức thì.
Hoàng Anh Kiệt nhẹ nhàng đáp xuống bãi đất, lấy chiếc khăn tay trong người ra lau máu trên thanh kiếm vừa mượn trước khi trả nó lại cho chủ của nó- cậu em họ kiêm Trợ Lý Hoàng Văn Tâm.
Xong xuôi, Kiệt quay người lại và nhìn vào mặt những kè đã phi ngựa tới ám sát bản thân, tất cả chúng đều đã chết hoặc bị thương. Kẻ chết thì không còn cảm xúc nữa, nhưng những tên bị thương thì đều nổi gai ốc, dựng tóc gáy khi ánh mắt của Hoàng Anh Kiệt chiếu vào.
Nguyễn Vĩnh chớp mắt nhưng bọn chúng thì không, bọn chúng quá hồi hộp để nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng – cảnh tượng cuộc chiến tưởng thua đã chuyển thành thắng, cảnh thủ lĩnh của chúng xả xác kẻ thù ra làm đôi, nên đều mở mắt trừng trừng. Và chúng thấy được cảnh Hoảng Anh Kiệt xoay người rút thanh kiếm gần nhất- thanh kiếm của Hoàng Văn Tâm ra, rồi nhún chân nhảy lên cao hơn hai mét, vạch một đường kiếm tuyệt mỹ chém đứt đầu của Nguyễn Vĩnh. Cú chém đã cứa gần hết, chỉ để lại một mảnh da nhỏ gắn không cho đầu của Nguyễn Vĩnh rơi khỏi cơ thể, mà lủng lẳng tòng teng trong vài giây.
-
Nguyễn Vĩnh chết rồi, có lẽ cuộc tấn công của bọn phỉ do Trần Thanh Toàn và Đinh Văn cũng chả thể kéo dài được chút nào nữa. Nhưng đó không phải cái mà Chu Xuân Đạo quan tâm. Lão đã thoát. Tất cả những hành động mà lão chỉ vẽ chỉ để lão được rảnh tay, không bị bọn phỉ Động Thạch Hổ kìm kẹp hai bên. Và giờ lão đang phi ngựa như điên, chạy khỏi cái núi Trâu đáng ghét này. Về doanh trại quân Chiêm thôi, ngựa yêu.
Bọn phỉ chó chết chắc sẽ giận lắm khi biết điều lão định làm, dù lão đâu có ngu để chúng nó sống. Lão tính kĩ rồi, để bọn nó giết Hoàng Anh Kiệt xong rồi, thì bọn quân của thằng ôn con đó nào sẽ để yên. Thế là bọn phỉ chẳng chết mất ngáp.
Thôi, ở đời mấy ai học được chữ Ngờ, ha ha ha.
Chương 24 Học được chữ Ngờ
Lúc này Hoàng Anh Kiệt đang tra khảo kẻ hàng binh vừa bắt được chiều này. Kẻ đến xin hàng là Tô Quán. Khi đến xin hàng, Tô Quán có nói rằng mình biết rất rõ kế hoạch của Chu Xuân Đạo. Sau khi đọc xong bản khai của Tô Quán từ tay Quân Báo, Kiệt cho phép hai người tới gặp. Lần này các chỉ huy khác không cần tới, chỉ có Kiệt và các Trợ Lý. Chức vụ Trợ Lý khác với hàm Phó Chỉ Huy là Trợ Lý không phải là người giỏi đánh trận mà phải là người biết chữ, đọc thông viết thạo. Khi đào tạo các cấp chỉ huy, đôi khi không tránh khỏi việc các chỉ huy người thượng chưa học được chữ, không đọc được tiệp báo nên Kiệt phải lập cái chức trợ lý. Đồng thời, về sau nhận thấy việc các chỉ huy nên tập trung chuyên môn nhiều hơn, một số phần về họp hành hay báo cáo các kiểu để trợ lý làm thì tiết kiệm thời giờ, nên chức trợ lý được thành lập. Tất nhiên là chỉ có cấp Chỉ Huy Đại Đội trở lên mới có.
Theo như những gì hai tên này kể, thì bọn chúng sẽ đánh nghi binh bằng thương binh trước tiên, sau đó đội binh sĩ khỏe mạnh sẽ đi theo sau, đánh dội lại vào đội binh sĩ vừa mới thả lỏng. Tuy nhiên do chúng đã ra hàng, nên khả năng mưu kế này sẽ khó được áp dụng lần nữa.
-Mau báo lại cho tất cả Chỉ Huy của các cậu,dặn họ thật cẩn thận.
-Vâng!
-Tâm, điều ngay Đội Cận Vệ vào vị trí cơ động.
-NHưng thưa Tổng Chỉ Huy, họ có nhiệm vụ bảo vệ ngài cơ mà.
-Đừng lo cho anh! Sống, chết, thời, vận, số! Một khi anh đã tới số thì đạn pháo còn tìm được anh ngay trong công sự. ( Câu này của Tướng Hoàng Đan nói với anh em binh sĩ trên Bình Độ 400, chiến tranh biên giới phía Bắc)
Các Trợ Lý đi hết rồi, Kiệt cũng nhanh chóng quay lại nghiên cứu sa bàn, tìm xem có nơi nào mà bọn phỉ có thể dùng để tẩu thoát. Quả thực công việc này rất tốn não, một mình Kiệt phải đóng mấy vai, tự hỏi xem tình huống này mình sẽ làm gì, đặt mình vào vai trò của địch,…
Đột nhiên, mùi thuốc hơi thoang thoảng bay vào trong lều. Rõ ràng là Nhung vẫn không chịu nghe lời gì, món thuốc bổ mà cậu phải uống mỗi tối để dưỡng thần cô vẫn tự tay chuẩn bị.
-Cảm ơn nha! Anh cũng đã nói với em rồi, đừng có …- Kiệt vừa quay lại thì tắt tiếng. Từ lúc nào Ngụy Ngọc Lan đã đứng ở trong phòng, tay cô ta đang cầm khay bưng thuốc.
-Xin lỗi, tôi cần cái đầu của ngài để cứu anh trai mình.
-Wow! Nhưng cô đã làm gì Nhung.
-Cô gái đó vẫn an toàn, cô ta chống cự khá, nhưng không tài nào đấu nổi một người đã có kinh nghiệm như tôi cả. Tôi cũng không muốn giết người vô tội.
-Làm thế nào cô khiến lính gác tin tưởng cho vào.
-Tôi nói rằng cô gái kia đi thăm thương binh đang nguy hiểm, nên nhờ tôi đưa thuốc dùm.
-Khá thông minh.
-Kéo dài thời gian thế là đủ rồi đó!- Lan rút cây đoản đao dấu ở dưới khay thuốc, lao thẳng vào người Kiệt. Hoàng Anh Kiệt khẽ nheo mắt nhìn, nhưng cả hai chợt nghe tiếng huyên náo trong trại.
Cửa lều chính bị bật tung ra, và một người lính bị đánh bay vào. Đi ngay sau chính là Ngụy Quốc Công. Cho dù bị giam nhiều ngày, sức khỏe của y vẫn khiến kẻ khác phải thán phục. Một mình y đã lẻn được vào trại lính, phóng hỏa lung tung làm trại lính loạn lên, rồi ngay sau đó xông thẳng vào lều của Tổng Chỉ Huy.
-Anh! Sao anh được thả vậy!
-Bọn chó đó lợi dụng chúng ta để gây phân tâm quân chủ lực tại đây, giờ này chắc chúng đang thoát đi rồi.- Công giận dữ nói. Nhưng rồi anh ta cũng chỉ thở dài, rồi buông vũ khí xuống.- Tôi xin hàng,
-Anh!- Ngọc Lan đơ ra không hiểu gì cả, tại sao lại đầu hàng, trong khi đáng lẽ anh và mình có thể liều mạng đánh ra.
-Bây giờ mình có thể đầu hàng được rồi!- Công thản nhiên nói. Và Lan cũng chợt hiểu ra, đúng thế, bây giờ họ đang bị bao vây rất chặt, có muốn thoát ra cũng là liều mạng. Thế rồi cô cũng nhớ được rằng quân của Kiệt đối xử với tù binh khá tốt. Thế là cả hai đồng thời bó tay chịu trói.
-BÁO! Quân địch đánh phá dữ dội mặt tây nam, chúng không hề sợ chết phá vây, Chỉ Huy Đạo xin chi viện gấp.
-Lệnh cho Đội Cận Vệ đi tiếp ứng. Các đơn vị khác giữ vững vị trí, trừ khi đã xác nhận rõ ràng, nếu không tuyệt đối phải thủ vững công sự, không để cho cá lọt lưới.
-Vậy còn hai người họ.
-Cắt cử người trông coi kĩ, chớ để chúng trốn thoát.
-Vâng!
Hoàng Anh Kiệt không muốn giết kẻ có tài chút nào, dân Bách Việt muốn chống Đại hoa, dành lại độc lập thì phải tiết kiệm nhân tài nhân lực.
Hai anh em họ Ngụy được chuyển về trại tù binh thì nhìn thấy Tô Quán cũng đang ở đó.
-Mi cũng bị bắt rồi hả, đáng đời!- Lan khinh bỉ
-Mi không giết được Hoàng Anh Kiệt, đúng chứ nhỉ?
-Hừ!
-Tô Quán, rốt cục Chu Xuân Đạo đã bày kế gì?
-Ta e rằng lúc này chưa thể nói được. Nhưng sớm thôi, bọn mi sẽ sớm thấy được toàn cảnh mưu kế ấy. Ta hi vọng lúc đó không ai trong bọn mi khóc nhè.
-Anh. Rốt cục là sao ạ?
-Em tưởng một tên như Chu Xuân Đạo mà mưu kế của hắn lại đặt hết vào vai một con nhóc như em ư.
-Vậy hắn định làm gì?
-Anh có phải con giun trong bụng hắn đâu cơ chứ?- Công vừa nói, vừa bắt đầu ngồi xuống, vẽ vẽ gì đó trên nền đất. Lan không dám hỏi, mà nín thở chờ anh dừng lại.
Trên nền đất, toàn bộ sơ đồ chiến trận giữa hai phe phỉ và Kiệt đang diễn ra, chỉ cần chạy một vòng quanh trại trong khi đang tìm em gái và nghe lén mấy câu của quân lính báo về, Công đã phác thảo được sơ đồ toàn bộ trận chiến. Và cậu ta nhanh chóng nhận ra rằng, quân đội của Kiệt đang bị kéo dãn đội hình ra xa. Và chỗ thưa thớt nhất, chính là…
-Anh lính, mau kêu người bảo vệ Tổng Chỉ Huy của anh đi, sẽ có kẻ tới giết cậu ta đó.
-Anh bảo có người muốn giết là có hay sao!
-Xin hãy tin tôi..
-Tin một thằng phỉ ấy hả? Nghĩ tao bị ngu à!
-Nếu Tổng Chỉ Huy của các anh chết, anh có hối cũng không kịp. Nếu tôi báo sai, anh có thể giã tôi một trận tùy ý!- Câu nói đanh thép khiến người lính canh cũng ngạc nhiên. Y hơi trù trừ một chút, rồi bảo
- Có gì thì để tôi kêu bên Quân Báo!
-Không kịp đâu, anh phải đi báo ngay
-Khốn nạn. Xem ra tất cả chúng ta đều quá coi thường tên nhãi nhà mi rồi!- Tô Quán than thở khi thấy việc Công làm.
-Anh à, rốt cục là sao chứ ạ.
-Bây giờ quân của họ đang bị điều đi để chặn cuộc phá vây, các khu đóng quân đều phải giữ đúng vị trí, tránh không cho quân ta chạy thoát. Thế nên lực lượng duy nhất có thể điều đi của họ là những người đang bảo vệ cho Hoàng Anh Kiệt. Lúc này chỉ cần một tên cao thủ là có thể đánh thẳng vào đó, giết Hoàng Anh Kiệt.
-Nhưng ngoài anh ra thì trại đâu còn…
-Nguyễn Vĩnh sẽ tự thân ra trận.
-Nhưng trại Tổng Chỉ Huy không hề làm nổi bật, làm sao mà…
-Anh có thể tìm được thì chúng cũng sẽ có cách tìm. E rằng biện pháp tìm của chúng sẽ có liên quan tới tên Tô Quán này.
Nghe những điều Ngụy Quốc Công nói, Tô Quán càng cảm thấy thàn phục lão già Chu Xuân Đạo kia. Mưu trí của lão quả là « Thiên Y Vô Phùng »- áo trời ban không có vết rách, kín kẽ mọi đường.
----------
Ở rất gần với căn lều nơi Hoàng Anh Kiệt làm việc, một đám người tay lăm lăm khí giới đang thì thầm với nhau. Đó là bọn phỉ gồm có Nguyễn Vĩnh, Liễu Thị, Trần Minh Châu và một vài tên đàn em. Tất cả đã men theo đường mòn bí mật xuống đây đến đánh lén Kiệt. Lần này chúng có cả ngựa đi cùng.
-Liễu Thị, không ngờ hai vợ chồng các người lại có chiêu hay như thế!- Trần Minh Châu tặc lưỡi thán phục
-Bọn ta chuyên nuôi rắn, tất nhiên là biết cách làm rồi. Thứ mùi mà ông chồng của ta bóp ra khi gặp thủ lĩnh đối phương là thứ bọn rắn này thích lắm, chỉ cần có thế là xác định được rồi.- Liễu Thị kiêu ngạo đáp lại,
-Đừng nói nhiều, kẻo lộ.- Nguyễn Vĩnh liền ngăn câu chuyện tiêu hiêu kia lại.
-Đến rồi! Lão già đó đúng là liệu sự như thần.- Trần Minh Châu chắt lưỡi- Quân Chiêm hùng mạnh lại có kẻ trí giả như lão ta theo phò, ta hòa với chúng là đúng.
Lúc này, người lính vốn đang trông coi ba người tù gồm Công, Lan và Quán đã chạy tới báo những suy đoán của Công cho Kiệt. Đội cận vệ ít ỏi còn lại vội vã xin Kiệt chuyển địa điểm ngay, tránh bị tấn công bất ngờ. Nhưng việc họ nhanh chóng tụ lại đã làm thân phận của Kiệt bị lộ.
Quân phỉ lập tức lên ngựa phi thẳng xuống. Tiếng vó ngựa khiến quân cận vệ chú ý, họ vội bày trận hình ngăn địch. Quân phỉ cho bọn lâu la cưỡi ngựa đi trước phi vào đội hình khiên và giáo, tạo ra lỗ hổng. Ngay phía sau chính là Nguyễn Vĩnh. Y cưỡi một con ngựa trông vô cùng to khỏe, phi như bay, tay y vung cây long đao dài tới gần 2 mét, chém bay vài lính hộ vệ đang cản đường y.
Chẳng mấy chốc, y đã đến ngay trước mặt Kiệt. Bên cạnh Hoàng Anh Kiệt lúc này có chưa đầy 4 người, gồm 3 lính cận vệ và Trợ Lý - Hoàng Văn Tâm. Tất cả họ đều không thể làm gì để ngăn đường đao như sấm sét sắp giáng xuống.
Nguyễn Vĩnh vung mạnh cây đao, căng hết sức người để bổ một nhát sấm sét. Y đã biết bao lần đùng một cú chém này để làm lên sự nghiệp như ngày hôm nay, cú chém đã lấy mạng của bao nhiêu tên cứng đầu dám đối chọi y. Mỗi khi y chém xuống, cảm nhận máu bắn téo lên mặt y như là mưa rào, luôn là thứ là y hứng thú nhất.
Và trong khi cái cảm giác khát máu đó dâng trào, y đã chớp mắt, như bao lần. Đó là phản xạ có điều kiện của y, để tăng độ tập trung cho cảnh tượng hoành tráng sắp diễn ra. Chỉ một cái chớp mắt rất nhẹ, và rồi ý thấy một bóng đen đang hiện ra trước mặt. Và rồi sau đó, không hiểu tại sao y lại ngửa cổ lên để thấy bầu trời đầy sao và vầng trăng khuyết, lúc này giống như một cái miệng cười mỉa mai y vậy. Thế rồi trời đất tôi sầm lại tức thì.
Hoàng Anh Kiệt nhẹ nhàng đáp xuống bãi đất, lấy chiếc khăn tay trong người ra lau máu trên thanh kiếm vừa mượn trước khi trả nó lại cho chủ của nó- cậu em họ kiêm Trợ Lý Hoàng Văn Tâm.
Xong xuôi, Kiệt quay người lại và nhìn vào mặt những kè đã phi ngựa tới ám sát bản thân, tất cả chúng đều đã chết hoặc bị thương. Kẻ chết thì không còn cảm xúc nữa, nhưng những tên bị thương thì đều nổi gai ốc, dựng tóc gáy khi ánh mắt của Hoàng Anh Kiệt chiếu vào.
Nguyễn Vĩnh chớp mắt nhưng bọn chúng thì không, bọn chúng quá hồi hộp để nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng – cảnh tượng cuộc chiến tưởng thua đã chuyển thành thắng, cảnh thủ lĩnh của chúng xả xác kẻ thù ra làm đôi, nên đều mở mắt trừng trừng. Và chúng thấy được cảnh Hoảng Anh Kiệt xoay người rút thanh kiếm gần nhất- thanh kiếm của Hoàng Văn Tâm ra, rồi nhún chân nhảy lên cao hơn hai mét, vạch một đường kiếm tuyệt mỹ chém đứt đầu của Nguyễn Vĩnh. Cú chém đã cứa gần hết, chỉ để lại một mảnh da nhỏ gắn không cho đầu của Nguyễn Vĩnh rơi khỏi cơ thể, mà lủng lẳng tòng teng trong vài giây.
-
Nguyễn Vĩnh chết rồi, có lẽ cuộc tấn công của bọn phỉ do Trần Thanh Toàn và Đinh Văn cũng chả thể kéo dài được chút nào nữa. Nhưng đó không phải cái mà Chu Xuân Đạo quan tâm. Lão đã thoát. Tất cả những hành động mà lão chỉ vẽ chỉ để lão được rảnh tay, không bị bọn phỉ Động Thạch Hổ kìm kẹp hai bên. Và giờ lão đang phi ngựa như điên, chạy khỏi cái núi Trâu đáng ghét này. Về doanh trại quân Chiêm thôi, ngựa yêu.
Bọn phỉ chó chết chắc sẽ giận lắm khi biết điều lão định làm, dù lão đâu có ngu để chúng nó sống. Lão tính kĩ rồi, để bọn nó giết Hoàng Anh Kiệt xong rồi, thì bọn quân của thằng ôn con đó nào sẽ để yên. Thế là bọn phỉ chẳng chết mất ngáp.
Thôi, ở đời mấy ai học được chữ Ngờ, ha ha ha.
/92
|