Hôm sau, Tô Thúy Hương cũng không có nán lại lâu, bàn giao cho đương nhiệm các chủ xong xuôi, nàng liền cùng Dạ Vô Song rời khỏi Thanh Dao Các. Nhưng hai nàng chưa đi được bao xa thì đã bị một nhóm binh mã ầm ầm bao vây, không ngờ là Nam Môn quận chủ cũng đến, có điều lần này hắn dẫn theo một lão giả râu tóc bạc trắng, dáng người lọm khọm, thoạt nhìn thật giống như sắp xuống mồ.
Lão giả bước ra, yếu ớt nói:
- Cô nương, Tây Môn Thành không phải nơi mà yêu quái muốn đến là đến, muốn đi là đi…
Nhưng Dạ Vô Song cũng không có để ý đến nhóm người Nam Môn quận chủ, chỉ thong dong nắm tay Hương Hương mà tiếp tục bước đi, chỉ riêng Hương Hương là khẽ liếc lão giả kia một cái, sau đó cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoan đi theo Vô Song tỷ tỷ.
Lão giả khẽ thở dài, thầm nghĩ: không biết là loại thiên kim tiểu thư ngỗ ngược nào, từ đâu tới; lão vươn tay ra, định đặt lên vai Dạ Vô Song mà chế trụ nàng, nhưng một cái ngọc thủ thon thả xinh xắn lại đột nhiên đánh tới, lão giả còn chưa kịp phản ứng thì tay lão đã ăn một quyền của Hương Hương.
Vụt, một tiếng gió nhẹ, lão giả đông đông lui lại mười bước, va vào đám binh lính phía sau, khiến bọn hắn cũng chới với, mất nhiều công sức lắm mới đỡ lão đứng dậy được. Lão giả cũng bắt đầu nhìn hai nữ tử này bằng ánh mắt hoàn toàn khác, phải nói là tràn ngập sợ hãi. Ở quận Nam Môn này, lão là cường giả đứng đầu, được giao trọng trách trấn thủ cả một quận – bản thân lão cũng là một cao thủ Tiên Thiên cảnh đệ bát tầng – vậy mà trước một quyền nhẹ như lông hồng của thiếu phụ kia, lão lại hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Dạ Vô Song nhàn nhã hỏi Hương Hương:
- Tu đạo ở Thiên Nhân Giới thật sự trầm luân tới mức này sao?
Hương Hương gật đầu:
- Ân, hiện nay, Tiên Thiên cảnh đã là được xem là cường giả hàng đầu.
Dạ Vô Song thở dài:
- Vì sao vượt qua ngưỡng cửa Hậu Thiên lại khó khăn như vậy?
Hương Hương nhớ lại kể ra:
- Năm đó, lúc tỷ còn ngủ say, một đám lão đầu ở Đại Tiên Giới dẫn người xuống đây, muốn chiếm lấy một vùng hung địa khai thác tài nguyên, nhưng xui xẻo lại đụng ngay một đám lão đầu khác đến từ Thánh Ma Giới. Bọn hắn đánh nhau ba năm ròng rã, Thiên Nhân Giới cũng từ đó trở nên hoang tàn, bí tịch tu kỹ đều thất truyền, những môn phái đứng đầu cũng bị bọn hắn làm tan rã trong trận chiến.
Dạ Vô Song híp mắt hỏi:
- Là hai đám lão đầu nào?
Hương Hương nhẹ giọng trả lời:
- Thủy Tiên Giáo cùng Dực Tông.
Dạ Vô Song nhếch môi cười tà:
- Thủy Tiên Giáo, Dực Tông nha, hình như hai cái tổ kiến này năm đó cũng từng cắn qua ta một lần.
Hương Hương che miệng cười duyên:
- Tỷ đi đâu mà chẳng gây thù kết oán.
Dạ Vô Song nhún vai:
- Ta chịu, ta rất hòa đồng dễ gần, nhưng người ta lại không muốn thân thiện với ta.
Hương Hương liếc Dạ Vô Song một cái:
- Tỷ đi đến gia tộc nào, thế lực nào cũng tán tỉnh những thiên kim sáng giá nhất của nhà người ta, để các nàng ngày đêm mong nhớ không chịu lấy chồng, tỷ nói xem người ta có muốn chém giết tỷ không?
- Ách, cái này, không đúng sự thật a, ta chỉ tán gẫu với các nàng một chút, sau đó thơm lên gò má các nàng một chút, không hề có ý đồ hủy hoại hôn nhân tương lai của các nàng…
Hương Hương hừ lạnh:
- Không có ý đồ? Tỷ không có ý đồ mà lại hại ta vì tỷ mà đánh nhau một trận với Tô gia.
Dạ Vô Song cười hắc hắc:
- Hương Hương là ngoại lệ, năm đó ta muốn chiếm lấy nàng bằng bất cứ giá nào, đâu phải chỉ tán tỉnh không thôi.
- Nữ nhân xấu xa hư hỏng!
Hương Hương nũng nịu đánh Dạ Vô Song, nhưng những ngón tay đang đan vào ngón tay Dạ Vô Song thì không hề buông ra, thậm chí còn nắm chặt hơn; nàng đã trông chờ ngày được cùng tình tỷ tỷ đi đây đó từ rất lâu rồi.
Hai mỹ nữ vừa đi vừa duyên dáng tán chuyện không đâu, bỏ lại đám binh mã của Nam Môn quận chủ phía sau mặt đầy ngơ ngác. Quận chủ đại nhân sớm đã muốn hạ lệnh đánh tới, nhưng bị lão giả tóc trắng nắm lại:
- Quận chủ, bỏ đi. Loại yêu nghiệt đó nếu thật sự muốn quấy rối, đã lười dùng tới Kim Trùng, tự tay các nàng vẫy một cái liền có thể khuấy lên phong vân huyết vũ trong Tây Môn Thành. Chúng ta tốt nhất là nên nhắm mắt làm ngơ, tránh cho chết mất binh sĩ vô tội.
- Hoa trưởng lão, nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả, quận chủ cứ nghe ta, về sau ta sẽ gánh trách nhiệm.
Nam Môn quận chủ cũng không có cách nào, đành phải nghe lời lão giả. Tây Môn Thành là địa bàn quản hạt của Đại Ngọc Môn, một trong các tông môn thượng phẩm có tiếng tăm ở Đại Trung Vực, mà Hoa Từ chính là một hạ cấp trưởng lão ở Đại Ngọc Môn, địa vị của lão cao hơn Nam Môn quận chủ nhiều.
Tây Môn Thành là một tòa thành rất cổ lão, qua mỗi thời đại đều thay chủ, nhưng chưa có thời đại nào Tây Môn Thành lâm nguy, huyền cơ ảo diệu ở trong đó, trên đời này chỉ sợ mỗi Dạ Vô Song biết rõ.
Hoa Từ nhìn theo bóng lưng của hai nữ tử trước mặt, thầm đánh ra một đạo mật hiệu nguyên lực về tông môn, âm thầm cho người điều tra. Ban đầu, lão không dám manh động vì Dạ Vô Song đi vào trong Thanh Dao Các, nhưng hiện tại nàng đã ra ngoài rồi thì lão cũng dễ bề hành sự hơn; dù gì thì ngay cả Đại Ngọc Môn cũng không dám sân si với Thanh Dao Các. Tuy rằng lão tổ bà bà đã rời khỏi các, nhưng đại trận cùng cơ quan Dạ Vô Song lưu lại bảo vệ Thanh Dao Các vẫn trường tồn, nếu đương nhiệm các chủ kích hoạt những thứ đồ chơi này, chỉ sợ Đại Ngọc Môn cũng phải nếm đắng.
Dạ Vô Song dẫn Hương Hương tiến vào quận Đông Hà bên trong Tây Môn Thành, quận này là khu vực phía đông, ở gần một con sông lớn, nên gọi là Đông Hà. Đông Hà chính là nguồn cung cấp thủy hải sản chính của Tây Môn Thành, bởi vì sông Đông Hà bên ngoài rất giàu tôm cá, chủng loại cực kỳ đa dạng phong phú, dân cư ở quận Đông Hà chủ yếu làm nghề chài lưới, mỗi ngày chèo thuyền ra sông lớn bắt cá, thu nhập rất không tệ. Ngoài ra, ở hai bên bờ sông Đông Hà còn có các làng chài đông đúc ngư dân, có điều bọn họ cũng thường xuyên vào Tây Môn Thành buôn bán trao đổi.
Dạ Vô Song tiến vào một nơi gọi là ‘Đông Gia Lữ Điếm’, lúc gặp nhân viên tiếp tân thì không nói gì mà đưa tay làm một cái dấu hiệu cổ quái. Nhân viên tiếp tân run rẩy chạy vào trong báo cáo, không lâu sau, một nữ nhân trung niên đi ra, cung kính nói với Dạ Vô Song:
- Phòng của tiểu thư vẫn thường xuyên được dọn dẹp lau bụi, tiểu thư có thể tùy ý sử dụng bất cứ lúc nào.
Dạ Vô Song gật đầu, thấp giọng hỏi:
- Đông gia lâu nay thế nào?
Nữ nhân trung niên đáp:
- Rất ổn định, con cháu Đông gia vẫn luôn giữ lề luật mà làm theo tổ huấn của tổ mẫu để lại.
Chỉ cần một câu như vậy, Dạ Vô Song đã hiểu rõ ẩn ý, khẽ nói:
- Vậy thì tốt.
Sau đó dẫn Hương Hương lên lầu cao nhất, mở cửa tiến vào một căn phòng bày trí bình thường, không có gì quá hoa mỹ, nhưng cũng không phải là phòng hạng kém. Vừa bước vào, ánh mắt Dạ Vô Song liền bị một bức ảnh to lớn treo trên tường bên trái thu hút: đó là ảnh của hai mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp, cả hai đều lõa thể, một người nằm ngủ mê man, người kia nhân lúc nàng đang ngủ mà đè lên người nàng, hôn lấy môi xinh đỏ mọng.
Hương Hương khẽ ôm lấy vòng eo Dạ Vô Song từ phía sau, đưa mắt nhìn nữ tử nằm trên trong bức ảnh, nhỏ nhẹ hỏi:
- Tỷ nhớ nhung Tuyền tỷ sao?
Dạ Vô Song mỉm cười đáp:
- Nhớ chứ. Tất nhiên là nhớ. Nhưng nàng đã chọn sống một đời viên mãn không kéo dài, nên ta đâu còn lựa chọn nào khác. Ta biết, nếu ta cố ý giữ nàng lại, nàng sẽ hoàn toàn không chống đối, nhưng Hương Hương nghĩ ta có thể làm được sao?
Hương Hương trầm mặc một chút, lại hỏi:
- Ta không hiểu lắm, không phải Tuyền tỷ rất yêu Vô Song tỷ tỷ sao? Vì sao nàng lại lựa chọn như vậy? Nếu Tuyền tỷ làm ra lựa chọn giống ta, không phải đã có thể ở cùng Vô Song tỷ tỷ lâu dài sao?
Dạ Vô Song thơm lên trán Hương Hương, khẽ giải thích:
- Cái Tiểu Tuyền truy cầu là một loại “vĩnh hằng”.
- Vĩnh hằng?
- Đúng vậy. Nếu sống chung quá lâu, nhất định sẽ có xích mích. Nhưng Tiểu Tuyền lại muốn mang theo đoạn tình yêu đẹp nhất của chúng ta mà đi đến vĩnh hằng bất diệt, vĩnh viễn không kết thúc, vĩnh viễn không có thị phi.
Hương Hương nỉ non:
- Ta hiểu, nhưng đổi lại là ta, ta làm không được, cũng không dám làm.
Dạ Vô Song cười ha ha:
- Đông Tiểu Tuyền năm đó thiên phú tu luyện kinh động đến cả Thiên Đạo Thần Viện, nàng vốn tùy thời có thể trực tiếp bỏ qua Đại Tiên Giới mà bay thẳng vào Vạn Đạo Giới, nhưng nàng vì lụy tình mà ở lại Thiên Nhân Giới, từ bỏ tuổi thọ vĩnh sinh mà mang theo đoạn chân tình của ta và nàng đi đến vĩnh hằng, thử hỏi trên đời này còn có người nào gan to hơn nàng? Ta nhất định không thể, so với nàng, ta chỉ là rùa đen rụt cổ.
Hương Hương nhanh nhảu phản bác:
- Tỷ bớt gia trư ăn hổ a, năm đó Thiên Đạo Thần Viện cũng vì hai cái tên Dạ Vô Song cùng Bộ Vân Tình mà đau hết cả đầu, bọn ta ở Thiên Nhân Giới lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Tỷ còn nói ai có thể kinh khủng hơn tỷ đây?
Dạ Vô Song cười hắc hắc:
- Ta và Tình nhi chỉ đoạt mất một quyển sách cũ kỹ của bọn hắn thôi a, hoàn toàn không có nghịch ngợm gì khác. Tạm gác chuyện này lại, chúng ta còn có đại sự phải lo, hì hì…
Dạ Vô Song cười gian ôm lấy Hương Hương, một tay thò xuống sờ mông nàng, một tay chậm rãi cởi dây buộc áo của nàng ra. Hương Hương đỏ mặt trừng Dạ Vô Song một cái, nhưng bị Dạ Vô Song cúi đầu hôn vào môi, thế là nàng hết đường chống đối. Kết quả đã định, Tô Thúy Hương bị tình tỷ tỷ của mình đè lên giường.
Lão giả bước ra, yếu ớt nói:
- Cô nương, Tây Môn Thành không phải nơi mà yêu quái muốn đến là đến, muốn đi là đi…
Nhưng Dạ Vô Song cũng không có để ý đến nhóm người Nam Môn quận chủ, chỉ thong dong nắm tay Hương Hương mà tiếp tục bước đi, chỉ riêng Hương Hương là khẽ liếc lão giả kia một cái, sau đó cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoan đi theo Vô Song tỷ tỷ.
Lão giả khẽ thở dài, thầm nghĩ: không biết là loại thiên kim tiểu thư ngỗ ngược nào, từ đâu tới; lão vươn tay ra, định đặt lên vai Dạ Vô Song mà chế trụ nàng, nhưng một cái ngọc thủ thon thả xinh xắn lại đột nhiên đánh tới, lão giả còn chưa kịp phản ứng thì tay lão đã ăn một quyền của Hương Hương.
Vụt, một tiếng gió nhẹ, lão giả đông đông lui lại mười bước, va vào đám binh lính phía sau, khiến bọn hắn cũng chới với, mất nhiều công sức lắm mới đỡ lão đứng dậy được. Lão giả cũng bắt đầu nhìn hai nữ tử này bằng ánh mắt hoàn toàn khác, phải nói là tràn ngập sợ hãi. Ở quận Nam Môn này, lão là cường giả đứng đầu, được giao trọng trách trấn thủ cả một quận – bản thân lão cũng là một cao thủ Tiên Thiên cảnh đệ bát tầng – vậy mà trước một quyền nhẹ như lông hồng của thiếu phụ kia, lão lại hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Dạ Vô Song nhàn nhã hỏi Hương Hương:
- Tu đạo ở Thiên Nhân Giới thật sự trầm luân tới mức này sao?
Hương Hương gật đầu:
- Ân, hiện nay, Tiên Thiên cảnh đã là được xem là cường giả hàng đầu.
Dạ Vô Song thở dài:
- Vì sao vượt qua ngưỡng cửa Hậu Thiên lại khó khăn như vậy?
Hương Hương nhớ lại kể ra:
- Năm đó, lúc tỷ còn ngủ say, một đám lão đầu ở Đại Tiên Giới dẫn người xuống đây, muốn chiếm lấy một vùng hung địa khai thác tài nguyên, nhưng xui xẻo lại đụng ngay một đám lão đầu khác đến từ Thánh Ma Giới. Bọn hắn đánh nhau ba năm ròng rã, Thiên Nhân Giới cũng từ đó trở nên hoang tàn, bí tịch tu kỹ đều thất truyền, những môn phái đứng đầu cũng bị bọn hắn làm tan rã trong trận chiến.
Dạ Vô Song híp mắt hỏi:
- Là hai đám lão đầu nào?
Hương Hương nhẹ giọng trả lời:
- Thủy Tiên Giáo cùng Dực Tông.
Dạ Vô Song nhếch môi cười tà:
- Thủy Tiên Giáo, Dực Tông nha, hình như hai cái tổ kiến này năm đó cũng từng cắn qua ta một lần.
Hương Hương che miệng cười duyên:
- Tỷ đi đâu mà chẳng gây thù kết oán.
Dạ Vô Song nhún vai:
- Ta chịu, ta rất hòa đồng dễ gần, nhưng người ta lại không muốn thân thiện với ta.
Hương Hương liếc Dạ Vô Song một cái:
- Tỷ đi đến gia tộc nào, thế lực nào cũng tán tỉnh những thiên kim sáng giá nhất của nhà người ta, để các nàng ngày đêm mong nhớ không chịu lấy chồng, tỷ nói xem người ta có muốn chém giết tỷ không?
- Ách, cái này, không đúng sự thật a, ta chỉ tán gẫu với các nàng một chút, sau đó thơm lên gò má các nàng một chút, không hề có ý đồ hủy hoại hôn nhân tương lai của các nàng…
Hương Hương hừ lạnh:
- Không có ý đồ? Tỷ không có ý đồ mà lại hại ta vì tỷ mà đánh nhau một trận với Tô gia.
Dạ Vô Song cười hắc hắc:
- Hương Hương là ngoại lệ, năm đó ta muốn chiếm lấy nàng bằng bất cứ giá nào, đâu phải chỉ tán tỉnh không thôi.
- Nữ nhân xấu xa hư hỏng!
Hương Hương nũng nịu đánh Dạ Vô Song, nhưng những ngón tay đang đan vào ngón tay Dạ Vô Song thì không hề buông ra, thậm chí còn nắm chặt hơn; nàng đã trông chờ ngày được cùng tình tỷ tỷ đi đây đó từ rất lâu rồi.
Hai mỹ nữ vừa đi vừa duyên dáng tán chuyện không đâu, bỏ lại đám binh mã của Nam Môn quận chủ phía sau mặt đầy ngơ ngác. Quận chủ đại nhân sớm đã muốn hạ lệnh đánh tới, nhưng bị lão giả tóc trắng nắm lại:
- Quận chủ, bỏ đi. Loại yêu nghiệt đó nếu thật sự muốn quấy rối, đã lười dùng tới Kim Trùng, tự tay các nàng vẫy một cái liền có thể khuấy lên phong vân huyết vũ trong Tây Môn Thành. Chúng ta tốt nhất là nên nhắm mắt làm ngơ, tránh cho chết mất binh sĩ vô tội.
- Hoa trưởng lão, nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả, quận chủ cứ nghe ta, về sau ta sẽ gánh trách nhiệm.
Nam Môn quận chủ cũng không có cách nào, đành phải nghe lời lão giả. Tây Môn Thành là địa bàn quản hạt của Đại Ngọc Môn, một trong các tông môn thượng phẩm có tiếng tăm ở Đại Trung Vực, mà Hoa Từ chính là một hạ cấp trưởng lão ở Đại Ngọc Môn, địa vị của lão cao hơn Nam Môn quận chủ nhiều.
Tây Môn Thành là một tòa thành rất cổ lão, qua mỗi thời đại đều thay chủ, nhưng chưa có thời đại nào Tây Môn Thành lâm nguy, huyền cơ ảo diệu ở trong đó, trên đời này chỉ sợ mỗi Dạ Vô Song biết rõ.
Hoa Từ nhìn theo bóng lưng của hai nữ tử trước mặt, thầm đánh ra một đạo mật hiệu nguyên lực về tông môn, âm thầm cho người điều tra. Ban đầu, lão không dám manh động vì Dạ Vô Song đi vào trong Thanh Dao Các, nhưng hiện tại nàng đã ra ngoài rồi thì lão cũng dễ bề hành sự hơn; dù gì thì ngay cả Đại Ngọc Môn cũng không dám sân si với Thanh Dao Các. Tuy rằng lão tổ bà bà đã rời khỏi các, nhưng đại trận cùng cơ quan Dạ Vô Song lưu lại bảo vệ Thanh Dao Các vẫn trường tồn, nếu đương nhiệm các chủ kích hoạt những thứ đồ chơi này, chỉ sợ Đại Ngọc Môn cũng phải nếm đắng.
Dạ Vô Song dẫn Hương Hương tiến vào quận Đông Hà bên trong Tây Môn Thành, quận này là khu vực phía đông, ở gần một con sông lớn, nên gọi là Đông Hà. Đông Hà chính là nguồn cung cấp thủy hải sản chính của Tây Môn Thành, bởi vì sông Đông Hà bên ngoài rất giàu tôm cá, chủng loại cực kỳ đa dạng phong phú, dân cư ở quận Đông Hà chủ yếu làm nghề chài lưới, mỗi ngày chèo thuyền ra sông lớn bắt cá, thu nhập rất không tệ. Ngoài ra, ở hai bên bờ sông Đông Hà còn có các làng chài đông đúc ngư dân, có điều bọn họ cũng thường xuyên vào Tây Môn Thành buôn bán trao đổi.
Dạ Vô Song tiến vào một nơi gọi là ‘Đông Gia Lữ Điếm’, lúc gặp nhân viên tiếp tân thì không nói gì mà đưa tay làm một cái dấu hiệu cổ quái. Nhân viên tiếp tân run rẩy chạy vào trong báo cáo, không lâu sau, một nữ nhân trung niên đi ra, cung kính nói với Dạ Vô Song:
- Phòng của tiểu thư vẫn thường xuyên được dọn dẹp lau bụi, tiểu thư có thể tùy ý sử dụng bất cứ lúc nào.
Dạ Vô Song gật đầu, thấp giọng hỏi:
- Đông gia lâu nay thế nào?
Nữ nhân trung niên đáp:
- Rất ổn định, con cháu Đông gia vẫn luôn giữ lề luật mà làm theo tổ huấn của tổ mẫu để lại.
Chỉ cần một câu như vậy, Dạ Vô Song đã hiểu rõ ẩn ý, khẽ nói:
- Vậy thì tốt.
Sau đó dẫn Hương Hương lên lầu cao nhất, mở cửa tiến vào một căn phòng bày trí bình thường, không có gì quá hoa mỹ, nhưng cũng không phải là phòng hạng kém. Vừa bước vào, ánh mắt Dạ Vô Song liền bị một bức ảnh to lớn treo trên tường bên trái thu hút: đó là ảnh của hai mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp, cả hai đều lõa thể, một người nằm ngủ mê man, người kia nhân lúc nàng đang ngủ mà đè lên người nàng, hôn lấy môi xinh đỏ mọng.
Hương Hương khẽ ôm lấy vòng eo Dạ Vô Song từ phía sau, đưa mắt nhìn nữ tử nằm trên trong bức ảnh, nhỏ nhẹ hỏi:
- Tỷ nhớ nhung Tuyền tỷ sao?
Dạ Vô Song mỉm cười đáp:
- Nhớ chứ. Tất nhiên là nhớ. Nhưng nàng đã chọn sống một đời viên mãn không kéo dài, nên ta đâu còn lựa chọn nào khác. Ta biết, nếu ta cố ý giữ nàng lại, nàng sẽ hoàn toàn không chống đối, nhưng Hương Hương nghĩ ta có thể làm được sao?
Hương Hương trầm mặc một chút, lại hỏi:
- Ta không hiểu lắm, không phải Tuyền tỷ rất yêu Vô Song tỷ tỷ sao? Vì sao nàng lại lựa chọn như vậy? Nếu Tuyền tỷ làm ra lựa chọn giống ta, không phải đã có thể ở cùng Vô Song tỷ tỷ lâu dài sao?
Dạ Vô Song thơm lên trán Hương Hương, khẽ giải thích:
- Cái Tiểu Tuyền truy cầu là một loại “vĩnh hằng”.
- Vĩnh hằng?
- Đúng vậy. Nếu sống chung quá lâu, nhất định sẽ có xích mích. Nhưng Tiểu Tuyền lại muốn mang theo đoạn tình yêu đẹp nhất của chúng ta mà đi đến vĩnh hằng bất diệt, vĩnh viễn không kết thúc, vĩnh viễn không có thị phi.
Hương Hương nỉ non:
- Ta hiểu, nhưng đổi lại là ta, ta làm không được, cũng không dám làm.
Dạ Vô Song cười ha ha:
- Đông Tiểu Tuyền năm đó thiên phú tu luyện kinh động đến cả Thiên Đạo Thần Viện, nàng vốn tùy thời có thể trực tiếp bỏ qua Đại Tiên Giới mà bay thẳng vào Vạn Đạo Giới, nhưng nàng vì lụy tình mà ở lại Thiên Nhân Giới, từ bỏ tuổi thọ vĩnh sinh mà mang theo đoạn chân tình của ta và nàng đi đến vĩnh hằng, thử hỏi trên đời này còn có người nào gan to hơn nàng? Ta nhất định không thể, so với nàng, ta chỉ là rùa đen rụt cổ.
Hương Hương nhanh nhảu phản bác:
- Tỷ bớt gia trư ăn hổ a, năm đó Thiên Đạo Thần Viện cũng vì hai cái tên Dạ Vô Song cùng Bộ Vân Tình mà đau hết cả đầu, bọn ta ở Thiên Nhân Giới lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết. Tỷ còn nói ai có thể kinh khủng hơn tỷ đây?
Dạ Vô Song cười hắc hắc:
- Ta và Tình nhi chỉ đoạt mất một quyển sách cũ kỹ của bọn hắn thôi a, hoàn toàn không có nghịch ngợm gì khác. Tạm gác chuyện này lại, chúng ta còn có đại sự phải lo, hì hì…
Dạ Vô Song cười gian ôm lấy Hương Hương, một tay thò xuống sờ mông nàng, một tay chậm rãi cởi dây buộc áo của nàng ra. Hương Hương đỏ mặt trừng Dạ Vô Song một cái, nhưng bị Dạ Vô Song cúi đầu hôn vào môi, thế là nàng hết đường chống đối. Kết quả đã định, Tô Thúy Hương bị tình tỷ tỷ của mình đè lên giường.
/18
|