“ Aaaa ” một tiếng rít gào truyền đến khiến Diệp Thần thoát khỏi suy nghĩ.
“ Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần giúp võ tướng Triệu Mãnh của Luân Hồi thôn tiến cấp Vương cấp Võ tướng “
Diệp Thần xoay người nhìn, chỉ thấy trên người Triệu Mãnh khí thế ngày một cường đại hơn.
Tới lúc khí thế trên người Triệu Mãnh đạt tới đỉnh điểm, tóc dài trên đầu không có gió cũng tự chuyển động.
Quá trình tiến cấp này ước chừng kéo dài ba phút, sau đó khí thế trên người Triệu Mãnh chậm rãi hạ xuống cho đến khi trở về như ban đầu.
“ Mạt tướng cảm tạ công ân của chủ công, từ nay mạt tướng xin thề, chỉ cần là ý chỉ của chủ công, cho dù là nhảy vào núi đao hay biển lửa, mạt tướng cũng nguyện tuân theo, có chết cũng không oán không hận “ Triệu Mãnh mở lớn đôi mắt, “ phanh “ một tiếng kích động quỳ xuống nói.
“ Ngươi hiểu được là được rồi, còn có, đem đám sơn tặc này đánh thức dậy “ Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, sau đó nói.
“ Rõ, thưa chủ công” Triệu Mãnh dõng dạc đáp
Giờ phút này Triệu Mãnh cực kì kích động, muốn không kích động cũng khó.
Vương cấp Võ tướng, tưởng chừng như đơn giản nhưng thực chất, nếu không có công pháp thì tiến cấp là điều không thể.
Triệu Mãnh nằm mơ cũng muốn trở thành Vương cấp Võ tướng, chỉ là công pháp, tất cả đều là vật bí mật gia truyền.
Nghĩ trở thành Vương cấp Võ tướng, chính là nằm mơ.
Mà hôm nay, Diệp Thần ban cho hắn một cơ hội, hắn có thể tiến vào Vương cấp Võ tướng, sao có thể không kích động.
Diệp Thần gật gật đầu sau đó đi về phía đại sảnh của Thanh Lang sơn trại.
Một lúc sau khi vào đại sảnh, tay phải phất lên, Thí Thần Thương liền xuất hiện.
Nhìn thoáng qua giữa đại sảnh liền thấy một hòn giả sơn, Diệp Thần liền dùng lưỡi thương chém một phát.
“ Vèo” một tiếng truyền đến.
Hòn giả sơn mà giống như miếng đậu hũ, nháy mắt bị Thí Thần Thương phá nát.
“ Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần thành công đánh chiếm Thanh Lang trại, đặc biệt khen thưởng công huân 50 vạn, danh vọng 20 vạn”
“ Đinh, vì Thanh Lang trại là sơn trại lớn, xin lựa chọn 1 phương pháp, 1 chiếm lĩnh, 2 phá hủy, 3 đoạt lấy “
“ Đoạt lấy”
Diệp Thần không chút do dự lựa chọn phương án thứ 3.
Chiếm lĩnh, ở đây là sâu bên trong rừng rậm luân hồi thôn, chiếm lĩnh cũng chẳng có ích gì.
Mà phá hủy, Thanh Lang sơn trại từ đây liền sẽ biến mất.
Việc này đối với Luân Hồi thôn mà nói thì là chuyện tốt, nhưng nếu xét về lâu dài thì cũng không phải là hoàn toàn tốt.
Không có Thanh Lang trại, luân hồi thôn sẽ không có một căn cứ điểm để luyện binh lính.
Giờ phút này, khó khăn muôn nơi, chiến sự không nhiều lắm, cho nên Diệp Thần không muốn bỏ qua một nơi luyện binh tốt như thấ này.
Lúc này đoạt láy, chiếm tám chin phần mười vật tư nơi này, sau lưu lại mỗi kiến trúc.
Diệp Thần về sau rời khỏi, nơi này vẫn sẽ như cũ có một nhóm sơn tặc mới, thậm chí có khi cách một đoạn thời gian lại reset một trại chủ sơn trại.
Một điều kiện tốt như vậy, mà không dùng để luyện binh, thì chả phải là quá ngốc sao.
Binh lính tư chất cao mà cấp bậc không cao, nếu gặp phải một binh chủng cường đại thì chả phải game over sao!
Cho nên, cần phải luyện binh.
“ Đinh, người chơi Diệp Thần lựa chọn đoạt lấy Thanh Lang trại, thống kê vật tư “
“ Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được 100 vạn lương thực, 23812812 hoàng kim, bạc trắng X 31023312, tiền đồng X 19129812, châu báu trang sức 100 rương, trọng kị binh doanh (bản vẽ) X1, kỵ binh doanh( bản vẽ) X1, giáo trường X1, minh quang khải ( bản vẽ) X1, kiếm, thương ( bản vẽ) X1, cung sừng trâu(bản vẽ) X1, mật thất( bản vẽ) X1, kho lương(bản vẽ) X1. “
Nghe thanh âm hệ thống nhắc nhở, hai mắt Diệp Thần tỏa sáng.
Này thu hoạch thật sự là…quá lớn đi.
Tăng lên gấp 10 lần quả nhiên qúa sảng khoái.
Từ từ…
Diệp Thần đột nhiên nghĩ tới cái gì rồi sau đó nhìn về phía bên trong cái bọc bên cạnh bản vẽ.
Không bao lâu, mật thất ( bản vẽ) bị Diệp Thần lấy ra.
Nhìn đến bản vẽ mật thất, Diệp Thần không chút do dự hướng về phía tiền viện.
Đi vào tiền viện, nhìn thấy đám giặc cỏ đã tỉnh dậy dưới đất mở miệng hỏi
“ Ai biết mật thất này ở đâu?”
Những tên giặc sơn trại đã tỉnh ngơ ngác, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không hiểu.
“ Không ai biết?’ Diệp Thần trầm giọng xuống nghiêm mặt quát
“ Tiểu…tiểu nhân biết” một thanh âm suy yếu truyền đến.
Hắn là quân sư của Thanh Lang trại, nhìn người hắn yếu đuối, chưa trải qua gian khổ không một chút uy phong, còn có điểm hơi giống phụ nữ.
“ Dẫn đường” Diệp Thần nhìn quân sư Thanh Lang trại, quát.
“ Vâng vâng” Thanh Lang trại quân sư này thân thể yếu nhược, vài lần muốn đứng lên nhưng đều thất bại.
Lúc này, hai tên lính Luân Hồi thôn tiến lên đem tên quân sư này trụ vững, rồi sau đó đưa hắn đi đúng như lời hắn chỉ.
Diệp Thần chậm rãi đi theo phía sau.
Không bao lâu, Diệp Thần liền đi vào hậu viện, nơi này có chứa thêm một hòn giả sơn, bên cạnh có một bức tượng khắc hình cự lang.
“ Đại nhân, chính là nơi này, cái móng vuốt cự lang ấn xuống là có thể mở ra thông đạo “ Thanh lang trại quân sư không đợi Diệp Thần hỏi đã tự khắc trả lời.
Hai tên lính Luân Hồi thôn nghe thấy thế, liền chuẩn bị đem móng vuốt cự lang ấn xuống.
Diệp Thần mày nhíu lại, sau đó nói
“ Chậm đã, để tên quân sư này mở đi “
Lời Diệp Thần vừa buông xuống, hai binh lính Luân Hồi thôn liền dừng lại, mà sắc mặt quân sư liền trở nên cuồng biến.
“ Thật là to gan” Diệp Thần chợt quát một tiếng, không chút do dự gọi ra Thí Thần Thương.
“ Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần giúp võ tướng Triệu Mãnh của Luân Hồi thôn tiến cấp Vương cấp Võ tướng “
Diệp Thần xoay người nhìn, chỉ thấy trên người Triệu Mãnh khí thế ngày một cường đại hơn.
Tới lúc khí thế trên người Triệu Mãnh đạt tới đỉnh điểm, tóc dài trên đầu không có gió cũng tự chuyển động.
Quá trình tiến cấp này ước chừng kéo dài ba phút, sau đó khí thế trên người Triệu Mãnh chậm rãi hạ xuống cho đến khi trở về như ban đầu.
“ Mạt tướng cảm tạ công ân của chủ công, từ nay mạt tướng xin thề, chỉ cần là ý chỉ của chủ công, cho dù là nhảy vào núi đao hay biển lửa, mạt tướng cũng nguyện tuân theo, có chết cũng không oán không hận “ Triệu Mãnh mở lớn đôi mắt, “ phanh “ một tiếng kích động quỳ xuống nói.
“ Ngươi hiểu được là được rồi, còn có, đem đám sơn tặc này đánh thức dậy “ Diệp Thần hơi hơi mỉm cười, sau đó nói.
“ Rõ, thưa chủ công” Triệu Mãnh dõng dạc đáp
Giờ phút này Triệu Mãnh cực kì kích động, muốn không kích động cũng khó.
Vương cấp Võ tướng, tưởng chừng như đơn giản nhưng thực chất, nếu không có công pháp thì tiến cấp là điều không thể.
Triệu Mãnh nằm mơ cũng muốn trở thành Vương cấp Võ tướng, chỉ là công pháp, tất cả đều là vật bí mật gia truyền.
Nghĩ trở thành Vương cấp Võ tướng, chính là nằm mơ.
Mà hôm nay, Diệp Thần ban cho hắn một cơ hội, hắn có thể tiến vào Vương cấp Võ tướng, sao có thể không kích động.
Diệp Thần gật gật đầu sau đó đi về phía đại sảnh của Thanh Lang sơn trại.
Một lúc sau khi vào đại sảnh, tay phải phất lên, Thí Thần Thương liền xuất hiện.
Nhìn thoáng qua giữa đại sảnh liền thấy một hòn giả sơn, Diệp Thần liền dùng lưỡi thương chém một phát.
“ Vèo” một tiếng truyền đến.
Hòn giả sơn mà giống như miếng đậu hũ, nháy mắt bị Thí Thần Thương phá nát.
“ Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần thành công đánh chiếm Thanh Lang trại, đặc biệt khen thưởng công huân 50 vạn, danh vọng 20 vạn”
“ Đinh, vì Thanh Lang trại là sơn trại lớn, xin lựa chọn 1 phương pháp, 1 chiếm lĩnh, 2 phá hủy, 3 đoạt lấy “
“ Đoạt lấy”
Diệp Thần không chút do dự lựa chọn phương án thứ 3.
Chiếm lĩnh, ở đây là sâu bên trong rừng rậm luân hồi thôn, chiếm lĩnh cũng chẳng có ích gì.
Mà phá hủy, Thanh Lang sơn trại từ đây liền sẽ biến mất.
Việc này đối với Luân Hồi thôn mà nói thì là chuyện tốt, nhưng nếu xét về lâu dài thì cũng không phải là hoàn toàn tốt.
Không có Thanh Lang trại, luân hồi thôn sẽ không có một căn cứ điểm để luyện binh lính.
Giờ phút này, khó khăn muôn nơi, chiến sự không nhiều lắm, cho nên Diệp Thần không muốn bỏ qua một nơi luyện binh tốt như thấ này.
Lúc này đoạt láy, chiếm tám chin phần mười vật tư nơi này, sau lưu lại mỗi kiến trúc.
Diệp Thần về sau rời khỏi, nơi này vẫn sẽ như cũ có một nhóm sơn tặc mới, thậm chí có khi cách một đoạn thời gian lại reset một trại chủ sơn trại.
Một điều kiện tốt như vậy, mà không dùng để luyện binh, thì chả phải là quá ngốc sao.
Binh lính tư chất cao mà cấp bậc không cao, nếu gặp phải một binh chủng cường đại thì chả phải game over sao!
Cho nên, cần phải luyện binh.
“ Đinh, người chơi Diệp Thần lựa chọn đoạt lấy Thanh Lang trại, thống kê vật tư “
“ Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được 100 vạn lương thực, 23812812 hoàng kim, bạc trắng X 31023312, tiền đồng X 19129812, châu báu trang sức 100 rương, trọng kị binh doanh (bản vẽ) X1, kỵ binh doanh( bản vẽ) X1, giáo trường X1, minh quang khải ( bản vẽ) X1, kiếm, thương ( bản vẽ) X1, cung sừng trâu(bản vẽ) X1, mật thất( bản vẽ) X1, kho lương(bản vẽ) X1. “
Nghe thanh âm hệ thống nhắc nhở, hai mắt Diệp Thần tỏa sáng.
Này thu hoạch thật sự là…quá lớn đi.
Tăng lên gấp 10 lần quả nhiên qúa sảng khoái.
Từ từ…
Diệp Thần đột nhiên nghĩ tới cái gì rồi sau đó nhìn về phía bên trong cái bọc bên cạnh bản vẽ.
Không bao lâu, mật thất ( bản vẽ) bị Diệp Thần lấy ra.
Nhìn đến bản vẽ mật thất, Diệp Thần không chút do dự hướng về phía tiền viện.
Đi vào tiền viện, nhìn thấy đám giặc cỏ đã tỉnh dậy dưới đất mở miệng hỏi
“ Ai biết mật thất này ở đâu?”
Những tên giặc sơn trại đã tỉnh ngơ ngác, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta không hiểu.
“ Không ai biết?’ Diệp Thần trầm giọng xuống nghiêm mặt quát
“ Tiểu…tiểu nhân biết” một thanh âm suy yếu truyền đến.
Hắn là quân sư của Thanh Lang trại, nhìn người hắn yếu đuối, chưa trải qua gian khổ không một chút uy phong, còn có điểm hơi giống phụ nữ.
“ Dẫn đường” Diệp Thần nhìn quân sư Thanh Lang trại, quát.
“ Vâng vâng” Thanh Lang trại quân sư này thân thể yếu nhược, vài lần muốn đứng lên nhưng đều thất bại.
Lúc này, hai tên lính Luân Hồi thôn tiến lên đem tên quân sư này trụ vững, rồi sau đó đưa hắn đi đúng như lời hắn chỉ.
Diệp Thần chậm rãi đi theo phía sau.
Không bao lâu, Diệp Thần liền đi vào hậu viện, nơi này có chứa thêm một hòn giả sơn, bên cạnh có một bức tượng khắc hình cự lang.
“ Đại nhân, chính là nơi này, cái móng vuốt cự lang ấn xuống là có thể mở ra thông đạo “ Thanh lang trại quân sư không đợi Diệp Thần hỏi đã tự khắc trả lời.
Hai tên lính Luân Hồi thôn nghe thấy thế, liền chuẩn bị đem móng vuốt cự lang ấn xuống.
Diệp Thần mày nhíu lại, sau đó nói
“ Chậm đã, để tên quân sư này mở đi “
Lời Diệp Thần vừa buông xuống, hai binh lính Luân Hồi thôn liền dừng lại, mà sắc mặt quân sư liền trở nên cuồng biến.
“ Thật là to gan” Diệp Thần chợt quát một tiếng, không chút do dự gọi ra Thí Thần Thương.
/100
|