.
Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng
Chương 29: Liên hoàn kế (xúc tích)
Tướng Chiêm Thành được cử tới là Paramess Kuam, một trong những vị tướng trẻ thuộc hàng quý tộc của Chiêm Thành. Khi được cử đi đánh Châu Nam Bình, Paramess hiểu rằng đây chỉ là một loại công trạng từ trên trời rơi xuống, cho ông thăng quan tiến tước nên khá thích thú. Thế nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn trái ngược: khi đến nơi, thứ hắn thấy là một khung cảnh hoang tàn ở chỗ mà đáng lẽ là căn cứ đóng quân.
Vượt qua nỗi hoang mang ban đầu, Paramess dù sao cũng là một võ tướng được đào tạo bài bản, nên đã sai người đi cố gắng xây lều trại ngay. Vừa làm được một lúc thì bên ngoài báo động, Paramess hoảng hốt vớ hết vũ khí nhảy ra, tưởng là địch tập.
-Có chuyện gì?
-Quân ta về!
-Quân ta về? Về đâu?
-Về đây!
Mất một lúc lâu sau, hai bên mới hiểu được ý nhau, và Paramess ra ngoài để nhìn tận mắt thấy đám lính vừa được thả. Tất cả đều mặc quấn áo thường dân, mặt mũi bơ phờ.
-Đều là quân ta hết sao?
-Đều là người Chiêm cả, bọn thuộc hạ cũng tìm ra mấy tướng lĩnh cấp thấp của ta.
-Cho chúng lên, ta cần hỏi!
Những người đã hàng Hoàng Anh Kiệt đều được gọi lên. Họ khẽ liếc nhau một cái rồi một người đi lên trước.
-Nói, chuyện gì đã xảy ra?
-Dạ, chuyện này…- Người đầu tiên bước lên bắt đầu trình bày tất cả mọi việc mà họ biết và diễn biến của cuộc chiến. Do các chi tiết lớn mà Chu Xuân Đạo trình bày hầu như chỉ được biết tới bởi 3 nhân vật là Masa, Invadra và Kaja, còn tướng cấp dưới hầu như chỉ nhận lệnh theo đợt, đã khiến mảng thông tin bị khiếm khuyết nghiêm trọng, và cũng vì thế nên Paramess và thuộc hạ đều thấy mấy người này đáng tin và sự thua đều do việc Masa dùng sai người.
-Vậy tại sao hắn lại thả các ngươi?
-Chúng tôi sau khi bị bắt, đã phải làm việc vô cùng vất vả: phá căn cứ cũ, xây căn cứ mới, vận lương thực sang chỗ khác,… đã thế lại được ăn uống kham khổ, nên sức chiến đấu mất hết rồi. Bây giờ…
-Chó chế!- Paramess giận dữ nói, gã đã hiểu chuyện tiếp theo. Một đám người không vũ khí, không sức chiến đấu, chỉ biết ăn ngủ nghỉ đi sang đây sẽ khiến số lương thực mang theo vốn đã ít nay càng trở nên khan hiếm. Quan trọng nhất là hắn không dám bỏ rơi đám này, vì hắn mà bỏ rơi họ thì khi trở về, danh tiếng còn chút nào nữa đây.
-Cho bọn họ ăn uống đầy đủ!
-Vâng.
Hơn 3000 người, sức ăn không phải là nhỏ đã khiến tình trạng lương thực khan hiếm trở nên rõ ràng. Quân đội tiếp viện cảm thấy bực mình vì phải nuôi một lũ thua trận, dân phu cảm thấy mệt vì phải phục vụ nhiều hơn mà chính đám bại binh cũng thấy bực, họ những mong khi về sẽ được hưởng thụ cuộc sống tốt hơn một chút, ai dè vẫn thế. Mâu thuẫn trong doanh liên tiếp tăng cao.
Trong khi đó, quân của Paramess đã liên hồi thua trận. Hệ thống công sự mới xây quả thực chính là tường đồng vách sắt. Chỉ cần trốn sau hệ thống công sự, quân của Kiệt có thể 1 chống 3. Chính vì thế, Kiệt chỉ cần bố trí một bộ phận nhỏ lực lượng tân quân của huyện Hồng là có thể thủ vững ở đây. Với số già yếu, bị thương và đặc biệt là người đãcó gia đình, Kiệt cho về làm ruộng ở hậu phương, để kịp mùa vụ. Với quân làng Bàng,Kiệt cho về trên thượng hết để tiếp tục làm ăn và đóng giữ vị trí cũ. Tân quân bây giờ đã phần nào có thể tự chủ.
Tân quân sau những trận đánh phục kích hoặc chiến đấu trong hoàn cảnh áp đảo, giờ đây được thật sự tham gia một cuộc chiến cụ thể, xương thật máu thật, nên vẫn còn nhiều lùng túng trong một trận đánh bị áp đảo và phải mặt đối mặt. Tuy vậy, ưu thế về kỉ luật và địa lợi đã phần nào giúp họ đứng vững. Bởi thế, sau hai tuần bị ép, tân quân càng lúc càng tinh nhuệ.
Trong trường hợp ngược lại là bên Chiêm Thành, thương vong tăng mà thắng lợi không có chút xíu nào, cũng làm nản lòng các tướng sĩ. Trước tình hình này, Paramess đã quyết tâm phải có một trận đánh quy ước nhằm có chút thành tích về báo cáo trước khi rút quân về.
Trước tiên, Paramess quyết định để tất cả số quân mà Kiệt vừa thả lại, cộng với tất cả dân phu, để tránh làm vướng chân, rồi cầm đại quân công thẳng vào huyện Hồng.
Pamamess xuất thân từ gia đình quý tộc, nên sự giáo dục hắn được hưởng đều là loại tốt nhất. Chính vì thế, không khó để hắn nhận ra rằng quân đội của Kiệt rõ ràng là loại lính mới, đánh thủ còn được, chứ đuổi theo công kích quân của hắn là thua chắc.
Quân Chiêm vòng ra sau tấn công huyện Hồng, đã trúng ý đồ của Hoàng Anh Kiệt. Ngay hôm đó, quân Chiêm vừa đánh huyện Hồng, thì đi tới đâu cũng bị phát hiện và chống trả rất quyết liệt bởi dân quân. Bây giờ mỗi làng đều có hệ thống công sự riêng để tự bảo vệ mình, đàn ông đi lính trở về tham gia sản xuất, nhưng kĩ năng chiến đầu vẫn còn.
Hoàng Anh Kiệt sau khi nhận thấy đằng sau mình có biến, đã đốc quân tiến thẳng tới trại của kẻ địch. Ý đồ của Kiệt là đưa chúng lên các Tiểu Khu càng sớm càng tốt. Với Kiệt, tất cả số dân này chính là nguồn bổ sung hợp lý cho bản thân. Vì thế, quân của cậu dàn ra bao vây kẻ địch. Thay vì tấn công, Kiệt cho bắc loa vào gọi hàng.
Đúng như ý đồ của Kiệt lúc trước, tất cả những gã hàng tướng đều nhanh chóng đứng ra kêu gọi đầu hàng, bại binh Chiêm lúc trước cũng hoàn toàn tán đồng, không phản kháng thậm chí nói thêm vào, làm chi tình hình có nhiều phần thuận lợi dành cho Kiệt.
-Giết!
-Giết lũ khốn Bách Việt!
Đột nhiên một loạt những tiếng vang từ đằng xa, kèm theo ánh lửa. Quân Chiêm đã đánh ngược lại. Paramess là một tướng có tài, lẽ nào không thể biết rằng nếu đi vòng qua huyện Hồng thì có thể bị chẹt mất đường lui, mất hết quân đội và dân phu bỏ lại. Hắn cố tình làm thế để tạo ra một trận đánh quy ước mà tại đó, Kiệt hoàn toàn bị bất lợi.
Kiệt rơi vào thế bất lợi là phía trước cậu đang là hơn một vạn người Chiêm chưa hàng phục. Nếu họ hợp lực với quân đang đánh tới, nhúm quân của Kiệt tan rã chắc. Còn nếu phải đối mặt với 2000 quân Chiêm giáp trang đầy đủ, sĩ khí cao vòn vọt vì đã đợi trận chiến này bấy lâu, thì phần thắng cũng chưa chắc là lớn hơn mấy. Paramess quả là biết cách bài binh bố trận.
-Chu Xuân Đạo!
-Có tôi!
-Hãy vào trại Chiêm, bảo những tên hàng tướng đó ổn định binh sĩ và dân phu, rồi cho chúng lên mà quan sát ta đánh trận.
-Vâng!
-Toàn quân nghe lệnh, dàn trận đối đầu.
-Rõ.
Hoàng Anh Kiệt nhanh chóng tự lên mình voi để chỉ huy, con voi Ki Ki lúc này đá khá lớn, nên được ra trận chính thức rồi. Toàn quân dàn trận hàng ngang, đối mặt trực diện mới đạo quân hùng hổ tiến lên của Paramess.
Không giống như hi vọng lạc quan nhất của Paramess, việc các hàng tướng và bại binh ngả về phe của Kiệt đã làm cậu có thể quay quân lại chiến đấu đối mặt với quân Chiêm, những kẻ đã phải chạy bộ một quãng khá xa để tránh thám báo, lại mất sức khi hò hét từ xa, hòng kích động quân và phu nổi loạn.
Khi hai bên lính giáp mặt, bên Chiêm Thành ai nấy cũng mặt đỏ tưng bừng, hơi thở gấp. Nhìn cảnh này, Kiệt chợt nhớ tới một chương trong cuốn truyện lcihj sử quân sự mà cậu ta đã đọc ở kiếp trước: cuốn Đại Tranh Chi Thế của tác giả Nguyệt Quan, trong khoảng từ chương 33 đến chương 37 đã giải thích về nguyên lý của mưu kế này.
Thế là Kiệt tiến lên phía trước, bình tĩnh lấy cây trường thương của một người lính. Bình tĩnh ngắm mục tiêu, Kiệt phóng cây thương đi.
-Phập!- Cây thương cắm thẳng vào gã quản tượng đang điều khiển con voi của Paramess, khiến gã kinh hãi không thôi, không ngờ ở khoảng cách này mà Hoàng Anh Kiệt có thể ra tay hạ sát thủ được đối phương.
-Tướng địch hãy khoan!- Hoàng Anh Kiệt sau khi phát uy, liền cho quân vác loa ra nói chuyện.
-Tên tướng Bách Việt kia, mi có phải là Hoàng Anh Kiệt! Bây giờ mi có chuyện gì đây, hay là muốn xin ta tha cho một mạng?
-Tướng quân Paramess quả không hổ là con nhà dòng dõi, mưu kế của tướng quân quả là cao minh, tiếc thay cái ngài muốn, tôi cũng muốn!- Kiệt khẽ ra hiệu cho lính thổi tù và, bên sườn đồi liền bùng lên ánh đuốc và Paramess có thể nhìn ra đó là kị binh. Gần 500 kị binh đang chờ sẵn. Gã hiểu rằng nếu vừa rồi hai bên đánh nhau sáp lá cà, đội kị binh này sẽ thừa cơ tạt sườn, đánh cho gã binh bại như núi lở.
-Mi muốn gì!
-Bên ta có kị binh, bên mi quân lại mỏi, nếu ta thắng lúc này cũng khó lòng phục chúng. Vậy ta cho mi nghỉ ngơi cho hết cơn mệt đường dài. Khi đó, hai bên tung hết sức chiến đấu với nhau, thắng thua là ý trời cũng là mưu người. Được chứ?
-Được!
Hai bên nhanh chóng nghỉ ngơi, chờ đợi. Đến khi quân của Paramess vừa hơi ráo mồ hôi, Kiệt khẽ ra hiệu. Sự rèn luyện về kỉ luật thường xuyên đã giúp tân quân nhanh chóng kết trận xong trước và tấn công đối phương. Paramess cũng điều quân chống lại, một phần gã dùng để cản bộ binh, phần kia sẵn sàng đánh chặn kị binh. Thế nhưng, toàn bộ quân chặn bộ binh đã bị đánh tan trong nháy mắt, khiến chính Paramess cũng phải chấn kính. Gã vội thúc thêm lính tiến lên, thế nhưng toàn quân của gã cứ như bị trúng tà vậy, đánh nhau èo uột, 3 tên lính Chiêm không cản nổi một tên tân quân.
Thế là quân Chiêm Thành bị tàn sát sạch sẽ chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ. Đầu của Paramess được treo lên, cốt để đe dọa tất cả những kẻ chống đối. Trong mưu kế của Hoàng Anh Kiệt ban đầu, cậu chỉ tính rằng hai bên sẽ chọi nhau, rồi kị binh sẽ đánh tạt sườn. Thế nhưng thấy địch đang chạy hùng hổ đến, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Kiệt liền dùng kị binh chấn nhiếp rồi tỏ vẻ hào phóng cho chúng nghỉ. Thực ra đây mới là đòn hiểm mà lâm thời Kiệt tạo ra. Kẻ địch chạy đường dài, tuy có mệt nhưng sĩ khí còn thịnh, nếu chịu liều thì vẫn có cơ thắng. Nhưng một khi đã ngồi xuống nghỉ ngơi, cơ thể đã thả lỏng, thì nếu chỉ nghỉ ráo mồ hôi, e rằng đứng lên còn khó nữa là đánh nhau. Paramess ngồi trên voi, chỉ huy binh sĩ không biết binh sĩ cảm thấy thế nào, nên mắc bẫy và không kịp bỏ chạy trước sức tấn công như vũ bão của tân quân.
Sau khi diệt xong Paramess, toàn bộ số quân Chiêm được cử đi nghi binh coi như cũng không gây được sóng gió gì lớn nữa, Kiệt lệnh cho những tên quý tộc trá hàng đi cùng quân sĩ lùng bắt chúng, hễ có thể thì ra kêu hàng, giúp hai bên đỡ tốn xương máu vô ích. Biết rằng đại thế đã quan, không thể lật được sóng gió gì nữa, bọn chúng cũng góp sức rất hăng. Bởi vậy, chỉ trong một tháng, toàn bộ quân Chiêm đã bị bắt hết.
P/s: đáng lẽ sẽ viết dài hơn thành 3 chương, nhưng vì biết anh em nhiều người sốt ruột, nên diễn biến các mặt trận bị cắt nhiều để có một chương ngắn gọn, xúc tích nhất có thể. Vì viết ra nhiều lại sợ bị anh em chê là bôi chương câu chữ. Anh em đọc truyện vui vẻ.
Quyển I: Khởi nghĩa Hồng Bàng
Chương 29: Liên hoàn kế (xúc tích)
Tướng Chiêm Thành được cử tới là Paramess Kuam, một trong những vị tướng trẻ thuộc hàng quý tộc của Chiêm Thành. Khi được cử đi đánh Châu Nam Bình, Paramess hiểu rằng đây chỉ là một loại công trạng từ trên trời rơi xuống, cho ông thăng quan tiến tước nên khá thích thú. Thế nhưng tình hình thực tế lại hoàn toàn trái ngược: khi đến nơi, thứ hắn thấy là một khung cảnh hoang tàn ở chỗ mà đáng lẽ là căn cứ đóng quân.
Vượt qua nỗi hoang mang ban đầu, Paramess dù sao cũng là một võ tướng được đào tạo bài bản, nên đã sai người đi cố gắng xây lều trại ngay. Vừa làm được một lúc thì bên ngoài báo động, Paramess hoảng hốt vớ hết vũ khí nhảy ra, tưởng là địch tập.
-Có chuyện gì?
-Quân ta về!
-Quân ta về? Về đâu?
-Về đây!
Mất một lúc lâu sau, hai bên mới hiểu được ý nhau, và Paramess ra ngoài để nhìn tận mắt thấy đám lính vừa được thả. Tất cả đều mặc quấn áo thường dân, mặt mũi bơ phờ.
-Đều là quân ta hết sao?
-Đều là người Chiêm cả, bọn thuộc hạ cũng tìm ra mấy tướng lĩnh cấp thấp của ta.
-Cho chúng lên, ta cần hỏi!
Những người đã hàng Hoàng Anh Kiệt đều được gọi lên. Họ khẽ liếc nhau một cái rồi một người đi lên trước.
-Nói, chuyện gì đã xảy ra?
-Dạ, chuyện này…- Người đầu tiên bước lên bắt đầu trình bày tất cả mọi việc mà họ biết và diễn biến của cuộc chiến. Do các chi tiết lớn mà Chu Xuân Đạo trình bày hầu như chỉ được biết tới bởi 3 nhân vật là Masa, Invadra và Kaja, còn tướng cấp dưới hầu như chỉ nhận lệnh theo đợt, đã khiến mảng thông tin bị khiếm khuyết nghiêm trọng, và cũng vì thế nên Paramess và thuộc hạ đều thấy mấy người này đáng tin và sự thua đều do việc Masa dùng sai người.
-Vậy tại sao hắn lại thả các ngươi?
-Chúng tôi sau khi bị bắt, đã phải làm việc vô cùng vất vả: phá căn cứ cũ, xây căn cứ mới, vận lương thực sang chỗ khác,… đã thế lại được ăn uống kham khổ, nên sức chiến đấu mất hết rồi. Bây giờ…
-Chó chế!- Paramess giận dữ nói, gã đã hiểu chuyện tiếp theo. Một đám người không vũ khí, không sức chiến đấu, chỉ biết ăn ngủ nghỉ đi sang đây sẽ khiến số lương thực mang theo vốn đã ít nay càng trở nên khan hiếm. Quan trọng nhất là hắn không dám bỏ rơi đám này, vì hắn mà bỏ rơi họ thì khi trở về, danh tiếng còn chút nào nữa đây.
-Cho bọn họ ăn uống đầy đủ!
-Vâng.
Hơn 3000 người, sức ăn không phải là nhỏ đã khiến tình trạng lương thực khan hiếm trở nên rõ ràng. Quân đội tiếp viện cảm thấy bực mình vì phải nuôi một lũ thua trận, dân phu cảm thấy mệt vì phải phục vụ nhiều hơn mà chính đám bại binh cũng thấy bực, họ những mong khi về sẽ được hưởng thụ cuộc sống tốt hơn một chút, ai dè vẫn thế. Mâu thuẫn trong doanh liên tiếp tăng cao.
Trong khi đó, quân của Paramess đã liên hồi thua trận. Hệ thống công sự mới xây quả thực chính là tường đồng vách sắt. Chỉ cần trốn sau hệ thống công sự, quân của Kiệt có thể 1 chống 3. Chính vì thế, Kiệt chỉ cần bố trí một bộ phận nhỏ lực lượng tân quân của huyện Hồng là có thể thủ vững ở đây. Với số già yếu, bị thương và đặc biệt là người đãcó gia đình, Kiệt cho về làm ruộng ở hậu phương, để kịp mùa vụ. Với quân làng Bàng,Kiệt cho về trên thượng hết để tiếp tục làm ăn và đóng giữ vị trí cũ. Tân quân bây giờ đã phần nào có thể tự chủ.
Tân quân sau những trận đánh phục kích hoặc chiến đấu trong hoàn cảnh áp đảo, giờ đây được thật sự tham gia một cuộc chiến cụ thể, xương thật máu thật, nên vẫn còn nhiều lùng túng trong một trận đánh bị áp đảo và phải mặt đối mặt. Tuy vậy, ưu thế về kỉ luật và địa lợi đã phần nào giúp họ đứng vững. Bởi thế, sau hai tuần bị ép, tân quân càng lúc càng tinh nhuệ.
Trong trường hợp ngược lại là bên Chiêm Thành, thương vong tăng mà thắng lợi không có chút xíu nào, cũng làm nản lòng các tướng sĩ. Trước tình hình này, Paramess đã quyết tâm phải có một trận đánh quy ước nhằm có chút thành tích về báo cáo trước khi rút quân về.
Trước tiên, Paramess quyết định để tất cả số quân mà Kiệt vừa thả lại, cộng với tất cả dân phu, để tránh làm vướng chân, rồi cầm đại quân công thẳng vào huyện Hồng.
Pamamess xuất thân từ gia đình quý tộc, nên sự giáo dục hắn được hưởng đều là loại tốt nhất. Chính vì thế, không khó để hắn nhận ra rằng quân đội của Kiệt rõ ràng là loại lính mới, đánh thủ còn được, chứ đuổi theo công kích quân của hắn là thua chắc.
Quân Chiêm vòng ra sau tấn công huyện Hồng, đã trúng ý đồ của Hoàng Anh Kiệt. Ngay hôm đó, quân Chiêm vừa đánh huyện Hồng, thì đi tới đâu cũng bị phát hiện và chống trả rất quyết liệt bởi dân quân. Bây giờ mỗi làng đều có hệ thống công sự riêng để tự bảo vệ mình, đàn ông đi lính trở về tham gia sản xuất, nhưng kĩ năng chiến đầu vẫn còn.
Hoàng Anh Kiệt sau khi nhận thấy đằng sau mình có biến, đã đốc quân tiến thẳng tới trại của kẻ địch. Ý đồ của Kiệt là đưa chúng lên các Tiểu Khu càng sớm càng tốt. Với Kiệt, tất cả số dân này chính là nguồn bổ sung hợp lý cho bản thân. Vì thế, quân của cậu dàn ra bao vây kẻ địch. Thay vì tấn công, Kiệt cho bắc loa vào gọi hàng.
Đúng như ý đồ của Kiệt lúc trước, tất cả những gã hàng tướng đều nhanh chóng đứng ra kêu gọi đầu hàng, bại binh Chiêm lúc trước cũng hoàn toàn tán đồng, không phản kháng thậm chí nói thêm vào, làm chi tình hình có nhiều phần thuận lợi dành cho Kiệt.
-Giết!
-Giết lũ khốn Bách Việt!
Đột nhiên một loạt những tiếng vang từ đằng xa, kèm theo ánh lửa. Quân Chiêm đã đánh ngược lại. Paramess là một tướng có tài, lẽ nào không thể biết rằng nếu đi vòng qua huyện Hồng thì có thể bị chẹt mất đường lui, mất hết quân đội và dân phu bỏ lại. Hắn cố tình làm thế để tạo ra một trận đánh quy ước mà tại đó, Kiệt hoàn toàn bị bất lợi.
Kiệt rơi vào thế bất lợi là phía trước cậu đang là hơn một vạn người Chiêm chưa hàng phục. Nếu họ hợp lực với quân đang đánh tới, nhúm quân của Kiệt tan rã chắc. Còn nếu phải đối mặt với 2000 quân Chiêm giáp trang đầy đủ, sĩ khí cao vòn vọt vì đã đợi trận chiến này bấy lâu, thì phần thắng cũng chưa chắc là lớn hơn mấy. Paramess quả là biết cách bài binh bố trận.
-Chu Xuân Đạo!
-Có tôi!
-Hãy vào trại Chiêm, bảo những tên hàng tướng đó ổn định binh sĩ và dân phu, rồi cho chúng lên mà quan sát ta đánh trận.
-Vâng!
-Toàn quân nghe lệnh, dàn trận đối đầu.
-Rõ.
Hoàng Anh Kiệt nhanh chóng tự lên mình voi để chỉ huy, con voi Ki Ki lúc này đá khá lớn, nên được ra trận chính thức rồi. Toàn quân dàn trận hàng ngang, đối mặt trực diện mới đạo quân hùng hổ tiến lên của Paramess.
Không giống như hi vọng lạc quan nhất của Paramess, việc các hàng tướng và bại binh ngả về phe của Kiệt đã làm cậu có thể quay quân lại chiến đấu đối mặt với quân Chiêm, những kẻ đã phải chạy bộ một quãng khá xa để tránh thám báo, lại mất sức khi hò hét từ xa, hòng kích động quân và phu nổi loạn.
Khi hai bên lính giáp mặt, bên Chiêm Thành ai nấy cũng mặt đỏ tưng bừng, hơi thở gấp. Nhìn cảnh này, Kiệt chợt nhớ tới một chương trong cuốn truyện lcihj sử quân sự mà cậu ta đã đọc ở kiếp trước: cuốn Đại Tranh Chi Thế của tác giả Nguyệt Quan, trong khoảng từ chương 33 đến chương 37 đã giải thích về nguyên lý của mưu kế này.
Thế là Kiệt tiến lên phía trước, bình tĩnh lấy cây trường thương của một người lính. Bình tĩnh ngắm mục tiêu, Kiệt phóng cây thương đi.
-Phập!- Cây thương cắm thẳng vào gã quản tượng đang điều khiển con voi của Paramess, khiến gã kinh hãi không thôi, không ngờ ở khoảng cách này mà Hoàng Anh Kiệt có thể ra tay hạ sát thủ được đối phương.
-Tướng địch hãy khoan!- Hoàng Anh Kiệt sau khi phát uy, liền cho quân vác loa ra nói chuyện.
-Tên tướng Bách Việt kia, mi có phải là Hoàng Anh Kiệt! Bây giờ mi có chuyện gì đây, hay là muốn xin ta tha cho một mạng?
-Tướng quân Paramess quả không hổ là con nhà dòng dõi, mưu kế của tướng quân quả là cao minh, tiếc thay cái ngài muốn, tôi cũng muốn!- Kiệt khẽ ra hiệu cho lính thổi tù và, bên sườn đồi liền bùng lên ánh đuốc và Paramess có thể nhìn ra đó là kị binh. Gần 500 kị binh đang chờ sẵn. Gã hiểu rằng nếu vừa rồi hai bên đánh nhau sáp lá cà, đội kị binh này sẽ thừa cơ tạt sườn, đánh cho gã binh bại như núi lở.
-Mi muốn gì!
-Bên ta có kị binh, bên mi quân lại mỏi, nếu ta thắng lúc này cũng khó lòng phục chúng. Vậy ta cho mi nghỉ ngơi cho hết cơn mệt đường dài. Khi đó, hai bên tung hết sức chiến đấu với nhau, thắng thua là ý trời cũng là mưu người. Được chứ?
-Được!
Hai bên nhanh chóng nghỉ ngơi, chờ đợi. Đến khi quân của Paramess vừa hơi ráo mồ hôi, Kiệt khẽ ra hiệu. Sự rèn luyện về kỉ luật thường xuyên đã giúp tân quân nhanh chóng kết trận xong trước và tấn công đối phương. Paramess cũng điều quân chống lại, một phần gã dùng để cản bộ binh, phần kia sẵn sàng đánh chặn kị binh. Thế nhưng, toàn bộ quân chặn bộ binh đã bị đánh tan trong nháy mắt, khiến chính Paramess cũng phải chấn kính. Gã vội thúc thêm lính tiến lên, thế nhưng toàn quân của gã cứ như bị trúng tà vậy, đánh nhau èo uột, 3 tên lính Chiêm không cản nổi một tên tân quân.
Thế là quân Chiêm Thành bị tàn sát sạch sẽ chỉ mất chưa đầy nửa canh giờ. Đầu của Paramess được treo lên, cốt để đe dọa tất cả những kẻ chống đối. Trong mưu kế của Hoàng Anh Kiệt ban đầu, cậu chỉ tính rằng hai bên sẽ chọi nhau, rồi kị binh sẽ đánh tạt sườn. Thế nhưng thấy địch đang chạy hùng hổ đến, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Kiệt liền dùng kị binh chấn nhiếp rồi tỏ vẻ hào phóng cho chúng nghỉ. Thực ra đây mới là đòn hiểm mà lâm thời Kiệt tạo ra. Kẻ địch chạy đường dài, tuy có mệt nhưng sĩ khí còn thịnh, nếu chịu liều thì vẫn có cơ thắng. Nhưng một khi đã ngồi xuống nghỉ ngơi, cơ thể đã thả lỏng, thì nếu chỉ nghỉ ráo mồ hôi, e rằng đứng lên còn khó nữa là đánh nhau. Paramess ngồi trên voi, chỉ huy binh sĩ không biết binh sĩ cảm thấy thế nào, nên mắc bẫy và không kịp bỏ chạy trước sức tấn công như vũ bão của tân quân.
Sau khi diệt xong Paramess, toàn bộ số quân Chiêm được cử đi nghi binh coi như cũng không gây được sóng gió gì lớn nữa, Kiệt lệnh cho những tên quý tộc trá hàng đi cùng quân sĩ lùng bắt chúng, hễ có thể thì ra kêu hàng, giúp hai bên đỡ tốn xương máu vô ích. Biết rằng đại thế đã quan, không thể lật được sóng gió gì nữa, bọn chúng cũng góp sức rất hăng. Bởi vậy, chỉ trong một tháng, toàn bộ quân Chiêm đã bị bắt hết.
P/s: đáng lẽ sẽ viết dài hơn thành 3 chương, nhưng vì biết anh em nhiều người sốt ruột, nên diễn biến các mặt trận bị cắt nhiều để có một chương ngắn gọn, xúc tích nhất có thể. Vì viết ra nhiều lại sợ bị anh em chê là bôi chương câu chữ. Anh em đọc truyện vui vẻ.
/92
|