Nên Lâm Hoành Sơn thấy Hư Đỗ Quỷ Vương không chết lập tức xoay người lao vào vũng bùn giết mấy chục vạn ngạ quỷ.
Ngạ quỷ trong Thôn Thực thành vẫn không ngừng lao hướng bên này, mùi cường giả Kim Đan khiến chúng nó khao khát khó nhịn. Lâm Hoành Sơn không cần làm động tác khiêu khích gì, miễn gã phát ra hết lực lượng là đám ngạ quỷ như bươm bướm lao vào lửa, không ngăn chúng lại được.
Lâm Hoành Sơn đã thu lại Hỗn Độn Kim Chuy, trường kiếm hóa thành vòng ánh sáng ở trong bùn lầy nháy mắt chém ra mấy trăm kiếm. Tô Kính ở đầu tường nhìn nơi Lâm Hoành Sơn đi qua ngạ quỷ như lúa bị gặt đổ từng mảnh.
Chiến pháp của Lâm Hoành Sơn đơn giản có hiệu quả, vận dụng kiếm khí mở một đường máu, tiếp đó biến chuyển lại chuyển nữa, liên tục đổi chỗ ba lần thành một đầu tam giác. Kiếm khí tổ thành hình tam giác, sau đó co rút nhanh, một lần diệt hàng ngàn ngạ quỷ.
Kiếm khí có phi quang thần binh bám vào, Bạch Hổ Huyết Sát kích phát, mỗi lần chém giết ngạ quỷ là Bạch Hổ Huyết Sát của Lâm Hoành Sơn sẽ tăng thêm chút. Sau khi Hư Đỗ Quỷ Vương bị thương nặng nhìn Lâm Hoành Sơn lại giết thuộc hạ của mình, nó rượt theo gã.
Cảnh giới của Lâm Hoành Sơn và Hư Đỗ Quỷ Vương ngang nhau, nó không cách nào dụng thần thuật tỏa định gã, chỉ dựa vào đôi chân thì không bắt kịp Lâm Hoành Sơn ngự kiếm bay.
Lâm Hoành Sơn lao đi trước, Hư Đỗ Quỷ Vương chạy theo sau, luôn cách nhau trên trăm trượng khó thể tới gần.
Hư Đỗ Quỷ Vương phát cuồng, mình đầy thần lực nhưng không nhanh bằng Lâm Hoành Sơn. Kiếm khí của Lâm Hoành Sơn sắc bén, đừng nói một đám ngạ quỷ chắn trước mặt, dù là một ngọn núi lớn cũng sẽ bị một kích xuyên thủng mở ra con đường ngay.
Nghĩ đến đây Hư Đỗ Quỷ Vương dứt khoát, nó dừng lại không truy kích Lâm Hoành Sơn nữa. Vết thương trên bụng đã khép, tinh huyết chảy ra không thể bổ sung lại, cái bụng to khô quắt như vỏ quýt hong gió, nhưng vẫn không ngừng ngọ nguậy, trông rất ghê tởm.
Mây đỏ to kéo đến trên đầu Hư Đỗ Quỷ Vương, mây chợt dạt ra, con mắt lớn ẩn trong đó lao nhanh xuống. Hư Đỗ Quỷ Vương chộp lấy mắt to ấn vào trán mình.
Làm động tác đó xong Hư Đỗ Quỷ Vương quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu, răng va lách cách vào nhau. Con mắt màu tím đỏ khảm vào trán Hư Đỗ Quỷ Vương rồi sinh ra mấy ngàn xúc tu nhỏ chui vào sọ não.
Nếu Hư Đỗ Quỷ Vương là nhân loại thì đã chết rồi.
Mắt Hư Đỗ Quỷ Vương sáng rực tia sáng tím đỏ, miệng tụng niệm chú ngôn dài, cùng lúc đó tay nó bỗng cầm một cây chĩa lớn. Trên cây chĩa có phù văn hoàng kim chuyển động, mỗi phù văn không tồn tại trong Hoàng Đình Kinh, không biết đến từ thời đại nào.
Lâm Hoành Sơn thót tim, quỷ vật kia không đuổi kịp gã giờ mạo hiểm đột phá trong trận?
Trên bình nguyên phương xa có càng nhiều ngạ quỷ kéo đến nơi này, bụi bay mù mịt và bùn lầy làm mảnh đất này như công trường xây dựng.
Mây đỏ trên bầu trời mất con mắt thì vang tiếng sấm trầm đục sâu trong mây, giọt mưa lớn đổ xuống đất. Mưa màu đỏ nhanh chóng biến thành màn mưa.
Trong thiên địa chỉ còn lại hơi thở chết chóc đỏ thẫm.
Những ngạ quỷ bị mưa đỏ xối, da thịt khô quắt nhanh chóng trơn bóng, cơ bắp phồng lên. Móng vuốt của ngạ quỷ chỉ hơi dài bây giờ thì dài miên man, đã dài hơn nửa thước.
Rắc!
Lâm Hoành Sơn đang lao lên chợt khựng lại, một con ngạ quỷ bị trường kiếm chém thành hai khúc, lần đầu tiên gã cảm giác hơi trì trệ.
Trong mưa đỏ tất cả ngạ quỷ không ngừng biến mạnh, phi quang thần binh vẫn có thể nhẹ nhàng chém giết nhưng không thể một kích lan trăm trượng nữa.
Nếu như tốc độ chậm lại, bị trăm vạn ngạ quỷ vây khốn là Lâm Hoành Sơn chết chắc.
Tô Kính đứng trên đầu tường thấy rõ, tay hắn cầm cây dù to che mưa đỏ. Cây dù to chỉ là vật bình thường, chưa đến một phút đã bị mưa đỏ ăn mòn chỉ còn cái khung kim loại.
Tô Kính bất đắc dĩ thả mai rùa thần quy trong Hoàng Đình Thần Ngọc ra che trên đầu.
Đài cao trong Thôn Thực thành được một cái ngồi sắt lớn che phủ, nó là một trong các vũ khí của Hư Đỗ Quỷ Vương. Nguyên Thùy Vũ có thể mở ra lĩnh vực Kim Đan bảo vệ nhóm Tô Linh, tránh cho bị hơi nóng cháy trong nồi sắt nấu chín.
Nồi sắt úp trên đài cao vì sợ nhóm Nguyên Thùy Vũ chạy trốn. Ở trong lòng Hư Đỗ Quỷ Vương xem trọng Nguyên Thùy Vũ hơn Tô Kính gấp vạn lần, vì gã là người nó muốn tìm. Người tu luyện Địa Ngục Luân Hồi Kinh, khi đến cảnh giới Kim Đan là có thể viết phong sắc thứ cho Hư Đỗ Quỷ Vương, sắc thư này có thể đánh lừa thần lực sót lại trong thế giới này giải cứu nó khỏi luyện ngục.
Tô Kính đứng trên tường thành, ở trong lòng Hư Đỗ Quỷ Vương xem hắn như người chết.
Đặc biệt mưa đỏ đổ ào ào, dù là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ đứng trên đầu tường cũng chết trong một nốt nhạc. Bây giờ Hư Đỗ Quỷ Vương hết sức tập trung tăng cảnh giới của mình, đã quên sự tồn tại của Tô Kính.
Tô Kính thả ra mai rùa thần quy, lực phòng ngự không quá mạnh nhưng sức sát thương của mưa đỏ toàn dồn vào ăn mòn, vừa đúng với đặc điểm mai rùa nên có thể kéo dài hơi lâu.
Trong Hoàng Đình Thần Ngọc có năm bộ chiến giáp, là Lâm Hoành Sơn cho Tô Kính để dùng quen. Tô Kính mặc một bộ minh quang giáp, ngẫu nhiên có giọt mưa thổi vào rơi trên minh quang giáp phát ra tiếng xèo xèo nhẹ, hóa thành làn khói tan biến.
Dưới chân thì Tô Kính kiếm hai cục gạch tòa thành lót chân. Mưa đỏ đã tụ thành sông quanh gạch dọc theo lỗ thủng đầu tường đổ xuống tường thành.
Sắc đỏ trong thiên địa quá đậm, hơi thê lương. Tô Kính cảm giác lực lượng sự sống trong thân thể đang từ từ xói mòn, hắn hết hồn.
Uy lực thiên địa không phải một luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ có thể chống lại. Tô Kính bản năng điều tức, long xà chân khí trong khí hải đan điền tăng tốc độ xoay tròn gấp mấy lần hút chặt thanh minh chân khí. Tô Kính ngước lên nhìn, trong mây đỏ trên trời các tia chớp trở nên rõ ràng.
Những lôi điện này ở trong mắt Tô Kính đã biến thành các phù văn thái cổ rồi phản chiếu trong Lục Đạo Thần Giám, được lưu giữ lại.
Học không có ích gì, nhưng sớm muộn gì sẽ cần dùng, ít ra Tô Kính quan sát những phù văn hóa thành lôi điện cảm giác thế giới này bài xích và ức chế hắn không mãnh liệt như trước.
Phù văn lôi điện trong mây đỏ không ngừng biến ảo, hầu như không có một giây đồng hồ cố định hình thái. Nếu không phải Tô Kính dùng Lục Đạo Thần Giám phản chiếu lưu trữ thì lực lượng linh hồn của hắn nhiều nhất là vài giây xem những phù văn, nhiều hơn sẽ chóng mặt xỉu.
Ngạ quỷ trong Thôn Thực thành vẫn không ngừng lao hướng bên này, mùi cường giả Kim Đan khiến chúng nó khao khát khó nhịn. Lâm Hoành Sơn không cần làm động tác khiêu khích gì, miễn gã phát ra hết lực lượng là đám ngạ quỷ như bươm bướm lao vào lửa, không ngăn chúng lại được.
Lâm Hoành Sơn đã thu lại Hỗn Độn Kim Chuy, trường kiếm hóa thành vòng ánh sáng ở trong bùn lầy nháy mắt chém ra mấy trăm kiếm. Tô Kính ở đầu tường nhìn nơi Lâm Hoành Sơn đi qua ngạ quỷ như lúa bị gặt đổ từng mảnh.
Chiến pháp của Lâm Hoành Sơn đơn giản có hiệu quả, vận dụng kiếm khí mở một đường máu, tiếp đó biến chuyển lại chuyển nữa, liên tục đổi chỗ ba lần thành một đầu tam giác. Kiếm khí tổ thành hình tam giác, sau đó co rút nhanh, một lần diệt hàng ngàn ngạ quỷ.
Kiếm khí có phi quang thần binh bám vào, Bạch Hổ Huyết Sát kích phát, mỗi lần chém giết ngạ quỷ là Bạch Hổ Huyết Sát của Lâm Hoành Sơn sẽ tăng thêm chút. Sau khi Hư Đỗ Quỷ Vương bị thương nặng nhìn Lâm Hoành Sơn lại giết thuộc hạ của mình, nó rượt theo gã.
Cảnh giới của Lâm Hoành Sơn và Hư Đỗ Quỷ Vương ngang nhau, nó không cách nào dụng thần thuật tỏa định gã, chỉ dựa vào đôi chân thì không bắt kịp Lâm Hoành Sơn ngự kiếm bay.
Lâm Hoành Sơn lao đi trước, Hư Đỗ Quỷ Vương chạy theo sau, luôn cách nhau trên trăm trượng khó thể tới gần.
Hư Đỗ Quỷ Vương phát cuồng, mình đầy thần lực nhưng không nhanh bằng Lâm Hoành Sơn. Kiếm khí của Lâm Hoành Sơn sắc bén, đừng nói một đám ngạ quỷ chắn trước mặt, dù là một ngọn núi lớn cũng sẽ bị một kích xuyên thủng mở ra con đường ngay.
Nghĩ đến đây Hư Đỗ Quỷ Vương dứt khoát, nó dừng lại không truy kích Lâm Hoành Sơn nữa. Vết thương trên bụng đã khép, tinh huyết chảy ra không thể bổ sung lại, cái bụng to khô quắt như vỏ quýt hong gió, nhưng vẫn không ngừng ngọ nguậy, trông rất ghê tởm.
Mây đỏ to kéo đến trên đầu Hư Đỗ Quỷ Vương, mây chợt dạt ra, con mắt lớn ẩn trong đó lao nhanh xuống. Hư Đỗ Quỷ Vương chộp lấy mắt to ấn vào trán mình.
Làm động tác đó xong Hư Đỗ Quỷ Vương quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu, răng va lách cách vào nhau. Con mắt màu tím đỏ khảm vào trán Hư Đỗ Quỷ Vương rồi sinh ra mấy ngàn xúc tu nhỏ chui vào sọ não.
Nếu Hư Đỗ Quỷ Vương là nhân loại thì đã chết rồi.
Mắt Hư Đỗ Quỷ Vương sáng rực tia sáng tím đỏ, miệng tụng niệm chú ngôn dài, cùng lúc đó tay nó bỗng cầm một cây chĩa lớn. Trên cây chĩa có phù văn hoàng kim chuyển động, mỗi phù văn không tồn tại trong Hoàng Đình Kinh, không biết đến từ thời đại nào.
Lâm Hoành Sơn thót tim, quỷ vật kia không đuổi kịp gã giờ mạo hiểm đột phá trong trận?
Trên bình nguyên phương xa có càng nhiều ngạ quỷ kéo đến nơi này, bụi bay mù mịt và bùn lầy làm mảnh đất này như công trường xây dựng.
Mây đỏ trên bầu trời mất con mắt thì vang tiếng sấm trầm đục sâu trong mây, giọt mưa lớn đổ xuống đất. Mưa màu đỏ nhanh chóng biến thành màn mưa.
Trong thiên địa chỉ còn lại hơi thở chết chóc đỏ thẫm.
Những ngạ quỷ bị mưa đỏ xối, da thịt khô quắt nhanh chóng trơn bóng, cơ bắp phồng lên. Móng vuốt của ngạ quỷ chỉ hơi dài bây giờ thì dài miên man, đã dài hơn nửa thước.
Rắc!
Lâm Hoành Sơn đang lao lên chợt khựng lại, một con ngạ quỷ bị trường kiếm chém thành hai khúc, lần đầu tiên gã cảm giác hơi trì trệ.
Trong mưa đỏ tất cả ngạ quỷ không ngừng biến mạnh, phi quang thần binh vẫn có thể nhẹ nhàng chém giết nhưng không thể một kích lan trăm trượng nữa.
Nếu như tốc độ chậm lại, bị trăm vạn ngạ quỷ vây khốn là Lâm Hoành Sơn chết chắc.
Tô Kính đứng trên đầu tường thấy rõ, tay hắn cầm cây dù to che mưa đỏ. Cây dù to chỉ là vật bình thường, chưa đến một phút đã bị mưa đỏ ăn mòn chỉ còn cái khung kim loại.
Tô Kính bất đắc dĩ thả mai rùa thần quy trong Hoàng Đình Thần Ngọc ra che trên đầu.
Đài cao trong Thôn Thực thành được một cái ngồi sắt lớn che phủ, nó là một trong các vũ khí của Hư Đỗ Quỷ Vương. Nguyên Thùy Vũ có thể mở ra lĩnh vực Kim Đan bảo vệ nhóm Tô Linh, tránh cho bị hơi nóng cháy trong nồi sắt nấu chín.
Nồi sắt úp trên đài cao vì sợ nhóm Nguyên Thùy Vũ chạy trốn. Ở trong lòng Hư Đỗ Quỷ Vương xem trọng Nguyên Thùy Vũ hơn Tô Kính gấp vạn lần, vì gã là người nó muốn tìm. Người tu luyện Địa Ngục Luân Hồi Kinh, khi đến cảnh giới Kim Đan là có thể viết phong sắc thứ cho Hư Đỗ Quỷ Vương, sắc thư này có thể đánh lừa thần lực sót lại trong thế giới này giải cứu nó khỏi luyện ngục.
Tô Kính đứng trên tường thành, ở trong lòng Hư Đỗ Quỷ Vương xem hắn như người chết.
Đặc biệt mưa đỏ đổ ào ào, dù là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ đứng trên đầu tường cũng chết trong một nốt nhạc. Bây giờ Hư Đỗ Quỷ Vương hết sức tập trung tăng cảnh giới của mình, đã quên sự tồn tại của Tô Kính.
Tô Kính thả ra mai rùa thần quy, lực phòng ngự không quá mạnh nhưng sức sát thương của mưa đỏ toàn dồn vào ăn mòn, vừa đúng với đặc điểm mai rùa nên có thể kéo dài hơi lâu.
Trong Hoàng Đình Thần Ngọc có năm bộ chiến giáp, là Lâm Hoành Sơn cho Tô Kính để dùng quen. Tô Kính mặc một bộ minh quang giáp, ngẫu nhiên có giọt mưa thổi vào rơi trên minh quang giáp phát ra tiếng xèo xèo nhẹ, hóa thành làn khói tan biến.
Dưới chân thì Tô Kính kiếm hai cục gạch tòa thành lót chân. Mưa đỏ đã tụ thành sông quanh gạch dọc theo lỗ thủng đầu tường đổ xuống tường thành.
Sắc đỏ trong thiên địa quá đậm, hơi thê lương. Tô Kính cảm giác lực lượng sự sống trong thân thể đang từ từ xói mòn, hắn hết hồn.
Uy lực thiên địa không phải một luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ có thể chống lại. Tô Kính bản năng điều tức, long xà chân khí trong khí hải đan điền tăng tốc độ xoay tròn gấp mấy lần hút chặt thanh minh chân khí. Tô Kính ngước lên nhìn, trong mây đỏ trên trời các tia chớp trở nên rõ ràng.
Những lôi điện này ở trong mắt Tô Kính đã biến thành các phù văn thái cổ rồi phản chiếu trong Lục Đạo Thần Giám, được lưu giữ lại.
Học không có ích gì, nhưng sớm muộn gì sẽ cần dùng, ít ra Tô Kính quan sát những phù văn hóa thành lôi điện cảm giác thế giới này bài xích và ức chế hắn không mãnh liệt như trước.
Phù văn lôi điện trong mây đỏ không ngừng biến ảo, hầu như không có một giây đồng hồ cố định hình thái. Nếu không phải Tô Kính dùng Lục Đạo Thần Giám phản chiếu lưu trữ thì lực lượng linh hồn của hắn nhiều nhất là vài giây xem những phù văn, nhiều hơn sẽ chóng mặt xỉu.
/480
|