Sau một hồi trầm mặc, Dạ Vô Song cuối cùng cũng hạ thấp người xuống, để phần thân dưới hoàn toàn chìm xuống hồ, sau đó đưa tay ôm nữ tử kia vào lòng, vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng một chút, ánh mắt chứa đầy thâm tình lộ ra vô hạn ôn nhu.
Kim Trùng ở một bên không khỏi cảm thấy quái lạ, nữ tử này nhìn không giống như tỷ muội ruột thịt của Dạ Vô Song, vậy mà tiểu thư lại dùng ánh mắt thắm thiết kia nhìn nàng, không lẽ…
Trong lúc Kim Trùng đang suy nghĩ lung tung, Dạ Vô Song đã nâng khuôn mặt tinh tế của nữ tử kia lên, chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên môi nàng. Cảnh tượng này lập tức khiến cho Kim Trùng nghẹn họng, lộ ra nụ cười khổ, vẻ mặt còn đắng chát hơn ngáp phải con ruồi nữa, hắn không khỏi suy nghĩ: trên đời này không có khái niệm thập phần toàn mỹ a, một mỹ nữ tuyệt diễm như vậy, bá đạo vô song như vậy, lại không dành cho bất kỳ nam nhân nào. À không, có lẽ, là vì nàng vô song như vậy mà trên đời này không có nam nhân nào có thể trở thành đạo lữ của nàng…
Dạ Vô Song vừa vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của nữ tử, vừa khẽ mút lên bờ môi đỏ mọng thật quyến rũ kia, động tác cực kỳ nâng niu, tràn đầy yêu mến. Xem ra nữ tử này không chỉ là một tiểu tình nhân của Dạ Vô Song, mà còn là một nhân vật cực kỳ quan trọng đối với nàng.
Ân, không cần phải giới thiệu nhìều, chỉ cần người có não nhìn thấy cảnh này sẽ liền hiểu ra được hai mỹ nữ này là một cặp đôi bách hợp, quả thật là có thể khiến cho nam nhân trong thiên hạ đều vỗ đùi một cái tiếc nuối. Một tuyệt thế mỹ nữ còn chấp nhận được, đằng này cả hai tuyệt thế mỹ nữ đều là bách hợp, làm sao sẽ không để cho nam nhân thổ huyết đây.
Có điều, hai đóa hồng này đều là gai nhọn lởm chởm, nam nhân chạm vào nhất định sẽ máu me đầy tay, không chỉ vì tu vi hai nàng khủng bố, mà còn vì lai lịch kinh thiên dọa xỉu cả chư thần của nữ tử mà Dạ Vô Song đang hôn thắm thiết.
Một lúc sau, nữ tử đột nhiên cử động, đưa tay ôm cổ Dạ Vô Song, môi mềm yếu ớt đáp lại từng nụ hôn của nàng. Một màn mỹ nữ hôn nhau quên cả thiên hạ này của hai nàng khiến Kim Trùng không biết phải phản ứng làm sao, đành cong chân bỏ chạy lên phía trên mặt đất làm lính gác cửa cho hai nàng “hành sự.”
Có điều, hắn vừa đi không được bao lâu thì hai nàng đã tách môi ra, lặng lẽ nhìn vào mắt nhau, cảm nhận lấy hơi thở nóng bỏng của đối phương nhẹ rơi lên gò má mình.
Một lúc sau, nử tử khẽ gọi:
- Vô Song…
Dạ Vô Song nhìn đôi mắt ươn ướt của nàng đến mê mẩn, nở nụ cười đầy ôn nhu đáp:
- Tình nhi, muội cảm thấy cơ thể sao rồi?
Trong vô số tuế nguyệt mà Dạ Vô Song đã sống qua, từng có một đoạn thời gian mà cái tên Bộ Vân Tình chiếm cứ mọi ngõ ngách trong sinh hoạt của nàng, từ ăn uống tới vui chơi, từ luyện binh tới chiến trường đẫm máu, đâu đâu cũng có bóng dáng của một Bộ Vân Tình xinh đẹp thướt tha, để cho một tồn tại bất hủ như Dạ Vô Song cũng không thể cưỡng lại đuợc mà rơi vào hố tình sâu thẳm của nàng.
Bộ Vân Tình yếu ớt ôm lấy Dạ Vô Song, thì thầm vào tai nàng:
- Chỉ cần nhìn thấy tỷ, muội đã cảm thấy sinh lực tràn đầy rồi.
Dạ Vô Song cười khanh khách, nựng lên gò má Vân Tình, khẽ mắng:
- Nha đầu thối, ngươi bớt miệng lưỡi lại, bằng không ngươi xem tỷ làm sao ăn thịt ngươi.
Bộ Vân Tình cười hì hì đáp:
- Vậy tỷ đến ăn a.
Từ trong đáy mắt nàng dâng lên nhu tình nồng đậm.
Dạ Vô Song yêu thương vuốt mũi nàng một cái, khẽ nói:
- Được rồi, chúng ta nói chính sự, ta cam đoan một thế này muội nhất định sẽ khỏe lại.
Bộ Vân Tình nằm trong vòng tay của Vô Song, đưa mắt nhìn chăm chăm vẻ mặt xinh đẹp mà mạnh mẽ kia, sau đó mỉm cười khẽ nói:
- Vô Song, có đôi lúc, buông tay từ bỏ cũng không nhất thiết là chuyện xấu.
Vô Song vỗ vỗ gò má Vân Tình, nghiêm túc hỏi:
- Muội không muốn khỏe lại sao?
Vân Tình lắc đầu đáp:
- Muốn chứ, rất muốn nữa là đằng khác.
- Vậy vì sao lại muốn ta buông tay từ bỏ?
- Muội… không muốn nhìn tỷ tiếp tục lang thang một đời lại một đời đi tìm đồ vật trong thần thoại kia. Muội muốn lại cùng tỷ sống hạnh phúc, nhưng muội không muốn tỷ vì muội mà khổ sở thêm nữa…
Vô Song cười hiền hậu nói với Vân Tình:
- Nha đầu ngốc, trên đời này không có chuyện gì mà một Tạo Hóa cảnh như ta làm không được, muội cứ ngoan ngoãn chờ ngày khỏe lại rồi gả cho ta đi!
Vân Tình vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Tỷ độ kiếp thành công?
Vô Song cười khổ gật đầu:
- Qua thì đúng là qua rồi, nhưng mà…
- Nhưng mà sao?
- Nhưng mà, ta lại đi thiếu nợ người ta thật nhiều a…
Vô Song nói rồi mở bàn tay ra, để lộ một đốm lam hỏa chập chờn lơ lửng trong lòng bàn tay nàng. Bộ Vân Tình vừa thấy đốm lửa màu xanh thì tú mục trợn lên, hỏi:
- Tỷ đi lừa tình Thiên Phượng!?
Dạ Vô Song suýt thổ huyết, vội phân bua:
- Ta lừa tình Thiên Phượng bao giờ a! Ta là thành thành thật thật yêu mến nàng!
Vân Tình nghiêm mặt hỏi:
- Tỷ nói thật? Tỷ thề trước Thiên Đạo đi.
Vô Song không chút do dự, đưa tay lên phát thệ:
- Dạ Vô Song ở trước Thiên Đạo thề chưa từng lừa gạt Thiên Phượng Chí Tôn, mà là lòng dạ thành thật yêu nàng, nếu không đúng sự thật, tu vi toàn bộ phế bỏ!
Lúc này Vân Tình mới thả lỏng thái độ, tựa đầu vào ngực Vô Song, lí nhí nói:
- Đồ đáng ghét.
Vô Song cười khổ, khẽ hỏi:
- Muội còn giận ta chuyện năm đó sao?
Vân Tình lườm Vô Song:
- Ta có thể không giận sao?
Vô Song nựng nựng Vân Tình, cười hòa giải:
- Ta biết sai rồi, muội đừng giận nữa a…
Vân Tình khẽ gật đầu, “ưm” một tiếng đáp ứng rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vô Song. Nếu Vô Song đã độ kiếp thành công, trở thành đại năng Tạo Hóa cảnh, thì nàng cũng không cần lo lắng nữa, nếu trên đời này có người có khả năng tìm được những đồ vật trong thần thoại kia, thì người đó chính là một cường giả Tạo Hóa cảnh, bằng không thì hoàn toàn không có cửa.
Dạ Vô Song đặt Vân Tình trở lại vào trong hồ rồi lặng lẽ rời đi, trong lòng càng thêm quyết tâm tìm cho bằng được những thứ kỳ vật kia để chữa bệnh cho tình nhân của nàng. Năm đó, lúc Bộ Vân Tình mới phát bệnh, tu vi Vô Song chỉ mới bước vào Đạo giai ở vị diện cao, còn cách cảnh giới Tạo Hóa rất xa, vô phương tiến vào những địa phương nguy hiểm kia để tầm bảo.
Nhưng mà, Vô Song hôm nay đã khác xưa rất nhiều, sau khi nhận được giúp đỡ của Thiên Phượng Chí Tôn, nàng đã chân chính bước chân vào cảnh giới tối thượng, những địa phương hung hiểm kia hiện tại không thể cản được bước chân nàng tiến vào khám phá nữa.
Kim Trùng chở Dạ Vô Song bay tới tòa thành cổ lão nhất miền tây Đại Trung Vực – Tây Môn thành – lập tức dọa cho nhân sĩ trong thiên hạ chạy tán loạn một phen, ai ai cũng chạy xa thật xa khỏi đại trùng vương toàn thân màu hoàng kim kia, trong lòng thấp thỏm lo sợ bị cắn một cái sẽ lập tức bị hủ hóa, biến thành một nắm xương trắng.
Trước cổng Tây Môn thành, Kim Trùng vừa đáp xuống đã khiến toàn bộ khu vực cửa nam của thành rơi vào hỗn loạn, vệ binh cũng đã được Nam Môn quận chủ điều ra rồi, thậm chí quận chủ đại nhân cũng tự mình xuất trận, lộ ra khí tức Tiên Thiên cảnh đệ ngũ tầng oai phong lẫm liệt, khiến cho rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi đứng ở phía xa quan chiến thở dài ngưỡng mộ.
Dạ Vô Song lúc này mới mở mắt ra, ngồi trên lưng Kim Trùng hỏi:
- Sao còn chưa vào thành?
Kim Trùng cung kính đáp:
- Hồi bẩm tiểu thư, lúc nãy chúng ta bị lính gác cổng cản đường lại, còn bây giờ thì ngay cả vệ binh tinh nhuệ của phủ quận chủ cũng đi ra rồi.
Dạ Vô Song nhìn đám người đang đứng cản trước lối vào Tây Môn thành, hạ lệnh cho Kim Trùng:
- Biến nhỏ lại đi, ta đi nói chuyện với bọn hắn.
- Vâng, tiểu thư.
Kim Trùng vừa đáp một tiếng, thân thể đã nhanh chóng biến nhỏ lại, trở thành lão giả có đôi cánh trùng, cũng chính là bộ dạng mà lúc trước hắn dùng để nói chuyện với Dạ Vô Song.
Vô Song khẽ đáp xuống mặt đất, rải bước tiến đến trước mặt Nam Môn quận chủ, nhẹ nhàng hỏi:
- Vì sao cản đường chúng ta?
Quận chủ lạnh lùng chất vấn:
- Ngươi mang một đại hung vật đến Tây Môn thành là có ý đồ gì?
Vô Song thong thả trả lời:
- Kim Trùng là tọa kỵ của ta, sẽ không hãm hại ai. Mở cổng thành đi.
Quận chủ hừ lạnh hỏi lại:
- Người khác làm sao biết được các ngươi có phải đang đóng kịch để xâm nhập vào thành náo loạn hay không? Ngươi có bằng chứng gì mà nói yêu vật kia là vô hại?
Vô Song vẫn là vẻ mặt ung dung tự tại, bá đạo đáp:
- Ở trước mặt ta, cho dù hắn là thủy tổ trùng tộc Thiên Tử Trùng cũng phải cụp đuôi làm dê non.
Quận chủ cười lạnh:
- Hừ, khẩu khí thật lớn.
Vô Song phẩy tay:
- Được rồi tiểu hài tử, đừng nhiều lời nữa, bổn cô nương có việc quan trọng cần làm trong thành, các ngươi mau mở cửa.
Quận chủ híp đôi mắt lại, keng một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, kề sát vào cổ Dạ Vô Song.
Vô Song hờ hững nhìn Nam Môn quận chủ một cái, khẽ đưa tay búng vào thân kiếm.
- Keng, bịch…
Thanh kiếm bị đánh bay lên cao, lưỡi kiếm hóa thành cát bụi, chuôi kiếm nhanh chóng rơi xuống đất.
Toàn bộ đội vệ binh cùng đồng thanh nuốt ực một cái, sau lưng lấm tấm mồ hôi lạnh. Mà Nam Môn quận chủ là đầu tàu hứng gió, trên trán càng là ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn lập tức minh bạch rằng nữ nhân này muốn giết hắn quả thật chỉ cần một cái búng tay kia là đủ, nhưng nàng lại cố ý đưa tay búng vào thanh kiếm là để cảnh cáo hắn đừng dây dưa quá nhiều, để nàng mất hứng thì một cái búng tay liền đem cả quận Nam Môn mà hắn cai quản san thành bình địa.
Trong lúc toàn đội vệ binh của Nam Môn Phủ hóa đá không dám hành động lỗ mãng, Dạ Vô Song ung dung tiến đến cửa thành, nhẹ điểm chân một cái liền bay qua tường thành kiên cố, trực tiếp nhảy vào trong Tây Môn thành. Mà Kim Trùng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo bay vào bên trong thành, để lại đám vệ binh cùng những tu sĩ ở xa quan chiến bên ngoài mấy mặt nhìn nhau không nói được câu nào.
Kim Trùng ở một bên không khỏi cảm thấy quái lạ, nữ tử này nhìn không giống như tỷ muội ruột thịt của Dạ Vô Song, vậy mà tiểu thư lại dùng ánh mắt thắm thiết kia nhìn nàng, không lẽ…
Trong lúc Kim Trùng đang suy nghĩ lung tung, Dạ Vô Song đã nâng khuôn mặt tinh tế của nữ tử kia lên, chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn thật dịu dàng lên môi nàng. Cảnh tượng này lập tức khiến cho Kim Trùng nghẹn họng, lộ ra nụ cười khổ, vẻ mặt còn đắng chát hơn ngáp phải con ruồi nữa, hắn không khỏi suy nghĩ: trên đời này không có khái niệm thập phần toàn mỹ a, một mỹ nữ tuyệt diễm như vậy, bá đạo vô song như vậy, lại không dành cho bất kỳ nam nhân nào. À không, có lẽ, là vì nàng vô song như vậy mà trên đời này không có nam nhân nào có thể trở thành đạo lữ của nàng…
Dạ Vô Song vừa vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của nữ tử, vừa khẽ mút lên bờ môi đỏ mọng thật quyến rũ kia, động tác cực kỳ nâng niu, tràn đầy yêu mến. Xem ra nữ tử này không chỉ là một tiểu tình nhân của Dạ Vô Song, mà còn là một nhân vật cực kỳ quan trọng đối với nàng.
Ân, không cần phải giới thiệu nhìều, chỉ cần người có não nhìn thấy cảnh này sẽ liền hiểu ra được hai mỹ nữ này là một cặp đôi bách hợp, quả thật là có thể khiến cho nam nhân trong thiên hạ đều vỗ đùi một cái tiếc nuối. Một tuyệt thế mỹ nữ còn chấp nhận được, đằng này cả hai tuyệt thế mỹ nữ đều là bách hợp, làm sao sẽ không để cho nam nhân thổ huyết đây.
Có điều, hai đóa hồng này đều là gai nhọn lởm chởm, nam nhân chạm vào nhất định sẽ máu me đầy tay, không chỉ vì tu vi hai nàng khủng bố, mà còn vì lai lịch kinh thiên dọa xỉu cả chư thần của nữ tử mà Dạ Vô Song đang hôn thắm thiết.
Một lúc sau, nữ tử đột nhiên cử động, đưa tay ôm cổ Dạ Vô Song, môi mềm yếu ớt đáp lại từng nụ hôn của nàng. Một màn mỹ nữ hôn nhau quên cả thiên hạ này của hai nàng khiến Kim Trùng không biết phải phản ứng làm sao, đành cong chân bỏ chạy lên phía trên mặt đất làm lính gác cửa cho hai nàng “hành sự.”
Có điều, hắn vừa đi không được bao lâu thì hai nàng đã tách môi ra, lặng lẽ nhìn vào mắt nhau, cảm nhận lấy hơi thở nóng bỏng của đối phương nhẹ rơi lên gò má mình.
Một lúc sau, nử tử khẽ gọi:
- Vô Song…
Dạ Vô Song nhìn đôi mắt ươn ướt của nàng đến mê mẩn, nở nụ cười đầy ôn nhu đáp:
- Tình nhi, muội cảm thấy cơ thể sao rồi?
Trong vô số tuế nguyệt mà Dạ Vô Song đã sống qua, từng có một đoạn thời gian mà cái tên Bộ Vân Tình chiếm cứ mọi ngõ ngách trong sinh hoạt của nàng, từ ăn uống tới vui chơi, từ luyện binh tới chiến trường đẫm máu, đâu đâu cũng có bóng dáng của một Bộ Vân Tình xinh đẹp thướt tha, để cho một tồn tại bất hủ như Dạ Vô Song cũng không thể cưỡng lại đuợc mà rơi vào hố tình sâu thẳm của nàng.
Bộ Vân Tình yếu ớt ôm lấy Dạ Vô Song, thì thầm vào tai nàng:
- Chỉ cần nhìn thấy tỷ, muội đã cảm thấy sinh lực tràn đầy rồi.
Dạ Vô Song cười khanh khách, nựng lên gò má Vân Tình, khẽ mắng:
- Nha đầu thối, ngươi bớt miệng lưỡi lại, bằng không ngươi xem tỷ làm sao ăn thịt ngươi.
Bộ Vân Tình cười hì hì đáp:
- Vậy tỷ đến ăn a.
Từ trong đáy mắt nàng dâng lên nhu tình nồng đậm.
Dạ Vô Song yêu thương vuốt mũi nàng một cái, khẽ nói:
- Được rồi, chúng ta nói chính sự, ta cam đoan một thế này muội nhất định sẽ khỏe lại.
Bộ Vân Tình nằm trong vòng tay của Vô Song, đưa mắt nhìn chăm chăm vẻ mặt xinh đẹp mà mạnh mẽ kia, sau đó mỉm cười khẽ nói:
- Vô Song, có đôi lúc, buông tay từ bỏ cũng không nhất thiết là chuyện xấu.
Vô Song vỗ vỗ gò má Vân Tình, nghiêm túc hỏi:
- Muội không muốn khỏe lại sao?
Vân Tình lắc đầu đáp:
- Muốn chứ, rất muốn nữa là đằng khác.
- Vậy vì sao lại muốn ta buông tay từ bỏ?
- Muội… không muốn nhìn tỷ tiếp tục lang thang một đời lại một đời đi tìm đồ vật trong thần thoại kia. Muội muốn lại cùng tỷ sống hạnh phúc, nhưng muội không muốn tỷ vì muội mà khổ sở thêm nữa…
Vô Song cười hiền hậu nói với Vân Tình:
- Nha đầu ngốc, trên đời này không có chuyện gì mà một Tạo Hóa cảnh như ta làm không được, muội cứ ngoan ngoãn chờ ngày khỏe lại rồi gả cho ta đi!
Vân Tình vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Tỷ độ kiếp thành công?
Vô Song cười khổ gật đầu:
- Qua thì đúng là qua rồi, nhưng mà…
- Nhưng mà sao?
- Nhưng mà, ta lại đi thiếu nợ người ta thật nhiều a…
Vô Song nói rồi mở bàn tay ra, để lộ một đốm lam hỏa chập chờn lơ lửng trong lòng bàn tay nàng. Bộ Vân Tình vừa thấy đốm lửa màu xanh thì tú mục trợn lên, hỏi:
- Tỷ đi lừa tình Thiên Phượng!?
Dạ Vô Song suýt thổ huyết, vội phân bua:
- Ta lừa tình Thiên Phượng bao giờ a! Ta là thành thành thật thật yêu mến nàng!
Vân Tình nghiêm mặt hỏi:
- Tỷ nói thật? Tỷ thề trước Thiên Đạo đi.
Vô Song không chút do dự, đưa tay lên phát thệ:
- Dạ Vô Song ở trước Thiên Đạo thề chưa từng lừa gạt Thiên Phượng Chí Tôn, mà là lòng dạ thành thật yêu nàng, nếu không đúng sự thật, tu vi toàn bộ phế bỏ!
Lúc này Vân Tình mới thả lỏng thái độ, tựa đầu vào ngực Vô Song, lí nhí nói:
- Đồ đáng ghét.
Vô Song cười khổ, khẽ hỏi:
- Muội còn giận ta chuyện năm đó sao?
Vân Tình lườm Vô Song:
- Ta có thể không giận sao?
Vô Song nựng nựng Vân Tình, cười hòa giải:
- Ta biết sai rồi, muội đừng giận nữa a…
Vân Tình khẽ gật đầu, “ưm” một tiếng đáp ứng rồi ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vô Song. Nếu Vô Song đã độ kiếp thành công, trở thành đại năng Tạo Hóa cảnh, thì nàng cũng không cần lo lắng nữa, nếu trên đời này có người có khả năng tìm được những đồ vật trong thần thoại kia, thì người đó chính là một cường giả Tạo Hóa cảnh, bằng không thì hoàn toàn không có cửa.
Dạ Vô Song đặt Vân Tình trở lại vào trong hồ rồi lặng lẽ rời đi, trong lòng càng thêm quyết tâm tìm cho bằng được những thứ kỳ vật kia để chữa bệnh cho tình nhân của nàng. Năm đó, lúc Bộ Vân Tình mới phát bệnh, tu vi Vô Song chỉ mới bước vào Đạo giai ở vị diện cao, còn cách cảnh giới Tạo Hóa rất xa, vô phương tiến vào những địa phương nguy hiểm kia để tầm bảo.
Nhưng mà, Vô Song hôm nay đã khác xưa rất nhiều, sau khi nhận được giúp đỡ của Thiên Phượng Chí Tôn, nàng đã chân chính bước chân vào cảnh giới tối thượng, những địa phương hung hiểm kia hiện tại không thể cản được bước chân nàng tiến vào khám phá nữa.
Kim Trùng chở Dạ Vô Song bay tới tòa thành cổ lão nhất miền tây Đại Trung Vực – Tây Môn thành – lập tức dọa cho nhân sĩ trong thiên hạ chạy tán loạn một phen, ai ai cũng chạy xa thật xa khỏi đại trùng vương toàn thân màu hoàng kim kia, trong lòng thấp thỏm lo sợ bị cắn một cái sẽ lập tức bị hủ hóa, biến thành một nắm xương trắng.
Trước cổng Tây Môn thành, Kim Trùng vừa đáp xuống đã khiến toàn bộ khu vực cửa nam của thành rơi vào hỗn loạn, vệ binh cũng đã được Nam Môn quận chủ điều ra rồi, thậm chí quận chủ đại nhân cũng tự mình xuất trận, lộ ra khí tức Tiên Thiên cảnh đệ ngũ tầng oai phong lẫm liệt, khiến cho rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi đứng ở phía xa quan chiến thở dài ngưỡng mộ.
Dạ Vô Song lúc này mới mở mắt ra, ngồi trên lưng Kim Trùng hỏi:
- Sao còn chưa vào thành?
Kim Trùng cung kính đáp:
- Hồi bẩm tiểu thư, lúc nãy chúng ta bị lính gác cổng cản đường lại, còn bây giờ thì ngay cả vệ binh tinh nhuệ của phủ quận chủ cũng đi ra rồi.
Dạ Vô Song nhìn đám người đang đứng cản trước lối vào Tây Môn thành, hạ lệnh cho Kim Trùng:
- Biến nhỏ lại đi, ta đi nói chuyện với bọn hắn.
- Vâng, tiểu thư.
Kim Trùng vừa đáp một tiếng, thân thể đã nhanh chóng biến nhỏ lại, trở thành lão giả có đôi cánh trùng, cũng chính là bộ dạng mà lúc trước hắn dùng để nói chuyện với Dạ Vô Song.
Vô Song khẽ đáp xuống mặt đất, rải bước tiến đến trước mặt Nam Môn quận chủ, nhẹ nhàng hỏi:
- Vì sao cản đường chúng ta?
Quận chủ lạnh lùng chất vấn:
- Ngươi mang một đại hung vật đến Tây Môn thành là có ý đồ gì?
Vô Song thong thả trả lời:
- Kim Trùng là tọa kỵ của ta, sẽ không hãm hại ai. Mở cổng thành đi.
Quận chủ hừ lạnh hỏi lại:
- Người khác làm sao biết được các ngươi có phải đang đóng kịch để xâm nhập vào thành náo loạn hay không? Ngươi có bằng chứng gì mà nói yêu vật kia là vô hại?
Vô Song vẫn là vẻ mặt ung dung tự tại, bá đạo đáp:
- Ở trước mặt ta, cho dù hắn là thủy tổ trùng tộc Thiên Tử Trùng cũng phải cụp đuôi làm dê non.
Quận chủ cười lạnh:
- Hừ, khẩu khí thật lớn.
Vô Song phẩy tay:
- Được rồi tiểu hài tử, đừng nhiều lời nữa, bổn cô nương có việc quan trọng cần làm trong thành, các ngươi mau mở cửa.
Quận chủ híp đôi mắt lại, keng một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, kề sát vào cổ Dạ Vô Song.
Vô Song hờ hững nhìn Nam Môn quận chủ một cái, khẽ đưa tay búng vào thân kiếm.
- Keng, bịch…
Thanh kiếm bị đánh bay lên cao, lưỡi kiếm hóa thành cát bụi, chuôi kiếm nhanh chóng rơi xuống đất.
Toàn bộ đội vệ binh cùng đồng thanh nuốt ực một cái, sau lưng lấm tấm mồ hôi lạnh. Mà Nam Môn quận chủ là đầu tàu hứng gió, trên trán càng là ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn lập tức minh bạch rằng nữ nhân này muốn giết hắn quả thật chỉ cần một cái búng tay kia là đủ, nhưng nàng lại cố ý đưa tay búng vào thanh kiếm là để cảnh cáo hắn đừng dây dưa quá nhiều, để nàng mất hứng thì một cái búng tay liền đem cả quận Nam Môn mà hắn cai quản san thành bình địa.
Trong lúc toàn đội vệ binh của Nam Môn Phủ hóa đá không dám hành động lỗ mãng, Dạ Vô Song ung dung tiến đến cửa thành, nhẹ điểm chân một cái liền bay qua tường thành kiên cố, trực tiếp nhảy vào trong Tây Môn thành. Mà Kim Trùng cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đuổi theo bay vào bên trong thành, để lại đám vệ binh cùng những tu sĩ ở xa quan chiến bên ngoài mấy mặt nhìn nhau không nói được câu nào.
/18
|