Minh thu công sung sướng đứng dậy cười ha hả nói:
- Cuối cùng đủ vốn liếng ra đánh giết một trận.
Hoa Anh-Đài đang còn mơ màng, suy nghĩ xem có cách nào giúp Tĩnh Minh thoát khỏi đau khổ, bỗng cả người chàng lóe sáng, chớp mắt hắnn đã mạnh mẽ đứng lên cười nói đủ vốn liếng đánh giết. Nàng dụi mắt mấy cái không thể tin được, thằng này mới vừa rồi còn dở sống bán chết, vậy mà bây giờ đã tỉnh sức sống tràn trề, hoạt động mạnh mẽ như rồng như hổ.
- Cái gì, anh vừa rồi không phải bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt hết hay sao. Ủa bây giờ xem sắc mặt anh trông khá lắm, còn tỏa hào quang rất đẹp, rực rỡ. Anh tu luyện môn quyết gì quá kinh khủng như vậy, ai thấy cũng phải sợ hết hồn.
- Công pháp này cô không tu luyện được không nên hỏi đến.
- Ngươi! … Hừ quỷ keo kiệt...
Tĩnh Minh không biết tâm tình Anh-Đài, cứ xem nàng như người dưng, chỉ biết nàng này lạnh lùng kiêu hãnh chỉ biết chính mình nên ngay từ đầu chàng nhìn qua một lần sau đó không thèm để tâm đến nữa, ngay ca chuyện vì sao nàng cùng bốn nữ tử bất chợt ra tay khinh miệt ba tênbọn Bảo Bình chàng cũng không tìm hiểu, chuyện cảnh kinh diễm kia vì chàng không nhớ mảy may nên cũng không chịu ảnh hưởng.
- Ai có bản lãnh lại có đảm lượng dám cùng ta xông ra đánh một trận! Thật là ngứa tay ngứa chân muốn đánh một trận ngay lập tức..
Chàng ngạc nhiên không thấy ai lên tiếng ngoài Anh-Đài bèn nhìn lại thấy, ngoài năm cô đệ tử Vô Cực Tông này, ai nấy còn đắm chìm trong tu luyện. Lúc này thần thức tán ra phạm vi năm mươi dặm mọi vật rõ ràng, ngay cả hơn năm chục thi thể không nguyên vẹn nằm rải rác khắp nơi chung quanh cung điện, tất cả chỉ còn da bọc xương, thì ra thần thức tăng lên gấp đôi. Chàng nhớ lần trước lão ba giúp chuyển hoán nguyên khí thần thức tăng lên hai chục lần, cảnh giới tăng năm cấp, bây giờ chẳng những tăng năm cấp còn là đại cấp nhưng thần thức tăng trưởng bất đồng. Chàng không biết lần trước thần thưứ tăng vọt là nhờ bốn tháng khổ cực, chịu bao nhiêu sỉ nhục ê chề gom tích lại đè nén nên khi buông lỏng mới có dịp bộc phát tăng trưởng, mang lại hiệu quả to lớn sung mãn.
Tĩnh Minh phát hiện một đàn năm đầu Huyết Biển Bức nối đưôi nhau bay lại, chàng ra khỏi trận pháp đã nghe tiếng „huýt„ vang vọng âm sóng vỗ tới. bỗng nghe tiếng như có người té xuống bất tỉnh, nhìn lại thì thấy Hoa Anh-Đài theo mình ra khỏi trận. Thấy nàng bất tỉnh bày Huyết Biển bức đã đến gần kề chàng vội tung mình bay lên đón đầu, hét lên một tiếng, phi đao bay ra thành một điểm sáng, như lưu tinh trong đêm khuya. Năm đầu Huyết Biển Bức bay đến trận pháp lúc này rơi thẳng xuống, chàng nhanh tay phất tay áo đẩy chúng sang một bên, chồng lên một đống. Thần thức xuyên vào xác chúng tìm tòi, sau đó trở ra hô: „Thu!“ Năm viên thú đan bay vào tay Tĩnh Minh, sau đó chàng mới bế Hoa Anh-Đài vào trong trận.
Chàng ngạc nhiên vì thân nàng nhẹ như yến, trọng lượng chẳng đáng kể.
- Cô này thật là, tu vi yếu như vậy cũng theo mình ra ngoài chịu khổ.
Thấy chàng đem Anh-Đài vào trận, bốn cô kia giật mình ríu rít hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, sao nàng bị thương bất tỉnh.
- Còn tại sao, dĩ nhiên đi ra ngoài bị âm sóng của bày Huyết Biển Bức đánh trúng rồi, khi cô ta ngã xuống tôi mới phát hiện cô ta đi theo tôi ra ngoài.
Chàng lấy năm viên tiên thú đan vừa rồi ném cho các nàng nói, cho mỗi cô một viên.
- Đáng tiếc nơi nơi đây không có đầy đù tài liệu, nếu không luyện mấy viên Bồi Thần, Hồi Nguyên đan.
Chàng ngồi xuống lấy ngọc tiêu ra thổi, chữa nguyên thần giúp Anh-Đài mau chóng hồi phục. Thanh Tâm khúc cũng như Ngự Thú khúc chàng chưa từng học, đành vừa suy diễn nguyên lý vừa luyện tập từng mốt nhạc một... khi thanh tâm khúc luyện hoàn thành, những người tu luyên lần lượt thu công, đứng lên. Trong khi Anh-Đài tuy khá hơn nhưng chưa khỏi hẳn.
Trong cung điện lúc này có bốn người đàm đạo, bạch y nhân lên tiếng phá tan cảnh tĩnh lặng:
- Lão Huyết Biển Bức, thuộc hạ của ngươi vừa bị thằng nhỏ một chiêu phi đao giết năm tên, có cần chúng ta hỗ trợ không?
- Chuyện nhỏ, chỉ một tên huyền tiên sơ kỳ cũng có thể làm khó dễ bọn ta chăng.
- Tuy lão, lão cũng biết ý chủ nhân rồi đấy. Bảo tồn thực lực, không nên hao tổn nhiều lực lượng.
- Huyết Biển Bức nghe lệnh, cấp năm, sáu, bảy xuất quân hết cho ta. Lần này phải thành công không được thất bại, phá trận hủy diệt toàn bộ chúng.
- Một tiếng huýt vang lên, trên năm mươi Huyết Biển Bức tiên thú bay ra.
Tĩnh Minh thần thức phát hiện Huyết Biển Bức bay rợp trời, con nào cũng lớn như một bóng cây cổ thụ từ xa bay lại. Chàng cả kinh báo động:
- Mọi người chuẩn bị nghinh chiến, hơn năm mươi đầu Huyết Biển Bức đang bay tới tấn công. Hoàng tiên cấp năm đổ lên theo ta.
Tĩnh Minh thấy Trương Phú và Chu Thành chẳng những không lo sợ, lại phấn chấn tinh thần chiến ý bừng bừng khiến chàng không khỏi khen thầm, Tĩnh Minh không biết vừa rồi chàng ra giết một lúc năm đầu Huyết Biển Bức hai tên này đã biết bội phục, lại thấy tu vi cảnh giới Tĩnh Minh tăng vọt, nếu không nhìn lầm chính là Huyền Tiên. Có Huyền Tiên dẫn đầu cuộc chiến thì còn sợ gì, tuy khó thắng nhưng cũng chưa chắc thua. Vả lại nếu thua mà may mắn sống sót thì lại chạy vào trận pháp ẩn trốn.
- Được rồi chúng ta phân tán giàn hàng ngang, mỗi người cách nhau nửa dặm, chú ý coi chừng âm sóng, tốt nhất phong bế thính quan.
Nói xong chàng đem ngọc tiêu ra thổi..
Tiêu âm sóng vừa phát ra, âm sóng của đàn Huyết Biển Bức lập tức bị giảm hơn phân nửa khiến mọi người quên hết sợ hãi một lòng hăng hái chiến đấu.
Thấy đàn Huyết Biển Bức đến gần, lần này chúng dàn hàng ngang càn quét, trong lòng Tĩnh Minh liền nghĩ đến, cách tốt nhất là sử dụng cung tên. Tĩnh Minh ngưng thổi lấy Kinh Hồng Cung, một lúc đem tám mũi tên kẹp vào kẽ ngón tay nạp vào kéo đến độ mãn thành vòng tròn như bóng trăng mới buông ra.
- Phụt!
Tám mũi tên chia ra nhắm tám Huyết Biển Bức sắc đỏ hồng như tám vết máu xuyên thấu qua, thần thức chàng thấy tên tiếp tục bay đi liền dùng ý niệm thần thức khống chế cho tám mũi tên bay ngược lại chia ta tám hướng nhắm tám con Huyết Biển Bức xuyên qua.
Tám mũi tên về đến tay, chàng liền cùng Kinh Hồng Cung cất, ngọc tiêu tiếp tục khúc thổi dang dở. Mười sáu con Huyết Biển Bức lúc này mới ầm ầm rơi xuống đất huýt lên giãy chết, trong khi tiên âm ngăn cản âm sóng đánh lại. Sư việc xảy ra quá nhanh, nên mọi người chỉ thấy như tiếng tiêu khẽ nhỏ lại rồi lại lớn lên như cũ.
Chàng dùng thần thức xem đồng bọn thấy họ cũng bắt đầu cùng Huyết Biển Bức giao chiến, hung mãnh nhất không phải Tiểu Hương, Trương Phú hay Chu Thành mà là Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên, phi kiếm của nàng biến thành một đạo ánh quang màu xanh biếc, xuyên qua chuyển lại giết một lúc bốn đầu Huyết Biển bức, con nào cũng mất đầu. Khi nàng tiếp cận những con khác, phi kiếm quay về tay thi triển ra kiếm khí bao quanh toàn thân, khiến sáu bảy con Huyết Biển Bức bị bứt ra. Thấy nàng không có vấn đề chàng xem hai thanh niên đệ tử Trương Phú và Chu Thành, hai người này không hiểu vì muốn che giấu hay nguyên thần còn bị thương, vết thương chưa hoàn toàn bình phục, không dùng phi kiếm, phi đao mà dùng trung phẩm cung nỏ, bắn tên bình thường mổi tên hạ một con. Khi địch thủ tiếp cận hai người tay cầm tên làm ám khí, rồi mới cầm bảo đao bảo kiếm ra chiêu.
Lúc này Tĩnh Minh mới thấy chỗ lợi hại của Trương Phú và Chu Thành, thay vì sắc bén và nhanh nhẹn như Lãnh Thủy Tiên, hai người họ ra chiêu vừa sắc bén vừa trầm ổn, điều kỳ quái ở chỗ chiêu pháp hai người phối hợp với nhau như một đao kiếm trận pháp, người công người thủ rất ăn khớp. Chàng vừa thổi tiêu vừa quan sát chiến kỹ của họ rất tinh diệu, huyền ảo, trong chốc lát giết được thêm năm con Huyết Biển bức.
Phía Tiểu Hồng và Ngu Nhạc lúc đầu cũng dùng Cung tên hạ được ba bốn Huyết Biển Bức sau đó Tiểu Hồng dùng một sợi tơ, thủ pháp kỳ lạ, đường tơ như có như không, mỗi khi loé lên là một đầu Huyết Biển Bức rơi xuống, tuy nàng ra tay không nhanh bằng Lãnh Thủy Tiên nhưng huyền bí, và độ sắc bén không kém bao nhiêu. Ngu Nhạc trái lại dùng búa, búa ảnh phát ra lúc thành công lúc không, ngay cả khi đánh trúng cũng không phải nhất chiêu tất sát, chỉ khiến đối phương bị thương. Tĩnh Minh phát hiện, thằng này chuyên dùng lực nhưng hắn không có đủ, chém giết một hồi mà hắn chỉ giết được một con Huyết Biển bức, năm con bị thương, trong đó hai con gẫy cánh.
Huyết Biển Bức có khả năng chữa thương rất đặc biệt, nên chỉ trong chốc lát năm con Huyết Biển Bức bắt đầu hoạt động vất cánh bay lên. Tĩnh Minh thấy Ngu Nhạc còn phải giao chiến với hai con, nên chàng dùng niệm ý khiến phi đao vọt lên, chém đầu năm con vừa hồi phục, đang cất cánh bay lên.
Huyết Biển Bức càng ngày càng ít, âm sóng càng giảm, cuối cùng Tĩnh Minh cất ngọc tiêu đi giết những con còn lại, và giúp đồng bọn giải quyết cho mau... Mọi người bắt đầu thu thập thú đan, Tĩnh Minh cũng thu chừng hai mươi viên. Chàng có cảm giác bất an như bị người theo dõi quan sát nên thỉnh thoảng lại dùng thần thức dò xét chung quanh. Bỗng một tiếng sói tru lên vang dội, mọi người kinh hô. Tiểu Hồng kinh sợ hô:
- Thanh Lang, hơn một ngàn con. Chúng ta mau rút lui vào trong trận hồi phục nguyên khí. Lần này không biết trận pháp có chịu nổi không?
Tĩnh Minh thấy Tiểu Hồng kinh hãi quá sức nên phỏng đoán bày thanh lang này lợi hại còn hơn Huyết Biển Bức, số lượng lại quá đông với sức lực sáu người giết không được.
- Các ngươi vào vào trong trận trước đi, ta bố trí thêm ảo trận cản trở bước tiến của bọn chúng.
Trong trận Hoa Anh-Đài bình phục rồi, thấy Tĩnh Minh vào trận nàng cúi mặt không nói gì, không hiểu năm nữ đồng môn này đã nói chuyện gì khiến nàng có vẻ xấu hổ, ít lời.
Thấy ai cũng lo lắng Tĩnh Minh cười nói:
- Không cần quá lo lắng, chỉ cần chúng ta cầm cự hơn một ngày đêm nữa, thời gian ba ngày đêm thi săn bắn qua đi chúng ta tự động được truyền tống trở về an toàn. Chỉ có điều cuộc săn bắn này không ai được thong dong đi dạo chơi xem khắp nơi, trái lại trốn ở đây. Như thế còn may mắn hơn nhiều người khác bị âm sóng đánh nguyên thần trọng thương, vẫn còn bất tỉnh ở nơi nào.
- Phải chăng các chưởng môn, trưởng lão đã tính sai, không biết trong này nguy hiểm với bản lãnh của hoàng tiên đệ tử khó lòng sống sót trở về, chứ đừng nói đến thu hoạch.
- Cũng có lý! Ngay lúc đầu hai loại thú phát ra âm sóng cũng đủ hơn một nửa thí sinh ngất đi, nằm chờ chết tại chỗ. Kẻ may mắn còn lại e cũng không thực sự may mắn, gặp huyết biển bức, thanh lang. Ai biết còn gặp loại tiên thú lợi hại gì nữa.
Mười ba người kẻ bàn tán, người ngồi xuống hồi phục nguyên khí. Tĩnh Minh theo dõi thanh lang như sóng triều dâng mà đến, chàng vừa rồi chẳng những bố trí phía trước trận hai dặm huyễn ảo trận, ngay cả bên ngoài phòng ngự trận này cũng bố trí huyễn ảo trận. Cuối cùng thanh lang đến nơi, không phát hiện vào huyễn ảo trận.
Mọi người nghe thấy tiếng tru cách hai dặm liền không tiến gần nữa mới thở phào nội tâm bớt căng thẳng, thần thức tra xét thấy vô số thanh lang quanh quẩn chạy loạn ở khu vực loạn thạch, chúng nhiếu khi bên cạnh nhau, đối mặt mũi nhau nhưng không thấy nhau. Cảnh quỷ dị này khiến mọi người yên tâm phần nào.
Bỗng Tĩnh Minh nói:
- Nhiều Thanh Lang như vậy, e rằng trận pháp không duy trì được lâu. Được rồi ta thổi một Âm Sát khúc, cho chúng giết nhau, trong lúc chúng đang hoang mang nhất định sẽ dễ dàng thành công.
Tĩnh Minh thổi tiêu, mọi người chẳng ai nghe ra một âm thanh nào nhưng rõ ràng có tác dụng, thanh lang đã bắt đầu cắn xé lẩn nhau, tiếng tru tiếng kêu đau ăng ẳng không ngớt vang dội cả một góc trời.
Trong khi đó trong cung điện bốn thú nhân đang bất an, từ đều đến bây giờ Huyết Biển Bức nhân liên tiếp bị ba người bọn họ khích bác, chê bai và sỉ nhục. Bây giờ thấy thanh lang tiên thú cũng chẳng hơn Huyết biển bức chẳng những thế còn quay lại cắn nhau.
- Lão sói, làm thế nào lại để thú tộc tự giết nhau, trong khi địch nhân thanh thản, an nhàn nhìn lại thưởng thức.
- Ta nào biết, không hiểu sao chúng không nghe lời chỉ thị của ta.
Lão bạch y gật gù thấy hai tên thú nhân kém hiểu biết thủ đoạn của tiên nhân nói:
- Hai lão ngốc các ngươi, quả nhiên kiến thức thiển cận, không trách được các ngươi hoá hình không được bao lâu chỉ được năm năm, đành chịu.
- Chẳng lẽ lão Hồ Bạch biết rõ chuyện gì xảy ra.
- Đương nhiên rồi, bọn thanh lang kia đang bị thằng nhóc kia dùng trận pháp đồng thời bị tiêu âm sát khúc làm rối loạn tam thần, gây ra ảo tưởng đến nỗi không phân biệt được đâu là địch, đâu là bạn cắn xé bừa bãi.
Thanh Lang Vương nhân đứng ngồi không yên, rối loạn kêu lên:
- Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để bọn chúng cắn nhau cho đến chết hết... Lão Hồ Bạch, mau nghĩ cách đối phó cứu chúng đi.
- Ta không tinh thông hai môn đó thì giúp cái gì. Mau báo tin cho chủ nhân, may ra hắn có cách.
Thanh Lang Vương nhân vội vàng liên lạc chủ nhân:
- Chủ nhân, mau đến cứu giúp bọn tiểu nhân, nếu không hơn ngàn thanh lang tiên thú chết hết dưới tay kẻ thù. Bọn Huyết Biển Bức tiên thú trung giai cũng đã chết sạch...
Một nhân ảnh mầu vàng bỗng xuất hiện trong cung điện giữa bốn tiên vương thú nhân, khi dừng lại rõ ràng một lão nhân hoàng y, râu tóc bạc trắng mười phần tiên phong đạo cốt, vừa định thân đã hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, ai dám ở đây giết chóc tiên thú bừa bãi?
- Thưa chủ nhân, chính là bọn ngũ tông đệ tử lần này trong số đó có một thằng nhãi chẳng những tinh thông trận pháp còn tinh thông âm luật, có thể dùng tiếng tiêu kích động sát tính, khống chế toàn bộ.
- Để ta xem! Hừ bốn tên vô dụng, chỉ có mười ba tên hoàng tiên, uý không đúng mười hai tên hoàng tiên, một huyền tiên cũng làm phiền ta ra tay.
Bốn tiên thú vương nhân không dám nói thêm cúi đầu...
- Bao nhiêu ngạo khí trưóc nay để ở đâu. Sao chỉ có mười ba tên, các ngươi chẳng đã nói hơn ngàn tên.
- Dạ số còn lại bắt được năm trăm chín mươi hai nam nữ, một số còn bất tỉnh, bị âm sóng của Hắc Thù và Cóc Tía đánh gục.
Hai tiên độc thú chúng nó đâu, bảo chúng vào cung gặp ta.
- Dạ chúng bị mất tích, dường như bị thằng nhỏ kia bắt giấu nơi đâu không biết.
- Đúng là đồ vô tích sự. Ba ba vào rọ rồi còn để chính mình bị bắt.
Nói xong thần thức bao trùm khu vực trận pháp, gầm lên một tiếng.
Bọn Tĩnh Minh nghe một tiếng gầm kinh tâm, ai nấy toàn thân bị trụ cứng ngắc. Ngay cả Âm Sát Tiêu khúc đang tấu cũng bị ngừng tắt. Đồng thời quang cảnh chung quanh đảo lộn, đến khi định thần lại được đã thấy mình đang ở trong một cung điện nguy nga đồ đạc bằng vàng kim, ngân bạc và ngọc thạch. Trước mắt năm người đang trừng mắt nhìn tỏ vẻ giận dữ.
Hoàng y lão già hừ một tiếng lẩm bẩm:
- Ta tưởng các ngươi cường mạnh gì, không chịu nổi một chiêu lĩnh vực không gian của ta.
Lão vốn xuất thân từ một tiên gia tộc, Kim Chất Vinh bị hất hủi bỏ rơi vì thân thể bất toàn, sau nhiều năm tranh đấu trong gia tộc lão hoàn cảnh buộc lão phải rời khỏi. Trong khi lang thang vất vưởng gặp cơ duyên thu được một quyển tiên thuật, trong đó nội dung dậy tu luyện Ngự Thú Quyết, và một môn Tinh Nguyên Thần Giám quyết, chuyên tu luyện đề thăng nguyên thần, tinh thần lực.
Khi thành đạt lão nhớ đến thù xưa về gia tộc, giết sạch những kẻ đã khinh nhục lão, khiến cho Kim gia xuống dốc rơi vào cảnh hỗn loạn, kẻ thù của Kim gia, Thôi gia và Hồng gia nhân cơ hội này huỷ diệt Kim gia. Lão Kim Chất Vinh lúc ấy mới biết tai họa mình gây nên cho gia tộc, kiếm Thôi gia và Hồng gia trả thù. Hai gia tộc này cảnh giác vội báo tin mời bạn bè khắp nơi, cùng những siêu cấp địa tiên, thiên tiên cao thủ đến hỗ trợ mới tạm yên.
Kim Chất Vinh cảnh giới tu vi cuối cùng đạt đến thiên tiên hậu kỳ, tính tình cổ quái, thích gần tiên thú hơn gần người, nguyên thần lực và tinh thần lực vuợt cả thiên tiên hậu kỳ, thần nhân, ngang hàng với bậc chân thần. Lão tình cờ gặp một cao nhân thần cấp, trao đổi tiên thú lấy sự chỉ dạy lĩnh vực không gian, vị thần vương kia không nghĩ đến một tiên thiên tu giả lại có thể luyện ra không gian lĩnh vực. Thế nhưng Kim Chất Vinh lại thành công... và trong khi kiếm nơi ẩn tu lão phát hiện ra Tiên Thú Bí Cảnh liền vào chiếm lấy chủ quyền, mỗi khi bọn đệ tử các tông phái vào thi săn bắn, lão liền ra lệnh cho tất cả các cao giai tiên thú ẩn trốn đề thăng thực lực . Lần này lão mới cho chúng ra tranh đấu lãnh nhiệm vụ bắt sống họ, bắt họ giao hoan với thú nhân với ý định ngông cuồng tạo ra cho riêng mình một dòng giống người nửa thú nửa người, kiêm hai đặc tính, thân thể cường mạnh và thông minh tuyệt đỉnh.
- Cuối cùng đủ vốn liếng ra đánh giết một trận.
Hoa Anh-Đài đang còn mơ màng, suy nghĩ xem có cách nào giúp Tĩnh Minh thoát khỏi đau khổ, bỗng cả người chàng lóe sáng, chớp mắt hắnn đã mạnh mẽ đứng lên cười nói đủ vốn liếng đánh giết. Nàng dụi mắt mấy cái không thể tin được, thằng này mới vừa rồi còn dở sống bán chết, vậy mà bây giờ đã tỉnh sức sống tràn trề, hoạt động mạnh mẽ như rồng như hổ.
- Cái gì, anh vừa rồi không phải bị tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt hết hay sao. Ủa bây giờ xem sắc mặt anh trông khá lắm, còn tỏa hào quang rất đẹp, rực rỡ. Anh tu luyện môn quyết gì quá kinh khủng như vậy, ai thấy cũng phải sợ hết hồn.
- Công pháp này cô không tu luyện được không nên hỏi đến.
- Ngươi! … Hừ quỷ keo kiệt...
Tĩnh Minh không biết tâm tình Anh-Đài, cứ xem nàng như người dưng, chỉ biết nàng này lạnh lùng kiêu hãnh chỉ biết chính mình nên ngay từ đầu chàng nhìn qua một lần sau đó không thèm để tâm đến nữa, ngay ca chuyện vì sao nàng cùng bốn nữ tử bất chợt ra tay khinh miệt ba tênbọn Bảo Bình chàng cũng không tìm hiểu, chuyện cảnh kinh diễm kia vì chàng không nhớ mảy may nên cũng không chịu ảnh hưởng.
- Ai có bản lãnh lại có đảm lượng dám cùng ta xông ra đánh một trận! Thật là ngứa tay ngứa chân muốn đánh một trận ngay lập tức..
Chàng ngạc nhiên không thấy ai lên tiếng ngoài Anh-Đài bèn nhìn lại thấy, ngoài năm cô đệ tử Vô Cực Tông này, ai nấy còn đắm chìm trong tu luyện. Lúc này thần thức tán ra phạm vi năm mươi dặm mọi vật rõ ràng, ngay cả hơn năm chục thi thể không nguyên vẹn nằm rải rác khắp nơi chung quanh cung điện, tất cả chỉ còn da bọc xương, thì ra thần thức tăng lên gấp đôi. Chàng nhớ lần trước lão ba giúp chuyển hoán nguyên khí thần thức tăng lên hai chục lần, cảnh giới tăng năm cấp, bây giờ chẳng những tăng năm cấp còn là đại cấp nhưng thần thức tăng trưởng bất đồng. Chàng không biết lần trước thần thưứ tăng vọt là nhờ bốn tháng khổ cực, chịu bao nhiêu sỉ nhục ê chề gom tích lại đè nén nên khi buông lỏng mới có dịp bộc phát tăng trưởng, mang lại hiệu quả to lớn sung mãn.
Tĩnh Minh phát hiện một đàn năm đầu Huyết Biển Bức nối đưôi nhau bay lại, chàng ra khỏi trận pháp đã nghe tiếng „huýt„ vang vọng âm sóng vỗ tới. bỗng nghe tiếng như có người té xuống bất tỉnh, nhìn lại thì thấy Hoa Anh-Đài theo mình ra khỏi trận. Thấy nàng bất tỉnh bày Huyết Biển bức đã đến gần kề chàng vội tung mình bay lên đón đầu, hét lên một tiếng, phi đao bay ra thành một điểm sáng, như lưu tinh trong đêm khuya. Năm đầu Huyết Biển Bức bay đến trận pháp lúc này rơi thẳng xuống, chàng nhanh tay phất tay áo đẩy chúng sang một bên, chồng lên một đống. Thần thức xuyên vào xác chúng tìm tòi, sau đó trở ra hô: „Thu!“ Năm viên thú đan bay vào tay Tĩnh Minh, sau đó chàng mới bế Hoa Anh-Đài vào trong trận.
Chàng ngạc nhiên vì thân nàng nhẹ như yến, trọng lượng chẳng đáng kể.
- Cô này thật là, tu vi yếu như vậy cũng theo mình ra ngoài chịu khổ.
Thấy chàng đem Anh-Đài vào trận, bốn cô kia giật mình ríu rít hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, sao nàng bị thương bất tỉnh.
- Còn tại sao, dĩ nhiên đi ra ngoài bị âm sóng của bày Huyết Biển Bức đánh trúng rồi, khi cô ta ngã xuống tôi mới phát hiện cô ta đi theo tôi ra ngoài.
Chàng lấy năm viên tiên thú đan vừa rồi ném cho các nàng nói, cho mỗi cô một viên.
- Đáng tiếc nơi nơi đây không có đầy đù tài liệu, nếu không luyện mấy viên Bồi Thần, Hồi Nguyên đan.
Chàng ngồi xuống lấy ngọc tiêu ra thổi, chữa nguyên thần giúp Anh-Đài mau chóng hồi phục. Thanh Tâm khúc cũng như Ngự Thú khúc chàng chưa từng học, đành vừa suy diễn nguyên lý vừa luyện tập từng mốt nhạc một... khi thanh tâm khúc luyện hoàn thành, những người tu luyên lần lượt thu công, đứng lên. Trong khi Anh-Đài tuy khá hơn nhưng chưa khỏi hẳn.
Trong cung điện lúc này có bốn người đàm đạo, bạch y nhân lên tiếng phá tan cảnh tĩnh lặng:
- Lão Huyết Biển Bức, thuộc hạ của ngươi vừa bị thằng nhỏ một chiêu phi đao giết năm tên, có cần chúng ta hỗ trợ không?
- Chuyện nhỏ, chỉ một tên huyền tiên sơ kỳ cũng có thể làm khó dễ bọn ta chăng.
- Tuy lão, lão cũng biết ý chủ nhân rồi đấy. Bảo tồn thực lực, không nên hao tổn nhiều lực lượng.
- Huyết Biển Bức nghe lệnh, cấp năm, sáu, bảy xuất quân hết cho ta. Lần này phải thành công không được thất bại, phá trận hủy diệt toàn bộ chúng.
- Một tiếng huýt vang lên, trên năm mươi Huyết Biển Bức tiên thú bay ra.
Tĩnh Minh thần thức phát hiện Huyết Biển Bức bay rợp trời, con nào cũng lớn như một bóng cây cổ thụ từ xa bay lại. Chàng cả kinh báo động:
- Mọi người chuẩn bị nghinh chiến, hơn năm mươi đầu Huyết Biển Bức đang bay tới tấn công. Hoàng tiên cấp năm đổ lên theo ta.
Tĩnh Minh thấy Trương Phú và Chu Thành chẳng những không lo sợ, lại phấn chấn tinh thần chiến ý bừng bừng khiến chàng không khỏi khen thầm, Tĩnh Minh không biết vừa rồi chàng ra giết một lúc năm đầu Huyết Biển Bức hai tên này đã biết bội phục, lại thấy tu vi cảnh giới Tĩnh Minh tăng vọt, nếu không nhìn lầm chính là Huyền Tiên. Có Huyền Tiên dẫn đầu cuộc chiến thì còn sợ gì, tuy khó thắng nhưng cũng chưa chắc thua. Vả lại nếu thua mà may mắn sống sót thì lại chạy vào trận pháp ẩn trốn.
- Được rồi chúng ta phân tán giàn hàng ngang, mỗi người cách nhau nửa dặm, chú ý coi chừng âm sóng, tốt nhất phong bế thính quan.
Nói xong chàng đem ngọc tiêu ra thổi..
Tiêu âm sóng vừa phát ra, âm sóng của đàn Huyết Biển Bức lập tức bị giảm hơn phân nửa khiến mọi người quên hết sợ hãi một lòng hăng hái chiến đấu.
Thấy đàn Huyết Biển Bức đến gần, lần này chúng dàn hàng ngang càn quét, trong lòng Tĩnh Minh liền nghĩ đến, cách tốt nhất là sử dụng cung tên. Tĩnh Minh ngưng thổi lấy Kinh Hồng Cung, một lúc đem tám mũi tên kẹp vào kẽ ngón tay nạp vào kéo đến độ mãn thành vòng tròn như bóng trăng mới buông ra.
- Phụt!
Tám mũi tên chia ra nhắm tám Huyết Biển Bức sắc đỏ hồng như tám vết máu xuyên thấu qua, thần thức chàng thấy tên tiếp tục bay đi liền dùng ý niệm thần thức khống chế cho tám mũi tên bay ngược lại chia ta tám hướng nhắm tám con Huyết Biển Bức xuyên qua.
Tám mũi tên về đến tay, chàng liền cùng Kinh Hồng Cung cất, ngọc tiêu tiếp tục khúc thổi dang dở. Mười sáu con Huyết Biển Bức lúc này mới ầm ầm rơi xuống đất huýt lên giãy chết, trong khi tiên âm ngăn cản âm sóng đánh lại. Sư việc xảy ra quá nhanh, nên mọi người chỉ thấy như tiếng tiêu khẽ nhỏ lại rồi lại lớn lên như cũ.
Chàng dùng thần thức xem đồng bọn thấy họ cũng bắt đầu cùng Huyết Biển Bức giao chiến, hung mãnh nhất không phải Tiểu Hương, Trương Phú hay Chu Thành mà là Hắc Xú Lãnh Thủy Tiên, phi kiếm của nàng biến thành một đạo ánh quang màu xanh biếc, xuyên qua chuyển lại giết một lúc bốn đầu Huyết Biển bức, con nào cũng mất đầu. Khi nàng tiếp cận những con khác, phi kiếm quay về tay thi triển ra kiếm khí bao quanh toàn thân, khiến sáu bảy con Huyết Biển Bức bị bứt ra. Thấy nàng không có vấn đề chàng xem hai thanh niên đệ tử Trương Phú và Chu Thành, hai người này không hiểu vì muốn che giấu hay nguyên thần còn bị thương, vết thương chưa hoàn toàn bình phục, không dùng phi kiếm, phi đao mà dùng trung phẩm cung nỏ, bắn tên bình thường mổi tên hạ một con. Khi địch thủ tiếp cận hai người tay cầm tên làm ám khí, rồi mới cầm bảo đao bảo kiếm ra chiêu.
Lúc này Tĩnh Minh mới thấy chỗ lợi hại của Trương Phú và Chu Thành, thay vì sắc bén và nhanh nhẹn như Lãnh Thủy Tiên, hai người họ ra chiêu vừa sắc bén vừa trầm ổn, điều kỳ quái ở chỗ chiêu pháp hai người phối hợp với nhau như một đao kiếm trận pháp, người công người thủ rất ăn khớp. Chàng vừa thổi tiêu vừa quan sát chiến kỹ của họ rất tinh diệu, huyền ảo, trong chốc lát giết được thêm năm con Huyết Biển bức.
Phía Tiểu Hồng và Ngu Nhạc lúc đầu cũng dùng Cung tên hạ được ba bốn Huyết Biển Bức sau đó Tiểu Hồng dùng một sợi tơ, thủ pháp kỳ lạ, đường tơ như có như không, mỗi khi loé lên là một đầu Huyết Biển Bức rơi xuống, tuy nàng ra tay không nhanh bằng Lãnh Thủy Tiên nhưng huyền bí, và độ sắc bén không kém bao nhiêu. Ngu Nhạc trái lại dùng búa, búa ảnh phát ra lúc thành công lúc không, ngay cả khi đánh trúng cũng không phải nhất chiêu tất sát, chỉ khiến đối phương bị thương. Tĩnh Minh phát hiện, thằng này chuyên dùng lực nhưng hắn không có đủ, chém giết một hồi mà hắn chỉ giết được một con Huyết Biển bức, năm con bị thương, trong đó hai con gẫy cánh.
Huyết Biển Bức có khả năng chữa thương rất đặc biệt, nên chỉ trong chốc lát năm con Huyết Biển Bức bắt đầu hoạt động vất cánh bay lên. Tĩnh Minh thấy Ngu Nhạc còn phải giao chiến với hai con, nên chàng dùng niệm ý khiến phi đao vọt lên, chém đầu năm con vừa hồi phục, đang cất cánh bay lên.
Huyết Biển Bức càng ngày càng ít, âm sóng càng giảm, cuối cùng Tĩnh Minh cất ngọc tiêu đi giết những con còn lại, và giúp đồng bọn giải quyết cho mau... Mọi người bắt đầu thu thập thú đan, Tĩnh Minh cũng thu chừng hai mươi viên. Chàng có cảm giác bất an như bị người theo dõi quan sát nên thỉnh thoảng lại dùng thần thức dò xét chung quanh. Bỗng một tiếng sói tru lên vang dội, mọi người kinh hô. Tiểu Hồng kinh sợ hô:
- Thanh Lang, hơn một ngàn con. Chúng ta mau rút lui vào trong trận hồi phục nguyên khí. Lần này không biết trận pháp có chịu nổi không?
Tĩnh Minh thấy Tiểu Hồng kinh hãi quá sức nên phỏng đoán bày thanh lang này lợi hại còn hơn Huyết Biển Bức, số lượng lại quá đông với sức lực sáu người giết không được.
- Các ngươi vào vào trong trận trước đi, ta bố trí thêm ảo trận cản trở bước tiến của bọn chúng.
Trong trận Hoa Anh-Đài bình phục rồi, thấy Tĩnh Minh vào trận nàng cúi mặt không nói gì, không hiểu năm nữ đồng môn này đã nói chuyện gì khiến nàng có vẻ xấu hổ, ít lời.
Thấy ai cũng lo lắng Tĩnh Minh cười nói:
- Không cần quá lo lắng, chỉ cần chúng ta cầm cự hơn một ngày đêm nữa, thời gian ba ngày đêm thi săn bắn qua đi chúng ta tự động được truyền tống trở về an toàn. Chỉ có điều cuộc săn bắn này không ai được thong dong đi dạo chơi xem khắp nơi, trái lại trốn ở đây. Như thế còn may mắn hơn nhiều người khác bị âm sóng đánh nguyên thần trọng thương, vẫn còn bất tỉnh ở nơi nào.
- Phải chăng các chưởng môn, trưởng lão đã tính sai, không biết trong này nguy hiểm với bản lãnh của hoàng tiên đệ tử khó lòng sống sót trở về, chứ đừng nói đến thu hoạch.
- Cũng có lý! Ngay lúc đầu hai loại thú phát ra âm sóng cũng đủ hơn một nửa thí sinh ngất đi, nằm chờ chết tại chỗ. Kẻ may mắn còn lại e cũng không thực sự may mắn, gặp huyết biển bức, thanh lang. Ai biết còn gặp loại tiên thú lợi hại gì nữa.
Mười ba người kẻ bàn tán, người ngồi xuống hồi phục nguyên khí. Tĩnh Minh theo dõi thanh lang như sóng triều dâng mà đến, chàng vừa rồi chẳng những bố trí phía trước trận hai dặm huyễn ảo trận, ngay cả bên ngoài phòng ngự trận này cũng bố trí huyễn ảo trận. Cuối cùng thanh lang đến nơi, không phát hiện vào huyễn ảo trận.
Mọi người nghe thấy tiếng tru cách hai dặm liền không tiến gần nữa mới thở phào nội tâm bớt căng thẳng, thần thức tra xét thấy vô số thanh lang quanh quẩn chạy loạn ở khu vực loạn thạch, chúng nhiếu khi bên cạnh nhau, đối mặt mũi nhau nhưng không thấy nhau. Cảnh quỷ dị này khiến mọi người yên tâm phần nào.
Bỗng Tĩnh Minh nói:
- Nhiều Thanh Lang như vậy, e rằng trận pháp không duy trì được lâu. Được rồi ta thổi một Âm Sát khúc, cho chúng giết nhau, trong lúc chúng đang hoang mang nhất định sẽ dễ dàng thành công.
Tĩnh Minh thổi tiêu, mọi người chẳng ai nghe ra một âm thanh nào nhưng rõ ràng có tác dụng, thanh lang đã bắt đầu cắn xé lẩn nhau, tiếng tru tiếng kêu đau ăng ẳng không ngớt vang dội cả một góc trời.
Trong khi đó trong cung điện bốn thú nhân đang bất an, từ đều đến bây giờ Huyết Biển Bức nhân liên tiếp bị ba người bọn họ khích bác, chê bai và sỉ nhục. Bây giờ thấy thanh lang tiên thú cũng chẳng hơn Huyết biển bức chẳng những thế còn quay lại cắn nhau.
- Lão sói, làm thế nào lại để thú tộc tự giết nhau, trong khi địch nhân thanh thản, an nhàn nhìn lại thưởng thức.
- Ta nào biết, không hiểu sao chúng không nghe lời chỉ thị của ta.
Lão bạch y gật gù thấy hai tên thú nhân kém hiểu biết thủ đoạn của tiên nhân nói:
- Hai lão ngốc các ngươi, quả nhiên kiến thức thiển cận, không trách được các ngươi hoá hình không được bao lâu chỉ được năm năm, đành chịu.
- Chẳng lẽ lão Hồ Bạch biết rõ chuyện gì xảy ra.
- Đương nhiên rồi, bọn thanh lang kia đang bị thằng nhóc kia dùng trận pháp đồng thời bị tiêu âm sát khúc làm rối loạn tam thần, gây ra ảo tưởng đến nỗi không phân biệt được đâu là địch, đâu là bạn cắn xé bừa bãi.
Thanh Lang Vương nhân đứng ngồi không yên, rối loạn kêu lên:
- Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để bọn chúng cắn nhau cho đến chết hết... Lão Hồ Bạch, mau nghĩ cách đối phó cứu chúng đi.
- Ta không tinh thông hai môn đó thì giúp cái gì. Mau báo tin cho chủ nhân, may ra hắn có cách.
Thanh Lang Vương nhân vội vàng liên lạc chủ nhân:
- Chủ nhân, mau đến cứu giúp bọn tiểu nhân, nếu không hơn ngàn thanh lang tiên thú chết hết dưới tay kẻ thù. Bọn Huyết Biển Bức tiên thú trung giai cũng đã chết sạch...
Một nhân ảnh mầu vàng bỗng xuất hiện trong cung điện giữa bốn tiên vương thú nhân, khi dừng lại rõ ràng một lão nhân hoàng y, râu tóc bạc trắng mười phần tiên phong đạo cốt, vừa định thân đã hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, ai dám ở đây giết chóc tiên thú bừa bãi?
- Thưa chủ nhân, chính là bọn ngũ tông đệ tử lần này trong số đó có một thằng nhãi chẳng những tinh thông trận pháp còn tinh thông âm luật, có thể dùng tiếng tiêu kích động sát tính, khống chế toàn bộ.
- Để ta xem! Hừ bốn tên vô dụng, chỉ có mười ba tên hoàng tiên, uý không đúng mười hai tên hoàng tiên, một huyền tiên cũng làm phiền ta ra tay.
Bốn tiên thú vương nhân không dám nói thêm cúi đầu...
- Bao nhiêu ngạo khí trưóc nay để ở đâu. Sao chỉ có mười ba tên, các ngươi chẳng đã nói hơn ngàn tên.
- Dạ số còn lại bắt được năm trăm chín mươi hai nam nữ, một số còn bất tỉnh, bị âm sóng của Hắc Thù và Cóc Tía đánh gục.
Hai tiên độc thú chúng nó đâu, bảo chúng vào cung gặp ta.
- Dạ chúng bị mất tích, dường như bị thằng nhỏ kia bắt giấu nơi đâu không biết.
- Đúng là đồ vô tích sự. Ba ba vào rọ rồi còn để chính mình bị bắt.
Nói xong thần thức bao trùm khu vực trận pháp, gầm lên một tiếng.
Bọn Tĩnh Minh nghe một tiếng gầm kinh tâm, ai nấy toàn thân bị trụ cứng ngắc. Ngay cả Âm Sát Tiêu khúc đang tấu cũng bị ngừng tắt. Đồng thời quang cảnh chung quanh đảo lộn, đến khi định thần lại được đã thấy mình đang ở trong một cung điện nguy nga đồ đạc bằng vàng kim, ngân bạc và ngọc thạch. Trước mắt năm người đang trừng mắt nhìn tỏ vẻ giận dữ.
Hoàng y lão già hừ một tiếng lẩm bẩm:
- Ta tưởng các ngươi cường mạnh gì, không chịu nổi một chiêu lĩnh vực không gian của ta.
Lão vốn xuất thân từ một tiên gia tộc, Kim Chất Vinh bị hất hủi bỏ rơi vì thân thể bất toàn, sau nhiều năm tranh đấu trong gia tộc lão hoàn cảnh buộc lão phải rời khỏi. Trong khi lang thang vất vưởng gặp cơ duyên thu được một quyển tiên thuật, trong đó nội dung dậy tu luyện Ngự Thú Quyết, và một môn Tinh Nguyên Thần Giám quyết, chuyên tu luyện đề thăng nguyên thần, tinh thần lực.
Khi thành đạt lão nhớ đến thù xưa về gia tộc, giết sạch những kẻ đã khinh nhục lão, khiến cho Kim gia xuống dốc rơi vào cảnh hỗn loạn, kẻ thù của Kim gia, Thôi gia và Hồng gia nhân cơ hội này huỷ diệt Kim gia. Lão Kim Chất Vinh lúc ấy mới biết tai họa mình gây nên cho gia tộc, kiếm Thôi gia và Hồng gia trả thù. Hai gia tộc này cảnh giác vội báo tin mời bạn bè khắp nơi, cùng những siêu cấp địa tiên, thiên tiên cao thủ đến hỗ trợ mới tạm yên.
Kim Chất Vinh cảnh giới tu vi cuối cùng đạt đến thiên tiên hậu kỳ, tính tình cổ quái, thích gần tiên thú hơn gần người, nguyên thần lực và tinh thần lực vuợt cả thiên tiên hậu kỳ, thần nhân, ngang hàng với bậc chân thần. Lão tình cờ gặp một cao nhân thần cấp, trao đổi tiên thú lấy sự chỉ dạy lĩnh vực không gian, vị thần vương kia không nghĩ đến một tiên thiên tu giả lại có thể luyện ra không gian lĩnh vực. Thế nhưng Kim Chất Vinh lại thành công... và trong khi kiếm nơi ẩn tu lão phát hiện ra Tiên Thú Bí Cảnh liền vào chiếm lấy chủ quyền, mỗi khi bọn đệ tử các tông phái vào thi săn bắn, lão liền ra lệnh cho tất cả các cao giai tiên thú ẩn trốn đề thăng thực lực . Lần này lão mới cho chúng ra tranh đấu lãnh nhiệm vụ bắt sống họ, bắt họ giao hoan với thú nhân với ý định ngông cuồng tạo ra cho riêng mình một dòng giống người nửa thú nửa người, kiêm hai đặc tính, thân thể cường mạnh và thông minh tuyệt đỉnh.
/501
|