.
Quyển II: Anh Hào Tụ Hội
Hoàng Anh Kiệt đã đánh chiếm xong cảng Larati cũng là lúc thử thách thật sự mới diễn ra. Theo như ước định ban đầu, cậu ta phải ở lại làm mục tiêu giả, thu hút chủ lực địch đến khi thương vong đủ lớn hoặc đạo quân chiến thắng của liên quân tới giải vây. Để đảm bảo rằng Hoàng Anh Kiệt chấp hành, phe liên minh đã gửi một đạo quân 1000 người và một giám quân do Ai Lao đề cử, tên hắn là Dương Thế Thiện đi cùng, tiếng là giúp, thực ra là phòng việc Kiệt ăn không nói có, chỉ lo thân mình.
Khi nghe tên vị giám quân và nơi hắn tới, Kiệt có phần nào ngờ ngợ rằng tên này có thể là một người của họ Dương đã trốn sang Ai Lao khi họ Dương thua trận trước Đại Hoa, đến khi gặp mặt thì quả đúng là như vậy. Nhưng dù vậy, quan hệ hai bên không hề có sự chuyển hóa tốt đẹp, vì họ Dương biết là Hoàng Anh Kiệt đã xưng vương thì tất nhiên sẽ là một trong những đối thủ của họ trong việc tranh quyền đoạt lợi ở Bách Việt, còn Hoàng Anh Kiệt tuy chưa coi đối phương là địch nhưng để thân cận được ngay cũng có sự khó khăn.
-Hồng Bàng Vương, cảng Larati đã chiếm được, bây giờ là lúc ta phải thực hiện bước tiếp theo, đánh chiếm thêm những khu vực xung quanh, ép đối phương phải chú ý tới chúng ta. Theo tôi được biết thì một trong những nơi có thể buộc chúng phải tập hợp quân đội đến để ứng cứu chính là thành Rapar cách đây chỉ 10 dặm ( 1 dặm= 500 m, 5 dặm = 5000 m= 5 km). Hiện nay quân đội Chiêm Thành phần nhiều đang tập trung cho phòng tuyến tây chống quân Chân Lạp, nên rất ít lính giữ thành. Thậm chí khi ta đánh cảng Larati chúng cũng không có phản ứng gì nhiều, chứng tỏ điều ấy là đúng. Vậy ta hãy nhân cơ hội này đánh phá thành ấy.
-Dương Giám Quân không biết đấy thôi, thành trì dù có ít quân, thì cũng có tường cao hào sâu, một người thủ thành có thể chọi ba, năm thậm chí mười người công thành.
-Vậy ý ngài là sao Hồng Bàng Vương, không công kích bất kỳ nơi nào ư?
-Đánh thì nhất định phải đánh rồi, nhưng đánh thành là hạ sách, nhất là khi quân ta có chỉ hơn 3000 người như thế này. Tôi chủ trương là ta đánh vào những khu vực nông thôn, thị trấn ít quân nhưng quan trọng với đối phương.
-Ngài nói vậy cũng đúng, nhưng làm vậy hiệu quả thực sự không hề lớn, tốn khá nhiều thời gian.
-Dương Giám Quân, ngài chắc phải biết câu góp gió thành bão, tích tiểu thành đại chứ, ta đánh một thị trấn không được thì đánh hai, đánh hai không được đánh ba, đánh hôm nay chúng chưa vội ta đánh hôm sau, đánh tháng này chưa khiến chúng lo ta còn tháng nữa. Chân Lạp và Chiêm Thành đánh đã hơn nửa năm, thêm 1- 2 tuần, thậm chí 1 tháng đã là gì? Còn nếu chúng ta vì mong đẩy nhanh công việc một chút mà liều lĩnh đánh thành, thành công không sao, bại thì quân ta sĩ khí giảm sút mà quân địch thêm tự tin, chúng sẽ không chút nghi kị gì nữa mà tập hợp quân lại đánh với quân ta ngay.
-Đó không phải là thứ chúng ta cần sao?
-Không, vì quân tới đánh chúng ta lúc này sẽ là quân địa phương, là nghĩa binh, là thanh niên trai tráng ở gần đây, chứ quân đóng giữ các phủ huyện, biên giới sẽ không vội điều động. Đánh dẹp được đám này chúng ta đã thiệt hại kha khá rồi, quân chính quy của Chiêm Thành ắt sẽ cử ít quân hơn dự kiến, thế chẳng phải là làm hại kế ban đầu sao!
-Ngài nói vậy tôi mới nhận ra, thực là sai sót quá. Vậy chúng ta sẽ đánh những chỗ nào đây!- Dương Thế Thiện cười làm lành, rồi cùng Kiệt bàn bạc. Hoàng Anh Kiệt chỉ tay vào bản đồ trước mặt và nói
-Ta phải đánh những nơi quân ta đánh chắc thắng, mà lại quan trọng với địch: các bến sông, các tuyến đường, những ngôi làng mà thương nhân hay dừng lại nghỉ chân,… Nhưng nơi này hầu hết là dân chúng tự phát làm ăn, tuy quân đội canh gác không có mấy nhưng tiền thu về cho quan lại khá lớn. Nếu mất chỗ đó thì mấy tên quan lại có chịu để yên không. Chúng nhất định sẽ cho quân ra canh giữ. Lúc này ta sẽ đánh những chỗ khác, lại ép chúng phải liên tục phân tán quân ra phòng bị chúng ta, nhân cơ hội đó ta có thể đánh bao vây, diệt từng phần.
-Kế sách không tồi. Vậy ta sẽ cho quân mình đánh vào…. Còn ngài phụ trách những nơi như…
-Được, hôm nay ta hãy nghỉ ngơi, mai chúng ta cùng vào việc.
Đợi Dương Thế Thiện đi rồi, Đào Văn Bác, Chỉ huy Quân Cận Vệ mới quay lại lều lớn. Quân Cận Vệ là lực lượng quân đội tinh nhuệ có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng Anh Kiệt, họ được tuyển từ tất cả các đạo quân mà Hồng Bàng sở hữu dựa trên các tiêu chí về khả năng, lý lịch, độ trung thành, quan hệ với họ Hoàng. Chỉ huy lực lượng này hiện này là Đào Văn Bách- anh họ của Đào Thùy Linh, người chắc chắn sẽ có chỗ trong hậu cung của Hoàng Anh Kiệt. Anh rể em vợ, cùng là người làng Bàng, phú quý có nhau, lòng trung thành không phải bàn cãi. Tất nhiên, yếu tố khả năng là thứ được xét tuyển đầu tiên, và cũng là lý do Đào Văn Bác tuy là họ hàng xa với Thùy Linh lại được giao nhiệm vụ, chứ mấy ông anh, em chú bác vô dụng của cô thì loại ngay từ vòng gửi xe.
-Em rể à, mấy tay lính người Chiêm hỏi chúng ta về việc tù binh, mấy tên này chừng đang mài dao xoèn xoẹt giết đồng bào của mình đó?- Bác khỉnh bỉ nhìn ra ngoài.
-Họ đã theo ta, còn đường quay về sao?- Hoàng Anh Kiệt lắc đầu. Ngụy quân giết đồng bào luôn ác hơn kẻ địch, ấy là vì những kẻ đó đã có phú quý gắn với địch, có nợ máu với dân tộc, không còn đường quay đầu, chỉ có thể cắn răng đi tiếp với hi vọng có thể đạt được quyền lợi không chế kẻ viết sử, che hết mọi tội lỗi của mình.- Anh vợ à, cho gọi các chỉ huy vào đi.
-À ừ, suýt quên. Ha ha ha!
Cuộc họp chiến thuật của Hoàng Anh Kiệt diễn ra với các Chỉ Huy và Phó chỉ Huy từ cấp Đại Đội, tổng cộng là 39 người, thêm Kiệt với Bác là 41 người.
-Các vị, nhiệm vụ chúng ta phải làm lần này vô cùng nguy hiểm, lấy ít địch nhiều, đánh trận trong đất địch. Nếu chỉ nghe theo lời của liên minh quân sự, chúng ta e rằng sẽ vô cùng thê thảm, người chết không phải 1000 cũng tới 800. Nhưng chúng ta đi lần này, kẻ thì mong vinh hoa phú qusy, kẻ muốn hưởng thụ, kẻ lại vì đại nghĩa với nước, nếu co đầu rụt cổ thì tất cả đi tong. Tiến thoái thực lưỡng nan, lẽ nào nhất định phải chọn những điều mình không muốn. Ta không cam lòng phải chị, cũng tin rằng các người không ai muốn. Đúng không?
-Vâng!
-Dạ!
-Tất nhiên là thế
-TA ĐANG NGHE BỌN ĐÀN BÀ NÀO NÓI THẾ NHỈ.- Kiệt gầm lên thật to, sau đó gằn giọng- Các ngươi nói xem ta nói đúng hay không?
-Đúng!
-Lại một bọn đàn bà! TA NÓI ĐÚNG HAY LÀ KHÔNG?
-ĐÚNG! CHÚNG TÔI KHÔNG CAM LÒNG!
-Tốt! Vậy ta hãy làm việc chính! Quân ta không đánh không thôi đâu, mà phải xây dựng thêm quân đội, đánh một trận mộ thêm 10 người, đánh hai trận mộ thêm 100 người, đánh 3 trận mộ 1000 người cho ta.
-Đại vương nói vậy là sao ạ? Chúng ta tới cướp phá, giết chóc thì làm sao có thể mộ thêm quân từ dân bản xứ chứ ạ?- Trương Văn Sửu- Phó Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm I, kiêm Tham Mưu Tiểu Đoàn Quân Chiêm I hỏi luôn.
-Đại vương muốn nói tới bọn bần nông, nô lệ chăng? Chúng thì tuy có thù oán với những tay quan lại hay quý tộc thực, nhưng không thể lập tức làm quân đội được đâu, lấy vào càng thêm loạn mà thôi!- Hapei Lexin- Phó Chỉ Huy Đại Đội 4 Quân Đoàn Chiêm I đưa ra ý kiến.
-Quân ta có thể kêu gọi lính đánh thuê không?- Nguyễn Hữu Vịnh- Chỉ Huy Đại Đội 4 Quân Đoàn Chiêm I hỏi
-Không thể đâu! Lính đánh thuê không bao giờ dám nhận vụ này, vì làm thế sẽ khiến chúng bị quân đội nhớ mặt và truy quét!- Ramash Hua Phó Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm II, kiêm Tham Mưu Tiểu Đoàn Quân Chiêm II lý giải
-Vậy còn thổ phỉ, chúng có thể bị mua chuộc bằng tiền không?- Hà Hữu Đạo- Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm II, đề xuất ý kiến
-Có thể được, nhưng sức chiến đấu hạn chế và kỷ luật chúng kém lắm!- Luhei Vủn Phó Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm II, kiêm Tham Mưu Tiểu Đoàn Quân Chiêm II phản bác cấp kỳ.
Cuộc họp diễn ra hết sức sôi nổi, làm Kiệt cũng thầm cảm t hấy mình sáng suốt khi mở những cuộc họp kiểu này hơn là quyết ý hành động dựa theo mấy kiến thức nửa mùa học được từ sách bào, internet. Tất nhiên, kế hoạch của cậu ta cũng tương đối tốt rồi, có thể thực hiện được ngay dù không có cuộc họp hành này, nhưng có thêm sự bổ sung và hoàn chỉnh này làm nó trở nên càng sắc bén hơn, và lợi ích cậu ta thu được là lớn hơn.
-Các tiểu đội thì phục kích những đạo quân truy đuổi, trung đội dùng để tấn công làng mạc, đại đội tấn công các thị trấn, cấp tiểu đoàn không được vận động. Vừa đánh, các cậu phải vừa loan tin rằng chúng ta đánh là vì các vua Chiêm làm điều xấu xa với liên minh, nên liên minh mới đánh họ, ai theo ta chống vua Chiêm thì ta tha cho. Nếu có kẻ nào không theo thì đừng vội đụng vào, nhưng nếu chúng lên mặt chống đối, hô hào tập hợp dân quân, thì dù có phải dùng tới tiểu đoàn cũng phải triệt hạ sạch sẽ. Đồng thời các ngươi cũng tìm cách thuê thổ phỉ vào việc chỉ điểm những chỗ nhà giàu có nô lệ, ruộng tốt, hầm mỏ,để cứu nông nô, nô lệ từ đó để họ theo ta chiến đấu, làm việc cho ta. Ta cũng phải đánh các nhà buôn tiêu biểu và hợp tác với các nhà buôn sẵn sàng góp sức cho ta, phải ngăn chặn tiếp vận hàng hóa từ các thương buôn… Rõ rồi chứ!
-Rõ
Quyển II: Anh Hào Tụ Hội
Hoàng Anh Kiệt đã đánh chiếm xong cảng Larati cũng là lúc thử thách thật sự mới diễn ra. Theo như ước định ban đầu, cậu ta phải ở lại làm mục tiêu giả, thu hút chủ lực địch đến khi thương vong đủ lớn hoặc đạo quân chiến thắng của liên quân tới giải vây. Để đảm bảo rằng Hoàng Anh Kiệt chấp hành, phe liên minh đã gửi một đạo quân 1000 người và một giám quân do Ai Lao đề cử, tên hắn là Dương Thế Thiện đi cùng, tiếng là giúp, thực ra là phòng việc Kiệt ăn không nói có, chỉ lo thân mình.
Khi nghe tên vị giám quân và nơi hắn tới, Kiệt có phần nào ngờ ngợ rằng tên này có thể là một người của họ Dương đã trốn sang Ai Lao khi họ Dương thua trận trước Đại Hoa, đến khi gặp mặt thì quả đúng là như vậy. Nhưng dù vậy, quan hệ hai bên không hề có sự chuyển hóa tốt đẹp, vì họ Dương biết là Hoàng Anh Kiệt đã xưng vương thì tất nhiên sẽ là một trong những đối thủ của họ trong việc tranh quyền đoạt lợi ở Bách Việt, còn Hoàng Anh Kiệt tuy chưa coi đối phương là địch nhưng để thân cận được ngay cũng có sự khó khăn.
-Hồng Bàng Vương, cảng Larati đã chiếm được, bây giờ là lúc ta phải thực hiện bước tiếp theo, đánh chiếm thêm những khu vực xung quanh, ép đối phương phải chú ý tới chúng ta. Theo tôi được biết thì một trong những nơi có thể buộc chúng phải tập hợp quân đội đến để ứng cứu chính là thành Rapar cách đây chỉ 10 dặm ( 1 dặm= 500 m, 5 dặm = 5000 m= 5 km). Hiện nay quân đội Chiêm Thành phần nhiều đang tập trung cho phòng tuyến tây chống quân Chân Lạp, nên rất ít lính giữ thành. Thậm chí khi ta đánh cảng Larati chúng cũng không có phản ứng gì nhiều, chứng tỏ điều ấy là đúng. Vậy ta hãy nhân cơ hội này đánh phá thành ấy.
-Dương Giám Quân không biết đấy thôi, thành trì dù có ít quân, thì cũng có tường cao hào sâu, một người thủ thành có thể chọi ba, năm thậm chí mười người công thành.
-Vậy ý ngài là sao Hồng Bàng Vương, không công kích bất kỳ nơi nào ư?
-Đánh thì nhất định phải đánh rồi, nhưng đánh thành là hạ sách, nhất là khi quân ta có chỉ hơn 3000 người như thế này. Tôi chủ trương là ta đánh vào những khu vực nông thôn, thị trấn ít quân nhưng quan trọng với đối phương.
-Ngài nói vậy cũng đúng, nhưng làm vậy hiệu quả thực sự không hề lớn, tốn khá nhiều thời gian.
-Dương Giám Quân, ngài chắc phải biết câu góp gió thành bão, tích tiểu thành đại chứ, ta đánh một thị trấn không được thì đánh hai, đánh hai không được đánh ba, đánh hôm nay chúng chưa vội ta đánh hôm sau, đánh tháng này chưa khiến chúng lo ta còn tháng nữa. Chân Lạp và Chiêm Thành đánh đã hơn nửa năm, thêm 1- 2 tuần, thậm chí 1 tháng đã là gì? Còn nếu chúng ta vì mong đẩy nhanh công việc một chút mà liều lĩnh đánh thành, thành công không sao, bại thì quân ta sĩ khí giảm sút mà quân địch thêm tự tin, chúng sẽ không chút nghi kị gì nữa mà tập hợp quân lại đánh với quân ta ngay.
-Đó không phải là thứ chúng ta cần sao?
-Không, vì quân tới đánh chúng ta lúc này sẽ là quân địa phương, là nghĩa binh, là thanh niên trai tráng ở gần đây, chứ quân đóng giữ các phủ huyện, biên giới sẽ không vội điều động. Đánh dẹp được đám này chúng ta đã thiệt hại kha khá rồi, quân chính quy của Chiêm Thành ắt sẽ cử ít quân hơn dự kiến, thế chẳng phải là làm hại kế ban đầu sao!
-Ngài nói vậy tôi mới nhận ra, thực là sai sót quá. Vậy chúng ta sẽ đánh những chỗ nào đây!- Dương Thế Thiện cười làm lành, rồi cùng Kiệt bàn bạc. Hoàng Anh Kiệt chỉ tay vào bản đồ trước mặt và nói
-Ta phải đánh những nơi quân ta đánh chắc thắng, mà lại quan trọng với địch: các bến sông, các tuyến đường, những ngôi làng mà thương nhân hay dừng lại nghỉ chân,… Nhưng nơi này hầu hết là dân chúng tự phát làm ăn, tuy quân đội canh gác không có mấy nhưng tiền thu về cho quan lại khá lớn. Nếu mất chỗ đó thì mấy tên quan lại có chịu để yên không. Chúng nhất định sẽ cho quân ra canh giữ. Lúc này ta sẽ đánh những chỗ khác, lại ép chúng phải liên tục phân tán quân ra phòng bị chúng ta, nhân cơ hội đó ta có thể đánh bao vây, diệt từng phần.
-Kế sách không tồi. Vậy ta sẽ cho quân mình đánh vào…. Còn ngài phụ trách những nơi như…
-Được, hôm nay ta hãy nghỉ ngơi, mai chúng ta cùng vào việc.
Đợi Dương Thế Thiện đi rồi, Đào Văn Bác, Chỉ huy Quân Cận Vệ mới quay lại lều lớn. Quân Cận Vệ là lực lượng quân đội tinh nhuệ có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng Anh Kiệt, họ được tuyển từ tất cả các đạo quân mà Hồng Bàng sở hữu dựa trên các tiêu chí về khả năng, lý lịch, độ trung thành, quan hệ với họ Hoàng. Chỉ huy lực lượng này hiện này là Đào Văn Bách- anh họ của Đào Thùy Linh, người chắc chắn sẽ có chỗ trong hậu cung của Hoàng Anh Kiệt. Anh rể em vợ, cùng là người làng Bàng, phú quý có nhau, lòng trung thành không phải bàn cãi. Tất nhiên, yếu tố khả năng là thứ được xét tuyển đầu tiên, và cũng là lý do Đào Văn Bác tuy là họ hàng xa với Thùy Linh lại được giao nhiệm vụ, chứ mấy ông anh, em chú bác vô dụng của cô thì loại ngay từ vòng gửi xe.
-Em rể à, mấy tay lính người Chiêm hỏi chúng ta về việc tù binh, mấy tên này chừng đang mài dao xoèn xoẹt giết đồng bào của mình đó?- Bác khỉnh bỉ nhìn ra ngoài.
-Họ đã theo ta, còn đường quay về sao?- Hoàng Anh Kiệt lắc đầu. Ngụy quân giết đồng bào luôn ác hơn kẻ địch, ấy là vì những kẻ đó đã có phú quý gắn với địch, có nợ máu với dân tộc, không còn đường quay đầu, chỉ có thể cắn răng đi tiếp với hi vọng có thể đạt được quyền lợi không chế kẻ viết sử, che hết mọi tội lỗi của mình.- Anh vợ à, cho gọi các chỉ huy vào đi.
-À ừ, suýt quên. Ha ha ha!
Cuộc họp chiến thuật của Hoàng Anh Kiệt diễn ra với các Chỉ Huy và Phó chỉ Huy từ cấp Đại Đội, tổng cộng là 39 người, thêm Kiệt với Bác là 41 người.
-Các vị, nhiệm vụ chúng ta phải làm lần này vô cùng nguy hiểm, lấy ít địch nhiều, đánh trận trong đất địch. Nếu chỉ nghe theo lời của liên minh quân sự, chúng ta e rằng sẽ vô cùng thê thảm, người chết không phải 1000 cũng tới 800. Nhưng chúng ta đi lần này, kẻ thì mong vinh hoa phú qusy, kẻ muốn hưởng thụ, kẻ lại vì đại nghĩa với nước, nếu co đầu rụt cổ thì tất cả đi tong. Tiến thoái thực lưỡng nan, lẽ nào nhất định phải chọn những điều mình không muốn. Ta không cam lòng phải chị, cũng tin rằng các người không ai muốn. Đúng không?
-Vâng!
-Dạ!
-Tất nhiên là thế
-TA ĐANG NGHE BỌN ĐÀN BÀ NÀO NÓI THẾ NHỈ.- Kiệt gầm lên thật to, sau đó gằn giọng- Các ngươi nói xem ta nói đúng hay không?
-Đúng!
-Lại một bọn đàn bà! TA NÓI ĐÚNG HAY LÀ KHÔNG?
-ĐÚNG! CHÚNG TÔI KHÔNG CAM LÒNG!
-Tốt! Vậy ta hãy làm việc chính! Quân ta không đánh không thôi đâu, mà phải xây dựng thêm quân đội, đánh một trận mộ thêm 10 người, đánh hai trận mộ thêm 100 người, đánh 3 trận mộ 1000 người cho ta.
-Đại vương nói vậy là sao ạ? Chúng ta tới cướp phá, giết chóc thì làm sao có thể mộ thêm quân từ dân bản xứ chứ ạ?- Trương Văn Sửu- Phó Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm I, kiêm Tham Mưu Tiểu Đoàn Quân Chiêm I hỏi luôn.
-Đại vương muốn nói tới bọn bần nông, nô lệ chăng? Chúng thì tuy có thù oán với những tay quan lại hay quý tộc thực, nhưng không thể lập tức làm quân đội được đâu, lấy vào càng thêm loạn mà thôi!- Hapei Lexin- Phó Chỉ Huy Đại Đội 4 Quân Đoàn Chiêm I đưa ra ý kiến.
-Quân ta có thể kêu gọi lính đánh thuê không?- Nguyễn Hữu Vịnh- Chỉ Huy Đại Đội 4 Quân Đoàn Chiêm I hỏi
-Không thể đâu! Lính đánh thuê không bao giờ dám nhận vụ này, vì làm thế sẽ khiến chúng bị quân đội nhớ mặt và truy quét!- Ramash Hua Phó Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm II, kiêm Tham Mưu Tiểu Đoàn Quân Chiêm II lý giải
-Vậy còn thổ phỉ, chúng có thể bị mua chuộc bằng tiền không?- Hà Hữu Đạo- Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm II, đề xuất ý kiến
-Có thể được, nhưng sức chiến đấu hạn chế và kỷ luật chúng kém lắm!- Luhei Vủn Phó Chỉ Huy Tiểu Đoàn Quân Chiêm II, kiêm Tham Mưu Tiểu Đoàn Quân Chiêm II phản bác cấp kỳ.
Cuộc họp diễn ra hết sức sôi nổi, làm Kiệt cũng thầm cảm t hấy mình sáng suốt khi mở những cuộc họp kiểu này hơn là quyết ý hành động dựa theo mấy kiến thức nửa mùa học được từ sách bào, internet. Tất nhiên, kế hoạch của cậu ta cũng tương đối tốt rồi, có thể thực hiện được ngay dù không có cuộc họp hành này, nhưng có thêm sự bổ sung và hoàn chỉnh này làm nó trở nên càng sắc bén hơn, và lợi ích cậu ta thu được là lớn hơn.
-Các tiểu đội thì phục kích những đạo quân truy đuổi, trung đội dùng để tấn công làng mạc, đại đội tấn công các thị trấn, cấp tiểu đoàn không được vận động. Vừa đánh, các cậu phải vừa loan tin rằng chúng ta đánh là vì các vua Chiêm làm điều xấu xa với liên minh, nên liên minh mới đánh họ, ai theo ta chống vua Chiêm thì ta tha cho. Nếu có kẻ nào không theo thì đừng vội đụng vào, nhưng nếu chúng lên mặt chống đối, hô hào tập hợp dân quân, thì dù có phải dùng tới tiểu đoàn cũng phải triệt hạ sạch sẽ. Đồng thời các ngươi cũng tìm cách thuê thổ phỉ vào việc chỉ điểm những chỗ nhà giàu có nô lệ, ruộng tốt, hầm mỏ,để cứu nông nô, nô lệ từ đó để họ theo ta chiến đấu, làm việc cho ta. Ta cũng phải đánh các nhà buôn tiêu biểu và hợp tác với các nhà buôn sẵn sàng góp sức cho ta, phải ngăn chặn tiếp vận hàng hóa từ các thương buôn… Rõ rồi chứ!
-Rõ
/92
|