Nếu ngạ quỷ liếm xá lợi của phật môn một cái sẽ dằn xuống cảm giác đói một thời gian, chúng nó bản năng lao về phía Tô Tuyết mau đến nỗi Tô Kính không ngờ.
Chân ngạ quỷ chỉ thô cỡ cổ tay Tô Kính, cơ bắp khô quắt nhiều chỗ rách toạc, phía mũi bàn chân to mọc móng gấp khúc như dã thú bấu mặt đất, tăng tốc độ cỡ vận động viên chạy đua.
Càng nhiều tiếng động ầm ĩ vang lên:
- Cho ta ăn ngươi đi!
Tô Linh, Tô Kiến hơi lảo đảo suýt té dưới đất.
Ăn!
Cho ta ăn!
Một con ngạ quỷ kéo tàn ảnh lại tăng tốc, mắt bắn ra tia sáng tím đỏ nhìn Tô Tuyết chằm chằm.
La Hán xá lợi, trên đầu Tô Tuyết phát ra tiếng vù vù, vầng sáng mở rộng bao bọc nàng lại.
Ngạ quỷ tỏa định Tô Tuyết răng va lách cách, mắt bị ánh sáng xá lợi chiếu vào làm bốc khói. Dù đôi mắt sắp mù nhưng đám ngạ quỷ vẫn bất chấp tất cả lao lên.
Đói khát làm bất cứ loài sinh mệnh nào phải điên cuồng.
Những ngạ quỷ dù thấy Phật Đà đến địa phủ cũng sẽ ùa lên nếm một cái rồi tính. Tô Tuyết chỉ có xá lợi, không thể hù lùi đám quỷ vật.
Tô Kính không vội ra tay, Hoàng Đình Thần Ngọc của hắn có thể phát ra thủy lôi, tuy chỉ là lôi pháp sơ cấp nhất nhưng đủ sức đánh chết đám ngạ quỷ.
Nhìn Nguyên Thùy Vũ là biết, vẻ mặt gã nhẹ nhàng, bạch cốt kiếm từng tấc một dài ra, càng lúc càng dài. Khi ngạ quỷ lao lên trước nhất đến gần trước mặt Nguyên Thùy Vũ năm trượng thì bạch cốt kiếm đã thành cự kiếm dài hơn hai trượng.
Nguyên Thùy Vũ nhảy lên, vũ y tỏa ánh sáng đỏ thẫm đáp xuống đàn ngạ quỷ. Nguyên Thùy Vũ đơn giản xoay một vòng tại chỗ, con ngạ quỷ hùng hổ trong phạm vi năm trượng xung quanh bị chém eo.
Ngạ quỷ bị chém thành hai khúc trong người bay ra một luồng khói đen chui vào bạch cốt cự kiếm.
Tô Kính la lên:
- Đại ca, nhị ca hãy bảo vệ Tô Tuyết!
Nói xong Tô Kính cầm Khổng Tước Mâu nghênh đón ngạ quỷ. Ngạ quỷ chạy rất nhanh, Nguyên Thùy Vũ một chiêu giết mấy chục con, phía sau còn sáu, bảy trăm con ngạ quỷ nữa.
Một giọt nước trong suốt bắn ra, ngạ quỷ cao cỡ trượng hai bị đánh gục dưới đất, đầu nổ tung, óc đen tuyền bay ra. Tô Kính vung Khổng Tước Mâu, óc ngạ quỷ biến mất, mâu ngắn liên tục đâm, ngạ quỷ chạy đằng sau bị đâm chết sáu con.
Tô Kính thầm cảm thán thuật đạo lôi pháp của hắn không hữu dụng bằng võ kỹ của Lâm Hoành Sơn.
Mâu ngắn quét ngang, Tô Kính phát ra ngũ sắc thần quang, ngạ quỷ lao lên không thể hét lên. Tiếng hét của ngạ quỷ lay động hồn người, luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ bình thường nếu bi những ngạ quỷ vây quanh sẽ bị xẻ thịt trong khoảnh khắc.
Tô Kính bây giờ ít dùng lực lượng Hoàng Đình Thần Ngọc bổ sung chân khí, long xà chân khí xoay quanh trong đan điền, bình thường ít có thanh minh chân khí bị xói mòn.
Lúc chiến đấu loại cảm giác này càng rõ ràng hơn. thanh minh chân khí bị vòng xoáy long xà chân khí hút, cảm giác như bị áp súc, khá là ngưng thực.
Tô Linh, Tô Kiến một trước một sau mang theo Tô Tuyết xung phong lao lên.
Tô Linh từng lên chiến trường, Tô Kiến chưa đi, Tô Tuyết càng chưa từng giết con gà. Ba người xông lên lộ rõ chênh lệch. Vì tiết kiệm lực lượng trong tiểu thế giới địa phủ, đoản đao màu xám của Tô Linh hầu như đánh xáp lá cà, một đao chém ra chỉ có chút mang nhẫn lấp lóe trên lưỡi dao, cự ly công kích khoảng một trượng.
Một trượng là chưa đến hai thước, trường thương tiêu chuẩn của Đông Tần đế quốc dài hơn sáu thương.
Roi mềm của Tô Kiến như linh xà vặn vẹo, phong nhẫn mỏng nhỏ liên tục bắn ra từ cây roi bao trùm phạm vi mười trượng, tiêu hao khá lớn.
Tô Tuyết thì theo khuôn phép vận dụng phi kiếm lần lượt chém đầu ngạ quỷ.
Dùng kiếm phong đâm tiết kiệm sức hơn, vấn đề là Tô Tuyết không nhìn thấy chỗ hiểm thật sự của ngạ quỷ. Ngạ quỷ bị chặt đầu tuy còn có thể giương nanh múa vuốt nhưng chỉ lăn lộn dưới đất, nếu không đến gần chúng nó rất là vô hại.
Tô Kiến vung roi mềm cười khẽ:
- Cũng chẳng có gì hay.
Tô Kính chau mày, nhị ca hơi sơ sẩy, ‘chẳng có gì hay’ là thế nào? Đám ngạ quỷ vẫn rất đáng sợ, nếu không phải mọi người mặc Bách Quỷ Dạ Hành Y thì ngạ quỷ phát ra thanh đủ công phá phòng hộ của luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, ảnh hưởng linh hồn.
- Grào grào!
Mảnh đất dưới chân từ khi nào trở nên lỏng lẻo, một bàn tay to bỗng vươn lên chộp nhóm Tô Kính lại hết.
Tô Kính cảm giác cơ thể bị lực lượng cực mạnh đụng vào, bị tức ngực, người đã bay ra sau. Lại là Nguyên Thùy Vũ, gã vung hai tay áo phất sau lưng đẩy lùi nhóm Tô Kính.
Nguyên Thùy Vũ vội vàng ra tay không cân bằng lực lượng nên bốn người bị gã đánh bay thì Tô Linh miệng chảy máu.
Nguyên Thùy Vũ lên tiếng:
- Là Quỷ Vương, để ta đối phó, các ngươi đừng tiến lên!
Bạch cốt cự kiếm đã chém xuống bàn tay to.
Răng rắc!
Cự kiếm khảm vào ngón trỏ nhưng bị kẹt trong xương ngón tay. Vũ y trên người Nguyên Thùy Vũ vang tiếng nổ bùm bùm, căng phồng lên. Nguyên Thùy Vũ không buông tay mà người lơ lửng nắm cự kiếm chém ngang, rút bạch cốt cự kiếm ra khỏi xương ngón tay.
Nguyên Thùy Vũ liên tục tấn công hai lần chỉ chém mẻ một miếng trên bàn tay xương, chớp mắt lỗ thủng co rút tự động khép kín. Nguyên Thùy Vũ thầm giật mình, chẳng phải sư phụ đã giết hết cường giả trong tiểu thế giới này rồi sao?
Quỷ Vương rõ ràng thực lực cao hơn gã!
Vấn đề là Quỷ Vương mạnh như vậy tại sao không ở trong Thôn Thực thành mà ngủ say dưới lòng đất đồng không mông quạnh này?
Không đúng, vào Địa Phủ Chi Môn đều có tọa độ riêng, trong tiểu thế giới này mục tiêu Nguyên Thùy Vũ giáng lâm không nhiều hơn năm địa điểm, nơi này là vị trí tốt nhất, đối phương mai phục sẵn tại đây!
Nghĩ vậy mắt Nguyên Thùy Vũ tràn đầy sát khí.
Quyết làm thịt Quỷ Vương, nếu nó tổn thương mấy ngoại sanh thì tỷ phu sẽ lột da gã!
Muốn rút khỏi tiểu thế giới này nhóm Tô Kính chỉ dựa vào sức mình để đi thì hơi rắc rối nhưng vẫn ra được. Muốn nhanh chóng rời đi phải được Nguyên Thùy Vũ mang theo. Quỷ Vương xuất hiện bám chân Nguyên Thùy Vũ, những ngạ quỷ khác đã lao vào nhóm Tô Kính.
Trông có kế hoạch bài bản, không phải quái vật chỉ hành động theo bản năng.
Tô Linh hé môi nuốt một viên đan dược trị thương, lòng gã nhỏ máu. Tô Linh đã làm quan trong triều nhưng bổng lộc đa số dùng để mua thứ tu hành, đan dược trị thương thì gã chỉ mang theo một bình nhỏ đựng mười hai viên, đây còn là vì gã ở Tiêu Dao Hầu phủ từ từ tích góp.
Phập!
Một móng vuốt quỷ cào mạnh lưng Tô Kiến, một con ngạ quỷ hóa thành cơn gió lặng lẽ vòng ra sau lưng gã công kích.
Chân ngạ quỷ chỉ thô cỡ cổ tay Tô Kính, cơ bắp khô quắt nhiều chỗ rách toạc, phía mũi bàn chân to mọc móng gấp khúc như dã thú bấu mặt đất, tăng tốc độ cỡ vận động viên chạy đua.
Càng nhiều tiếng động ầm ĩ vang lên:
- Cho ta ăn ngươi đi!
Tô Linh, Tô Kiến hơi lảo đảo suýt té dưới đất.
Ăn!
Cho ta ăn!
Một con ngạ quỷ kéo tàn ảnh lại tăng tốc, mắt bắn ra tia sáng tím đỏ nhìn Tô Tuyết chằm chằm.
La Hán xá lợi, trên đầu Tô Tuyết phát ra tiếng vù vù, vầng sáng mở rộng bao bọc nàng lại.
Ngạ quỷ tỏa định Tô Tuyết răng va lách cách, mắt bị ánh sáng xá lợi chiếu vào làm bốc khói. Dù đôi mắt sắp mù nhưng đám ngạ quỷ vẫn bất chấp tất cả lao lên.
Đói khát làm bất cứ loài sinh mệnh nào phải điên cuồng.
Những ngạ quỷ dù thấy Phật Đà đến địa phủ cũng sẽ ùa lên nếm một cái rồi tính. Tô Tuyết chỉ có xá lợi, không thể hù lùi đám quỷ vật.
Tô Kính không vội ra tay, Hoàng Đình Thần Ngọc của hắn có thể phát ra thủy lôi, tuy chỉ là lôi pháp sơ cấp nhất nhưng đủ sức đánh chết đám ngạ quỷ.
Nhìn Nguyên Thùy Vũ là biết, vẻ mặt gã nhẹ nhàng, bạch cốt kiếm từng tấc một dài ra, càng lúc càng dài. Khi ngạ quỷ lao lên trước nhất đến gần trước mặt Nguyên Thùy Vũ năm trượng thì bạch cốt kiếm đã thành cự kiếm dài hơn hai trượng.
Nguyên Thùy Vũ nhảy lên, vũ y tỏa ánh sáng đỏ thẫm đáp xuống đàn ngạ quỷ. Nguyên Thùy Vũ đơn giản xoay một vòng tại chỗ, con ngạ quỷ hùng hổ trong phạm vi năm trượng xung quanh bị chém eo.
Ngạ quỷ bị chém thành hai khúc trong người bay ra một luồng khói đen chui vào bạch cốt cự kiếm.
Tô Kính la lên:
- Đại ca, nhị ca hãy bảo vệ Tô Tuyết!
Nói xong Tô Kính cầm Khổng Tước Mâu nghênh đón ngạ quỷ. Ngạ quỷ chạy rất nhanh, Nguyên Thùy Vũ một chiêu giết mấy chục con, phía sau còn sáu, bảy trăm con ngạ quỷ nữa.
Một giọt nước trong suốt bắn ra, ngạ quỷ cao cỡ trượng hai bị đánh gục dưới đất, đầu nổ tung, óc đen tuyền bay ra. Tô Kính vung Khổng Tước Mâu, óc ngạ quỷ biến mất, mâu ngắn liên tục đâm, ngạ quỷ chạy đằng sau bị đâm chết sáu con.
Tô Kính thầm cảm thán thuật đạo lôi pháp của hắn không hữu dụng bằng võ kỹ của Lâm Hoành Sơn.
Mâu ngắn quét ngang, Tô Kính phát ra ngũ sắc thần quang, ngạ quỷ lao lên không thể hét lên. Tiếng hét của ngạ quỷ lay động hồn người, luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ bình thường nếu bi những ngạ quỷ vây quanh sẽ bị xẻ thịt trong khoảnh khắc.
Tô Kính bây giờ ít dùng lực lượng Hoàng Đình Thần Ngọc bổ sung chân khí, long xà chân khí xoay quanh trong đan điền, bình thường ít có thanh minh chân khí bị xói mòn.
Lúc chiến đấu loại cảm giác này càng rõ ràng hơn. thanh minh chân khí bị vòng xoáy long xà chân khí hút, cảm giác như bị áp súc, khá là ngưng thực.
Tô Linh, Tô Kiến một trước một sau mang theo Tô Tuyết xung phong lao lên.
Tô Linh từng lên chiến trường, Tô Kiến chưa đi, Tô Tuyết càng chưa từng giết con gà. Ba người xông lên lộ rõ chênh lệch. Vì tiết kiệm lực lượng trong tiểu thế giới địa phủ, đoản đao màu xám của Tô Linh hầu như đánh xáp lá cà, một đao chém ra chỉ có chút mang nhẫn lấp lóe trên lưỡi dao, cự ly công kích khoảng một trượng.
Một trượng là chưa đến hai thước, trường thương tiêu chuẩn của Đông Tần đế quốc dài hơn sáu thương.
Roi mềm của Tô Kiến như linh xà vặn vẹo, phong nhẫn mỏng nhỏ liên tục bắn ra từ cây roi bao trùm phạm vi mười trượng, tiêu hao khá lớn.
Tô Tuyết thì theo khuôn phép vận dụng phi kiếm lần lượt chém đầu ngạ quỷ.
Dùng kiếm phong đâm tiết kiệm sức hơn, vấn đề là Tô Tuyết không nhìn thấy chỗ hiểm thật sự của ngạ quỷ. Ngạ quỷ bị chặt đầu tuy còn có thể giương nanh múa vuốt nhưng chỉ lăn lộn dưới đất, nếu không đến gần chúng nó rất là vô hại.
Tô Kiến vung roi mềm cười khẽ:
- Cũng chẳng có gì hay.
Tô Kính chau mày, nhị ca hơi sơ sẩy, ‘chẳng có gì hay’ là thế nào? Đám ngạ quỷ vẫn rất đáng sợ, nếu không phải mọi người mặc Bách Quỷ Dạ Hành Y thì ngạ quỷ phát ra thanh đủ công phá phòng hộ của luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, ảnh hưởng linh hồn.
- Grào grào!
Mảnh đất dưới chân từ khi nào trở nên lỏng lẻo, một bàn tay to bỗng vươn lên chộp nhóm Tô Kính lại hết.
Tô Kính cảm giác cơ thể bị lực lượng cực mạnh đụng vào, bị tức ngực, người đã bay ra sau. Lại là Nguyên Thùy Vũ, gã vung hai tay áo phất sau lưng đẩy lùi nhóm Tô Kính.
Nguyên Thùy Vũ vội vàng ra tay không cân bằng lực lượng nên bốn người bị gã đánh bay thì Tô Linh miệng chảy máu.
Nguyên Thùy Vũ lên tiếng:
- Là Quỷ Vương, để ta đối phó, các ngươi đừng tiến lên!
Bạch cốt cự kiếm đã chém xuống bàn tay to.
Răng rắc!
Cự kiếm khảm vào ngón trỏ nhưng bị kẹt trong xương ngón tay. Vũ y trên người Nguyên Thùy Vũ vang tiếng nổ bùm bùm, căng phồng lên. Nguyên Thùy Vũ không buông tay mà người lơ lửng nắm cự kiếm chém ngang, rút bạch cốt cự kiếm ra khỏi xương ngón tay.
Nguyên Thùy Vũ liên tục tấn công hai lần chỉ chém mẻ một miếng trên bàn tay xương, chớp mắt lỗ thủng co rút tự động khép kín. Nguyên Thùy Vũ thầm giật mình, chẳng phải sư phụ đã giết hết cường giả trong tiểu thế giới này rồi sao?
Quỷ Vương rõ ràng thực lực cao hơn gã!
Vấn đề là Quỷ Vương mạnh như vậy tại sao không ở trong Thôn Thực thành mà ngủ say dưới lòng đất đồng không mông quạnh này?
Không đúng, vào Địa Phủ Chi Môn đều có tọa độ riêng, trong tiểu thế giới này mục tiêu Nguyên Thùy Vũ giáng lâm không nhiều hơn năm địa điểm, nơi này là vị trí tốt nhất, đối phương mai phục sẵn tại đây!
Nghĩ vậy mắt Nguyên Thùy Vũ tràn đầy sát khí.
Quyết làm thịt Quỷ Vương, nếu nó tổn thương mấy ngoại sanh thì tỷ phu sẽ lột da gã!
Muốn rút khỏi tiểu thế giới này nhóm Tô Kính chỉ dựa vào sức mình để đi thì hơi rắc rối nhưng vẫn ra được. Muốn nhanh chóng rời đi phải được Nguyên Thùy Vũ mang theo. Quỷ Vương xuất hiện bám chân Nguyên Thùy Vũ, những ngạ quỷ khác đã lao vào nhóm Tô Kính.
Trông có kế hoạch bài bản, không phải quái vật chỉ hành động theo bản năng.
Tô Linh hé môi nuốt một viên đan dược trị thương, lòng gã nhỏ máu. Tô Linh đã làm quan trong triều nhưng bổng lộc đa số dùng để mua thứ tu hành, đan dược trị thương thì gã chỉ mang theo một bình nhỏ đựng mười hai viên, đây còn là vì gã ở Tiêu Dao Hầu phủ từ từ tích góp.
Phập!
Một móng vuốt quỷ cào mạnh lưng Tô Kiến, một con ngạ quỷ hóa thành cơn gió lặng lẽ vòng ra sau lưng gã công kích.
/480
|